Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 12

179@-
Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Vừa mới từ thế giới của Ứng Thiên Thu quay về, rồi lại đột ngột không trở tay kịp nhìn thấy nam chính truyện Viễn tưởng phương Tây, tuy rằng chỉ là hình chiếu ba chiều nhưng cũng đủ làm cho Kỷ Ninh kinh ngạc, mãi một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại được.

Thế giới viễn tưởng phương Tây bây giờ cũng đang có dấu hiệu hợp nhất—— Đương nhiên Kỷ Ninh sẽ không cảm thấy trò chơi này xuất hiện chỉ là sự trùng hợp, chưa kể bối cảnh trong trò chơi này còn giống y chang cốt truyện tiểu thuyết mà cậu từng trải qua.

Trong thế giới viễn tưởng phương Tây, thân phận của Kỷ Ninh chính là một pháp sư Vong Linh, là một nhân vật phản diện ở đầu cốt truyện, tính cách âm u tàn nhẫn, nhưng đồng thời cũng là nửa thầy dạy vỡ lòng của nam chính – Leigh Sengues.

Trong nguyên tác, pháp sư Vong Linh nhìn trúng thiên phú của Leigh, không thèm để ý hắn là người của Thần điện Ánh Sáng mà bắt cóc người đem về hang ổ của mình, ép buộc hắn phải theo mình học ma pháp Vong Linh. Leigh cực kỳ kháng cự chọc pháp sư nổi giận dùng đủ mọi cách hành hạ hắn, cho nên cuộc sống của Leigh trải qua vô cùng thê thảm.

Bây giờ nhìn thấy hình ảnh ba chiều của thiếu niên tóc vàng, Kỷ Ninh tự nhiên nhớ lại chuyện xưa, chẳng qua khi đó cậu đã lấy được quyền sửa đổi cốt truyện, vì để công lược Leigh, cậu dĩ nhiên vẫn đi theo cốt truyện ban đầu.

Trong hình ảnh ba chiều trên thiết bị kết nối, chàng hiệp sĩ trẻ tuổi đẹp trai đeo thanh kiếm ở thắt lưng, tư thế thẳng tắp, con ngươi xanh biếc như nước nhìn chăm chú về phía trước, khóe miệng mỉm cười tràn đầy sức sống, vừa tao nhã lại cởi mở.

Thời gian trôi qua, thiếu niên bắt đầu thay đổi tư thế giống như một nhân vật trò chơi ở chế độ chờ, rút thanh kiếm ra và vẽ ra một đường kiếm hoa mỹ.

Trước mặt Kỷ Ninh bỗng hiện ra một đoạn văn bản cùng với hai lựa chọn.

Bạn xem trọng Leigh và muốn hắn trở thành đệ tử của bạn, nhưng thật không may, không chỉ một mình bạn phát hiện thiên phú của hắn. Trên thực tế chỉ cần người nào biết ma pháp đều có thể nhìn ra thiên phú của Leigh xuất chúng cỡ nào.

Leigh được Thần điện Ánh Sáng coi trọng, trở thành kỵ sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thần điện, thậm chí sau khi hắn tổ chức xong lễ trưởng thành mười sáu tuổi,  Tổng giám mục Thần điện Ánh Sáng sẽ đích thân truyền thụ tri thức cho hắn. Trong tương lai hắn chắc chắn sẽ trở trành một trong những người nắm quyền lực tối cao của giáo hội.

Nhưng trước giờ bạn đều là tuỳ tâm sở dục*, căn bản không quan tâm đệ tử tương lai của mình đang có thân phận gì, cho nên bạn quyết định:

*Tùy tâm sở dục: thích gì làm đó, làm theo ý mình, đôi khi mang nghĩa châm biếm

Một – Xông vào Thần điện làm một trận lớn, chân đạp giáo chủ tay đánh kỵ sĩ, hệt như cướp dâu mang Leigh Sengues về chỗ ở của bạn rồi muốn làm gì hắn thì làm.

Hai – Liên tục tạo ra các vụ rắc rối để dụ Thần điện phái các hiệp sĩ đi giải quyết, cho đến khi Leigh Sengues bị phái đi thì mới ngừng.

Lựa chọn đầu tiên nhìn đã biết không khả thi, chẳng qua trên thực tế Kỷ Ninh chẳng chọn cái nào cả. Dưới tình huống không biết chơi trò chơi sẽ có hậu quả gì thì cậu chắc chắn không đụng vào cái trò này. Nếu không vừa chơi thì bị kéo vào trong game rồi sao.


“Kỷ Ninh?”

Cửa phòng tắm không khoá, Herinos ở bên ngoài nhìn thoáng qua thấy ánh sáng lấp lóe bên trong. Vừa đi vào đã nhìn thấy bóng người trong không trung, hắn lập tức nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”

“Là một trò chơi.”

Kỷ Ninh chỉ đơn giản giải thích một câu rồi tháo thiết bị kết nối ném sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền, cậu hoàn toàn không muốn đụng chạm vào trò chơi kỳ quái kia.

“Mới vừa tỉnh đã chơi trò chơi?” Herinos bật cười nói.

Kỷ Ninh nói: “Chỉ là quảng cáo thôi, nhưng tôi không tắt được nó.”

“Vậy à?” Trong mắt Herinos lóe lên một tia tối tăm, cầm lấy thiết bị kết nối của Kỷ Ninh: “Để ta xem một chút.”

Kỷ Ninh lập tức đưa tay qua muốn lấy lại thiết bị kết nối. Đùa à, chuyện này liên quan đến nam chính của một thế giới khác, làm sao có thể tùy tiện để Herinos chơi được, chẳng may hắn phát hiện ra chuyện gì thì làm sao?

Nhưng lần này hiếm khi Herinos lại không thuận theo ý của Kỷ Ninh, hắn đưa thiết bị kết nối lên cao khiến Kỷ Ninh không với tới được, nói: “Em nhìn này, lại có thông báo mới.”

Kỷ Ninh quay đầu nhìn, phát hiện trên không trung lại xuất hiện một dòng chữ đỏ như máu.

Nếu trong vòng hai phút người chơi không đưa ra lựa chọn, trò chơi sẽ mặc định chọn lựa chọn đầu tiên.

Như vậy sao được, cái lựa chọn kia vừa nhìn là biết muốn đi chịu chết mà!

Kỷ Ninh không ngờ trò chơi này lại ép người ta phải đưa ra lựa chọn, nếu nó tự chọn cái lựa chọn chết thì sẽ xảy ra chuyện gì không thể nào nói được.

“Trò chơi này thú vị đấy, em cứ chọn đi, ta ấn cho.”

Herinos nhìn chằm chằm dòng chữ đỏ như máu mấy giây, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, đưa tay qua: “Em muốn chọn cái nào?”

Kỷ Ninh lắc đầu, nói: “Không…. Tôi có linh cảm xấu.”

“Đừng sợ, còn ta mà. Nếu ta chọn thì người chơi sẽ là ta, đúng không?”



“……”

Kỷ Ninh không trả lời, dưới ánh mắt chăm chú và ngạc nhiên của Herinos đi thẳng tới, nhấn chọn lựa chọn thứ hai.

Cậu không thể để Herinos chọn thay cậu được, một mặt là suy nghĩ đến tính bảo mật của nhiệm vụ, cậu không thể tiết lộ bí mật về thế giới tiểu thuyết. Mặt khác cậu cũng được Herinos chăm sóc chiếu cố quá nhiều rồi. Nếu trò chơi này thực sự có vấn đề rồi lại để Herinos chịu trận thay cậu, cậu sẽ cảm thấy cực kỳ áy náy.

Cậu chọn lựa chọn hai bởi vì cậu đã từng làm vậy khi ở trong thế giới Viễn tưởng phương Tây, giả thần giả quỷ ở khắp thôn trang xung quanh thủ đô để thu hút các hiệp sĩ đến điều tra.

Bạn đã lựa chọn ‘Tạo rắc rối’.

……

Thiếu niên tóc vàng trong hình chiếu đã thay đổi hành động chờ, thần sắc trở nên sống động hơn hẳn.

Giống như nghe được tin gì xấu, cậu ta cau mày rồi khẽ gật đầu, nghiêm túc hành lễ nói: “Vâng thưa ngài, tôi đã hiểu rõ tình hình, tôi sẽ lập tức lên đường đến thị trấn Pedi. Xin ngài cứ yên tâm.”

Sau khi tạo ra hơn một chục rắc rối, cuối cùng Leigh cũng bị Thần điện phái đi, đến thị trấn Pedi.

Bạn rất vui mừng, lẳng lặng chờ đợi ở thị trấn Pedi, chờ đệ tử tương lai tự chui đầu vào lưới.

……

Hãy theo dõi để biết thêm các sự kiện và lựa chọn để mở khóa…

Sau khi lựa chọn xong, một loạt văn bản chạy thoáng qua thật nhanh, sau đó hình ảnh trên không trung cũng chợt loé biến mất. Thiết bị kết nối trở lại bình thường, không còn lưu lại bất cứ một dấu vết nào, cũng không xuất hiện bất kỳ tình trạng xấu.

Nhưng bất luận là Kỷ Ninh hay Herinos đều cảm thấy chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy. Herinos cầm thiết bị kết nối của Kỷ Ninh lên kiểm tra thật kỹ, nói:

“Trò chơi này không đúng, em đừng tự chơi, khi nào em lựa chọn nhất định phải ở bên cạnh ta.”

Kỷ Ninh gật đầu, không có lý do gì để từ chối cả, cậu còn phải ôm chặt cái đùi Herinos này mà.

“Nếu đã như vậy thì ta sẽ ở lại chỗ của em mấy ngày.” Nói đến đây, Herinos cười khẽ một tiếng, hỏi Kỷ Ninh: “Em chào đón ta chứ?”



Nghe thấy cậu trả lời, Thân vương Huyết tộc ngẩn người, giống như có chút không quen, nhưng hắn rất nhanh lại cười lên, mi mắt toát ra vẻ dịu dàng, đang định nói gì đó thì thiết bị kết nối của Kỷ Ninh lại vang lên lần nữa.

Herinos nhìn lướt qua thông báo trên thiết bị kết nối, nụ cười lập tức phai nhạt đi. Hắn im lặng vài giây, cuối cùng cũng vẫn đưa thiết bị kết nối qua cho cậu, chỉ là hơi hơi miễn cưỡng: “Là Cố Sâm.”

Kỷ Ninh nhận lấy, đúng là tin nhắn của Cố Sâm, đại ý là bảo bộ phim đã hoàn thành, hắn chuẩn bị rời khỏi khách sạn, muốn chào tạm biệt với Kỷ Ninh trước khi đi, hỏi cậu khi nào thì có thời gian.

“Bây giờ cũng được.”

Kỷ Ninh tiện tay trả lời tin nhắn. Dù sao giờ cậu cũng không có chuyện gì, về phần Ứng Thiên Thu và Leigh, cậu còn phải từ từ sắp xếp lại các đầu mối, hiện tại cậu không muốn nghĩ thêm về vấn đề này nữa, muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút.

Ngay sau đó Cố Sâm đã xuất hiện trong phòng Kỷ Ninh. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen làm cho dáng người trở nên gầy và cao ráo, khí chất cũng trở nên trường thành và nhã nhặn hơn.

Lúc không cười thì gương mặt của hắn vô cùng lạnh lùng, cho khi đối mặt với Kỷ Ninh, những băng giá lạnh lùng này lập tức tan đi hóa thành dòng suối xuân ôn hoà, mỉm cười mở miệng.

“Tiền bối, cảm giác sao rồi? Tối hôm qua anh say rượu nhanh thế khiến tôi sợ lắm đấy, bây giờ anh còn khó chịu không?”

Nhắc tới chuyện một hớp là say tối qua, trong lòng Kỷ Ninh rõ xấu hổ, không nghĩ tới ở trong thế giới này cậu lại như vậy. Nhưng bên ngoài cậu vẫn là thần sắc hờ hững, tựa như người Cố Sâm đang nói đến không phải là mình, chỉ thản nhiên đáp lại: “Cũng ổn.”

“Tôi có mang thuốc cho tiền bối, nếu tiền bối thấy không thoải mái thì có thể uống một ít.”

Cố Sâm để thuốc lên bàn. Sau khi nói chuyện với Kỷ Ninh nửa ngày, hắn mới làm như là vừa phát hiện ra Herinos ở bên cạnh, gật đầu nói: “Xin chào ngài Herinos. Tối qua ngài vẫn luôn chăm sóc cho tiền bối, ngài vất vả rồi.”

“Chăm sóc Tiểu Ninh là việc ta nên làm.”

Herinos vòng tay qua ôm lấy vai Kỷ Ninh, hắn cong môi hỏi cho có lệ: “Cậu rất quan tâm đến em ấy nhỉ.”

“Tiền bối đã cứu tôi, tôi không thể không quan tâm đến anh ấy được.” Cố Sâm bình tĩnh nói: “Tôi không muốn nhìn thấy tiền bối xảy ra chuyện gì, ngài nghĩ sao?”

“……”

Herinos híp mắt lại, đáy mắt lóe lên một tia sáng đỏ sậm.

Hắn nghe ra được Cố Sâm đang có ý ám chỉ. Bởi vì tối hôm qua, sau khi hắn hôn Kỷ Ninh trước mặt Cố Sâm, khi đó Cố Sâm im lặng một lúc lâu, mãi sau bỗng dưng mở miệng:



Herinos nhướng mày, chưa kịp nói thì Cố Sâm nói tiếp: “Mà nhìn không phải, đây chẳng qua chỉ là một mình ngài đơn phương từ một phía. Kỷ Ninh không thích ngài, anh ấy chỉ coi ngài như một người bạn mà thôi.”

Giọng điệu và thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, sự bén nhọn ẩn giấu dưới vẻ ngoài dịu dàng cuối cùng cũng được phóng thích ra ngoài.

“Nếu vậy thì đừng làm hành động quá giới hạn với anh ấy, nếu không sớm muộn có một ngày ngài cũng sẽ làm hại anh ấy.”

“Anh ấy là người của công chúng, ngài là người bạn thân nhất của anh ấy. Nên tôi hy vọng ngài có thể vì anh ấy mà cân nhắc điều này.”

“Đừng tổn thương anh ấy.”

Sau khi nói xong, Cố Sâm xoay người rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, để lại Herinos và Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh vẫn đang ngủ say, Herinos rũ mi không nói gì, nhưng hai tay đã siết chặt lại, một lúc sau mới chậm rãi buông lỏng. Trong lòng bàn tay lưu lại vết móng bấu đỏ tươi, thấm ra một chút máu.

Đừng làm tổn thương Kỷ Ninh?

Nhưng hắn đã sớm làm cậu thương tích đầy người rồi.

Cho nên lần này… Hắn tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ nữa.



Cố Sâm rời đi một cách tiêu sái, khi hắn trở lại tụ tập với mọi người, trên mặt đã tràn đầy ý cười nói chuyện với những người khác.

Nhưng tâm trạng của hắn lúc này vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Mới vừa rồi hắn không kiểm soát được cảm xúc của mình, nhìn thấy Herinos hôn Kỷ Ninh, hắn bỗng cảm thấy tức giận không tả nổi.

Hắn cũng chẳng biết tại sao mình tức giận, lý do phức tạp đến nỗi hắn không thể nắm bắt được hết toàn bộ cảm xúc ngay phút giây đó. Nhưng hắn biết, hắn đang không cam lòng, thậm chí là ghen tị.

Hắn ghen tị với Herinos.

Hắn không cam lòng khi nhìn thấy chuyện đó.

Cho nên hắn mới nói như thế để che giấu cảm xúc thật sự của mình.

Nhưng rốt cuộc thì hắn muốn cái gì?
Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại Truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại Story Chương 12
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...