Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 67: Tiểu kiều thê của đại lão
19@-
Vì chuyện ở tu viện, sau khi trở về đã triệu tập một cuộc họp. Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiêu triệu tập một cuộc họp kể từ khi tiếp nhận vị trí ông chủ. Tất cả các quản lý đều tham dự, bao gồm cả Sylvie, người lẽ ra nên ở lại khu ổ chuột trong giai đoạn nhạy cảm này.
Dưới đèn chùm pha lê, Ôn Nhiêu yên tĩnh ngồi trên chiếc sofa bọc da màu nâu.
Sau khi vào, Sylvie liền im lặng ngồi xuống bên cạnh Norman.
Người đàn ông mà ngay cả mặt cũng bị con dao nhỏ sắc bén cắt nát, lập tức phủ phục xuống trên tấm thảm màu sắc tươi tắn.
Ánh mắt Ôn Nhiêu, một lần nữa trở lại trên người người đàn ông đó.
Ôn Nhiêu một lần nữa ngồi thẳng, trong mắt đều lấp lánh một loại ánh sáng nào đó.
...
Ôn Nhiêu đứng trước gương nhìn Norman bước vào.
Nhận thấy ánh mắt Norman đang nhìn chằm chằm mình, tay Ôn Nhiêu đang thắt cà vạt tạm dừng một chút, nhìn về phía Norman.
Norman giúp Ôn Nhiêu thắt cà vạt. Sau khi vuốt phẳng những nếp nhăn trên cà vạt, hắn thu tay về.
"Được rồi, đi thôi, nên đến buổi tiệc rồi." Ôn Nhiêu xắn cổ tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay. Kim cương lấp lánh trong đồng hồ, khúc xạ ánh sáng chói mắt.
Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Vì chuyện ở tu viện, sau khi trở về đã triệu tập một cuộc họp. Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiêu triệu tập một cuộc họp kể từ khi tiếp nhận vị trí ông chủ. Tất cả các quản lý đều tham dự, bao gồm cả Sylvie, người lẽ ra nên ở lại khu ổ chuột trong giai đoạn nhạy cảm này.
Dưới đèn chùm pha lê, Ôn Nhiêu yên tĩnh ngồi trên chiếc sofa bọc da màu nâu.
"Mọi người đến đủ rồi chứ?"
Nhìn Sylvie, người cuối cùng bước vào, Ôn Nhiêu ngước mắt lên.
Sau khi vào, Sylvie liền im lặng ngồi xuống bên cạnh Norman.
"Hillo, đưa người vào đi."
Ôn Nhiêu quay đầu nhìn về phía Hillo đang đứng thẳng tắp phía sau mình.
Đôi giày da của Hillo, dẫm lên tấm thảm dày, chỉ phát ra tiếng sột soạt ma sát. Hắn đi đến cửa, dường như giao tiếp với ai đó, rồi kéo một sợi xích bạc đi vào. Sợi xích khóa trên cổ một người đàn ông. Người đàn ông chiều nay cầm súng đe dọa các nữ tu sĩ và trẻ con, giờ phút này đi cũng không vững, sau khi bị Hillo kéo xích đi vào, đôi mắt hoảng sợ đỏ ngầu, vẫn đảo loạn xạ khắp nơi.
Hillo đưa người đến trước mặt Ôn Nhiêu, sau đó buông lỏng sợi xích, đẩy ra phía sau Ôn Nhiêu.
Vì có Hillo ở đây, Ôn Nhiêu biết người đàn ông này không thể làm tổn thương mình, anh đổi tư thế hai chân đang vắt chéo.
"Tấn công tu viện, còn nổ súng làm bị thương nữ tu sĩ, là anh phải không."
Tận mắt chứng kiến nữ tu sĩ bị thương, Ôn Nhiêu hiện tại không có nửa điểm lòng trắc ẩn và kiên nhẫn với người đàn ông đầy vết thương này.
Người đàn ông mà ngay cả mặt cũng bị con dao nhỏ sắc bén cắt nát, lập tức phủ phục xuống trên tấm thảm màu sắc tươi tắn.
"Xin lỗi, thật sự vô cùng xin lỗi..."
Trong phòng, tất cả những người đàn ông đang ngồi trên sofa, nhìn hắn với ánh mắt thờ ơ.
"Bây giờ hỏi gì hắn cũng sẽ trả lời."
Hillo đứng phía sau Ôn Nhiêu, yên lặng nói. Tay Ôn Nhiêu đặt trên tay vịn sofa khẽ nâng lên.
"Xem ra công việc thẩm vấn buổi chiều của cậu làm không tệ, Hillo."
Nghe được lời khen của Ôn Nhiêu, trên mặt Hillo, hiếm thấy xuất hiện một vệt đỏ.
Người đàn ông đáng thương đã trải qua thẩm vấn, quỳ rạp trên mặt đất phát ra tiếng khóc lóc hèn mọn.
Ánh mắt Ôn Nhiêu, một lần nữa trở lại trên người người đàn ông đó.
"Thành thật khai đi, tại sao lại tấn công tu viện."
Hai tay che trên trán, cả khuôn mặt người đàn ông gần như dán xuống đất khóc thút thít. Ôn Nhiêu nhìn thấy sợi xích đang dần bị máu nhuộm đỏ, buông chân đang vểnh lên, dùng mũi giày da bóng loáng, nâng cằm người đàn ông này lên.
"Nếu còn không nói, sẽ không có cơ hội. Lần này đồng bọn của anh bị bắt cũng không ít."
Những chuyện mà người đàn ông này nói tiếp theo, cũng giống như lời Norman đã bực tức, rằng đám người muốn tiếp quản Florida này, cũng không có thực lực mạnh mẽ. Trong khi sáp nhập khu ổ chuột và xâm chiếm các địa bàn khác liên tiếp bị làm nhục, nên chỉ có thể quay lại tấn công các khu vực không nằm trong phạm vi bảo vệ của họ, với ý đồ tạo ra một sự hoảng loạn có thể mang đến phiền phức cho họ. Cho đến bây giờ, ngoài việc tấn công tu viện, họ còn tấn công bệnh viện, trại cứu trợ và những nơi tương tự.
"Mục tiêu tiếp theo là đâu?"
Ôn Nhiêu không phải là một người theo phe chính nghĩa đặc biệt nào, nhưng khi nghe đối tượng mà họ tàn sát, đều là phụ nữ và trẻ con, anh vẫn tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
"Là... là nhà hát Tampa."
Đó đã được xem là một nơi khá nổi tiếng ở Florida. Đám người này thật sự ngay cả quần chúng bình thường cũng không buông tha sao.
"Có cần phải bố trí người đến bảo vệ trước ở đó không?"
Norman nói.
"Không."
Ôn Nhiêu đã suy nghĩ nghiêm túc.
"Việc họ tấn công, sẽ không chỉ có lần này."
Buổi chiều ở tu viện, vì Sylvie và họ đến kịp thời, cũng không chịu tổn thất quá lớn. Nhưng theo kiểm kê của cảnh sát sau đó, phát hiện lần tấn công này có ba đứa trẻ và một nữ tu sĩ bị b·ắn chết.
"Cho nên, chúng ta không phải phải bảo vệ nhà hát Tampa, mà là phải quét sạch đám người này ra khỏi Florida."
"Mặc dù tôi cũng muốn làm vậy, nhưng không đơn giản như thế là có thể đuổi họ đi."
Norman nói.
Ôn Nhiêu đương nhiên biết. Nhưng nếu mặc kệ, Florida thật sự sẽ rơi vào hỗn loạn. Mặc dù có thể sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn đến họ, nhưng đối với một số người, có thể sẽ là cơn ác mộng cả đời.
Norman, người có chút không hiểu tại sao Ôn Nhiêu lại cố chấp như vậy, trầm mặc xuống.
"Nếu có người chồng vì thế mà c·hết đi, sẽ có người phụ nữ trở thành góa phụ. Nếu có cha mẹ vì thế mà c·hết đi, sẽ có đứa trẻ trở thành cô nhi."
Ôn Nhiêu cũng không biết tại sao mình lại nói ra một câu như vậy. Có thể là vì anh đã điên rồi.
Hillo dường như nghe ra những lời này có liên quan gì đến mình. Trong ánh mắt yên tĩnh của hắn dấy lên một vài gợn sóng. Nhưng Ôn Nhiêu ở trước mặt hắn, vẫn ưỡn thẳng lưng ngồi trên sofa.
Norman trầm mặc một lúc lâu, mới lặng lẽ nói.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý."
"Chuyện này tôi sẽ xử lý."
"Ôn-"
Người mở miệng là Sean.
Ôn Nhiêu thở ra một hơi.
"Tổng nên chứng minh cho đám người đó thấy một chút, rằng quản lý của Florida mới không phải là một lũ phế vật."
Ngay khi nghe người đàn ông này nói, rằng vì họ biết quản lý hiện tại của Florida là một tân binh không có kinh nghiệm, nên họ mới dám chạy đến gây rối, Ôn Nhiêu đã đưa ra quyết định. Mặc dù quyết định này của anh nghe có vẻ không đáng tin cậy chút nào, nhưng anh hiện tại có Hillo bên cạnh không phải sao.
"Hillo, tôi cần sự trợ giúp của cậu."
Ôn Nhiêu quay đầu, nhìn Hillo đang đứng phía sau. Trên mặt Hillo lộ ra một nụ cười, sau đó gật đầu.
Ôn Nhiêu một lần nữa ngồi thẳng, trong mắt đều lấp lánh một loại ánh sáng nào đó.
"Tôi biết các cậu không tin tưởng tôi, nhưng lần này, làm ơn hãy để tôi xử lý."
Norman nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.
"Nếu cần bất cứ sự trợ giúp nào, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ."
Sean cũng nói như vậy.
"Còn Sylvie thì sao?"
Hiện tại người chưa bày tỏ thái độ chỉ có Sylvie. Sylvie đứng lên khỏi sofa.
"Tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh của cậu."
...
Chuyện sau đó, điều duy nhất vượt ngoài dự đoán của Ôn Nhiêu, chính là sức chiến đấu của Hillo. Tên này quả thực còn đáng sợ hơn cả Sylvie. Hơn nữa là mạng lưới thông tin của Norman, họ luôn có thể giải quyết đám người đó trước khi chúng kịp tấn công một nơi nào đó. Ban đầu Ôn Nhiêu còn tính toán chờ quân tiếp viện đến mới ra tay, nhưng Hillo trực tiếp một mình giải quyết hơn hai mươi người. Sau này quân tiếp viện, liền chuyên môn trở thành người dọn dẹp.
Chỉ là đối phương quá xảo quyệt. Sau khi bị ngăn chặn ở nhà hát Tampa liền phân tán nhân lực. Điều này tuy làm tăng thêm phiền phức khi điều tra họ, nhưng cũng cho Ôn Nhiêu cơ hội dần dần làm tan rã họ. Sau hai tháng, thế lực đã mơ ước Florida đã bị đá ra ngoài. Đương nhiên một phần lớn là bị cục cảnh sát địa phương trục xuất đến các thành phố khác. Vì thế Ôn Nhiêu còn nhận được điện thoại khen ngợi của ông chủ cũ. Anh cũng thuận lợi thông qua cuộc sát hạch của người kế nhiệm, nhận được sự công nhận nhất trí, trở thành ông chủ mới.
Ôn Nhiêu đứng trước gương nhìn Norman bước vào.
"Có chuyện gì sao?"
"Buổi tiệc bị muộn rồi."
Norman đến để giục anh.
Cũng không phải lỗi của anh. Tối qua trò chuyện quá lâu, khoảng thời gian này anh thật sự bận đến nỗi ngủ đến tối mới tỉnh, suýt chút nữa quên mất buổi tiệc hôm nay là tổ chức cho mình.
Norman nhìn thấy chiếc đồng hồ màu vàng ròng trên tay Ôn Nhiêu. Chiếc đồng hồ mà hắn đã tự mình lựa chọn cho Ôn Nhiêu đã bị anh vứt vào thùng rác. Trước đó, hắn cho rằng màu xanh lam là màu hợp với Ôn Nhiêu nhất. Nhưng bây giờ, hắn không thể không thừa nhận, màu vàng mà Ôn Nhiêu tự mình chọn lại phù hợp với anh hơn.
Nhận thấy ánh mắt Norman đang nhìn chằm chằm mình, tay Ôn Nhiêu đang thắt cà vạt tạm dừng một chút, nhìn về phía Norman.
Đôi mắt tối như màn đêm.
"Có cần giúp không?"
Norman nhớ rõ Ôn Nhiêu vẫn luôn không giỏi thắt cà vạt.
Ôn Nhiêu nhìn chiếc cà vạt đã bị mình làm cho nhăn nhúm, gật đầu. Norman đi đến. Trên người hắn vẫn có một mùi nước hoa nhàn nhạt. Trước khi chuẩn bị bộ trang phục này, Ôn Nhiêu cũng đã đi xem nước hoa, nhưng anh phát hiện mình vẫn không thích mùi nước hoa cao cấp.
Norman giúp Ôn Nhiêu thắt cà vạt. Sau khi vuốt phẳng những nếp nhăn trên cà vạt, hắn thu tay về.
Ôn Nhiêu nhìn mình trong gương. Trước khi đến Florida, anh cũng không dám mơ mộng mình có thể thành công như vậy ở thế giới này.
"Được rồi, đi thôi, nên đến buổi tiệc rồi." Ôn Nhiêu xắn cổ tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay. Kim cương lấp lánh trong đồng hồ, khúc xạ ánh sáng chói mắt.
Khi Ôn Nhiêu đi đến cửa, Norman đột nhiên nói .
"Ôn, cậu thật sự giống như tôi đã dự đoán, trở nên lấp lánh rồi."
Từng được Norman khen ngợi. Ngay cả chính Ôn Nhiêu cũng phải thừa nhận, nếu không phải Norman nói, anh có thể sẽ không bao giờ thử làm đi.
"Sau này tôi sẽ càng ưu tú hơn."
"Ừm."
Norman nghĩ đến ước nguyện ban đầu của mình, bây giờ lại nhìn thấy Ôn Nhiêu như vậy.
"Xem ra, để sau này cũng có thể đứng bên cạnh cậu, tôi cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa."
"Cậu đã làm rất tốt."
Trong công việc, Norman vĩnh viễn là nhân vật trung tâm.
Lời Ôn Nhiêu nói và lời Norman nói, không cùng một ý nghĩa. Nhưng Norman không sửa lại anh, chỉ cười nhạt, sau đó đi theo Ôn Nhiêu đã mở cửa cùng nhau ra ngoài.
Hành lang rộng rãi sáng sủa và tấm thảm hoa mỹ, giống như một cung điện vậy. Hillo trong bộ vest chỉnh tề đứng ở cuối hành lang. Thấy Ôn Nhiêu đi tới, hắn quay người chậm rãi vươn tay.
"Ôn."
Ôn Nhiêu đặt tay vào lòng bàn tay Hillo, và đáp lại bằng một nụ cười.
________
Tác Giả Có Lời Muốn Nói:
Tiểu kịch trường:
Tiểu thiên sứ: Cứ vậy là hết rồi???
Tra tác giả : Đúng vậy, xuyên nhanh mà!
Tiểu thiên sứ: Xuyên nhanh mà không viết một trăm mấy chương thì không biết xấu hổ à???
Tra tác giả : Emmmmmmmmmmm, có phải em chỗ nào bị hư rồi không?
__________
: xong thế giới 1 rồi nha
Mình sẽ tạm ngưng bộ này để beta lại bộ " Phản Diện xui xẻo bị thôi miên tẩy não sao" tại mọi người bảo đọc bộ này xưng hô bị rối nên mình sẽ sửa lại.
Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Story
Chương 67: Tiểu kiều thê của đại lão
10.0/10 từ 48 lượt.