Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 23: Tiểu kiều thê của đại lão
Ôn Nhiêu đi theo người phục vụ kia chưa được mấy bước, đã bị một người đàn ông ngăn cản lại. Đối phương đưa anh vào một phòng, không nói một lời liền rời đi.
Ôn Nhiêu nghĩ Norman và mấy gã kia đã cho người mang anh đến đây. Đang nghiên cứu xem ban công trong căn phòng này có thể nhảy ra ngoài được không, thì phía sau truyền đến tiếng chốt cửa chuyển động. Anh quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông vừa nãy đang ngồi trên xe lăn được người đẩy vào. Người đàn ông đó sau khi vào, nâng tay lên, người đẩy xe lăn liền đi ra ngoài. Ôn Nhiêu chuẩn bị đi theo người kia cùng nhau ra, không ngờ người đàn ông ngồi trên xe lăn gọi anh lại:
"Ôn."
Ôn Nhiêu quay đầu lại. Anh thề anh trước đây căn bản không hề quen biết người đàn ông này.
Người đàn ông chỉ gọi tên anh, rồi không mở miệng nữa. Vẫn là Ôn Nhiêu tự mình nhịn không được tò mò hỏi:
"Ngài... nhận ra tôi sao?"
......
Trong đại sảnh, ba người vốn là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay đang ngồi trên sofa, khá xa trung tâm đám đông náo nhiệt.
"Ông chủ vì sao lại muốn nói chuyện riêng với Ôn?"
Norman đã nhìn thấy Ôn bị đưa đi, rồi sau đó ông chủ cũng đi theo.
"Hẳn là quen biết đi?"
Sean cũng không chắc chắn.
Norman, là người đi theo ông chủ lâu nhất, đối mặt với phỏng đoán này cũng không nói gì. Hắn đã đi theo ông chủ được 5 năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói bên cạnh ông chủ từng có một nhân vật như Ôn, huống hồ, biểu hiện của Ôn cũng không giống như là nhận ra ông chủ.
"Norman, ông chủ trước đây có từng bị bắt không?"
Sean hỏi.
Norman không biết Sean vì sao lại hỏi như vậy.
"Nếu là tình nhân cũ thì hiểu rồi."
Sean nghĩ đến vẻ phóng túng không kiêng kỵ của Ôn Nhiêu trước đây, hiện tại có thể nghĩ đến khả năng họ quen biết, cũng chỉ có một điều này.
"Đùa cái gì vậy! Ông chủ chính có vợ rồi."
Norman phản bác.
"Nhưng không phải đã mất rất nhiều năm rồi sao?"
"Vậy ông chủ cũng sẽ không l*m t*nh với một người đàn ông."
Trong mắt Norman, việc l*m t*nh với một người đàn ông quả thực là vế nhơ đối với hình tượng quyền uy của ông chủ trong suy nghĩ của hắn.
Sean mới lười tranh cãi với Norman, hắn ta chỉ là nói ra suy đoán của mình. Rốt cuộc dựa theo "tiền sử" của Ôn Nhiêu mà xem, hình như chỉ có khả năng này mới có sự giao thoa với ông chủ.
Ngay lúc ba người đều đang suy đoán riêng, có người chuyên môn tìm đến bọn họ:
"Ông chủ cho các vị qua đó một chuyến."
Sean và Norman nhìn nhau một cái. Có thể đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tổng cộng còn hơn bọn họ ở đây suy đoán lung tung.
Ba người cùng nhau vào phòng. Trong phòng, không khí giữa Ôn Nhiêu và ông chủ rất kỳ lạ. Anh ngồi xổm bên cạnh ông chủ, tay ông chủ đặt trên đầu anh -- cử chỉ thân mật như vậy lập tức khiến thần sắc của ba người vừa bước vào đều trở nên kỳ quái.
"Về việc vừa rồi tôi nhắc tới, do ai hoàn thành thì người đó sẽ kế nhiệm vị trí của tôi."
Trong số mọi người, người đi theo ông chủ lâu nhất là Norman. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tên này chính là ông chủ đời kế tiếp. Còn về điều kiện mà ông chủ hiện tại đưa ra, có lẽ là do ông ta thiên vị Norman nên đặc biệt đặt ra cho hắn.
"Yêu cầu ban đầu chính là các cậu tìm được con trai tôi."
Ba người nghe câu này, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó nhìn nhau một cái. Bọn họ cũng không biết, ông chủ còn có một người con trai lưu lạc bên ngoài.
"Thằng bé vào năm mười bốn tuổi đã rời xa tôi. Bấy nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn cố gắng tìm thằng bé ."
Ông chủ cầm tay đang đặt trên đầu Ôn Nhiêu xuống:
"Ôn, đỡ tôi dậy."
"À, được."
Tuy rằng như cũ không biết người đàn ông này vì sao biết tên mình, nhưng Ôn Nhiêu lại từ đầu đến cuối bị khí chất mạnh mẽ của người đàn ông này áp chế.
Người đàn ông chống gậy chống, từ cánh tay Ôn Nhiêu nâng lên, đứng dậy từ trên xe lăn.
Ông ta rất cao, Ôn Nhiêu thậm chí còn không đến vai ông ta.
"Tuy rằng mất tích lâu như vậy, có chút phiền phức, nhưng nếu có ảnh chụp thì cũng không phải là không thể tìm thấy."
Giọng Sean nghe rất vui vẻ. Rốt cuộc nếu là yêu cầu này thì không nhất định là Norman kế vị.
Norman cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết, môi mím chặt lại.
"Không, tôi đã tìm được hắn rồi."
"Tìm được rồi?"
Norman buột miệng thốt ra, sau đó liền thấy Ôn Nhiêu đang đỡ ông chủ.
"Đúng vậy, cho nên yêu cầu cho các cậu đã được thay đổi."
"Không, ý của ông chủ là --"
Sean cũng nhìn về phía Ôn Nhiêu:
"Ôn, là con trai của ngài sao?"
Từ vẻ ngoài mà xem, hai người kia một chút cũng không giống. Ông chủ là con lai, cho nên so với người châu Á đều phải cao lớn hơn, còn cái đầu thấp bé của Ôn Nhiêu nhìn qua, ngay cả tiêu chuẩn 'châu Á' cũng không nhất định đạt tới. Huống chi, trên người anh, một chút cũng không nhìn ra vẻ bình tĩnh quyết đoán khi còn trẻ của ông chủ.
"Đúng vậy."
Nghe được ông chủ thừa nhận, Ôn Nhiêu lập tức mở to mắt -- anh cũng không biết, nguyên chủ, một người nhìn qua bình thường vô kỳ như vậy, lại có một thân thế quá đáng đến thế sao?
Ông chủ cũng không có giải thích thêm bất cứ điều gì với họ:
"Ôn tuy rằng không có bất kỳ lai lịch nào, nhưng lần này hắn đã cứu các cậu ra khỏi nơi đó, cũng đã đủ để tôi tán thành."
Ôn Nhiêu cảm giác được không ổn. Quả nhiên, câu nói tiếp theo của ông chủ là:
"Cho nên, tôi quyết định cho thằng
bé gia nhập vào việc quản lý Florida."
Câu nói này, liền trực tiếp biến Ôn Nhiêu từ một người ngoài cuộc, trở thành tầng lớp quản lý mới. Chưa nói đến Norman đã đi theo ông chủ nhiều năm, ngay cả Sean, người chỉ dựa vào thực lực mới từng bước thăng chức, trong ánh mắt cũng không nhịn được lộ ra vài phần đố kỵ. Tuy nhiên, là con trai của ông chủ, cho dù không làm gì cả, đạt được quyền lợi như vậy, hình như cũng là lẽ đương nhiên.
"Trước khi Sylvie trở về, tôi tạm thời sẽ không tuyên bố việc cần các cậu làm."
Khí thế của ông chủ, dễ dàng ổn định cục diện có thể phát sinh bất mãn:
"Sau khi Sylvie cũng trở về, tôi sẽ chính thức cho các cậu tham gia khảo hạch kế nhiệm. Người hoàn thành và thông qua, sẽ là ông chủ đời kế tiếp."
Norman và Sean hai người vẫn còn đang suy tư, đứng ở cuối cùng là Hillo đã nhỏ giọng nói:
"Tốt..."
Sự đồng tình của Hillo, làm Sean cũng dao động. Rốt cuộc đây còn chưa phải trực tiếp tuyên bố người kế nhiệm đời kế tiếp, hắn ta còn có khả năng cạnh tranh:
"Nếu là ông chủ đề xuất, tôi không có bất kỳ dị nghị nào."
"Norman thì sao?"
Ông chủ nhìn về phía người duy nhất còn chưa mở miệng, Norman.
Là bên trực tiếp chịu ảnh hưởng, Norman vẫn duy trì vẻ mặt trầm tĩnh:
"Tôi tán đồng."
Sau khi tuyên bố chuyện này, ông chủ liền trực tiếp bảo bọn họ quay về. Ông ta giữ Ôn Nhiêu lại trong phòng, đến nửa giờ sau, Ôn Nhiêu mới vẻ mặt rối rắm đi ra khỏi phòng -- anh đến bây giờ vẫn hoàn toàn không hiểu rõ là tình huống như thế nào, người đàn ông này làm sao lại liếc mắt một cái nhận ra anh, làm sao lại tin tưởng anh chính là con trai ông ta, anh thật sự không thể nào hiểu nổi.
Từ trong phòng ra ngoài, Ôn Nhiêu liền đụng phải ba người đang chờ ở bên ngoài. Trừ Hillo thần sắc như thường, sắc mặt hai người kia đều có chút vi diệu.
"Các anh... có chuyện gì sao?"
Ôn Nhiêu đều có thể tưởng tượng được sự địch ý của họ đối với mình. Một người ngoài cuộc, đột nhiên trở thành người cạnh tranh địa vị với họ. Được rồi, tuy rằng anh trông hoàn toàn không có bất kỳ tính cạnh tranh nào, nhưng là con trai của ông chủ, anh thấy thế nào cũng là một mối đe dọa đi.
"Ôn."
Sean không còn dùng giọng điệu trêu chọc gọi anh là bảo bối nữa. Hắn ta rất đứng đắn gọi tên anh:
"Anh là người tôi từng thấy thăng chức nhanh nhất đó."
Ôn Nhiêu khó khăn nặn ra một nụ cười.
"Tôi đi theo ông chủ bên cạnh 5 năm, chưa bao giờ nghe nói ông ấy có một người con trai."
Ý của Norman, hình như có chút nghi ngờ rằng suốt chặng đường này đều là Ôn Nhiêu cố tình giả vờ.
Ôn Nhiêu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đã đóng lại phía sau, nhìn ba người vây quanh:
"Tôi cũng không nghĩ tới, tôi lại không phải là cô nhi."
Sean cong người xuống, đối mặt với Ôn Nhiêu. Ôn Nhiêu lùi về sau một bước, tựa vào ván cửa.
Bọn người này... sẽ không tính toán ngầm g**t ch*t anh, cái đối thủ cạnh tranh tương lai này chứ?
Ngay lúc Ôn Nhiêu đang miên man suy nghĩ, Sean vươn tay, véo véo má anh, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ:
"Chúc mừng nha, Ôn."
"Hả?"
Bọn họ lúc này chẳng lẽ không nên nhất trí trừ khử anh sao?
"Tuy rằng đến bây giờ vẫn chưa biết rõ ràng là chuyện như thế nào, cũng không biết anh rốt cuộc là thật hay giả."
Trong giọng Norman vẫn có một chút không cam lòng:
"Nhưng mà, nếu là ông chủ quyết định, chúng tôi cũng chỉ sẽ làm theo."
Trong ba người, chỉ có Hillo từ đầu đến cuối duy trì một thái độ. Hắn hướng Ôn Nhiêu vươn tay:
"Hoan nghênh, gia nhập chúng tôi."
Suốt chặng đường này, Ôn Nhiêu đã chứng kiến năng lực của mấy gã này. Khả năng tùy cơ ứng biến và sức quan sát nhạy bén đều vô cùng xuất sắc, rất thích hợp làm lãnh đạo một phương. Nhưng anh... nói thật anh cảm thấy mình càng thích hợp ăn no chờ chết thì hơn!
Dán vào trên cửa, Ôn Nhiêu, dưới ánh mắt chú ý của ba người, nói ra câu không tiền đồ nhất từ trước đến nay của anh:
"Nếu không... các anh cho tôi tiền, tôi chạy đi?"
Sau khi câu nói này của anh thốt ra, không khí rơi vào sự đình trệ quỷ dị.
Biểu cảm của Sean cứng lại trên mặt, sau đó nửa ngày mới phản ứng lại, cười nhạo một tiếng:
"Hả?"
Ôn Nhiêu nói:
"Tôi không muốn gia nhập các anh, tôi cũng không muốn cùng các anh cạnh tranh. Chỉ cần các anh cho tôi đủ tiền, tôi bảo đảm có thể lập tức biến mất khỏi Florida."
"Cái tên này!"
Norman lại có chút tức giận:
"Muốn cãi lời ông chủ sao?"
Ôn Nhiêu: "..."
Anh đi rồi, khả năng Norman kế vị không phải lớn hơn sao? Vì sao lại là phản ứng như thế này chứ!
Tác Giả Có Lời Muốn Nói:
Về mấy ngày nay bị ngắt chương, tôi giải thích một chút: vì vấn đề đề tài "vạn nhân mê" đang trong quá trình sửa chữa. Biên tập nói nếu không thay đổi có khả năng sẽ khóa chuyên mục của tôi =.=
Hôm nay cập nhật một chương, ngày mai phải tiếp tục sửa thiết lập. Nếu không có gì bất ngờ, thứ hai tuần sau sẽ cập nhật trở lại. Tôi không bỏ hố, tôi không bỏ hố, tôi không bỏ hố. Chuyện quan trọng nói ba lần.
Tiểu Kịch Trường:
Tra tác giả : Ôn Nhiêu thân yêu, hiện tại trước mặt anh có hai con đường, một là trở thành ông chủ, có được một đám trung khuyển, một là trở thành người quản lý, sau đó trở thành "vợ bé" của ông chủ đời kế tiếp.
Ôn Nhiêu: emmmmmmmm hai cái này nghe chả khác nhau là mấy.
Tra tác giả : Đúng vậy, đều là phải bị "ch*ch" [mỉm cười thiện ý]
Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê