Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Chương 73: Lựa chọn
Khi tiếng nói của Tần Trạc vừa dứt, những xúc tu lập tức quét thẳng thân thể của gã tóc xanh xuống dưới gầm giường bệnh. Nếu Giản Tà cần, quần áo có thể được chuyển đến trước mặt cậu ngay tức khắc.
Hiệu suất rất cao.
Nhưng Giản Tà lại khựng một chút, suy nghĩ thoáng chốc rồi nói: "Không cần."
Vẫn là không nên phiền phức như vậy.
Thực sự cũng không cần thiết.
Cậu không cởi bộ áo mưa đang mặc, mà trực tiếp kéo mũ trùm đầu lên.
Tiếp theo, việc duy nhất cần làm chính là yên lặng chờ đợi.
Đúng như Tần Trạc đã nói, chưa đầy một phút sau, hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ngày càng rõ rệt, đối phương đang dần tiến gần căn phòng bệnh này.
Giản Tà khẽ nói: "Đến rồi."
Ngay giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy thẳng ra, toàn bộ hình dáng của con quái vật lọt vào tầm mắt.
Con quái vật thoạt nhìn có hình dáng con người, nhưng thực chất lại giống như một khối thịt xoắn vặn quấn chặt vào nhau, mà trên lớp vỏ máu me bẩn thỉu ấy lại mọc ra những sợi lông và các khớp chi giống động vật, mang đến cảm giác buồn nôn như thể đây là sản phẩm lai ghép giữa động vật và con người.
Bộ áo mưa Giản Tà đang mặc là thứ tiện tay lấy từ cửa hàng tiện lợi, nên cậu không để ý màu nhựa của nó lại là màu đỏ thuần.
...Trông chẳng khác nào câu chuyện cổ tích "Cô bé quàng khăn đỏ và chó sói giả dạng bà".
Nhưng ngược lại với câu chuyện, trước khi con quái vật kịp phản ứng, Giản Tà đã mở ra [Địa Ngục Cô Độc] Mang năng lực có thể thay đổi trạng thái của hiện thực.
Trong nháy mắt, nó giẫm hụt một bước, nửa thân trên đã chìm vào nền nhà dính đặc như đầm lầy.
Dù con quái vật giãy giụa thế nào, nó cũng hoàn toàn không thể thoát khỏi sự trói buộc, thậm chí càng vùng vẫy thì càng lún sâu, chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra bên ngoài.
"Mày——!"
Trong lòng nó thoáng dấy lên một cơn hoảng loạn, ngẩng đầu đầy nghi ngờ và cảnh giác, đồng tử lập tức co rút lại.
Con quái vật đã nhìn rõ thiếu niên đang đứng trước mặt mình.
Cũng như người thanh niên đang ngả người chống tay trên giường bệnh phía sau, tư thế ngồi đầy vẻ lười nhác.
Người đó đang nhìn nó qua bờ vai của Giản Tà, bởi ở vị trí cao hơn nên ánh mắt đỏ thẫm kia mang theo một chút khí thế khinh miệt.
Dù thân hình một phần đã hòa vào làn sương đen, nhưng luồng khí tức lạnh lẽo và rợn người ấy, bất kỳ kẻ nào từng xuống địa ngục cũng không thể nhận nhầm.
"..."
Vậy thì con người trước mắt nó——
Giọng Giản Tà trầm xuống: "Dẫn đường."
Con quái vật sững lại một chút, nhưng chỉ mấy giây chần chừ không trả lời, cả cơ thể nó đã lập tức chìm sâu thêm vài tấc.
Có xu hướng bị dìm hẳn xuống nền nhà.
"Tôi nói! Tôi nói ngay!" Nó lập tức hét lên, vội vàng tuôn hết mọi chuyện mình biết ra như trút đậu, sợ chỉ cần chậm thêm chút nữa là sẽ bị tống thẳng xuống địa ngục: "Tôi vừa rồi chỉ nghĩ, mặc dù đây là một hành lang, nhưng lại phải đi qua mấy lĩnh vực săn mồi do các quái vật cấp A+ dựng nên, e là không thể dễ dàng vượt qua thành công..."
Chuyện này là để đề phòng Giản Tà.
Sau khi quái vật cấp A+ là quạ đen bị mất liên lạc, bọn chúng nhận được dao động năng lượng từ hội phụ huynh, lại gặp gã tóc xanh dẫn Bộ trưởng Trương đến, nên sớm đoán được cậu sẽ tìm đến.
Nhưng đâu thể nói một câu "hoan nghênh quý khách" rồi "cảm ơn đã ghé thăm" là xong và trốn thoát suôn sẻ, mỗi con quái vật đều hiểu rõ bản thân sớm muộn cũng sẽ thành món ăn, nhất là cấp bậc càng cao thì nguy cơ ấy càng lớn.
Chính vì thế, bọn chúng đã cùng nhau mở lĩnh vực săn mồi ra, dựng nên khu vực an toàn.
Tuy nhiên, sau khi nó nói xong, biểu cảm trên gương mặt Giản Tà vẫn không có thay đổi gì đáng kể.
Trong tầm mắt của con quái vật, ngược lại chính người đang ngồi trên giường bệnh lại chống cằm, giọng lười nhác nhưng một lời chọc trúng tim đen: "Chỉ cần lĩnh vực săn mồi rộng hơn phạm vi của chúng, cấp bậc cộng lại cũng không bằng, thì có thể trực tiếp tóm hết lại, đúng không."
Quái vật cấp A+: "..."
Dù trong lòng đã có dự cảm trước, nhưng khi tận tai nghe vị Thần xưa nay mắt cao hơn đầu ấy công khai bày tỏ lập trường, nó vẫn không khỏi kinh ngạc tột độ.
Nhưng... đó chỉ là lý thuyết mà thôi.
Dù sao thì quái vật cấp A+ bọn chúng cũng hiểu đạo lý này, chỉ là chúng dựa vào việc Giản Tà là con người nên sẽ không thể có thứ gọi là "lĩnh vực săn mồi" mà thôi.
"Quả thật là tiện hơn so với đi bộ qua." Giản Tà khẽ nói.
Sau đó, nó thấy đối phương quay mặt đi, ánh mắt chậm rãi rơi vào hành lang ngoài cửa, hơi nhíu mày lại.
Trong khoảnh khắc, nó như bị sét đánh ngang tai.
Khoan đã...
Không phải là... chứ?
...
"Sao lại đi lâu như vậy?"
Tại bàn hội nghị, một con quái vật mặc đồng phục học sinh đẩy ghế đứng bật dậy, nét mặt lộ rõ sự giận dữ.
Nếu người hàng xóm có mặt ở đây, cậu ta sẽ lập tức nhận ra kẻ này đang khoác lên mình lớp da của người đã từng hãm hại cậu ta.
Cho dù đã qua ngần ấy thời gian, lại trải qua thêm vài chuyện khác, nó vẫn ngang nhiên dùng danh tính này để làm việc, hoàn toàn không coi cậu ta và Giản Tà ra gì.
"Ngô Thanh Hòa cũng chưa đến, đây đã là lần thứ hai nó đến trễ." Con quái vật học sinh lia mắt nhìn quanh một vòng, khẽ cười khinh miệt: "Vừa nghe nói con người tên Giản Tà sẽ tới là đã sợ mất mật. Chỉ là con người thôi, lần trước sơ suất chẳng qua là nể mặt Ngài ấy. Còn về bản thân cậu ta, có gì đáng để xem trọng chứ?"
Ánh mắt nó dừng lại chốc lát trên người Bộ trưởng Trương đang bị trói chặt vào ghế, rồi bật ra một tiếng cười lạnh.
Có người đàn bà này ở đây, thêm vào sự liên kết của các lĩnh vực săn mồi, chắc chắn đối phương sẽ kiêng kỵ mà không dám hành động liều lĩnh.
Hoàn toàn chẳng có gì đáng phải sợ.
Mặc dù đã có không ít quái vật cấp A+ đến, nhưng trong sáu thành viên nòng cốt đầu tiên hưởng ứng kế hoạch, lúc này lại vắng đến ba.
Chúng vừa nghe tin Giản Tà sẽ xuất hiện liền lập tức tìm cớ rời đi, không đủ can đảm để đánh cược vào vị trí của cậu trong lòng Ngài ấy.
Nghĩ đến đây, trong mắt nó ánh lên sự căm hận và ghen tỵ.
Chính nó là kẻ đầu tiên hưởng ứng kế hoạch triệu hoán Ngài giáng lâm, không tiếc giả làm con người hèn mọn để tìm kiếm lễ vật, vậy mà——
Ngài ấy hoàn toàn chưa từng để tâm đến bất kỳ yêu cầu nào của nó.
Thậm chí ngay cả một cái liếc mắt hồi đáp cũng không hề ban cho.
Theo tính cách kiêu ngạo của Ngài, thái độ lạnh lùng như vậy vốn là điều hoàn toàn hợp lý, nhưng Ngài lại hết lần này đến lần khác đối xử khác biệt với một con người, khiến nó cảm thấy cực kỳ bất công.
Ánh mắt nó vô thức dừng lại trên pho tượng bán thân cỡ nhỏ đặt trên bàn họp.
Chỉ thấy ở phần cổ trắng muốt của bức điêu khắc, lúc này đang đeo một chiếc dây chuyền.
Mặt dây chuyền tỏa ra sắc màu hỗn độn mê hoặc lòng người, tựa như một con mắt đang mở ra, giống hệt vòng xoáy phản chiếu vực sâu, khiến kẻ nhìn vào phải đắm chìm.
——[Mắt Ưng].
Chính nó là kẻ đã tìm được thứ này.
Dù không đủ tư cách cầm lên, nhưng không sao, chỉ cần chờ thêm một chút nữa.
Thông qua vật trung gian này, Ngài sẽ nhanh chóng thoát khỏi sự ràng buộc của con người kia, đến bên cạnh tín đồ chân chính của mình.
Tên con người đó chỉ là một lần sơ suất khi chọn lễ vật, và bây giờ vẫn còn cơ hội để sửa chữa.
Thế nhưng, ý nghĩ này vừa vụt qua——
Bất chợt, tất cả quái vật đều nhận ra khung cảnh trước mắt lóe lên một cái, giống như một đường dây cũ kỹ bị chập mạch, khiến mọi thứ trước mắt liên tục sụp đổ rồi lại tái tạo.
Đồng thời, mặt đất vốn đang đứng dưới chân cũng lập tức tan rã, chưa đầy một giây đã biến thành bụi vụn.
Ngoại trừ Bộ trưởng Trương bị trói chặt trên ghế, đám quái vật còn lại đều lập tức mất chỗ đứng, thậm chí chưa kịp phản ứng thì đã bị rơi thẳng xuống.
Những thân hình khổng lồ xấu xí nặng nề đập xuống lớp băng lạnh thấu xương, liên tiếp vang lên những tiếng "rắc" rợn người của xương cốt vỡ nát.
Chúng lập tức muốn cử động, nhưng da thịt lại dính chặt vào mặt băng, chỉ trong khoảnh khắc đã bị xé toạc ra một cách kinh hoàng. Không khí lập tức vang vọng tiếng gào thét thảm thiết, còn ánh mắt hoảng loạn của chúng thì chồng lên hình ảnh những con quái vật bên dưới lớp băng đang liều mạng bò lên——
Chúng rốt cuộc đã rơi vào nơi quái quỷ gì đây!?
Tên học sinh là kẻ bị ngã nặng nhất.
Nó vốn vừa đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế để nói chuyện, trọng tâm lại không vững, nên bị quẳng bất ngờ vào chỗ quái dị này.
Ngay trước mặt nó, chỉ có một bóng dáng duy nhất vẫn đang đứng.
Từ người kia tỏa ra một luồng khí tức khó mà cưỡng lại, dù toàn thân đang đau đớn dữ dội nhưng nó vẫn bị cuốn vào một khoảnh khắc mê mẩn không thể thoát ra.
Nó thậm chí bắt đầu tưởng tượng cảnh xé toạc máu thịt của đối phương, lập tức nuốt chửng vào bụng, nếu không thì gần như không thể xoa dịu cảm giác bỏng rát nơi dạ dày trống rỗng...
Đây là... con người sao?
Nó chợt bừng tỉnh, gắng sức ngẩng đầu nhìn về phía bóng hình đỏ rực ấy.
Đúng lúc đó, người kia khoác áo mưa nhựa đỏ tươi, cũng đang cúi đầu nhìn nó, ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng.
"Mày là——"
Khuôn mặt này, nó sẽ không bao giờ quên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giản Tà!"
Lại là cậu ta!
Nhưng điều khiến nó hơi được an ủi là, nó không tìm thấy dấu vết của Ngài ấy xung quanh cậu.
Xem ra Ngài ấy không tham dự.
Thế nhưng, tiếng nó vừa dứt, Giản Tà bất ngờ khom một gối xuống, bỏ qua những con quái vật khác cũng đang gào thét quanh đó, chăm chú quan sát khuôn mặt của nó, nhưng chưa lập tức ra tay.
"Hình như tôi nhớ ra cậu rồi." Cậu đột nhiên nói.
Không phải là từ ký ức của người hàng xóm.
Lúc đó khung cảnh quá tối, chỉ là một thoáng vụt qua, sự chú ý của cậu cũng không đặt hết vào kẻ này.
Nhưng bây giờ, rơi vào một vùng băng nguyên mênh mông vô tận, cả thế giới trắng xóa chỉ còn vài khuôn mặt trước mắt, nền trắng càng khiến các đường nét của đối phương rõ ràng hơn.
Từ bức email mà Giản Tà nhận được - người gửi không rõ danh tính - mấy tấm ảnh chụp thi thể bên trong đã khơi gợi lại một phần ký ức của cậu.
"Nhưng không phải là bộ đồ này."
Không phải đồng phục học sinh.
Hơn nữa, lúc đó còn đang ngồi với vài thanh niên khác, cùng nhau chơi điện thoại.
Ngay tại... khách sạn nơi cậu cùng cha mẹ nghỉ dưỡng.
Nghe vậy, tên học sinh sững lại một chút, rồi đột nhiên cười cuồng loạn một cách tuyệt vọng: "Mày nhớ à? Đừng đùa nữa, nếu mày thực sự nhớ, sao có thể vẫn đứng ở đây được?"
Nếu thế thì Ngài ấy hẳn đã thiêu chết cậu như một tội nhân ngay khi vừa xuất hiện, sao có thể để cậu còn ngạo nghễ đứng trước mặt nó?!
Sắc mặt Giản Tà không đổi: "Đó mới là điều tao muốn hỏi mày."
"Chẳng phải là do vật chứa bị mất hiệu lực, để mày may mắn sống sót, rồi lại được Ngài ấy đích thân chọn làm vật chứa thôi sao? Bằng không mày nghĩ còn có thể xảy ra chuyện gì khác?"
Khi lời nói mỉa mai ấy rơi xuống, nó mới nhận ra những con quái vật xung quanh đang dần chìm vào lớp băng, gương mặt bị băng khí xâm nhập vào tận sâu bên trong cơ thể mà méo mó biến dạng, tựa như từng vũng thịt tanh tưởi bị dồn ép xuống đáy băng.
Cảm giác như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu, khiến nó rùng mình.
——Đây là Bát Hàn Địa Ngục!
Giản Tà vẫn không nói gì.
Cậu nhìn nó, như đang trầm ngâm suy nghĩ.
Tên học sinh dần nhận ra, lý do duy nhất mình vẫn còn sống đứng đây... là bởi trên người nó vẫn còn chút giá trị.
"Vật chứa... Vậy, chuyện khi đó là do mày làm." Cậu nhìn thẳng nó, đôi mắt sâu thẳm: "Mục đích là muốn biến tao thành giống như người hàng xóm, buộc phải giao dịch và dung hợp với vật chứa, để sau này trở thành tế phẩm cho Ngài?"
Về những gì xảy ra trước và sau vụ tai nạn xe, trong đầu cậu chỉ là một mớ hỗn loạn, vô số hình ảnh mâu thuẫn chồng chéo.
Bức ảnh trong email kia lại ám chỉ rằng, cái chết có rất nhiều hình thức.
Thêm vào đó, từ thông tin xác nhận mà cậu có được từ Trình Lý——
"Tao hiểu rõ bản thân mình. Dù có xảy ra chuyện gì, tao cũng sẽ không giao dịch với vật chứa."
Đó là điểm khác biệt rõ rệt với người hàng xóm.
Cậu chưa từng giao quyền chủ động cho kẻ khác, dù có rơi xuống địa ngục, cũng tuyệt đối không làm vậy.
"Mày thấy bất ngờ sao? Tao chỉ sẽ tự tìm cách báo thù." Ánh mắt Giản Tà lạnh lùng, trên gương mặt thanh tú lại toát ra sự tàn nhẫn không hợp với tuổi tác: "Cho nên, mày đã tái khởi động thời gian 67 lần, mỗi lần đều ép tao phải lựa chọn."
Những cách chết đó.
Hoặc là cậu, hoặc là người khác.
Giản Tà cho rằng rất có khả năng Tần Trạc đã giáng lâm vào thời điểm ấy, cũng bởi chỉ có trải nghiệm đó mới có thể được coi là "tà ác" trong cuộc đời vốn nhàm chán của cậu.
Cơ mặt tên học sinh khẽ co giật.
Trong mắt nó thoáng hiện lên nỗi kinh hoàng, dùng ánh nhìn chưa từng có mà dán chặt vào Giản Tà.
"... Tái khởi động lại thời gian? Không phải tao." Nó vô thức lẩm bẩm: "Vật chứa đó chỉ có thể khơi gợi cái ác trong nội tâm con người mà thôi."
Nó không hề có khả năng làm chuyện đó.
Chỉ có thể là tác phẩm của kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện này.
Còn đối với một con người bình thường, chỉ một lần trải qua đã đủ để khắc cốt ghi tâm, vậy mà con người trước mắt lại đã trải qua tận 67 lần...?
Chẳng trách... chẳng trách cậu lại có thể sử dụng địa ngục...
Kẻ đã nói sẽ hợp tác với nó hóa ra lại lừa nó, lợi dụng nó để tổ chức biết bao nhiêu cuộc họp, hoàn toàn chỉ là lợi dụng sự ngu muội của nó, mới dẫn đến——
Nó ngẩng đầu, gần như muốn thốt ra tất cả những gì mình biết, nhưng khi nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân, nó lập tức mím chặt môi.
"Tao sẽ không nói thêm gì nữa." Nó bướng bỉnh nói.
Giản Tà liếc nó một cái, rồi đứng thẳng dậy: "Vốn dĩ tao cũng chẳng định hỏi mày."
Trực tiếp lục ký ức là được rồi, những gì Tần Trạc đã dạy cho cậu đâu phải để làm cảnh.
Tên học sinh: "..."
___
Hết chương 73.
Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Story
Chương 73: Lựa chọn
10.0/10 từ 11 lượt.
Truyện Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Story
Chương 73: Lựa chọn
