Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta

Chương 9

14@-



Giây tiếp theo, khuôn mặt đáng yêu kia của "Ngôn Xu" dần dần xảy ra biến hoá, thân hình cũng trở nên càng thêm cao gầy, Hứa Lan biến trở về bộ dáng nguyên bản của cô.Tay Hứa Lan để ở trên cằm mình, nhìn chằm chằm thiếu niên té xỉu trên mặt đất, thực nghiêm túc tự hỏi một lúc.Cô còn chưa có bắt đầu doạ hắn đâu, sao hắn đã hôn mê rồi?Hứa Lan cẩn thận hồi tưởng hình ảnh vừa nãy một chút.Cô nhìn về mặt đất phía sau mình, một mảnh sáng ngời trống không.Trên mặt Hứa Lan lộ ra thần sắc ảo não, thì ra là sơ sót, thật là trời xui đất khiến, dễ như trở bàn tay liền doạ Kỳ Trí hôn mê.Giây tiếp theo, cái bóng từ bên chân cô bắt đầu kéo dài ra, giống như là vừa mới tỉnh lại.Hứa Lan hơi hơi cong lưng, duỗi tay cầm cái đầu màu đỏ hỗn độn kia, sau đó túm hắn kéo như kéo rác đi ra ngoài.Hứa Lan tuỳ tiện ném Kỳ Trí vào một phòng, sau đó lập tức chuẩn bị đi tìm mục tiêu kế tiếp.Một đường này cũng coi như vận khí không tồi, cô không cần tốn nhiều sức đã nhẹ nhàng doạ hôn mê thêm vài người.Vừa nãy ở trong tiệm cô động thủ đánh nhau một người lại một người hung dữ, bây giờ lại yếu đuối chẳng phân biệt được trên dưới, kêu khóc như hết hơi, còn không được lớn tiếng như Ngôn Xu lần trước.Cũng có những NPC khác đang tuỳ thời báo cáo tình huống cho Hứa Lan, tổng cộng vào mười một người, hiện tại đã thành công doạ ngất hơn phân nửa.Hứa Lan cũng bớt giận không ít, chuẩn bị doạ một người cuối cùng rồi kết thúc, sau đó nên đưa Ngôn Xu rời đi.Nghe thấy trong phòng phía trước có động tĩnh, Hứa Lan liền thả chậm bước chân đi qua.Đây là phòng dùng để kết hôn, bên trong có Mộc Triệt cùng với một tiểu đệ của hắn đứng.Thanh âm tân nương mang theo tiếng khóc nức nở thê thê lương lương, thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Triệt, hỏi: "Vì sao chàng còn chưa tới bái đường cùng ta, chẳng lẽ hắn bỏ ta lại một mình?"Tiểu đệ bị doạ đến mềm chân, cả người dán lên vách tường.Mộc Triệt rũ mắt xuống, mắt kính cũng không che đậy được mất kiên nhẫn nơi đáy mắt, nói: "Bởi vì hắn đã chết, đừng lãng phí thời gian, nói đi, chúng tôi phải làm nhiệm vụ gì."Tân nương ngẩn người, bởi vì nàng chưa từng gặp người hỏi trực tiếp như vậy.Nhưng tinh thần chuyên nghiệp làm nàng vẫn tiếp tục diễn, nàng trực tiếp đứng lên, "Muốn một tân lang cùng ta bái đường động phòng."Một khắc nàng đứng lên kia, miệng vết thương trên cổ liền hoàn toàn lộ rõ ngoài không khí.Nơi đó thoạt nhìn tựa hồ là vết đao sâu, cả da cả thịt lẫn máu đều bị lôi ra ngoài.Tiểu đệ phía sau sợ tới mức liên tục thét chói tai, vội vàng nói: "Mộc ca, chúng ta vẫn là nhanh chóng rời đi đi."Nghe thấy hai chữ "rời đi", tân nương......!à không, bây giờ gọi nàng là nữ quỷ sẽ càng thích hợp hơn một chút.Mặt nữ quỷ lộ vẻ hung dữ, "Không bái đường với ta, các người nghĩ mình đi được sao? Quyết định nhanh lên, trong hai ngươi rốt cuộc ai tới làm tân lang của ta?"Tiểu đệ thoạt nhìn sắp khóc mất, khi nói chuyện cả người đều run rẩy, "Tôi.....!tôi không được, tôi thật sự là không được mà!"Mộc Triệt cũng không quá nguyện ý, nhưng loại tình huống hiện tại, hiển nhiên chỉ có thể tự mình làm nhiệm vụ này.Hắn vừa mới đi đến bên người nữ quỷ, đột nhiên trong phòng nổi lên một trận cuồng phong, thậm chí còn kèm theo một ít đất cát.Mộc Triệt giơ tay ngăn trở gió thổi tới, miễn cưỡng mở mắt ra.Mà chuyện làm người kinh ngạc đã xảy ra.Một mảnh trang trí đỏ rực trong phòng lúc trước, chỉ vài giây ngắn ngủi, toàn bộ đã biến thành thuần trắng.Tiểu đệ lần này thật sự là không nhịn được, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất.Mộc Triệt nhíu nhíu mày, trong lòng tuy rằng cũng bởi vì tình cảnh quái dị này mà có chút không khoẻ, nhưng cũng không đến mức quá sợ hãi.Bởi vì hắn đã nhìn thấu được thủ thuật trong đó, không gian trong phòng giảm đi, hiển nhiên là vừa nãy lợi dụng tiếng gió thổi để che giấu tiếng động khi thêm bốn bức tường nữa ở bốn phía.Nữ quỷ thấy hắn không sợ hãi, trên mặt lộ ra một chút thần sắc buồn bực, nhưng thực mau lại treo lên tươi cười quỷ dị.Nàng chậm rãi vươn tay mình, ý bảo Mộc Triệt nắm tay nàng.Mộc Triệt miễn cưỡng vươn tay, mà ngay một khắc tay hai người chạm nhau, cảm nhận được một cỗ ướt át dính nhớp.Giây tiếp theo, tay nữ quỷ liền trực tiếp rớt ra.








Vì thế mỗi ngày người con gái đều rất nghiêm túc tưới nước cho hoa, nhưng qua thật lâu, hoa vẫn không có nở.][Về sau người con gái mới phát hiện, chậu hoa này là hoa giả, thì ra ý của người con trai là, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.]Ở trong đầu hồi tưởng chuyện này xong, Ngôn Xu bị lạnh lẽo nổi da gà đầy người.Đều là chơi đùa cái gì a.Mà cùng lúc đó, thanh âm mở khoá vang lên, có người ở ngoài mở cánh cửa này ra..Ngôn Xu tức khắc nhảy dựng lên, nắm giấy gói kẹo trốn ra sau tủ.Cho nên khi Hứa Lan mở cửa, thấy một bàn tràn đầy giấy gói kẹo, cùng với cái đầu nhỏ từ sau tủ ló ra thăm dò.Hứa Lan cảm thấy có chút bất đắc dĩ, còn có chút sung sướng không nói nên lời.Trong nháy mắt khi nhìn thấy Ngôn Xu ló đầu ra cẩn thận nhìn xung quanh, cô lại đột nhiên cảm thấy, trái tim mang theo cảm giác nôn nóng không khoẻ kia dần dần bằng phẳng hơn.Nhìn thấy là Hứa Lan vào, Ngôn Xu tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chui từ sau tủ ra.Trong thanh âm nàng mang theo vui sướng không chút nào che giấu, "Chị đã đến rồi!"Hứa Lan nâng mắt lên, nụ cười liền đâm vào mắt cô.Nữ hài tử tươi cười sạch sẽ lại xinh đẹp, trên mặt tràn đầy tín nhiệm với cô.Vì thế Hứa Lan gật gật đầu, lên tiếng, thanh âm cũng là ôn nhu ngoài dự kiến của cô, "Ân, tới đón em."Ngôn Xu thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Chúng ta nhanh đi thôi, nơi này thật sự rất đáng sợ."Cho dù nàng đeo MP4, cũng vẫn thường thường có thể nghe thấy các loại kêu khóc, những người ở bên ngoài hiển nhiên là đều bị doạ không nhẹ.Giờ phút này ngoài cửa có tiếng xe lăn vang lên.Ngôn Xu nhìn qua, một đầu tóc đỏ trên xe lăn kia thật sự là quá mức nổi bật.Hứa Lan hiển nhiên cũng thấy, vì vậy cô nói: "Bây giờ chúng ta có thể đi rồi."Ngôn Xu cúi đầu nhìn nhìn cái vòng tay xấu hoắc trên cổ tay mình, sau đó ngoan ngoãn gật gật đầu, hai người đi theo sau nhân viên đang đẩy xe lăn.Bởi vì nguyên nhân vòng tay hạn chế, Kỳ Trí rõ rãng là người đầu tiên té xỉu, nhưng lại là người cuối cùng được đưa đi.Phòng nghỉ lầu hai, cả phòng có mười mấy cái giường, mà giờ phút này, trên mỗi giường đều có người nằm."Một, hai, ba.....""Chín, mười, mười một......"Ngôn Xu đếm xong, tay còn ngừng ở không trung, biểu tình đều phá lệ phức tạp.Tổng cộng đi vào mười một người, cư nhiên toàn quân bị diệt?Ngôn Xu nhìn về phía Hứa Lan bên cạnh, khen từ đáy lòng: "Hứa Lan tỷ tỷ, nhà ma của chị thật sự rất là lợi hại nha."Hứa Lan: "......."Hứa Lan không biết nên tiếp lời này như thế nào, cô giơ tay sờ sờ chóp mũi, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.Nếu Ngôn Xu biết, mình dùng gương mặt của nàng doạ ngất nhiều người như vậy, thần sắc sùng bái trên mặt kia hẳn là sẽ không còn nữa đâu.Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn.Mà Kỳ Trí ngất sớm nhất, tự nhiên là cũng tỉnh sớm nhất.Trong miệng hắn còn mơ hồ không rõ, "Nước.....!Cho ta nước......"Ngôn Xu nhìn nhìn bên người, ngoại trừ mười một người nằm trên giường, chỉ có Hứa Lan ngồi bên cạnh nàng chơi di động.Rơi vào đường cùng, Ngôn Xu đứng dậy, đi lấy cho Kỳ Trí một ly nước, trực tiếp đưa tới miệng hắn, thô lỗ rót vào.Kỳ Trí mơ mơ màng màng mở mắt, ngay một khắc hắn thấy rõ Ngôn Xu trước mặt, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ, sau đó giày cũng không thèm mang, té lộn nhào xuống giường muốn chạy ra ngoài.Ngôn Xu: "?"Tâm thần?Đương nhiên, Kỳ Trí mới vừa xuống giường liền ngã đập mặt.Mặt hắn đau vặn vẹo, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngôn Xu, sau đó ánh mắt dừng ở cổ tay nàng, khi thấy được vòng plastic quen thuộc kia, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.Ngôn Xu hỏi hắn, "Anh có bệnh à? Thấy tôi chạy cái gì?"Kỳ Trí bò dậy, mờ mịt xoa xoa đầu.Đúng nha, hắn chạy cái gì? Đây chính là biểu muội của hắn a, hắn đang sợ cái gì?Kỳ Trí nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, nhưng động tĩnh lúc hắn ngã xuống giường thật sự quá lớn, đánh thức Mộc Triệt ở bên cạnh.Mộc Triệt mở mắt ra, đang muốn nói gì đó, ngay một khắc ánh mắt dừng ở trên mặt Ngôn Xu lại nổi lên hoảng sợ không thể che giấu được.Giây tiếp theo, cảnh tượng lộn nhào đồng dạng như lúc nãy lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Ngôn Xu.Mộc Triệt giày cũng chưa mang, té lộn nhào xuống giường, đưa lưng về phía Ngôn Xu, cũng ngã một cái đập mặt.Ngôn Xu: "???"Đã xảy ra cái gì, hai người này đang làm gì?Tác giả có lời muốn nói:Ngôn Xu: Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu, mặt tôi đáng sợ như vậy sao?Hứa - có tật giật mình - Lan: (che kín mặt mình)Kỳ Trí và Mộc Triệt đều không nhớ rõ chuyện trong nhà ma, nhưng bởi vì tiềm thức cho nên bọn họ sinh ra phản ứng theo bản năng khi thấy mặt Ngôn Xu.Ảo cảnh mà Mộc Triệt thấy, là tình cảnh trước khi Hứa Lan tử vong..






Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta Truyện Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta Story Chương 9
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...