Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 71

15@-


Ôn Nhiêu muốn đi cắt tóc, tóc dài quá cứ che khuất mắt. Nhưng vì là học sinh nội trú, trừ khi xin nghỉ, nếu không thì anh không thể ra khỏi cổng trường. Để không bị những sợi tóc lòa xòa làm vướng mắt, amh mua một sợi dây buộc tóc, cột phần tóc quá dài lại thành một túm nhỏ. Tuy nhiên, tóc anh không dài như của Sylvie trước kia, chỉ một đoạn ngắn, trông giống cái đuôi thỏ.

 

Con trai thường cắt tóc gọn gàng. Dây buộc tóc là thứ chỉ con gái dùng nên việc Ôn Nhiêu dùng nó khó tránh khỏi bị người khác bàn tán.

 

"Đồ ẻo lả, lại còn buộc tóc nữa, bảo nó giống con gái thật không sai."

 

Chuyện đánh nhau lần trước đã qua đi. Đối tượng đánh nhau vì cái gọi là tự tôn mà nhất mực khẳng định đã đánh cho Ôn Nhiêu một trận tơi bời, nên những người ban đầu còn e ngại Ôn Nhiêu vì chuyện anh tức giận mà đánh người, giờ lại bắt đầu không kiêng nể gì.

 

Ôn Nhiêu đưa tay gãi gãi túm tóc ngắn cũn, trong lòng bàn tay cảm thấy cộm cộm.

 

"Cả tóc cũng tết, sao không mặc váy luôn cho rồi."

 

Thấy Ôn Nhiêu thờ ơ, những kẻ bàn tán càng táo bạo hơn, thậm chí cố tình nói to để Ôn Nhiêu cũng phải nghe thấy.

 

Ôn Nhiêu đang xoa tóc thì buông tay, chống bàn đứng lên. Tiếng bàn tán đột nhiên im bặt, nhưng Ôn Nhiêu chỉ cầm lấy cốc nước trên bàn, đi đến máy lọc nước rót một cốc. Khi trở về chỗ ngồi, anh vừa uống nước vừa lướt mắt qua những kẻ vừa nói xấu mình.

 

Dù nguyên chủ trước đây có đáng ghét thế nào đi nữa, nhưng giờ chuyện này có thể coi là bạo lực học đường rồi đúng không?

 

Thời gian giải lao ngắn ngủi giữa giờ trôi qua, tiếng chuông vào học vang lên. Thầy giáo giảng bài trên bục, còn Ôn Nhiêu thì uể oải gục xuống bàn. Các học sinh ngồi xung quanh đều nghe rất chăm chú. Ngay cả những bạn nam học dốt lại ham chơi, trong lớp cũng im lặng, không dám làm loạn.

 

"Chán thật đấy."

 

Ôn Nhiêu gục nửa thân trên xuống bàn, đưa ghế lên xuống.

 

Đang lúc lắc ghế, Ôn Nhiêu đột nhiên cảm thấy chiếc ghế chao đảo một cái. Sau đó, toàn bộ cơ thể anh không kiểm soát được quán tính, ngã ngửa ra sau, va trúng thùng rác ở góc tường. Anh ngã xuống cùng với đống rác đổ ra ngoài.

 

"Ôn Nhiêu, em đang diễn trò xiếc à?"

 

Thầy giáo đang viết bài trên bảng quay đầu lại nhìn Ôn Nhiêu đang ngã nhào trong đống rác.

 

Bạn nam ngồi trước mặt Ôn Nhiêu cười khúc khích không ngừng.
Ôn Nhiêu đứng dậy từ đống rác. Vì cú ngã quá đột ngột, mông anh tê dại. Thùng rác bị đổ ra đầy vỏ hộp đồ ăn nhanh còn thừa lại. Toàn bộ tay áo của Ôn Nhiêu dính đầy mỡ và những miếng ớt xanh mềm nhão như nôn ọe.

 

"Cậu ấy đá ghế của em."

 

Ôn Nhiêu nói.

 

Bạn nam ngồi phía trước lập tức thề thốt phủ nhận.

 

"Là tự mày ngồi lắc ghế, ngã thì đổ lỗi cho tao à?"

 

Ôn Nhiêu thực sự có chút bực mình.


Thầy giáo không có ý định giúp anh vạch trần sự thật, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vở hài kịch này để tiếp tục giảng bài.

 

"Em ngồi đàng hoàng, nó có thể đá ngã ghế của em à?"

 

Vẻ mặt bạn nam phía trước có chút đắc ý.

 

"Chúng ta tiếp tục bài học."

 

Thầy giáo quay người, ném viên phấn xuống bàn.

 

"Ôn Nhiêu, em dọn dẹp thùng rác đi."

 

Nói xong còn cố ý thêm một câu.

 

"Dù sao em cũng có nghe giảng đâu, dọn luôn bây giờ đi."

 

Ôn Nhiêu tức đến bật cười. Anh là một người trưởng thành, dù chưa từng trải nhiều nhưng cũng đã trải qua nhiều hơn những người trong lớp này. Giờ bị một thầy giáo cấp ba mắng mỏ, bị các bạn học chưa thành niên bắt nạt, sao lại... May mà anh không tức giận đến mức mất hết lý trí. Nghĩ đến thầy giám thị vừa nói chuyện với mình mấy hôm trước, anh liền kéo chổi, bắt đầu quét dọn đống rác trên sàn nhà.
Trong giờ học, Lâm Phồn chưa bao giờ quay đầu lại nhìn. Nhưng giờ đây, hắn quay đầu lại, liếc nhìn Ôn Nhiêu đang quét dọn. Trước đây, Ôn Nhiêu là bạn cùng phòng của hắn. Dù bị bắt nạt như vậy, Lâm Phồn cũng chưa từng quan tâm. Giờ xảy ra chuyện như thế này, hắn ta không hùa theo chế giễu đã là tốt lắm rồi.

 

Quét dọn xong đống rác, Ôn Nhiêu vòng qua một nhóm học sinh tan học đi ăn cơm, đi vào nhà vệ sinh. Anh cởi áo khoác trong nhà vệ sinh, vặn vòi nước giặt những thứ dính trên đó.
Ôn Nhiêu còn đang suy nghĩ tìm cơ hội nào đó để đánh cho bạn nam kia một trận ra trò thì người bạn nam đã đánh nhau với cậu mấy hôm trước, dẫn theo bạn nam vừa đá ghế của anh cùng mấy người ở lớp khác vào nhà vệ sinh. Hắn ta nhìn Ôn Nhiêu đang c** tr*n trên, trông có vẻ thảm hại và chật vật, đang giặt quần áo ở vòi nước, rồi cười khẩy mấy tiếng.

 

Ôn Nhiêu thấy cả đám người cùng nhau đi đến, liền biết là kẻ đến không có ý tốt. Anh vắt khô nửa chiếc áo đã giặt rồi mặc vào.

 

"Ôn Nhiêu."

 

Vài người lặng lẽ vây quanh Ôn Nhiêu.

 

"Hôm nay thầy giám thị chắc sẽ không đến đâu nhỉ?"

 

Quần áo còn ướt sũng, bên người lại đông đúc, khiến Ôn Nhiêu không khỏi rùng mình.

 

Trong nhà vệ sinh có mùi nước tiểu khai nồng nặc và tiếng nước chảy ào ào từ vòi. Thời gian và địa điểm này tạo cho người ta một cảm giác rất xấu.

 

"Mày không phải thích đi mách lẻo sao?"

 

Một người đưa tay đẩy Ôn Nhiêu một cái.

 

Ôn Nhiêu đụng vào bệ sứ phía sau, phải bám vào mép bệ lạnh lẽo, trơn trượt mới đứng vững được.

 

"Hả? Mách đi!"

 

Nhìn thấy túm tóc buộc sau gáy của Ôn Nhiêu, kẻ đó cười cợt.

 

"Lại còn buộc tóc như con gái nữa, ghê tởm thật đấy - -"

 

Hắn ta thô lỗ túm lấy dây buộc tóc, tiện thể giật luôn mấy sợi tóc của Ôn Nhiêu.

 

Đang lúc một đám người vây quanh Ôn Nhiêu, tiếng nói chuyện từ cửa nhà vệ sinh trống trải vọng lại.

 

"Không muốn ăn ở căng-tin, đợi ra ngoài cổng trường ăn đi."

 

"Chiều nay tiết thể dục cùng chơi bóng rổ đi."

 

Tiếng nói từ xa đến gần, rồi đột nhiên im bặt khi thấy cảnh tượng căng thẳng trong nhà vệ sinh.


Những kẻ đánh người cũng thấy máu, vì có máu nên họ chần chừ, chỉ đè lên người Ôn Nhiêu, do dự giơ nắm đấm.
Trương Vũ ngồi xổm xuống, vỗ vào mặt Ôn Nhiêu gần như bị ấn vào vũng nước bẩn.

 

"Lần sau còn dám không?"

 

Nếu lần trước đánh nhau với hắn ta không phải là Ôn Nhiêu, hắn ta chắc chắn không dám đến tìm rắc rối lần thứ hai. Nhưng vì là Ôn Nhiêu, cả lớp đều ghét Ôn Nhiêu. Nếu đánh nhau với anh mà còn không thắng thì sẽ rất mất mặt.

 

Sự im lặng của Ôn Nhiêu khiến hắn ta nghĩ anh đã khuất phục.

 

"Mày không biết mình là cái thứ gì à? Ăn trộm q**n l*t của Lâm Phồn làm cái chuyện đó, cả lớp đều coi mày là thằng b**n th** đấy biết không?"

 

Ôn Nhiêu ban đầu đã bị giữ chặt hai tay, không thể tránh thoát nên đành chịu đòn. Giờ hai tay anh đã được thả ra, mà tên này lại còn tiến sát đến mặt anh...

 

Ngay khi những lời chế nhạo vừa dứt, Ôn Nhiêu trực tiếp túm cổ hắn ta, ấn mặt hắn ta vào vũng nước bẩn trong bồn.

 

Sự thật chứng minh, khi đánh nhau, túm cổ hữu ích hơn bất cứ thứ gì. Đó là điểm yếu nhất và chí mạng trên cơ thể con người. Ôn Nhiêu giống như túm một con vịt, ấn đầu hắn ta vào bồn, nhìn hắn ta liều mạng vùng vẫy. Những kẻ muốn đến giúp đều bị vẻ mặt hung hãn đầy máu của Ôn Nhiêu dọa sợ. Ôn Nhiêu đã đánh nhau nhiều lần hơn bọn họ rất nhiều. Vì thế, lần này dù bị áp đảo về thể lực và số lượng, cả đám người đến gây rắc rối cuối cùng cũng thua ở khí thế. Bị Ôn Nhiêu trông có vẻ yếu đuối đánh cho một trận tơi tả.

 

Ôn Nhiêu nhìn bộ dạng nằm la liệt trên mặt đất và ánh mắt sợ hãi của bọn họ, anh nghĩ đến lúc mình dọa nạt bọn côn đồ ở phố đen. Lúc này, anh quên mất thân phận học sinh của mình. Anh nhe răng, bày ra vẻ mặt dữ tợn, đầy sát khí.

 

"Lần sau mà còn dám đến đây, tao sẽ trói mày lại, đổ bê tông rồi dìm xuống sông!"

 

Lời đe dọa chỉ có thể xuất hiện trong phim tội phạm này quả nhiên đã dọa sợ những kẻ này.

 

"Hoặc là, tao sẽ tạo một cái lỗ ở đây cho mày."

 

Ôn Nhiêu dùng ngón tay chống vào thái dương của một người, rồi nghĩ ra tiếng 'đoàng' như tiếng súng.
Thấy những người này sợ đến mức sắp khóc, Ôn Nhiêu mới tỉnh táo lại, nhận ra mình đang ở trong một xã hội có pháp luật đầy đủ, và đối tượng anh đe dọa là một đám học sinh chưa thành niên trong trường. Sự phấn khích vừa rồi lập tức bị thực tế dập tắt. Ôn Nhiêu buông cổ người kia ra, đứng dậy, vặn vòi nước rửa sạch máu trên mặt, rồi thong thả đi ra khỏi nhà vệ sinh.

 

"Thật mất mặt."

 

Nếu Norman mà biết anh đi dọa một đám học sinh, chắc chắn sẽ cười nhạo.

 

Nghĩ đến đây, Ôn Nhiêu dừng lại, có chút ngượng ngùng che mặt lại.





 

______

 

Lời tác giả:

 

Tiểu thuyết này còn có một tên khác: Đại ca giang hồ trùng sinh vào học đường (cái quỷ gì!)

 

Tiểu kịch trường:

 

Tra tác giả : Muốn thêm chương không?

 

Thiên sứ nhỏ: (gật đầu)

 

Tra tác giả : Cậu hiểu ý tôi mà phải không?

 

Thiên sứ nhỏ: (vẻ mặt rối rắm) Tôi là thụ trong Tấn Giang

 

Tra tác giả : Ôi, hôm nay tôi muốn làm thụ, nếu cậu không thể làm tôi thỏa mãn thì tôi không thêm chương nữa đâu. Vỡ nát!



Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Story Chương 71
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...