Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Chương 65: Phiên bản lỗi
"Quả nhiên thứ hai đã có điểm rồi."
Giờ ra chơi mười phút, Giản Tà không chen lên phía trước để xem thứ hạng của mình trong kỳ thi tháng, mà cúi đầu sắp xếp sách giáo khoa và bài kiểm tra trong ngăn bàn.
Thật ra, đối với cậu, kết quả thi tháng không quan trọng.
Dù thi tốt hay không, thì cũng đã là chuyện của quá khứ rồi. Ngoài việc xem lại lỗi sai, cậu chẳng hứng thú gì với thứ hạng của mình.
Ngược lại, lớp trưởng Cảnh Thần thì rất hào hứng. Ngay lúc Giản Tà vừa ngẩng đầu, cậu ta đã vui mừng chạy đến trước mặt cậu.
Không chỉ vậy, trong tay còn cầm chiếc điện thoại đã chụp lại ảnh.
"Tôi biết ngay cậu sẽ đứng nhất khối mà." Cảnh Thần không giấu nổi niềm vui, nhìn thấy thành tích xuất sắc của Giản Tà còn vui hơn chính mình tiến bộ, nói: "Mấy trọng điểm cậu gạch cho tôi giờ ra chơi hôm trước đều có trong đề hết, cảm ơn cậu nhé, lần này tôi tăng hạng khá nhiều so với lần trước."
Chuyện cha mẹ qua đời là bóng đen mãi không thể xua đi trong lòng cậu ta.
Tuy sau này cậu ta dần điều chỉnh được tâm lý, và người thân thương yêu cậu ta cũng không còn để tâm đến chuyện thành tích nữa, nhưng khi thấy thứ hạng tăng lên, cậu ta vẫn cảm thấy rất vui.
Nghe vậy, động tác sắp xếp trên bàn học của Giản Tà khựng lại.
Cậu lộ ra vẻ bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Cảnh Thần.
Nhất khối...?
Dù bình thường thành tích của cậu khá tốt, nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong top mười toàn khối. Thêm vào đó, gần đây tâm trí cậu không đặt vào việc học, vốn tưởng rằng thứ hạng sẽ tụt xuống, ai ngờ lại thi ra thành tích cao kỷ lục?
Cảnh Thần đưa điện thoại đến trước mắt cậu, cho cậu xem tấm ảnh mình vừa chụp.
"Vật lý gần như đạt điểm tuyệt đối, cậu làm thế nào vậy?" Cậu ta không nhịn được nói: "Cậu thật sự quá giỏi rồi."
Trong mắt Cảnh Thần, kỳ thi tháng lần này khó đến mức có thể gọi là b**n th** nhất từ trước đến nay. Chỉ cần môn Vật lý đạt trên tám mươi điểm thôi đã được coi là thần rồi, vậy mà Giản Tà lại lấy được chín mươi sáu điểm, đây còn là điểm mà con người có thể đạt được sao?!
Giản Tà: "..."
Thì ra là môn Vật lý kéo điểm lên.
Từ trước đến nay, thành tích môn Vật lý của Giản Tà luôn khá tốt, nhưng lần này đạt được số điểm như vậy, ngay cả cậu cũng không ngờ tới.
Vậy nên... là do Cục Quản lý đã đưa cho cậu thanh thánh kiếm vật lý [xà beng] làm đạo cụ, cộng thêm chủ nghĩa duy tâm chân thành của cậu đối với môn Vật lý, nên mới được thần Vật lý ban phước sao?
...Tần Trạc.
Bộ não của nhân loại này vốn dĩ đã kỳ quặc, đối với chuyện này, hắn sớm đã thấy quen chẳng buồn ngạc nhiên nữa.
Không ai nhìn thấy thân ảnh của hắn, Tần Trạc nhàm chán ngồi ở bệ cửa sổ bên bàn học của Giản Tà, chống cằm nhìn xoáy tóc trên đầu cậu.
Có lẽ là đang ngồi học cùng.
Nếu những con quái vật khác mà nhìn thấy vị Tà Thần vốn nổi tiếng ngạo mạn này, giờ lại ngoan ngoãn ngồi đợi Giản Tà tan học, không biết có bị rớt cả tròng mắt hay không.
"..."
——Khoan đã, người đứng thứ nhất là ai cơ?
Nghe lời của Cảnh Thần, mấy bạn học vốn chưa kịp xem bảng điểm cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Lần này, Giản Tà lại vượt qua Vân Thần, trở thành hạng nhất toàn khối? Chẳng phải là...
Và người vừa được nhắc đến đó, đúng lúc ấy liền xuất hiện.
Ánh mắt mọi người theo bản năng đều đổ dồn về phía người vừa xuất hiện ở hành lang. Người này mặc đồ thường ngày, đôi mày tuấn tú thư thái, toát ra vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.
Chỉ là lúc này, ánh nhìn bất mãn trong mắt hắn ta đã phá vỡ khí chất lạnh nhạt quanh người.
"Giản Tà có ở đây không?" Hắn ta đi thẳng đến cửa lớp, lễ phép gõ nhẹ, gương mặt cố giữ vẻ nghiêm túc: "Tôi có chuyện muốn tìm cậu ấy."
Thấy vậy, Cảnh Thần khẽ nhíu mày.
c** nh* giọng lẩm bẩm: "Tên Chu Triệt Vân này tìm cậu sao? Cứ tưởng gọi là cậu phải đi à, thật chẳng buồn để ý đến cậu ta."
Do đảm nhiệm chức lớp trưởng, Cảnh Thần có nhiều cơ hội tiếp xúc với các lớp khác, thường xuyên chạy lên văn phòng sau giờ học, và mỗi lần như vậy cậu ta đều gặp Chu Triệt Vân ở chỗ các thầy cô.
Hầu như lần nào cũng là bị gọi lên làm tấm gương điển hình.
Chính vì thế, hắn ta nổi tiếng khắp trường, gần như không ai trong khối là không biết.
Thành tích của hắn ta vô cùng xuất sắc, nhiều lần đạt điểm gần như tuyệt đối ở các môn Toán, Tiếng Anh... Dù trong giờ học chẳng mấy khi tập trung, hắn ta vẫn là con cưng trong mắt các thầy cô.
Có lẽ thời đi học, thứ được coi trọng nhất chính là thành tích, mà Chu Triệt Vân lại cực kỳ khinh thường, thậm chí coi thường ra mặt những bạn học có điểm số kém.
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, vấn đề là hắn ta không phải ngay từ đầu đã được gọi là "Vân Thần".
Khoảng một năm trước, thành tích của Chu Triệt Vân vẫn bình thường, nhưng không biết vì lý do gì, hắn ta đột nhiên như được gắn tên lửa, một mạch vọt lên vị trí nhất khối.
Ban đầu, cũng có người nghi hắn ta gian lận, nhưng sau khi xem lại camera, hoàn toàn không có bất kỳ hành vi gian lận nào, suốt cả quá trình đều rất nghiêm túc.
Vậy nên, mọi người chỉ có thể cho rằng hắn bỗng nhiên được khai sáng.
Hơn nữa, khi thu bài sau kỳ thi, nhiều người để ý rằng ngay cả ở những môn như Toán, hắn ta cũng hầu như không viết nháp, bài thi sạch sẽ gọn gàng, dường như hoàn toàn dựa vào khả năng tính nhẩm. Dần dần, biệt danh Vân Thần - danh xưng dành riêng cho học bá - cứ thế ra đời.
Nhưng Cảnh Thần lại không ưa gì hắn ta.
Bởi vì ánh mắt của Chu Triệt Vân khi nhìn người khác luôn cho cậu ta một cảm giác như đang soi xét, đánh giá, hơn nữa... Hắn ta dường như lúc nào cũng cố tình bắt chước Giản Tà.
Từ thói quen ăn mặc hằng ngày cho đến tính cách lạnh nhạt, ít nói, hắn ta đều bắt chước y như khuôn đúc.
Đúng là đồ học đòi.
Giản Tà liếc hắn ta một cái, không nói gì, tiếp tục sắp xếp đống sách trong tay.
Thấy thái độ ấy, gương mặt của Chu Triệt Vân đứng ngoài cửa hơi tái đi, trở nên khó coi hẳn.
Trong khoảnh khắc đó, hắn ta chỉ cảm thấy như tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, khiến hắn ta thấy khó xử vô cùng.
Nhưng bây giờ mà bỏ đi thì chẳng khác nào thừa nhận mình thua kém, Chu Triệt Vân đành nghiến răng gõ cửa lần nữa: "Bạn học Giản Tà, cậu có thể ra ngoài một lát được không?"
Lần này, giọng điệu đã dịu xuống hơn nhiều.
Giản Tà đặt cuốn sách cuối cùng vào ngăn bàn, cuối cùng cũng đứng dậy, bước về phía cửa.
Thấy vậy, Chu Triệt Vân thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng khi đi ngang qua, Giản Tà chỉ thẳng bước vượt qua hắn ta, hoàn toàn không hề dừng lại, trông chẳng giống vì nghe lời hắn ta mà ra ngoài chút nào.
——Không hiểu là đang kiêu ngạo cái gì nữa!
Chu Triệt Vân lập tức cảm thấy bực bội, trong lòng càng thêm căm ghét đối phương.
Nhưng đã ra khỏi lớp rồi thì không thể bỏ qua, hắn ta vội vàng đuổi theo, chất vấn: "Giản Tà, dạo này sao cậu lại thay đổi cách ăn mặc vậy?"
Câu hỏi này...
Giản Tà không buồn đáp.
"Chiếc nhẫn trên tay cậu——là sao?"
Sau một thoáng ngạc nhiên, hắn ta lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm: "Chắc là trang sức đeo cho đẹp thôi."
Nhìn qua đã thấy rất đắt, làm sao có thể là đồ thật được, cậu ta có tiền mà mua chắc?
Lúc Giản Tà rời nhà, ngoài tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu căn hộ cũ, thì chẳng mang theo đồng nào.
"Không nghe thấy tôi nói gì sao? Mau trả lời đi, dạo này cậu đi đâu vậy?" Chu Triệt Vân lắc đầu, lại hỏi tiếp, thân hình bám sát phía sau nhưng vẫn cẩn trọng giữ khoảng cách nửa mét: "Tại sao tan học tôi không thấy cậu?"
Bất giác, cả hai đã một trước một sau đi đến cửa phòng giáo viên chủ nhiệm.
Giản Tà dừng bước.
"Đi khám tâm lý." Cậu lạnh lùng nói.
Chu Triệt Vân sững lại một chút, vội hỏi tiếp: "Cậu còn đi khám ở chỗ bác sĩ tâm lý khác? Từ bao giờ vậy?"
"Tôi khuyên cậu, nên đi khám tâm lý một lần."
"..."
Đây chẳng phải là đang bóng gió chê đầu óc hắn ta có vấn đề sao!
Chu Triệt Vân lập tức nổi giận, cả gương mặt đỏ bừng, buột miệng nói: "Tôi là đang thay cô chú quan tâm cậu, thật nghĩ tôi muốn biết cậu làm gì chắc? Nếu không phải mẹ tôi yêu cầu, ai mà muốn quan tâm đến một đứa mồ côi như cậu, họp phụ huynh cũng chẳng ai giúp cậu tham gia——"
Chưa kịp nói hết câu, Giản Tà đã liếc hắn ta một cách thờ ơ.
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cơ thể Chu Triệt Vân bỗng chấn động, theo bản năng co rụt lại một chút.
Dù không nói thêm lời nào, nhưng cảm giác ấy như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến hắn ta lập tức cứng họng.
Giản Tà lạnh lùng thu hồi ánh nhìn.
Không để ý đến Chu Triệt Vân đang đứng cứng ngắc tại chỗ, cậu đẩy cửa bước vào phòng làm việc, liền đối diện với ánh mắt đầy phức tạp của cô giáo chủ nhiệm.
Cô đã vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Người khác có lẽ không biết, nhưng là giáo viên chủ nhiệm của Giản Tà, cô hiểu rõ mối quan hệ của họ.
——Chu Triệt Vân là em họ của Giản Tà.
Khi cha mẹ Giản Tà gặp tai nạn giao thông, cậu mới mười sáu tuổi, nên theo lẽ thường, cậu sẽ chuyển đến sống với người thân có quan hệ huyết thống gần nhất.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, là người ngoài, cô không rõ.
Nhưng hiện tại Giản Tà sống một mình, Chu Triệt Vân và cậu hầu như không nói chuyện, cũng chưa từng có ai đến dự họp phụ huynh thay cậu, chừng đó đã đủ nói lên tất cả.
Lúc này, Chu Triệt Vân mới nhận ra trong phòng có người, hơn nữa lại là một giáo viên xuất sắc nổi tiếng trong khối, hắn ta mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Xin lỗi đã làm phiền."
Hắn ta thậm chí còn cố tình bước hẳn vào, giả vờ như đang chờ ai, rồi dùng ánh mắt oán hận liếc Giản Tà vẫn đang giữ vẻ mặt lạnh tanh.
Cô giáo chủ nhiệm ngừng một chút rồi nói: "Dù có chuyện gì muốn tìm Giản Tà, bây giờ cũng sắp vào học rồi, em đi trước đi, để trễ giờ thì không hay."
"Nhưng mà——"
"Mau đi đi." Cô chủ nhiệm ngắt lời hắn ta: "Tiết ra chơi sau hẵng nói."
Dù sao Chu Triệt Vân cũng chỉ là học sinh, thấy giáo viên chủ nhiệm tỏ rõ thái độ bắt buộc phải rời đi, hắn ta không tìm được cách nào để ở lại, đành nghiến răng bỏ đi.
Khi thấy hắn ta đóng cửa lại, giáo viên chủ nhiệm quay sang nhìn Giản Tà, nhưng phát hiện cậu học trò này vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút dao động, dường như đã quá quen với tình huống như vậy.
"Cảm ơn." Giản Tà nói.
Nhưng cậu không giải thích là cảm ơn vì chuyện gì, rõ ràng là không muốn nhắc tới.
Thấy vậy, cô giáo chủ nhiệm khẽ thở dài.
Thân phận của bà không tiện xen vào chuyện gia đình của đối phương, nên đành tạm bỏ qua chủ đề này và nói tới lý do gọi cậu đến.
"Lần này em thi đứng nhất khối, rất tốt." Cô giáo chủ nhiệm mỉm cười khen ngợi, sau đó nói thêm: "Vì kỳ thi đại học sắp đến, trong buổi họp phụ huynh sẽ có một phần để học sinh tiêu biểu của khối phát biểu, chia sẻ phương pháp học tập. Lần này vì em là người đứng đầu, nên định chọn em."
Ý là bảo cậu về chuẩn bị bài phát biểu.
Giản Tà hơi khựng lại: "Thưa cô, em có thể từ chối không?"
Cậu vốn chẳng có phương pháp học tập gì cả.
Lần này đứng nhất khối hoàn toàn là ngẫu nhiên, thôi thì đừng làm hại người khác thì hơn.
Chẳng lẽ phải lên sân khấu rồi nói, sở dĩ lần này môn Vật lý của em đạt cấp thần là vì dạo này bận làm đao phủ địa ngục, săn giết không ít quái vật cấp A +sao?
...Thôi bỏ đi.
Chuyện này còn hoang đường hơn cả chơi game.
Nghe vậy, cô giáo chủ nhiệm hơi bất ngờ trước sự từ chối của cậu: "Vừa rồi Chu Triệt Vân còn chủ động xin được làm đại diện phát biểu, em lại không muốn sao?"
"Xin lỗi."
"... Thôi được, không sao, việc này không bắt buộc."
Thấy cậu kiên quyết như vậy, trông như có ẩn tình, cô giáo chủ nhiệm nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của cậu nên cũng không muốn miễn cưỡng, ép cậu làm chuyện mình không vui.
Trước khi Giản Tà rời đi, bà chợt nhớ ra điều gì đó, lòng trào lên chút thương cảm, liền gọi cậu lại: "À đúng rồi, lần họp phụ huynh này em không cần ngồi trong lớp đâu. Cô thấy bình thường em học cũng rất chăm chỉ, biết chừng mực, nên hôm đó ở nhà nghỉ ngơi nhé."
Hôm nay nhìn kỹ, quầng thâm dưới mắt Giản Tà tuy đã bớt đi nhiều nhưng vẫn còn một lớp nhạt nhòa, rõ ràng là chưa được ngủ ngon.
Có lẽ vẫn còn phải đi làm thêm.
Cô giáo chủ nhiệm lại khẽ thở dài.
Bởi vì Giản Tà trạc tuổi với đứa con đã mất của bà, lại gặp nhau vào thời điểm rất đặc biệt, đôi khi bà không tránh khỏi việc dồn tình cảm, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi xót xa.
Không ngờ Giản Tà lại mỉm cười, rồi mới nói: "Cô giáo, cảm ơn cô."
"Nhưng lần này thì khác."
Nghe vậy, cô giáo chủ nhiệm lộ vẻ khó hiểu, nhưng lại bị nụ cười nơi khóe môi cậu làm cho lóa mắt.
Giản Tà rất hiếm khi cười, đối với một người thường ngày lạnh lùng như băng, đây quả thực là chuyện khó gặp, khiến người ta tò mò rốt cuộc ai hoặc chuyện gì mới có thể khiến cậu lộ ra vẻ mặt ấy.
"Tại sao?"
Trong lòng Giản Tà khẽ rung động.
Lần này cũng giống như khi ở trước mặt Trình Lý, bởi vì cô giáo chủ nhiệm đã quan tâm cậu rất nhiều lần, nên so với người khác, lại không giống nhau.
Khiến cậu nhắc tới chuyện này, lại giống như... đang thú nhận điều gì đó.
"Em đã có——" Cậu dừng một chút, cố gắng tỏ ra thản nhiên: "——Có người giám hộ rồi."
"...!"
Nghe vậy, Tần Trạc khẽ nhếch môi.
Vị này dựa bên cạnh Giản Tà, lười biếng liếc mắt ra ngoài cửa, nơi Chu Triệt Vân vừa hoảng hốt bỏ đi.
Một lát sau, Tần Trạc khẽ bật cười khinh miệt.
...
Chu Triệt Vân sắp phát điên rồi.
Tim đập như muốn nhảy khỏi cổ họng, hắn ta bị cảnh tượng vừa thấy dọa cho toát mồ hôi lạnh khắp người.
Hắn ta vừa chạy lên sân thượng, liền luống cuống lấy chiếc mặt dây chuyền từ cổ xuống, vội vàng dùng tay chà lau mấy lần.
Dù bị hắn ta dùng sức mạnh như vậy để lau chùi, bề mặt nó vẫn phủ một lớp máu bẩn ghê tởm, thậm chí hơi xỉn màu, giống như vừa được vớt ra từ trong máu bẩn.
"Tôi... tôi thật sự đã thấy một bóng người xuất hiện!" Chu Triệt Vân hoảng loạn nói.
Lời vừa dứt, vết máu trên mặt dây chuyền trong tay hắn ta lập tức trở nên tối sẫm hơn.
Nhưng nguyên nhân không phải do ánh sáng.
Bởi ngay sau đó, một dòng chất lỏng màu đen từ kẽ ngón tay chảy ra, ướt át và nhớp nháp, đồng thời vết bẩn đen trên mặt dây chuyền biến mất.
Không khó để tưởng tượng, chính nó mới là nguồn ô nhiễm.
Dù vậy, Chu Triệt Vân lại hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào gương mặt của đối phương.
Có lần hắn ta lỡ nhìn một cái, lập tức đầu óc vang lên tiếng ù ù, rồi trong nụ cười như có như không của nó, hắn ta nôn mửa đến trời đất quay cuồng, sau đó liên tiếp gặp ác mộng suốt mấy tháng liền.
Nếu lúc đó không nổi hứng lục lọi di vật của cha mẹ Giản Tà, thì đã chẳng bị con quái vật này bám lấy uy h**p.
Trong lòng hắn ta càng thêm oán hận Giản Tà.
"Ta uy h**p ngươi sao?" Nó cười, dường như biết Chu Triệt Vân đang nghĩ gì: "Chẳng phải chính ngươi đã nói muốn mạnh hơn Giản Tà à?"
Đúng vậy, hắn ta đã giao dịch với nó...
Về thành tích và những thứ tương tự.
Nhưng cho dù ở phương diện nào, Chu Triệt Vân cũng phải vượt qua đối phương. Ngày xưa khi phải ở nhờ nhà người khác, lẽ ra cậu ta nên biết thân biết phận, vậy mà còn bày ra bộ dạng lạnh nhạt để cho ai xem chứ.
Ngặt nỗi, mẹ hắn ta lại rất dễ bị bộ dạng đó thu phục, thật bực bội. Hắn ta đã phải tốn không ít công sức mới khiến mẹ để cậu ta dọn đi.
Bây giờ đã chuyển đi, lại đến một ngôi trường mới, hắn ta vẫn phải cao hơn Giản Tà một bậc!
Nghĩ đến đây, Chu Triệt Vân lập tức tức sôi gan: "Nhưng lần này cậu ta thi còn cao điểm hơn tôi, anh hoàn toàn không giúp tôi."
Lần này lại còn có họp phụ huynh, cha mẹ hắn ta đều sẽ đến, vậy mà Giản Tà còn được chọn làm học sinh ưu tú, sao có thể để cậu ta trở thành tâm điểm của sự chú ý được!
"Không phải ta không giúp ngươi, chính ngươi cũng đã thấy rồi đấy, thứ vừa xuất hiện bên cạnh cậu ta." Nghe vậy, con quái vật lại cười, như thể có chuyện cười không hết, sau đó nó lẩm bẩm: "Không biết đó là thứ gì, vậy mà còn nhanh hơn cả ta, thật thú vị."
Giọng điệu nó đầy vẻ trầm ngâm.
Khoảng một năm trước, nó từng vui mừng khi phát hiện một con mồi ưng ý.
Tất nhiên, vì đã chứng kiến một vài chuyện, kế hoạch săn mồi của nó đành phải trì hoãn.
Sau đó, nó vốn định tiếp tục ra tay, nhưng lại mơ hồ nhận ra trên người Giản Tà dường như mang một luồng khí tức cực kỳ âm u rợn người. Không rõ thực lực sâu cạn thế nào, nó đành tạm thời án binh bất động.
Là đồng loại sao?
Nếu đối phương cũng là quái vật siêu cấp A+, thì chuyện này lại càng thú vị.
Quái vật vốn không có thói quen chia sẻ con mồi, nếu đánh nhau, nó chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Về sau, nó lại bị em họ của đối phương tìm đến, cũng coi như có còn hơn không, thế là tạm thời ở lại bên cạnh hắn ta, để hắn ta thăm dò và để ý tin tức về Giản Tà.
Mỗi lần lại gần Giản Tà, nó đều có thể ngửi thấy mùi vị ngọt ngào ấy, so với Chu Triệt Vân thì quả thật một trời một vực, khiến nó ngày càng chán ghét vật chủ hiện tại.
Trước đây, cơ thể nó khá suy yếu, không thể hiện thân, nhưng giờ thì khác rồi, nó đã có thể rời khỏi vật chứa dị thường để hoạt động.
Cho dù đối phương thật sự giống nó, là quái vật siêu cấp A+, nó cũng chưa chắc sẽ thua.
Sắp không kìm nén nổi nữa, nó phải nghĩ cách cướp Giản Tà về...
Hay là dùng vụ tai nạn xe đó làm mồi nhử nhỉ, dù nó không tham gia, nhưng đã tận mắt chứng kiến một vài chuyện.
Trong lúc nó trầm ngâm suy tính, Chu Triệt Vân cũng không khỏi nghĩ xa xôi.
Đối tượng giao dịch bên cạnh hắn ta bây giờ rõ ràng chẳng bằng con quái vật mà hắn ta thoáng nhìn thấy kia, không chỉ bề ngoài nổi bật khiến người ta khó lòng bỏ qua, mà từ thái độ đối với Giản Tà mà xem, hẳn cũng là kẻ dễ nói chuyện.
Giá mà đổi thành nó thì tốt biết mấy...
Trong chốc lát, trên sân thượng, không khí ngầm chảy xiết, ai nấy ôm một tâm tư khác nhau.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Trạc: Cơ hội tỏ tình lại đến rồi (x
___
Hết chương 65.
Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Story
Chương 65: Phiên bản lỗi
10.0/10 từ 11 lượt.
Truyện Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Story
Chương 65: Phiên bản lỗi
