Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên

Chương 58

1@-

Lục gia.

Lục Yến Trạch không biết đã náo loạn bao lâu mới dần dần ngủ thiếp đi dưới sự an ủi của mẹ Lục, điều này khiến Ôn Gia Nhiên trong cơ thể anh thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không muốn nhìn thấy Lục Yến Trạch trong bộ dạng này.

Tất cả những điều này đều là vì cậu.

Ôn Gia Nhiên thầm mắng mình thêm một câu trong lòng, cậu đã ngủ rất lâu trong bóng tối, lúc này không cảm thấy buồn ngủ, cho nên cậu không nhịn được mà nói với hệ thống.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi có thể đi ngay lập tức không?

Tiểu thư hệ thống khựng lại một chút, Ôn Gia Nhiên cảm thấy mình hình như đã nghe thấy tiếng dòng điện.

Đương nhiên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ký chủ có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Ôn Gia Nhiên nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, cậu truy hỏi.

Bất cứ lúc nào? Vậy nếu tôi không đi thì sao?

Vậy thì vào lúc không giờ ngày cuối cùng của tháng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị cưỡng chế trục xuất.

Ôn Gia Nhiên đăm chiêu không nói gì, hệ thống lại hiếm thấy mà chủ động nói.

Tôi tưởng cậu sẽ không muốn đi.

Nếu không phải cậu giam tôi ở đây, tôi đã sớm đi từ lâu.

Hệ thống: “……”

Nó lựa chọn giả chết.

Thế giới của Ôn Gia Nhiên khôi phục lại yên tĩnh, trong bóng tối vô biên vô tận, cậu từ từ ngồi xuống ôm lấy đầu gối của mình.

Những ngày qua, cậu đã từng chút một nhìn thấy bộ dạng của Lục Yến Trạch, ghi nhớ trong lòng.

Anh ấy sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ?

Đều là vì cậu.

Đều là lỗi của cậu.

Ôn Gia Nhiên có hơi đau lòng, cậu dùng mu bàn tay dụi dụi mắt.

Làm thế nào để anh không đau khổ như vậy nữa?

Cậu ngẩn ngơ nhìn về phía trước, không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

Sửa chữa hoàn tất.

Mắt Ôn Gia Nhiên sáng lên, cậu cẩn thận thử điều khiển cơ thể đang ngủ say của Lục Yến Trạch.

Chỉ thấy ngón tay của thiếu niên đang cau mày ngay cả khi ngủ trên giường khẽ động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra.

Cậu chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải, tuy nhiên còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, ánh mắt của thiếu niên đột nhiên thay đổi.

Vẻ mặt vốn có hơi mờ mịt trở nên hung dữ.

Cậu tự mình ném mạnh cơ thể mình trở lại giường, trong lúc Ôn Gia Nhiên kinh ngạc đến không biết phải làm sao, Lục Yến Trạch dùng răng cắn một đầu sợi dây đỏ, tay trái kéo đầu còn lại của sợi dây, động tác nhanh chóng quấn mấy vòng quanh tay phải của mình.

Ôn Gia Nhiên căn bản không kịp làm bất kỳ phản ứng nào.

Đợi đến khi cậu phản ứng được, một tay đã bị buộc chặt vào tủ đầu giường.

Cậu kinh ngạc nói: “Anh làm gì vậy?”

Lục Yến Trạch không để ý đến cậu, anh nhanh chóng cố định đầu còn lại của sợi dây, cơ thể có chút vặn vẹo muốn buộc tay còn lại của mình lên đó.

Nhưng sao có thể chứ?

Sao có thể làm được chứ?

Anh vã mồ hôi hột, cuối cùng đành phải từ bỏ quyết định hoang đường này.

Ôn Gia Nhiên từ đầu đến cuối đều không giãy giụa, đợi đến khi đối phương cuối cùng bình tĩnh lại, cậu mới thăm dò nói: “Cái đó… có lời thì từ từ nói, anh không cảm thấy cảnh tượng bây giờ có hơi kỳ quái sao? Nếu có người vào…”

Cậu còn chưa nói xong, đã cảm nhận được bàn tay còn lại của cơ thể dưới sự điều khiển của Lục Yến Trạch, từ dưới gối rút ra một con dao găm nhỏ.

Cậu lập tức ngậm miệng lại.

Lưỡi dao lạnh lẽo áp lên cánh tay đang bị trói của cậu, và có xu hướng trượt xuống.

Ôn Gia Nhiên đầu óc chập mạch, thốt ra một câu: “Anh đây là bạo hành gia đình.”

Lục Yến Trạch: “……”

Động tác của anh lập tức dừng lại, hồi lâu sau, anh buông tay, con dao găm từ trong tay anh trượt xuống, nhẹ nhàng rơi trên giường.

Ôn Gia Nhiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu có hơi khó chịu vặn vặn cổ, nhưng giây tiếp theo, cơ thể cậu vẫn không khống chế được mà cử động.

Lục Yến Trạch cẩn thận đặt tay trái của mình lên tay phải thuộc về Ôn Gia Nhiên.

Dưới sự tiếp xúc của làn da ấm áp.

Anh động tác mạnh mẽ chen 5 ngón tay của mình vào kẽ tay phải.

10 ngón tay đan chặt vào nhau.

Tay trái và tay phải của anh.

Lục Yến Trạch và Ôn Gia Nhiên.

Vào lúc này, đã đan chặt vào nhau.

Lục Yến Trạch cuối cùng cũng nói chuyện: “Tại sao cậu lại biến mất nữa?”

Ôn Gia Nhiên sững sờ, cậu vô thức định nói gì đó, nhưng cậu rất nhanh phát hiện, ngoài tay phải, các bộ phận khác của cơ thể dường như không nằm trong phạm vi điều khiển của cậu.

Cậu nghe thấy Lục Yến Trạch nhàn nhạt nói: “Không, tôi không muốn nghe cậu giải thích nữa, cậu chỉ cần nghe tôi nói là được.”

Anh nói năng lộn xộn, tự nói với mình: “Tôi ở đó đã nhìn thấy cậu, không phải như bây giờ, là cậu có cơ thể, cậu còn ôm tôi, nhưng rất nhanh, mọi thứ ở đó đều thay đổi, đó là giả, rồi sau đó, cậu biến mất, tôi thật sự rất sợ…”

“Nhiên Nhiên…”

Anh nhỏ giọng gọi cái tên này, giọng nói dịu dàng và quyến luyến: “Cậu không thể cứ thế rời xa tôi, tại sao cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Điều này đối với tôi không công bằng.”

Lục Yến Trạch tự nói tự thoại hồi lâu, Ôn Gia Nhiên mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, cậu cẩn thận nói: “Tôi… tôi không định đi… đó là tai nạn.”

“Không quan trọng nữa.”

Lục Yến Trạch qua chiếc gương trên tủ nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, anh như bị thứ gì đó đâm vào mà vội vàng dời tầm mắt đi.

Sau đó mặt không biểu cảm nói: “Nếu cậu lại biến mất, tôi sẽ chết.”

“Anh có biết anh đang nói gì không?”

“Tôi đương nhiên biết.”

Lục Yến Trạch lồng ngực bức bối vô cùng, anh cụp mắt xuống, che đi khóe mắt đỏ hoe của mình: “Cậu lại biến mất, tôi sẽ tự sát… không…”

Anh dường như đã nghĩ đến điều gì đó, đổi giọng: “Tôi sẽ tuẫn tình.”

Ôn Gia Nhiên bị mạch não của anh làm cho hoàn toàn kinh ngạc, cậu lắp bắp nói: “Hả?”

Nhưng giây tiếp theo, cậu cảm thấy tay phải duy nhất mà mình có thể điều khiển truyền đến cảm giác nhói đau.

Là Lục Yến Trạch.

Anh một miệng cắn lên tay phải của mình.

Lực lớn đến nỗi, nơi đó rất nhanh đã rịn ra máu, Ôn Gia Nhiên đau đớn, không nhịn được “hít” một tiếng.

Động tác của Lục Yến Trạch cứng đờ, anh do dự một lúc, buông răng ra, sau đó nhẹ nhàng l**m lên vết thương do chính mình cắn.

Anh bây giờ hoàn toàn không biết nên làm thế nào nữa.

Tình cảm dâng trào nhấn chìm anh hoàn toàn, Lục Yến Trạch thậm chí cảm thấy mình đối với Ôn Gia Nhiên đã nảy sinh chút hận ý.

Tại sao chỉ có mình anh đau khổ như vậy?

Tại sao chỉ có mình anh đau đớn?

Chúng ta là một thể, anh buồn, em cũng nên buồn, anh đau khổ, em cũng nên đau khổ.

Dựa vào cái gì để một mình anh chịu đựng tất cả những điều này?

Lục Yến Trạch thấp giọng thở hổn hển.

Không nỡ.

Làm sao bây giờ?

Căn bản không nỡ.

Không nỡ để cậu đau khổ, không nỡ để cậu buồn.

Trong phòng mờ tối, thiếu niên bất chợt rơi lệ, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vết thương đau đớn của Ôn Gia Nhiên, dưới cơn đau nhói, cậu nghe thấy giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào của Lục Yến Trạch vang lên.

“Nhiên Nhiên, đừng phản bội anh, cầu xin em.”

_________________________________

KY: từ giờ chính thức đổi xưng hô ^^

 

Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên Truyện Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên Story Chương 58
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...