Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 34: Chương 34
Hôm nay Lộc Minh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trên chân là một đôi giày thể thao trị giá hàng nghìn đô la.Tóc của cậu ta dài hơn một chút và cắt tỉa trông rất đẹp.Khí chất của cậu ta là kiểu đẹp trai tỏa nắng, bây giờ khi cậu ta chạy đến với nụ cười như vậy, trông giống như một chú chó săn nhỏ khỏe mạnh vậy.Nhiều nhân viên làm việc xung quanh không khỏi ghé mắt nhìn, muốn xem cậu ta đang tìm ai.Sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn cậu ta chạy đến trước mặt Ti Du.Mọi người bừng tỉnh, sau đó cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện đó nữa.Bạn của trai đẹp đương nhiên cũng là trai đẹp, ngay cả Hoắc Vũ Hàng, nhiếp ảnh gia đẹp trai nhất mà bọn họ công nhận, không phải mỗi ngày cũng vây quanh Ti Du sao?Đương nhiên, đây cũng có nguyên nhân công việc, nhưng ai cũng không mù, sau mấy ngày tiếp xúc với nhau, ai cũng biết Hoắc Vũ Hàng đối với Ti Du rất khác biệt.“Ti Du, kết thúc rồi sao?” Lộc Minh cười hỏi.Ti Du gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra liếc nhìn, ngạc nhiên nói: “Cậu cũng đúng giờ quá rồi đó? Mới năm giờ một phút.”Lộc Minh dừng lại nói: “Tôi đến sớm, thấy sắp đến giờ nên đi vào.”“Ồ.” Ti Du gật đầu: “Thảo nào.”Hoắc Vũ Hàng đứng ở bên cạnh Ti Du, nhìn Lộc Minh, hỏi: “Ti Du, đây là bạn cậu sao?”“À...” Ti Du muốn nói là bạn học, nhưng cậu cảm thấy không cần phải nói rõ ràng như vậy.Ngừng một chút, Lộc Minh cười với Hoắc Vũ Hàng, duỗi tay nói: “Tôi là bạn của Ti Du, anh là?”Hoắc Vũ Hàng cũng cười, duỗi tay bắt lấy tay cậu ta, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng là bạn của cậu ấy.”Nói xong, hai người đồng thời buông tay ra, vừa lúc ánh mắt giao nhau, đều nhìn thấy ý tứ khiêu khích của đối phương.Ti Du nhìn hai người bọn họ, thật cạn lời.Cậu có nhiều bạn như vậy từ khi nào?“Ti Du!” Đạo diễn đột nhiên gọi từ phía sau.“Vâng!” Ti Du đáp lại, xoay người chạy về phía ông ấy.Lộc Minh và Hoắc Vũ Hàng ở lại chỗ cũ, đồng thời nhìn bóng lưng của Ti Du.Sau khi nhận ra điều này, cả hai lại nhìn nhau, trên mặt không còn nụ cười nào hết.Hoắc Vũ Hàng đang quan sát Lộc Minh, Lộc Minh cũng đang đánh giá anh ấy, ngoại hình của hai người đều không thể bắt lỗi, riêng khí chất của Lộc Minh nổi bật hơn một chút, lại có chút kiêu ngạo của thiếu niên trẻ tuổi.Còn Hoắc Vũ Hàng thì trưởng thành và chín chắn hơn cậu ta một chút.Lộc Minh nhìn thoáng qua áo khoác trên người Hoắc Vũ Hàng, nhìn thấy ba chữ “nhiếp ảnh gia”, cậu ta mới bớt căng thẳng.Hóa ra là nhân viên công tác, chắc là anh ta và Ti Du cũng không thân quen với nhau, tóm lại là không thể so sánh với tình bạn từ nhỏ giữa cậu ta và Ti Du.Hoắc Vũ Hàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Lộc Minh đang nghĩ gì về Ti Du.Anh ấy quay đầu lại nhìn Ti Du đang nói chuyện với đạo diễn, bởi vì vấn đề tính hướng của Ti Du, Hoắc Vũ Hàng đã từ bỏ hy vọng từ lâu.
Bây giờ nhìn thấy Lộc Minh, cũng không biết là xuất phát từ đồng bệnh tương liên hay là chỉ muốn làm mọi người cảm thấy khó chịu.Tóm lại, anh ấy nói chuyện với Lộc Minh trước.“Cậu thích cậu ấy bao lâu rồi?”Lộc Minh nhíu mày, quay đầu lại nhìn Hoắc Vũ Hàng, nói: “Anh nói cái gì?”“Cậu thích cậu ấy bao lâu rồi?” Hoắc Vũ Hàng hỏi lại.Thích?Thích cái gì?Lúc đầu Lộc Minh còn khó hiểu, sau đó đột nhiên có phản ứng.Ngay sau đó, cậu ta sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.Thích? Cậu ta thích Ti Du ư?Sao có thể?Cậu ta và Ti Du không hợp nhau như vậy, bọn họ là đối thủ một mất một còn đấy!Nhưng mà, nếu cậu ta đã không thích thì tại sao gần đây cậu ta lại càng quan tâm đến Ti Du nhiều hơn? Tại sao chỉ vì một tuần không gặp Ti Du mà cậu ta lại cảm thấy khó chịu như vậy?Ngoài ra, cậu ta chợt nhớ ra.Gần đây, khi cậu ta ngủ vào ban đêm, cậu ta dường như không thể ngủ nếu không xem ảnh và video của Ti Du!Tim Lộc Minh đập như trống, cậu ta ngơ ngác quay lại nhìn Ti Du đang ở cách đó không xa.
Ti Du đứng giữa một số người, thậm chí nửa người của cậu đã bị người khác chặn lại, nhưng cậu ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ti Du.Ti Du hơi cúi đầu xuống nghe đạo diễn nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc và khiêm tốn, là dáng vẻ mà Lộc Minh rất ít khi nhìn thấy.Dáng vẻ này của Ti Du, có chút ngoan ngoãn, có chút dịu dàng, có chút khiến cậu ta không thể rời mắt...Lộc Minh cảm thấy tim đập như sắp nhảy ra ngoài, đồng thời dâng lên một ít cảm xúc ngọt ngào hưng phấn.Cậu ta giống như, thực sự thích Ti Du rồi!Cậu ta cứ như vậy đứng ở nơi đó, ngay cả Hoắc Vũ Hàng ở bên cạnh nói gì sau đó cũng không nghe thấy, khi nào đi lại càng không chú ý.Cậu ta chỉ biết, Ti Du và đạo diễn đã nói chuyện xong.Ti Du đang đến đây!Lộc Minh trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân, theo bản năng dùng tay phải véo túi quần, bên trong có một cái hộp cứng, cứng đến mức khiến tay cậu ta hơi đau.Ti Du bước đến bên cạnh cậu ta và nói: “Đi thôi.”Lộc Minh định thần lại, vội vàng gật đầu rồi đi ra ngoài theo Ti Du.Cậu ta không khỏi quay đầu nhìn Ti Du, cậu ta hơi cao hơn Ti Du nửa cái đầu, từ góc độ này, có thể thấy được mái tóc mềm mượt, khuôn mặt thanh thoát và lỗ tai xinh đẹp của Ti Du.Cậu thật trắng và đẹp trai.Hầu kết của Lộc Minh lăn xuống, cả người cậu ta toát ra một lớp mồ hôi mỏng.Cậu ta cảm thấy nhịp tim của mình quá lớn đến nỗi Ti Du có thể nghe thấy nó!Nhưng Ti Du hoàn toàn không để ý đến cậu ta.
Cậu cứ cúi đầu xuống và viết gì đó trên điện thoại di động của mình.Là đạo diễn vừa nói với cậu về một chút thay đổi về ánh sáng, cũng không phải rất quan trọng, nhưng cậu vẫn quyết định chú ý một chút khi đến tiến hành quy trình một lần cuối cùng vào ngày mai.Sau khi bước ra khỏi sân vận động, Ti Du cuối cùng cũng cất điện thoại đi.Cậu có chút kỳ quái, tại sao Lộc Minh như thế nào cũng không có nói chuyện với cậu, đây không phải là phong cách của cậu ta.Ti Du quay lại nhìn Lộc Minh, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lộc Minh.Lộc Minh giống như bị hoảng sợ, vội vàng thu hồi ánh mắt, bước chân nhất thời cứng đờ.Ti Du nói một cách khó hiểu: “Cậu bị sao vậy? Nói chuyện cũng không nói.”“Hả?” Lộc Minh nhanh chóng liếc cậu một cái, sau đó thu hồi ánh mắt nói: “Không có gì.”Ti Du thắc mắc: “Không phải cậu nói tìm tôi có việc sao?Chuyện gì vậy?”Lộc Minh đột nhiên nghĩ tới mục đích của mình tới, lúc này mới thả lỏng một chút.Tuy nhiên, nếu như lúc mới đến cậu ta còn tràn đầy hứng khởi thì bây giờ cậu ta lại thấp thỏm bất an.Cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, giằng co một lúc mới nói: “Ừ thì, cậu với người vừa nãy kia rất thân sao?”Ti Du nói: “Cũng tạm, anh ta là nhiếp ảnh gia của tôi.”“Ồ.”Lộc Minh cứng ngắc cười một cái, nói tiếp: “Tôi thấy tuổi tác của anh ta cũng không lớn, vẫn còn là học sinh sao?”Đầu Ti Du tràn đầy dấu chấm hỏi: “Cậu tò mò về anh ta như vậy làm gì? Không phải có việc muốn nói với tôi sao?Nói chuyện chính đi chứ!”Lộc Minh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, vừa rồi người nọ chỉ nhìn thoáng qua đã biết cậu ta thích Ti Du, lại tràn đầy địch ý với cậu ta, nói không chừng anh ta đối với Ti Du cũng không đơn thuần.Hơn nữa người nọ thoạt nhìn không phải là học sinh cấp ba, lỡ như sử dụng hoa ngôn xảo ngữ gì đó, vô tình quyến rũ Ti Du thì làm sao bây giờ?Khi Lộc Minh nghĩ đến khả năng này, toàn thân trở nên nóng nảy.Não cậu ta giật giật, hỏi thẳng Ti Du: “Anh ta thích cậu phải không?”Ti Du: “!”Cậu sửng sốt dừng lại, quay lại nhìn Lộc Minh.Không phải chứ, chuyện này rõ ràng như vậy sao?Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Lộc Minh lập tức hiểu ra.Người kia chắc chắn là thích Ti Du, hơn nữa Ti Du cũng biết!Lộc Minh nhìn Ti Du, giọng điệu có chút gấp gáp, câu trước không khớp với câu sau nói: “Cậu nhìn anh ta không biết đã bao nhiêu tuổi rồi, hơn nữa không biết đầu không biết đuôi, cậu làm sao có thể khiến anh ta thích cậu?”Ti Du sửng sốt: “Tôi có thể kiểm soát được việc anh ta có thích tôi hay không à? Hơn nữa, chuyện này liên quan gì đến cậu?”“Đương nhiên...” Lời nói của Lộc Minh vừa đến bên miệng đã bị cậu ta mạnh mẽ nuốt trở về.Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Cậu có hiểu anh ta không? Anh ta cũng không hiểu cậu.
Hai người mới quen nhau bao lâu? Anh ta thích cậu không phải là chuyện lạ sao?”Ti Du trợn trắng mắt, nói không nên lời: “Cậu thực sự có bệnh rồi.”Nói xong xoay người đi về phía trước, Lộc Minh cũng vội vàng đi theo.Không đợi Lộc Minh tiếp tục lý luận bộ “hiểu tận gốc rễ”kia, Ti Du nói: “Cho dù tôi thân với anh ta, cho dù chúng tôi hiểu tận gốc rễ, tôi cũng không thể có chuyện gì với anh ta.”Trái tim nóng nảy của Lộc Minh lập tức được xoa dịu, cậu ta thở phào nhẹ nhõm theo bản năng.
Nhưng sau đó, cậu ta không nhịn được hỏi: “Tại sao?”Ti Du bĩu môi: “Còn có thể là tại sao, bởi vì tôi không thích đàn ông.”Đột nhiên, Lộc Minh cảm thấy mình như bị sét đánh, ngay cả động đậy cũng không được.Nếu Ti Du không thích đàn ông, điều đó không phải có nghĩa là mối tình đầu của cậu ta vừa mới nhận ra đã chết non sao!Ti Du đi được hai bước, phát hiện Lộc Minh không có đi theo nên quay lại nhìn cậu ta: “Cậu đang làm gì vậy? Có đi không?”“Đi!”Lộc Minh không có thời gian để đau buồn, lại đi với Ti Du.Họ đã đi sang một bên đường, chiếc xe do Ti Du gọi sắp tới.
Cậu quay đầu lại hỏi Lộc Minh: “Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?”Lộc Minh đứng ở ven đường với cậu, tay phải lại bóp chặt túi quần.Do dự một lúc, cậu ta mới cúi đầu lấy đồ trong túi ra.Đó là một chiếc hộp nhỏ hình vuông.Vẻ mặt Ti Du đau khổ, tại sao cái hộp này giống như hộp nhẫn vậy?Nhưng may mắn thay, khi chiếc hộp được mở ra, đó không phải là một chiếc nhẫn mà là một tờ giấy màu vàng được gấp lại thành hình thoi, không lớn lắm, bên trên lờ mờ có viết chữ Phạn.Ti Du: “?”Lộc Minh lấy mảnh giấy ra, đưa cho Ti Du.“Đây là bùa may mắn mà tôi xin từ chùa cho cậu.”Ti Du sững sờ, cậu ngẩng đầu nhìn Lộc Minh: “Tại sao?”Chuyện như vậy nếu ở mấy hôm trước, Lộc Minh nhất định sẽ cực ngầu mà nói “tùy tiện lấy”, nhưng bây giờ khi hiểu được lòng mình, cậu ta đã biết lý do của những hành vi bất thường này.
Đều là bởi vì cậu ta thích Ti Du!Chỉ là Ti Du không thích đàn ông...Lộc Minh nhíu mày, giả bộ không kiên nhẫn nói: “Cho cậu thì cầm đi, không phải ngày mai cậu phải biểu diễn sao, để cho nó phù hộ cho cậu biểu diễn thành công.”Ti Du buồn cười nói: “Cậu cho rằng tôi cần huyền học phù hộ mới có thể thể hiện tốt sao?”“Chậc.” Lộc Minh lườm cậu một cái, trực tiếp nhét lá bùa vào trong tay cậu.Ti Du cầm lá bùa, không thể nhịn được cười thành tiếng.Lộc Minh xấu hổ tức giận nói: “Cậu cười cái gì?”“Không có gì.”Ti Du ngước lên nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”Khóe môi cậu mang theo ý cười, lúc này trong đôi mắt trong veo kia chính là ảnh ngược khuôn mặt của Lộc Minh, tựa như trong mắt cậu đều là Lộc Minh.Tim Lộc Minh lại đập nhanh hơn, cậu ta quay mặt đi, nói: “Cậu biểu diễn tốt là được.”Ti Du gật đầu, đưa tay lên vỗ vỗ vai cậu ta.Ti Du chịu đựng nhưng vẫn không kìm được sự tò mò nói: “Đây có phải là cách nói huyền học do tổ tiên nhà cậu truyền lại không?”Trong nhà Lộc Minh có nhiều điều cổ hủ, có thể thấy được từ việc gia đình cậu ta không chịu chấp nhận con gái.
Đã rất lâu Ti Du không có nhắc tới chuyện này, Lộc Minh suýt chút nữa không nhớ ra được, lúc này vừa nghe, cậu ta lập tức vừa tức vừa bất đắc dĩ.Cậu ta quay đầu nhìn Ti Du, vốn là muốn giống như trước đây hung dữ với Ti Du.Nhưng nhìn vẻ mặt trêu chọc và có chút ranh mãnh của cậu, Lộc Minh không gượng dậy nổi sự hung dữ, chỉ có thể khô khan nói “cút đi”.Ti Du không nhịn được cười, nhưng cậu vẫn bỏ lá bùa vào ngăn kép của chiếc túi.Lộc Minh nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cậu, khóe môi không khỏi nhếch lên.Xe của Ti Du đã đến, Lộc Minh cũng đi nhờ một chuyến, hai người cùng nhau trở về chung cư.Nhà của Lộc Minh không xa cổng chung cư nên cậu ta đến nhà trước.Cậu ta muốn đưa Ti Du trở về, nhưng không có lý do nên chỉ có thể về nhà.Ti Du đột nhiên gọi cậu ta một tiếng, trái tim Lộc Minh lệch một nhịp, quay đầu nhìn sang.Chỉ thấy Ti Du mỉm cười và vẫy tay với cậu ta, nói: “Cảm ơn vì lá bùa may mắn của cậu!”Nói xong, Ti Du xoay người rời đi, để lại Lộc Minh ở cửa mà tim đập như trống.Hôm nay tâm trạng Ti Du thật sự rất tốt, nghĩ đến Triệu Diên đã về nên nhanh chóng về nhà.Quãng đường bình thường đi mất mười mấy phút, cậu chỉ đi bộ chưa đầy tám phút.Cậu bước vào sân và vô thức liếc nhìn nơi chiếc xe điện hay đậu trước đó, nó trống không, có vẻ như Ti Nguy Lâu vẫn chưa quay về.“Tiểu Du đã trở lại.” Dường như Triệu Diên vẫn luôn đợi cậu, ra mở cửa đúng lúc.Đôi mắt của Ti Du sáng lên, chạy về phía bà ấy với một nụ cười, ôm chặt bà ấy và nói rõ ràng: “Mẹ!”“Ừ.” Triệu Diên vỗ vỗ lưng cậu, cười nói: “Trong khoảng thời gian này chắc con mệt muốn chết, mau vào nhà.”Bà ấy kéo cậu vào nhà: “Mẹ đã nấu rất nhiều món ngon cho con.
Đợi lát nữa bố con và Tiểu Lâu về là chúng ta có thể ăn cơm rồi.”Ti Du gật đầu, rồi giả vờ thản nhiên hỏi: “Ti Nguy Lâu cũng về rồi ạ?”Triệu Diên nghĩ rằng cậu không muốn gặp Ti Nguy Lâu, vì vậy bà ấy nhẹ nhàng nói: “Hôm nay nó phải làm thêm, sẽ về ngay sau khi tan sở.”Khi nói, bà ấy còn cẩn thận quan sát biểu hiện của Ti Du, thấy cậu không có bài xích gì mới nhẹ nhàng thở ra.Sau khi cả hai vào nhà, dì giúp việc đến rót nước cho họ.Ti Du ngồi trên ghế sô pha và nhấp một ngụm nước.Cậu luôn thích cầm đồ vật bằng cả hai tay, giống khi còn nhỏ như đúc, Triệu Diên nhìn thấy liền mềm lòng.“Ngày mai chúng ta đi xem con biểu diễn, Hoàn Tử và những người khác cũng sẽ đi.”Ti Du gật đầu: “Hôm qua Hoàn Tử đã gửi tin nhắn cho con rồi.”Hai người tán gẫu một hồi về tiết mục, sau đó, Triệu Diên mới quanh co lòng vòng hỏi: “Mấy ngày nay có phải con rất vất vả không? Về nhà không có việc gì chứ?”Ti Du: “...”Còn không bằng trực tiếp hỏi cậu và Ti Nguy Lâu có cãi nhau không luôn đi .Ti Du nhớ tới việc mấy ngày nay Ti Nguy Lâu đưa đón đúng giờ vào mỗi buổi sáng, vẫn cảm thấy mình phải ăn ngay nói thật, vì vậy cậu chủ động nói với Triệu Diên: “Mẹ đừng lo lắng về điều đó, cậu ta đưa đón con rất tốt, bọn con không cãi nhau.”Triệu Diên giật mình: “Đón con? Đón con cái gì?”“Hả?” Ti Du còn bối rối hơn cả bà ấy: “Không phải tối nào mẹ cũng bảo cậu ta đến đón con sao?”Triệu Diên sửng sốt nói: “Mẹ không dám nói! Nó đến đón con?”Ti Du: “...”Cái quái gì thế!Rốt cuộc sao lại thế này?Ti Nguy Lâu đón cậu không phải do mẹ bày mưu đặt kế sao?Triệu Diên dần dần lấy lại tinh thần, trong lòng vừa mừng vừa đau lòng.Mừng vì hai đứa trẻ cuối cùng cũng có dấu hiệu hòa thuận với nhau, đau lòng vì sự hiểu chuyện của Ti Nguy Lâu.Chắc hẳn Ti Nguy Lâu muốn cho bọn họ yên tâm, hoặc có thể lo lắng Ti Du trở về vào lúc nửa đêm sẽ gặp nguy hiểm, đứa trẻ hiểu chuyện như vậy thật sự là làm người khác rất đau lòng!Ti Du hoàn toàn sững sờ, không dám nói chuyện phiếm với Triệu Diên nữa, vì sợ nói ra chuyện kinh thiên động địa.“Mẹ, con lên tắm rửa, mồ hôi nhễ nhại rồi.”Triệu Diên gật đầu: “Được rồi, bố con bọn họ chắc cũng sắp về rồi, khi nào ăn cơm sẽ gọi con.”“Vâng.”Ti Du vội vàng trở về phòng và nhanh chóng đi tắm.Cậu vừa lau tóc vừa sững sờ nhìn vào bức tường.Ti Nguy Lâu đi đón cậu không phải bởi vì Triệu Diên, vậy bởi vì cái gì?Toàn bộ đầu óc cậu đều là câu hỏi này, cho đến khi tắm xong, tóc cũng sấy xong rồi mà vẫn không hiểu.Cậu cầm điện thoại di động lên chuẩn bị tìm Tạ Hoàn tham khảo một chút thì có người gõ cửa.Giọng nói của Ti Nguy Lâu từ ngoài cửa truyền đến: “Đến giờ ăn rồi.”Ti Du sợ tới mức run lên, suýt đánh rơi điện thoại.“Ti Du?” Ti Nguy Lâu không thấy ai đáp lại, gõ cửa một lần nữa.Ti Du định thần lại, vội vàng nói: “Biết rồi, lập tức đi xuống ngay!”Khi bên ngoài không có động tĩnh gì, Ti Du mới thận trọng đi tới cửa, hé một kẽ hở nhìn ra ngoài.Hành lang trống không, Ti Nguy Lâu đã đi xuống.Không hiểu vì sao, Ti Du thở phào nhẹ nhõm một hơi.Ti Nguy Lâu rõ ràng là không muốn cậu biết lý do tại sao mình lại đón cậu, vì vậy cậu cũng có thể không biết và giả vờ rằng việc này chưa bao giờ xảy ra.Sau khi làm tốt công tác xây dựng tâm lý, Ti Du đi xuống lầu.Triệu Diên, Ti Trọng Tấu và Ti Nguy Lâu đều đã ở trong nhà ăn, Triệu Diên đang nói về một trò đùa mà bà ấy gặp trong chuyến đi lần này.Bản thân bà ấy vô cùng vui vẻ, Ti Trọng Tấu cũng cưng chiều bà ấy, cho dù có hài hước hay không cũng cười theo.Vẻ mặt của Ti Nguy Lâu vẫn bình tĩnh, nghe thấy tiếng anh liền quay đầu lại nhìn về phía Ti Du.Ti Du vội vàng liếc anh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.Ngồi đối diện với bọn họ là Triệu Diên và Ti Trọng Tấu.“Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi.”Hôm nay tâm trạng Triệu Diên cũng rất tốt.
Bà ấy một lúc lại gắp cho Ti Du một cái đùi gà, một lúc lại múc cho Ti Nguy Lâu một bát canh, vẫn luôn mỉm cười.Trong bữa ăn, chủ yếu là bà ấy nói chuyện, ba người kia thỉnh thoảng lại phụ họa một hai câu.Bỗng nhiên, không biết như thế nào, chủ đề lại chuyển sang Ti Nguy Lâu.Nhắc đến Ti Nguy Lâu, tất nhiên phải nhắc đến việc làm thêm của anh.Triệu Diên cười nói: “Công việc làm thêm của Tiểu Lâu thế nào? Có vất vả không?”“Cũng được ạ.” Ti Nguy Lâu trầm giọng trả lời.Triệu Diên đau lòng nói: “Kỳ thực con cũng không cần phải vất vả như vậy.”Ti Nguy Lâu nói tiếp: “Đã đồng ý với người ta làm hết học kỳ này sẽ kết thúc rồi ạ.”Triệu Diên cười nói: “Đúng vậy, chúng ta phải giữ lời hứa.Đương nhiên, trải nghiệm công việc ở các ngành nghề khác nhau cũng rất tốt, còn có thể học hỏi thêm về giao tiếp giữa mọi người.”“Con vẫn là quá hiểu chuyện, nói quá ít.” Vừa nói, bà ấy đổi giọng, không nhịn được cười nói: “Nhưng mẹ nghe Tiểu Du nói rằng mấy ngày nay hai đứa ở chung rất tốt, Tiểu Lâu còn đi đón Tiểu Du tan làm mỗi ngày đấy.”Nghe vậy, biểu cảm của Ti Nguy Lâu cuối cùng cũng thay đổi.Anh nhướng mày quay sang nhìn Ti Du bên cạnh.Ti Du cúi gằm mặt ăn, ước gì được vùi mặt vào bát cơm.Đúng vậy đúng vậy!Tại sao cậu lại lắm mồm nói với Triệu Diên về chuyện này!Bây giờ thì tốt chưa, thật xấu hổ!Cậu thậm chí còn không biết tại sao Ti Nguy Lâu lại đón mình, cũng không biết tại sao Ti Nguy Lâu lại che giấu lý do!Ánh mắt của Ti Nguy Lâu khẽ di chuyển xuống, liếc nhìn đôi chân đang run rẩy vì lo lắng của Ti Du, một nụ cười thoáng qua trong mắt anh.Anh thu hồi tầm mắt, thong thả ung dung tiếp tục ăn.Ti Du áp lực rất lớn, Ti Trọng Tấu ở bên kia còn kinh ngạc: “Anh nói mà, lúc trước bảo để lão Hàn đón nó, nó đều nói không cần, hóa ra là Tiểu Lâu đến đón.”Được rồi! Đủ rồi!Đừng nói nữa!Ti Du vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, cậu thừa nhận, cậu chỉ muốn Ti Nguy Lâu đến đón! Cậu cũng không thể hiểu được!Đang suy nghĩ, Ti Du đột nhiên có linh cảm không tốt, giây tiếp theo, cả bàn im phăng phắc.Nụ cười trên khuôn mặt của Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đông cứng lại, họ ngây người nhìn cậu.“Tí tách!”Hai giọt nước mắt lần lượt rơi xuống bát của Ti Du.--------------------Tác giả có điều muốn nói: Một người thức tỉnh rồi hehehe ~.
Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê