Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 104

425@-
Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Cô bé trợ lý gõ cửa phòng, không bao lâu sau cửa nhanh chóng mở ra, bên trong xuất hiện gương mặt tuấn tú của Cố Sâm.

Hắn nhìn vẫn hoàn mỹ như thế, chẳng có bất kỳ mệt mỏi hay bệnh tật, nếu như trợ lý không nói Kỷ Ninh căn bản cũng không nhìn ra hắn sốt nhe. Bây giờ cẩn thận quan sát cũng chỉ cảm thấy sắc mặt Cố Sâm hơi đỏ hơn bình thường một chút.

“Chào đàn anh ạ.” Kỷ Ninh nở nụ cười chào hỏi Cố Sâm.

“Chào mừng em đến, đàn em Kỷ Ninh.”

Cố Sâm mỉm cười mở cửa, nghiêng người tránh đường cho Kỷ Ninh vào phòng, đồng thời gật đầu với trợ lý một cái, ý để cô rời đi.

Bên trong phòng rất ấm áp, Kỷ Ninh cởi áo khoác ra, treo ở trong tủ quần áo, tạm thời để túi giấy đựng khăn quàng ở trên bàn, rồi quay lại quan tâm thân thể Cố Sâm: “Đàn anh, nghe cô Từ nói anh bị bệnh, anh có ổn không?”

Cố Sâm nghe vậy giật mình, lắc đầu bật cười nói: “Rõ ràng anh không cho con bé nói với em, em yên tâm đi, tình trạng của anh cũng không tệ lắm, về cơ bản không ảnh hưởng gì.”

“Cô Từ còn kính nhờ em trông đàn anh uống thuốc…” Kỷ Ninh nói: “Đàn anh, anh phải chú ý thân thể mình nhiều hơn, đừng để bản thân mệt mỏi.”

“Có lẽ em phải chờ đến bữa trưa.” Cố Sâm tránh nói đến thuốc, mỉm cười nói: “Được rồi, không sao đâu, cảm ơn em đã quan tâm. nhưng mà anh muốn chúng ta có thể trò chuyện về vấn đề khác không?”

Kỷ Ninh gật đầu, ghi nhớ việc uống thuốc trong lòng, sau đó cùng Cố Sâm nói về chuyện khác, đề tài chủ yếu là bộ phim Ngày sau trùng phùng cậu vừa xem ngày trước.

Cố Sâm đóng vai nam chính trong bộ phim này và diễn xuất của anh trong bộ phim vô cùng xuất sắc, mặc dù Kỷ Ninh không xem được nội dung cuối cùng, nhưng sau đó cậu có lên mạng tìm kiếm các đoạn clip kết thúc và phản hồi, nhất là bức ảnh Cố Sâm lạnh lùng tàn nhẫn giơ súng kết thúc hung thủ, Kỷ Ninh đã xem đi xem lại rất nhiều lần.

Cậu chân thật phản ánh đúng nội tâm của mình cho Cố Sâm nghe, Cố Sâm nghe vậy cười cười, ánh mắt dịu dàng đáp lại: “Được em thích, anh thật sự rất vui.”

“Lúc em ra khỏi rạp phim nghe mọi người khen ngợi đàn anh quá trời, các khán giả đều vô cùng thích anh.”

Kỷ Ninh nói như vậy, lúc này cậu chú ý tới Cố Sam khẽ nhắm mắt lại, sắc đỏ trên mặt càng lúc càng rõ hơn, nhìn có chút giống bệnh tật nên đã ý thức được có thể bệnh của Cố Sâm đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi. Cậu nên nhanh chóng rời đi để Cố Sâm nghỉ ngơi cho khỏe, đồng thời trước khi đi phải giám sát Cố Sâm uống thuốc.

“Đàn anh, đến giờ phải uống thuốc rồi.” Vừa nói cậu vừa đứng lên, mang túi giấy đến, giao cho Cố Sâm: “Còn có cảm ơn khăn quàng của đàn anh ngày đó, bên trong còn có một món quà nhỏ, là chút tấm lòng của em, hy vọng đàn anh không chê.”

“Được.”

Cố Sâm nhận lấy túi giấy, nở nụ cười với cậu, tay của hai người chạm nhau, Kỷ Ninh có thể cảm giác được tay Cố Sâm đang tỏa hơi nóng.

“Lát nữa em sẽ đi, đàn anh, anh nghỉ ngơi cho thật khỏe đi.” Kỷ Ninh nói: “Cơ mà thuốc để đâu vậy anh? Không phải là đến giờ uống thuốc của anh rồi sao?”

“Không muốn uống…”

Cố Sâm rũ mi, hạ giọng, cũng không nói thuốc để đâu.

Kỷ Ninh vừa buồn cười vừa cảm thấy đáng yêu khi nam thần tỏa sáng rực rỡ trước màn ảnh lại có một mặt không thích uống thuốc này, nhưng thuốc vẫn phải uống, không thể vì gắn filter cho Cố Sâm mà mềm lòng được.

Kỷ Ninh tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng cũng tìm thấy chai thuốc nằm ở trong góc xó xỉnh trên bệ cửa sổ, bên cạnh còn có tờ giấy do trợ lý ghi, dặn dò Cố Sâm nhất định phải uống thuốc cho tốt, nhưng chai thuốc lại bị đặt ở một góc xó xỉnh như thế này có thể thấy được thái độ của Cố Sâm.

Cậu rót một ly nước ấm, đặt chai thuốc cùng ly nước ở trên tủ đầu giường. Cố Sâm cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hơi mệt mỏi, dựa vào đầu giường, nhưng vừa thấy thuốc đưa đến là vẫn lắc đầu, nói: “Anh nghĩ anh….”

“Đàn anh.”

Kỷ Ninh khẽ gọi tên hắn, duỗi tay sờ mái tóc Cố Sâm, dụ dỗ hắn: “Đàn anh ngoan nè, uống thuốc vào đi, có được không anh?”

Nhưng cậu vừa dứt lời thì chợt ý thức được hành động của mình có hơi vô lễ, lập tức hạ tay xuống. Cố Sâm cũng ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật nhận viên thuốc, gật đầu nói: “Được.”

Cố Sâm nghe lời Kỷ Ninh, ngoan ngoãn uống thuốc vào. Kỷ Ninh đứng bên cạnh nhìn hắn uống thuốc, không khỏi thất thần vài giây.

Mới vừa rồi sở dĩ làm như vậy với Cố Sâm, là bởi vì cậu vô thức nhớ đến Giang Triệt, Giang Triệt cũng không thích uống thuốc, trước kia cậu đã từng dỗ Giang Triệt như vậy, không khác gì bây giờ lắm.

Ở mặt này bọn họ hình như có chút giống nhau…

Cố Sâm uống thuốc xong, đặt ly nước qua một bên, Kỷ Ninh để hắn nằm lại giường nghỉ ngơi, nói mấy câu rồi chuẩn bị ra về. Nhưng lúc này Cố Sâm nằm trên giường kéo tay cậu lại, hỏi nhỏ: “Có thể ở lại với anh một lát không?”

“Nhưng đàn anh cần nghỉ ngơi…”

Kỷ Ninh có chút chần chừ thì nghe được Cố Sâm nói: “Anh muốn em ở lại đây, dù ngồi chơi điện thoại cũng được, chỉ cần em ở bên cạnh là được rồi, có thể không em?”

“A… Dạ được.”

Kỷ Ninh có hơi bất ngờ trả lời, cậu cảm giác có chỗ không đúng, bởi vì thái độ của Cố Sâm đối với cậu hình như hơi quá thân mật, trước kia cũng vậy, cậu không nghĩ tới mấy năm trôi qua Cố Sâm liếc mắt một cái đã nhận ra cậu, còn gọi tên của cậu. Nói trí nhớ của hắn tốt thì vẫn chưa đủ hợp lý, nhưng cũng không có khả năng Cố Sâm để ý tới cậu, điều này càng không thể…

Dĩ nhiên có thể được Cố Sâm gần gũi Kỷ Ninh vẫn rất vui vẻ, cho nên cậu thành thật ngồi bên giường ở bên Cố Sâm.

Cố Sâm nhất định là rất mệt mỏi, sau đó nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khuôn mặt khi ngủ của hắn vô cùng an tĩnh, cũng rất thích mắt. Kỷ Ninh ở một bên chơi điện thoại, một bên thỉnh thoảng nhìn Cố Sâm mấy lần, nội tâm vô cùng thỏa mãn.

Mãi cho đến gần mười hai giờ, Cố Sâm mới chậm rãi tỉnh dậy. Hắn mở mắt ra, thấy Kỷ Ninh vẫn ở bên cạnh hắn, khóe môi cong lên, nở nụ cười nhạt, giọng trầm thấp nói: “Cảm ơn em đã ở bên anh.”

“Phải là em cảm ơn đàn anh mới đúng.”

Đây là lời thật lòng của Kỷ Ninh, có thể thân thiết với đại minh tinh như vậy cũng đủ để cậu nhớ cả đời rồi. Mà cậu phải xin lỗi trợ lý Từ, vốn là nói ở chơi một lát rồi đi nhưng lại ở cho đến tận bây giờ.

“Em phải đi sao?”


Cố Sâm ngồi dậy: “Trước khi chia tay, anh có thể xin em một món quà không?”

“Đàn anh muốn gì ạ?” Kỷ Ninh lập tức hỏi, đồng thời vô thức tính toán túi tiền của mình có đủ mua quà không.

“Anh muốn nụ hôn của em.” Cố Sâm nhìn cậu: “Hôn ở đâu cũng được.”

Kỷ Ninh đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc nói: “Sao vậy được?”

Nếu truyền ra ngoài còn không bị fan đánh chết—— Hơn nữa tại sao đàn anh lại muốn nụ hôn của cậu? Này cũng quá khó tin rồi đó?!

Chẳng lẽ đàn anh cũng thích cậu… Kỷ Ninh không khỏi nghĩ như vậy, nhưng lại lập tức phủ nhận. Không thể nào, mỹ nhân trong giới giải trí nhiều như thế, làm sao một ngôi sao hạng nhất như đàn anh lại có thể vừa mắt một người bình thường như cậu…

Nhưng càng khiến Kỷ Ninh bất ngờ là Cố Sâm xuống giường, đứng trước mặt cậu, vịn lấy hai vai cậu, đôi mắt nhìn thật sâu khuôn mặt hắn, chậm rãi cúi đầu.

“Xin lỗi, anh đành phải tự đến lấy.”

Hắn dịu dàng đặt môi lên đôi môi của Kỷ Ninh, sức lực không nặng cũng không nhẹ, ngừng mấy giây, sau đó thẳng người v.uốt ve gò má Kỷ Ninh, cong khóe môi nói: “Cảm ơn em, đây là món quà tốt nhất anh từng nhận được.”

Kỷ Ninh đã đực mặt ra, đầu óc trống rỗng, mà lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng, tiếng nói chuyện của trợ lý từ bên ngoài truyền đến: “Anh Cố ơi, đến giờ cơm trưa rồi, anh muốn xuống dưới ăn hay là em mang lên cho anh?”

Giọng nói của cô khiến Kỷ Ninh bừng tỉnh khỏi cõi mây, mặt mày nháy mắt đỏ bừng, cậu vô cùng hoảng hốt khi đối diện với ánh nhìn chăm chú của Cố Sâm, mà trợ lý đến càng khiến cậu xấu hổ đến nổ tung, vội vàng xông về phía cửa ra, giành đường chạy trốn dưới ánh mắt kinh ngạc của trợ lý, thậm chí quên cả việc nói lời tạm biệt Cố Sâm.

“Anh Cố, chuyện này…”

Trợ lý Từ kinh ngạc hỏi, Cố Sâm chỉ cười khẽ không nói gì, hắn biết nơi này là thế giới giả lập, mà hắn rất nhanh sẽ rời khỏi nơi đây, hắn chẳng cần giải thích với một nhân vật ảo làm gì.

Hắn không hề bài xích việc dung hợp, bởi vì hắn vốn cảm thấy mình rất giống Giang Triệt—— Có lẽ ngay cả Kỷ Ninh cũng không hoàn toàn nhìn thấu hắn và Giang Triệt, tính cách thật của bọn họ ẩn dưới lớp mặt nạ kỳ thực rất giống nhau.

Điều này khiến hắn có độ đồng cảm cao với Giang Triệt, hắn hy vọng mình có thể xuất hiện dưới diện mạo “Giang Triệt”.

“Hẹn em vào lần gặp sau, Kỷ Ninh.”

Cố Sâm khẽ nói.

Đến lúc ấy, hắn sẽ gặp lại Kỷ Ninh với bộ mặt thật và trọn vẹn nhất của mình.



Cậu thế mà lại hôn môi với đàn anh Cố Sâm, còn là đàn anh chủ động hôn cậu… Làm sao có thể….

Đến tận lúc ngồi xe quay về trường học, trong lòng Kỷ Ninh vẫn còn sót lại cơn khiếp sợ vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.

Nói là được thương mà lo sợ cũng không đúng lắm, cậu đã bị đánh úp bất ngờ đến cả vui sướng cũng không cảm được, bởi vì chuyện này quá mức khó tin, cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải bản thân gặp ảo giác rồi không, nếu không tại sao Cố Sâm lại hôn cậu?

Trong lòng chứ đầy sự nghi ngờ về bản thân, Kỷ Ninh choáng váng đi về phía trường học thì đột nhiên thấy được hai bóng dáng, mà trong nháy mắt ấy, cậu lại bắt đầu nghi ngờ có phải tinh thần của mình gặp vấn đề thật không, nếu không tại sao cậu lại thấy Leigh đang nói chuyện với thầy Vân Uyên?

Kỷ Ninh dụi dụi mắt, quan sát một hồi lâu mới dè dặt xác nhận đó không phải ảo giác của cậu, hai người đứng ở đằng xa đang nói chuyện với nhau chính xác là Vân Uyên và Leigh.

Bởi vì khoảng cách quá xa, Kỷ Ninh không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ thấy thiếu niên tóc vàng cầm trong tay một quyển sách dày cộm, cho Vân Uyên nhìn xem nội dung bên trong.

Vẻ mặt Vân Uyên lạnh lùng, thời điểm ánh mắt chạm phải trang sách thì lộ ra ý rét lạnh, xoay người rời đi, mà hướng hắn rời đi đúng lúc là phía Kỷ Ninh.

Không biết tại sao Kỷ Ninh theo bản năng muốn trốn tránh, mà chỗ này là giữa đường, hai bên đều là bãi cỏ, căn bản không có nơi có thể ẩn nấp, đồng thời bởi vì khoảng cách càng kéo gần, cậu nghe thấy thiếu niên đi theo phía sau cười tủm tỉm nói.

“Ngươi không bỏ được sao?”

“Ta muốn ngươi hiểu rõ, ở lại đây, ngươi vĩnh viễn không thể nào thực sự đạt được thứ ngươi muốn.”

“Ngươi không cam lòng?”

“Không liên quan đến ngươi.” Vân Uyên lạnh lùng nói.

Thiếu niên nhếch khóe môi, đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn thấy Kỷ Ninh, lập tức nở nụ cười trong sáng, quơ quơ tay với cậu: “Thầy ơi!”

Vân Uyên cũng đồng thời nhìn thấy Kỷ Ninh, lần này cậu hết cách bỏ đi, chỉ có thể bước đến chào hỏi bọn họ: “Chào thầy Vân ạ. Còn Leigh nữa, chào buổi trưa.”

Vẻ mặt Vân Uyên không thay đổi: “Luận văn của em tôi đã xem xong, đi với tôi lên văn phòng, tôi nói chuyện với em một chút.”

Kỷ Ninh nghe vậy tim run lên, nghĩ thầm hôm nay rõ ràng là chủ nhật mà thầy vẫn đến trường, còn muốn thảo luận về luận văn với cậu, thực sự là quá tận tâm.

Nếu Vân Uyên đã lên tiếng thì đương nhiên cậu phải đi, vì vậy cậu gật đầu với Leigh, sau đó theo sau Vân Uyên rời đi.

Thật ra cậu muốn biết mối quan hệ giữa Leigh và Vân Uyên, nhưng thấy bầu không khí mới vừa rồi rõ ràng không hề hòa hợp nên cậu im lặng không nói gì.

“Được rồi, thầy ơi, chúng ta gặp sau nhé.”

Leigh cười tạm biệt Kỷ Ninh, cũng đưa quyển sách mà Vân Uyên đã đọc cho Kỷ Ninh: “Giúp em chuyển cho hắn ta.” Hắn dừng một chút, bổ sung một câu: “Ý là thầy Vân Uyên ấy ạ.”

“Được.”

Kỷ Ninh chớp mắt, ôm quyển sách rời đi. Cậu vừa đi vừa nhìn quyển sách trong tay, phát hiện đó là một quyển sách nghiên cứu di sản văn hóa, sách cũng không còn mới, bìa cứng có hơi sờn, giấy đã hơi ố vàng, cơ mà vẫn mùi thơm dễ ngửi của sách giấy.

Quyển sách này hình như cậu đã nhìn thấy qua ở đâu rồi… Kỷ Ninh nghĩ, đồng thời cảm thấy có chút kỳ quái, không nghĩ ra tại sao Leigh và Vân Uyên lại không vui với nhau chỉ vì một quyển di sản văn hóa.


Cậu đi theo Vân Uyên đến văn phòng, Vân Uyên mở máy tính ra, Kỷ Ninh nhẹ nhàng đặt cuốn sách lên bàn làm việc. Ánh mắt lạnh như băng của Vân Uyên quét qua cuốn sách, chợt mở miệng nói: “Ném nó đi.”

“Dạ?” Kỷ Ninh ngỡ ngàng, vô thức hỏi: “Thầy, quyển sách này bị sao vậy? Thật sự bỏ đi sao?”

“Không có lý do.” Vân Uyên nói: “Ném nó ra ngoài văn phòng.”

Kỷ Ninh không thể làm gì khác là gật đầu, trong lòng tiếc thay. Cậu đưa tay gạt gạt bìa sách, thầm nghĩ có lẽ ẩn chứa bí mật gì đó mà cậu không biết, nếu không tại sao lại vứt bỏ cuốn sách tốt như vậy, chỉ riêng cuốn sách này thôi thì chất lượng vẫn hoàn hảo. Sách không giống những đồ vật khác, nếu tùy ý vứt bỏ sẽ khiến người ta cảm thấy tiếc nuối không thôi.

Cậu xoay người đi ra ngoài văn phòng, nhưng đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện liền lật cuốn sách ra, đột nhiên nói với Vân Uyên: “Thầy, nếu thầy không cần quyển sách này nữa thì em có thể mang về không?”

“…Em muốn?” Vân Uyên ngước mắt nhìn cậu, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.

Kỷ Ninh có hơi thấp thỏm gật đầu: “Lúc còn nhỏ em đọc cuốn sách này ở nhà người bạn, lúc ấy rất thích và cũng muốn có một quyển, nhưng quyển sách này đã không còn xuất bản nữa, trong tiệm sách cũng không tìm được quyển mới.”

“Lúc ấy em còn nhỏ, không biết đi đâu để mua sách cũ, sau đó lớn rồi liền quên mất… Bây giờ nhìn thấy nó mới nhớ ra.”

“Dĩ nhiên nếu không được thì thôi ạ, em có thể ghi nhớ tên sách rồi đi mua một quyển khác.”

Vân Uyên im lặng một lúc, mở miệng nói: “Em cầm về đi.”

“Cảm ơn thầy!” Kỷ Ninh ôm quyển sách vui mừng.

“Trong quyển sách đó,” Vân Uyên hỏi: “Em thích di sản văn hóa nào nhất?”

“Cái này em không nhớ rõ…” Kỷ Ninh lắc đầu: “Sách này em xem hồi còn rất nhỏ, nội dung bên trong đã quên sạch.”

“Mở ra đọc thử đi.” Vân Uyên nói.

Kỷ Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn làm theo lời thầy mở sách ra, quả nhiên chính là quyển sách cậu từng đọc ở trong thư phòng nhà Giang Triệt. Trong quyển sách này có rất nhiều hình ảnh màu sắc, cho nên đọc quyển sách này chính là thú vui tiêu khiển nhất của cậu lúc bấy giờ.

Cậu lật từng trang sách, chợt dừng động tác, chỉ vào bức tranh nói: “Em thích cái này.”

Mắt Vân Uyên khẽ động.

Thứ xuất hiện trong hình chính là một thanh kiếm cổ không hoàn chỉnh đầy rỉ sét, thanh kiếm có tên là “Khuyết Nguyệt”, hiện nay đã bị thất lạc ở nước ngoài, không biết tung tích. Bên cạnh có một bức ảnh phục chế thanh kiếm cổ, cho thấy sự tinh xảo và sắc bén của nó trong quá khứ, trong văn bản giới thiệu viết rằng người ta đồn rằng thanh kiếm này sẽ phát ra một luồng ánh sáng vào lúc trăng tròn, vô cùng xinh đẹp.

Kỷ Ninh không nhớ rõ, nhưng cậu nhớ kỹ thanh kiếm này, Giang Triệt cũng nhớ.

Thanh kiếm này không khác gì thanh “Khuyết Nguyệt” Kỷ Ninh đã từng đưa cho hắn, bởi vì Tương Lai đời trước là Giang Triệt trong lúc sáng tạo thế giới đã thêm vào rất nhiều yếu tố thực tế, trong đó cũng bao gồm “Khuyết Nguyệt”.

Khi Giang Triệt và Kỷ Ninh còn tấm bé, bọn họ thường xuyên vào thư phòng để lật xem quyển di sản văn hóa này, khi đó Kỷ Ninh đã nói thích thanh “Khuyết Nguyệt” này, nên vẫn luôn được Giang Triệt ghi nhớ trong lòng.

Leigh mang quyển sách này cho hắn là muốn nhắc nhở hắn sự thật này——

Tình yêu đong đầy này của ngươi, chẳng qua chỉ là một ký ức được gởi gắm vào hư không, ngươi không thừa nhận thân phận “Giang Triệt” này, nhưng mọi thứ ngươi nhìn thấy, nghĩ đến, cảm nhận, yêu, hận, tất cả đều mang hình bóng của hắn.

Leigh hỏi hắn có phải không cam lòng không, hắn cam lòng kiểu gì, hắn làm sao cam tâm?

Chờ đợi hai ngàn năm, nhưng lại nói với hắn, hắn chỉ là một phần thần thức của người khác, mà thế giới này cũng là giả tạo, hắn sống trong ảo ảnh và ký ức.

“Ngay cả bản thân ngươi cũng chỉ là một phần của ‘hắn’.”

Lúc đó Leigh ôm quyển sách này, cười nói với hắn.

“Bởi vì ‘hắn’ tồn tại, cho nên ngươi mới có thể tồn tại.”

“Bởi vì ‘hắn’ đang chờ đợi, cho nên ngươi mới có thể chờ đợi.”

“Ngươi là chấp niệm của ‘hắn’, ‘hắn’ không cam lòng.”

Hắn là sự không cam lòng của “Giang Triệt”.

Từ ngày còn bé vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Kỷ Ninh, thích cậu hơn mười mấy năm, nhưng trước khi cho Kỷ Ninh biết tình cảm của mình thì đã bỏ mình, y hệt hắn vậy. Chờ đợi dài đằng đẵng, nhưng lại đổi lấy một kết cục không ai cam tâm nổi.

Hoang đường biết bao.

Hắn không muốn trở thành Giang Triệt, nhưng bởi vì hắn chính là Giang Triệt.

Vân Uyên đột nhiên cười phá lên, nhưng ánh mắt càng trở nên vắng lặng.

Hắn biết tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng hắn tình nguyện biến mất, còn hơn thừa nhận mình là một người khác.

Vân Uyên nhắm mắt, gương mặt càng thêm nghiêm nghị, đang muốn bảo Kỷ Ninh rời đi thì chợt nghe cậu nói: “Thầy, trong sách có kẹp một tờ giấy Leigh gửi cho thầy.”

Nghe vậy Vân Uyên mở mắt ra, nhìn tờ giấy Kỷ Ninh đưa đến trước mặt mình, hắn duỗi tay nhận lấy. Tờ giấy này được gấp lại, nội dung bên trong không thể nhìn thấy ngay, phía trên chỉ viết phải giao cho Vân Uyên, nhất định phải để hắn mở ra.

Hắn không biết Leigh muốn nói cái gì, đang muốn xé bỏ thì đột nhiên như có cảm giác, ma xui quỷ khiến mở tờ giấy ra, nhìn thấy nội dung bên trong.

“Ngươi không phải không cam lòng sao? Chẳng lẽ không phải ngươi vì cái này nên mới muốn trở thành ‘Giang Triệt’?”

“Thiếu đi một phần ý thức, ‘hắn’ có thể sẽ hoàn toàn biến mất, chúng ta cũng sẽ biến mất. Nhưng ta nhìn thấy được tương lai trong dòng thời gian, nếu như dung hợp lại với nhau, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành ‘nhân cách’, sau khi giành giật còn có thể có cơ hôi giành được quyền điều khiển cơ thể.”

“Có lẽ ngươi sẽ khó hiểu tại sao ta lại nói chuyện này cho ngươi biết, đó là bởi vì ta không muốn cứ thế biến mất, cho nên ta muốn thúc đẩy việc dung hợp, khiến ngươi thay đổi ý định. Ai thắng ai, vẫn chưa được quyết định, ngươi không phải là sự không cam tâm của ‘hắn’ sao? Vậy thì đừng nên từ chối dung hợp, ngươi còn có cơ hội lấy được Kỷ Ninh đó.”

“….”


Con ngươi Vân Uyên hơi co rụt lại, bỗng nhiên nắm chặt tờ giấy.

“…Thầy?” Kỷ Ninh không biết trong tờ giấy viết gì, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, thần sắc của Vân Uyên thay đổi rõ ràng, rồi sau đó chợt ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Kỷ Ninh sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là Leigh nói xấu mình trong tờ giấy, nhưng không thể nào, Leigh không có lý do gì làm vậy với cậu nha.

Tầm mắt Vân Uyên chậm rãi dời xuống, rơi vào trên mặt bàn. Quyển sách di sản văn hóa kia vẫn nằm trên đó, dừng ở ngay trang “Khuyết Nguyệt”, hình ảnh minh họa cực kỳ chân thức, không khác gì thanh kiếm Vân Uyên đã từng thấy.

“Đến đây.”

Chỉ một lát sau, hắn chợt mở miệng, đứng sau bàn làm việc nói với Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh không biết Vân Uyên muốn làm gì, cậu nghe lời đi đến, thì đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt—— Cậu cảm có một lực mạnh truyền đến từ bả vai, sau đó cậu bị Vân Uyên đẩy ngã, bị đè ở trên bàn làm việc.

“Soàn soạt…”

Giấy tờ bay khắp nơi vang lên âm thanh, bóng đen phủ lên đầu Kỷ Ninh, tầm mắt cậu bỗng nhiên tối sầm lại.

Cậu cảm thấy môi truyền đến cơn đau đớn, cuối cùng là Vân Uyên cúi đầu hôn cậu, nhưng hôn chẳng hề dịu dàng, làm cho cánh môi của cậu xuất hiện vết thương nhỏ rỉ máu, tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt.

Kỷ Ninh giờ phút này đã bị dọa hoảng hồn, cậu không tin nổi chuyện đang xảy ra vào lúc này. Vân Uyên đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu, khuôn mặt lạnh lùng bởi vì màu đỏ thắm trên môi mà thêm vài phần diêm dúa lẳng lơ, khóe môi cong lên, hờ hững nói.

“Bọn tôi chờ em đến.”

Dứt lời, hắn đẩy cửa ra ngoài, để Kỷ Ninh ở lại văn phòng.

Rốt cuộc hắn lâm vào mê chướng, quả thật đúng như Leigh nói, hợp nhất tất cả ý thức lại với nhau không có nghĩa là từ bỏ, mà là cơ hội để biến “Giang Triệt” trở thành mình.

Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ xóa bỏ sạch sẽ mấy ý thức khác, chỉ để lại một mình ý thức của bản thân.

Hắn không thể nào buông tha được.

Hắn đại diện cho chấp niệm và sự không cam lòng của Giang Triệt, mà phần tình cảm này đến từ Kỷ Ninh.

Đối với hắn mà nói, Kỷ Ninh chính là chấp niệm của hắn, là “Đạo” của hắn, cũng là ý nghĩa tồn tại của hắn.

“…”

Kỷ Ninh nằm ngẩn người nằm trên bàn một hồi lâu, rốt cuộc hoàn hồn lại, sắc mặt nhất thời tái nhợt, ngay cả sách cũng không thèm cầm, hốt hoảng chạy trốn khỏi văn phòng của Vân Uyên, chạy một mạch xuống cầu thang.

Thầy Vân Uyên hôn c-cậu, hôn cậu… Cậu còn hôn chính người thầy của mình nữa?!

Chẳng lẽ thầy cũng thích mình? Hay là muốn đùa cậu? Không không, thầy Vân lạnh lùng cấm dục như vậy không thể nào là người như thế, nhưng thầy cũng không giống người sẽ đi cưỡng hôn người khác-người khác đâu, nhưng chẳng phải mới nãy đã làm điều đó thôi?!

Kỷ Ninh chạy một mạch đến cổng vẫn chưa hoàn hồn, cậu thực sự không hiểu chuyện này là sao, mấy ngày nay cậu thực sự quá kỳ lạ, giống như ngủ một đêm tỉnh dậy, tất cả mọi người xung quanh đột nhiên đều thích cậu, còn hôn và tỏ tình với cậu. Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, chuyện như vậy sao có thể xảy ra trong hiện thực…

Sẽ không phải là vấn đề tâm lý của cậu càng trở nên nghiêm trọng, khiến cậu sinh ra ảo giác? Những nụ hôn và lời bày tỏ đó thực ra là ảo tưởng của cậu——

Đột nhiên Kỷ Ninh dừng bước, đỡ trán, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh mơ hồ, đồng thời cũng hiện ra rất nhiều thứ khác.

Trong những hình ảnh này, cậu nhìn thấy Herinos nâng ly uống rượu dưới ánh trăng, Vân Uyên mặc áo đạo bào trắng như tuyết ngồi dưới gốc cây hoa đào, Tần Như Vọng ngồi trên ngai vàng nhận lời chúc phúc từ vạn bang, Arques rạng rỡ thánh thiện như một thiên thần trong sáng.

Còn có Auzers, Hoắc Vô Linh, Chu Lẫm, Cố Sâm, Leigh, Phó Khinh Hàn, Ứng Thiên Thu… Tất cả bọn họ đều có những hình tương bất đồng với hiện tại.

Những hình ảnh này vô cùng hỗn loạn, tràn ngập cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt. Kỷ Ninh cố gắng đè nén những hình ảnh hỗn loạn đến một cách rối ren này, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Cảnh tượng trước mắt như bị cắt rời ra, vặn vẹo mà quái dị, nhưng lại đan xen chồng chéo lên nhau, tản ra những màu sắc phong phú, tạo thành một bức tranh vô cùng kinh khủng.

Kỷ Ninh sợ hãi, liên tục lùi về sau, nhưng thứ cậu thấy dường như chỉ là ảo giác thoáng qua của cậu, giây sau liền khôi phục lại như cũ, vẫn là cảnh tượng sân trường thường ngày.

Nhất định là tinh thần cậu xảy ra vấn đề rồi… Tim Kỷ Ninh nhất thời rơi xuống đáy cốc, sắc mặt có chút tái nhợt, cho nên những chuyện trước kia quả nhiên đều do cậu tự tưởng tượng qua, như vậy thì có thể giải thích được…

Nghĩ đến có lẽ mình đã mắc phải bệnh tâm thần nào đó, Kỷ Ninh suýt chút nữa bật khóc, cậu rất muốn ngay lập tức về với ba mẹ tìm sự an ủi, nhưng lại không muốn để bọn họ biết mình bị bệnh, vì vậy cậu quyết định trước tiên đi bệnh viện kiểm tra, đến lúc đó rồi mang kết quả về báo cho ba mẹ.

Đi bệnh viện thì phải mang theo tiền mặt hoặc thẻ ngân hàng, cái nào cậu cũng để ở trong phòng ký túc xá, vì vậy cậu quay về phòng trước. Mở cửa ra liền thấy Hoắc Vô Linh đang ngồi trong bàn học, lười biếng nghịch điện thoại.

“Về rồi à?”

Nghe thấy âm thanh mở cửa, Hoắc Vô Linh cực kỳ bâng khuâng nói một câu, bên môi treo nụ cười, ngước mắt lên nhìn, nhưng phát hiện mặt Kỷ Ninh trắng bệch không còn chút máu, dường như bị đả kích rất lớn.

“Sao vậy?”

Hoắc Vô Linh đứng dậy để điện thoại xuống, nụ cười trên mặt nhạt đi, bước đến trước mặt Kỷ Ninh, tầm mắt rơi vào đôi môi cậu, thấy trên đó có vết thương rất nhỏ, giọng nhất thời lạnh xuống: “Ai khi dễ em?”

“Không phải…”

Đầu óc Kỷ Ninh vẫn rối bời, cậu lắc đầu một cái, đi đến trước bàn, lấy thẻ ngân hàng từ trong ngăn kéo, nhỏ giọng đáp lại: “Là vấn đề của tôi.”

“Nói rõ ràng ra, Ninh Ninh.”

Cậu muốn tránh ánh mắt của Hoắc Vô Linh, nhưng Hoắc Vô Linh lại không cho phép, hắn nắm lấy cằm cậu ép cậu đối mặt với mình: “Là ai khiến em chật vật như vậy?” Hắn khẽ dừng: “Em lại nghĩ tới Giang Triệt nữa à?”

“Không phải…”


Kỷ Ninh há mồm, nhìn thấy dáng vẻ không nói là không bỏ qua của Hoắc Vô Linh, cuối cùng cậu cũng chịu nói ra sự thật: “Có lẽ tôi bị bệnh, phương diện tinh thần có vấn đề, ông biết đó, trước kia tôi đã từng phải tư vấn tâm lý, nhưng dạo gần đây có lẽ vấn đề của tôi trở nên nghiêm trọng hơn…”

“Tại sao em lại nghĩ như vậy?” Nhưng Hoắc Vô Linh nghe vậy thì vẻ ác độc trên mặt dịu đi không ít, nhíu mày, hỏi: “Là ai nói em có vấn đề?”

“Tôi tự thấy vậy…”

Kỷ Ninh mím môi, nói những chuyện mình đã trải qua trong hai ngày nay với Hoắc Vô Linh, bao gồm cả thế giới vỡ ra cậu mới thấy lúc nãy.

“Là vậy à…”

Hoắc Vô Linh nghe cậu nói, vẻ mặt càng lúc càng nguy hiểm, cuối cùng thì cười lạnh.

“Em không bị bệnh, những chuyện này đều là thật.” Vừa nói hắn vừa duỗi tay lướt qua môi Kỷ Ninh, ấn nhẹ lên vết thương: “Đau không?”

“Đau…” Kỷ Ninh khẽ hít một hơi lạnh.

“Đây không phải là bằng chứng sao? Không phải ảo giác của em, là thằng già khốn kiếp kia đã cưỡng hôn em.” Hoắc Vô Linh liên tục cười lạnh, đẩy Kỷ Ninh vào phòng tắm: “Mau đi tắm đi, em nhìn thấy đồ kỳ lạ, nhất định là nhiễm virus rồi.”

Dưới sự thúc giục của Hoắc Vô Linh, Kỷ Ninh thành thật rửa môi, nhân tiện rửa mặt. Được Hoắc Vô Linh an ủi, tâm trạng của cậu nhanh chóng tốt lên nhiều, hơn nữa giống như Hoắc Vô Linh nói, vết thương trên môi cậu là bằng chứng, ít nhất mới vừa rồi Vân Uyên hôn cậu không phải là ảo giác.

Cho nên cậu thực sự mới vừa với thầy Vân…

Kỷ Ninh nhìn bản thân trong kính, vẻ mặt không tin nổi, Nhưng so với chuyện của Vân Uyên, điều cậu quan tâm nhất lúc này là tinh thần của mình rốt cuộc có xảy ra vấn đề hay không. Cậu vẫn không yên tâm, muốn đến bệnh viện kiểm tra.

Lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Hoắc Vô Linh đã thay giày và áo khoác, nhìn cậu cười bảo: “Có phải em vẫn muốn đến bệnh viện khám đúng không? Tôi đi cùng em.”

“Cái này cũng phiền ông quá…”

Nghe Hoắc Vô Linh nói vậy, trong lòng Kỷ Ninh rất vui, dù sao cậu cũng không muốn đến bệnh viện một mình, có người đi cùng là tốt nhất, nhưng như vậy quả thực gây thêm phiền cho Hoắc Vô Linh.

“Không sao, dù sao tôi cũng rảnh.” Hoắc Vô Linh cười: “Bây giờ chuyện tôi muốn làm là ở bên em chăm sóc thật tốt.”

Kỷ Ninh nghe vậy càng thêm cảm kích, ngoại trừ tranh chấp hai ngày trước ra, Hoắc Vô Linh đối xử với cậu không chỗ nào chê, nhưng cũng vì như vậy cậu mới khó hiểu tại sao ngày đó Hoắc Vô Linh lại muốn hỏi ép chuyện riêng tư của cậu, rõ ràng hắn không phải là người như vậy.

Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu cậu, ngay sau đó liền không nghĩ nữa, cùng Hoắc Vô Linh đến bệnh viện.

Sau khi đăng ký, bác sĩ đầu tiên hỏi về tình trạng của cậu, sau đó nói rằng ông cảm thấy Kỷ Ninh hẳn không có vấn đề gì, chỉ là dạo gần đây cậu quá mệt mỏi nên có xu hướng suy nghĩ nhiều, nếu Kỷ Ninh vẫn lo lắng thì có thể làm kiểm tra kỹ hơn.

Kỷ Ninh nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn bác sĩ, tim treo cổ họng cuối cùng cũng quay về. Cậu còn phải làm thêm một kiểm tra, cơ mà số người xếp hàng kiểm tra đã kín lịch, chỉ có thể quay lại vào ngày khác.

“Thấy chưa, tôi đã nói em không có vấn đề mà.”

Ra khỏi phòng khám, cậu nói kết quả với Hoắc Vô Linh chờ ở bên ngoài. Hoắc Vô Linh nhếch môi cười một tiếng, xòe tay nói: “Là do em lo lắng quá mức, những chuyện kia đều thực sự xảy ra.”

“Nhưng mà…” Nỗi lo thầm kín lớn nhất không còn nữa, tâm trạng lo âu của Kỷ Ninh trong nháy mắt biến mất, nở nụ cười, còn có sức thắc mắc chuyện khác: “Sao đột nhiên bọn họ lại đối xử như vậy với tôi…”

“Chắc là đã thích em từ lâu rồi đi.” Hoắc Vô Linh hờ hững nói: “Vừa hay trùng hợp tỏ tình với em cùng một lúc thôi. Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

Hai người bước ra khỏi bệnh viện, đây là một bệnh viện rất lớn, người đến khám bệnh tới lui không ngớt, kẻ đến người đi, phần lớn đều là người lớn tuổi, người trẻ tuổi như hai người bọn họ vô cùng hiếm.

Càng lớn tuổi, con người càng mắc nhiều bệnh tật…

Kỷ Ninh thổn thức trong lòng thì đột nhiên nghe thấy Hoắc Vô Linh cảm thán: “Được già đi đúng là một điều hạnh phúc.”

“…” Kỷ Ninh không nhịn được liếc hắn một cái, cái tên này nói cái gì ở bệnh viện vậy, không phải cố tình châm biếm đâu nhỉ? Hay là hiện tại hắn đang muốn về hưu trồng rau nuôi cá sớm?

Bắt gặp ánh mắt của cậu, Hoắc Vô Linh cười khẽ, không giải thích gì, chỉ nói: “Được rồi, tiếp theo là thời gian của chúng ta, tôi đã đặt nhà hàng rồi, buổi tối tôi mời em bữa cơm, coi như là an ủi cùng với xin lỗi.”

“Tối hôm nay sao?” Kỷ Ninh lắc đầu, tiếc nuối nói: “Nhưng buổi tối tôi còn phải tập kịch, không đi được.”

“Đã giờ phút cuối cùng rồi mà em vẫn không thể đi cùng tôi sao?” Hoắc Vô Linh đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

“Giờ phút cuối cùng gì?” Kỷ Ninh không hiểu.

Hoắc Vô Linh cười: “Em coi như tôi sắp chết đi, tới ở bên người sắp chết là tôi này.”

“Ông bớt nói xàm nói bậy lại đi!” Kỷ Ninh lập tức trợn mắt nhìn hắn, cậu không thích nghe những lời như vậy.

“Được rồi.” Hoắc Vô Linh thôi cười, cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Đi cùng tôi đi, Ninh Ninh, coi như là tôi xin em.”

“…” Hắn đột nhiên nghiêm túc làm Kỷ Ninh luống cuống trong lòng, còn có cảm giác sợ hãi, trong lời nói vô thức mang theo chút hoảng hốt: “Nhất định phải tối nay sao?”

“Đúng.” Hoắc Vô Linh cười một tiếng.

“Được, ông chờ tôi xin nghỉ đã.”

Kỷ Ninh do dự rồi đồng ý, đồng thời gửi tin nhắn cho Foggy, nói tối nay cậu có việc gấp không thể đi luyện tập, bảo anh quản lý thật kỹ.

“Chúng ta đi chỗ nào?” Gửi tin nhắn xong, cậu hỏi Hoắc Vô Linh.

Hoắc Vô Linh nắm tay cậu, gương mặt xinh đẹp đa tình toát ra ý cười.

“Đi với tôi.”

“Bây giờ em chỉ cần nhìn tôi thôi, Ninh Ninh.”
Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại Truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại Story Chương 104
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...