Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Chương 80
Mấy ngày sau đó, Ôn Gia Nhiên đều không đi học.
Sau khi bị chuyện này k*ch th*ch như vậy, cậu dần dần đem những nghi điểm phát hiện trước đó vứt ra sau đầu, co ro trong phòng ngủ suy nghĩ sâu sắc và chuyên chú một vấn đề.
Cậu thật sự là bệnh tâm thần sao?
Tất cả những gì liên quan đến Lục Yến Trạch, thật sự đều chỉ là ảo tưởng của cậu?
Hay là nói, thế giới đã hòa nhập trong lúc cậu không hay biết.
Ba mẹ thật sự quen biết Lục Yến Trạch ư?
Nhưng rất nhanh, lý thuyết này đã bị chính cậu lật đổ.
Không thể nào.
Nếu thật sự là Lục Yến Trạch, việc đầu tiên anh làm khi đến thế giới này, chính là sẽ không thể chờ đợi mà đến tìm mình.
Không thể nào vì một lý do nực cười như vậy mà không liên lạc với mình.
Hoạt động gì mà không được mang điện thoại?
Đó chỉ là một lời nói của mẹ, một lý do để an ủi cậu.
Bàn tay Ôn Gia Nhiên vô thức viết hết tên Lục Yến Trạch này đến tên Lục Yến Trạch khác trên giấy.
Cậu bỗng nghĩ đến còn có một thứ có thể chứng minh cậu không phải là kẻ điên.
Hệ thống.
Ôn Gia Nhiên mắt sáng lên, bắt đầu thầm gọi hệ thống trong đầu.
Không có âm thanh.
Không có hồi đáp.
Cậu vẫn không từ bỏ, gọi hết lần này đến lần khác, cho đến khi Ôn Gia Nhiên hơi mệt, cậu thuận thế nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trước mắt bỗng hiện ra một hình ảnh, đó là hình ảnh cậu ở bệnh viện, cậu ngồi đối diện bác sĩ, ánh mắt kiên định nhìn bác sĩ, nghiêm túc nói: “Cháu thật sự không có bệnh, nơi đó thật sự là thật, cháu thật sự đã nhìn thấy.”
Sau đó bác sĩ nói gì nhỉ? Ôn Gia Nhiên có hơi không nhớ ra được.
Cậu dùng tay che mắt, nước mắt không kiểm soát được mà chảy ra, theo gò má trượt xuống, làm ướt đẫm gối của cậu.
Hồi lâu, Ôn Gia Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu cuối cùng cũng nhận thức rõ ràng một chuyện.
Lục Yến Trạch.
Bạn trai của cậu.
Có lẽ thật sự chỉ là do cậu tưởng tượng ra.
……
Không.
Ôn Gia Nhiên đột nhiên ngồi dậy, cậu vẫn không tin tất cả chỉ là do mình tưởng tượng ra, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.
Một ý nghĩ, từ từ dâng lên trong đầu cậu.
Nếu như mình không có bệnh.
Liệu có thể……
Nơi này mới là giả không?
Cậu lại nằm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào camera trong phòng, từ từ nhắm mắt lại.
Cậu cần nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau đó, Ôn Gia Nhiên vẫn luôn biểu hiện rất bình thường, cảm xúc căng thẳng của ba Ôn mẹ Ôn, cuối cùng cũng từ từ thả lỏng.
Họ dường như đã nói gì đó với Lâm Nhiên và Phó Minh Đường, tần suất hai người này chạy đến nhà họ Ôn rõ ràng đã tăng lên, và vào một buổi tối, sau khi Ôn Gia Nhiên xin phép ba mẹ, đã cùng hai người ra phố.
Trên đường đi hai người đều cố gắng muốn chọc Ôn Gia Nhiên vui, nhưng cậu thực sự là không có hứng thú.
Trong lòng Ôn Gia Nhiên cứ canh cánh chuyện, từ lúc nghi ngờ thế giới này là giả, cậu vẫn luôn muốn tìm bằng chứng để chứng minh, nhưng cậu không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mọi thứ ở đây đều rất bình thường.
Ngoại trừ cậu.
Lâm Nhiên và Phó Minh Đường nhìn dáng vẻ này của cậu, hai người lo lắng trao đổi một ánh mắt, nhưng vẫn cố gắng muốn làm cho không khí sôi động lên.
Lâm Nhiên nghĩ nghĩ, đột nhiên túm lấy cánh tay Ôn Gia Nhiên, Ôn Gia Nhiên thuận thế dừng bước, cậu nghi hoặc nhìn đối phương, liền thấy đối phương cười cười: “Gia Nhiên, đó không phải là tiệm đồ ngọt cậu thích ăn nhất sao? Chúng ta đi mua chút đồ ngọt ăn đi.”
Ôn Gia Nhiên thờ ơ gật đầu.
Ba người đi về phía đó, mắt thấy đã đến cửa, Phó Minh Đường bỗng nhiên nói: “Ây, ở đó hình như mới mở một tiệm kem, Nhiên Nhiên, em vào trước đi, anh với Lâm Nhiên đi mua cây kem.”
Anh giọng điệu thoải mái, khóe miệng mang theo nụ cười.
Lâm Nhiên nghĩ nghĩ, vậy mà thật sự đi theo Phó Minh Đường rời đi, để lại một mình Ôn Gia Nhiên đứng trước cửa tiệm đồ ngọt.
Ôn Gia Nhiên nhíu mày, lúc này cậu thật ra không muốn ăn đồ ngọt.
Nhưng cậu vẫn đẩy cửa ra.
Chuông gió ở cửa vang lên tiếng kêu trong trẻo.
Dường như là vì buổi tối, nhân viên đang ngồi ở quầy bar, một tay chống đầu gà gật.
Ôn Gia Nhiên không gọi cô dậy.
Mùi thơm ngọt ngào trong tiệm, thật sự khiến cậu có hơi thèm ăn.
Nhưng đồng thời, Ôn Gia Nhiên chú ý thấy, trước quầy đồ ngọt cậu muốn ăn nhất có một người đang đứng đó. Dường như đang chọn lựa gì đó.
Trong lòng vô cớ dâng lên một tia khác thường.
Cậu cố kìm nén cúi đầu nghịch điện thoại hai cái.
Nhưng cảm giác khác thường đó ngày càng nặng nề.
Cuối cùng, Ôn Gia Nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, cậu nhét điện thoại vào túi.
Nhẹ nhàng, từ từ đi đến sau lưng người đó.
Tay cậu vừa mới giơ lên……
Giây tiếp theo, đối phương đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen láy bất ngờ xông vào tầm mắt của Ôn Gia Nhiên.
Ầm một tiếng.
Đầu óc Ôn Gia Nhiên trống rỗng, cậu ngây ngốc nhìn người trước mắt.
Đó là……
Lục Yến Trạch!
Nhưng giây tiếp theo, cậu liền nhìn thấy Lục Yến Trạch thoáng chốc dời tầm mắt, mặt không biểu cảm đi qua bên cạnh cậu.
Ôn Gia Nhiên trong lòng hoảng hốt, vội vàng gọi: “Lục Yến Trạch!”
Đối phương dừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Tay Ôn Gia Nhiên cũng bắt đầu run rẩy.
Cậu sẽ không nhìn nhầm đâu, đó chính là Lục Yến Trạch, thật sự là Lục Yến Trạch!
Cậu loạng choạng, bất chấp tất cả chạy về phía đối phương đồng thời ôm chặt lấy eo người đó.
Cảm giác ấm áp khiến cậu gần như muốn rơi lệ.
Ôn Gia Nhiên áp chặt gò má vào lưng đối phương, cậu nghẹn ngào nói: “Thật sự là anh, thật sự là anh! Nơi này có phải đã hòa nhập rồi không? Tại sao anh không đến tìm em?”
Nhưng đối phương vẫn luôn không nói gì.
Ngay lúc Ôn Gia Nhiên buông tay, muốn xoay Lục Yến Trạch đang quay lưng về phía mình lại.
Đối phương quay lại.
Sắc mặt anh tái nhợt đến đáng sợ, chóp mũi còn dính chút mồ hôi, nhưng ánh mắt thì vô cùng nóng bỏng ôm lại Ôn Gia Nhiên vào lòng.
Cằm anh nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Ôn Gia Nhiên.
Cơ thể Ôn Gia Nhiên bỗng chốc cứng đờ.
Bởi vì cậu nghe thấy đối phương nói: “Lại là thật…… Lần này……”
Một luồng hơi lạnh theo lưng cậu lan ra toàn thân.
Cơ thể Ôn Gia Nhiên bắt đầu run rẩy, hơi thở dồn dập muốn thoát khỏi vòng tay của đối phương.
Nhưng bàn tay ở eo bất ngờ siết chặt lấy, Ôn Gia Nhiên bị đối phương ôm chặt.
Hơi thở ấm nóng phả lên da thịt cậu.
Lại khiến Ôn Gia Nhiên nổi cả da gà.
Đầu óc cậu choáng váng, trước mắt tối sầm, hoàn toàn không biết bây giờ rốt cuộc là tình hình gì.
Nhưng giây tiếp theo.
Cậu không thể tin được mà trợn tròn mắt.
Qua cửa kính của tiệm đồ ngọt.
Cậu nhìn thấy Lục Yến Trạch với vẻ mặt bình tĩnh.
Anh đứng ở bên ngoài, mắt đang không chớp nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Gia Nhiên.
Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên