Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

Chương 206

124@-

Lâm Tri Thư ngơ ngác nhìn xung quanh, nhận ra ai cũng đang nói chuyện với người bên cạnh, chỉ có mình đứng đó cô độc.


 


Cảm giác này thật đáng sợ.


 


Cậu ta nắm chặt tay lại để lấy lại tinh thần, rồi bước về phía rìa của phòng tiệc.


 


Bên ngoài cửa sổ lớn phủ đầy tuyết, cành thông bị đè nặng bởi tuyết trắng, tạo ra cảm giác trống trải và cô tịch, đồng thời cũng giúp tâm trạng nhẹ nhõm hơn.


 


Đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa số, Lâm Tri Thư bỗng dừng lại khi thấy một bóng hình quen thuộc.


 


Người đang đứng trên bậc thang bên cạnh cây thông, đang hút thuốc, chẳng phải chính là Trình Đông Húc sao!


 


Vị trí mà Trình Đông Húc đứng rất khéo léo, không dễ bị phát hiện. Trừ khi đứng rất gần cửa sổ như Lâm Tri Thư, nhưng khu vực gần cửa sổ này khá lạnh, hầu như không ai lại gần.


 


Hóa ra hôm nay, vận may của cậu ta không hẳn là luôn tồi tệ.


 


Lâm Tri Thư tham lam nhìn chăm chăm vào bóng hình bên ngoài cửa số, trong lòng quyết định điều gì đó, nhanh chóng bước ba bước thành hai hướng ra cửa.


 


Trình Đông Húc không hề biết có người đã nhìn mình một lúc lâu.


 


Anh đang có tâm trạng tốt, nhưng lại sợ mình sẽ làm điều gì đó không đúng, nên ra ngoài để tỉnh táo lại.


 


Nhớ đến dáng vẻ trốn tránh của Cố Tinh trong buổi tiệc, Trình Đông Húc không khỏi cúi đầu cười nhẹ.



 


Anh thật sự rất vui, vui vì cậu bé cuối cùng cũng đã tham gia vào cuộc chơi.


 


Trước đây, bất kể anh nói gì, khi đối diện với Cố Tinh, dường như luôn có một khoảng cách vô hình.


 


Giống như Cố Tinh là người ngoài cuộc, đã có sẵn định kiến của mình, nên dù người khác nói gì cũng không tin.


 


Nhưng tối nay, anh cuối cùng đã kéo cậu vào cuộc.


 


Cố Tinh bắt đầu tin tưởng và nhìn nhận tình cảm của anh, nên mới trốn tránh anh.


 


Nghĩ kỹ lại, thực ra điều này có chút tính toán.


 


Nhưng Trình Đông Húc không dám không tính toán, và cũng không thể không tính toán.


 


Khi ở đoàn phim Tây Bắc, Cố Tinh suýt gặp chuyện không may, anh đã chắc chắn rằng Cố Tinh là vận mệnh của mình.


 


Chưa bao giờ anh sợ hãi như thế.


 


Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.


 


Việc anh nói ngủ bên cạnh Cố Tinh mới không mất ngủ, không phải là lời tán tỉnh, mà là sự thật.


 


Cuộc sống và hạnh phúc của anh trong nửa sau cuộc đời đều gắn liền với Cố Tinh, làm sao có thể không dốc hết sức, dùng mọi kế hoạch mà mình biết.



Kế hoạch định trước rồi mới hành động, để đảm bảo không có sai sót.


 


Nghĩ như vậy, Trình Đông Húc lại gọi điện cho Tống Cần.


 


Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh: "Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"


 


Bỗng cảm thấy đau ở mu bàn tay.


 


Điếu thuốc mới hút chưa được bao nhiêu, đã cháy đến tận đầu, tàn thuốc không còn giữ được nữa mà rơi xuống.


 


Cách vài bước chân có một thùng rác.


 


Trình Đông Húc dập tắt thuốc rồi đặt vào tấm lọc tàn thuốc, mới nhận ra trên người mình có một trận gió lạnh, định quay lại.


 


Chỉ là chưa kịp quay đầu, tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau.


 


Rồi một bàn tay chạm vào lưng anh.


 


Trình Đông Húc phản xạ nắm lấy tay đó, theo đà đẩy người đó vào thân cây bên cạnh: "Ai?"


 


Lâm Tri Thư đau đớn kêu lên: "Anh Húc, là em!"


 


Trình Đông Húc buông tay, không nói gì.


 



 


Hai người cách nhau gần một mét.


 


Anh lạnh lùng nói: "Có gì thì nói, đừng làm loạn!"


 


Lâm Tri Thư không khỏi nghĩ, nếu là Cố Tinh làm vậy, anh Húc có nói Cố Tinh là làm loạn không?


 


Cậu ta không dám nói ra lời này, sợ làm Trình Đông Húc tức giận, không có cơ hội nói chuyện.


 


Bây giờ xung quanh không có ai, Lâm Tri Thư không thể kìm nén nữa.


 


Cậu ta không kìm được nghẹn ngào: "Anh Húc, anh không thể trách em, cũng đừng lạnh nhạt với em, được không? Anh biết không, lúc em ra nước ngoài, cả nhà họ Lâm ra nước ngoài, đều là vì anh! Là ông Trình..."


 


Cùng lúc đó.


 


Chu Duẫn Chi nhìn hai người đang nói chuyện dưới cây, ánh mắt đầy tức giận.


 


Anh ta thấy Lâm Tri Thư chạy ra ngoài, còn tưởng là đi tìm Cố Tinh gây rắc rối, nên mới đi theo xem thử.


 


Không ngờ...


 


Từ góc nhìn của Chu Duẫn Chi, Trình Đông Húc như đang ép người ta vào thân cây.


 


Còn nói gì mà một lòng một dạ với Cố Tinh, hừ... thật là mở rộng tầm mắt!



Đang tức giận vì Trình Đông Húc dám coi Cố Tinh là phương án dự phòng, không ngờ sau lưng lại có giọng nói quen thuộc vang lên: "Duẫn Chi?"


 


Quay đầu lại, chính là Cố Tinh.


 


Cố Tinh vừa nói chuyện xong về vụ kiện với Hoắc Chính Trạch, liền vội vã rời đi.


 


Chủ yếu là vì chú Hoắc bắt đầu tám chuyện về mối quan hệ giữa cậu và Trình Đông Húc cùng Chu Duẫn Chi, thực sự không thể đối phó nổi.


 


Cố Tinh ban đầu còn muốn phủ nhận, nói rằng mình chỉ là bạn bè với hai người kia.


 


Tuy nhiên, Hoắc Chính Trạch mắt rất tinh, vừa nói rằng khi Cố Tinh xuống lầu, Chu Duẫn Chi nhìn cậu rất nhiều lần, lại nói rằng khi ông cụ Kỷ nhận lời chúc mừng của mọi người, Trình Đông Húc thì thầm với cậu.


 


Cố tổng: "..."


 


Cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu chỉ đáp qua loa vài câu rồi muốn ra ngoài để hít thở không khí.


 


Nhà họ Kỷ không thiếu tiền, buổi tiệc cũng được trang trí rất tỉ mỉ.


 


Từ giữa sườn núi đến sảnh tiệc, họ xây dựng một hành lang hoa đón khách, ngoài ra cửa chính của sảnh tiệc cũng có thể mở ra.


 


Từ cửa chính đi ra là một quảng trường, có thể ngắm toàn cảnh núi non.


 


Tuy nhiên, cần phải chịu được lạnh mới được,


 


Cố tổng hiện giờ rất cần hạ bớt cơn nóng trong người, vì vậy cậu đi về phía cửa chính.


Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Truyện Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Story Chương 206
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...