Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo lên người nam chính
Chương 92:
Lúc sắp đến giờ cơm tối, Mộc Trạch Tê và Vương Đại Bằng xắn ống tay áo lên, đeo tạp dề, chuẩn bị vào bếp nấu cơm giúp, Vương Đại Hữu cũng giúp một tay.
Trong đám người, chỉ có mấy người này biết nấu cơm.
Nghiêm Kỷ nắm lấy dây đeo tạp dề của Mộc Trạch Tê, kéo cô dừng lại: “Để tôi làm cho.”
Mộc Trạch Tê kinh ngạc: “Cậu biết nấu cơm à?”
Nghiêm Kỷ thẳng thắn trả lời: “Không rành lắm, chỉ biết nấu vài món đơn giản, nhưng cũng giúp một tay vì không muốn để cậu mệt.”
Vương Đại Bằng cũng đi đến: “Đúng đó. Bé Tê này, em học cũng mệt rồi, cứ ngồi đó đi. Một lần anh Đại bằng có thể nấu cho mười mấy thằng nhóc nhỏ, à không, cơm của tân binh, thiếu một mình em sao? Em cứ ngồi đó với bà nội.”
Sau đó gọi Vương Đại Hữu đến giúp.
Nghiêm Kỷ cởi tạp dề màu hồng của Mộc Trạch Tê xuống tự đeo lên người mình, Lý Thuần và Trần Triết cũng đến giúp đỡ. Những chàng trai ở lại giúp nấu cơm để lại hai bạn nữ nói chuyện cùng với bà Mộc.
Bởi vì có nhiều người nên đứng phía nửa bên ngoài phòng bếp, bên cạnh là giếng nước, dùng xi măng đắp lên thành chiếc bếp lò, đơn giản nhưng rất hữu dụng.
Vị trí cũng rất rộng rãi, cho dù mấy chàng trai cao lớn được phân công cùng nấu nướng ở đây cũng không phải trở ngại lớn.
Bà nội nhìn mấy chàng trai bận bịu thì mỉm cười, đôi mắt trông như Phật Di Lặc. Bà cụ thích đàn ông cần mẫn, biết xuống bếp nấu cơm. Lúc trước ông của Mộc Trạch Tê còn sống, hai người cũng thường thay phiên nhau nấu. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Không giống những người đàn ông khác chỉ biết chờ vợ bưng cơm nước rót.
Bà Mộc bỗng lớn tiếng hỏi: “Lúc nào Đại Bằng mới kết hôn với Tê Tê nhà bà đây?”
Trừ Vương Đại Bằng quen tay hay làm vẫn đang thái rau và Vương Đại Hữu đang hơi đau đầu ra thì những người khác đều dừng tay. Đôi tai nghe ngóng tin sốt dẻo của La Nam Nam vểnh cao.
Mộc Trạch Tê xấu hổ, lắc cánh tay bà cụ: “Bà, nhiều người như vậy bà nói gì thế?”
Châu Anh Lan có thẩm mỹ cổ hủ, từ nhỏ đã thích Vương Đại Bằng. Anh ta có thể nói chuyện với bậc cha chú, cũng có thể chơi đùa với đám trẻ con, cho thấy tính cách ấm áp, dễ gần, cách hành xử rất sáng suốt.
Thân thể cường tráng lại cao to, biết yêu thương người khác. Bà Mộc nhìn anh ta lớn lên, rất yên tâm về anh ta, sớm đã coi Vương Đại Bằng anh ta là cháu rể.
Bà cụ hở một tí lại hỏi thăm Vương Đại Bằng, hỏi ở trường quân đội anh ta có bạn gái chưa, như sợ cháu rể bị người khác cướp mất vậy.
Bà Mộc vạch trần toàn bộ chuyện lúc nhỏ của Mộc Trạch Tê, trêu ghẹo nói: “Lúc nhỏ cháu luôn nói muốn làm vợ của anh Đại Bằng, còn nói muốn có thật nhiều em bé với anh Đại Bằng. Tất cả là cháu tự nói ra, bây giờ cháu lại trách bà sao?”
“Đó là chuyện lúc nhỏ rồi, giờ bà nội còn nhắc tới.” Gương mặt của Mộc Trạch Tê càng đỏ hơn.
Khi nói đến lịch sử đen tối hồi còn nhỏ, Mộc Trạch Tê lại đỏ mặt. Lúc đó Mộc Trạch Tê còn nhỏ, không biết ý nghĩa vợ là gì, càng không biết ý nghĩa của việc có em bé.
Cô chỉ giống mọi người chơi trò gia đình giả làm bố mẹ, ngày ngày tranh với đám trẻ con thích anh Đại Bằng để được làm mẹ. Đến khi Mộc Trạch Tê lớn hơn chút, hiểu chuyện hơn, dần dần cũng không nói thế nữa.
Vương Đại Bằng đi tới giải vây, rất tự nhiên giả bộ không biết gì, cười lớn nói: “Bà Mộc, bà vội vàng làm gì. Tê Tê vẫn còn nhỏ, mới học cấp ba, chờ đến lúc tốt nghiệp đại học vẫn còn bốn năm năm nữa.”
Bà Mộc không để bụng, chỉ muốn lập sẵn hôn ước: “Này thì có là gì, dù bà không biết bao nhiêu chữ, nhưng bà hiểu rõ lên đại học là đã có thể kết hôn rồi. Hai đứa nên sớm về một nhà đi.”
Nghiêm Kỷ nhìn dáng vẻ đỏ mặt, ngây ngốc của Mộc Trạch Tê mà trong lòng chợt hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Kỷ cảm nhận được nguy hiểm, gân xanh trên trán đã nổi lên mấy đường.
Anh đặt đồ ăn vừa xào xong lên bàn, khom người nhìn bà Mộc hỏi: “Bà ơi, bà xem đồ ăn cháu làm thế nào ạ?”
Trần Triết và Lý Thuần cúi người ồ một tiếng, không hổ là Nghiêm Kỷ, thật chuẩn xác!
“Ha ha ha, bà ơi. Nghiêm Kỷ hỏi bà đồ ăn cậu ấy làm như thế nào, bà nếm thử đi.” Mộc Trạch Tê vội vàng đi tới ngắt lời.
Bà Mộc hơi sửng sốt, nghe thấy cũng thử một miếng, nghiêm túc nhận xét: “Không tồi, hơi chua một chút, cho nhiều giấm rồi, nên rắc thêm ít đường để trung hoà lại vị giác.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê chằm chằm, gắp một miếng dưa tới bên miệng cô, để cho cô cũng cảm nhận được sự ghen tuông của anh.
Trần Triết và Lý Thuần đang nhặt rau phải nín cười, hai vai run rẩy. La Nam Nam vừa đi vệ sinh về cảm thấy khó hiểu.
“Ăn cơm thôi!”
Thức ăn đã nấu xong, Vương Đại Bằng lớn tiếng gọi, mấy người cùng ngồi trên bàn ăn cơm.
Trần Triết không nhìn thấy, mắt đã cận thị lại không thích đeo kính phải nhờ La Nam Nam gắp đồ ăn giúp.
Bà Mộc nhanh tay lẹ mắt gắp một miếng rau vào bát Mộc Trạch Tê: “Bé Tê mau ăn đi.”
Mộc Trạch Tê chưa kịp giấu bát đi thì trong đó đã đầy ắp đồ ăn, cô làm nũng với bà: “Bà ơi, cháu không muốn ăn cái này.”
Mộc Trạch Tê không quá kén ăn, nhưng không thích ăn rau cần. Mỗi lần ăn có hương vị rất nồng, ăn vào cảm thấy không thở nổi.
“Bé Tê, nghe lời, không được kén ăn. Ăn nhiều sẽ thấy không khó ăn nữa.” Bà Mộc vẫn có tư tưởng cổ hủ đời trước, luôn nghĩ rằng trẻ con kén ăn sẽ không tốt.
Vương Đại Bằng gắp miếng rau cần trong bát cô cho vào mồm, che chở Mộc Trạch Tê: “Bà ơi, bé Tê không thích ăn thì đừng bắt em ấy ăn nữa. Cần tây có nhiều dinh dưỡng, những loại rau khác cũng có nhiều dinh dưỡng, ăn cái khác cũng giống nhau thôi mà, bà nghĩ xem có đúng không ạ?”
Hai người như cùng chung kẻ địch, Mộc Trạch Tê lập tức gật đầu: “Anh Đại Bằng nói đúng.”
Nghiêm Kỷ nghiêng đầu nhìn, dừng đũa, cả người ngẩn ra.
Ánh mắt của La Nam Nam sáng rực. Người này rất thân thiện lại biết cưng chiều, yêu thương, bảo vệ người khác. Bạn trai trong mơ! Bạn trai trong mơ! Rất hợp với tính cách nhẹ nhàng, dịu dàng của Mộc Trạch Tê.
Vương Đại Bằng? Nhân vật này không xuất hiện trong sách. Nhưng trong sách sẽ tự có thế giới riêng của nó, nhiều người không được nhắc tới cũng rất bình thường. Vậy thì có thể tìm thấy lỗ hổng từ anh ta không?
La Nam Nam vỗ Trần Triết, muốn đổi chỗ với cậu. La Nam Nam kéo ghế tới gần Vương Đại Bằng, nói chuyện phiếm với anh ta.
Nước cần tây vẫn dính trên cơm, Mộc Trạch Tê dùng đũa hất ra. Nghiêm Kỷ buông bát đũa của mình xống, cầm bát đũa Mộc Trạch Tê lên, ăn hết chỗ cơm dính nước cần tây.
Sau đó đưa lại cho Mộc Trạch Tê: “Được rồi, không còn nữa, ăn đi.”
Mộc Trạch Tê kinh ngạc… Nghiêm Kỷ làm sao lại…
Mấy người trẻ tuổi cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, chỉ có Nghiêm Kỷ âm thầm rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Bàn tay to của Vương Đại Bằng vỗ vai Lý Thuần, hỏi anh ta có muốn đến trường quân sự cùng mình không, Lý Thuần liên tục từ chối: “Thôi thôi, anh Đại Bằng, sau này em muốn kinh doanh.”
Dưới sự cổ vũ của Vương Đại Bằng, mấy người trẻ tuổi bắt đầu nói ra tương lai lý tưởng của mình.
Mộc Trạch Tê chuẩn bị đi đón em trai tan học. Vừa bước ra đã nhìn thấy Nghiêm Kỷ với chiếc áo sơ mi nhăn nhúm và chiếc tạp dề hồng, yên lặng rửa chén đĩa.
Chiếc tạp dề màu hồng khiến eo anh chặt hơn, hai chân cũng dang rộng hơn. Bóng dáng anh cô đơn, hiu quạnh không thể nói thành lời. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Cậu chủ nhà họ Nghiêm đang làm gì vậy?
Nghiêm Kỷ giống như cảm nhận được bước chân Mộc Trạch Tê, quay lưng với cô, ai oán nói: “Thì ra tôi không phải “anh trai” duy nhất của cậu.”
Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo lên người nam chính