Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 18: Tiểu kiều thê của đại lão
Thời gian người được phái từ Florida đến đón càng ngày càng gần, bốn người cơ bản chỉ ở lại khách sạn. Hillo đứng bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống đám đông bên dưới. Norman nằm trên giường, lười biếng lật sách. Ôn Nhiêu ngồi trên sofa, cố gắng làm cho sự tồn tại của mình trở nên mờ nhạt nhất có thể.
Trong phòng rất yên tĩnh, tạp âm duy nhất là tiếng Sean không ngừng đứng dậy rồi lại nằm xuống. Sau nửa tiếng bồn chồn không yên, Sean nhảy phắt khỏi giường, bắt đầu đi tìm áo khoác trong tủ quần áo.
Norman đang đọc sách trên giường lật qua một trang giấy, mắt không nâng lên:
"Anh muốn ra ngoài à?"
"Đương nhiên, tôi đâu phải là kẻ ngốc chỉ biết ở lì trong phòng."
Mặc áo khoác xong, Sean thoải mái thừa nhận.
Norman không nói thêm gì để ngăn cản, bởi vì có nói cũng vô ích.
Sean đã thay đồ xong, chuẩn bị ra cửa thì bỗng nhiên quay đầu lại:
"Các anh có cần tôi mang gì về không?
Tôi định đi quán rượu."
"Đừng gây rắc rối là được."
Đối với lời nhắc nhở của Norman, Sean hoàn toàn không để tâm, cười khẽ một tiếng, xoay tay nắm cửa rồi đi ra ngoài.
Sau khi Sean đi rồi, căn phòng lại trở về vẻ tĩnh lặng. Ôn Nhiêu ngồi trên sofa quá lâu nên có chút mệt mỏi, anh dùng tay chống đầu đánh một giấc ngủ gà gật, không ngờ lại ngủ thiếp đi thật, đầu trực tiếp ngả xuống, đụng vào một vật mềm mềm. Ôn Nhiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Hillo đang đứng bên cửa sổ không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh anh.
"Xin lỗi."
Ôn Nhiêu lập tức ngồi thẳng dậy.
Hillo ôn hòa nói:
"Không sao."
Ôn Nhiêu vẫn còn hơi buồn ngủ, đêm qua anh bị Sean dọa quá mức, cả đêm không ngủ được ngon lành, bây giờ tên đó cuối cùng đã đi rồi, cơn buồn ngủ như thủy triều dâng lên. Hillo nhìn thấy anh như vậy, nói:
"Anh đi, ngủ một lát trên giường đi."
Chiếc giường của Sean quả thật trống không, chỉ là Ôn Nhiêu không dám tưởng tượng, nếu anh thật sự ngủ trên giường của hắn ta, thì khi tên đó trở về sẽ thế nào.
À, bảo bối ngủ trên giường tôi, là đang quyến rũ tôi sao. Ôn Nhiêu thậm chí có thể tưởng tượng được biểu cảm trên mặt Sean khi nói những lời đó.
Chậc.
Hillo thấy anh không nhúc nhích, như nhớ ra điều gì, từ sofa đứng dậy:
"Vậy, vậy thì anh ngủ, trên sofa đi."
Nói xong, Hillo liền lại đi đến bên cửa sổ.
Ôn Nhiêu muốn bảo hắn không cần như vậy, nhưng vừa mở miệng liền ngáp một cái. Cuối cùng anh từ bỏ việc vật lộn với cơn buồn ngủ, dựa vào tay vịn sofa mà ngủ. Amh mới ngủ được không bao lâu, đã bị tiếng còi cảnh sát đánh thức. Mở mắt ra, anh phát hiện Norman đang đọc sách trên giường, không biết từ lúc nào đã đi đến bên cửa sổ, cùng Hillo cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.
Làm sao vậy?
Có chuyện gì xảy ra sao?
Không đợi Ôn Nhiêu hỏi, Norman đã quay người lại bắt đầu thu dọn đồ đạc của vài người trong tủ, Hillo kéo chặt rèm cửa, từ trong ngăn kéo lấy một thứ gì đó giấu vào trong tay áo. Nếu Ôn Nhiêu không nhìn nhầm, đó hẳn là súng.
Norman đã thu tất cả đồ đạc vào một cái rương, nhìn thấy Ôn Nhiêu đang ngồi trên sofa với vẻ mặt mờ mịt, liền đi tới:
"Đi theo chúng tôi."
"Sean hắn..."
Ôn Nhiêu thật sự không muốn nhắc đến hắn ta, nhưng Sean vẫn chưa trở về, bọn họ cứ vậy mà đi có ổn không?
Hillo lại đi đến bên cửa sổ, vén một góc rèm nhìn nhìn:
"Họ, muốn lên đây. Chúng ta phải, lập tức rời khỏi đây."
Norman nghe hắn nói xong, trực tiếp vươn tay nắm lấy cánh tay Ôn Nhiêu, kéo hắn từ trên sofa dậy:
"Mặc kệ hắn, đi."
Ôn Nhiêu bị hắn ta kéo ra khỏi khách sạn. Ba người đến sảnh lớn khách sạn thì mấy nhân viên sở cảnh sát đang hỏi han gì đó với nhân viên quầy lễ tân. Norman liếc bọn họ một cái, sau đó nhìn thẳng ra cửa chính mà đi.
Từ khách sạn ra, Norman đến một nơi có thể so với khu ổ chuột, và cùng một người phụ nữ thuê một chỗ ở thực sự có thể gọi là bãi rác. Khi Ôn Nhiêu đi cùng họ vào, anh đều nhìn thấy những hạt bụi bay lượn trong không trung, mùi gỗ mục nát và nước đọng. Norman, vốn rất sạch sẽ, chỉ nhíu mày, không nói một lời, bước vào và đặt chiếc rương trong tay xuống cạnh giường.
Ôn Nhiêu hỏi:
"Họ đến bắt chúng ta sao?"
"Không phải."
Norman nói:
"Nếu là đến bắt chúng ta, chúng ta vừa rồi đã không thể ra khỏi khách sạn rồi."
"Vậy thì..."
"Chắc là, đang điều tra vụ mất trộm hàng hóa ở cảng."
Hillo vì luôn quan sát ngoài cửa sổ, nên nhiều chuyện hắn ta luôn là người biết trước.
Norman cũng nghĩ vậy, nhưng hắn ta không ngờ, mấy ngày qua chuyện này không những không lắng xuống mà dường như còn ngày càng lớn chuyện. Hơn nữa lại xảy ra đúng lúc này. Bọn họ không có thân phận chính thức, một khi bị liên lụy vào, bị tra ra thân phận thì không ổn.
Norman và Hillo tách ra đi ra ngoài tìm Sean, bất kỳ ai trong ba người họ, nếu bị bắt vào lúc này, đều không phải chuyện tốt.
Ôn Nhiêu một mình ở trong căn phòng mới thuê, vì khắp nơi là bụi bặm và mùi gỗ mục ướt, Ôn Nhiêu đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại. Anh ở trong phòng chờ từ buổi chiều đến hoàng hôn, Hillo và Norman vẫn chưa về. Màn đêm buông xuống, những người dân nghèo sống ở khu vực này lần lượt trở về sau một ngày làm việc vất vả. Ôn Nhiêu cách một bức tường, có thể nghe được đủ thứ tiếng nói chuyện phiếm, từ xa đến gần, từ gần lại xa.
Ba người họ sẽ không bị bắt hết chứ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Ôn Nhiêu liền có chút không ngồi yên được.Đã chạy đến đây rồi, lại bị người khác tiêu diệt hết, chẳng lẽ con đường này anh bị liên lụy oan uổng sao?
Đến khi màn đêm buông xuống, Hillo và Norman vẫn chưa về, Ôn Nhiêu giấu chiếc rương của Norman dưới gầm giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Rời khỏi nơi giống như khu ổ chuột đó, trên đường phố vẫn là sự phồn hoa quen thuộc của Ôn Nhiêu. Anh đi rất chậm, vì muốn nghe được một vài chuyện xảy ra hôm nay, có thể liên quan đến anh từ miệng những người qua đường đang nói chuyện phiếm.
Chưa đi được bao lâu, Ôn Nhiêu bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình, quay đầu lại, chính là cô gái châu Á kia.
"Đúng là anh rồi."
Cô gái đó trông rất vui vẻ khi nhìn thấy anh.
Ôn Nhiêu có chút không biết nên đáp lại bằng biểu cảm gì, mặc dù gặp được cô rất vui, nhưng bây giờ thực sự không phải lúc thích hợp để hẹn hò với quý cô:
"Có chuyện gì không?"
"À, không có."
Cô gái châu Á thu tay đang đặt trên vai anh về:
"Chỉ là nhìn thấy anh, nên đến chào hỏi một cái."
Cô vừa nãy đã nhìn thấy Ôn Nhiêu, nhưng gọi anh mấy tiếng mà không thấy trả lời, cô còn tưởng không phải anh:
"Anh đang tìm gì sao?"
"À, mấy người bạn của tôi, ra ngoài đi dạo hình như lạc đường rồi, tôi đang tìm họ."
Ôn Nhiêu đương nhiên không thể nói, anh sợ mấy tên đó bị bắt.
"Có cần tôi giúp không?"
Thái độ của cô gái rất nhiệt tình, đêm hôm đó cô rất sợ, chỉ biết là Ôn đã cứu cô, còn việc sau đó Ôn biến mất, chắc là vì anh đi báo cảnh sát:
"Tôi có thể nhờ người của sở cảnh sát, giúp tìm họ."
Ôn Nhiêu vừa nghe đến sở cảnh sát, biểu cảm liền hơi cứng lại một chút. Anh biết vì sao Norman tối hôm đó lại ra ngoài tìm bọn họ:
"Không cần đâu, tôi chắc là rất nhanh sẽ tìm được họ thôi."
Cô gái châu Á có chút thất vọng.
"À đúng rồi, cô nói cô có thể nhờ người của sở cảnh sát giúp tôi tìm, cô là..."
"Ba tôi là cảnh sát trưởng."
Lý trí mách bảo Ôn Nhiêu phải lập tức cắt đứt quan hệ với cô gái này, dù sao anh hiện tại đang bị coi là đồng phạm, nhưng anh đi chưa được mấy bước, nghĩ đến mấy tên khả năng bị bắt giữ kia, lại dừng lại:
"Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Hôm nay có ai bị bắt không?"
Để tránh bị nghi ngờ, Ôn Nhiêu lại lập tức giải thích:
"Mấy người bạn của tôi ra ngoài hình như quên mang theo giấy tờ tùy thân rồi, tôi sợ họ bị coi là nghi phạm vụ cướp cảng hàng hóa đêm hôm đó."
"Để tôi hỏi thử."
Cô gái nói xong, liền đi đến bốt điện thoại bên đường gọi điện thoại.
Ôn Nhiêu đợi một lúc lâu, cô mới đi ra nói:
"Buổi chiều có bắt vài người, hiện tại đang ở sở cảnh sát để xác minh thân phận. Anh có muốn qua đó xem thử, có phải bạn anh không?"
Ôn Nhiêu do dự một chút, thân phận hiện tại của anh thật sự không nên đến loại nơi như sở cảnh sát. Nhưng nếu ba người họ thật sự bị bắt, đến lúc đó người từ Florida phái đến, không đón được họ sẽ không xử lý mình chứ? Nghĩ đến khả năng này, Ôn Nhiêu liền quyết định mạo hiểm một lần nữa.
Đi theo cô gái châu Á đến sở cảnh sát, Ôn Nhiêu với thân phận không rõ nhờ quan hệ của cô gái châu Á mà không bị nghi vấn gì, dễ dàng bước vào.
Hôm nay đại khái bắt khoảng hơn hai mươi người, trông đều là loại lưu manh. Ôn Nhiêu tìm một vòng cũng không thấy ba người kia, thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy người của sở cảnh sát lại áp giải thêm vài người vào, và trong số những người bị bắt đó, nổi bật nhất chính là Sean. Sean đại khái cũng sợ bị xác minh thân phận, nên sắc mặt rất khó coi.
"Ôn, đây không phải bạn anh sao?"
Đối mặt với câu hỏi của cô gái, Ôn Nhiêu rất miễn cưỡng gật đầu:
"Ừm."
Anh hiện tại không rõ tên này bị bắt vì bị coi là nghi phạm, hay bị bắt vì là tội phạm nữa!
Sean lúc này mới chú ý đến Ôn Nhiêu, hắn ta nhìn thấy Ôn Nhiêu ở sở cảnh sát, đôi mắt lập tức mở to vì ngạc nhiên.
Điều đáng mừng là, Sean chỉ bị bắt vì không xuất trình được giấy tờ tùy thân, bị coi là nghi phạm trong vụ án mất trộm tàu hàng, nên dưới sự giải thích của con gái cảnh sát trưởng, hắn ta rất nhanh đã được thả. Khi từ sở cảnh sát đi ra, đầu Ôn Nhiêu vẫn còn hơi ngơ ngác.
Sean cũng vậy, hắn ta còn tưởng lần này tiêu đời rồi.
Sau khi Ôn Nhiêu từ biệt cô gái châu Á, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn về phía Sean:
"Anh bị ngốc sao, vậy mà lại bị bắt được?"
"Làm sao tôi biết có người của sở cảnh sát đến khách sạn xác minh thân phận chứ."
Sean phản bác.
"Chẳng phải anh cứ nhất quyết phải đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong phòng thì đã không có chuyện gì rồi."
Ôn Nhiêu lườm hắn ta một cái.
Sean cũng biết vừa rồi nếu không phải Ôn Nhiêu kịp thời cứu hắn, lần này hắn chắc chắn sẽ gặp họa lớn, nên mặc cho Ôn Nhiêu cằn nhằn, không phản bác một câu nào.
Ôn Nhiêu nói nửa ngày, thấy Sean không phản bác một câu nào, cũng không nói được nữa, chuẩn bị dẫn hắn ta đến nơi ở mới nhất của họ. Không ngờ Sean đang đi theo sau anh bỗng nhiên ảo não nói một câu:
"Tiêu rồi."
Lời này của hắn ta khiến Ôn Nhiêu bỗng nhiên căng thẳng:
"Làm sao vậy?"
Sean lục lọi trong túi nửa ngày, móc ra một cục chocolate:
"Chocolate bị chảy hết rồi."
"Hả????"
Lúc này là lúc nên lo lắng chocolate có bị chảy không sao
"Anh rốt cuộc có nghiêm túc nghe tôi... Ưm."
Miệng bị nhét vào thứ gì đó, ngọt ngào đến say lòng người. Sean tiện tay vứt bỏ vỏ chocolate đã bóc, ngón tay hắn ta dính đầy chocolate đen chảy ra, hắn ta đưa vào miệng l**m m*t hai ngụm, chép chép miệng, như thể không hài lòng với hương vị này:
"Không hiểu sao anh lại thích ăn cái thứ này."
Miệng bị nhét đầy cục chocolate đen lớn, Ôn Nhiêu bây giờ một câu cũng không nói nên lời.
Sean nhìn Ôn Nhiêu với bộ dạng má phồng lên vì bị chocolate nhét đầy, bỗng nhiên khom lưng xuống, tiến đến trước mặt anh , lộ ra một nụ cười rạng rỡ:
"Cảm ơn anh nha, Ôn. Anh lại cứu tôi một lần nữa rồi."
_____________
Lời tác giả muốn nói:
Tôi hẳn là ở "dưới gầm xe", cầu quản lý viên ba ba giải khóa (:з" ∠)
Tiểu kịch trường:
Thiên sứ nhỏ: Anh "ngắn" như vậy có phải không được không?
Tra tác giả : Em chẳng lẽ sẽ vì tôi "không được" mà không yêu tôi sao?
Thiên sứ nhỏ: ...Sẽ.
Tra tác giả : Hu Hu Hu , em đồ bội bạc, người ta phải dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực em!
Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê