Sau Khi Bắt Cóc Hoàng Đế Nhân Ngư Alpha
Chương 11
Vừa dứt lời, Úc Trầm đã lảo đảo đi về phía trước.
Mái tóc vàng bồng bềnh che đi khuôn mặt, y rít lên đau đớn, ngẩng cổ lên hít một hơi.
Ánh sáng xuyên qua sợi tóc, có thể nhìn thấy gân cổ của y phập phồng theo từng hơi thở, ở rìa cổ áo, một mảnh vảy sáng màu xanh lam mơ hồ hiện ra.
Đây là chức năng của xiềng chân.
Một khi người đeo nảy sinh ý nghĩ xấu, sẽ bị trừng phạt bằng điện giật.
Bạch Linh nghe được tiếng thở dốc đột ngột của y, không hề nghĩ ngợi mà xuống giường: "Chân ngài bị trẹo sao?"
"Cạch", chiếc còng tay lại cản bước hắn.
Giống như con chim muốn bay vào tay người, nhưng đôi cánh bị kéo lại.
Úc Trầm hơi nghiêng đầu, hàm răng sắc nhọn như ẩn như hiện giữa đôi môi đầy đặn, y cảm thấy một cơn đói khát lâu ngày đang sôi sùng sục trong dạ dày, lên men, co thắt, trào ngược ăn mòn thành thực quản của y.
Một thanh niên không có sự đề phòng.
Nếu không có còng tay kia, phải chăng sẽ bay đến bên miệng, trở thành vật chứa dùng một lần để y thỏa mãn cơn đói?
Úc Trầm không khỏi chậm rãi hạ thấp hô hấp, khi đầu lưỡi và nướu cọ xát vào nhau, có thể nếm được trong không khí có chút vị chua.
Dường như là pheromone của omega dần dần trưởng thành lần đầu tiên tràn ra...! một phần thưởng tuyệt vời mà chỉ người giám hộ hợp pháp mới có thể tận hưởng, vị ngọt dịu tinh tế sơ khai...
Đối với alpha trong kỳ nhạy cảm có thể nói là chất độc.
Không một alpha nào có thể bỏ qua mỹ vị này.
Úc Trầm lại đưa lưng về phía Bạch Linh, giọng điệu vững vàng nói: "Không sao đâu, cũng đã muộn rồi, ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt."
Bạch Lăng nhìn bóng lưng của nhân ngư, luôn cảm thấy lời nói có chút che đậy, khi cẩn thận xem kỹ đối phương, đồng tử đột nhiên co rút, bị ánh huỳnh quang lộ ra ở mép quần tây làm đau mắt.
Xiềng chân con trỏ.
Thứ đã từng vô số lần tra tấn khiến hắn bị hủy hoại đến mức sắp chết trong đêm tối.
"Ai trói ngài?" Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn, vô số chi tiết quay cuồng như đèn kéo quân vặn xoắn đến đau nhức, con ngươi màu xám lạnh lùng của Bạch Linh chuyển sang màu đỏ hung bạo, "Chắc chắn là tên Cade, tên alpha tạp chủng ngu ngốc——"
Úc Trầm dựa vào gậy chống của mình xoay người, đối với phản ứng cảm xúc bất thường của omega, hơi nhướng mày.
Y còn chưa kịp nghiên cứu kỹ hơn, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng đùng đoàng, ma xát mặt đất, ken két, cọt kẹt, khiến cả căn phòng như rung chuyển.
Trong tiếng ồn ào khiến kẻ khác kinh ngạc này, có một giọng nói áp lực thở hổn hển:
"...Ngài lại đây..."
Chân giả vặn vẹo trên mặt đất, dùng sức kéo lê: "Tôi giúp ngài tháo nó ra, nếu không sẽ bị hoại tử..."
Lảo đảo tiến về phía trước từng bước một.
AI kinh ngạc báo cáo: "Chủ nhân, hắn đang kéo cả chiếc giường, đang hướng về phía ngài."
Không ai biết thân hình gầy gò ấy làm thế nào nháy mắt bộc phát ra ý chí mạnh mẽ như vậy, chỉ biết là âm thanh kia càng ngày càng bi thương:
"Nó sẽ hoại tử...!Sẽ không còn chân nữa..."
Úc Trầm khi nghe được từ "hoại tử", vô thức siết chặt lòng bàn tay, theo một tiếng nổ, viên ngọc quý vô cùng cứng rắn ở đầu gậy chống nháy mắt vỡ tan.
Y buông lòng bàn tay, những mảnh ngọc vỡ vấy máu rơi xuống khỏi kẽ tay.
Úc Trầm bước trở lại, đối phương lập tức vươn bàn tay run rẩy tóm lấy y, nắm chặt góc áo của y.
Úc Trầm nhanh chóng tìm phương hướng, lòng bàn tay lần theo bờ vai xương xẩu, chạm vào cổ tay mảnh khảnh, ra sức sờ nắn, mạnh đến nỗi cả cột giường suýt chút nữa bị gãy.
Chiếc còng tay rớt leng keng trên tấm thảm dưới đất.
Hai giọng nói cơ hồ đồng thời vang lên ——
"Được rồi được rồi, đừng sợ..."
"Tôi giúp ngài mở xích!"
Vẻ mặt Úc Trầm hơi giật mình, chim nhỏ kia hoảng loạn ngồi xổm xuống, kéo ống quần của y lên, bối rối nói mê: "...!Tôi xem xem nó là mẫu gì, hẳn là có thể dùng vũ lực phá hủy bảng mạch, tìm một cái xà beng...."
Nhưng hắn không biết rằng, giờ phút này trong đầu Úc Trầm, hắn mới là đối tượng đáng giá dùng vũ lực phá hư.
Thật kỳ diệu.
Rốt cuộc là loại tuyệt vọng và chính trực như thế nào? Mới có thể chống đỡ một cơ thể tan vỡ, không để ý đến nỗi đau của chính mình, cố chấp đồng cảm với người khác.
Úc Trầm lần đầu nổi lên ý tưởng mở ra, tìm tòi nghiên cứu những suy nghĩ trong đầu Bạch Linh.
Xiềng chân điện giật, tâm lý căng thẳng, suy sụp, còn có cụt chân...!mọi thứ dường như hướng về một sự thật khả thi.
Dùng xiềng chân làm cành mận gai hạn chế hành vi của alpha là chuyện của thế kỷ trước.
Nhưng mà sau sự thay đổi triều đại, xiềng chân điện giật, một sản phẩm ban đầu được chính phủ kiểm soát nghiêm khắc đã không rút khỏi thị trường, mà chuyển từ hạn chế bản thân sang kiểm soát người khác.
Nói cách khác, khống chế omega.
Trên hành tinh này có rất nhiều loài chim sinh sống, giương cánh bay lượn, dáng người tuấn mỹ, khi các chủng tộc biển ngước nhìn lên, tính tò mò và khao khát đối với bầu trời ăn sâu vào trong gien thường xuyên khiến chúng nảy sinh những ham muốn đen tối.
—— bắt lấy chim nhỏ, bẻ gẫy cánh, chinh phục bọn họ.
Đặc biệt là ba loài ác điểu lớn: đại bàng, chim ưng và cú, chúng đứng đầu chuỗi thức ăn trên bầu trời, là những thợ săn hàng đầu, là con cưng của gió.
Loại tính khí cương mãnh và hung hãn khó dây vào này, ngược lại có thể kích thích ham muốn chinh phục tràn đầy adrenaline, thỏa mãn tưởng tượng dơ bẩn đê tiện nhất của rất nhiều alpha.
Dùng xích chân sốc điện để trói buộc mắt cá chân của ác điểu giống cái, nhốt vào chiếc lồng giam không góc chết, dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà xâm phạm vùng an toàn của chúng, cho đến khi chúng hoàn toàn khuất phục.
Tầng lớp quý tộc hệ biển đặt tên cho việc đó là —— "Ngao ưng".
(*ngao: rang khô)
Úc Trầm biết mấy tên A thiếu kỷ luật này điên cuồng ngang ngược như thế nào.
Việc một con chim sắp trưởng thành bị chơi đùa đến mức hỏng mất, bị tàn tật vĩnh viễn, lại lẻn vào hoàng cung muốn báo thù với móng vuốt mài mòn nhuốm máu, thật sự là hợp tình hợp lý.
Thay vì thương hại, y càng sẵn lòng thưởng thức phần tâm huyết này.
Nuôi dưỡng một đóa hoa chết khô chính là một chuyện thú vị hiếm có.
Đặc biệt là đối với một lão nhân nhàm chán như y.
Chim nhỏ hoảng sợ luống cuống nửa quỳ trên mặt đất, bị kéo qua ấn lên đầu gối, giọng nói vừa ôn nhu vừa rộng lượng của nhân ngư vang lên:
"Ta có thể suy xét khiếu nại của ngươi, cho dù là cầu xin hay trả thù, ngươi muốn lợi dụng ta để đạt được bất cứ mục đích gì, ta đều có thể thỏa mãn."
"Đổi lại, ta chỉ có một yêu cầu từ ngươi."
Bạch Linh ngây ngô ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộng lẫy kia đan xen vào ánh sáng mờ ảo, nhất thời làm cho hắn không thể phân biệt được là mộng hay thực.
"...Cái, cái gì?"
Một bàn tay mạnh mẽ chợt nắm lấy cằm hắn, ngón cái và ngón trỏ nhéo khuôn mặt mỏng manh, xương ngón tay màu ngà ánh lên một màu tàn khốc:
"Hãy tuyệt đối thành thật với ta."
Phơi bày cho ta thấy lòng trung thành.
Có lẽ là vì âm thanh kia quá mê hoặc, hoặc là khao khát tiếp xúc thân mật lúc sinh bệnh, Bạch Linh tinh thần mơ hồ cúi đầu, dùng môi chạm vào lòng bàn tay của y.
Lúc đó hắn còn chưa biết, trong lúc vô tình mình đã lập khế ước với ma quỷ.
"Bé ngoan..." Vẻ mặt Úc Trầm dịu đi buông tay ra, xoay người ôm lấy thân thể nóng rực đang sốt kia, bế lên giường.
Cái chân gãy vừa chạm vào đệm, Bạch Linh liền bất giác giãy giụa, thống khổ thở dốc trong lòng y.
"Suỵt...! Tốt lắm, chậm rãi thả lỏng," Úc Trầm dùng ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh của hắn, thấp giọng an ủi: "Ngươi ở chỗ này của ta rất an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
AI nhanh chóng kiểm tra, phát hiện pheromone đặc biệt của chủ nhân lại bắt đầu dâng trào.
Dưới sự an ủi liên tục của Úc Trầm, Bạch Linh cuối cùng cũng ngủ thiếp đi với vẻ mặt bất an.
Úc Trầm đắp cho Bạch Linh một chiếc mền nhung mềm mại, nhét các góc chăn, bọc thành một cái tổ an toàn, Bạch Linh bất giác trở mình, hướng về phía y, nhẹ nhàng hít thở pheromone của alpha trong không khí.
Tiểu lưu lạc không có ranh giới...
Cảm giác tin cậy bộc lộ tự nhiên này, trong lúc vô tình gợi lên ký ức phủ đầy bụi đâu đó của Úc Trầm.
Y hạ đôi mắt, giống như một người giám hộ có thâm niên từ lâu, cúi người, kiềm chế hôn nhẹ lên trán của Bạch Linh:
"Bảo bối ngủ ngon..."
Hy vọng ngươi có một giấc mơ đẹp.
Bạch Linh có một giấc mơ, mơ về khoảng thời gian ấm áp duy nhất trong đời.
Khi đó, hắn vẫn là một con chim non với bộ lông màu xám.
Sống tại giường chung lớn của viện cứu trợ trẻ mồ côi, theo học tại trường tiểu học dành cho người tị nạn.
Một lần nọ, một con thuyền nhập cư trái phép vận chuyển hành khách đến đế quốc phát sinh trục trặc, quang tuyến của tiểu hành tinh đã giết chết hầu hết mọi người, nó là một trong số những người sống sót.
Môi trường ở viện cứu trợ không tốt lắm, mùa hè thì nóng bức ngột ngạt, mùa đông thì lạnh lẽo ẩm ướt, các y tá và giám đốc thường xuyên giành giật nhau một ít tiền, chim hỉ thước nhỏ ở giường bên cạnh thì luôn gào khóc đòi ăn.
Bạch Linh không có nhiều tật xấu, từ lúc mẹ đẩy nó lên thuyền nhập cư trái phép, liền nói với nó: "Con đến đó sẽ không có ai cho con ăn, cũng không được nhớ mẹ, biết không?"
Chim non ngoéo tay với cô, ngoan ngoãn đồng ý.
Nó luôn luôn là đứa trẻ khiến người khác không phải lo lắng, chỉ cần có thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ, nó sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Chim non cố gắng thích nghi với môi trường mới.
Trong khi những chim nhỏ khác còn đang lau nước mắt nhớ nhà, thì nó ở quảng trường đuổi bắt chim bồ câu, bơi trong đài phun nước, lao vào hẻm nhỏ đánh nhau vì một miếng bánh mì với những con chim nhỏ khác.
Đánh thắng liền nhặt lông chim của họ bỏ vào túi, lạnh lùng lau máu mũi, trở thành nhóc con hung ác nhất quảng trường với miếng bánh mì trong miệng.
Nó còn học được cách "cướp".
Phương pháp cụ thể chính là vào lúc sáu giờ chiều nào cũng có mặt ở quảng trường, khi nghe thấy tiếng xe chở sữa từ xa, nó sẽ chạy tới chặn lại, là người đầu tiên nhét chiếc cốc bị nứt vào cửa kính xe, hung tợn nói:
"Sữa nguyên chất, nạp thêm!"
Nó đã học được từ "Sữa nguyên chất" từ những người đang xếp hàng chờ đợi, nó còn học được một từ tên là "Lột vảy cá", đại khái ý nói, xe chở sữa này được tài trợ bởi một lão ngư, uống hay không uống cũng chẳng sao, tốt nhất mỗi nhà nên mang xô đến lấy.
Trong xe có một người máy vú em, chuyên lấy thước đo đo đạc đường kính, không được phép đặt tay lên xô của mình, đánh lừa trí tuệ nhân tạo nói rằng đó là cốc uống trà.
Chim non từng nói chuyện với người máy: "Nếu tôi muốn uống thêm một ly thì sao?"
Người máy: "Được, chim con có thể."
Chim non kỳ quái hỏi: "Sao chỉ cho chim con thôi?"
Người máy đột nhiên thay đổi giọng nói, bắt đầu lặp lại khẩu hiệu trên xe:【Những đứa trẻ khỏe mạnh là hy vọng về tương lai của tổ quốc】
Chim non chọt chọt lồng ngực thép để người máy ngừng nói: "Ai dạy ngươi nói câu này?"
Người máy: "Đây là mệnh lệnh."
Chim non đoán đây hẳn là mệnh lệnh của lão ngư.
Nó luôn nghe người khác nói về con cá kia, có người nói "Hắn ta ba đầu sáu tay", người khác lại nói "Hắn ta vô hình, chui tới chui lui ở đường dây cáp mạng để theo dõi chúng ta".
Có nhiều lời đồn khác nhau, nhưng không có ý kiến thống nhất.
Chim non quyết định vạch trần bí mật này.
Nó lựa chọn phương pháp đơn giản thô bạo: theo dõi xe chở sữa.
Mỗi khi ngày và đêm luân chuyển, bầu trời dần chuyển sang màu xanh xám pha lẫn đỏ cam, xe chở sữa kiểu cũ sẽ nháy đèn màu, chạy chậm rãi theo quỹ đạo cố định.
Xe sẽ đi vòng quanh thành phố, giống một ông già, tằng hắng cổ họng, đi một chút thì dừng, rồi đi tiếp, từ từ leo lên rồi leo xuống sườn núi.
Từ kẽ hở giữa các tòa nhà, có thể nhìn thấy những đám mây màu hồng nhạt bồng bềnh trên biển, những tuyến tàu điện giao thoa, chia bầu trời thành những hình tam giác không đều nhau.
Cuối cùng, xe chở sữa cũng dừng lại ở trạm cuối.
Nơi này không có nhân ngư ba đầu sáu tay nào cả, chỉ có vô số những chiếc xe giống nhau như đúc, theo một tiếng còi hơi trong trẻo vang lên, chúng bật đèn, xếp hàng ngay ngắn đi vào nhà máy sữa, giống như đàn cá lồng đèn đang đi lanh quanh, vẫy đuôi quay lại hang ổ dưới biển sâu của chúng.
Trong trí nhớ của Bạch Linh, đây gần như là một cảnh tượng thần kỳ.
Mà lúc đó chim non tin chắc đó là phép màu của nhân ngư.
Trong lớp phẩm chất tư tưởng, giáo viên hỏi mọi người lớn lên muốn làm gì, một đám chim nhỏ và hải sản nhỏ đều nói muốn trở thành vũ công, ca sĩ và nhà khoa học.
Chỉ có chim non đứng dậy lớn tiếng nói: "Con muốn làm người đưa sữa", bị đám đông cười nhạo.
Mọi người cười nhạo nói, chỉ có người nghèo ở tầng thấp nhất mới đến đó để nhận sữa miễn phí.
Chim non nói: tôi chính là người nghèo.
Mọi người lại bí mật nói với nó rằng đó là xe gián điệp của hoàng đế, hoàng đế đang theo dõi mọi người thông qua người máy phát sữa, đồng thời bỏ thuốc và con chip vào sữa cho trẻ em, mục đích là khống chế mọi người.
Chim non nói: "Theo dõi nhiều người như vậy, chắc ngài sẽ rất mệt mỏi."
Mọi người cũng nói rằng hoàng đế là một người toàn trị*, câu nói nổi tiếng của y là "Nhà nước sẽ bảo vệ mọi quyền lợi của Omega ngoại trừ tự do."
(*một chế độ chính trị trong đó nhà nước áp đặt chế độ chuyên chế và ý thức hệ của chính quyền lên tất cả mọi hoạt động cá nhân và công cộng trên mọi lĩnh vực bằng các chính sách áp chế mạnh mẽ cả về vật chất lẫn tinh thần, ý thức, tâm linh...)
Chim non nói: "Thật tốt, tôi muốn trở thành Omega."
Nhưng ai cũng nói: "Bạn không hiểu gì cả, tự do là quý giá nhất!"
Chim non không cho là đúng.
Nó không muốn tự do, nó biết Liên bang đối diện mỗi ngày tuyên truyền với đế quốc là "Dân chủ và tự do", nhưng nó có sữa để uống, còn trẻ em Liên bang thì không.
Về sau, tin đồn ngày càng lan rộng, cũng ngày càng thái quá.
Mỗi khi xe chở sữa chậm rì bò lên đồi, người lớn sẽ từ trong nhà chạy ra ném trứng chim và rau rác vào, người già sẽ nắm chặt tay những đứa bé, nhăn nhó mặt mày: "Đừng đi! Sữa có độc!"
Ngay cả tiếng nhạc leng keng vọng lại cũng bị mắng là tà âm của ma quỷ.
Nhưng chim non lại cảm thấy đó là bài hát hay nhất trên đời, nó sẽ ngân nga theo giai điệu, Đài phun sữa ~ nguồn suối giúp cho tôi cao lớn ~
Các bạn cùng lớp đều cho rằng nó đã bị quỷ dữ thuần hóa.
Chim non phản bác: "Các người không hiểu, mùa đông sắp đến rồi, tôi phải ăn no thật no."
Những con chim khác khuyên nhủ: "Nếu bạn tăng cân, bạn sẽ bị lão hoàng đế ăn thịt."
Chim non không quan tâm: "Ăn thì ăn, tôi chưa từng thấy quỷ trông như thế nào."
Những con chim khác đặt biệt danh cho nó là, nô lệ nhỏ của Y Tô Mạt Lai Tác.
Chim non nghĩ, nếu có thể làm nô lệ cho xe chở sữa cả đời, cũng không tệ..
Sau Khi Bắt Cóc Hoàng Đế Nhân Ngư Alpha