Sau Khi Cá Mặn Thế Gả
Chương 61: 61: Tôm Hùm Đất Nấu Tỏi
Editor: Yang1002
Câu tôm là một chuyện vô cùng thú vị, Cơ Tùng sau khi xuất đạo đã có thể dựa vào cảm giác để biết được có tôm mắc trên ruột gà hay không.
Hai người phối hợp ăn ý, quăng thả một con lại một con rơi vào trong chậu gỗ.
Nhan Tích Ninh giữ lại mấy con tôm lớn, vài con còn khá nhỏ bị hắn quăng lại vào rãnh nước.
Động tác này làm cho Lãnh quản gia híp mắt thành đường thẳng: "Vương phi rất nhân từ." Loại ngao trùng này không nên tồn tại, thái độ của Lãnh quản gia với chúng là: Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Nhan Tích Ninh không có ý đuổi cùng giết tận, hắn vui vẻ nói: "Để cho chúng nó lớn thêm một chút thôi, hương vị ngon hơn."
Cơ Tùng cũng nói giúp Nhan Tích Ninh: "Không phải mới nãy ngươi cũng nói rồi sao, ngao trùng diệt cũng không hết.
Đám tôm này gặp được Vương phi, cũng là tạo hóa của chúng."
Lãnh quản gia bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Chủ tử nói phải"
Nhan Tích Ninh nhớ tới chuyện quan trọng: "Đúng rồi Lãnh quản gia, ngươi có thể tìm vài người tới giúp ta không? Lát nữa ta cần người giúp ta chải sạch tôm.
Ta còn muốn một cái nồi to, một cái nồi có thể nấu được tôm."
Lãnh quản gia vui vẻ nhận mệnh, hắn không bao giờ...!muốn ngồi xổm bên hồ nước xem chủ tử và Vương phi câu ngao trùng nữa.
Cơ Tùng cảm thấy ngao trùng hẳn là không thông minh mấy, một bộ ruột gà đã có thể câu được nửa chậu tôm, ruột cơ bản cũng không bị thương tổn gì.
Nếu tiếp tục câu nữa, chỉ sợ một bộ ruột này có thể câu đến ngày mai.
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn về phía tôm trong chậu: "Oa, hai chúng ta câu được thật nhiều, Tùng Tùng đi, chúng ta trở về nấu tôm đi."
Sức chiến đấu của hai người đội Cơ Tùng không bằng bọn Nghiêm Kha, sau khi nhìn thấy Nhan Tích Ninh kết thúc công việc, đám Nghiêm Kha cũng xách theo chậu gỗ lại đây.
Bọn thị vệ thân thủ bất phàm, chỉ dùng một cái vợt, tôm trong chậu gỗ của mỗi người bọn họ còn nhiều hơn so với hai người Nhan Tích Ninh câu được.
Đống tôm bắt được bị mọi người đổ vào trong bồn giết heo, hơn nửa bồn tôm hùm đất đặt cùng một chỗ phát ra tiếng tất tất tốt tốt.
Có vài người nhát gan liếc mắt một cái cũng cảm thấy da đầu run lên.
Câu tôm rất sung sướng, nhưng rửa tôm lại không vui sướng lắm.
Mặc dù tôm hùm đất ở Sở Liêu không có chiếc càng lớn, nhưng nhiều tôm như vậy lại phải rửa sạch từng con một, cũng khiến cho người ta mệt đến chết.
Cũng may người hầu trong thôn trang rất nhiều, gọi mấy người tới hỗ trợ, sau hai chén trà Nhan Tích Ninh thu hoạch được một bồn tôm hùm đất lớn đã chà rửa sạch sẽ.
Lúc nãy Nhan Tích Ninh đã lật đầu tôm lên xem qua, tôm hùm đất trong thôn trang rất sạch sẽ, mang của chúng có màu trắng.
Tôm hùm đất như vậy chỉ cần chà sạch vết bẩn bên ngoài vỏ, lại dùng nước sạch rửa qua mấy lần là có thể cho vào nồi.
Nếu đầu tôm đã bị bẩn, phải cắt đầu bỏ mang rút chỉ tôm, vậy thật đúng là một công trình to lớn.
Nhìn thấy tôm hùm đất được đặt hết trong bồn gỗ, Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn: "Nhiều tôm hùm đất như vậy, một lát có thể ăn đến nghiện."
Cơ Tùng nhắc nhở: "Đây là ngao trùng, sao có thể kêu là tôm hùm."
Lúc này Nhan Tích Ninh mới nhớ đến, ở Sở Liêu là thời đại hoàng quyền tối thượng, "Long" tượng trưng cho Hoàng thất.
Trong lúc vô ý hắn đã phạm vào kiêng kị của hoàng thất(*), nếu không phải Cơ Tùng nhắc nhở, hắn không biết tới khi nào mới có thể phản ứng lại.
Vì thế hắn nhanh chóng sửa miệng: "Đúng đúng, tôm ao."
(*)tôm hùm đất gọi là [xiǎo lóngxiā] có chữ [lóng] là long aka rồng.
Cơ Tùng cảm thấy tôm mà y biết hoàn toàn không giống ngao trùng chút nào, nhưng nhìn thấy Nhan Tích Ninh kiên định như vậy, y hơi hơi gật đầu: "Ngao trùng nghe không tốt, ngươi muốn gọi nó là tôm ao thì là tôm ao đi."
Nghe Nhan Tích Ninh nói cần nồi để nấu tôm hùm đất, đầu bếp trong thôn trang dâng ra một loại bếp tập thể còn sử dụng được.
Bếp được tạo thành từ nồi sắt và lòng bếp, nồi sắt có đường kính ba thước cao bốn thước, phía dưới nồi được bọc một tầng đồng thau, giữa lớp đồng thau có xen lẫn đất sét cách nhiệt, sâu bên trong đất có một tầng lá sắt, giữa lá sắt là lòng bếp có thể nhét củi vào.
Bếp giống một cái hang phình to, thân bếp tròn tròn cũng chiếm diện tích rất lớn trên mặt đất, một lần có thể nấu được một phần ăn cực kì lớn.
Nhan Tích Ninh vừa thấy loại bếp tập thể này liền vui đến nở hoa: "Bếp này cũng không tệ." Tạo hình cũng đáng yêu, trong mắt hắn công dụng của bếp được xếp trước cả giá trị nhan sắc của nó.
Đầu bếp thôn trang còn tìm các loại gia vị phối đến cho Nhan Tích Ninh, đồ gia vị được xếp đầy tràn cả ra ngoài giỏ trúc đặt bên cạnh bếp.
Sau khi Nhan Tích Ninh tỉ mỉ nhìn ngắm các loại gia vị xong liền đặc biệt vừa lòng, không hổ là đầu bếp, gia vị dùng được còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng.
Nhưng mà gia vị mà Nhan Tích Ninh cần nhất chính là tỏi, cũng may vườn trong trang viên có trồng tỏi tươi.
Lúc này tuy rằng chưa tới mùa có thể thu hoạch được tỏi, nhưng là chọn đại một khu đất nhổ lên, cũng có thể thu hoạch được một rổ tỏi tươi mới.
Lúc này Bạch Đào đang mang theo vẻ mặt đau khổ ngồi xổm một bên bóc tỏi, Nhan Tích Ninh nhìn thấy bộ dáng của cậu liền vui vẻ: "Làm sao vậy? Không thích mùi tỏi?"
Hai mắt Bạch Đào hồng hồng lắc đầu: "Thiếu gia, ta bị Nghiêm thị vệ chê.
Hắn nói ta một khi sợ hãi lên liền khuyết thiếu khí khái nam tử, hắn bảo ta đi theo hắn rèn luyện."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Chuyện tốt nha! Đây là cơ hội bao nhiêu người cầu còn không được."
Đúng lúc này Nghiêm Kha xách theo một bồn nước đi ngang qua: "Vương phi ngài yên tâm, ngài giao một Bạch Đào cho ta, sau này ta trả lại cho ngài một Hắc Đào."
Bạch Đào:!!!
Nhan Tích Ninh cười đến đau cả bụng, hắn vỗ vỗ bả vai Bạch Đào: "Vậy ngươi có muốn đi theo bọn Nghiêm thị vệ rèn luyện sự can đảm?"
Bạch Đào gật gật đầu rồi lại chần chờ: "Thiếu gia, ta biết ta không tốt, ta thích khóc lại nhát gan, còn luôn đột nhiên mơ mơ màng màng hoảng sợ.
Ta cũng muốn trở thành một người tốt hơn để bảo hộ ngài, nhưng thiếu gia, ta lo lắng ta luyện không tốt sẽ làm ngài thất vọng."
Mượn ví dụ từ việc nấu canh cá, canh cá Nhan Tích Ninh làm rất ngon, cậu đã rất cố gắng học tập như vậy, nhưng hương vị canh cá luôn không được giống vậy.
Bạch Đào uể oải nói: "Thiếu gia, ta có phải cực kì ngu ngốc không a?"
Nhan Tích Ninh cười khoe hàm răng trắng: "Ngươi sao lại ngốc? Ngươi có thể dũng cảm bước được bước đầu tiên đã rất đáng khen ngợi.
Sau này đi theo bọn Nghiêm thị vệ rèn luyện can đảm, ta chờ mong một ngày nào đó ngươi cũng có thể trở thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất."
Bạch Đào lộ ra một nụ cười xấu xí, cậu nâng tay chùi nước mắt: "Thiếu gia, ta sẽ cố gắng."
Nói xong nước mắt cậu lại ào ào rơi xuống, Nhan Tích Ninh bất đắc dĩ xoa đầu cậu: "Sao lại khóc rồi?"
Bạch Đào vừa ủy khuất vừa vô tội nói: "Không phải a thiếu gia, tay của ta rất cay."
Tỏi tươi nên có rất nhiều nước, lúc Bạch Đào bóc tỏi liền bị dính hết nước lên tay, nhưng cậu lại quên mất mà chùi mắt.
Nhìn thấy Bạch Đào chật vật rơi nước mắt, Cơ Tùng chậm rì rì nói một câu: "Sai vặt này của ngươi, quả thật cần phải chăm chỉ rèn luyện."
Y chưa từng gặp qua sai vặt nào ngốc như vậy, nếu người hầu trong cung đều giống như Bạch Đào, thiên hạ đã sớm đại loạn.
Nhưng y cũng biết tầm quan trọng của Bạch Đào đối với Nhan Tích Ninh, nếu không có tên sai vặt ngốc này ở cùng, Vương phi của y có thể đã không vượt qua nổi khoảng thời gian khó khăn kia.
Ở trong mắt bọn họ, Bạch Đào chỉ là một tên sai vặt, nhưng ở trong mắt Nhan Tích Ninh, Bạch Đào là thân nhân của hắn.
Chờ Nhan Tích Ninh đem tỏi đi giã rồi gom lại, nước trên người tôm cũng đã khô bớt.
Nhưng mà một chậu tôm thật sự là rất nhiều, không thể chưa hết một nồi, hắn chuẩn bị đem tôm trong chậu chia ra xào hai lần.
Lúc người hầu nhóm lửa xong, Nhan Tích Ninh đổ dầu hạt cải ngập nửa nồi.
Đây là một quá trình tàn khốc, dầu nóng ở đáy nồi tiếp xúc thân mật với tôm khiến chúng trong thời gian ngắn đã không còn tính mạng, lớp vỏ màu xanh đen cũng biến thành màu đỏ.
Mà đám tôm không được tiếp xúc với dầu lại không may mắn như vậy, cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong, chúng nó điên cuồng chống cự bên trong nồi.
Nhan Tích Ninh giơ xẻng lên nhanh tay đảo chúng xuống đáy nồi chấm dứt thống khổ của bọn chúng: "Xin lỗi a, rất nhanh sẽ không đau nữa"
Rất nhanh sau đó đám tôm trong nồi đã chết, thân hình chúng cuộn cong lại, chỉnh thể biến thành màu vỏ quýt.
Đảo qua đảo lại một lát, từ trong nồi tỏa ra hương thơm.
Nhóm người hầu trong trang viên không dám tới gần, bọn họ chỉ dám đứng xa xa nhìn qua.
Ngửi được hương vị này, họ nhịn không được hít hà: "Thật thơm a, nguyên lai ngao trùng phải chiên qua dầu mới có thể ngon." "Ai, ăn ngao trùng còn phải phí dầu, không có lời a."
Nhan Tích Ninh đâu biết nhóm tạp dịch đang nhỉ giọng bàn tàn, nếu hắn biết, nhất định sẽ nói cho đám người này: Tôm luộc cũng có rất ngon.
Bất quá có vài người ăn không quen, sẽ cảm thấy cực kỳ tanh.
Tôm được chiên xong Nhan Tích Ninh vớt ra đặt ở trong rổ đã chuẩn bị trước để ráo dầu, sau đó hắn đem một nửa số tôm còn lại cho vào nồi.
Chờ hai phần tôm đều xong, kịch hay mới bắt đầu mở màn.
Lúc này phần dầu hồi nãy để xào tôm vẫn còn trong nồi, Nhan Tích Ninh múc bớt một ít dầu, sau đó đem tỏi giã cùng với hành thái đã được rửa ban nãy vào trong nồi đảo vài lần.
Rất nhanh trong nồi liền bay ra mùi tỏi, vị tỏi cay xè nồng đậm.
Chờ tỏi trong nồi chuyển sang màu vàng, Nhan Tích Ninh đem tôm đổ vào.
Đảo một nồi đầy ắp tôm cũng là một chuyện rất tốn sức, Nhan Tích Ninh mệt đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi mới có thể đảo đều tôm và tỏi trong nồi.
Lúc này hắn lấy ra nửa lọ rượu hoa điêu đổ vào trong, mùi tôm hòa quyện với mùi rượu.
Nêm thêm một chút muối và đường, Nhan Tích Ninh thêm nước sôi xâm xấp mặt tôm.
Đậy nắp lại kiên nhẫn chờ đợi tôm trong nồi được nấu sôi, sau khi nồi phát ra tiếng sôi sùng sục lần thứ hai, mùi tôm tràn ngập cả thôn trang.
Sau nửa chén trà nhỏ liền mở nắp nồi xem thử, tôm hùm đất trong nồi đỏ rực, con tôm to lớn uốn cong thân thể ngâm trong nước canh vàng óng ánh.
Mùi rượu hoa điêu còn chưa tản ra, Nhan Tích Ninh dùng muôi múc một chút nước canh lên nếm thử, vị nước vừa đúng.
Bất quá đợi nước hơi rút lại, hương vị sẽ càng thêm đậm đà.
Cơ Tùng thả lỏng tựa vào xe lăn, y híp mắt nhìn Nhan Tích Ninh bận rộn bên bệ bếp.
Lúc này chỉ thấy Nhan Tích Ninh gắp một tôm từ trong nồi ra, hắn nhanh nhẹn lột vỏ tôm, lấy ra phần thịt bên trong.
Đem phần chỉ tôm rút ra, hắn bỏ tôm vào trong chén nhỏ, đồng thời còn không quên rưới một ít nước canh vàng rực rỡ lên trên.
Nhan Tích Ninh bưng chén nhỏ đi tới trước mặt Cơ Tùng: "Tùng Tùng nếm thử hương vị tôm ao đi? Thử xem hợp khẩu vị hay không?"
Thịt tôm trong chén rất chắc nịt, trên phần thịt trắng noãn đan xen chút hoa văn đỏ là nước canh ánh vàng, phía gần đầu tôm, ẩn hiện chút màu vàng cam của gạch tôm.
Cơ Tùng dùng tay bốc lên, bỏ vào trong miệng, hương tỏi đậm đà tràn ra.
Thịt tôm thơm ngon lại dai mềm, nước canh được nêm nếm vừa vặn bao lấy thịt tôm, làm cho vị của nó càng thêm phong phú.
Nhất là một chút gạch tôm kia, có thể sánh ngang với gạch cua.
Nhan Tích Ninh chờ mong nhìn Cơ Tùng: "Thế nào? Ăn ngon không?"
Cơ Tùng cười gật gật đầu: "Vị rất ngon."
Bếp củi phát ra tiếng sôi ùng ục, mùi tôm hùm đất thơm ngào ngạt câu dẫn dạ dày mọi người.
Bụng của nhóm người hầu phát ra tiếng thầm thì: "Mùi hương này cũng thơm quá đi, không hổ là Vương phi, ngao trùng đều có thể nấu được thơm đến như vậy."
"Đương nhiên rồi, rất nhiều dầu a rượu a đổ xuống như vậy, đừng nói là ngao trùng, cho dù có nấu đế giày cũng ngon."
Nhan Tích Ninh mở nắp nồi lên gọi bọn Nghiêm Kha: "Tôm có thể ăn rồi."
Ăn tôm hùm đất cũng giống như ăn ốc nước ngọt, càng nêm nhiều gia vị lại càng ngon.
Nhấc một con tôm hùm đất nấu tỏi lên, bóc chiếc đầu to ra là có thể nhìn đến gạch tôm ánh vàng rực rỡ bên trong, lúc này cúi đầu hút một cái liền có thể nhấm nháp được vị ngon đến tột cùng.
Hút gạch tôm xong lột hết vỏ tôm là có thể toàn tâm toàn ý đối phó với đuôi tôm trong tay.
Tôm tươi được xào qua rất chắc thịt, hơn nữa phần đầu tôm được Nhan Tích Ninh giữ lại đầy đủ, chỉ cần nhẹ nhàng vặn phần đốt thịt gần đầu nhất một chút là đã có thể thoải mái rút thịt tôm ra một cách hoàn chỉnh.
Kéo phần thịt trên lưng tôm ra, sẽ nhìn thấy chỉ tôm được giấu bên trong, bỏ đi phần chỉ tôm, nhúng tôm vào lại trong nước canh rồi bỏ vào miệng, cắn một ngụm liền thỏa mãn với vị ngon không thể chê vào đâu.
Đám người Nghiêm Kha khen không dứt miệng: "Chưa từng nghĩ tới vị của ngao trùng ngon như vậy, mấy năm qua chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu đồ ngon a? Lãnh Tuấn ngươi nói đi?"
Lãnh Tuấn không muốn nói chuyện, hắn chỉ muốn bóc thêm một con ngao trùng ăn.
Để miêu tả chân thực được nỗi thống khổ đến tận cùng suốt mấy năm nay do ngao trùng hãm hại, Lãnh quản gia cảm thấy đây là bữa cơm hả giận nhất mà hắn từng ăn.
Nhan Tích Ninh cúi đầu hút tôm, hắn thật sự rất hoài niệm một ngụm này, nếu sớm biết Sở Liêu cũng có tôm hùm đất, hắn đã nấu nó từ lúc còn ở Văn Chương Uyển.
Đang lúc hắn ăn đến cao hứng, hắn phát hiện Cơ Tùng đang thong thả phẩm rượu.
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "A? Tùng Tùng ngươi lấy rượu từ đâu ra vậy?"
Khóe môi Cơ Tùng mang ý cười: "Trong thôn trang có rượu ngon, ngươi muốn uống một ngụm không?"
Nhan Tích Ninh biết rõ tửu lượng của mình, hắn vội vàng lắc đầu: "Không được không được." Hắn biết rất rõ về tửu lượng của bản thân, chỉ sợ một chén rượu vào cổ hắn sẽ bất tỉnh nhân sự, vẫn là ăn thêm mấy con tôm đi, dù sao lúc hắn ở hiện đại cũng chưa từng ăn được tôm hùm đất lớn như vậy.
Sợ chính mình ăn sạch tôm trong chậu, Nhan Tích Ninh lột vài con đặt vào chén Cơ Tùng: "Đừng chỉ lo uống rượu a, ăn nhiều tôm một chút.
Hôm nay chúng ta phải ăn tôm ao đến no ~ một lát ta làm tôm ao luộc, ăn cũng ngon lắm nha."
Hưng trí đối với tôm ao của Cơ Tùng thật ra cũng không lớn, hơn cả việc ăn tôm, y càng thích xem Nhan Tích Ninh ăn.
Động tác ăn tôm của Vương phi nhà y nước chảy mây bay, lưu loát sinh động, vỏ tôm bong ra từng mảng, thịt tôm liền vào bụng hắn.
Đang lúc Nhan Tích Ninh ăn tôm đến vui vẻ, hắn nghe được âm thanh xẻng va chạm đáy nồi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Kha đang đứng trước bếp vớt vớt: "A? Hết rồi? Trong này hết rồi?"
Một nồi tôm ao lớn như vậy, đi đâu hết rồi? Sao hắn cảm thấy còn chưa được ăn đã đâu?
Nhan Tích Ninh nhanh chân đứng lên: "Đừng nóng vội, để ta luộc tôm."
Loại tôm hùm đất này nhìn thì có vẻ nhiều, kỳ thật sau khi bỏ vỏ đi phần thịt có thể ăn được rất ít.
Ăn một chậu tôm lớn, trong bụng còn chưa cảm thấy no.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến người Sở Liêu không muốn ăn tôm hùm đất: Người lao động cần nhanh chóng bổ sung thể lực không có dư thời gian và tinh lực để bóc tôm.
Hôm nay bắt được rất nhiều tôm, nhóm người hầu chỉ rửa sạch trước một chậu để hắn nấu với tỏi nhuyễn, phần tôm còn lại trong khoảng thời gian này cũng đã được chà rửa sạch sẽ ngâm vào nước sạch.
Nghiêm Kha rất nhanh đã mò ra một bồn tôm ao lớn đưa cho Nhan Tích Ninh: "Đây Vương phi, cần thuộc hạ bóc tỏi không?"
Nhan Tích Ninh cười khoát tay: "Lần này ăn một loại khác, tôm luộc."
Hai mắt Nghiêm Kha sáng lên: "Nga ~"
Làm tôm luộc rất đơn giản, chỉ cần đem tôm hùm đất tươi để vào trong nồi nước nấu sôi lên, sau đó làm nước chấm là xong việc.
Tôm trong thôn trang rất sạch sẽ, tôm luộc xong vừa đỏ vừa lớn, nước vừa sôi đã có thể nhìn thấy một tầng gạch tôm màu vàng nổi trên mặt nước.
Nhưng mà hắn phát hiện bóc vỏ tôm xong liền nhúng trực tiếp phần thịt vào nước của món tôm nấu tỏi ban nãy mùi vị cũng ngon lắm, phần nước canh ban nãy cũng dư không ít, lát nữa có thể luộc thêm một ít mì sợi để ăn chung.
Đợi lúc Nhan Tích Ninh bưng một chén tôm luộc lớn trở lại bàn cơm, hắn phát hiện trong chén mình có thêm vài con tôm đã được bóc vỏ.
Không cần phải hỏi, nhất định là bút tích của Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Cám ơn Tùng Tùng!"
Ánh mắt Cơ Tùng nhu hòa: "Ăn đi, nếu bọn họ còn muốn ăn tôm ao, để cho bọn họ tự mình nấu là được."
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Ừ, chốc lát ta sẽ nói công thức cho bọn Nghiêm Kha.
Tôm ao trong thôn trang rất nhiều, còn có thể làm thành tôm ao tê cay, tôm ao xốt tương, mỗi một món đều có vị rất ngon."
Hai chén tôm ao lớn thì có hơn một nửa là rơi vào bụng Nhan Tích Ninh, lúc ăn đến cuối, Nhan Tích Ninh luộc thêm một ít mì sợi.
Đem mì trộn đều với nước canh của tôm nấu tỏi, lại là một món chính hoàn mỹ.
Bữa cơm chiều này ăn hết một canh giờ, chờ sau khi ăn xong mặt trời đã muốn lặn về phía Tây, đèn trong thôn trang được thắp lên.
Nhan Tích Ninh thỏa mãn sờ sờ cái bụng: "Thật ngon a, Tùng Tùng, không nghĩ tới thôn trang còn có thể gặp được bảo bối như vậy."
Cơ Tùng chầm chậm nói: "Nếu ngươi thích, sau này muốn ăn thì nói Lãnh Tuấn phái người đưa qua."
Nhan Tích Ninh hắc hắc nở nụ cười, hắn xoa xoa tay: "Tôm ao ăn ngon, nhưng lát nữa cần phải tắm rửa."
Tôm ao rất ngon miệng, nhưng quá trình ăn tôm khó tránh khỏi có chút chật vật.
Ăn xong một bữa cơm, nước tôm gạch tôm đều dính lên quần áo, Nhan Tích Ninh cảm thấy hiện tại toàn thân mình đều là mùi tôm.
Nhan Tích Ninh vừa dứt lời, chợt nghe tiếng Lãnh Tuấn từ một bên truyền đến: "Chủ tử, Vương phi, suối nước nóng đã chuẩn bị tốt."
Phiến đồi núi phía Nam kinh thành này sở dĩ có thể trở thành biệt viện Hoàng gia, còn khiến cho nhiều quan to quý nhân trong kinh tranh nhau xây phủ đến vậy, trừ việc phong cảnh hợp lòng người, còn có một nguyên nhân quan trọng: Nơi này có ôn tuyền.
Vừa đến mùa đông, sương mù bay ra từ suối nước nóng bao phủ lấy đồi núi, cỏ cây nơi khác đã muốn khô héo, mà nơi này vẫn chim hót hoa nở như thường.
Nhan Tích Ninh không nghĩ trong thôn trang có suối nước nóng, càng không nghĩ tới thôn trang này trực tiếp xây trên một con suối.
Bất quá so sánh với con suối lớn trong đồi núi, suối trong thôn trang nhỏ đến đáng thương.
Chỉ có chỗ nước gần con suối mới có độ ấm, chờ nước suối chảy ra khỏi thôn trang liền lạnh lại.
Chính vì vậy, chuyện thôn trang có suối nước nóng chỉ có một số ít người biết.
Phụ cận suối đã được công tượng sửa thành cái bể hoa lệ, trên bể có một cái đình tạo hình phong cách cổ xưa.
Mặc dù bên ngoài tuyết bay tán loạn, người trong bể vẫn có thể một bên ngắm tuyết một bên ngâm ôn tuyền.
Nhìn thấy bể hình hoa sen, Nhan Tích Ninh vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị mắng một câu: "Hừ, chủ nghĩa tư bản vạn ác!" Mắng xong hắn mới phục hồi tinh thần: "Không đúng, xã hội phong kiến vạn ác!"
Cơ Tùng đang không nhanh không chậm cởi ngoại bào, nghe được tiếng của Nhan Tích Ninh, y giương đôi mắt ửng đỏ mê ly: "Cái gì?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta nói bể thật đẹp mắt."
Cơ Tùng hơi gật gù: "Không phải nói muốn tắm rửa sao?"
Trong lúc nói chuyện y đã cởi ngoại bào hơn nữa còn mở cả tiết y.
_________________________
Tác giả có chuyện nói:
Tiểu kịch trường lời nói châm chọc của Lãnh quản gia ~
Lãnh quản gia nửa canh giờ trước: Ngao trùng có cái gì ngon?
Lãnh quản gia nửa canh giờ sau: Buông, đều là của ta!.
Sau Khi Cá Mặn Thế Gả