Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 36: Tiểu kiều thê của đại lão

12@-


Ôn Nhiêu cả người ngã xuống sofa, Hillo chống tay, đè lên người anh.
Bàn tay hắn ta luồn vào vạt áo, sau đó ôm lấy vòng eo anh, nâng anh lên. Bụng dưới của Ôn Nhiêu lập tức áp sát vào người Hillo, khác với vẻ nhỏ nhắn yếu ớt mà anh vẫn tưởng, vóc dáng Hillo tương đối có da thịt.

 

Bàn tay ôm lấy vòng eo anh, theo sống lưng ôm lấy lưng trần của anh.

 

"Tiếp theo..."

 

Ánh mắt Hillo có chút mơ màng, dường như đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

 

Ôn Nhiêu căn bản không có đường sống để phản kháng hay giãy giụa, anh quả thực có thể dễ dàng bị Hillo đùa giỡn.

 

Bàn tay Hillo, vươn đến thắt lưng của anh. Sau khi một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, quần Ôn Nhiêu bị tuột xuống. Cảm giác lạnh đột ngột ở h* th*n khiến Ôn Nhiêu không rảnh để đẩy Hillo, anh có chút chật vật dùng hai tay kéo quần lên:

 

"Đừng như vậy, Hillo, anh bình tĩnh một chút."

 

Hillo bây giờ rất bình tĩnh, hắn ta vô cùng bình tĩnh làm những chuyện này.

 

Ôn Nhiêu nhìn khuôn mặt Hillo đang áp sát, nhắm mắt lại, hôn anh một cách thành kính. Lông mi hắn ta run rẩy không ngừng, không giống như hắn ta đang trao nụ hôn cho Ôn Nhiêu, mà càng giống như hắn ta đang đón nhận nụ hôn của anh. Môi hắn ta cũng đang run rẩy, không ngừng lúng túng hé ra rồi khép lại. Trong khoảnh khắc như vậy, lại cho người ta một cảm giác hắn ta rất ngại ngùng.

 

Hillo hé mắt, ướt át, nhìn Ôn Nhiêu trước mặt. Môi hắn ta cũng ướt, phủ một lớp ánh sáng lấp lánh:

 

"Ôn."

 

Hắn ta thổi một hơi vào vành tai Ôn Nhiêu, Ôn Nhiêu lập tức nức nở một tiếng, một chân thoát khỏi gông cùm của Hillo, cuộn tròn lại.

 

A, cơ thể mẫn cảm như vậy thật là muốn chết.

 

Cho dù làm chuyện như vậy, ánh mắt Hillo vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, hắn ta vẫn luôn quan sát biểu cảm của Ôn Nhiêu, phán đoán anh có thoải mái hay không.

 

Cảm giác xấu hổ trong lòng Ôn Nhiêu gần như muốn tràn ra ngoài, đặc biệt là khi cả người anh run rẩy càng lúc càng dữ dội, Hillo còn tiến đến trước mặt anh, lạnh lùng nhìn xuống anh -- cũng không thể nói là lạnh lùng, chỉ là thần sắc của Hillo, từ đầu đến cuối đều không có một chút biến đổi.


Ôn Nhiêu muốn ngăn cản động tác tiếp theo của Hillo. Anh nhìn thấy cánh tay Hillo đang chống bên cạnh mình, liền ghé lại gần cắn một cái. Đến khi máu chảy vào khoang miệng Ôn Nhiêu, Hillo mới như cảm nhận được đau đớn, run rẩy một chút.
Ôn Nhiêu thấy động tác hắn ta tạm dừng lại, có được cơ hội th* d*c, anh lại c*n v** c* tay Hillo một cái.
Hillo khẽ kêu lên một tiếng "a", bao hàm đau đớn và... thích thú?

 

Hillo vẫn luôn nhìn xuống anh, bỗng nhiên nằm đè xuống, ngực hắn ta dán chặt lấy Ôn Nhiêu, vùi đầu vào vai Ôn Nhiêu, thở hổn hển một cách nhẫn nhịn. Máu từ vết răng trên cổ tay hắn ta chảy xuống, chảy vào lòng bàn tay. Nhưng hắn ta không có bất kỳ ý muốn thoát ra nào, ngược lại là buông lỏng cánh tay mình, vẫn để Ôn Nhiêu cắn.

 

"Cắn... tôi."

 

Giọng Hillo mang theo cảm xúc dao động rõ ràng, luồn vào tai Ôn Nhiêu:

 

"Ôn."

 

Lúc này Ôn Nhiêu mới nhớ ra, sự cố chấp của Hillo đối với đau đớn. Ngay khi anh chuẩn bị buông hàm răng ra, một bàn tay khác của Hillo, luồn xuống dưới, ở phần đùi trong của Ôn Nhiêu, nặng nề nhéo một cái. Ôn Nhiêu lập tức đau đến chảy ra nước mắt sinh lý. Hillo nhìn thấy nước mắt của anh, hoảng loạn xin lỗi anh:

 

"Rất xin lỗi... Ôn, rất xin lỗi."

 

Ôn Nhiêu bị Hillo đè đến gần như không thở nổi, càng muốn chết hơn là mùi máu tanh đầy miệng.

 

Hillo đặt cổ tay bị cắn ra hai vết răng của mình, đến bên cạnh môi anh. Đôi mắt như vĩnh viễn phủ sương mù kia, bây giờ vô cùng sáng ngời, chăm chú nhìn Ôn Nhiêu, môi cũng mấp máy như muốn phát ra lời thỉnh cầu khẩn thiết.

 

Khi Ôn Nhiêu đang do dự, hắn ta lại nhéo một cái vào chỗ mẫn cảm hơn của Ôn Nhiêu, lần này trực tiếp khiến Ôn Nhiêu ngẩng cổ kêu lên vì đau đớn.

 

"Rất xin lỗi... rất xin lỗi."

 

Hillo vừa lặp đi lặp lại lời xin lỗi với anh, vừa dùng giọng dỗ dành nói với Ôn Nhiêu:

 

"Cắn tôi, Ôn... cắn tôi."

 

Ôn Nhiêu lúc này không còn dám do dự nữa, anh nghe theo ý của Hillo, c*n v** c* tay hắn ta.

 

Máu từ vết thương chồng chất trên tay Hillo chảy xuống, nhưng trong mắt hắn ta, lại xuất hiện một loại mê loạn khiến người ta rôi rắm.

 

Mỗi khi Ôn Nhiêu muốn buông hàm răng ra, Hillo đều sẽ mạnh mẽ nhéo anh một cái, làm anh chỉ có thể không ngừng tiếp tục thỏa mãn yêu cầu gần như tự ngược này của Hillo. Không biết qua bao lâu, Hillo bỗng nhiên ôm chặt lấy anh. Toàn bộ cơ thể hắn ta nóng lên vì hưng phấn, bao gồm cả chỗ đó, đã chống lại đùi trong của Ôn Nhiêu khi anh hoàn toàn không hề hay biết.

 

"Ôn... Ôn."

 

Hillo lặp lại tên anh.

 

"Tuyệt vời."

 

Mặc dù nói là Ôn Nhiêu vẫn luôn cắn Hillo, nhưng h* th*n anh cũng bị Hillo nhéo đến hoàn toàn mất sức sống.

 

"Rất thích..."

 

Tim đập gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực Hillo.

 

"Ôn."

 

Hillo cọ xát trên người anh. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm Ôn Nhiêu căng thẳng. Khác với vẻ đơn thuần và lạnh lùng vừa nãy, mỗi âm thanh của Hillo lúc này đều bao hàm sự nóng bỏng, cả người hắn ta hoàn toàn chìm đắm trong t*nh d*c.

 

Tại sao lại có thể vì đau đớn mà sinh ra d*c v*ng chứ...

 

"Anh!"

 

Tiếng chốt cửa xoay. Ôn Nhiêu đang bị Hillo đè hoàn toàn trên sofa, rũ mắt xuống. Xuyên qua vai Hillo, anh nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn giống Hillo. Là Sylvie.

 

Sylvie đang đứng ở cửa, dường như cũng bị cảnh tượng trong phòng này làm cho giật mình, nhưng hắn ta không nói gì, chỉ đóng cửa phòng đi vào.

 

Ôn Nhiêu còn tưởng rằng hắn ta sẽ làm gì đó, nhưng anh thấy Sylvie chỉ đi đến trước mặt mình rồi dừng lại, chống nạng, nhìn anh đang dây dưa với Hillo.

 

Ôn Nhiêu muốn cầu cứu hắn ta, nhưng há miệng, lại không biết nên nói gì. Ngay khi anh đang do dự, Hillo đang đè lên người anh, bỗng nhiên đụng mạnh vào đùi anh một cái. Sau đó là tiếng th* d*c cố gắng bình phục.

 

"Ôn..."

 

Đôi mắt Hillo, ướt át như vừa được nước gột rửa. Cảm giác mơ màng quen thuộc, lại xuất hiện.

 

Trên chiếc áo sơ mi bị xé rách của Ôn Nhiêu, thậm chí còn dính máu của Hillo. Hillo hôn lên trán anh một cái, sau đó đứng dậy. Hắn ta như mới phát hiện Sylvie đang đứng bên cạnh sofa:

 

"Sylvie."

 

Sylvie lạnh lùng gật đầu.

 

Ôn Nhiêu vẫn nằm trên sofa, chân anh bị đè ép quá lâu, đã có chút mất cảm giác. Chờ đến khi Hillo đóng cửa phòng đi ra ngoài, anh mới cuối cùng chống tay, ngồi dậy.

 

Sylvie vẫn đứng trước mặt anh nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm, như đang suy nghĩ điều gì.

 

Ôn Nhiêu bây giờ trong đầu cũng là một mớ hỗn độn. Anh đứng lên kéo quần lên, vòng qua Sylvie đi đến bàn, rót mấy chén nước lạnh để bình tĩnh lại. Sau khi bình tĩnh, Ôn Nhiêu cởi chiếc áo sơ mi dính máu ra, vò thành một cục ném vào thùng rác, sau đó từ trong tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi hoàn toàn mới ra mặc vào, rồi giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói:

 

"Tôi đi ra ngoài một chút."

 

Nói xong, cũng không chờ Sylvie phản ứng, trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài.

 

Khi anh đi xuống lầu, gặp Sean. Nhưng anh bây giờ đầy tâm sự, trực tiếp lờ Sean đi qua.

 

Sean phản ứng lại, đuổi theo vài bước, sau đó túm chặt tay anh.

 

Ôn Nhiêu hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn Sean như đột nhiên xuất hiện.

 

"Sao lại có vẻ mặt này?"

 

Sean nắm lấy cánh tay Ôn Nhiêu.


Ôn Nhiêu xoa xoa mặt mình, thoát khỏi tay Sean, tiếp tục đi xuống.

 

"Làm sao vậy?"

 

Sean cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường của anh.

 

Ôn Nhiêu đang đi về phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu đối với Sean đang đi theo sau ra một dấu hiệu tạm dừng. Thấy Sean dừng bước, Ôn Nhiêu hít một hơi thật sâu nói:

 

"Đừng đi theo tôi."

 

Sean thấy anh có vẻ tâm trạng càng tệ, tưởng rằng hôm nay không cho Ôn Nhiêu rời đi khiến anh không vui. Thế là hắn ta ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhìn Ôn Nhiêu đi khuất.

 

Ôn Nhiêu ở ban công cả đêm, ngay cả bữa tối cũng gọi vào phòng ăn.

 

Sylvie vì bị thương nên về phòng sớm hơn bình thường. Ôn Nhiêu đã quen với việc ở cùng hắn ta trong một phòng. Sau khi tắm táp xong, anh im lặng trở về giường đi ngủ.

 

Đèn đầu giường sáng, Sylvie đang dựa vào gối, cúi đầu đọc sách đặt trên đầu gối. Ôn Nhiêu có chút mệt mỏi, nên xoay lưng lại trốn một chút ánh sáng.
Sylvie đang đọc sách, nhìn thấy anh nằm xuống, ánh mắt khẽ động, sau đó hắn ta giơ tay, tắt đèn đi.

 

Ôn Nhiêu còn đang ngạc nhiên, sao hôm nay hắn ta lại đi ngủ sớm như vậy, liền nghe thấy một giọng nói dán sát bên tai mình, nhẹ nhàng nói:

 

"Ngủ ngon."

 

Ngay sau đó, một nụ hôn đậu trên má anh, còn có mái tóc mềm mại, giống như nụ hôn đó, lướt qua má anh. Ôn Nhiêu quay đầu, anh nhìn thấy một bóng người đã nằm xuống, cùng với ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ.
......

 

Ôn Nhiêu nghe thấy tiếng bước chân, anh mở mắt ngáp một cái, phát hiện trời đã sáng. Sylvie nằm bên cạnh anh đã dậy, đứng bên cửa sổ, chỉnh trang quần áo.

 

"Chào buổi sáng."

 

Anh lại ngáp một cái.

 

Sylvie xoay người, nhìn thấy Ôn Nhiêu còn ngái ngủ.

 

Ôn Nhiêu vừa mới tỉnh, tóc tai xù lên, có chút cảm giác ngoan ngoãn. Sylvie đi đến bên cạnh anh, cúi người:

 

"Chào buổi sáng."

 

Đôi môi ấm áp khắc trên khóe môi Ôn Nhiêu.

 

Ôn Nhiêu đang ngáp, bị dọa đến nghẹn cứng cái ngáp đó lại.

 

"Nụ hôn chào buổi sáng."

 

Sylvie giải thích.

 

Hả?

 

Bây giờ là không cần hỏi mà trực tiếp hôn luôn à?

 

Sylvie nhăn mũi, cười. Một nụ cười sáng lấp lánh và chói mắt.




 

_____

 

Tác Giả Có Lời Muốn Nói:

 

Còn một chương nữa nha ~ Chương này là bù cho hôm qua nha.

 

Tiểu kịch trường:

 

Ôn Nhiêu: Tôi là một thẳng nam, cho dù có chết, cho dù đời này không có bạn gái, cũng tuyệt đối không làm gay!

 

Tra tác giả: Ồ? Thật sao?

 

Ôn Nhiêu:... Hillo, nhẹ một chút QvQ



Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Story Chương 36: Tiểu kiều thê của đại lão
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...