Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Chương 75: Sự thật
344@-
Cạch, Giang Từ không tìm thấy người ở đây, cô đóng cửa văn phòng lại rồi đi đến nơi khác tiếp tục tìm cô út.
Cố Phỉ Nhiên: "..."
Còn tưởng là cô.
Giang Từ tìm kiếm khắp mấy vòng quanh khoa ngoại tổng hợp đều không thấy bóng dáng của cô út, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời, không còn cách nào khác, cô đành phải quay lại bên ngoài văn phòng của cô út để đợi, dù cô út có đi đâu đi chăng nữa thì cuối cùng cô cũng sẽ quay về đây.
Giang Từ im lặng chờ đợi, chưa đầy ba phút, Giang Lam đã xuất hiện ở hành lang của khoa ngoại tổng hợp.
"Cô út." Giang Từ nhìn thấy người, liền lập tức chạy tới.
Giang Lam nhìn cô cười nhẹ: "Tiểu Từ, sao cháu lại đến vào giờ này, công việc ở công ty không bận à?"
Giang Từ nghiêm túc nói: "Bà nội bảo cháu đến thăm dì Liễu, cháu đã mang hoa và giỏ trái cây đến rồi, nghe Phó Nguyễn Ý nói, bà cụ nhà họ Phó đã đến tìm cô nói chuyện, hai người lúc nãy đã nói những gì?"
"Không có gì đâu." Sắc mặt Giang Lam trầm xuống.
Dáng vẻ này đâu giống như không có chuyện gì, lại liên quan đến cô út và dì Liễu, cho nên cô nhất định phải hỏi cho rõ.
Giang Từ đoán: "Theo tính cách của bà cụ nhà họ Phó, bà ấy tìm cô nói chuyện chắc là để ép cô rời khỏi dì Liễu, để cô không bao giờ xuất hiện bên cạnh dì Liễu nữa, đúng không?"
"Ngược lại hoàn toàn." Giang Lam cười khổ, "Bà cụ nhà họ Phó đồng ý cho cô và dì Liễu của cháu ở bên nhau, không hề đưa ra bất kỳ điều kiện nào, chỉ đơn giản là không muốn nhìn dì Liễu của cháu hành hạ bản thân."
Bà cụ nhà họ Phó đồng ý cho cô út và dì Liễu ở bên nhau.
Người nhà họ Phó có tốt bụng đến thế sao?
"Không đúng." Giang Từ phản ứng lại, nhìn về phía cô út.
Giang Lam biết cô muốn nói gì, khẽ gật đầu, thở dài một hơi: "Bà ấy đúng là có ý đó, bà cụ nhà họ Phó sở dĩ đồng ý cho cô và dì Liễu của cháu ở bên nhau, một mặt là vì sức khỏe của dì Liễu của cháu thì không sai, mặt khác, là muốn ép cô và bà nội của cháu cắt đứt quan hệ, giống như năm xưa nhà họ Giang chúng ta đã ép người nhà họ Phó cắt đứt quan hệ vậy."
Giang Từ không đồng ý với cách nói này, "Không giống nhau, chúng ta không hề ép người nhà họ Phó cắt đứt quan hệ."
Năm xưa nhà họ Giang và nhà họ Phó là bạn thân, vợ của bà cụ nhà họ Phó, bà Liễu, và bà nội Giang có quan hệ rất tốt, nhưng ai có thể ngờ được trong lúc hai nhà đang vui vẻ bàn chuyện liên hôn cho con cháu khi chúng lớn lên thì nhà họ Liễu lại đột ngột gặp biến cố.
Nhà họ Liễu bị khám xét, cha mẹ một người chết một người bị bắt, còn liên lụy đến cả nhà họ Phó và Phó Hiển Thanh, nhà họ Phó không chỉ bị điều tra mà Phó Hiển Thanh cũng bị bắt vào thẩm vấn, bị giam một tháng mới được ra.
Những người lớn tuổi của nhà họ Phó khi đó vì sự nghiệp gia tộc đã ép bà cụ nhà họ Phó ly hôn với bà Liễu, nhưng bà cụ nhà họ Phó thà chết cũng không chịu ly hôn, thế là người nhà họ Phó lại bắt đầu uy h**p bà Liễu.
Bà Liễu vốn đã vô cùng đau lòng vì cha mẹ, còn chưa kịp nguôi ngoai lại bị người nhà họ Phó ép buộc như vậy, bà không còn cách nào khác đành phải đồng ý ly hôn với thế hệ trước của nhà họ Phó để bảo toàn cho nhà họ Phó, chỉ có điều là bà cụ nhà họ Phó nói thế nào cũng không chịu.
Trong lúc vô cùng tuyệt vọng, bà Liễu đã tìm đến bà nội Giang, cầu xin bà cứu giúp những đứa trẻ của nhà họ Liễu, dù chỉ là cho một bát cơm, một bát nước cũng được, bà còn cầu xin bà nội thuyết phục Phó Hiển Thanh đồng ý ly hôn.
Bà nội Giang nhìn thấy bà Liễu đang dắt theo đứa bé Liễu Hi Đình khi đó chỉ mới vài tuổi, trong lòng dấy lên niềm thương cảm nên đã đồng ý giúp bà Liễu cứu giúp người nhà họ Liễu, nhưng lại không đồng ý giúp bà Liễu và Phó Hiển Thanh ly hôn, sự việc vốn đang diễn ra thì ai có thể ngờ được tai nạn lại một lần nữa ập đến.
Nhà họ Phó bất mãn với việc nhà họ Giang giúp đỡ bà Liễu nên đã quyết định không còn cung cấp hỗ trợ tài chính cho nhà họ Giang nữa, khiến cho tình hình của nhà họ Giang trở nên nguy cấp, hàng trăm công nhân không nhận được lương, nhà máy đứng trước nguy cơ phá sản, rất nhiều công nhân đã tập trung bên ngoài nhà máy hô hào đình công.
Bà nội Giang bất đắc dĩ đành phải vừa giúp đỡ bà Liễu vừa nghĩ cách để giảm bớt áp lực về tài chính.
Vì chuyện này mà nhà họ Tiền gần như đã bán hết tài sản của mình.
Sau chuyện này, quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Phó trở nên vô cùng tồi tệ, nhưng quan hệ với Phó Hiển Thanh thì vẫn còn tốt.
Phó Hiển Thanh một mặt ngấm ngầm giúp đỡ nhà họ Giang và bà Liễu, một mặt lại cố gắng giành lấy quyền lực trong nhà họ Phó, sự việc thực sự khiến cho mối quan hệ giữa bà nội Giang và Phó Hiển Thanh rạn nứt là việc thế hệ trước của nhà họ Phó không chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng mà còn dùng cả dì Liễu để ép bà Liễu ly hôn.
Bà Liễu vì dì Liễu mà bất đắc dĩ phải đến tận nhà quỳ xuống cầu xin Phó Hiển Thanh ly hôn, hôm đó bà còn mang theo cả bà nội Giang.
Để không phải ly hôn, bà cụ nhà họ Phó đã thẳng thừng tuyên bố trước mặt người nhà họ Phó rằng bà sẽ từ bỏ thân phận của mình, không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần được cùng vợ rời đi, nhưng điều đó vẫn không thể lay chuyển được ý định của bà Liễu, Phó Hiển Thanh không còn cách nào khác đành phải cầu xin bà nội Giang, để bà nội nói với bà Liễu đừng ly hôn với mình, bà nội Giang đã giúp đỡ nhà họ Liễu rất nhiều, chỉ cần mở lời, bà Liễu nhất định sẽ đồng ý, nhưng bà nội Giang đã không hề mở lời.
Bởi vì nhà họ Phó đã lấy dì Liễu ra để uy h**p bà Liễu, chỉ cần bà Liễu một ngày chưa ly hôn với Phó Hiển Thanh thì dì Liễu sẽ mãi mãi chỉ có thể ở lại quê, trở thành một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.
Bà Liễu vì dì Liễu mà chỉ có thể ly hôn với bà cụ nhà họ Phó.
Hôm đó, hai người đã ly hôn.
Bà Liễu được bà nội Giang đưa đi và thu xếp cho một nơi yên tĩnh, không bao lâu sau, dì Liễu được đưa trở lại nhà họ Phó, từ đó hai bên không còn bất kỳ liên lạc nào, nhưng bà cụ nhà họ Phó vẫn luôn âm thầm cho người đi tìm địa chỉ của bà Liễu.
Cho đến năm năm sau, bà nội Giang nhận được điện thoại từ bệnh viện, mới biết được bà Liễu đã bị bệnh nặng, không còn hy vọng cứu chữa.
Sau khi bà nội Giang đến bệnh viện thấy được tình hình của bà Liễu, bà đã lập tức liên lạc với bà cụ nhà họ Phó, chỉ tiếc là cuối cùng cũng đã muộn một bước, khi Phó Hiển Thanh đến bệnh viện, thứ bà nhìn thấy đã là một tấm vải trắng và một thi thể lạnh lẽo, mà lúc đó sóng gió của nhà họ Liễu cũng đã qua đi, bà cụ nhà họ Phó cũng đã dần dần nắm được quyền lực trong nhà họ Phó, mong đợi ngày được tái ngộ cùng bà Liễu, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy.
Cùng với sự ra đi của bà Liễu, mối quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Phó đã trở thành như ngày hôm nay.
Hơn ba mươi năm, không hề qua lại.
Trong hơn ba mươi năm này, thế hệ trước của nhà họ Phó lần lượt qua đời, oán hận cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, còn bà nội Giang thì vì lao lực quá độ mà không may mắc phải bệnh ung thư, hơn mười năm trước đã qua đời trong bệnh tật, lúc lâm chung nói lời trăn trối, bà đã hướng về không trung mà nói một câu xin lỗi.
Năm bà nội Giang qua đời, Phó Hiển Thanh cũng dần biến mất khỏi Thịnh Đỉnh, thay vào đó là Phó Nguyễn Ý bắt đầu quản lý Thịnh Đỉnh.
"Đều như nhau cả." Giang Lam nói một cách nhẹ nhàng.
Giang Từ hai tay siết chặt, lo lắng nói: "Vậy cô út, cô định làm thế nào, chọn dì Liễu hay là bà nội?"
Giang Lam: "Cô không biết, để cô suy nghĩ đã."
Giang Từ không làm phiền cô: "Vâng, vậy cô cứ suy nghĩ đi, nếu có câu trả lời rồi thì có thể nói cho cháu biết, cháu mãi mãi đứng về phía cô út."
Lòng Giang Lam được an ủi đi rất nhiều, "Ừm, cảm ơn Tiểu Từ, Tiểu Từ của chúng ta thật sự đã lớn lên rất nhiều rồi."
Lời khen này, bây giờ nghe chẳng hề dễ chịu chút nào.
Giang Lam tiếp tục đi làm việc, Giang Từ quay người rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không phải năm đó nhà họ Liễu xảy ra chuyện, biết đâu dì Liễu và cô út đã được định hôn từ nhỏ rồi, hai người bây giờ cũng sẽ không đến mức trắc trở như vậy.
Trong mấy ngày Liễu Hi Đình nhập viện, Giang Lam không một lần đến thăm, tin nhắn cũng không hề gửi, chia tay một cách dứt khoát, giống như hai người chưa từng quen biết nhau.
Lô hàng ở cảng sau mấy lần điều động đã bắt đầu được vận chuyển về theo từng đợt, bên phía nhà máy cũng đã bắt đầu gia công.
Reng reng reng, Giang Từ đang chuyên tâm làm việc ở công ty thì có một cuộc điện thoại lạ gọi đến, cô liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, là số lạ nên không do dự mà cúp máy, không ngờ vừa mới cúp máy thì đối phương lại gọi lại.
Nếu một người thật sự muốn liên lạc, thì khi bị cúp máy lần đầu tiên, nhất định sẽ gọi lại lần thứ hai.
Thế là lần thứ hai Giang Từ đã bắt máy.
Giang Từ: "A lô, ai vậy?"
Đối phương giọng điệu bất mãn: "Ghi lại đi, đây là số điện thoại mới của chị, ghi chú là siêu cấp vô địch đáng yêu nhé."
Giang Từ: "Không nói tên tôi cúp máy đây."
Đối phương ánh mắt cụp xuống, nói giọng không vui: "Chị đã nói như vậy rồi mà em còn chưa đoán ra chị là ai sao, Tiểu Từ Từ?"
Tiểu Từ Từ?
Trên thế giới này người có thể gọi mình như vậy chỉ có cháu gái của chủ tịch Vinh Hòa Quốc Tế Lý Vinh Ngọc, Lý Vọng Tụng.
Sau khi biết là ai, Giang Từ hỏi: "Về nước rồi à?"
Cô trước đây vẫn luôn ở nước ngoài xử lý các công việc liên quan đến Vinh Hòa Quốc Tế, ở đó gần hai năm, trong suốt thời gian đó chưa hề về nước, có lẽ là do chuyện của nhà họ Lục lần trước đã khiến bà cụ Lý có ý định điều chuyển cô về, nếu không cô sẽ không về nhanh như vậy.
Lý Vọng Tụng: "Ừ hử, về rồi, bây giờ đã về đến nhà rồi, chị nghe nói Tiểu Ninh cũng đã tốt nghiệp về nước rồi, tối nay gọi nó ra ngoài ăn cơm nhé, chị mời."
Giang Từ: "Được."
Cúp điện thoại xong, Giang Từ đã ghi chú cho số điện thoại này rất đơn giản rõ ràng: Lý Vọng Tụng.
Giang Từ vào mục ghim tìm WeChat của Tiểu Ninh, nhắn tin cho cô nàng: Chị Vọng Tụng hôm nay về nước rồi, chị ấy rủ chúng ta đi ăn cơm, tối nay em có muốn đi cùng không?
Giang Ninh: Được ạ, lâu lắm rồi không gặp chị ấy.
Giang Từ: Chị cũng vậy.
Lúc bảy giờ tối, hai chị em cùng nhau tan làm từ công ty, ngồi cùng một chiếc xe đến địa chỉ quán bar mà chị Vọng Tụng đã gửi.
Trước khi vào trong, Giang Từ nhắc nhở Tiểu Ninh: "Lát nữa đừng uống nhiều rượu quá, nếu không chị Vọng Tụng của em lại đòi uống cả đêm đấy, ngày mai chúng ta còn phải đến công ty họp với bà nội nữa."
"Biết rồi ạ."
Lúc đến, Giang Ninh đã mang theo thuốc Cephalosporin để trong túi.
Nếu chị Vọng Tụng dám đòi họ uống cả đêm, nàng sẽ lập tức lấy thuốc Cephalosporin ra uống ngay, xem chị ấy có còn dám đòi uống rượu nữa không. (*)
Hai người đến phòng riêng, phục vụ mở cửa cho họ.
Giang Từ để Tiểu Ninh vào trước, Tiểu Ninh vào đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, Giang Từ đi vào từ phía sau, lúc nhìn thấy người đang ngồi trong phòng riêng thì cô từ từ đứng lại phía sau Tiểu Ninh.
Phó Nguyễn Ý, cô ấy cũng ở đây.
Lý Vọng Tụng nghe thấy tiếng động ở đây, cô đặt ly rượu xuống, lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của hai người họ, cười bước tới, dang rộng cánh tay nói: "Tiểu Từ, Tiểu Ninh, lâu lắm rồi không gặp..."
Ngay khoảnh khắc Lý Vọng Tụng chuẩn bị ôm tới, hai người một người sang trái, một người sang phải, tránh đi cái ôm của cô.
Lý Vọng Tụng ôm hụt một cái, không kìm được mà lảo đảo hai bước, đợi sau khi đứng vững lại, cô quay người lại nói: "Không thể nào, hai người các em, sao bây giờ lại trở nên tàn nhẫn thế này, ôm một cái cũng không cho, chúng ta đã hai năm không gặp rồi đấy."
Hai người im lặng, có xu hướng muốn quay người bỏ đi, nhưng trước khi họ kịp đi thì Lý Vọng Tụng đã nắm lấy tay Giang Từ trước, sau đó lại nắm lấy tay Giang Ninh, kéo họ vào trong, không cho họ có cơ hội trốn thoát.
Lý Vọng Tụng nói: "Hôm nay chị sau hai năm mới về nước, các em mà dám chạy là chết chắc đấy, biết chưa?"
Giang Từ: "..."
Giang Ninh: "..."
Phòng riêng VIP của quán bar rất lớn, ngồi hai mươi mấy người cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ chỉ có bốn người họ nên trông rất trống trải, hơn nữa Phó Nguyễn Ý ngồi ở ghế sofa đơn, Giang Từ và Giang Ninh lại ngồi ở góc xa nhất của chiếc sofa dài.
Lý Vọng Tụng không có sự lựa chọn nào khác đành phải ngồi ở vị trí giữa, cái dáng vẻ đó, giống như một dải ngân hà nằm ngang giữa ba người họ.
Lý Vọng Tụng liếc sang trái nhìn Giang Từ và Giang Ninh, rồi lại nhìn sang Phó Nguyễn Ý, bất đắc dĩ nói: "Ba vị, các cô ngồi xa như vậy, có chuyện gì trong lòng à? Không ngại thì nói cho tôi nghe với."
Cả ba người đều không nói gì cả.
Lý Vọng Tụng: "..."
Tuy đã sớm biết tập hợp ba người họ lại với nhau thì chỉ có im lặng, không ngờ hai năm trôi qua rồi mà vẫn cứ là im lặng.
Lý Vọng Tụng nghiêng đầu chống cằm, cầm ly rượu vang đỏ rót cho mình nửa ly, sau khi uống cạn, cô đứng dậy đi đến khu vực karaoke, cầm micro bắt đầu điên cuồng chọn bài hát, hát hò, cả căn phòng riêng đều vang vọng giọng hát lạc điệu và khó nghe đến mức cực điểm.
Lý Vọng Tụng đã hát năm sáu bài, thấy ba người họ vẫn không hề có chút động tĩnh gì, liền trực tiếp đi tới, nắm lấy tay Giang Ninh, kéo cô lên sân khấu, rồi nhét vào tay nàng một chiếc micro, nói: "Tiểu Ninh, em hát cùng chị đi."
Giang Ninh nói: "Em không biết hát."
"Em không biết hát à?" Lý Vọng Tụng như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm, "Lúc em đi du học ở nước ngoài, em còn tham gia cả dàn hợp xướng cơ mà, ngay cả âm vực cao của cá heo cũng hát được, bây giờ lại nói với chị là em không biết hát à? Hát, phải hát, không hát là không được đi đâu."
Ồ, quên mất, hồi du học, chị Vọng Tụng có đến thăm mình mấy lần, còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon nữa.
"Thôi được." Giang Ninh vì những món ăn ngon mà đã quay người đi đến khu vực chọn bài hát, chọn vài bài hát tiếng Anh.
Những bài hát tiếng Anh được chọn đều là bài đơn ca, hai người dựa vào cảm xúc mà phân chia nhau hát, đến đoạn điệp khúc thì cùng nhau hợp xướng, căn phòng riêng lúc nãy là giọng hát lạc điệu, khó nghe đến mức cực điểm, bây giờ lại là lúc thì tiếng hát hay như nàng tiên cá, lúc lại ồn ào khó nghe.
Giang Từ ban đầu sắc mặt còn khá bình tĩnh, nhưng đợi một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà đứng dậy rời đi vào phòng vệ sinh.
Phó Nguyễn Ý tay cầm một ly rượu, không thèm liếc nhìn hai người trên màn hình một cái nào, tự mình xoay xoay ly rượu.
Sau khi hát xong hết mấy bài hát tiếng Anh, Lý Vọng Tụng tắt đi, cùng với Giang Ninh quay về chỗ ngồi, một người uống nước, một người uống rượu.
"Tụ tập xong rồi chứ?"
Phó Nguyễn Ý cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên tối nay.
Lý Vọng Tụng mím môi, chẳng vui vẻ gì cả: "Ừm, tụ tập xong rồi, bây giờ các người muốn đi thì tôi không cản."
"Ừm." Phó Nguyễn Ý đặt ly rượu xuống, đứng dậy rời đi.
Giang Từ và Giang Ninh cũng không ở lại lâu nữa, nhưng lúc rời đi đã kéo cả Lý Vọng Tụng cùng đi.
Giang Ninh nhìn cô: "Lần trước, lần trước nữa và lần trước nữa nữa chị cũng nói y như vậy, chị Vọng Tụng, đợi đến khi nào chị thật sự không rủ nữa, biết đâu sẽ không nói nữa."
Lý Vọng Tụng thở dài: "Haizz, chị chỉ thấy chuyện của thế hệ trước không liên quan gì đến thế hệ sau các em thôi, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua rồi mà hai nhà các em vẫn cứ như vậy, bà nội nói, hai nhà các em lúc trước rất thân thiết, thậm chí đã đến mức hai nhà định hôn ước cho con cháu rồi."
Giang Ninh nói: "Chuyện của thế hệ sau là chuyện của thế hệ trước, chuyện của thế hệ trước, sao lại không phải là chuyện của thế hệ sau chứ?"
Lý Vọng Tụng bị một câu nói của Tiểu Ninh làm cho á khẩu.
Giang Ninh: "Cho nên, chị Vọng Tụng, chị và bác Lý đừng khuyên hai nhà chúng em nữa, chỉ cần bà nội nhà chúng em không nghĩ thông, bà cụ nhà họ Phó không nghĩ thông thì chuyện này sẽ mãi mãi không có kết quả, chúng em chỉ có thể đợi thời gian trả lời thôi."
"Biết rồi." Lý Vọng Tụng đưa tay lên v**t v* đầu Tiểu Ninh.
Giang Từ nhìn thấy, đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lý Vọng Tụng, nói: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có sờ lung tung."
Lý Vọng Tụng: "..."
Đúng là một đứa cuồng em gái.
Sau khi rời khỏi quán bar, Phó Nguyễn Ý lên xe đến bệnh viện thăm dì út, tối nay cô sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc.
Giang Từ sau khi lên xe liếc nhìn đồng hồ, giờ này cũng gần đến giờ cô út tan làm rồi, nhân lúc hôm nay không có việc gì nên hai chị em đã cùng nhau đến bệnh viện đón cô út tan làm.
Lần này hai người đến đúng giờ, vừa mới đến bệnh viện đã thấy cô út thu dọn đồ đạc xong, từ trong văn phòng đi ra chuẩn bị tan làm.
"Cô út."
"Cô út."
Giang Từ và Giang Ninh cùng nhau gọi.
Giang Lam nhìn thấy hai người họ có chút ngẩn người, sau khi phản ứng lại một lúc, cô cười nói: "Sao hai cháu lại đến cùng nhau thế này?"
Giang Ninh nói: "Vừa mới gặp mặt chị Vọng Tụng xong ạ, nghĩ đến sắp đến giờ cô út tan làm rồi nên qua đây đón cô."
"Được rồi, vậy đi thôi, cô tan làm rồi." Giang Lam nói.
"Vâng." Giang Ninh khoác tay Giang Lam đi phía trước, Giang Từ một mình đi theo sau.
Ba người đang đi thì đến chỗ rẽ, từ hướng đối diện, hai người một trước một sau từ từ đi tới.
Vì Giang Lam đang nói chuyện với Tiểu Ninh nên không hề nhìn thấy họ, chỉ có Giang Từ và Giang Ninh nhìn thấy, nhưng Giang Ninh chỉ nhận ra người đi phía trước, người đi theo sau cô tưởng chỉ là bác sĩ trong bệnh viện nên không nghĩ nhiều, chỉ có Giang Từ biết cả hai người đều là người nhà họ Phó.
Năm người lướt qua nhau trong hành lang.
Phòng bệnh của Liễu Hi Đình.
Phó Hiển Thanh tan làm từ công ty liền qua đây chăm sóc, thỉnh thoảng lại cho cô ăn chút trái cây hoặc là canh.
Bác sĩ nói những thứ này có lợi cho việc hồi phục vết mổ và cơ thể sau phẫu thuật.
"Được rồi, mẹ, con không ăn nữa đâu." Liễu Hi Đình uống xong ngụm canh cuối cùng rồi nói với bà.
Phó Hiển Thanh: "Được rồi, uống cũng không ít rồi."
Sau khi Phó Hiển Thanh cho ăn xong, người hộ lý đi tới nhận lấy chiếc bát từ tay bà, mang vào bếp đổ đi, rồi rửa sạch bát.
Phó Hiển Thanh ngồi được một lúc thì Phó Nguyễn Ý và Cố Phỉ Nhiên cùng nhau đi vào, "Bà ngoại, dì út."
"Ừm." Phó Hiển Thanh đáp lại một tiếng.
Phó Nguyễn Ý và Cố Phỉ Nhiên đều nhận ra giọng điệu không đúng của bà ngoại, hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ, Cố Phỉ Nhiên đi chăm sóc dì út, còn Phó Nguyễn Ý thì đưa bà ngoại ra sofa bên ngoài ngồi, ở đây dì út sẽ không nghe thấy được.
Phó Nguyễn Ý quan tâm hỏi: "Bà ngoại, hai hôm nay bà sao vậy, có phải là lo lắng cho sức khỏe của dì út không ạ? Bác sĩ nói sức khỏe của dì út hồi phục không tệ, một tháng nữa là có thể xuất viện rồi ạ."
Phó Hiển Thanh biết ý của hai chị em họ, mệt mỏi nói: "Bà đúng là lo lắng cho sức khỏe của dì út cháu, nhưng lại không phải vì sức khỏe của dì út mà buồn rầu như vậy."
"Vậy thì là vì sao?" Phó Nguyễn Ý hỏi.
Sắc mặt Phó Hiển Thanh u ám, đôi mắt hằn sâu dấu vết thời gian lộ ra vẻ hoang mang, "Kể từ hôm nói chuyện với cô út nhà họ Giang ở bãi đỗ xe, cô út nhà họ Giang vẫn chưa hề đến thăm Hi Đình, bà còn tưởng ít ra nó sẽ đến thăm."
Phó Nguyễn Ý: "Không đạt được kết quả như bà mong muốn, cho nên bây giờ bà rất không hài lòng với cô ấy à?"
"Không phải." Phó Hiển Thanh khẽ lắc đầu, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh trong quá khứ, "Bà chỉ đang nghĩ, tình cảm của cô út nhà họ Giang và dì út cháu không phải là giả, nhưng tại sao nó lại phải kiên quyết chọn Tiền Anh như vậy, không hề nghĩ đến dì út cháu chút nào."
Phó Nguyễn Ý an ủi: "Tiền Anh lấy việc cắt đứt quan hệ mẹ con ra để đe dọa, nếu cô út nhà họ Giang thật sự nghĩ đến dì út, sau này lỡ như chia tay vì không còn yêu nữa thì cô ấy ngay cả nhà họ Giang cũng không thể về, cho nên thà ngay từ đầu không nghĩ đến còn hơn."
Ngay từ đầu không nghĩ đến.
Phó Hiển Thanh đột nhiên bắt đầu suy ngẫm về câu nói này.
"Tiểu Nhiên, Tiểu Nguyễn đưa bà ngoại cháu đi đâu rồi, ra ngoài tránh ta nói chuyện gì vậy, có liên quan đến cô út nhà họ Giang không?" Liễu Hi Đình là luật sư, chi tiết này cô vẫn có thể nhìn ra được.
Cố Phỉ Nhiên kiểm tra dữ liệu, trả lời: "Không biết đâu ạ, họ nói chuyện rất nhỏ, không nghe thấy được."
Câu trả lời rất ba phải.
Liễu Hi Đình nhìn Cố Phỉ Nhiên kiểm tra dữ liệu trên thiết bị, nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên hỏi: "Ủa, Tiểu Nhiên, bà ngoại cháu trước đây có tìm cô út nhà họ Giang nói chuyện không, có phải là nói với cậu ấy là đồng ý chuyện giữa dì và cậu ấy không?"
Liễu Hi Đình hỏi rất tự nhiên, như thể chỉ buột miệng hỏi.
Nhưng Cố Phỉ Nhiên rất nhanh đã nhận ra ý trong lời nói của dì út, dù cho có bị dì út đoán ra mình đang nói dối đi chăng nữa, nàng cũng mơ hồ nói: "Không biết đâu ạ, cháu chưa từng nghe qua chuyện này."
Liễu Hi Đình từ những cử chỉ của Tiểu Nhiên đã xác nhận được rồi, ánh mắt cô trầm xuống, rồi đưa tay lên nhẹ nhàng kéo lấy chiếc áo blouse trắng của Tiểu Nhiên.
"Sao vậy ạ?" Cố Phỉ Nhiên cúi người thấp xuống hỏi.
Liễu Hi Đình nhỏ giọng nói: "Nói với cậu ấy, thời gian này dì vẫn luôn chăm sóc sức khỏe tốt, đợi sau khi xuất viện rồi cũng sẽ tự chăm sóc mình tốt, bảo cậu ấy đừng lo cho dì, còn nữa, cháu nói với cậu ấy, đừng để bị đe dọa, cũng không cần chọn dì."
Cố Phỉ Nhiên cúi người, lông mày chau lại.
Liễu Hi Đình buông tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, nói: "Hai nhà chúng ta đều không đáng để vì đối phương mà từ bỏ gia đình của mình, nếu là dì, lựa chọn của dì cũng sẽ là gia đình, đương nhiên, chuyện của bà Liễu là một ngoại lệ."
Cố Phỉ Nhiên không trả lời lời nói của dì út, bởi vì không biết nên nói gì, nàng có thể hiểu được bác sĩ Giang, cũng có thể hiểu được dì út, thậm chí cả Giang Từ nàng cũng có thể hiểu, nhưng thật sự không được sao?
Trong phòng có bốn người, ba người đều đang suy nghĩ.
Thứ hai, trời âm u.
Lý Vọng Tụng về được vài ngày mới biết tin dì út nhà họ Phó nhập viện, ngay hôm biết tin, cô đã mang hoa và giỏ trái cây đến phòng bệnh thăm.
Thời gian này có rất nhiều người đến thăm Liễu Hi Đình, nhưng đều bị vệ sĩ ở cửa đuổi đi, lúc Lý Vọng Tụng đến, vệ sĩ đã nói thẳng: "Bây giờ không nhận thăm bệnh."
Lý Vọng Tụng không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Phó Nguyễn Ý, kết quả là điện thoại của đối phương cứ reo mãi nhưng không có người nghe.
Lý Vọng Tụng tìm kiếm trong danh bạ WeChat, lướt qua cả trăm cái tên mới tìm thấy được số liên lạc của dì Liễu, lúc thêm vào lúc trước, cô chỉ tiện tay thêm, không hề ghi chú cũng không có lịch sử trò chuyện, chỉ có thể tìm trong danh bạ, may mà dì Liễu không hề đổi số liên lạc.
Sau khi Lý Vọng Tụng tìm được, cô liền nhắn tin cho dì Liễu: Dì Liễu ơi, cháu là Vọng Tụng đây, cháu đến bệnh viện thăm dì rồi, nhưng mà vệ sĩ ở cửa không cho cháu vào, dì dàn xếp giúp cháu một chút với?
Liễu Hi Đình đang xem tài liệu phiên tòa, nhận được tin nhắn, nhìn thấy là do Lý Vọng Tụng gửi đến thì có chút ngạc nhiên.
Trước đây nghe Tiểu Nguyễn nói, Vọng Tụng đã về rồi, nhưng không ngờ nó lại đến thăm mình.
Liễu Hi Đình: Được.
Liễu Hi Đình đặt tài liệu phiên tòa xuống, nói với người hộ lý đang ở trong phòng bệnh: "Có một người đến thăm ở cửa, cô đưa cô ấy qua đây một chút."
"Vâng." Người hộ lý đứng dậy ra cửa đón người.
Lý Vọng Tụng nhận được tin nhắn, liền đi lại về phía cửa phòng bệnh, lần này cửa phòng bệnh đã mở ra, người hộ lý nói: "Thưa cô, cô Liễu mời cô vào."
"Được." Lý Vọng Tụng đứng thẳng lưng đi qua giữa hai vệ sĩ, vừa mới vào trong, còn chưa đi đến gần đã nói: "Dì Liễu ơi, còn tưởng dì đã không còn nhớ cháu rồi."
Liễu Hi Đình cười nhẹ: "Sao có thể quên được."
-----------------------------------------------------
(*) Cephalosporin (): Các cephalosporin trong cấu trúc có chuỗi bên N-methylthiotetrazole (NMTT) (như Cefotetan) khi phản ứng với ethanol (rượu) sẽ gây ra tác dụng giống disulfiram, gây buồn nôn hoặc nôn.
Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Cạch, Giang Từ không tìm thấy người ở đây, cô đóng cửa văn phòng lại rồi đi đến nơi khác tiếp tục tìm cô út.
Cố Phỉ Nhiên: "..."
Còn tưởng là cô.
Giang Từ tìm kiếm khắp mấy vòng quanh khoa ngoại tổng hợp đều không thấy bóng dáng của cô út, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời, không còn cách nào khác, cô đành phải quay lại bên ngoài văn phòng của cô út để đợi, dù cô út có đi đâu đi chăng nữa thì cuối cùng cô cũng sẽ quay về đây.
Giang Từ im lặng chờ đợi, chưa đầy ba phút, Giang Lam đã xuất hiện ở hành lang của khoa ngoại tổng hợp.
"Cô út." Giang Từ nhìn thấy người, liền lập tức chạy tới.
Giang Lam nhìn cô cười nhẹ: "Tiểu Từ, sao cháu lại đến vào giờ này, công việc ở công ty không bận à?"
Giang Từ nghiêm túc nói: "Bà nội bảo cháu đến thăm dì Liễu, cháu đã mang hoa và giỏ trái cây đến rồi, nghe Phó Nguyễn Ý nói, bà cụ nhà họ Phó đã đến tìm cô nói chuyện, hai người lúc nãy đã nói những gì?"
"Không có gì đâu." Sắc mặt Giang Lam trầm xuống.
Dáng vẻ này đâu giống như không có chuyện gì, lại liên quan đến cô út và dì Liễu, cho nên cô nhất định phải hỏi cho rõ.
Giang Từ đoán: "Theo tính cách của bà cụ nhà họ Phó, bà ấy tìm cô nói chuyện chắc là để ép cô rời khỏi dì Liễu, để cô không bao giờ xuất hiện bên cạnh dì Liễu nữa, đúng không?"
"Ngược lại hoàn toàn." Giang Lam cười khổ, "Bà cụ nhà họ Phó đồng ý cho cô và dì Liễu của cháu ở bên nhau, không hề đưa ra bất kỳ điều kiện nào, chỉ đơn giản là không muốn nhìn dì Liễu của cháu hành hạ bản thân."
Bà cụ nhà họ Phó đồng ý cho cô út và dì Liễu ở bên nhau.
Người nhà họ Phó có tốt bụng đến thế sao?
"Không đúng." Giang Từ phản ứng lại, nhìn về phía cô út.
Giang Lam biết cô muốn nói gì, khẽ gật đầu, thở dài một hơi: "Bà ấy đúng là có ý đó, bà cụ nhà họ Phó sở dĩ đồng ý cho cô và dì Liễu của cháu ở bên nhau, một mặt là vì sức khỏe của dì Liễu của cháu thì không sai, mặt khác, là muốn ép cô và bà nội của cháu cắt đứt quan hệ, giống như năm xưa nhà họ Giang chúng ta đã ép người nhà họ Phó cắt đứt quan hệ vậy."
Giang Từ không đồng ý với cách nói này, "Không giống nhau, chúng ta không hề ép người nhà họ Phó cắt đứt quan hệ."
Năm xưa nhà họ Giang và nhà họ Phó là bạn thân, vợ của bà cụ nhà họ Phó, bà Liễu, và bà nội Giang có quan hệ rất tốt, nhưng ai có thể ngờ được trong lúc hai nhà đang vui vẻ bàn chuyện liên hôn cho con cháu khi chúng lớn lên thì nhà họ Liễu lại đột ngột gặp biến cố.
Nhà họ Liễu bị khám xét, cha mẹ một người chết một người bị bắt, còn liên lụy đến cả nhà họ Phó và Phó Hiển Thanh, nhà họ Phó không chỉ bị điều tra mà Phó Hiển Thanh cũng bị bắt vào thẩm vấn, bị giam một tháng mới được ra.
Những người lớn tuổi của nhà họ Phó khi đó vì sự nghiệp gia tộc đã ép bà cụ nhà họ Phó ly hôn với bà Liễu, nhưng bà cụ nhà họ Phó thà chết cũng không chịu ly hôn, thế là người nhà họ Phó lại bắt đầu uy h**p bà Liễu.
Bà Liễu vốn đã vô cùng đau lòng vì cha mẹ, còn chưa kịp nguôi ngoai lại bị người nhà họ Phó ép buộc như vậy, bà không còn cách nào khác đành phải đồng ý ly hôn với thế hệ trước của nhà họ Phó để bảo toàn cho nhà họ Phó, chỉ có điều là bà cụ nhà họ Phó nói thế nào cũng không chịu.
Trong lúc vô cùng tuyệt vọng, bà Liễu đã tìm đến bà nội Giang, cầu xin bà cứu giúp những đứa trẻ của nhà họ Liễu, dù chỉ là cho một bát cơm, một bát nước cũng được, bà còn cầu xin bà nội thuyết phục Phó Hiển Thanh đồng ý ly hôn.
Bà nội Giang nhìn thấy bà Liễu đang dắt theo đứa bé Liễu Hi Đình khi đó chỉ mới vài tuổi, trong lòng dấy lên niềm thương cảm nên đã đồng ý giúp bà Liễu cứu giúp người nhà họ Liễu, nhưng lại không đồng ý giúp bà Liễu và Phó Hiển Thanh ly hôn, sự việc vốn đang diễn ra thì ai có thể ngờ được tai nạn lại một lần nữa ập đến.
Nhà họ Phó bất mãn với việc nhà họ Giang giúp đỡ bà Liễu nên đã quyết định không còn cung cấp hỗ trợ tài chính cho nhà họ Giang nữa, khiến cho tình hình của nhà họ Giang trở nên nguy cấp, hàng trăm công nhân không nhận được lương, nhà máy đứng trước nguy cơ phá sản, rất nhiều công nhân đã tập trung bên ngoài nhà máy hô hào đình công.
Bà nội Giang bất đắc dĩ đành phải vừa giúp đỡ bà Liễu vừa nghĩ cách để giảm bớt áp lực về tài chính.
Vì chuyện này mà nhà họ Tiền gần như đã bán hết tài sản của mình.
Sau chuyện này, quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Phó trở nên vô cùng tồi tệ, nhưng quan hệ với Phó Hiển Thanh thì vẫn còn tốt.
Phó Hiển Thanh một mặt ngấm ngầm giúp đỡ nhà họ Giang và bà Liễu, một mặt lại cố gắng giành lấy quyền lực trong nhà họ Phó, sự việc thực sự khiến cho mối quan hệ giữa bà nội Giang và Phó Hiển Thanh rạn nứt là việc thế hệ trước của nhà họ Phó không chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng mà còn dùng cả dì Liễu để ép bà Liễu ly hôn.
Bà Liễu vì dì Liễu mà bất đắc dĩ phải đến tận nhà quỳ xuống cầu xin Phó Hiển Thanh ly hôn, hôm đó bà còn mang theo cả bà nội Giang.
Để không phải ly hôn, bà cụ nhà họ Phó đã thẳng thừng tuyên bố trước mặt người nhà họ Phó rằng bà sẽ từ bỏ thân phận của mình, không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần được cùng vợ rời đi, nhưng điều đó vẫn không thể lay chuyển được ý định của bà Liễu, Phó Hiển Thanh không còn cách nào khác đành phải cầu xin bà nội Giang, để bà nội nói với bà Liễu đừng ly hôn với mình, bà nội Giang đã giúp đỡ nhà họ Liễu rất nhiều, chỉ cần mở lời, bà Liễu nhất định sẽ đồng ý, nhưng bà nội Giang đã không hề mở lời.
Bởi vì nhà họ Phó đã lấy dì Liễu ra để uy h**p bà Liễu, chỉ cần bà Liễu một ngày chưa ly hôn với Phó Hiển Thanh thì dì Liễu sẽ mãi mãi chỉ có thể ở lại quê, trở thành một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.
Bà Liễu vì dì Liễu mà chỉ có thể ly hôn với bà cụ nhà họ Phó.
Hôm đó, hai người đã ly hôn.
Bà Liễu được bà nội Giang đưa đi và thu xếp cho một nơi yên tĩnh, không bao lâu sau, dì Liễu được đưa trở lại nhà họ Phó, từ đó hai bên không còn bất kỳ liên lạc nào, nhưng bà cụ nhà họ Phó vẫn luôn âm thầm cho người đi tìm địa chỉ của bà Liễu.
Cho đến năm năm sau, bà nội Giang nhận được điện thoại từ bệnh viện, mới biết được bà Liễu đã bị bệnh nặng, không còn hy vọng cứu chữa.
Sau khi bà nội Giang đến bệnh viện thấy được tình hình của bà Liễu, bà đã lập tức liên lạc với bà cụ nhà họ Phó, chỉ tiếc là cuối cùng cũng đã muộn một bước, khi Phó Hiển Thanh đến bệnh viện, thứ bà nhìn thấy đã là một tấm vải trắng và một thi thể lạnh lẽo, mà lúc đó sóng gió của nhà họ Liễu cũng đã qua đi, bà cụ nhà họ Phó cũng đã dần dần nắm được quyền lực trong nhà họ Phó, mong đợi ngày được tái ngộ cùng bà Liễu, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy.
Cùng với sự ra đi của bà Liễu, mối quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Phó đã trở thành như ngày hôm nay.
Hơn ba mươi năm, không hề qua lại.
Trong hơn ba mươi năm này, thế hệ trước của nhà họ Phó lần lượt qua đời, oán hận cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, còn bà nội Giang thì vì lao lực quá độ mà không may mắc phải bệnh ung thư, hơn mười năm trước đã qua đời trong bệnh tật, lúc lâm chung nói lời trăn trối, bà đã hướng về không trung mà nói một câu xin lỗi.
Năm bà nội Giang qua đời, Phó Hiển Thanh cũng dần biến mất khỏi Thịnh Đỉnh, thay vào đó là Phó Nguyễn Ý bắt đầu quản lý Thịnh Đỉnh.
"Đều như nhau cả." Giang Lam nói một cách nhẹ nhàng.
Giang Từ hai tay siết chặt, lo lắng nói: "Vậy cô út, cô định làm thế nào, chọn dì Liễu hay là bà nội?"
Giang Lam: "Cô không biết, để cô suy nghĩ đã."
Giang Từ không làm phiền cô: "Vâng, vậy cô cứ suy nghĩ đi, nếu có câu trả lời rồi thì có thể nói cho cháu biết, cháu mãi mãi đứng về phía cô út."
Lòng Giang Lam được an ủi đi rất nhiều, "Ừm, cảm ơn Tiểu Từ, Tiểu Từ của chúng ta thật sự đã lớn lên rất nhiều rồi."
Lời khen này, bây giờ nghe chẳng hề dễ chịu chút nào.
Giang Lam tiếp tục đi làm việc, Giang Từ quay người rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không phải năm đó nhà họ Liễu xảy ra chuyện, biết đâu dì Liễu và cô út đã được định hôn từ nhỏ rồi, hai người bây giờ cũng sẽ không đến mức trắc trở như vậy.
Trong mấy ngày Liễu Hi Đình nhập viện, Giang Lam không một lần đến thăm, tin nhắn cũng không hề gửi, chia tay một cách dứt khoát, giống như hai người chưa từng quen biết nhau.
Lô hàng ở cảng sau mấy lần điều động đã bắt đầu được vận chuyển về theo từng đợt, bên phía nhà máy cũng đã bắt đầu gia công.
Reng reng reng, Giang Từ đang chuyên tâm làm việc ở công ty thì có một cuộc điện thoại lạ gọi đến, cô liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, là số lạ nên không do dự mà cúp máy, không ngờ vừa mới cúp máy thì đối phương lại gọi lại.
Nếu một người thật sự muốn liên lạc, thì khi bị cúp máy lần đầu tiên, nhất định sẽ gọi lại lần thứ hai.
Thế là lần thứ hai Giang Từ đã bắt máy.
Giang Từ: "A lô, ai vậy?"
Đối phương giọng điệu bất mãn: "Ghi lại đi, đây là số điện thoại mới của chị, ghi chú là siêu cấp vô địch đáng yêu nhé."
Giang Từ: "Không nói tên tôi cúp máy đây."
Đối phương ánh mắt cụp xuống, nói giọng không vui: "Chị đã nói như vậy rồi mà em còn chưa đoán ra chị là ai sao, Tiểu Từ Từ?"
Tiểu Từ Từ?
Trên thế giới này người có thể gọi mình như vậy chỉ có cháu gái của chủ tịch Vinh Hòa Quốc Tế Lý Vinh Ngọc, Lý Vọng Tụng.
Sau khi biết là ai, Giang Từ hỏi: "Về nước rồi à?"
Cô trước đây vẫn luôn ở nước ngoài xử lý các công việc liên quan đến Vinh Hòa Quốc Tế, ở đó gần hai năm, trong suốt thời gian đó chưa hề về nước, có lẽ là do chuyện của nhà họ Lục lần trước đã khiến bà cụ Lý có ý định điều chuyển cô về, nếu không cô sẽ không về nhanh như vậy.
Lý Vọng Tụng: "Ừ hử, về rồi, bây giờ đã về đến nhà rồi, chị nghe nói Tiểu Ninh cũng đã tốt nghiệp về nước rồi, tối nay gọi nó ra ngoài ăn cơm nhé, chị mời."
Giang Từ: "Được."
Cúp điện thoại xong, Giang Từ đã ghi chú cho số điện thoại này rất đơn giản rõ ràng: Lý Vọng Tụng.
Giang Từ vào mục ghim tìm WeChat của Tiểu Ninh, nhắn tin cho cô nàng: Chị Vọng Tụng hôm nay về nước rồi, chị ấy rủ chúng ta đi ăn cơm, tối nay em có muốn đi cùng không?
Giang Ninh: Được ạ, lâu lắm rồi không gặp chị ấy.
Giang Từ: Chị cũng vậy.
Lúc bảy giờ tối, hai chị em cùng nhau tan làm từ công ty, ngồi cùng một chiếc xe đến địa chỉ quán bar mà chị Vọng Tụng đã gửi.
Trước khi vào trong, Giang Từ nhắc nhở Tiểu Ninh: "Lát nữa đừng uống nhiều rượu quá, nếu không chị Vọng Tụng của em lại đòi uống cả đêm đấy, ngày mai chúng ta còn phải đến công ty họp với bà nội nữa."
"Biết rồi ạ."
Lúc đến, Giang Ninh đã mang theo thuốc Cephalosporin để trong túi.
Nếu chị Vọng Tụng dám đòi họ uống cả đêm, nàng sẽ lập tức lấy thuốc Cephalosporin ra uống ngay, xem chị ấy có còn dám đòi uống rượu nữa không. (*)
Hai người đến phòng riêng, phục vụ mở cửa cho họ.
Giang Từ để Tiểu Ninh vào trước, Tiểu Ninh vào đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, Giang Từ đi vào từ phía sau, lúc nhìn thấy người đang ngồi trong phòng riêng thì cô từ từ đứng lại phía sau Tiểu Ninh.
Phó Nguyễn Ý, cô ấy cũng ở đây.
Lý Vọng Tụng nghe thấy tiếng động ở đây, cô đặt ly rượu xuống, lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của hai người họ, cười bước tới, dang rộng cánh tay nói: "Tiểu Từ, Tiểu Ninh, lâu lắm rồi không gặp..."
Ngay khoảnh khắc Lý Vọng Tụng chuẩn bị ôm tới, hai người một người sang trái, một người sang phải, tránh đi cái ôm của cô.
Lý Vọng Tụng ôm hụt một cái, không kìm được mà lảo đảo hai bước, đợi sau khi đứng vững lại, cô quay người lại nói: "Không thể nào, hai người các em, sao bây giờ lại trở nên tàn nhẫn thế này, ôm một cái cũng không cho, chúng ta đã hai năm không gặp rồi đấy."
Hai người im lặng, có xu hướng muốn quay người bỏ đi, nhưng trước khi họ kịp đi thì Lý Vọng Tụng đã nắm lấy tay Giang Từ trước, sau đó lại nắm lấy tay Giang Ninh, kéo họ vào trong, không cho họ có cơ hội trốn thoát.
Lý Vọng Tụng nói: "Hôm nay chị sau hai năm mới về nước, các em mà dám chạy là chết chắc đấy, biết chưa?"
Giang Từ: "..."
Giang Ninh: "..."
Phòng riêng VIP của quán bar rất lớn, ngồi hai mươi mấy người cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ chỉ có bốn người họ nên trông rất trống trải, hơn nữa Phó Nguyễn Ý ngồi ở ghế sofa đơn, Giang Từ và Giang Ninh lại ngồi ở góc xa nhất của chiếc sofa dài.
Lý Vọng Tụng không có sự lựa chọn nào khác đành phải ngồi ở vị trí giữa, cái dáng vẻ đó, giống như một dải ngân hà nằm ngang giữa ba người họ.
Lý Vọng Tụng liếc sang trái nhìn Giang Từ và Giang Ninh, rồi lại nhìn sang Phó Nguyễn Ý, bất đắc dĩ nói: "Ba vị, các cô ngồi xa như vậy, có chuyện gì trong lòng à? Không ngại thì nói cho tôi nghe với."
Cả ba người đều không nói gì cả.
Lý Vọng Tụng: "..."
Tuy đã sớm biết tập hợp ba người họ lại với nhau thì chỉ có im lặng, không ngờ hai năm trôi qua rồi mà vẫn cứ là im lặng.
Lý Vọng Tụng nghiêng đầu chống cằm, cầm ly rượu vang đỏ rót cho mình nửa ly, sau khi uống cạn, cô đứng dậy đi đến khu vực karaoke, cầm micro bắt đầu điên cuồng chọn bài hát, hát hò, cả căn phòng riêng đều vang vọng giọng hát lạc điệu và khó nghe đến mức cực điểm.
Lý Vọng Tụng đã hát năm sáu bài, thấy ba người họ vẫn không hề có chút động tĩnh gì, liền trực tiếp đi tới, nắm lấy tay Giang Ninh, kéo cô lên sân khấu, rồi nhét vào tay nàng một chiếc micro, nói: "Tiểu Ninh, em hát cùng chị đi."
Giang Ninh nói: "Em không biết hát."
"Em không biết hát à?" Lý Vọng Tụng như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm, "Lúc em đi du học ở nước ngoài, em còn tham gia cả dàn hợp xướng cơ mà, ngay cả âm vực cao của cá heo cũng hát được, bây giờ lại nói với chị là em không biết hát à? Hát, phải hát, không hát là không được đi đâu."
Ồ, quên mất, hồi du học, chị Vọng Tụng có đến thăm mình mấy lần, còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon nữa.
"Thôi được." Giang Ninh vì những món ăn ngon mà đã quay người đi đến khu vực chọn bài hát, chọn vài bài hát tiếng Anh.
Những bài hát tiếng Anh được chọn đều là bài đơn ca, hai người dựa vào cảm xúc mà phân chia nhau hát, đến đoạn điệp khúc thì cùng nhau hợp xướng, căn phòng riêng lúc nãy là giọng hát lạc điệu, khó nghe đến mức cực điểm, bây giờ lại là lúc thì tiếng hát hay như nàng tiên cá, lúc lại ồn ào khó nghe.
Giang Từ ban đầu sắc mặt còn khá bình tĩnh, nhưng đợi một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà đứng dậy rời đi vào phòng vệ sinh.
Phó Nguyễn Ý tay cầm một ly rượu, không thèm liếc nhìn hai người trên màn hình một cái nào, tự mình xoay xoay ly rượu.
Sau khi hát xong hết mấy bài hát tiếng Anh, Lý Vọng Tụng tắt đi, cùng với Giang Ninh quay về chỗ ngồi, một người uống nước, một người uống rượu.
"Tụ tập xong rồi chứ?"
Phó Nguyễn Ý cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên tối nay.
Lý Vọng Tụng mím môi, chẳng vui vẻ gì cả: "Ừm, tụ tập xong rồi, bây giờ các người muốn đi thì tôi không cản."
"Ừm." Phó Nguyễn Ý đặt ly rượu xuống, đứng dậy rời đi.
Giang Từ và Giang Ninh cũng không ở lại lâu nữa, nhưng lúc rời đi đã kéo cả Lý Vọng Tụng cùng đi.
Giang Ninh nhìn cô: "Lần trước, lần trước nữa và lần trước nữa nữa chị cũng nói y như vậy, chị Vọng Tụng, đợi đến khi nào chị thật sự không rủ nữa, biết đâu sẽ không nói nữa."
Lý Vọng Tụng thở dài: "Haizz, chị chỉ thấy chuyện của thế hệ trước không liên quan gì đến thế hệ sau các em thôi, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua rồi mà hai nhà các em vẫn cứ như vậy, bà nội nói, hai nhà các em lúc trước rất thân thiết, thậm chí đã đến mức hai nhà định hôn ước cho con cháu rồi."
Giang Ninh nói: "Chuyện của thế hệ sau là chuyện của thế hệ trước, chuyện của thế hệ trước, sao lại không phải là chuyện của thế hệ sau chứ?"
Lý Vọng Tụng bị một câu nói của Tiểu Ninh làm cho á khẩu.
Giang Ninh: "Cho nên, chị Vọng Tụng, chị và bác Lý đừng khuyên hai nhà chúng em nữa, chỉ cần bà nội nhà chúng em không nghĩ thông, bà cụ nhà họ Phó không nghĩ thông thì chuyện này sẽ mãi mãi không có kết quả, chúng em chỉ có thể đợi thời gian trả lời thôi."
"Biết rồi." Lý Vọng Tụng đưa tay lên v**t v* đầu Tiểu Ninh.
Giang Từ nhìn thấy, đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lý Vọng Tụng, nói: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có sờ lung tung."
Lý Vọng Tụng: "..."
Đúng là một đứa cuồng em gái.
Sau khi rời khỏi quán bar, Phó Nguyễn Ý lên xe đến bệnh viện thăm dì út, tối nay cô sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc.
Giang Từ sau khi lên xe liếc nhìn đồng hồ, giờ này cũng gần đến giờ cô út tan làm rồi, nhân lúc hôm nay không có việc gì nên hai chị em đã cùng nhau đến bệnh viện đón cô út tan làm.
Lần này hai người đến đúng giờ, vừa mới đến bệnh viện đã thấy cô út thu dọn đồ đạc xong, từ trong văn phòng đi ra chuẩn bị tan làm.
"Cô út."
"Cô út."
Giang Từ và Giang Ninh cùng nhau gọi.
Giang Lam nhìn thấy hai người họ có chút ngẩn người, sau khi phản ứng lại một lúc, cô cười nói: "Sao hai cháu lại đến cùng nhau thế này?"
Giang Ninh nói: "Vừa mới gặp mặt chị Vọng Tụng xong ạ, nghĩ đến sắp đến giờ cô út tan làm rồi nên qua đây đón cô."
"Được rồi, vậy đi thôi, cô tan làm rồi." Giang Lam nói.
"Vâng." Giang Ninh khoác tay Giang Lam đi phía trước, Giang Từ một mình đi theo sau.
Ba người đang đi thì đến chỗ rẽ, từ hướng đối diện, hai người một trước một sau từ từ đi tới.
Vì Giang Lam đang nói chuyện với Tiểu Ninh nên không hề nhìn thấy họ, chỉ có Giang Từ và Giang Ninh nhìn thấy, nhưng Giang Ninh chỉ nhận ra người đi phía trước, người đi theo sau cô tưởng chỉ là bác sĩ trong bệnh viện nên không nghĩ nhiều, chỉ có Giang Từ biết cả hai người đều là người nhà họ Phó.
Năm người lướt qua nhau trong hành lang.
Phòng bệnh của Liễu Hi Đình.
Phó Hiển Thanh tan làm từ công ty liền qua đây chăm sóc, thỉnh thoảng lại cho cô ăn chút trái cây hoặc là canh.
Bác sĩ nói những thứ này có lợi cho việc hồi phục vết mổ và cơ thể sau phẫu thuật.
"Được rồi, mẹ, con không ăn nữa đâu." Liễu Hi Đình uống xong ngụm canh cuối cùng rồi nói với bà.
Phó Hiển Thanh: "Được rồi, uống cũng không ít rồi."
Sau khi Phó Hiển Thanh cho ăn xong, người hộ lý đi tới nhận lấy chiếc bát từ tay bà, mang vào bếp đổ đi, rồi rửa sạch bát.
Phó Hiển Thanh ngồi được một lúc thì Phó Nguyễn Ý và Cố Phỉ Nhiên cùng nhau đi vào, "Bà ngoại, dì út."
"Ừm." Phó Hiển Thanh đáp lại một tiếng.
Phó Nguyễn Ý và Cố Phỉ Nhiên đều nhận ra giọng điệu không đúng của bà ngoại, hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ, Cố Phỉ Nhiên đi chăm sóc dì út, còn Phó Nguyễn Ý thì đưa bà ngoại ra sofa bên ngoài ngồi, ở đây dì út sẽ không nghe thấy được.
Phó Nguyễn Ý quan tâm hỏi: "Bà ngoại, hai hôm nay bà sao vậy, có phải là lo lắng cho sức khỏe của dì út không ạ? Bác sĩ nói sức khỏe của dì út hồi phục không tệ, một tháng nữa là có thể xuất viện rồi ạ."
Phó Hiển Thanh biết ý của hai chị em họ, mệt mỏi nói: "Bà đúng là lo lắng cho sức khỏe của dì út cháu, nhưng lại không phải vì sức khỏe của dì út mà buồn rầu như vậy."
"Vậy thì là vì sao?" Phó Nguyễn Ý hỏi.
Sắc mặt Phó Hiển Thanh u ám, đôi mắt hằn sâu dấu vết thời gian lộ ra vẻ hoang mang, "Kể từ hôm nói chuyện với cô út nhà họ Giang ở bãi đỗ xe, cô út nhà họ Giang vẫn chưa hề đến thăm Hi Đình, bà còn tưởng ít ra nó sẽ đến thăm."
Phó Nguyễn Ý: "Không đạt được kết quả như bà mong muốn, cho nên bây giờ bà rất không hài lòng với cô ấy à?"
"Không phải." Phó Hiển Thanh khẽ lắc đầu, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh trong quá khứ, "Bà chỉ đang nghĩ, tình cảm của cô út nhà họ Giang và dì út cháu không phải là giả, nhưng tại sao nó lại phải kiên quyết chọn Tiền Anh như vậy, không hề nghĩ đến dì út cháu chút nào."
Phó Nguyễn Ý an ủi: "Tiền Anh lấy việc cắt đứt quan hệ mẹ con ra để đe dọa, nếu cô út nhà họ Giang thật sự nghĩ đến dì út, sau này lỡ như chia tay vì không còn yêu nữa thì cô ấy ngay cả nhà họ Giang cũng không thể về, cho nên thà ngay từ đầu không nghĩ đến còn hơn."
Ngay từ đầu không nghĩ đến.
Phó Hiển Thanh đột nhiên bắt đầu suy ngẫm về câu nói này.
"Tiểu Nhiên, Tiểu Nguyễn đưa bà ngoại cháu đi đâu rồi, ra ngoài tránh ta nói chuyện gì vậy, có liên quan đến cô út nhà họ Giang không?" Liễu Hi Đình là luật sư, chi tiết này cô vẫn có thể nhìn ra được.
Cố Phỉ Nhiên kiểm tra dữ liệu, trả lời: "Không biết đâu ạ, họ nói chuyện rất nhỏ, không nghe thấy được."
Câu trả lời rất ba phải.
Liễu Hi Đình nhìn Cố Phỉ Nhiên kiểm tra dữ liệu trên thiết bị, nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên hỏi: "Ủa, Tiểu Nhiên, bà ngoại cháu trước đây có tìm cô út nhà họ Giang nói chuyện không, có phải là nói với cậu ấy là đồng ý chuyện giữa dì và cậu ấy không?"
Liễu Hi Đình hỏi rất tự nhiên, như thể chỉ buột miệng hỏi.
Nhưng Cố Phỉ Nhiên rất nhanh đã nhận ra ý trong lời nói của dì út, dù cho có bị dì út đoán ra mình đang nói dối đi chăng nữa, nàng cũng mơ hồ nói: "Không biết đâu ạ, cháu chưa từng nghe qua chuyện này."
Liễu Hi Đình từ những cử chỉ của Tiểu Nhiên đã xác nhận được rồi, ánh mắt cô trầm xuống, rồi đưa tay lên nhẹ nhàng kéo lấy chiếc áo blouse trắng của Tiểu Nhiên.
"Sao vậy ạ?" Cố Phỉ Nhiên cúi người thấp xuống hỏi.
Liễu Hi Đình nhỏ giọng nói: "Nói với cậu ấy, thời gian này dì vẫn luôn chăm sóc sức khỏe tốt, đợi sau khi xuất viện rồi cũng sẽ tự chăm sóc mình tốt, bảo cậu ấy đừng lo cho dì, còn nữa, cháu nói với cậu ấy, đừng để bị đe dọa, cũng không cần chọn dì."
Cố Phỉ Nhiên cúi người, lông mày chau lại.
Liễu Hi Đình buông tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, nói: "Hai nhà chúng ta đều không đáng để vì đối phương mà từ bỏ gia đình của mình, nếu là dì, lựa chọn của dì cũng sẽ là gia đình, đương nhiên, chuyện của bà Liễu là một ngoại lệ."
Cố Phỉ Nhiên không trả lời lời nói của dì út, bởi vì không biết nên nói gì, nàng có thể hiểu được bác sĩ Giang, cũng có thể hiểu được dì út, thậm chí cả Giang Từ nàng cũng có thể hiểu, nhưng thật sự không được sao?
Trong phòng có bốn người, ba người đều đang suy nghĩ.
Thứ hai, trời âm u.
Lý Vọng Tụng về được vài ngày mới biết tin dì út nhà họ Phó nhập viện, ngay hôm biết tin, cô đã mang hoa và giỏ trái cây đến phòng bệnh thăm.
Thời gian này có rất nhiều người đến thăm Liễu Hi Đình, nhưng đều bị vệ sĩ ở cửa đuổi đi, lúc Lý Vọng Tụng đến, vệ sĩ đã nói thẳng: "Bây giờ không nhận thăm bệnh."
Lý Vọng Tụng không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Phó Nguyễn Ý, kết quả là điện thoại của đối phương cứ reo mãi nhưng không có người nghe.
Lý Vọng Tụng tìm kiếm trong danh bạ WeChat, lướt qua cả trăm cái tên mới tìm thấy được số liên lạc của dì Liễu, lúc thêm vào lúc trước, cô chỉ tiện tay thêm, không hề ghi chú cũng không có lịch sử trò chuyện, chỉ có thể tìm trong danh bạ, may mà dì Liễu không hề đổi số liên lạc.
Sau khi Lý Vọng Tụng tìm được, cô liền nhắn tin cho dì Liễu: Dì Liễu ơi, cháu là Vọng Tụng đây, cháu đến bệnh viện thăm dì rồi, nhưng mà vệ sĩ ở cửa không cho cháu vào, dì dàn xếp giúp cháu một chút với?
Liễu Hi Đình đang xem tài liệu phiên tòa, nhận được tin nhắn, nhìn thấy là do Lý Vọng Tụng gửi đến thì có chút ngạc nhiên.
Trước đây nghe Tiểu Nguyễn nói, Vọng Tụng đã về rồi, nhưng không ngờ nó lại đến thăm mình.
Liễu Hi Đình: Được.
Liễu Hi Đình đặt tài liệu phiên tòa xuống, nói với người hộ lý đang ở trong phòng bệnh: "Có một người đến thăm ở cửa, cô đưa cô ấy qua đây một chút."
"Vâng." Người hộ lý đứng dậy ra cửa đón người.
Lý Vọng Tụng nhận được tin nhắn, liền đi lại về phía cửa phòng bệnh, lần này cửa phòng bệnh đã mở ra, người hộ lý nói: "Thưa cô, cô Liễu mời cô vào."
"Được." Lý Vọng Tụng đứng thẳng lưng đi qua giữa hai vệ sĩ, vừa mới vào trong, còn chưa đi đến gần đã nói: "Dì Liễu ơi, còn tưởng dì đã không còn nhớ cháu rồi."
Liễu Hi Đình cười nhẹ: "Sao có thể quên được."
-----------------------------------------------------
(*) Cephalosporin (): Các cephalosporin trong cấu trúc có chuỗi bên N-methylthiotetrazole (NMTT) (như Cefotetan) khi phản ứng với ethanol (rượu) sẽ gây ra tác dụng giống disulfiram, gây buồn nôn hoặc nôn.
Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Story
Chương 75: Sự thật
10.0/10 từ 33 lượt.