Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Chương 35: Vết bầm
212@-
Tối nay Giang Từ cũng coi như đã biết kiềm chế, không dám hành động quá trớn.
Cô thoáng cảm nhận được bác sĩ Cố xô đẩy kháng cự thì liền nhẹ tay lại, nhưng xem tình hình vừa rồi thì tối nay bác sĩ Cố sợ là sẽ không dễ chịu, sớm biết vậy đã hành động nhẹ nhàng hơn một chút, hy vọng chị ấy không sao.
Giang Từ tắm xong đi ra, cầm điện thoại lên xem tin nhắn WeChat. Cô không ghim nhiều người, bác sĩ Cố là một trong số đó.
Nhưng đối phương không hề nhắn tin qua.
Giang Từ cũng không dám nhắn tin hỏi, bèn tắt chuông điện thoại, ngồi bên giường yên lặng chờ đợi, nhưng càng đợi càng sốt ruột.
Vừa rồi cô tắm mất hai mươi phút, sau đó lại đợi thêm ba mươi phút nữa trong phòng dành cho khách, cho dù tốc độ của bác sĩ Cố có chậm đến mấy thì thời gian dài như vậy cũng phải tắm xong rồi chứ, mà điện thoại mãi vẫn không nhận được tin nhắn.
Chẳng lẽ bác sĩ Cố tắm xong ngủ luôn rồi, định để sáng mai nói chuyện sau?
Giang Từ nghĩ vậy nhưng trong lòng không yên, cô đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, một phút nhìn tin nhắn điện thoại hơn chục lần.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Giang Từ đột nhiên dừng bước, nhìn vào giao diện trò chuyện trống rỗng, trong đầu tưởng tượng ra cảnh bác sĩ Cố đang tắm trong phòng tắm, lúc bước ra khỏi bồn tắm không cẩn thận trượt chân ngã xuống sàn.
Không được, phải đi xem bác sĩ Cố thế nào rồi.
Lỡ như thật sự bị ngã thì sao?
Nghĩ vậy, Giang Từ nắm chặt điện thoại, sải bước chạy đến trước cửa phòng bác sĩ Cố, giơ tay gõ cửa, cốc cốc hai tiếng, đợi một lúc mà bên trong không có phản ứng.
Thế là cô lại gõ thêm lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Giang Từ nhất thời hoảng hốt, không gõ cửa nữa mà trực tiếp vặn tay nắm cửa, đẩy ra rồi đi vào, gọi lớn: "Bác sĩ Cố."
Cố Phỉ Nhiên đang kiểm tra cơ thể, nghe thấy tiếng cô xông vào gọi người thì hơi nghiêng đầu, kéo chiếc váy ngủ đang trễ xuống eo lên, vắt qua vai, che đi tấm lưng trần mảnh mai, trắng nõn đầy vết hôn, giọng nhàn nhạt: "Không phải đã nói đợi chị nhắn tin cho em sao?"
Giang Từ chạy vội, vừa rẽ qua góc cua đã vừa vặn nhìn thấy động tác kéo váy ngủ của bác sĩ Cố, vết hôn trên xương bướm đột nhiên đập vào mắt, đẹp không sao tả xiết.
Má Giang Từ nóng bừng lên, cô quay đầu nhìn sang một bên, quan tâm nói: "Chị mãi không nhắn tin, em tưởng bên chị có chuyện gì nên qua xem sao."
"Chị không sao."
Cố Phỉ Nhiên buộc lại dây áo ngủ, buông tay xoay người lại, hàng mi dài phủ một lớp lạnh lẽo, vẻ mặt nhìn cô có chút lãnh đạm.
Lúc này Giang Từ mới dám ngẩng đầu lên, "Không sao là tốt rồi."
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc này của bác sĩ Cố dường như đang tức giận, mà lần này mình không nói sai một câu nào, càng không gọi tên người yêu cũ, lẽ nào là đã làm đau chị ấy?
Cố Phỉ Nhiên: "Thiết bị kiểm tra đâu?"
Kiểm tra lâu như vậy, bây giờ đã đến lúc xem kết quả rồi.
Lúc Giang Từ qua đây đã tiện tay cầm theo thiết bị kiểm tra đặt trên giường, nghe bác sĩ Cố muốn xem, cô liền bước đến trước mặt nàng, đưa thiết bị qua rồi nói: "Em đã xem ghi chép dữ liệu rồi, từ đầu đến cuối đều là số 0, không có biến động tin tức tố."
Cố Phỉ Nhiên nhận lấy thiết bị để kiểm tra dữ liệu, quả thực là số 0, nhưng nếu đã không có tin tức tố thì tại sao vẫn có thể đánh dấu tạm thời mình được, là do thiết bị có lỗi sao?
Để kiểm tra xem thiết bị có lỗi hay không, Cố Phỉ Nhiên nhấn nút bắt đầu, cúi đầu áp vào tuyến thể sau gáy mình.
Đợi khoảng một phút, nàng gỡ ra xem thiết bị.
70.
Có thể ghi lại được, chứng tỏ thiết bị vẫn bình thường.
Cố Phỉ Nhiên nhìn cô, nói: "Hai hôm nữa lúc kiểm tra toàn thân, em làm thêm cả kiểm tra mùi vị tin tức tố tuyến thể đi, lỡ như tin tức tố của em tương đối đặc biệt, thiết bị kiểm tra không phát hiện ra cũng có khả năng."
Tình huống của cô quả thực là một ngoại lệ.
Nếu nàng là bác sĩ chuyên về tuyến thể, nói không chừng còn có thể giúp kiểm tra, nhưng nàng thực sự không biết nhiều về phương diện này.
Giang Từ gật đầu: "Được, em biết rồi."
Nói chuyện xong xuôi về dữ liệu, Cố Phỉ Nhiên bảo cô: "Khuya lắm rồi, về nghỉ ngơi đi. Nếu em muốn đi thì tự đến phòng thay đồ của chị lấy quần áo."
Trước đó bác sĩ Cố gọi mình đến kiểm tra, mình đã đắn đo không muốn, khiến bác sĩ Cố phải nói những lời kia, bây giờ kiểm tra xong lại bỏ đi ngay, chẳng phải càng tỏ ra là kẻ vô lương tâm sao?
Thế là Giang Từ nói: "Tối nay em ở lại, nếu chị có cần gì có thể nhắn tin cho em, nếu em ngủ rồi thì gọi điện cho em cũng được, em sẽ có mặt ngay lập tức."
Cố Phỉ Nhiên nhìn đôi mắt chân thành của cô, mấp máy môi, cuối cùng thốt ra ba chữ, "Tùy em thôi."
Giọng điệu nghe có vẻ không được kiên nhẫn cho lắm.
Giang Từ theo phản xạ quy sự tức giận của bác sĩ Cố cho việc mình đã ra tay không biết nặng nhẹ, làm đau nàng, lần sau nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.
Sau đó, Giang Từ không làm phiền bác sĩ Cố nghỉ ngơi nữa, cô quay về phòng dành cho khách, trước khi đi ngủ còn bật âm lượng điện thoại lớn nhất đặt bên gối để đảm bảo bác sĩ Cố gọi điện có thể nghe thấy.
Nhưng suốt cả đêm, bác sĩ Cố vừa không nhắn tin, cũng không hề gọi điện.
Cuối tuần không phải đến trường đi học, cũng không cần vội vã đến công ty họp, Giang Từ ngủ đến chín giờ mới dậy.
Tỉnh dậy việc đầu tiên là vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi đi tìm bác sĩ Cố chào tạm biệt, tiện thể xem nàng thế nào.
Trước khi vào phòng ngủ của bác sĩ Cố, Giang Từ đi rót một ly nước ấm, đến trước cửa gõ rất nhẹ, nhưng không có ai trả lời.
Giờ này còn khá sớm, lại là cuối tuần, nói không chừng bác sĩ Cố vẫn còn đang ngủ.
Giang Từ đứng trước cửa, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi rón rén đẩy cửa bước vào, nếu bác sĩ Cố đã tỉnh thì chào một tiếng rồi đi, nếu chưa tỉnh thì đặt ly nước xuống, nhắn tin nói với bác sĩ Cố một tiếng trên WeChat, dẫu sao cũng tốt hơn là lén lút bỏ đi như lần trước.
Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo rất dày, không một tia nắng nào có thể lọt vào, chỉ có chiếc đèn nhỏ tông màu ấm áp kê sát tường đang sáng.
Giang Từ bước lên bậc thềm, từ từ lại gần, cúi người đặt ly nước bên cạnh đèn bàn, lúc đứng dậy, cô quay đầu nhìn bác sĩ Cố vẫn còn đang ngủ. Nàng co mình trong chăn quay lưng lại, mái tóc buông xõa trên gối, mềm mại mượt mà, áo ngủ trên vai trượt xuống một chút, bờ vai thơm nửa kín nửa hở, trông đã thấy ngọt ngào.
Tin tức tố của bác sĩ Cố là mùi hoa mạn đà la vô cùng đặc biệt, tuy mình vì tin tức tố vô năng mà không ngửi thấy được, nhưng hương thơm chắc chắn rất nồng nàn và dễ chịu.
Nếu như có một ngày, có thể ngửi được mùi hương của nàng thì tốt biết mấy.
Giang Từ dịu dàng nhìn một lúc, rồi rón rén rời khỏi phòng ngủ, cầm lấy quần áo đã thay ra và điện thoại của mình rồi đi.
Cố Phỉ Nhiên ngủ đến hơn mười một giờ mới tỉnh, vẫn là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nó đã rung liên hồi gần một phút.
Cố Phỉ Nhiên đưa tay s* s**ng tìm chiếc điện thoại đặt cạnh gối, ho nhẹ hắng giọng, trượt màn hình để nghe: "Alo."
Phó Nguyễn Ý: "Tiểu Nhiên, trưa nay khoảng mấy giờ đến thế?"
Cố Phỉ Nhiên mở mắt ra, "Mười hai giờ."
Phó Nguyễn Ý: "Được, lúc nào gần đến thì nhớ nhắn tin cho chị nhé, bà ngoại nói muốn tự mình xuống bếp nấu canh mì cho em ăn đó."
Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, em biết rồi."
Phó Nguyễn Ý ân cần quan tâm: "Đi đường cẩn thận nhé, nếu bệnh viện bận quá không qua được cũng không sao đâu, cứ nhắn tin là được, chị sẽ giải thích với bà ngoại."
Giọng Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng: "Được rồi, em dậy đây."
Phó Nguyễn Ý: "Ừ."
Cuộc gọi kết thúc, Cố Phỉ Nhiên buông tay ra, giơ cổ tay mảnh khảnh lên gác trên trán, chân mày thanh tú nhíu lại. Nàng nằm nghỉ mấy phút, rồi chống hai tay ngồi dậy vén chăn xuống giường. Lúc đứng lên, ánh mắt nàng thoáng thấy ly nước đặt trên bàn, nàng đưa tay chạm vào, nước đã lạnh rồi.
Cố Phỉ Nhiên không uống, nàng đi vào phòng tắm.
Tối hôm qua lúc tắm xong đứng trước gương, nàng đã thấy ngực, xương quai xanh và bụng đều có những vết đỏ nhàn nhạt, ngay cả bên trong đùi cũng lưu lại vài dấu.
Những chỗ dễ thấy không có vết hôn, cũng còn may, nhưng bên hông và cổ tay đã có vết bầm.
Làm mạnh bạo như vậy, đúng là không biết nặng nhẹ gì cả.
Giang Từ rời khỏi khu dân cư của bác sĩ Cố, lái xe về trường tiếp tục viết luận văn trong văn phòng, cô đã viết được mười hai vạn chữ, còn khoảng một vạn chữ nữa là xong.
Giữa chừng đã trao đổi với giáo viên hướng dẫn, vấn đề còn khá nhiều, cho nên cô đã điều chỉnh lại khung sườn phía sau.
"Chị, chị vẫn còn viết ạ, không đi ăn cơm sao?"
Đến giờ ăn trưa, có đứa em đi ăn cơm, lúc đi ngang qua chỗ Giang Từ thì ghé đầu qua hỏi.
Giang Từ chuyên tâm gõ bàn phím, nói: "Giờ đang có cảm giác với cả linh cảm, định viết xong phần này, đưa cho thầy Thạch xem qua rồi mới đi ăn."
Con bé đưa tay chống lên lưng ghế của cô, thở dài thườn thượt: "Chị, chị đã là sếp lớn của công ty gia đình rồi mà vẫn còn nỗ lực như vậy, còn tụi tôm tép tụi em đây thì ngày nào cũng chỉ muốn tát cho ông thầy với cả trường bay thẳng ra Thái Bình Dương, như vậy là sẽ không phải viết cái luận văn đáng ghét này nữa."
"Thôi được rồi, đừng có than vãn nữa, mau đi ăn đi, lề mà lề mề." Một đứa khác kéo con bé đi.
Giang Từ tiếp tục viết luận văn.
Cả một ngày không ai làm phiền, cũng không có chuyện gì phiền phức, cô ăn một chiếc hamburger, ngồi viết một mạch đến hơn mười một giờ đêm, viết xong câu cuối cùng của phần lời cảm ơn, lưu lại rồi gửi qua WeChat.
Giờ này trong văn phòng vẫn còn có một người chị khác đang viết luận văn, Giang Từ tắt máy tính, bỏ vào túi đựng, từ từ đẩy ghế lại rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Viết xong luận văn, khoảnh khắc bước ra khỏi văn phòng, gió lạnh trên hành lang từ từ thổi vào người, thật là nhẹ nhõm và dễ chịu.
Hai hôm nay rảnh rỗi phải kiểm tra lại một lần rồi in ra.
Thầy Thạch không thích xem tài liệu điện tử, nói là đau đầu, cho nên phải in ra, đưa bản giấy cho thầy xem.
Giang Từ vươn vai một cái, xuống lầu lái xe rời khỏi trường.
Về đến nhà, Giang Từ tắm xong đi ra, mở WeChat nhắn tin cho bác sĩ Cố: Chị thấy trong người thế nào rồi, vẫn ổn chứ?
Khuya thế này không biết chị ấy đã ngủ chưa.
Rung rung, bác sĩ Cố trả lời.
Cố Phỉ Nhiên: Có chuyện gì?
Thật là lạnh lùng.
Giang Từ thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng của nàng.
Giang Từ: Sáng nay em vốn định chào chị một tiếng rồi mới đi, nhưng thấy chị đang ngủ say quá nên không nỡ đánh thức.
Cố Phỉ Nhiên: Ừm.
Giang Từ: Chị thấy trong người thế nào rồi?
Giang Từ lại hỏi lại câu hỏi đó.
Cố Phỉ Nhiên: Cũng tạm.
Sáng dậy lúc đó hơi yếu, trưa ăn cơm xong, phơi nắng một lát thì đã đỡ hơn nhiều, bây giờ đã không còn khó chịu nữa, nhưng vết bầm vẫn còn, có lẽ hai ba ngày nữa mới tan.
Giang Từ: Tối qua em không dám nói thẳng với chị, à thì, bác sĩ Cố, nếu chị có chỗ nào không hài lòng thì có thể nói với em, lần sau em sẽ sửa.
Chuyện này phải trao đổi, cho dù không phải vì mục đích kiểm tra thì đơn thuần vì sự thoải mái của đối phương cũng phải nói cho rõ.
Dù sao cả hai đều là lần đầu, cần phải từ từ dung hợp.
Cố Phỉ Nhiên: Ừm.
Giang Từ: Được rồi, vậy chị nghỉ sớm nhé, chúc chị ngủ ngon.
Cố Phỉ Nhiên: Ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Giang Từ đến trường đi học trước.
Sáng nay chỉ có một tiết, học xong, cô nhịn đói đến bệnh viện khám sức khỏe. Cô đi gói VIP, toàn bộ quá trình khám đều có y tá dẫn đường, các hạng mục kiểm tra tương đối nhiều, mất gần một ngày mới xong.
Làm xong hạng mục cuối cùng, Giang Từ thay quần áo của mình ra ngoài.
Bác sĩ bảo cô một tuần sau đến bệnh viện lấy báo cáo kết quả, nhưng Giang Từ nói với bác sĩ, báo cáo kiểm tra liên quan đến tin tức tố, cô muốn lấy ngay trong hôm nay.
Kiểm tra tin tức tố sau nửa tiếng là có thể lấy được.
Lúc có kết quả, y tá đã đi lấy.
Giang Từ xem không hiểu, nhân lúc giờ nghỉ trưa đến văn phòng tìm bác sĩ Cố, đưa phim chụp và kết quả cho nàng xem, nhưng bác sĩ Cố đang bận, không có thời gian xem.
Giang Từ đặt lên ghế của nàng, để lại một mảnh giấy ghi chú.
Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Tối nay Giang Từ cũng coi như đã biết kiềm chế, không dám hành động quá trớn.
Cô thoáng cảm nhận được bác sĩ Cố xô đẩy kháng cự thì liền nhẹ tay lại, nhưng xem tình hình vừa rồi thì tối nay bác sĩ Cố sợ là sẽ không dễ chịu, sớm biết vậy đã hành động nhẹ nhàng hơn một chút, hy vọng chị ấy không sao.
Giang Từ tắm xong đi ra, cầm điện thoại lên xem tin nhắn WeChat. Cô không ghim nhiều người, bác sĩ Cố là một trong số đó.
Nhưng đối phương không hề nhắn tin qua.
Giang Từ cũng không dám nhắn tin hỏi, bèn tắt chuông điện thoại, ngồi bên giường yên lặng chờ đợi, nhưng càng đợi càng sốt ruột.
Vừa rồi cô tắm mất hai mươi phút, sau đó lại đợi thêm ba mươi phút nữa trong phòng dành cho khách, cho dù tốc độ của bác sĩ Cố có chậm đến mấy thì thời gian dài như vậy cũng phải tắm xong rồi chứ, mà điện thoại mãi vẫn không nhận được tin nhắn.
Chẳng lẽ bác sĩ Cố tắm xong ngủ luôn rồi, định để sáng mai nói chuyện sau?
Giang Từ nghĩ vậy nhưng trong lòng không yên, cô đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, một phút nhìn tin nhắn điện thoại hơn chục lần.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Giang Từ đột nhiên dừng bước, nhìn vào giao diện trò chuyện trống rỗng, trong đầu tưởng tượng ra cảnh bác sĩ Cố đang tắm trong phòng tắm, lúc bước ra khỏi bồn tắm không cẩn thận trượt chân ngã xuống sàn.
Không được, phải đi xem bác sĩ Cố thế nào rồi.
Lỡ như thật sự bị ngã thì sao?
Nghĩ vậy, Giang Từ nắm chặt điện thoại, sải bước chạy đến trước cửa phòng bác sĩ Cố, giơ tay gõ cửa, cốc cốc hai tiếng, đợi một lúc mà bên trong không có phản ứng.
Thế là cô lại gõ thêm lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Giang Từ nhất thời hoảng hốt, không gõ cửa nữa mà trực tiếp vặn tay nắm cửa, đẩy ra rồi đi vào, gọi lớn: "Bác sĩ Cố."
Cố Phỉ Nhiên đang kiểm tra cơ thể, nghe thấy tiếng cô xông vào gọi người thì hơi nghiêng đầu, kéo chiếc váy ngủ đang trễ xuống eo lên, vắt qua vai, che đi tấm lưng trần mảnh mai, trắng nõn đầy vết hôn, giọng nhàn nhạt: "Không phải đã nói đợi chị nhắn tin cho em sao?"
Giang Từ chạy vội, vừa rẽ qua góc cua đã vừa vặn nhìn thấy động tác kéo váy ngủ của bác sĩ Cố, vết hôn trên xương bướm đột nhiên đập vào mắt, đẹp không sao tả xiết.
Má Giang Từ nóng bừng lên, cô quay đầu nhìn sang một bên, quan tâm nói: "Chị mãi không nhắn tin, em tưởng bên chị có chuyện gì nên qua xem sao."
"Chị không sao."
Cố Phỉ Nhiên buộc lại dây áo ngủ, buông tay xoay người lại, hàng mi dài phủ một lớp lạnh lẽo, vẻ mặt nhìn cô có chút lãnh đạm.
Lúc này Giang Từ mới dám ngẩng đầu lên, "Không sao là tốt rồi."
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc này của bác sĩ Cố dường như đang tức giận, mà lần này mình không nói sai một câu nào, càng không gọi tên người yêu cũ, lẽ nào là đã làm đau chị ấy?
Cố Phỉ Nhiên: "Thiết bị kiểm tra đâu?"
Kiểm tra lâu như vậy, bây giờ đã đến lúc xem kết quả rồi.
Lúc Giang Từ qua đây đã tiện tay cầm theo thiết bị kiểm tra đặt trên giường, nghe bác sĩ Cố muốn xem, cô liền bước đến trước mặt nàng, đưa thiết bị qua rồi nói: "Em đã xem ghi chép dữ liệu rồi, từ đầu đến cuối đều là số 0, không có biến động tin tức tố."
Cố Phỉ Nhiên nhận lấy thiết bị để kiểm tra dữ liệu, quả thực là số 0, nhưng nếu đã không có tin tức tố thì tại sao vẫn có thể đánh dấu tạm thời mình được, là do thiết bị có lỗi sao?
Để kiểm tra xem thiết bị có lỗi hay không, Cố Phỉ Nhiên nhấn nút bắt đầu, cúi đầu áp vào tuyến thể sau gáy mình.
Đợi khoảng một phút, nàng gỡ ra xem thiết bị.
70.
Có thể ghi lại được, chứng tỏ thiết bị vẫn bình thường.
Cố Phỉ Nhiên nhìn cô, nói: "Hai hôm nữa lúc kiểm tra toàn thân, em làm thêm cả kiểm tra mùi vị tin tức tố tuyến thể đi, lỡ như tin tức tố của em tương đối đặc biệt, thiết bị kiểm tra không phát hiện ra cũng có khả năng."
Tình huống của cô quả thực là một ngoại lệ.
Nếu nàng là bác sĩ chuyên về tuyến thể, nói không chừng còn có thể giúp kiểm tra, nhưng nàng thực sự không biết nhiều về phương diện này.
Giang Từ gật đầu: "Được, em biết rồi."
Nói chuyện xong xuôi về dữ liệu, Cố Phỉ Nhiên bảo cô: "Khuya lắm rồi, về nghỉ ngơi đi. Nếu em muốn đi thì tự đến phòng thay đồ của chị lấy quần áo."
Trước đó bác sĩ Cố gọi mình đến kiểm tra, mình đã đắn đo không muốn, khiến bác sĩ Cố phải nói những lời kia, bây giờ kiểm tra xong lại bỏ đi ngay, chẳng phải càng tỏ ra là kẻ vô lương tâm sao?
Thế là Giang Từ nói: "Tối nay em ở lại, nếu chị có cần gì có thể nhắn tin cho em, nếu em ngủ rồi thì gọi điện cho em cũng được, em sẽ có mặt ngay lập tức."
Cố Phỉ Nhiên nhìn đôi mắt chân thành của cô, mấp máy môi, cuối cùng thốt ra ba chữ, "Tùy em thôi."
Giọng điệu nghe có vẻ không được kiên nhẫn cho lắm.
Giang Từ theo phản xạ quy sự tức giận của bác sĩ Cố cho việc mình đã ra tay không biết nặng nhẹ, làm đau nàng, lần sau nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.
Sau đó, Giang Từ không làm phiền bác sĩ Cố nghỉ ngơi nữa, cô quay về phòng dành cho khách, trước khi đi ngủ còn bật âm lượng điện thoại lớn nhất đặt bên gối để đảm bảo bác sĩ Cố gọi điện có thể nghe thấy.
Nhưng suốt cả đêm, bác sĩ Cố vừa không nhắn tin, cũng không hề gọi điện.
Cuối tuần không phải đến trường đi học, cũng không cần vội vã đến công ty họp, Giang Từ ngủ đến chín giờ mới dậy.
Tỉnh dậy việc đầu tiên là vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi đi tìm bác sĩ Cố chào tạm biệt, tiện thể xem nàng thế nào.
Trước khi vào phòng ngủ của bác sĩ Cố, Giang Từ đi rót một ly nước ấm, đến trước cửa gõ rất nhẹ, nhưng không có ai trả lời.
Giờ này còn khá sớm, lại là cuối tuần, nói không chừng bác sĩ Cố vẫn còn đang ngủ.
Giang Từ đứng trước cửa, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi rón rén đẩy cửa bước vào, nếu bác sĩ Cố đã tỉnh thì chào một tiếng rồi đi, nếu chưa tỉnh thì đặt ly nước xuống, nhắn tin nói với bác sĩ Cố một tiếng trên WeChat, dẫu sao cũng tốt hơn là lén lút bỏ đi như lần trước.
Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo rất dày, không một tia nắng nào có thể lọt vào, chỉ có chiếc đèn nhỏ tông màu ấm áp kê sát tường đang sáng.
Giang Từ bước lên bậc thềm, từ từ lại gần, cúi người đặt ly nước bên cạnh đèn bàn, lúc đứng dậy, cô quay đầu nhìn bác sĩ Cố vẫn còn đang ngủ. Nàng co mình trong chăn quay lưng lại, mái tóc buông xõa trên gối, mềm mại mượt mà, áo ngủ trên vai trượt xuống một chút, bờ vai thơm nửa kín nửa hở, trông đã thấy ngọt ngào.
Tin tức tố của bác sĩ Cố là mùi hoa mạn đà la vô cùng đặc biệt, tuy mình vì tin tức tố vô năng mà không ngửi thấy được, nhưng hương thơm chắc chắn rất nồng nàn và dễ chịu.
Nếu như có một ngày, có thể ngửi được mùi hương của nàng thì tốt biết mấy.
Giang Từ dịu dàng nhìn một lúc, rồi rón rén rời khỏi phòng ngủ, cầm lấy quần áo đã thay ra và điện thoại của mình rồi đi.
Cố Phỉ Nhiên ngủ đến hơn mười một giờ mới tỉnh, vẫn là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nó đã rung liên hồi gần một phút.
Cố Phỉ Nhiên đưa tay s* s**ng tìm chiếc điện thoại đặt cạnh gối, ho nhẹ hắng giọng, trượt màn hình để nghe: "Alo."
Phó Nguyễn Ý: "Tiểu Nhiên, trưa nay khoảng mấy giờ đến thế?"
Cố Phỉ Nhiên mở mắt ra, "Mười hai giờ."
Phó Nguyễn Ý: "Được, lúc nào gần đến thì nhớ nhắn tin cho chị nhé, bà ngoại nói muốn tự mình xuống bếp nấu canh mì cho em ăn đó."
Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, em biết rồi."
Phó Nguyễn Ý ân cần quan tâm: "Đi đường cẩn thận nhé, nếu bệnh viện bận quá không qua được cũng không sao đâu, cứ nhắn tin là được, chị sẽ giải thích với bà ngoại."
Giọng Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng: "Được rồi, em dậy đây."
Phó Nguyễn Ý: "Ừ."
Cuộc gọi kết thúc, Cố Phỉ Nhiên buông tay ra, giơ cổ tay mảnh khảnh lên gác trên trán, chân mày thanh tú nhíu lại. Nàng nằm nghỉ mấy phút, rồi chống hai tay ngồi dậy vén chăn xuống giường. Lúc đứng lên, ánh mắt nàng thoáng thấy ly nước đặt trên bàn, nàng đưa tay chạm vào, nước đã lạnh rồi.
Cố Phỉ Nhiên không uống, nàng đi vào phòng tắm.
Tối hôm qua lúc tắm xong đứng trước gương, nàng đã thấy ngực, xương quai xanh và bụng đều có những vết đỏ nhàn nhạt, ngay cả bên trong đùi cũng lưu lại vài dấu.
Những chỗ dễ thấy không có vết hôn, cũng còn may, nhưng bên hông và cổ tay đã có vết bầm.
Làm mạnh bạo như vậy, đúng là không biết nặng nhẹ gì cả.
Giang Từ rời khỏi khu dân cư của bác sĩ Cố, lái xe về trường tiếp tục viết luận văn trong văn phòng, cô đã viết được mười hai vạn chữ, còn khoảng một vạn chữ nữa là xong.
Giữa chừng đã trao đổi với giáo viên hướng dẫn, vấn đề còn khá nhiều, cho nên cô đã điều chỉnh lại khung sườn phía sau.
"Chị, chị vẫn còn viết ạ, không đi ăn cơm sao?"
Đến giờ ăn trưa, có đứa em đi ăn cơm, lúc đi ngang qua chỗ Giang Từ thì ghé đầu qua hỏi.
Giang Từ chuyên tâm gõ bàn phím, nói: "Giờ đang có cảm giác với cả linh cảm, định viết xong phần này, đưa cho thầy Thạch xem qua rồi mới đi ăn."
Con bé đưa tay chống lên lưng ghế của cô, thở dài thườn thượt: "Chị, chị đã là sếp lớn của công ty gia đình rồi mà vẫn còn nỗ lực như vậy, còn tụi tôm tép tụi em đây thì ngày nào cũng chỉ muốn tát cho ông thầy với cả trường bay thẳng ra Thái Bình Dương, như vậy là sẽ không phải viết cái luận văn đáng ghét này nữa."
"Thôi được rồi, đừng có than vãn nữa, mau đi ăn đi, lề mà lề mề." Một đứa khác kéo con bé đi.
Giang Từ tiếp tục viết luận văn.
Cả một ngày không ai làm phiền, cũng không có chuyện gì phiền phức, cô ăn một chiếc hamburger, ngồi viết một mạch đến hơn mười một giờ đêm, viết xong câu cuối cùng của phần lời cảm ơn, lưu lại rồi gửi qua WeChat.
Giờ này trong văn phòng vẫn còn có một người chị khác đang viết luận văn, Giang Từ tắt máy tính, bỏ vào túi đựng, từ từ đẩy ghế lại rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Viết xong luận văn, khoảnh khắc bước ra khỏi văn phòng, gió lạnh trên hành lang từ từ thổi vào người, thật là nhẹ nhõm và dễ chịu.
Hai hôm nay rảnh rỗi phải kiểm tra lại một lần rồi in ra.
Thầy Thạch không thích xem tài liệu điện tử, nói là đau đầu, cho nên phải in ra, đưa bản giấy cho thầy xem.
Giang Từ vươn vai một cái, xuống lầu lái xe rời khỏi trường.
Về đến nhà, Giang Từ tắm xong đi ra, mở WeChat nhắn tin cho bác sĩ Cố: Chị thấy trong người thế nào rồi, vẫn ổn chứ?
Khuya thế này không biết chị ấy đã ngủ chưa.
Rung rung, bác sĩ Cố trả lời.
Cố Phỉ Nhiên: Có chuyện gì?
Thật là lạnh lùng.
Giang Từ thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng của nàng.
Giang Từ: Sáng nay em vốn định chào chị một tiếng rồi mới đi, nhưng thấy chị đang ngủ say quá nên không nỡ đánh thức.
Cố Phỉ Nhiên: Ừm.
Giang Từ: Chị thấy trong người thế nào rồi?
Giang Từ lại hỏi lại câu hỏi đó.
Cố Phỉ Nhiên: Cũng tạm.
Sáng dậy lúc đó hơi yếu, trưa ăn cơm xong, phơi nắng một lát thì đã đỡ hơn nhiều, bây giờ đã không còn khó chịu nữa, nhưng vết bầm vẫn còn, có lẽ hai ba ngày nữa mới tan.
Giang Từ: Tối qua em không dám nói thẳng với chị, à thì, bác sĩ Cố, nếu chị có chỗ nào không hài lòng thì có thể nói với em, lần sau em sẽ sửa.
Chuyện này phải trao đổi, cho dù không phải vì mục đích kiểm tra thì đơn thuần vì sự thoải mái của đối phương cũng phải nói cho rõ.
Dù sao cả hai đều là lần đầu, cần phải từ từ dung hợp.
Cố Phỉ Nhiên: Ừm.
Giang Từ: Được rồi, vậy chị nghỉ sớm nhé, chúc chị ngủ ngon.
Cố Phỉ Nhiên: Ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Giang Từ đến trường đi học trước.
Sáng nay chỉ có một tiết, học xong, cô nhịn đói đến bệnh viện khám sức khỏe. Cô đi gói VIP, toàn bộ quá trình khám đều có y tá dẫn đường, các hạng mục kiểm tra tương đối nhiều, mất gần một ngày mới xong.
Làm xong hạng mục cuối cùng, Giang Từ thay quần áo của mình ra ngoài.
Bác sĩ bảo cô một tuần sau đến bệnh viện lấy báo cáo kết quả, nhưng Giang Từ nói với bác sĩ, báo cáo kiểm tra liên quan đến tin tức tố, cô muốn lấy ngay trong hôm nay.
Kiểm tra tin tức tố sau nửa tiếng là có thể lấy được.
Lúc có kết quả, y tá đã đi lấy.
Giang Từ xem không hiểu, nhân lúc giờ nghỉ trưa đến văn phòng tìm bác sĩ Cố, đưa phim chụp và kết quả cho nàng xem, nhưng bác sĩ Cố đang bận, không có thời gian xem.
Giang Từ đặt lên ghế của nàng, để lại một mảnh giấy ghi chú.
Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Story
Chương 35: Vết bầm
10.0/10 từ 33 lượt.