Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 69

12@-


Không hiểu có phải do ngày trước nguyên chủ tiêm quá nhiều hoóc-môn nữ hay không mà trên người Ôn Nhiêu chẳng có nổi mấy sợi lông. Ngay cả ở cái tuổi dậy thì lẽ ra râu tóc mọc rậm nhất thì chỗ ấy cũng trơ trụi. Điều này thật đáng sợ, nhưng may là thân thể anh vẫn còn nhỏ, Ôn Nhiêu có thể tự an ủi rằng anh chưa phát triển hết. Chỉ cần sau này không tiêm mấy thứ linh tinh nữa, mọi thứ hẳn sẽ dần trở lại bình thường.

 

Thầy giáo vẫn đang giảng bài trên bục. Nhưng vì là môn tiếng Anh mà Ôn Nhiêu không mấy hứng thú, nên anh chỉ lơ đãng lật sách, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những hàng cây xanh um và khu nhà học. Anh đã quen với chế độ khiếm người ở nước ngoài, giờ đột nhiên quay lại thời học sinh đông đúc như thế này, quả thực có chút không quen.

 

Bốn phía xung quanh đều là tiếng sột soạt ghi chép. Ngay cả Lâm Phồn, người mấy ngày nay vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, giờ cũng đang cúi đầu chăm chú ghi chép.
Mải nghĩ ngợi, Ôn Nhiêu nhanh chóng bị thầy giáo trên bục phát hiện. Vì từng du học, nên tính cách của thầy có lẽ là tệ nhất trong số những giáo viên mà Ôn Nhiêu từng học.

 

"Sao lại không ghi chép?"

 

Ôn Nhiêu đã nhận ra thầy đang đi xuống bục giảng, nhưng không ngờ lần này thầy lại đi thẳng về phía mình. Để tránh rắc rối, Ôn Nhiêu rút bút ra và bắt đầu chép những gì trên bảng. Thật kỳ lạ, tiếng Anh rõ ràng khác hẳn tiếng Trung, vậy mà thầy giáo lại cứ thích bắt học sinh dịch đi dịch lại.

 

Thầy giáo vẫn đứng trước bàn Ôn Nhiêu, khoanh tay lại.

 

"Học lớp mười hai rồi, ngày nào cũng không biết mình nên làm gì."

 

Ôn Nhiêu, vì gần đây có luyện viết tiếng Trung nên chữ viết cũng tạm ổn, không còn quá gượng gạo. Nhưng vì đã quen với việc dùng tiếng Anh, khi chuyển sang tiếng Việt, tốc độ viết chậm hơn hẳn so với người khác.

 

"Ghi chép xong hết chưa?"

 

Cả lớp đồng thanh.

 

"Dạ xong rồi ạ."

 

"Xong rồi thì tôi xóa đây."

 

Thầy giáo đứng trước mặt Ôn Nhiêu rõ ràng thấy anh mới chép được một nửa, nhưng vẫn quay đầu đi xóa hết những gì trên bảng. Xóa xong, thầy quay lại nhìn Ôn Nhiêu, thấy cậu đang cầm bút mà chẳng biết phải làm gì, liền hỏi.

 

"Ôn Nhiêu, đưa vở ghi chép cho tôi xem."

 

"...Em chưa chép xong."

 

Thầy giáo đột nhiên biến sắc.

 

"Chưa chép xong mà em không nói gì?"

 

Ôn Nhiêu thề rằng anh đã nói, nhưng thầy giáo đứng gần nhất lại như cố tình không nghe thấy, cứ thế quay đầu đi xóa bảng rồi sau đó bắt đầu gây sự với anh.

 

Những học sinh xung quanh đã ghi chép xong, tất cả đều đang nhìn thầy giáo mắng mỏ Ôn Nhiêu. Đây cũng là chuyện thường tình, học sinh cuối cấp mệt mỏi với việc học, thầy giáo cũng mệt với việc giảng bài, lúc này họ cần tìm một cớ gì đó để giải tỏa. Ôn Nhiêu, người không được lòng cả lớp, đương nhiên trở thành đối tượng để trút giận.

 

"Em ra ngoài đứng."

 

Ôn Nhiêu vịn vào bàn đứng dậy, tiếng kéo ghế ma sát với nền nhà chói tai.


Khi Ôn Nhiêu bước ra khỏi lớp học, bên trong lại vang lên tiếng giảng bài. Ôn Nhiêu ngẩng đầu nhìn lớp học đối diện, họ đang học môn Ngữ văn. Cô giáo Ngữ văn mặc váy, với vẻ dịu dàng của phụ nữ phương Đông, dần thu hút sự chú ý của Ôn Nhiêu. Nghe một lát, tiếng ồn ào từ cầu thang vọng tới. Ôn Nhiêu nhìn sang, thấy một người dẫn theo mấy kẻ khác đang đi lên từ cầu thang. Học sinh cuối cấp giờ này thường học bài, cho dù có trốn học cũng không dám đi thành nhóm như vậy.

 

Bọn họ không để ý tới Ôn Nhiêu, vừa đi vừa cười nói, vịn lan can hướng lên sân thượng. Ôn Nhiêu lại chú ý, người dẫn đầu tóc đỏ kia hình như là bạn cùng phòng mới của mình.

 

Hai tiết sau lại là tiết tiếng Anh. Ôn Nhiêu vào lớp với ánh mắt khinh thường của thầy giáo. Sau khi thầy rời đi, cả lũ học sinh xúm lại xì xào bàn tán sau lưng anh:

 

"Ngày nào cũng khoác lác, nói mình đi du học các kiểu, chẳng qua cũng chỉ dựa vào quan hệ của bố anh ta mới được về đây dạy thôi."

 

"Trong lớp mình, anh ta chỉ dám bắt nạt mỗi thằng ngốc Ôn Nhiêu."

 

Ôn Nhiêu, người bị mắng là đồ ngốc, ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy gương mặt còn non choẹt kia, anh làm một cái ký hiệu chửi bới học được từ thế giới ngầm. Bọn họ không hiểu, chỉ tỏ vẻ bất mãn với ánh mắt của anh

 

"Nhìn cái gì mà nhìn?!"

 

Ôn Nhiêu thu ánh mắt lại, ngồi về bàn của mình.

 

Anh không có cái tâm lý tự ti nhút nhát của nguyên chủ, và anh cũng chẳng để tâm đến những lời hù dọa học sinh của thầy giáo như 'học không tốt thì có lỗi với cha mẹ'. Chỉ là cuộc sống học đường hiện tại khá yên bình, anh không muốn phải ra ngoài lăn lộn sớm.

 

"Tiết Thể dục lát nữa đi đá bóng không?"

 

Một bạn nam nào đó nói, khiến cả đám nam sinh trong lớp hưởng ứng.
Tiếng chuông vào học vang lên, những học sinh cuối cùng cũng chờ được tiết thể dục, ùa ra khỏi lớp. Ôn Nhiêu nhìn cánh tay và bắp đùi gầy guộc quá mức của mình, quyết định khắc phục sự lười biếng và ra ngoài rèn luyện cơ thể.

 

Tiết thể dục của học sinh cuối cấp, ngay cả giáo viên cũng không mấy để tâm. Họ đưa cho học sinh một vài dụng cụ rồi mặc kệ. Các bạn nam chạy như bay trên sân bóng rổ, các bạn nữ thì ngồi ở xà đơn trò chuyện, dù ở bên nào thì cũng không có chỗ cho Ôn Nhiêu. anh cứ thế chạy vòng quanh sân thể dục.

 

Một mình anh chạy một cách ngốc nghếch, các bạn nữ thấy thế liền che miệng cười khúc khích. Ôn Nhiêu chạy được hai vòng đã thở hổn hển, chống tay lên đầu gối, lau mồ hôi trên trán.

 

Thật sự là còn tệ hơn cả cơ thể trước kia.

 

Bỗng nhiên trên sân bóng rổ vang lên tiếng hoan hô, Ôn Nhiêu dừng lại nhìn sang, thấy một bạn nữ xinh đẹp trong lớp đang đưa một chai nước cho Lâm Phồn. Mấy bạn nam chơi bóng bên cạnh đều đang ồn ào. Dù Lâm Phồn vẫn không cười, nhưng đã vặn nắp chai và uống từng ngụm lớn.

 

Nhìn kỹ khuôn mặt Lâm Phồn, hắn ta quả thực có dáng vẻ mà các bạn nữ thích, với đôi môi đầy đặn và sống mũi thẳng tắp. Chỉ là gu thẩm mỹ của Ôn Nhiêu đã bị ảnh hưởng bởi phương Tây, so với Norman cao lớn đẹp trai, những chàng trai trẻ tuổi này vẫn đang ở giai đoạn 'nữ tính'. Tuy nhiên, phần lớn thẩm mỹ của người phương Đông lại coi vẻ 'tinh xảo' và 'nữ tính' là đẹp trai.

 

Cố gắng chạy thêm hai vòng, Ôn Nhiêu mệt đến mức gần như muốn bò ra đất, anh quyết định tạm dừng. Chuyện rèn luyện cơ thể thực sự không thể vội vàng.

 

Ôn Nhiêu đi một vòng rồi vào nhà vệ sinh nam. Anh vặn vòi nước, dùng nước ấm rửa mặt. Có lẽ vì nguyên chủ đã tiêm những loại hoóc-môn lung tung nên tóc anh rất nhanh bết. Dù mới gội đầu hai ngày trước, nhưng hôm nay trông nó đã như một tuần chưa gội. Vì thế, khi rửa mặt, Ôn Nhiêu tiện thể gội luôn phần cổ và tóc.

 

Lúc đang gội, phía sau vang lên tiếng nói chuyện rôm rả của các bạn nam. Anh gãi gãi mái tóc ướt sũng của mình, tắt vòi nước và đứng dậy.
Vì đứng lên quá vội, nước từ tóc dính vào, làm ướt toàn bộ áo trên của cậu. Chiếc áo dính chặt vào cơ thể.


Cơ thể học sinh cấp ba thực sự chẳng có gì đẹp, đặc biệt là cơ thể nam sinh chưa phát triển, nhưng Ôn Nhiêu khác với những bạn nam không có cơ bắp, người thẳng đuột như tấm thớt. Anh có eo — chính xác hơn là, vì mông anh quá đầy đặn, nên đường cong cơ thể anh còn nổi bật hơn cả các bạn nữ.

 

Bỗng nhiên, một đám đông nam sinh ùa vào, trong đó có ba người bạn cùng phòng luôn căm ghét anh. Ôn Nhiêu đang định đi vào trong nhà vệ sinh, quay đầu lại rồi đi thẳng vào.

 

Ba người bạn cùng phòng kia không phải là những kẻ không có việc gì cũng đi tìm anh gây sự. Họ rửa mặt và cổ ở vòi nước rồi bắt đầu bàn tán về chuyện bạn nữ vừa đưa nước cho Lâm Phồn. Dù ở độ tuổi nào, con trai cũng luôn thích cảm giác được con gái ngưỡng mộ. Mặc dù Lâm Phồn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nghe các bạn nam bên cạnh nhắc đến bạn nữ kia, hắn ta bình tĩnh hơn nhiều so với khi nhắc đến Ôn Nhiêu, người cũng có liên quan đến hắn ta.

 

"Lâm Phồn đúng là có sức hút, cả nam lẫn nữ đều thích."

 

Tí tách...

 

Ôn Nhiêu vừa định mặc quần vào, cảm thấy toàn bộ nhà vệ sinh ồn ào bỗng trở nên im lặng, thậm chí cả tiếng nước nhỏ từ vòi cũng có thể nghe thấy rõ.

 

Vì tiếng tí tách đó, Ôn Nhiêu nghĩ mình hơi tiểu tiện không tự chủ. Sau khi mặc quần, anh luôn cảm thấy lòng bàn tay ướt ướt. Mặc dù Lâm Phồn vẫn đang đứng ở vòi nước bên cạnh, nhưng anh vẫn mạo hiểm đi tới rửa tay.

 

Khi vặn vòi nước, anh cảm thấy Lâm Phồn đang nhìn mình. Ngay khi anh định đi thẳng ra ngoài mà không thèm tắt vòi nước, Lâm Phồn bỗng nói.

 

"Mày mẹ nó sao cứ thích lượn lờ trước mặt tao vậy?"

 

Ôn Nhiêu học cùng lớp với Lâm Phồn, biết tính hắn ta khá lạnh lùng, nhưng chỉ duy nhất đối với mình thì lại buông lời tục tĩu. Nhớ lại chuyện nguyên chủ từng trộm q**n l*t của người ta và bị bắt quả tang, Ôn Nhiêu không định cãi lại, cúi đầu nói.

 

"Tôi đi ngay đây."

 

Khi anh quay người, anh nghe thấy Lâm Phồn nói.

 

"Làm mình làm mẩy như con gái, định quyến rũ ai đấy hả."

 

Ôn Nhiêu khựng lại, rồi bước ra ngoài.
Sự cố ở nhà vệ sinh nhanh chóng qua đi. Học sinh cuối cấp phải đối mặt với vô số bài kiểm tra, ai cũng bận sứt đầu mẻ trán. Chuyện bị người ta ghét bỏ, mâu thuẫn nhiều nhất cũng chỉ được nhắc đến ba bốn lần rồi bị lãng quên. Ôn Nhiêu mỗi ngày kiên trì rèn luyện và ăn uống. Trong khi các học sinh khác đang tìm mọi cách để học hành, chỉ có anh là tìm mọi cách để mình tăng cân trong ngôi trường này.
Dù ngày nào lên lớp anh cũng bị thầy cô bắt gặp mất tập trung, dù gần như ngày nào anh cũng bị đuổi ra khỏi lớp một lần, nhưng đến kỳ thi thử lần đầu tiên, thành tích của anh lại ở mức trung bình — ngoại trừ môn tiếng Anh.

 

Ôn Nhiêu ban đầu thực sự không hiểu nổi. Tiếng Anh của anh không nói là giỏi, nhưng đã học nhiều năm như vậy thì chắc chắn phải hơn các học sinh cuối cấp này chứ. Nhưng mỗi khi làm bài kiểm tra, anh hoàn toàn không đoán ra ý đồ của người ra đề. Tuy nhiên, tổng điểm của anh vẫn ở mức trung bình khá, vì tất cả các môn khác anh đều làm rất tốt.

 

Một học sinh có thành tích tốt, cho dù tính cách có không được lòng người khác, thì vẫn sẽ có một vài người muốn tiếp cận.

 

"Ôn Nhiêu."

 

Ôn Nhiêu đang ngẩng đầu lên, trong cuốn sách tiếng Anh trống trải, anh đang viết những từ vựng mà chẳng ai hiểu được. Trước mặt anh là một bạn nữ mắt to, mặt đầy tàn nhang.

 

"Tớ có thể xem vở sinh học của cậu không?"

 

Bài kiểm tra lần này, có một câu hỏi môn sinh học mà hình như chỉ có Ôn Nhiêu làm đúng. Vì một người làm đúng, thầy giáo giảng bài đã đặc biệt nhắc lại câu hỏi này.

 

"Tớ không ghi chép."

 

Ôn Nhiêu lật sách sinh học của mình ra. Ngoài những ghi chép vô dụng mà nguyên chủ đã làm ra, phần sau đều sạch trơn.

 

"Vậy thì..."

 

"Cậu không hiểu chỗ nào, tớ có thể chỉ cho."

 

Ôn Nhiêu chớp mắt. Gương mặt anh cuối cùng cũng mũm mĩm hơn một chút, vì nụ cười mà hiện lên một cái má lúm đồng tiền.



 

___________

 

Lời tác giả:

 

Đây là của ngày hôm qua, tôi uống chút nước rồi viết thêm một chương nữa.

 

Tiểu kịch trường:

 

Tra tác giả : Mau tán tỉnh công đi!

 

Ôn Nhiêu: Chờ tôi tán tỉnh xong em gái cậu ta đã.

 

Tra tác giả : ???

 

________

 

: mình sẽ tập trung cho bộ này hơn nha. Mọi người nhớ sao cho mình nhé
  Mọi người có cách xưng hô nào mới thì chỉ mình chứ nhiều công quá không biết xưng hô như nào để phân biệt:)))



Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Story Chương 69
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...