Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi
Chương 59: 59: Tạm Biệt
“Anh yêu em”
Bầu không khí trong phòng bao dần trầm xuống.
Quý Kiều không yên lòng mà cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng nâng mắt liếc nhìn mẹ ngồi phía đối diện.
Sắc mặt mẹ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Nói thật ra, biểu hiện của mẹ ngoài dự kiến của Quý Kiều.
Khi Quý Kiều đang nơm nớp lo sợ mà định nói ra việc bản thân có bạn trai thì mẹ bỗng nhiên vậy mà không có bộc phát gì, cũng không giống như đời trước, chẳng suy nghĩ mà cao giọng phản đối.
Sau khi im lặng một hồi lâu, mẹ chỉ bảo cô gọi người đến.
Vốn Quý Kiều định từ chối nhưng vừa nhìn biểu cảm của mẹ cô liền rén.
Do dự một lát, cô liền gửi tin nhắn cho Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ không nói hai lời liền đồng ý, lại còn không quên an ủi cô, bảo cô đừng sợ.
Lúc Quý Kiều nhận được tin nhắn có hơi cảm động, trong lòng dần ổn định lại.
Huống hồ trước đó mẹ cũng từng nói rồi, chỉ cần cô tìm được người bạn trai phù hợp với yêu cầu của cô liền sẽ không phản đối…
Nghĩ như vậy, Quý Kiều không nhịn được lại nhìn trộm mẹ một cái liền bị Quý Tương bắt gặp.
Cảm giác của Quý Tương với Quý Kiều bây giờ cũng rất phức tạp.
Thái độ của cô với Nhiếp Dung khiến bà rất cảm động.
Bà nghĩ, Quý Kiều thực sự đã trưởng thành rồi, cũng không còn là bạn nhỏ giống như hồi bé ồn ào đòi bố nữa.
Quý Tương yên tâm, định ăn cơm xong sẽ về thành phố H.
Nhưng bà không ngờ rằng, không biết từ lúc nào con gái bà đã có thêm một “bảo bối”.
“Chẳng phải yêu cầu về bạn trai của con có một đống lớn à?” Quý Tương chau mày nhìn Quý Kiều đang bối rối.
Lúc bà xem thấy trên TV, bà còn lo rằng sau này vì quá mức bắt bẻ mà Quý Kiều sẽ không có bạn trai, nhưng không ngờ cô lại gạt bà có bạn trai rồi.
Quý Kiều sững người, nhỏ giọng biện bạch: “Anh ấy phù hợp hết mà.”
Vốn là cô dựa theo hình mẫu của Hạ Thì Lễ mà nói ra mà.
Quý Tương mím môi, thở dài.
Hiển nhiên là bà không tin Quý Kiều.
Bà hé môi, lúc định lên tiếng thì cửa phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người cùng lúc nhìn về phía cửa.
Giây tiếp theo, cửa gỗ màu đỏ bị mở ra, một bóng dáng cao ráo xuất hiện trước mắt hai người.
Khuôn mặt đẹp trai, lịch sự của chàng trai trẻ tuổi hiện ra, ánh sáng phác họa lên đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh.
Hạ Thì Lễ đứng ở cửa, lịch sự gật đầu về phía Quý Tương chào hỏi: “Cháu chào dì, cháu là Hạ Thì Lễ, là bạn trai Quý Kiều.”
Quý Tương khẽ gật đầu: “Chào cháu.”
Quý Kiều đứng phắt dậy, vội càng đi đến bên cạnh Hạ Thì Lễ.
“Sao anh còn mua quà nữa chứ?” Cô liếc một cái liền nhìn thấy hộp quà ở trên tay anh.
Hạ Thì Lễ khẽ cười một tiếng: “Việc nên làm mà.”
Quý Tương đứng dậy, âm thầm đánh giá động tác giữa hai người, trong mắt mang theo một chút soi xét.
Hạ Thì Lễ mặc một chiếc áo khoác đen dài, bên trong mặc áo sơ mi trắng và áo len màu xám, sự kết hợp đơn giản lại sạch sẽ.
Mặt mày như ngọc, mắt sáng như sao.
Cặp kính khiến anh càng thêm nhã nhặn.
Cả người nhìn vào vừa phong độ lại lịch sự.
Vẻ bề ngoài của chàng trai này không nghi ngờ gì là vô cùng ưu tú, đúng là có chút phù hợp với yêu cầu của Quý Kiều.
Nhưng mà…
Quý Tương khẽ chau mày, chỉ cảm thấy nhìn anh có hơi quen mắt.
Trong lúc suy nghĩ, hai người trẻ tuổi đã đến trước mặt Quý Tương.
“Ngồi đi.” Quý Tương chỉ chỗ đối diện.
Sau khi ba người đều ngồi xuống, Hạ Thì Lễ nhìn một vòng quanh bàn, thong dong mà rót cho Quý Tương cốc nước.
Quý Tương nói cảm ơn, ánh mắt rơi trên đôi tay tiếp tục rót nước cho Quý Kiều.
“Cháu…” Trong đầu bà bỗng lóe lên, bỗng nhiên nhớ ra tại sao lại thấy người trẻ tuổi trước mặt này quen mắt.
“Cháu có phải là đội trưởng của Quý Kiều trong cuộc thi đó không?”
Hạ Thì Lễ cười, khẽ gật đầu: “Đúng rồi dì.”
Quý Kiều nhỏ giọng thầm thì: “Mẹ, mẹ đúng thật là xem con thi đấu à?” Cô còn cứ cho rằng là bà không có hứng thú cơ.
Quý Tương ừ một tiếng, “Con thi đấu thì sao mẹ không xem được chứ?”
Để xem Quý Kiều bà thực sự cố xem trực tiếp cuộc thi xe không người lái mấy tiếng đồng hồ.
Mặc dù bà không hiểu kĩ thuật, nhưng luật của cuộc thi đó dễ hiểu, nên cũng không phải là quá chán.
Lúc đó xem thi đấu, bà có ấn tượng rất sâu sắc với đội trưởng trong đội Quý Kiều.
Khuôn mặt hay dáng người đều rất tốt, lúc thi đấu cũng rất thận trọng.
Đột nhiên nhận ra bạn trai Quý Kiều chính là cậu ấy, Quý Tương bỗng có thêm hảo cảm với anh.
Lần đầu gặp mặt, Quý Tương cũng ngại hỏi nhiều, chỉ cùng Hạ Thì Lễ nói chuyện phiếm mấy câu.
Trong lúc nói chuyện, Hạ Thì Lễ nói năng mạch lạc, câu chữ chân thành.
Chỉ là sinh viên năm hai, nhưng anh đã lên kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình.
Quý Kiều ngồi một bên âm thầm quan sát, trái tim đang lo lắng dần buông lỏng.
Nhìn như này thì có lẽ mẹ cũng không phản đối như đời trước…
Trời dần về muộn, Quý Tương lên tiếng đề nghị rời đi.
Quý Tương gọi xe đến trạm tàu, tiện đường đưa hai người về trường luôn.
Trên đường trở về, trong lòng Quý Tương cảm xúc lẫn lộn.
Bây giờ bà cũng không có cách nào biết được Hạ Thì Lễ có trở thành người giống như Nhiếp Dung hay không.
Nhưng đối mặt với thanh niên ưu tú như này, bà quả thực cũng không tìm ra lý do để phản đối.
Quý Kiều trưởng thành hơn trong suy nghĩ của bà nhiều.
Bà nghĩ, đã đến lúc bà nên để cho con gái thêm chút không gian tự do lựa chọn.
Buổi chiều ba giờ, nắng đầu xuân ấm áp, nhẹ nhàng rơi trên sân trường tràn đầy sức sống.
Quý Kiều ngồi trên lăng ghế dài bên hồ, đầu dựa vào vai Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ ôm vai Quý Kiều, ngón tay thân mật vuốt ve vành tai cô.
Hai người đều không nói gì, tận hưởng buổi chiều nhàn nhã này.
Hạ Thì Lễ nhớ lại cuộc chia tay bất ngờ vừa rồi, không nhịn được mà lên tiếng: “Kiều Kiều, vừa nãy…”
Anh dừng lại một lát, có hơi không chắc chắn: “Anh có tính là qua cửa rồi không?”
Quý Kiều ngẩng đầu lên, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, liền khẽ cười.
“Vừa rồi biểu hiện của anh không phải là rất bình tĩnh hả?”
Nói cái gì cũng rõ ràng mạch lạc, cô nghe thấy mà cũng ngơ người luôn.
Cô thậm chí còn không biết rằng Hạ Thì Lễ đã quyết định lĩnh vực của sự nghiệp sau này của anh là chăm sóc sức khỏe thông minh và giáo dục trực tuyến.
Trong mắt Hạ Thì Lễ để lộ ra chút ngại ngùng.
“Anh giả vờ đấy, thực ra anh sợ lắm ấy.”
Anh đã nhìn thấy mẹ Quý Kiều phản đối hai người ở đời trước như thế nào, trong lòng anh không hề bình tĩnh như anh thể hiện ra ngoài.
“Sợ?” Quý Kiều ngạc nhiên, cô cứ tưởng rằng từ này không có trong từ điển của Hạ Thì Lễ chứ.
Hạ Thì Lễ mím môi, rủ mắt nhìn cô.
Anh “ừm” một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Sợ dì không cho chúng ta ở bên nhau, sau đó em sẽ không cần anh nữa.”
Điều anh sợ nhất không phải là mẹ Quý Kiều phản đối mà lại phản ứng của Quý Kiều đối với sự phản đối đó.
Thời gian hai người ở bên nhau chưa lâu, còn lâu mới bằng thời gian ở bên nhau 4 năm của cô và Thường Ninh Viễn ở đời trước.
Nhưng, chỉ cần biểu hiện của Quý Kiều không kiên định như đời trước, vậy anh nghĩ mình sẽ dễ dàng bị đánh bại.
Cho dù thời gian không thể nói lên được điều gì nhưng anh cũng khó mà không so đo được.
Câu “không cần anh” khiến Quý Kiều sửng sốt.
Cô nghe nhầm rồi sao?
Sao lại cảm thấy câu này nghe vào có vẻ hơi đáng thương vậy.
“Anh tốt như thế, mẹ em chắc chắn là sẽ không phản đối đâu.”
Hạ Thì Lễ nhìn cái gáy của cô, câu “nếu như phản đối thì sao?” mắc nghẹn trong cổ họng anh không nói ra nổi.
Anh muốn hỏi thêm, nhưng lại có hơi không dám.
Lúc lâu sau, anh nắm bàn tay đang nghịch tay anh của Quý Kiều.
“Sao thế?” Quý Kiều ngẩng đầu lên, có hơi khó hiểu.
Hạ Thì Lễ hé hé môi: “Không có gì.”
Cuối cùng anh vẫn không nói ra câu đó.
Anh cúi đầu hôn lên trán Quý Kiều, rồi lại ôm người vào trong lòng.
Hạ Thì Lễ xoa xoa tay Quý Kiều, tự giễu nghĩ: Quá là vớ vẩn, vậy mà anh lại vì chuyện sẽ không xảy ra như vậy mà lo được lo mất.
“Đúng rồi, sao dì lại đột nhiên đến Hối Đồng vậy?” Hạ Thì Lễ hỏi.
“Là vì bố ruột em…”
Quý Kiều thở dài, kể lại câu chuyện tình yêu máu chó của bố mẹ cho Hạ Thì Lễ nghe.
Hạ Thì Lễ kiên nhẫn nghe, nhớ lại lần phỏng vấn và cái hợp đồng đó, trong lòng bỗng hiểu ra.
“Bảo sao…”
“Ừm.” Quý Kiều dựa vào vai anh, khe khẽ gật đầu, “May mà còn chưa kí, nếu không mẹ em sẽ rất buồn.”
Hạ Thì Lễ nhìn đôi mắt rủ xuống của Quý Kiều, trái tim nhói lên.
“Em sẽ tha thứ cho ông ấy sao?”
Hôm đó phỏng vấn ấn tượng của Quý Kiều với tổng giám đốc Nhiếp tốt như vậy, thậm chí còn hâm mộ mà nói đến con gái ông ấy.
Sự việc phát triển như bây giờ đúng là có hơi châm chọc.
Quý Kiều nâng mắt nhìn Hạ Thì Lễ, lắc đầu.
“Không tha thứ.
Ngày nào mà mẹ còn chưa tha thứ cho ông ấy thì ngày đó em cũng không tha thứ.”
Cô nghĩ, sự tồn tại của Hạ Thì Lễ có lẽ ở một mức độ nào đó cũng lấp đầy chút ít lỗ hổng trong lòng cô.
Bây giờ cô có cuộc sống của riêng mình, vui vẻ hạnh phúc.
Cô của bây giờ cũng không có quá nhiều suy nghĩ gì với từ “bố” này.
Hồi nhỏ móng ngóng có bố, nhưng bây giờ cô lại càng đau lòng cho mẹ hơn.
Quý Kiều ngừng một lát, nhẹ giọng nói: “Em nghĩ, nếu như em là mẹ em thì năm đó em cũng lựa chọn chia tay.”
Hạ Thì Lễ nhớ đến trước đó cô đã từng nói sẽ không chấp nhận chuyện lừa dối thì hơi đau lòng.
“Vậy thì không tha thứ.” Anh khẽ siết chặt cánh tay, vỗ vỗ cánh tay Quý Kiều an ủi cô.
Quý Kiều thở dài, bỗng ngồi thẳng dậy.
Giây tiếp theo, chân cô vắt sang, ngồi lên đùi Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ có hơi bất ngờ mà sững người, lập tức đỡ lấy eo cô.
Hai tay Quý Kiều chạm vào má anh, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhã nhặn, đẹp trai của anh.
Người đàn ông như anh, sau này có lẽ sẽ có càng nhiều cô gái thích đi?
“Vậy sau này anh cũng đừng như vậy.” Giọng Quý Kiều rất nhẹ, gần như nói thầm.
Đôi mắt đen lánh nhìn anh không chớp mắt.
“Được.” Hạ Thì Lễ không hỏi nhiều, thoải mái đồng ý.
Khóe môi Quý Kiều khẽ cong lên, yên tĩnh nhìn vào mắt anh.
Trong một khoảnh khắc, không ai lên tiếng cả.
Lúc tay của Hạ Thì Lễ ấn xuống gáy cô, hàng loạt những bong bóng ngọt ngào hạnh phúc dâng lên trong lòng cô.
Hai người hiểu nhau như nào chứ?
Có lẽ là chỉ cần một ánh mắt của cô thôi thì anh liền biết cô muốn hôn anh rồi.
Cảm giác này rất kì diệu, cũng rất hạnh phúc.
Tim Quý Kiều dường như được ngâm trong dòng nước ấm, được vỗ về một cách dịu dàng và ấm áp.
Gió xuân lướt qua, mặt hồ khẽ rung động.
Tiếng chim thánh thót, hương hoa ngập tràn.
Quý Kiều vuốt ve mái tóc vừa ngắn vừa cứng của Hạ Thì Lễ, nhắm chặt đôi mắt làm sâu thêm nụ hôn giữa không gian này.
Khoảng thời gian sau đó, Nhiếp Dung có liên lạc với Quý Kiều mấy lần.
Thái độ của Quý Kiều biểu hiện rõ lập trường của bản thân, tỏ vẻ không muốn nói nhiều.
Sau vài lần gặp khó khăn Nhiếp Dung chỉ đành tạm thời từ bỏ suy nghĩ nhận lại con gái.
Ngoài chuyện này ra, cuộc sống của Quý Kiều cũng không có gì thay đổi so với trước kia.
Cô tập trung vào học tập, thỉnh thoảng sẽ nhận vài việc chụp ảnh ở bên ngoài, quen thêm được không ít người trong ngành.
Còn Hạ Thì Lễ lại tập trung tinh thần và sức lực vào công ty của bản thân.
Mỗi ngày, ngoài việc lên lớp thì anh sẽ đến làm việc ở trung tâm lập nghiệp thực tiễn của trường.
Bởi vì bỗng nhiên Thường Ninh Viễn tích cực tiến lên nên sự cạnh tranh của hai người dường như diễn ra sớm hơn.
Trong lòng Hạ Thì Lễ căng như dây đàn, không dám có chút lơ là nào.
Hai người đều bận việc của bản thân, cuộc sống học đường trôi qua phong phú lại vui vẻ.
Cứ như vậy đến tháng 6, lại một mùa tốt nghiệp đến.
Tiệc tối chia tay sinh viên tốt nghiệp mỗi năm một lần của Khoa công nghệ thông tin lại diễn ra.
Năm ngoái Quý Kiều vừa vào trường nhờ một điệu nhảy đã làm tất cả mọi người kinh ngạc, hai năm nay lại nhờ các loại chuyện mà cô nổi tiếng toàn trường.
Vậy nên, người của hội sinh viên năm nay đã đến tìm Quý Kiều từ sớm, hết dụ dỗ lại cứng rắn để mời cô lên biểu diễn.
Quý Kiều không chịu nổi nữa đành đồng ý hát đồng ca cùng những người khác.
Đó là tiết mục ở giữa chương trình tiệc tối tốt nghiệp, hai nam hai nữ cùng hát bài “Tạm biệt”.
Khoảng thời gian này, Quý Kiều thường xuyên đến KTV cùng ba người bạn cùng phòng để luyện tập, ngoài thời gian học ra thì đa phần đều luyện giọng.
Buổi tiệc tối chia tay sinh viên tốt nghiệp của Khoa công nghệ thông tin hôm đó, trung tâm sinh viên trường chật ních người.
Rất nhiều người biết Quý Kiều sẽ biểu diễn liền nhao nhao đến xem hoa khôi.
Lúc sắp đến tiết mục của Quý Kiều, dưới khán phòng thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh ồn ào kích động.
Hạ Thì Lễ đứng ở góc phía trước sân khấu, tay cầm máy ảnh, kiên nhẫn đợi Quý Kiều lên sân khấu.
Hơn một năm trước cũng vị trí này, Quý Kiều và anh vẫn còn chưa ở bên nhau.
Nhưng bây giờ, cô đã là bạn gái mà tất cả mọi người đều biết của anh.
Giọng của MC ở trên sân khấu vang lên: “Tôi biết rất nhiều bạn đều đang đợi tiết mục tiếp theo…”
“Đúng vậy!!!” Phía dưới sân khấu vang lên tiếng la hét ồn ào.
MC cười, giọng nói lên cao: “Vậy không cần nhiều lời nữa, xin mời Quý Kiều, Hà Lộ, XX và XX với bài hát “Tạm biệt”.”
Đèn trên sân khấu tắt, MC lui về sau cánh gà.
Lúc ánh đèn vụt sáng lên một lần nữa, Quý Kiều và những người khác xuất hiện trên sân khấu.
Bốn người mặc áo phông trắng và quần jeans đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng mang hơi thở thanh xuân.
Mấy người vừa xuất hiện, bên dưới liền vang lên tiếng reo hò và vỗ tay nhiệt liệt.
Có nam sinh phía dưới hét to: “Quý Kiều, mình yêu cậu!”
Hạ Thì Lễ khẽ chau mày, trong lòng có hơi bực bội.
Bởi vì tầm mắt bị che mất anh đành phải ngồi xổm ở phía trước để quay chụp cho Quý Kiều.
Trong máy ảnh, khuôn mặt Quý Kiều xinh đẹp, cười nhìn về phía anh.
Tim Hạ Thì Lễ khẽ rung động, cũng không kìm nổi lòng mà cười lên.
Sự bực bội trong chốc lát liền tan biến đi.
Âm nhạc vang lên, màn hình cỡ lớn phía sau cũng truyền lên hình ảnh của bốn người.
“Tôi sợ chẳng còn có cơ hội
Nói tiếng tạm biệt với bạn
Vì có lẽ cũng chẳng thể gặp lại bạn nữa…”
Rõ ràng là những ca từ buồn bã nhưng giai điệu lại vui tươi.
Cùng với những hình ảnh trên màn hình lớn không khỏi khiến mọi người trong mùa tốt nghiệp rơi lệ.
Đến khúc nhạc dạo, màn hình lớn đồng thời hiện lên video với những lời nhắn từ sinh viên tốt nghiệp và giáo viên.
“Bốn năm ở Hối Đồng thực sự rất vui, tôi hy vọng mười năm sau, chúng ta có thể gặp lại nhau một lần nữa ở Hối Đồng.”
“Cũng không có gì để nói, anh em cố lên!”
“Tôi muốn nói với các bạn sinh viên tốt nghiệp rằng, cho dù các bạn tiếp tục học hay sẽ đi làm, hãy cố gắng hết mình, sau đó hãy gặp nhau trên đỉnh vinh quang!”
“Tốt nghiệp không phải là kết thúc, đó chính là một khởi đầu mới.”
“Là một giáo viên tôi muốn nói rằng, không cần biết các bạn sẽ đi đâu, các bạn vẫn mãi mãi là niềm kiêu ngạo của Khoa Công nghệ thông tin đại học Hối Đồng!”
Mọi người phía dưới khán đài đều im lặng, một vài nữ sinh dễ cảm động đã rơm rớm nước mắt.
Đoạn video kết thúc, tiếng hát lại vang lên.
“Tôi sẽ nhớ kĩ khuôn mặt của bạn
Tôi sẽ trân trọng những kỉ niệm của chúng ta
Những ngày tháng này trong lòng tôi
Sẽ mãi mãi không bị xóa nhòa…”
Hạ Thì Lễ hơi mở to đôi mắt, nhìn Quý Kiều đi dần về phía anh.
Ánh đèn theo bước chân cô, mái tóc đen dài của cô xõa trước ngực, nụ cười trên khuôn mặt càng rõ nét hơn.
Trong những tiếng hô đinh tai nhức óc, Hạ Thì Lễ nhìn thấy cô đi từng bước về phía mình.
Lúc tim anh đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, một chiếc mic được đưa đến trước mặt anh.
Hạ Thì Lễ hơi ngạc nhiên, chỉ đành đứng dậy cùng hát với cô.
“Tôi sợ tôi chẳng còn cơ hội
Nói tiếng tạm biệt với bạn…”
Tiếp sau đó, người vẫn luôn dịu dàng, điềm tĩnh như Hạ Thì Lễ được Quý Kiều kéo lên sân khấu, bị động hát.
Mọi người đa phần đều biết mối quan hệ giữa hai người, tiếng huýt sáo và tiếng reo hò lúc này gần như bùng nổ.
Buổi tối hôm đó, tất cả mọi người ở đó đều chứng kiến vẻ mặt dung túng lại bất đắc dĩ của nam thần Khoa Công nghệ thông tin với bạn gái.
Dưới sự lôi kéo của Quý Kiều, bài hát này cuối cùng trở thành đồng ca tất cả mọi người cùng hát.
“Tôi chẳng thể chắc chắn với bạn
Tôi sẽ quay lại đây
Hay đi thẳng
Đi thẳng chẳng quay đầu lại…”
Trong giọng ca vui mừng lại thương cảm của mọi người, bả vai Quý Kiều bị đè nặng, là tay Hạ Thì Lễ khoác lên vai cô.
Cô nâng mắt, nhìn thấy Hạ Thì Lễ khẽ cười vừa cúi người sát lại gần tai cô.
Trong tiếng ầm ĩ náo nhiệt, giọng nói dịu dàng của Hạ Thì Lễ quanh quẩn bên tai cô.
“Chúng ta sẽ không nói tạm biệt.”
“Anh yêu em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phần vườn trường đến đây là hết ha, cuộc sống vườn trường ngọt ngào phía sau sẽ không viết nữa đâu.
Chỗ này nam nữ chính vẫn chưa tốt nghiệp đâu, bọn họ mới là sinh viên năm hai thôi, chỉ là nữ chính tham gia biểu diễn ở tiệc chia tay sinh viên tốt nghiệp thôi(*/ω\*)
Q có lời muốn nói:
Tự dưng nay vào có bạn comt nhiều dễ thưn quá nên lên hẳn 2 chương lun hén❤
Hết chương 59
------oOo------
Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi