Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 109: Lời nguyền

"Chậc..." Bản thân ở đây một mình cũng không sao, mấy ngàn năm nay không thừa kế sức mạnh khi còn sống cũng không tạo thành uy hiếp cho cô ấy, mặc dù bị nhốt ở đây có chút nguy hiểm nhưng dựa vào sự di chuyển vị trí linh hoạt của mình thì cũng không quá khó khăn.

Nhưng bây giờ lại có trở ngại, để đảm bảo đối phương có thể sống sót, shh… Vậy thì phiền phức quá!

"Còn có thể cử động được không?" Ô Hạm Tầm đi đến trong góc, khi cô ấy nhìn rõ ràng người nọ đầy máu me, cảm thấy như mình vừa nói một câu vô nghĩa.

"Không đi được." Giọng nói của người kia yếu hơn một chút, có lẽ là do mất quá nhiều máu, nếu trì hoãn thêm nữa có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Cô có hộp y tế không? Có thể tự chữa trị cho mình không?" Một nửa cơ thể người kia ướt đẫm máu, có thể nội tạng đã bị tổn thương, kiến thức y học của Ô Hạm Tầm vẫn là một ít da lông mưa dầm thấm lâu khi đi theo Đại Vu Chúc hàng nghìn năm trước, nào dám trị cho người ta.

"Chỉ có mấy viên thuốc, hộp y tế cũng không có ở đây, tôi cũng chưa từng học qua…" Tuy rằng tình thế rất không xong nhưng cũng may đối phương là người tương đối lạc quan và cởi mở, trong tình huống này mà vẫn còn tâm tình trêu đùa Ô Hạm Tầm, "Meo meo, không phải cái gì cũng ăn được nha, sẽ bị tiêu chảy."

Cô nàng đang nói về hành động Ô Hạm Tầm vừa mới cắn cương thi.

"Không liên quan gì đến cô! Một con cương thi như dế mà có thể làm cho tôi tiêu chảy?" Ô Hạm Tầm hừ một tiếng, khí thở ra làm rối tung mái tóc của người đang nằm trong góc. "Cô vẫn còn tâm trạng nói đùa với tôi, nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm, có thuốc giảm đau không? Uống hai viên thuốc cầm cự chút, tôi cảnh báo trước, khi còn bé tôi có đọc qua hai quyển sách y, chắc là nhớ được mấy tờ, có cần tôi giúp cô xử lý một chút không?"

"Cảnh báo trước rồi đó, kỹ thuật của tôi chính là như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì tự gánh lấy hậu quả." Ô Hạm Tầm buff cho mình trước vài cái, nếu không phải thấy người này thật sự nghiêm trọng, có thể chưa kịp điều trị đã chết rồi, Ô Hạm Tầm cũng sẽ không đề nghị như vậy.

"Meo meo cũng từng học y sao? Thật lợi hại, cô đến giúp tôi đi, dù sao nếu tôi cứ tiếp tục như thế này có thể sẽ không thể sống sót ra ngoài."

"... Vậy tôi ra tay đó." Ô Hạm Tầm biến thành hình dạng con người, chần chờ xác nhận lại một lần nữa.

"Ừm, hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn." Xem ra người bị thương còn bình tĩnh hơn, cũng không lo lắng lang băm này có thể thật sự cứu mình từ trọng thương đến hấp hối.

"Được rồi." Ô Hạm Tầm ngồi xổm bên cạnh cô nàng, mạnh dạn bắt đầu chữa trị vết thương cho người này.

Chữa trị nội tạng, loại bỏ máu bầm, sau đó còn phải làm gì nữa? Chú pháp làm vết thương khép lại niệm như thế nào?

Bác sĩ Ô, người có toàn bộ kiến thức y học gói gọn chỉ trong vài tờ giấy, muốn gãi đầu bứt tóc, nhưng khi nhìn bàn tay máu me nhầy nhụa của mình, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng, Ô Hạm Tầm đã giúp người ta cầm máu một cách thần kỳ, nguy cơ tiềm ẩn về xuất huyết nội tạng cũng được giải quyết, lần "phẫu thuật" đầu tiên trong đời đã thành công, Ô Hạm Tầm sửng sốt vài giây, sau đó đột nhiên cảm thấy mình có năng khiếu học y!


Nếu cô ấy nghiêm túc học y với Đại Vu Chúc, chẳng phải trên thế giới sẽ có thêm một vị thánh y nữa sao! Ảo tưởng của Ô Hạm Tầm dần dần bành trướng.

"Khụ khụ..." Người phụ nữ kia ho vài tiếng, cử động cánh tay bị trật khớp vừa được nắn khớp lại, sau đó đỡ tường ngồi thẳng dậy.

"Tính mạng của cô có lẽ đã không còn nguy hiểm, nhưng hiện tại cô không hề có năng lực tự bảo vệ mình, tốt nhất là nhanh chóng xuống núi rời đi." Ô Hạm Tầm khuyên nhủ.

"Cô đã quên chúng ta rơi xuống như thế nào rồi sao? Tôi hoàn toàn không nhớ đường vào." Người phụ nữ thở dài, "Không sao, tôi sẽ không làm cô bị liên lụy, để tôi ở đây là được rồi, nếu may mắn không bị cương thi phát hiện, có lẽ tôi có thể mò mẫm ra ngoài từng chút một."

Nhưng nếu cô nàng xui xẻo bị cương thi phát hiện, vậy cơ thể này của cô nàng chỉ có một con đường chết.

Cả mèo Ô Hạm Tầm đều lâm vào trạng thái rối rắm, dù sao bọn họ cũng là đồng nghiệp, đồng đội, mấy ngày nay bọn họ cũng rất tốt với cô ấy, cho cô ấy ăn rất nhiều cá khô, cô ấy không đành lòng nhìn đối phương trở thành thức ăn cho cương thi.

"... Thật là phiền phức!" Ô Hạm Tầm biến trở lại bộ dáng hung thú, nằm xuống trước mặt nhân loại, "Cô lên lưng tôi, tôi cõng cô đi."

"Thật sự có thể chứ?" Người phụ nữ có chút do dự, "Tôi nhớ cô không thích chúng tôi chạm vào…"

"Lúc đó có giống bây giờ đâu!" Ô Hạm Tầm nhe ​​nanh dài, "Biến thái các cô vừa sờ vừa hôn còn muốn đụng bụng tôi! Tôi là một con mèo tùy tiện như vậy sao? Đồng nghiệp không biết giữ khoảng cách như các cô thật khiến người ta đau đầu!"

"Ha..." Đồng nghiệp không những không cảm thấy đây là vấn đề của mình mà còn không cẩn thận cười ra tiếng, "Xin lỗi, là do cô quá đáng yêu, chưa phản ứng kịp đã đưa tay ra rồi."

"Tôi đương nhiên biết tôi rất đáng yêu, quên đi, thấy bây giờ cô đã là bệnh nhân, tôi không chấp nhặt với cô, đi lên đi, người trèo lên lưng tôi cũng không có bao nhiêu người, cô có thể đem chuyện này đi khoe khoang cả đời." Ô Hạm Tầm hừ hai tiềng.

"Cảm ơn." Đồng nghiệp bị thương từ từ leo lên lưng "mèo lớn", chờ đến khi cô nàng thực sự ngồi vững, Ô Hạm Tầm mới đứng dậy.

"Đúng rồi, cô tên gì? Tôi không thể vẫn luôn gọi cô là 'ê' được." Lúc này Ô Hạm Tầm mới nhớ ra mình không biết tên người đồng nghiệp này, trong trí nhớ của cô ấy, dường như những người khác gọi cô nàng là tiểu Cao?

"Tôi tên là Cao Y Nam, đau lòng quá đi, nhiều ngày như vậy rồi mà meo meo vẫn không nhớ tên tôi." Cao Y Nam cũng được coi là kẻ tài cao và gan cũng lớn, khi Ô Hạm Tầm bắt đầu chạy mà dám dùng một tay lén lút sờ sờ lông trên cổ đối phương.

Vốn dĩ lông của Đào Ngột cứng như kim châm, là áo giáp trời sinh, nhưng Ô Hạm Tầm sợ người trên lưng bị xóc nảy bị đâm ra nhiều lỗ máu nên đã cố tình biến phần lông trên lưng trở nên mềm mại.

"Trí nhớ của mèo vốn không tốt lắm... Đừng quá làm càn ha! Nếu cô lại ngã xuống, tôi mặc kệ sống chết của cô!" Ô Hạm Tầm vừa chạy vừa cảnh cáo.


"Tôi sẽ không buông tay ra." Trên tấm lưng lông xù xù, Cao Y Nam cười cong mày.

Đường đi trong lăng mộ này rất phức tạp, vào thời kỳ đầu thành lập Sở quốc, địa vị của Đại Vu Chúc thậm chí còn cao hơn vương quyền, một lượng lớn nhân lực và phi nhân lực đã được sử dụng để xây dựng lăng mộ này, sau khi xây xong, lăng mộ có quy mô cực kỳ hoành tráng.

Các Đại Vu Chúc của các triều đại trước đều được chôn cất tại đây, mượn dùng sức mạnh đặc biệt trong lăng mộ này, thi thể có thể không bị phân hủy trong hàng nghìn năm, mỹ kỳ danh là sau khi chết vẫn phụng dưỡng Dao Thần như cũ, nhưng hiện tại bọn họ đều là cương thi, sẽ không làm chuyện gì xấu xa bị Dao Thần giáng tội đó chứ?

Chậc chậc chậc, Ô Hạm Tầm tặc lưỡi trong lòng, những lão già này khi còn sống đều là những người mạnh đỉnh cấp, nếu biết sau khi chết mình sẽ có kết cục như thế này, chẳng bằng lúc trước trực tiếp hỏa táng cho rồi.

Lăng mộ bị phủ bụi mấy ngàn năm bị mở ra, lại còn có nhiều người sống đột nhiên bước vào như vậy, kích thích đám cương thi tán loạn khắp nơi, sau khi Ô Hạm Tầm xé thêm mấy tên chặn đường, phát hiện bản thân đã vô tình lạc đường ở chỗ này!

Ngồi xổm ở ngã ba, Ô Hạm Tầm không thể không dừng lại, lâm vào mê mang thật sâu.

Chẳng lẽ Đại Vu Chúc đầu tiên của Sở quốc ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm? Sao muốn xây lăng mộ như mê cung thế này!

"Ngọn lửa" u xanh ngàn năm không tắt trong lăng mộ, phương hướng mà ba con đường dẫn đến đều ẩn chứa sát ý, Ô Hạm Tầm không sợ cái này, chỉ là không muốn lãng phí nhiều thời gian để tìm đường.

"Đi bên trái đi." Cao Y Nam vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"Bên trái?" Ô Hạm Tầm nhìn thoáng qua bức tường kiên cố bên trái, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi cực lớn: "Cô mất máu quá nhiều sinh ra ảo giác?"

"Giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh, trực giác mách bảo cho tôi là đường này, cô đi thử xem."

"Giác quan thứ sáu rất mạnh? Vậy mà không tránh được sự tấn công của cương thi? Quên đi, để tôi xem..." Ô Hạm Tầm đi đến bức tường bên trái, dùng móng vuốt vỗ vỗ, giây tiếp theo tai vô thức giật giật.

Trống không?!

"Bên trong trống không, chắc là có cơ..." Chữ "quan" còn chưa kịp nói ra, Cao Y Nam đã trơ mắt nhìn Ô Hạm Tầm la a một tiếng, sau đó dùng vuốt đập nát bức tường.

"Thật sự có đường?" Ô Hạm Tầm lắc lắc móng vuốt, ngạc nhiên nói.

"..." Cao Y Nam hít một hơi thật sâu, lấy lại nụ cười vừa biến mất, "Lần sau đừng lỗ mãng như vậy nữa, lỡ như có bẫy thì phải làm sao?"


"Sợ tay sợ chân như vậy chỉ lãng phí thời gian, cúi đầu xuống, coi chừng đụng cục gạch phía trên." Ô Hạm Tầm chui vào cái lỗ do chính mình tạo ra, cô ấy ngửi ngửi, là mùi máu tươi.

Đã có người đến đây nhanh hơn cô ấy một bước!

Như vậy không được! Phải để cho cô ấy sờ vào di vật của Đại Vu Chúc trước!

Ô Hạm Tầm lập tức lao về phía nơi phát ra mùi máu, một lúc sau, cô ấy nghe thấy một số giọng nói.

Nhưng có lẽ vì nghe thấy động tĩnh của cô ấy nên giọng nói bên kia lập tức biến mất.

"Là tôi, Ô Hạm Tầm và Cao Y Nam, không phải kẻ thù!" Ô Hạm Tầm lập tức tự giới thiệu, tránh gây phiền toái.

Quả nhiên, sau khi nghe những lời cô ấy nói, bên kia lại lập tức có tiếng động sột soạt, mượn nhờ ánh sáng u lục, Ô Hạm Tầm thấy được vài đồng nghiệp chồng chất vết thương, người cũng không lành lặn, còn có nhiều người bị tách ra.

"Meo meo? À không đúng, là Ô tiểu thư..."

"Y Nam!"

Người cho rằng Cao Y Nam đã chết ở lối vào tiến lên ôm cô nàng khóc, người được bạn thân ôm trông có vẻ hơi cứng đờ, Ô Hạm Tầm lập tức lên tiếng ngăn lại: "Vết thương của cô ấy vẫn chưa lành hẳn, các đừng quá dùng sức."

Khi nói chuyện, Ô Hạm Tầm biến thành hình người.

"Xin, xin lỗi! Y Nam, cậu không sao chứ..."

Ô Hạm Tầm tìm được đội trưởng dẫn đầu đội, trên người đội trưởng cũng dính không ít vết máu, sắc mặt cũng không tốt lắm, đúng rồi, nếu hơn phân nửa đội viên trong đội này bị thương vong dưới sự lãnh đạo của anh ta, nửa đời sau anh ta sẽ khó có thể sống yên ổn.

"Ô tiểu thư có nhìn thấy những đồng nghiệp khác trên đường không?" Đội trưởng hỏi.

"Không, tôi chỉ gặp Cao Y Nam."

Đội trưởng cúi đầu, nắm tay nắm chặt đang run nhè nhẹ.


"Chúng ta đã bị tính kế, Tập đoàn Thịnh Chử... Sau khi ra ngoài ông sẽ giết hết bọn chúng!"

Ô Hạm Tầm không nói gì, lặng lẽ chờ đội trưởng bình tĩnh lại.

"Tiếp theo cậu muốn làm gì? Tìm người hay đi tiếp?"

"Trên đường tôi đã để lại ký hiệu, nếu có người còn sống nhìn thấy thì sẽ đi đến hướng này." Đội trưởng dẫn Ô Hạm Tầm đến nơi bọn họ vừa ẩn nấp, rẽ qua một góc, Ô Hạm Tầm nhìn thấy một cánh cửa bằng đồng cao mấy thước.

Trên cửa đồng có hoa văn hai con phượng hoàng đang bay trên bầu trời.

"Sau cánh cửa này chắc là bên trong lăng mộ, bên trong sẽ chỉ nguy hiểm hơn, cho nên chúng tôi vẫn chưa dám tiến vào, sau khi ra ngoài nên xin cấp trên phái thêm người tới đi."

Đây chính là lối vào? Cô ấy còn chưa từng tới đây, Ô Hạm Tầm cẩn thận quan sát cửa, đột nhiên phát hiện trên cửa có một dòng chữ.

"Đây là…"

"Đây là một lời nguyền." Không đợi Ô Hạm Tầm nhìn rõ, đội trưởng đã nói trước một bước: "Chuyên gia của chúng tôi đã phân tích cái này, phát hiện đây là lời nguyền do tế tự cuối cùng của một quốc gia nào đó để lại, mà điều kỳ quái là người bị nguyền rủa không phải là những người ngoại lai chúng ta, mà là những tế tự của đời trước.”

"... Cái gì?!!!" Phản ứng của Ô Hạm Tầm lố đến mức đội trưởng bị bất ngờ thiếu chút nữa bước tới bịt miệng cô ấy lại.

"Nói nhỏ thôi, sẽ thu hút những con quái vật đó tới!"

"... À, được rồi, được rồi, đây là..." Ô Hạm Tầm gật đầu, sau đó vọt tới gần cửa, gần như dựa vào đó để đọc chữ.

So với những chuyên gia đời sau này, một mèo sống ở Sở quốc như cô ấy chắc chắn biết rõ những dòng chữ này viết gì hơn, hơn nữa đây đúng là chữ viết của Đại Vu Chúc.

"Làm Đại Vu Chúc, tuy mang danh là phụng dưỡng thần minh nhưng luôn làm những việc trái với ý muốn của thần, nếu đã như vậy, ta nguyền rủa thi thể bọn họ vĩnh viễn không được yên nghỉ, gánh chịu tội lỗi..." Cuối câu này, Đại Vu Chúc còn để lại thân phận của mình, cảnh cáo thế hệ sau không ai được can thiệp vào chuyện nơi đây.

Những câu này có nghĩa là các Đại Vu Chúc đời trước tuy ngoài mặt vô cùng cung kính Dao Thần nhưng lại lén lút làm những việc ngỗ nghịch với thần linh, cho nên mới làm nàng ấy rất tức giận, cũng để lại lời nguyền...

Có thể làm cho Đại Vu Chúc tức giận như vậy, cũng coi là bọn họ có bản lĩnh, nhưng mà...

Nhìn thấy lời cảnh cáo cuối cùng của Đại Vu Chúc, Ô Hạm Tầm không dám tưởng tượng phía sau cánh cửa này có gì, cô ấy cũng có chút không dám mở ra.

Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị Truyện Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị Story Chương 109: Lời nguyền
8.2/10 từ 19 lượt.
loading...