Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 73
Ôn Nhiêu gội đầu thì lại bị chảy máu mũi. Máu sền sệt chảy theo lòng bàn tay anh xuống ngón tay, rồi tí tách nhỏ lên nền gạch trắng, bị nước xối loãng thành màu hồng nhạt.
Bọt xà phòng trên tóc Ôn Nhiêu còn chưa kịp gội sạch, anh đã cuống cuồng tìm cách cầm máu mũi. Khi Tiết Nhất Hàn xách lon Coca từ ban công về, nhìn thấy Ôn Nhiêu đang lom khom ôm vòi nước, tưởng anh đang gội đầu. Cho đến khi cậu ta vô tình liếc mắt, nhìn thấy cả mu bàn tay anh đầy máu, trong lòng run lên, theo bản năng đè vai Ôn Nhiêu.
"Cậu bị sao vậy?"
Ôn Nhiêu đặt tay xuống vòi nước rửa sạch, giọng nói có chút nghẹt mũi.
"Hơi nóng trong người, chảy máu mũi thôi."
Tiết Nhất Hàn nghe thấy là chảy máu mũi, vẻ mặt căng thẳng liền giãn ra một chút.
"Ăn cái gì mà nóng thế? Không phải là—"
Nói đến nửa chừng, Ôn Nhiêu đã đứng thẳng người vào phòng rút khăn giấy.
Tiết Nhất Hàn bực bội ngậm miệng, ném lon Coca không còn gì vào thùng rác.
Ôn Nhiêu cảm thấy mình phải đến bệnh viện chính quy kiểm tra, xem việc cứ liên tục chảy máu mũi này là chuyện gì. Nhưng hôm nay mới là thứ Năm, thứ Bảy lại phải học thêm. Nếu đợi đến Chủ Nhật thì chỉ còn buổi chiều. Thà rằng cứ dứt khoát xin nghỉ ngay bây giờ. Nhân tiện ra ngoài, anh cũng có thể mua vài bộ quần áo tử tế, nếu không thì cứ mặc đi mặc lại mấy bộ đó. Không chỉ Tiết Nhất Hàn thấy khó chịu, ngay cả chính anh cũng không chịu nổi.
Học sinh lớp mười cũng không nhàn nhã hơn lớp mười hai là bao. Buổi chiều, khi Ôn Nhiêu đi học, anh lại thấy Tiết Nhất Hàn vẫn đang gõ bàn phím trong phòng. Ôn Nhiêu liếc nhìn, trên màn hình là những hiệu ứng sặc sỡ, trông giống một trò chơi trực tuyến.
"Buổi chiều cậu không đi học à?"
Tiết Nhất Hàn không quay đầu lại.
"Không đi."
"Tôi thấy thời khóa biểu của cậu có tiết mà."
Ôn Nhiêu nói.
Tiết Nhất Hàn đáp.
"Không muốn học."
"Được rồi."
Nghe thấy cậu ta nói như vậy, Ôn Nhiêu biết đây không phải là không có tiết, mà là cậu ta định trốn học. Cài chặt nút áo sơ mi, Ôn Nhiêu đóng cửa phòng đi ra ngoài. Anh băng qua mấy tòa nhà học song song, bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông báo hiệu vang lên. Phương Thu Tuyết ngồi bàn đầu tiên nhìn anh đi ngang qua trước mặt, rồi quay đầu lại nhìn theo một lúc.
Chỗ ngồi của Lâm Phồn không gần Ôn Nhiêu, nhưng hắn ta có thể liếc mắt là thấy Phương Thu Tuyết ngồi ở bàn đầu. Vì vậy, nhất cử nhất động của Phương Thu Tuyết đều làm hắn bị phân tâm. Hắn cố gắng siết chặt cây bút trong tay, để không giống như Phương Thu Tuyết mà quay đầu lại nhìn khi Ôn Nhiêu đi ngang qua.
Ôn Nhiêu trở về chỗ ngồi, lục lọi trong ngăn kéo, rồi lấy một vài thứ ra nhét vào túi. Sau tiếng chuông báo hiệu, chỉ còn năm phút nữa là vào học. Cả lớp chỉ có tiếng bút viết "sột soạt", cùng với tiếng mở ngăn kéo trầm thấp, khó chịu của hắn.
Lâm Phồn đang bực bội thì lưng bỗng bị ai đó dùng bút chọc vào. Hắn quay đầu lại, thấy một khuôn mặt tươi cười tiến đến gần cùng một quyển bài tập được đưa qua.
"Cảm ơn nhé."
Người trả bài tập còn nháy mắt với hắn ta .
Lâm Phồn nhận lại bài tập, tiện tay đặt lên bàn.
Làm bài tập xong trước giờ học, Lâm Phồn có cảm giác như sống sót sau tai nạn. Hắn nghe thấy tiếng ngáp có phần khoa trương từ phía sau, hắn ta lướt mắt qua tất cả những người đang làm bài trong lớp, rồi phát hiện một chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú.
"Này, Lâm Phồn!"
Lâm Phồn bị bút của cậu ta chọc vào lưng có chút khó chịu, nhưng vẫn cúi người lại gần.
"Gì vậy?"
"Cậu nhìn cái tên kia kìa—"
"Tên kia" không biết từ khi nào đã trở thành biệt danh của Ôn Nhiêu. Lâm Phồn vừa nghe thấy cậu ta nói "tên kia", liền theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi của Ôn Nhiêu. Ôn Nhiêu vừa vặn ngồi thẳng dậy, Lâm Phồn theo bản năng thu ánh mắt lại.
"Hôm qua cậu ta bị đánh thảm lắm đấy."
Giọng nói thì thầm bàn tán.
Lâm Phồn cau mày, nghiêng đầu liếc mắt một cái, vừa lúc thấy cánh tay Ôn Nhiêu đang lục lọi cặp sách. Ở mặt ngoài cánh tay, có vài vết bầm tím đặc biệt rõ. Hắn ta có thể đoán được vết bầm đó hình thành như thế nào — hắn đã tận mắt thấy Ôn Nhiêu bị ấn ở cạnh bồn nước.
"Trương Vũ hôm nay cũng không đến, chắc là sợ cậu ta mách thầy giám thị."
Cậu ta đoán vậy.
Lâm Phồn không muốn quan tâm đến chuyện của Ôn Nhiêu. Nếu không phải ngày đó hắn phát hiện chuyện Ôn Nhiêu đã làm trong phòng ngủ, hắn sẽ không ghét anh, cũng không thích anh, chỉ xem anh như người vô hình. Nhưng bây giờ, vì sự ghét bỏ, cái tên này bắt đầu không ngừng thu hút sự chú ý của hắn ta.
"Liên quan gì đến mày?"
Một câu của Lâm Phồn làm bạn nam phía sau nghẹn lại.
Những lời này cũng khiến chính hắn nghẹn lại. Như thể đang nói với chính mình vậy.
"Liên quan gì đến mình chứ?"
"Cứ lờ đi như trước là được rồi."
"Vào học. Đứng dậy—"
Giọng của lớp trưởng và tiếng chuông vào học gần như đồng thời vang lên. Thầy giáo cầm giáo án bước vào từ cửa.
Lâm Phồn cảm thấy một cái bóng đen lướt qua trước mặt. Nhìn kỹ, đó là Ôn Nhiêu đang đi qua hắn ta. Thầy giáo vừa đặt giáo án lên bàn, còn chưa kịp mở ra, đã thấy Ôn Nhiêu đi tới trước mặt.
Lâm Phồn nghĩ anh muốn đi mách lẻo, trong lòng đang trào dâng sự khinh bỉ "quả nhiên là thế", thì nghe Ôn Nhiêu nói.
"Thưa thầy, em muốn xin nghỉ ạ."
"Xin nghỉ?"
Thầy giáo cũng thấy giấy xin nghỉ Ôn Nhiêu đưa tới.
"Em cảm thấy không khỏe, muốn đến bệnh viện khám."
Ôn Nhiêu nói.
Thầy giáo gần như không hề nghi ngờ rằng Ôn Nhiêu đang giả vờ để đi chơi như những học sinh nghịch ngợm khác. Nhưng thầy vẫn hỏi thêm một câu.
"Khám ở phòng y tế không được sao?"
"Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn ạ."
Ôn Nhiêu nói.
Sắc mặt Ôn Nhiêu vẫn luôn không tốt. Học sinh tuổi này, dù có thức khuya học bài mỗi ngày, thì cũng chỉ sắc mặt kém một chút thôi. Ôn Nhiêu thì cả khuôn mặt đều không nhìn thấy chút máu nào, thêm mái tóc dài, trông anh uể oải, có chút u ám. Thầy giáo chỉ nhìn anh một cái, rồi trực tiếp cầm lấy giấy xin nghỉ, ký tên vào.
"Được rồi, đi đi, cẩn thận trên đường."
"Cảm ơn thầy."
Lần này có thể thuận lợi như vậy, cũng có mối liên quan rất lớn đến thầy giáo này. Giống như nếu là thầy giáo tiếng Anh, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.
Ôn Nhiêu cầm giấy xin nghỉ, trực tiếp đi ra khỏi lớp. Lâm Phồn nhìn bóng lưng anh lướt qua hai cửa sổ bên ngoài.
"Mở sách giáo khoa trang 71, chúng ta bắt đầu học."
Lâm Phồn hoàn hồn, làm theo lời thầy giáo mở sách ra.
Vừa ra khỏi cổng trường, Ôn Nhiêu có cảm giác nhẹ nhõm như được ra tù. Điều duy nhất khiến anh lo lắng là cái ví lép của mình — anh không chắc số tiền này có đủ để đến bệnh viện hay không.
"Giá mà có thể lấy số tiền trong két sắt của Norman thì tốt biết mấy."
Ôn Nhiêu nghĩ.
Anh mất hai mươi phút để tìm thấy bệnh viện, rồi ngồi đối diện với bác sĩ. Sau khi hỏi kỹ các triệu chứng, bác sĩ bảo anh đi làm một vài xét nghiệm. Nhưng dù đã dặn dò xong chỗ xét nghiệm, Ôn Nhiêu vẫn ngồi yên bất động. Bác sĩ dừng bút hỏi anh.
"Vẫn không biết ở đâu à?"
Ôn Nhiêu lắc đầu.
"Tiền của em có lẽ không đủ."
Tuổi của anh vừa nhìn đã biết vẫn còn đang đi học. Vốn dĩ có chút lạnh nhạt, bác sĩ nghe anh nói xong, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.
"Bố mẹ em đâu?"
"Em không biết."
Ôn Nhiêu thực sự không biết điều này.
Bác sĩ nhìn bộ dạng gầy gò của anh, có chút đáng thương, xua tay.
"Em đi kiểm tra đi, không đủ tiền cũng không sao."
Ôn Nhiêu tương đối trân trọng mạng sống của mình. Cứ liên tục chảy máu mũi, mong rằng chỉ là do thiếu dinh dưỡng gì đó thì tốt, sợ nhất là một căn bệnh di truyền nào đó. Ôn Nhiêu cầm tờ đơn bác sĩ kê, đi kiểm tra. Một y tá đẩy anh vào một thiết bị kiểm tra. Khoảng năm phút sau, y tá cho anh ra ngoài.
Kết quả chưa ra, bác sĩ vừa kê đơn cho anh đã đến. Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra lên nhìn.
"Ngoại thương khoang mũi."
Ôn Nhiêu lập tức không hiểu.
"Mũi từng bị thương mà không xử lý đúng không?"
Bác sĩ hỏi.
Ôn Nhiêu nhớ lại, mơ hồ có ấn tượng về cú đấm của Lâm Phồn vào mũi. Nhưng lúc đó anh không để tâm, sau này quả thực có từng cơn đau ở mũi.
Bác sĩ nói gì đó với y tá bên cạnh, Ôn Nhiêu nghe được.
"Có cần phẫu thuật không?"
Bác sĩ nghĩ anh sợ, an ủi.
"Tiểu phẫu thôi, nhanh lắm."
Như lời bác sĩ nói, vì đã tiêm thuốc tê, anh nằm một lúc còn chưa có cảm giác gì thì đã xong. Tóc vì quá dài, để tránh ảnh hưởng đến phẫu thuật, đã bị cắt đi một đoạn không nhỏ. Ôn Nhiêu cảm thấy tầm nhìn cũng thoáng hơn nhiều. Nhưng chưa kịp làm xong phẫu thuật, đứng dậy xem bộ dạng hiện tại của mình như thế nào, thì mũi đã bị dán băng vải.
"Đúng giờ thay băng một chút, một tuần là ổn thôi."
Ôn Nhiêu sờ sờ mũi, miếng băng vải dán trên đó là loại cotton, sờ lên mềm mại.
Đợi từ bệnh viện ra, khi đi xuống tầng, Ôn Nhiêu tiện đường nhìn bộ dạng hiện tại của mình trên nền gạch bóng loáng. Nói thật, tóc cắt không xấu, để lộ mặt mày, nhìn bớt đi rất nhiều vẻ u ám. Còn về cái thứ dán trên mũi kia, Ôn Nhiêu cũng không để tâm lắm.
Không kịp mua quần áo, trên thực tế là không có tiền mua quần áo, Ôn Nhiêu ngoan ngoãn quay về trường học. Giấy xin nghỉ ghi thời gian là năm tiếng, anh dùng ba tiếng đã về rồi. Anh không có ý định quay về lớp học, ở trong phòng ngủ cho đến tiết tự học buổi tối,anh mới thong dong đi đến lớp.
Khi anh đến, tiết tự học buổi tối đã trôi qua được một nửa. Vì học sinh lớp mười và lớp mười một ở tầng dưới tan học, tiếng ồn ào khiến các học sinh lớp mười hai trong tòa nhà học có chút nóng nảy.
Ôn Nhiêu đi vào từ phía sau, vốn định lẻn vào, không ngờ lớp trưởng đang ngồi ở vị trí giáo viên đột nhiên gọi anh một tiếng.
"Này, cậu lớp nào đấy?"
Sau khi nói ra câu đó làm cả lớp chú ý, lớp trưởng thấy anh ngồi xuống chỗ cuối cùng, mới hậu tri hậu giác nhận ra đây là ai.
Nhưng vẻ mặt của Ôn Nhiêu lúc này có chút buồn cười. Câu nói vô tình của lớp trưởng ngay lập tức khiến những học sinh vốn đã nóng nảy và không thể đọc sách, tìm thấy việc để làm. Họ thì thầm, bàn tán xem vẻ ngoài hiện tại của Ôn Nhiêu buồn cười đến mức nào.
Các bạn nữ thì che miệng cười, các bạn nam lại có chút ác ý vô thức.
"Có phải lại bị đánh không? Trông cậu ta như thế là muốn gây sự mà."
"Thế này cũng tốt, che đi cái xấu."
Ôn Nhiêu đã giải quyết được một mối lo trong lòng, tâm trạng vẫn còn khá tốt. Anh chỉ liếc mắt khinh thường một cái thật lớn, không so đo với mấy đứa trẻ con chưa mọc hết lông.
Lâm Phồn nghĩ đến sự bực bội vừa rồi của mình là vì Ôn Nhiêu. Giờ thấy anh không hề bận tâm, vẫn cười nói với người khác, hắn chỉ cảm thấy có một cảm xúc bạo lực nào đó đang lan tỏa trong cơ thể. Lý trí chưa kịp nói cho hắn biết phải làm gì, thì cơ thể hắn đã thô lỗ đẩy Ôn Nhiêu vào tường.
"Tránh ra, đừng chắn đường."
__________
Tiểu kịch trường:
Thiên sứ nhỏ: Sao lại có nhiều truyện xuyên nhanh thế ạ?
Tra tác giả : Vì nam chính trong truyện xuyên nhanh nhiều, có thể coi là mảnh ghép, tinh thần phân liệt. Những việc làm vô đạo đức của nhân vật chính có thể đổ hết cho hệ thống.
Dù sao thì cũng có cái để nói.
Thiên sứ nhỏ: Sốc quá ạ.
Tra tác giả : Đương nhiên quan trọng nhất là có thể thoải mái đùa giỡn nhân vật chính haha ha.
Ôn Nhiêu: ...
Tiết Nhất Hàn: Tân binh vừa đến, cần làm gì đây (gãi đầu)
Ôn Nhiêu: Cậu cứ làm người qua đường cho tốt là được rồi.
Tra tác giả : (cười) Làm vài chuyện có với là được.
Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê