Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 25

309@-
Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Khoảnh khắc bị Auzers nhìn thấy mặt, Kỷ Ninh ngay cả suy nghĩ cắn lưỡi tự sát cũng có.

Nếu như có thể thì cậu thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Auzers. Nhưng tiếc rằng toàn thân cậu đều bị tinh thần lực của hắn bao phủ, rơi vào trạng thái bị khống chế hoàn toàn, đừng nói là há miệng, ngay cả nháy mắt một cái cũng vô cùng khó khăn.

Kỷ Ninh không khỏi cảm thấy căng thẳng. Cho dù sau này cậu biết sau này Auzers yêu cậu, nhưng đồng tính luyến ái ở Mạc Linh Đế quốc là một trọng tội. Tâm tư của Auzers lại cực kỳ âm trầm kín đáo, tình yêu của hắn thể hiện ra vô cùng mờ mịt, bởi vậy mỗi khi đối mặt với hắn Kỷ Ninh sẽ luôn có chút không chắc chắn.

Giống như khi đối mặt với Auzers vào lúc này, Kỷ Ninh vẫn không thể nhìn thấu tâm tư của hắn. Tinh thần lực khổng lồ mà lại kinh khủng kia đã tạo nên một lớp phòng ngự tinh thần tuyệt đối, kể cả giờ Auzers đang ở trong trạng thái tinh thần lực bạo động mất kiểm soát, lớp phòng ngự có thả lỏng thì vẫn không thể nhìn trộm suy nghĩ trong lòng hắn.

Kỷ Ninh cũng không tưởng tượng nổi Auzers sẽ có phản ứng như thế nào khi đối mặt với ‘chết đi sống lại’ của mình, mà…. Có lẽ là sẽ vô cùng đáng sợ.

Vị Quốc vương tóc vàng điển trai ngồi trên xe lăn, dáng người thẳng tắp không nhúc nhích, gương mặt hoàn mỹ hệt như một pho tượng. Hắn cứ ngồi như vậy nhìn Kỷ Ninh, nét mặt hờ hững không hề có bất kỳ gợn sóng nào.

Cho dù Kỷ Ninh bị hắn nhìn đến bất an thì cũng không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể bị động nhận lấy ánh nhìn dò xét đầy lạnh lẽo kia.

Qua hồi lâu, Auzers bỗng phất tay, Kỷ Ninh hệt một con rối gỗ đứng dậy, bị điều khiển đi tới trước mặt Auzers, đến khi khoảng cách được kéo lại rất gần mới dừng lại.

Sau đó, một đôi tay tái nhợt duỗi ra ôm lấy eo Kỷ Ninh. Dưới cái nhìn kinh ngạc của cậu, Auzers ngồi trên xe lăn ôm cậu thật chặt, đầu cúi thấp xuống, vùi mặt vào trong ngực Kỷ Ninh.

……Hắn đang làm gì vậy?

Kỷ Ninh nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng duy nhất không ngờ tới Auzers sẽ làm ra hành động thế này. Đến mức thời gian trôi qua vài giây, cậu mới không chắc chắn mà nghĩ, đây là… Đang ôm cậu?

Auzers ôm chặt lấy eo Kỷ Ninh, đầu chôn thật sâu vào trong ngực cậu. Từ góc độ của Kỷ Ninh, cậu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Auzers, chỉ có thể nhìn được mái tóc vàng xinh đẹp và một đoạn gáy lộ ra khỏi cổ áo cùng với bả vai hơi run rẩy của hắn.

“Ngươi… Rất giống em ấy.”

Giọng nói của người nọ từ tính trầm thấp xen lẫn chút nghẹn ngào khàn khàn, phảng phất như sợ quấy nhiễu đến giấc mơ tốt đẹp. Tiếng nói của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng chậm rãi gần như đang thì thầm.

“Cuối cùng huynh cũng gặp được ‘đệ’, Tiểu Ninh…”

Cách thức biểu đạt của hắn rất khó hiểu. Ban đầu Kỷ Ninh nghe không hiểu, suy nghĩ mãi một hồi mới lờ mờ đoán được, khả năng Auzers coi cậu là một ảo giác do tinh thần lực của hắn tạo nên.

Khi tinh thần lực mất kiểm soát, trạng thái của Auzers sẽ trở nên cực kém. Tình trạng nghiêm trọng nhất hắn sẽ không phân biệt được đâu là ảo giác đâu là hiện thực, điều này khiến cho Kỷ Ninh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bị Auzer coi thành ảo giác cũng được, còn hơn là bị hắn nhận ra.

Chỉ cần tìm được cơ hội, cậu sẽ lập tức chạy trốn hoặc là tự sát. Tóm lại cậu không muốn bị Auzers nhốt ở đây.

Điều này không chỉ bởi vì cậu có hơi sợ Auzers, mà còn bởi vì cậu cực kỳ ghét Mạc Linh Đế quốc. Ấn tượng mà đất nước này mang tới cho cậu vô cùng kém, không tốt hơn là bao so với Đại Hạ quốc của Tần Như Vọng, dù là một ngày Kỷ Ninh cũng không muốn ở lại.

Trong nguyên tác, Mạc Linh Đế quốc có diện tích lãnh thổ bao la rộng lớn, nền khoa học kỹ thuật hết sức phát triển, sức mạnh quân sự cũng vô cùng mạnh mẽ, là một siêu cấp Đế quốc tiếng tăm lừng lẫy trong vũ trụ. Nhưng bên cạnh đó nó còn có một mặt tối khác, đó là pháp luật và nền văn hóa phong tục của Mạc Linh Đế quốc vừa bảo thủ lại vừa lạc hậu, có hàng nghìn năm man rợ và màu sắc phong kiến vẫn còn được lưu truyền.

Việc phân chia tầng lớp trong đế quốc đặc biệt gay gắt, người thuộc tầng lớp dưới không một ai là không điên cuồng muốn leo lên tầng lớp phía trên, mà tầng lớp quý tộc lại cố hết sức để duy trì huyết thống tinh khiết của bản thân, tránh bị đám dân đen thấp hèn làm bẩn.

Mà việc theo đuổi huyết thống thuần khiết trong Đế quốc không ai có thể vượt qua được Hoàng thất. Hoàng hậu cùng Vương phi mà Quốc vương cưới về nhất định phải có xuất thân cao nhất trong tầng lớp Đại quý tộc, thành viên hoàng thất có huyết thống thuần khiết nhất tất nhiên là tóc màu vàng kim. Thái tử sẽ chỉ được chọn từ trong những Hoàng tử có mái tóc màu vàng, mỗi một phi tử đều lấy việc sinh tiểu hoàng tử tóc vàng là vinh dự cao nhất của mình.

Mạc Linh Đế quốc đối với việc theo đuổi huyết thống thuần khiết giống như một căn bệnh, nguyên nhân cơ bản nhất chính là ở chỗ tinh thần lực.

Quý tộc sở dĩ là quý tộc là bởi vì hậu duệ của bọn họ từ khi sinh ra đời đã có được tinh thần lực vô cùng cường đại, hoàng thất có tinh thần lực mạnh nhất, còn tinh thần lực của đám dân đen thấp kém thì gần như không có. Ở Mạc Linh Đế quốc này, người không có tinh thần lực thì chỉ có thể làm những công việc thấp hèn nhất.

Vì tranh đoạt vương vị, các phi tử của mỗi triều đại đều vắt óc bày mưu tính kế, đấu đá với nhau trong tối ngoài sáng, không tiếc hai tay dính dơ bẩn cùng máu tanh để chiếm được vị trí này cho đứa con cùng gia tộc của mình.

Vương cung Mạc Linh lúc nào cũng giống như bão táp hắc ám. Tất cả những ai ở trong vương cung không ngoại lệ, đều sẽ trở thành nạn nhân của cơn bão.

Chỉ có trở thành Quốc vương của Đế quốc mới có thể may mắn thoát khỏi trận phong ba này, đi lên vị trí tối cao kia.

Đến khi hậu duệ của Quốc vương mới được sinh ra, cơn bão này sẽ lại ập xuống một lần nữa, ngày qua ngày xảy ra bi kịch cùng chết chóc vô tận.


Dưới tình huống như vậy, Auzers được sinh ra đời.

Hắn là con của Hoàng hậu, lúc hắn ra đời toàn bộ tẩm cung của Hoàng hậu đều sôi trào hết lên, bởi vì tóc của hắn là màu vàng kim, đây chính là chứng minh huyết thống thuần túy, có tư cách tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt vương vị.

Nhưng một giây sau, bọn họ đang mừng như điên chợt im lặng, bởi vì dụng cụ đo lường kiểm tra được vị hoàng tử mới sinh này không có bất kỳ tinh thần lực nào. Hơn nữa chân hắn còn có bệnh bẩm sinh không tiện nói ra không có cách nào chữa trị, thậm chí về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, đến khi trưởng thành có thể sẽ không đi lại bình thường được nữa.

Đây là một phế phẩm vô dụng.

Tất cả mọi người đều không thương xót với tiểu hoàng tử. Bọn họ chỉ coi hắn như một công cụ để tranh đoạt vương vị, Hoàng hậu nằm trên giường cũng nét mặt lạnh lùng, không chút nghĩ ngợi mở miệng:

“Vứt nó đến tinh cầu bỏ hoang Mine đi.”

Vì sinh hạ Hoàng tử tóc vàng, Hoàng hậu đã phí biết bao nhiêu tâm tư, mắt thấy đứa nhỏ này thế mà lại là phế phẩm, không thẳng tay g.iết c.hết hắn cũng là sự nhân từ cuối cùng của nàng dành cho hắn rồi.

Tiểu hoàng tử vừa ra đời đã bị đưa ra khỏi hành tinh của vương cung, vứt bỏ trên tinh cầu bỏ hoang Mine.

Trên tinh cầu này đều là những dân đen tầng lớp hạ lưu chịu đủ sự nghèo khổ cùng đói khát, thỉnh thoảng có những đứa bé mới sinh bị vứt đến đây, bọn họ chẳng ngại mà làm thịt những kẻ đáng thương này để lấp đói. Dù sao thì trẻ sơ sinh ở nơi này cũng không sống được lâu.

Nhưng những người có ý đồ bất chính với tiểu hoàng tử đều chết bên cạnh tã lót của hắn— Không phải có người bảo vệ, mà là do tinh thần lực kinh khủng của hắn đã tạo ra một lớp phòng ngự xung quanh, tự động giết toàn bộ người mang ác ý với hắn.

Sở dĩ dụng cụ đo lường không kiểm tra được tinh thần lực không phải vì hắn không có, mà vì tinh thần lực của hắn vượt xa khỏi hạn mức cao nhất của dụng cụ, dẫn đến máy không thể nào đo lường và hiển thị số được.

Đối với những điều này, Hoàng hậu trong vương cung không hề biết gì cả, nàng ta đang bi thương khóc lóc kể với chồng mình rằng không thấy con trai mình đâu, nhất định bị người sai khiến trộm đi.

Quốc vương an ủi nàng một phen, nhưng cũng không tận lực tìm kiếm con trai, chỉ tìm qua loa lấy lệ rồi bắt đại lấy một gia đình quý tộc xuống dốc để chịu tội. Sự kiện này đã làm rất nhiều người chết, việc đến đây cũng coi như kết thúc.

Dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, tiểu hoàng tử trên tinh cầu Mine điều khiển dân bản địa đi tìm thức ăn và nước uống cho hắn, sống sót qua khó khăn, trưởng thành qua từng ngày.

Thẳng đến mấy năm sau, một phú ông mua lại tinh cầu Mine, trong lúc vô tình phát hiện ra tiểu hoàng tử có tinh thần lực cường đại này. Sau đó y lập tức thu nhận hắn làm con nuôi, đặt tên là Auzers, mang hắn về gia tộc mình dụng tâm bồi dưỡng.

Phú ông cũng không ngại đôi chân tàn tật của Auzers, bởi vì chỉ cần tinh thần lực cường đại đến trình độ nhất định, cho dù liệt cả người cũng không cản trở được con đường huy hoàng đi lên đỉn.h cao.

Khi Auzers mười lăm tuổi, phú ông đưa con nuôi vào học viện danh giá nhất đế quốc, Học viện Quân sự Đế quốc. Hắn học hệ Cơ Giáp, bởi vì hệ Cơ Giáp không có yêu cầu gì đối với tố chất thân thể, chỉ cần tinh thần lực cường đại để điều khiển cơ giáp là được.

Cũng chính là sau khi Auzers vào học viện, Kỷ Ninh đồng thời tiến vào thế giới của Mạc Linh Đế Quốc , thân phận của cậu là bạn học cùng lớp của Auzers, che giấu thân phận Hoàng tử của mình.

Nhưng trên thực tế Kỷ Ninh không phải Hoàng tử chân chính, cậu không có huyết thống hoàng thất, người mẹ trên danh nghĩa của cậu là một vị Sủng phi, nhưng thật ra nàng ta lại là dì của cậu, cậu là con trai của em gái nàng.

Sủng phi hưởng hết sự sủng ái của Quân vương nhưng lại có một nhược điểm trí mạng, đó là không thể mang thai.

Nàng không cam tâm cuộc đời của mình chỉ có thể là Sủng phi, vì thế nàng ta đã bất chấp mạo hiểm làm một chuyện – Giả vờ mang thai, đem đứa nhỏ của em gái mình vào trong cung nuôi, ngụy trang là con của mình với Quốc vương.

Chỗ thiếu sót của Kỷ Ninh nằm ở mái tóc màu đen của mình, nhưng bù lại tinh thần lực của cậu rất cường đại, hơn nữa Sủng phi cũng không tìm được người nào phù hợp hơn. Vì thế hàng năm nàng ta đều bắt Kỷ Ninh uống thuốc cấm để duy trì mái tóc màu vàng kim, trong kiểm tra huyết thống còn có thể ngụy trang Kỷ Ninh có huyết mạch hoàng thất.

Nhưng rồi Kỷ Ninh lớn dần, tác dụng của thuốc cấm càng ngày càng nhỏ, thậm chí có lúc hoàn toàn mất tác dụng. Sủng phi lòng nóng như lửa đốt nhưng hoàn toàn không có cách nào cả.

Bởi vậy thời điểm Sủng phi đưa Kỷ Ninh vào học viện quân sự, nàng ta không dám để cậu sử dụng thân phận Hoàng tử bởi vì sợ thuốc mất tác dụng, làm bại lộ việc cậu là Hoàng tử giả mạo. Cho nên nàng ta để cậu tiến vào học viện dưới danh nghĩa con em gia tộc mình.

Về phần vị Quốc vương bên kia, nàng ta bảo với gã muốn rèn luyện thêm cho con trai, không muốn để cậu ỷ vào thân phận Hoàng tử mà hung hăng vênh váo.

Hoàng tử tất nhiên là có tên hoàng thất của mình, nhưng để che giấu thân phận nên phải dùng tên giả là “Kỷ Ninh”, sau đó cậu gặp Auzers.

Trong nguyên tác, Hoàng tử là nhân vật phản diện luôn đối địch với Auzers, cậu ta bị Sủng phi chiều sinh hư, tính cách cực xấu không coi ai ra gì, lòng dạ còn vô cùng hẹp hòi. Cậu ta luôn coi Auzers có thiên phú hơn người nhưng lại là ‘Dân thường’ thành cái gai trong mắt mình, vì để diệt trừ Auzers nên đã làm không biết bao nhiêu chuyện ác độc tàn nhẫn.

Khi Kỷ Ninh vừa tới thế giới này, Hoàng tử đã làm rất nhiều chuyện ác với Auzers, nội dung cốt truyện đã phát triển đến đoạn cậu sắp bị Auzers trả thù.

Khi đó Kỷ Ninh đến suy nghĩ muốn chết cũng có. Cậu chẳng thể nào tưởng tượng được dưới tình huống như thế này thì phải công lược Auzers kiểu gì. Mà mối quan hệ của cậu cùng Auzers cuối cùng cũng đến một ngày bị đảo ngược lại, chính là ngày Auzers phát hiện Kỷ Ninh thật ra là Hoàng tử giả mạo.

Lúc này Auzers đã bị Hoàng hậu nhận ra, hắn lại lần nữa trở thành Hoàng tử. Bởi trước đó trong buổi kiểm tra huyết thống nhập học Auzers bị thiết bị đo lường ra huyết thống của hoàng thất, chứng thực hắn là đứa trẻ của Hoàng hậu.



Auzers trở lại hoàng cung thì gặp được Kỷ Ninh, liền biết được thân phận Hoàng tử của cậu. Nhưng ở phần sau của cốt truyện, hắn phát hiện thật ra Kỷ Ninh là Hoàng tử giả mạo nên lập tức tóm lấy nhược điểm trí mạng này của cậu.

Đây là trọng tội đủ để hủy diệt cả gia tộc, Hoàng tử trong nguyên tác bị dọa đến độ khóc lóc ch.ảy nước mắt nước mũi, quỳ xuống trước mặt Auzers cầu xin tha thứ. Mà lúc này quyền hạn của Kỷ Ninh vẫn chưa đủ để có thể sửa chữa tình tiết cốt truyện, nên chỉ có thể làm theo nguyên tác đến tìm Auzers để xin tha thứ.

“Muốn ta tha thứ cho ngươi, để ta giúp ngươi che giấu thân phận thật?”

Bên trong tẩm cung, Auzers ngồi trên xe lăn nhìn Kỷ Ninh quỳ trước mặt. Hắn cầm chiếc roi da trong tay cân nhắc một chút rồi bỗng nở nụ cười, nói: “Cũng được.”

“Thật sao, Vương huynh? Huynh thật sự bằng lòng tha thứ cho đệ?”

Kỷ Ninh cố ý thể hiện ra vẻ mặt mong đợi tha thiết gọi Auzers là “Hoàng huynh”, đây vốn là xưng hô mà Hoàng tử ghét nhất, nhưng giờ lại được Kỷ Ninh gọi vô cùng trôi chảy.

Mặc dù Kỷ Ninh cũng biết Auzers không có khả năng tha thứ cho mình, bởi vì nguyên thân đã làm quá nhiều chuyện độc ác với Auzers rồi.

Auzers vốn cũng không phải là người hiền lành, người khác từng làm gì với hắn, hắn sẽ nhớ mãi trong lòng rồi sau đó sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần. Ngay cả người mẹ ruột đã vứt bỏ hắn kết cục cũng không tránh khỏi thê thảm, càng đừng nói đến cậu.

“Nhưng có một chuyện ngươi phải hiểu, Tiểu Ninh.”

Hoàng tử tóc vàng cười một tiếng, nụ cười ấy đủ để làm mê hoặc người khác. Mặc dù ‘Kỷ Ninh’ chỉ là chỉ là tên giả của Hoàng tử giả mạo nhưng hắn đã quen với cái tên này. Dù đã biết tên thật của Hoàng tử giả, hắn vẫn gọi cậu bằng tên cũ.

“Vương huynh mời nói.” Kỷ Ninh đáp lại.

Auzers cong nhẹ ngón tay điều khiển Kỷ Ninh đến trước mặt mình, để cậu quỳ gối bên chân hắn.

Hắn dùng chiếc roi da trong tay nâng cằm Kỷ Ninh lên, đồng tử màu xanh lộ ra ý cười nhạt. Tiếng nói mê người của hắn vang lên nhưng nội dung thì cực kỳ lạnh lẽo.

“Mẹ ngươi không dạy ngươi, vậy thì để ta nói cho ngươi biết: Nếu muốn nhận được thứ gì thì phải bỏ ra một cái giá tương xứng với nó. Vậy, ngươi có thể cho ta cái gì đây, hửm?”

“Chỉ cần Vương huynh lên tiếng, đệ sẽ cố gắng hết sức…..”

Kỷ Ninh rập khuôn lời kịch trong nguyên tác, nhưng còn chưa nói xong chiếc roi da trong tay hắn đã quất thẳng xuống người cậu. Cậu rên lên một tiếng đau đớn lập tức ngã xuống đất.

“Nhớ kỹ thân phận của ngươi, đừng gọi ta là ‘Vương huynh’. ”

Auzers từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cậu lạnh lẽo không có bất kỳ chút cảm xúc nào.

“Ta xin lỗi, điện hạ Auzers.…” Kỷ Ninh cố nén đau đớn trên người, cúi đầu xuống trả lời.

“Thật sự đáng tiếc, chỉ sợ ngươi không có cách nào thỏa mãn được nguyện vọng của ta.” Auzers khẽ cười, lên tiếng: “Bởi vì thứ ta muốn chỉ có một, đó là Vương vị của Mạc Linh.”

“……”

“Trừ thứ đó ra, tất cả những gì ngươi có trong mắt ta đều không đáng một xu.”

Hoàng tử đẹp trai chống cằm nhìn xuống, khóe miệng cong lên vui vẻ: “Thứ ngươi có thể dâng hiến cho ta cũng chỉ có bản thân ngươi mà thôi. Dù vậy, ngươi vẫn muốn cầu xin ta tha thứ?”

“….Ta cam tâm tình nguyện, điện hạ Auzers.” Kỷ Ninh không có lựa chọn nào khác, cắn răng trả lời.

“Tốt lắm. Từ nay về sau, ngươi chính là vật sở hữu thuộc về ta.”

Auzers hơi cúi người duỗi tay về phía Kỷ Ninh, kéo cậu đứng dậy. Hắn mỉm cười nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu, nói: “Hy vọng sau này chúng ta có thể sống chung vui vẻ, Tiểu Ninh.”

Từ sau khi xác lập mối quan hệ như vậy, vui vẻ thì cũng có, nhưng chẳng qua chúng đều thuộc về Auzers, Kỷ Ninh không nổi điên đã may lắm rồi, làm sao có thể vui vẻ cho được.

Song từ khi Auzers tháo mặt nạ hoàn mỹ của hắn xuống, bộc lộ tính cách thật sự trước mặt Kỷ Ninh, Kỷ Ninh ngày càng có thể cảm nhận được hắn đáng sợ như thế nào.

Tinh thần lực của Auzers quá cường đại, hơn nữa vừa mới sinh ra đã bị mẹ ruột vứt bỏ, tuổi thơ của hắn trên tinh cầu Mine lại vô cùng kinh khủng cho nên đã để lại bóng ma tinh thần. Dần dần, tinh thần của hắn không còn ổn định, thường xuyên sẽ xuất hiện trạng thái mất kiểm soát.

Kỷ Ninh đã nhiều lần nhìn thấy Auzers mất khống chế. Tinh thần lực của hắn sẽ tự tạo ra rất nhiều các loại ảo ảnh, có cư dân trên tinh cầu Mine, có những con quái vật đáng sợ, thậm chí còn có mẹ ruột hắn – Hoàng hậu cao quý của Đế quốc.



Có những lúc sau khi tất cả ảo ảnh biến mất, Auzers vẫn không trở lại trạng thái bình thường, lúc này người gặp nạn chính là Kỷ Ninh, nhưng cũng may Auzers không mất khống chế đến mức quên mất cậu là ai, sẽ không g.iết ch.ết cậu. Nếu không Kỷ Ninh đã sớm không giữ nổi mạng rồi.

Mối quan hệ cứ phát triển như vậy, Kỷ Ninh cảm thấy Auzers cả đời này cũng không thể yêu mình được. Vì thế cậu bất đắc dĩ đưa ra quyết định cuối cùng theo hướng cực đoan, đó là—

Làm người yêu Stockholm.

*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Cậu muốn giả vờ mình yêu Auzers trước.



Ở một góc trống trải trong tẩm cung, Quốc vương trẻ tuổi ôm chặt lấy bóng người trước mặt mình.

Mặc dù hắn biết đây chỉ là một ảo giác do tinh thần lực của mình tạo nên, nhưng ảo giác lần này quá đỗi chân thật, cho nên dù là giả thì hắn vẫn tham lam lưu luyến nhiệt độ cùng mùi vị của ảo giác này.

Đây là người hắn yêu.

Mà người này cũng yêu hắn.

Hắn từng nghĩ rằng mình sẽ không yêu bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không có ai thật lòng yêu hắn. Duy chỉ có người này – Kỷ Ninh – là ngoại lệ độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Quan hệ ban đầu của họ cực kỳ tồi tệ, Kỷ Ninh vô cùng ghét hắn, còn nhiều lần hãm hại hắn. Vì thế khi bắt được nhược điểm của Kỷ Ninh, hắn mới không chút do dự lợi dụng điểm này tàn nhẫn tra tấn Kỷ Ninh. Hắn cũng thừa nhận bản thân mình chính là một người có thù tất báo.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mối quan hệ của bọn họ lại lặng lẽ thay đổi, Kỷ Ninh không dùng ánh mắt chứa đầy hận ý trong bóng tối nhìn hắn nữa, ngược lại ánh mắt đó dần trở nên phức tạp hơn, ẩn chứa một thứ tình cảm không tên.

Giống như bông hoa nở rộ từ bùn lầy, không nhiễm bụi trần, thuần khiết mà lại rực rỡ, bất tri bất giác đã từ căm hận biến thành yêu thương.

……Là yêu hắn sao?

Khi lờ mờ phát hiện tâm tư của Kỷ Ninh, Auzers không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hắn đối với loại tình cảm ‘yêu’ này không lạ lẫm gì. Mặc dù hai chân hắn có bệnh, nhưng hắn lại có khuôn mặt điển trai, thiên phú cường đại hơn người, tính cách bên ngoài vừa tao nhã lại lịch sự, hơn nữa còn là Hoàng tử cao quý, mẹ đẻ là Hoàng hậu. Hơn phân nửa con gái trong học viện bị hình tượng giả tạo của hắn mê hoặc đến điên đảo, nhưng hắn chỉ cảm thấy các cô thật nực cười.

Sẽ không có ai thật lòng yêu hắn.

Hắn là người bị thế giới này vứt bỏ, tính tình âm u hay thay đổi, lạnh lùng lại tàn bạo, tinh thần thường xuyên trong trạng thái mất khống chế tinh thần. Là một kẻ điên vừa đáng sợ vừa đáng thương, ngay cả mẹ ruột của hắn còn không yêu hắn thì làm sao có người nào lại thật lòng yêu hắn được chứ.

Ấy thế mà giờ người đó lại xuất hiện, hơn nữa lại còn là Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh sẽ thật lòng yêu hắn sao?

Đã tiếp xúc với con người thật của hắn, hơn nữa bị hắn tra tấn nhiều lần, vậy mà lại yêu hắn? Điều này có thể sao?

Chẳng lẽ là đang âm mưu chuyện gì đó nhằm vào hắn?

Trong lòng tràn ngập suy nghĩ đen tối nghi ngờ, Auzers âm thầm quan sát Kỷ Ninh, đến gần cậu, tiếp cận cậu. Rồi sau đó hắn phát hiện thế lại là sự thật, mỗi khi hắn cố ý cách Kỷ Ninh thật gần thì bỗng nhiên gương mặt của cậu sẽ đỏ bừng lên, hoảng hốt bối rối dời mắt đi nơi khác.

Quá rõ ràng.

Là thật sự yêu hắn.

……Hắn nên làm gì bây giờ?

Auzers – Người từ trước đến nay làm việc gì cũng không tốn chút sức lực nào, bây giờ lại nhìn bóng lưng rời đi chật vật của Kỷ Ninh mà hiếm khi sinh ra cảm giác mờ mịt.

Hắn ngồi yên tại chỗ, im lặng phân tích tình cảm và thái độ của Kỷ Ninh. Đến khi đưa ra kết luận hắn vẫn không hiểu tại sao Kỷ Ninh lại yêu hắn.

Có lẽ hắn nên châm chọc Kỷ Ninh lại đi người đàn ông đã ngược đãi cậu.



Cũng không biết vì sao, Auzers không có suy nghĩ giống như bọn họ. Hắn chỉ cảm thấy rất vi diệu, nhưng dường như…. Hắn không hề bài xích Kỷ Ninh yêu hắn.

……Không được.

Hoàng tử nhắm mắt lại, toát ra vẻ mệt mỏi, hắn xoa nhẹ huyệt thái dương, nghĩ thầm rằng đầu óc mình vẫn chưa tỉnh táo lại sau khi tinh thần bị mất kiểm soát.

Rõ ràng trước kia hắn cũng ghét Kỷ Ninh như thế, có lẽ là do gần đây Kỷ Ninh biểu hiện quá mức ngoan ngoãn nên hắn mới có chút quên mất trước kia mình đã ghét đối phương đến mức nào.

Hắn muốn bản thân nhớ lại cảm giác khi đó.

Thế là sau khi kết thúc trạng thái mất khống chế lần kế tiếp, Một tay Auzers chống cằm, một tay dùng roi da nâng khuôn mặt của Kỷ Ninh lên, nói: “Đến đây, gọi ta là ‘Vương huynh’.”

“……?”

Kỷ Ninh hoảng hốt mà nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Nét mặt của Auzers vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không nghe lời ta nữa sao, Tiểu Ninh? ”

“Thật xin lỗi…” Kỷ Ninh sửng sốt một chút, hơi hé miệng ra, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Auzers thì bỗng cúi đầu xuống, muốn giấu đi sự mất tự nhiên của mình, nhỏ giọng gọi: “……Vương huynh.”

“……”

Auzers im lặng hồi lâu, lại mở miệng.

“Gọi lại lần nữa.”

“Vương huynh…”

“Tiếp tục.”

“Vương huynh…”

……Không có tác dụng.

Auzers phát hiện cách này không những không cách nào khơi dậy sự chán ghét của hắn dành cho Kỷ Ninh, ngược lại còn chút lạ lùng làm cho người ta có chút muốn ngừng mà không được. Hoàn toàn biến thành hai loại cảm giác khác biệt đến long trời lở đất.

Đối với loại chuyển biến này, Auzers cảm thấy hơi bực bội, hắn rất ghét cảm giác không nắm được trong tay mình, nhất là vào thời điểm tinh thần của hắn vẫn bình thường, đây là chuyện không được phép xảy ra.

Từ sau lần đó, suốt một khoảng thời gian dài hắn không gọi Kỷ Ninh tới nữa, cũng cố gắng tránh gặp mặt Kỷ Ninh trong học viện.

Hắn tận lực làm cho mình lúc nào cũng ở trạng thái bận rộn nhất, nhưng càng né tránh, chỉ cần thời điểm hắn nhàn nhã một chút là sẽ nhớ đến Kỷ Ninh.

Đêm nay, Auzers mơ thấy một giấc mộng.

Auzers không thích nằm mơ, bởi vì cảnh tượng trong mơ của hắn luôn âm u kinh khủng. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, đây là một cảnh tượng nhẹ nhàng và tốt đẹp.

Ở trong mơ, ngay cả trong lòng hắn cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào cùng niềm vui sướng, bởi vì thiếu niên đang đứng trước mặt hắn.

“Vương huynh……”

Thiếu niên nhỏ giọng thầm thì, hai mắt khép lại khẽ nâng mặt lên.

Giống như bị cám dỗ, Auzers cũng cúi đầu xuống, chuẩn bị hôn lên đôi môi đỏ tươi ướt át của thiếu niên.

“!”

Auzers bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh. Hắn ngồi trên giường thở hổn hển, vu.ốt ve bờ môi của mình, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Cuối cùng hắn cũng ý thức được, người thay đổi không chỉ có mình Kỷ Ninh.

Ngay cả chính hắn cũng bắt đầu trở nên không bình thường.
Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại Truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại Story Chương 25
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...