Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 73: C73: Kinh nghiệm bị lừa
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lạc Dao mang theo quà sinh nhật chuẩn bị cho Sở Thừa vừa xuống lầu liền nhìn thấy ba người ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Yến ngồi ở phòng khách chờ xuất phát, giống như sắp ra ngoài.
Diệp Lạc Dao không giỏi giật mình: "Ba Hoắc mẹ Hoắc, hai người chuẩn bị đi đâu vậy?"
【 Bộ dáng không giống như đi làm. 】
Ba Hoắc hắng giọng: "Ừm, hôm nay ta định đi câu cá ở khu nghỉ dưỡng gần đây, mẹ con cũng đi cùng ta."
Diệp Lạc Dao gật đầu hiểu, tầm mắt lại rơi trên người Hoắc Yến.
【 Không phải anh hai ghét nhất là đi câu cá với ba Hoắc à? Sao hôm nay cũng muốn đi cùng? 】
Hoắc Yến mặt không đỏ tim không đập: "Ba mẹ đều không ở nhà, một mình anh ở nhà cũng chán nên đi chơi với hai người một ngày."
Mới không phải vì đi xem náo nhiệt đâu!
【 Thì ra là vậy. 】
Diệp Lạc Dao không nghi ngờ gì nữa, mở miệng nói: "Vâng, vậy mọi người chơi vui vẻ, con đi trước đây!"
Tài xế đã đợi ngoài cửa, Diệp Lạc Dao tạm biệt bọn họ rồi lên xe.
Đợi xe của Diệp Lạc Dao rời đi, ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Yến mới vội vàng lên một chiếc xe khác.
"Có chắc là làng du lịch mới mở không?" Xe chạy được một lúc, mẹ Hoắc lại hỏi Hoắc Yến lần nữa.
Hoắc Yến nói: "Yên tâm đi, tối qua con đã tìm mấy người xác định rồi, chính là làng du lịch mới mở........." Hoắc Yến nói rồi dừng lại, chỉ vào chiếc xe đi phía trước: "Xem, đó không phải là xe của Diệp Lạc Dao sao!"
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, ba Hoắc mẹ Hoắc rốt cuộc cũng yên tâm chút.
"Xem ra thật sự là nơi này." Ba Hoắc nói rồi dặn tài xế: "Chú ý chút, đừng để Tiểu Dao phát hiện ra chúng ta."
Về việc này, tài xế thực sự rất nghi hoặc.
Không phải ba Hoắc nói đến khu nghỉ dưỡng câu cá sao? Tại sao bọn họ không đi một cách đường đường chính chính, mà lại đi phía sau xe của Diệp Lạc Dao?
Dù nghi hoặc nhưng tài xế không hỏi nhiều chỉ tập trung tinh thần lái xe.
Nếu ba Hoắc mẹ Hoắc biết được nghi vấn của tài xế, khẳng định sẽ nghiêm túc trả lời: Cũng không phải là bọn họ không muốn đi một cách đường đường chính chính, mà là Sở Thừa người ta căn bản không mời bọn họ.
Kể từ khi mẹ Sở Thừa ly hôn, Sở Thừa liền theo mẹ ra nước ngoài định cư.
Gần đây sở dĩ về nước cũng là vì ông nội của Sở Thừa, tức là Cố lão gia bệnh nặng muốn gặp lại cháu trai cả của mình trước khi qua đời, vì vậy Sở Thừa mới về nước.
Ai ngờ sau khi về nước tình trạng của Cố lão gia vậy mà lại trở nên ổn định. Mặc dù hiện tại lão nhân không gặp cản trở gì nữa nhưng Sở Thừa cũng không thể cứ như vậy mà rời đi, cho nên dự định ở lại một thời gian làm bạn với lão nhân.
Nhưng sau khi ông Cố và mẹ Sở Thừa ly hôn, ông Cố nhanh chóng tái hôn, thân phận hiện tại của Sở Thừa cũng có chút xấu hổ, khẳng định không thể ở lại Cố gia, đương nhiên hắn cũng không muốn sống ở Cố gia nên khoảng thời gian này vẫn luôn ở bên ngoài.
Cho dù là sinh nhật Sở Thừa, Sở Thừa cũng chưa từng có ý định tổ chức ở Cố gia, càng không mời bất cứ người nào của Cố gia, đương nhiên cũng sẽ không mời trưởng bối của thế gia.
Người hôm nay tới tham gia bữa tiệc của Sở Thừa đều là một số bạn bè quen biết với Sở Thừa, toàn là đám thanh niên trẻ tuổi.
Mà sở dĩ Sở Thừa nhờ Tần Diệu mời Diệp Lạc Dao cũng là vì Nhiễm Cảnh có quan hệ tốt với Diệp Lạc Dao, hắn muốn tìm hiểu thêm nhiều về Nhiễm Cảnh từ trong miệng Diệp Lạc Dao.
Cho nên dù biết tiệc sinh nhật ngày hôm nay có trò hay để xem, nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc cũng không thể công khai đi cùng Diệp Lạc Dao, chỉ có thể để Hoắc Yến đi nghe ngóng địa điểm cụ thể của bữa tiệc trước, đến khi đó bọn họ tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Ba Hoắc mẹ Hoắc suy tính rất hoàn mỹ, nhưng điều bọn họ không ngờ tới là, vừa đến cổng làng du lịch, Diệp Lạc Dao vừa xuống xe liền đi về phía bọn họ.
Mẹ Hoắc không hiểu sao có chút chột dạ: "Sao Tiểu Dạo lại đi tới chỗ chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta bị phát hiện? Phát hiện ra khi nào?"
Hoắc Yến lắc đầu.
Không biết, vừa lên xe không lâu thì hắn đã ngủ rồi.
Hơn nữa, hình như vừa rồi hắn cũng không nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, sao lại bị phát hiện được?
Diệp Lạc Dao lúc này đã đưa tay ngăn xe lại.
Tài xế nào dám giả vờ như không thấy?
Chỉ có thể căng da đầu quẹo sang bên dừng lại.
Ba Hoắc cũng có chút căng thẳng, do dự hai giây rồi vẫn quyết định mở cửa sổ xe, sau khi nhìn thấy Diệp Lạc Dao, ông còn giả vờ kinh ngạc: "Tiểu Dao? Sao con ở đây?"
Diệp Lạc Dao khó hiểu.
【 Vấn đề này chẳng phải mình là người nên hỏi sao? 】
Không chờ ba Hoắc nói tiếp liền nghe thấy Diệp Lạc Dao đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra nói: "Lẽ nào ba Hoắc mọi người cũng tới làng du lịch mới mở này câu cá?"
【 Làng du lịch này gần đây quả thật rất nổi tiếng, không ngờ mấy người ba Hoắc cũng tới đây. 】
Diệp Lạc Dao đã đưa ra lý do, ba Hoắc vội vàng thuận theo gật đầu: "A, đúng đúng đúng, chúng ta đến khu du lịch này câu cá, vậy là tiệc sinh nhật của Sở Thừa cũng tổ chức ở đây?"
"Lạc Dao?"
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Diệp Lạc Dao hai mắt phát sáng, không nói chuyện với ba Hoắc nữa, xoay người vẫy tay với người kia: "Tần tổng!"
Tần Diệu đã ở cổng khu du lịch chờ Diệp Lạc Dao từ lâu, nhìn thấy cậu xuống xe, Tần Diệu liền đi về phía Diệp Lạc Dao.
Lại không ngờ Diệp Lạc Dao căn bản không phát hiện ra hắn, cầm túi quà tặng đi tới chiếc xe phía sau.
Tần Diệu có chút khó hiểu bước tới.
Đến gần mới phát hiện người trong xe là nhóm người ba Hoắc mẹ Hoắc.
Trái tim Tần Diệu chợt đập mạnh một nhịp.
Suy nghĩ hắn dành cho Diệp Lạc Dao hẳn là biểu hiện không quá rõ ràng, đám người ba Hoắc mẹ Hoắc sao đều tới đây? Chẳng lẽ bị bọn họ nhận ra?
Tần Diệu có chút thấp thỏm, nhưng vẫn đến gần lễ phép chào hỏi ba Hoắc mẹ Hoắc, rồi lại lễ phép hỏi: "Chú Hoắc, mọi người cùng Lạc Dao tới tham gia tiệc sinh nhật?"
Ba Hoắc vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, bọn ta chỉ trùng hợp gặp được Tiểu Dao thôi."
"Nói ra cũng trùng hợp, mấy ngày trước ta nghe nói có khu du lịch mới mở gần đây nên muốn tới câu cá, tình cờ hôm nay có thời gian nên ta cùng dì con cùng tới đây."
Bọn họ thật sự không phải cố ý đi theo đâu!
Hoắc Yến hắng giọng, cũng mở miệng giải thích: "Chỉ là không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, mọi người cũng đến đây, nếu vừa rồi Tiểu Dao không tới chào hỏi, bọn tôi vẫn không biết vậy mà sẽ đến cùng một nơi."
Diệp Lạc Dao gật đầu liên tục: "Ừm ừm ừm."
【 Thật sự quá trùng hợp! 】
【 Ban nãy khi mình chuẩn bị xuống xe, tài xế nói chiếc xe phía sau có chút giống xe của nhà mình, nên mình mới nhìn thấy. 】
Hoắc Yến: "........"
Ba Hoắc mẹ Hoắc/Hoắc Yến: "........."
Bọn họ bị một tài xế khác trong nhà phản bộ!
Ánh mắt Tần Diệu rơi trên người Diệp Lạc Dao rồi nhanh chóng dời đi nhìn ba Hoắc Mẹ Hoắc, chân mày hơi cau lại.
Mẹ Hoắc lập tức nhận ra dị thường.
Sao vậy?
Chẳng lẽ lý do này của bọn họ không đủ? Tần Diệu không tin?
Ba Hoắc cũng cảm thấy có chút không đúng, biểu cảm này của Tần Diệu.......... sao lại nhíu mày?
Lý do này của bọn họ không có sơ hở gì mới đúng.
Nhưng không đợi bọn họ nghĩ nhiều liền thấy Tần Diệu thả lỏng chân mày đang nhíu, nở nụ cười với bọn họ: "Vậy chú Hoắc mọi người tới nhầm chỗ rồi."
Ba Hoắc mẹ Hoắc hai mắt nhìn nhau.
Mẹ Hoắc lên tiếng hỏi: "Nói vậy là sao?"
Tần Diệu hơi mím môi, vẫn quyết định nói thật: "Khu du lịch mới mở này không có hạng mục câu cá."
Không có hạng mục câu cá.
Không có ————
Cũng có nghĩa không thể câu cá.
Đợi đã, không thể câu cá?!
Tần Diệu vừa dứt lời, mấy người trong ngoài xe đều chìm trong yên tĩnh.
Mẹ Hoắc giơ tay đỡ trán.
Ba Hoắc nghiến chặt hàm răng, biểu cảm trên mặt gần như không giữ được nữa.
Hoắc Yến hai mắt biến đen, ngón chân bắt đầu điên cuồng đào đất.
Tại sao ba Hoắc không biết đi điều tra chút trước khi bịa lời vậy?
Còn có khu nghỉ dưỡng của các người to thế này, tại sao ngay cả hạng mục câu các cũng không có!
Hiện tại bọn họ phải làm thế nào a a a a?!
Cũng không thể nói bọn họ đổi địa điểm khác ngay bây giờ?
Bọn họ đi rồi, vậy lát nữa dưa phải làm sao?
Hoắc Yến phải nói là lòng như lửa đốt.
Mà Tần Diệu đứng ngoài xe càng đau đầu hơn.
Trước khi ba Hoắc mở miệng, hắn chỉ suy đoán thôi, hiện tại nghe được lời nói dối không hề để tâm này của ba Hoắc, về cơ bản có thể xác nhận ————
Người Hoắc gia không yên tâm để Diệp Lạc Dao tiếp xúc với mình, cho nên bọn họ mới tùy tiện tìm một lý do tới đây.
Nhưng rốt cuộc bọn họ phát hiện ra mục đích không đơn thuần của mình với Diệp Lạc Dao từ khi nào?
Ngày ghi hình cuối cùng sao?
Tần Diệu khẽ mím môi, sau khi kết thúc việc ghi hình, Tần Diệu còn đặc biệt xem lại đoạn video cắt nối, hắn nhớ rất rõ, mặc kệ là biểu cảm động tác của mình khi đó đều không quá lộ liễu.
Thậm chí ngay cả chính Diệp Lạc Dao cũng không phát hiện ra thái độ có hơi thay đổi của mình đối với em ấy.
Hơn nữa ngoại trừ đoạn video ngắn Diệp Lạc Dao nắm tay hắn trước khi chạy, giữa bọn họ cũng không có bất cứ tiếp xúc thân mật nào khác.
Ngay cả Hoắc Yến cách bọn họ gần như vậy cũng không nhận ra dị thường nào.
Làm thế nào mà ba Hoắc mẹ Hoắc phát hiện ra?
Còn có, hôm nay bọn họ đi theo, chẳng lẽ bọn họ không hài lòng với mình?
Tần Diệu lập tức có chút căng thẳng không yên.
Nhưng hiện tại hắn rõ ràng vẫn chưa làm gì cả! Hắn thậm chí còn chưa biểu đạt tâm tư với Diệp Lạc Dao!
Hai đám người đều rơi vào bão táp đau đầu.
Chỉ có một mình Diệp Lạc Dao vẫn ở ngoài lề nghi hoặc hỏi: "Ba Hoắc, ba không hỏi rõ trước trước khi đến câu cá sao?"
Ba Hoắc: "........"
Bởi vì ông căn bản không muốn tới đây câu cá!
Ba Hoắc hắng giọng, giả vờ bình tĩnh: "Vậy là do ta nhớ lầm."
Diệp Lạc Dao:
【 Cũng phải, dù sao thì tuổi tác lớn rồi. 】
Ba Hoắc: ".........."
Ông rất muốn tạm dừng quan hệ cha con với Diệp Lạc Dao!
Mẹ Hoắc lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi: "Vậy giờ phải làm sao? Chúng ta tới cũng đã tới rồi, không thể......."
Rời đi vào lúc này đúng không?
Ba không muốn quay về!
Ba Hoắc tiếp nhận tín hiệu của mẹ Hoắc, toát mồ hôi.
Ông đang suy nghĩ đây nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do nào khác!
Cuối cùng vẫn là Tần Diệu mở miệng trước: "Khu du lịch này mặc dù không có hạng mục câu cá, nhưng những hạng múc khác cũng khá thú vị, chú Hoắc mọi người muốn cùng bọn cháu tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thừa không?"
Hôm nay ba Hoắc mẹ Hoắc đi theo tới đây, không gì khác chính là không yên tâm để Diệp Lạc Dao ở cùng một chỗ với Tần Diệu.
Nếu như Tần Diệu mở miệng làm bọn họ rời đi, ba Hoắc mẹ Hoắc chỉ càng lo lắng hơn, không bằng trực tiếp mở miệng mời bọn họ cùng tham gia tiệc, trong sáng vô tư khiến bọn họ yên tâm hơn, Tần Diệu cũng có thể nhân cơ hội thử thăm dò suy nghĩ của hai phụ huynh.
Ba Hoắc nghe vậy nói: "Không tốt lắm? Dù sao cũng là tiệc của đám thanh niên mấy đứa, mấy trưởng bối bọn ta......."
Hoắc Yến vội nói: "Vậy con đi?"
Trưởng bối không tiện, vậy người làm tiểu bối như hắn không có gì bất tiện rồi!
Mẹ Hoắc lườm Hoắc Yến.
Con chỉ nghĩ cho mình con!
Hoắc Yến hơi không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Loại chuyện ăn dưa này ấy mà, đều là dựa vào khả năng của chính mình!
Tần Diệu gật đầu với Hoắc Yến: "Được." Nói xong nhìn ba Hoắc: "Chú Hoắc, nếu chú không muốn tham gia tiệc, bên cạnh khu nghỉ dưỡng có một sân golf mới xây, chi bằng đi đánh golf?"
Rồi lại nói với mẹ Hoắc: "Cạnh biệt thự bọn cháu thuê có một vườn vật lý trị liệu, dì Lâm có thể đi làm đẹp."
Ba Hoắc mẹ Hoắc lập tức thở phào.
Không thể không nói, Tần Diệu hắn thật sự rất biết cách đối nhân xử thế!
Sắp xếp toàn bộ ổn thỏa cho bọn họ!
Độ thiện cảm ba Hoắc mẹ Hoắc dành cho Tần Diệu dần dần tăng lên.
Tuy trong lòng vừa ý nhưng bọn họ vẫn giả vờ ra mặt.
Dù sao mục đích ban đầu bọn họ tới là "câu cá".
Vì thế ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc: "Em thấy thế nào?"
Mẹ Hoắc cười: "Có vật lý trị liệu còn có thể làm đẹp, em cảm thấy không tồi."
Ba Hoắc lúc này nói: "Được rồi, vậy cũng chỉ có thể như vậy thôi, dù sao nếu chúng ta đến nơi khác câu cá, trên đường cũng tốn không ít thời gian."
Tần Diệu mỉm cười không nói chuyện.
Xoay người nhìn Diệp Lạc Dao bên cạnh, đưa tay về phía cậu.
Ánh mắt Diệp Lạc Dao rơi vào bàn tay của Tần Diệu.
Ngón tay của thanh niên thon dài, khớp xương rõ ràng, độ cung móng tay mượt mà được cắt tỉa gọn gàng đẹp mắt.
Quan trọng hơn là, trước kia Diệp Lạc Dao từng đề cập mấy lần —— tay Tần Diệu thật sự rất thoải mái!
Diệp Lạc Dao không suy nghĩ liền đưa tay phải mình ra, tự nhiên đàn mười ngón với Tần Diệu.
【 Tại sao Tần tổng lại muốn nắm tay với mình? 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Yến vừa xuống xe: "???"
Tần Diệu: "........"
Đừng tùy tiện vu bẩn cho người ta!
Ánh mặt trời sáng sớm đã mang theo một chút nóng bức, một vài tia nắng trùng hợp chiếu xuống vành tai của Tần Diệu, có thể dùng mắt thường nhìn thấy một mảng da thịt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng, nhiệt độ vành tai nóng đến đáng sợ.
Mắt thấy người Hoắc gia hướng tầm mắt nhìn sang, Tần Diệu dùng tay kia che khuôn mặt có chút ửng đỏ của mình, nhỏ giọng nói: "Tôi...... tôi muốn hỏi túi quà của em nặng hay không, nếu không để tôi xách giúp em."
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt, rất là tiếc nuối.
【 Gì chứ, thì ra không phải muốn nắm tay với mình! 】
Hoắc Yến cảm giác gân xanh trên trán mình đang điên cuồng nhảy nhót.
Nắm tay cái gì?!
Em cũng không nghĩ thử em và Tần Diệu có quan hệ gì, hai người không có quan hệ gì hết!
Cậu ta đưa tay ra với em, sao có khả năng muốn nắm tay với em được chứ?!
Hoắc Yến một bước dài tiến lên, ba Hoắc mẹ Hoắc tay mắt lanh lẹ kéo hắn lại.
"Bình tĩnh!" Ba Hoắc hạ giọng nói.
"Quên mất trước đó mẹ đã nói gì rồi à!" Mẹ Hoắc cũng nhỏ giọng.
Mà đúng lúc này, Tần Diệu chủ động buông tay Diệp Lạc Dao cầm lấy túi quà trong tay cậu, xoay người lại nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong trước."
Có lẽ vì có chút chột dạ nên Tần Diệu căn bản không chú ý đến ba Hoắc mẹ Hoắc đang kéo tay Hoắc Yến.
Trái lại Diệp Lạc Dao có chút kỳ lạ, hỏi một câu: "Đang làm gì vậy ạ?"
Ba Hoắc mẹ Hoắc vội vàng buông tay Hoắc Yến, mẹ Hoắc cười nói: "Không có gì, đi thôi."
Mẹ Hoắc nắm lấy cánh tay Diệp Lạc Dao đi theo Tần Diệu.
Ba Hoắc bắt lấy tay Hoắc Yến đi theo phía sau, tận tình khuyên bảo: "Tiểu Dao yêu đương là tự do của thẳng bé, con cho dù không hài lòng cũng phải hỏi thử ý kiến của Tiểu Dao, đúng không?"
Hoắc Yến hừ lạnh một tiếng: "Diệp Lạc Dao hiện tại căn bản không thích Tần Diệu!"
"Không thích mà nó lại muốn nắm tay Tiểu Tần?" Ba Hoắc nói đúng trọng tâm.
Hoắc Yến nghiến răng: "Đó là bởi vì Diệp Lạc Dao không hiểu thích là gì, nó chỉ cảm thấy khá hay nên con mới không muốn nó đi gần Tần Diệu!"
"Thằng bé không hiểu thích là gì, vậy tại sao muốn nắm tay với Tiểu Tần?" Ba Hoắc hỏi lại lần nữa.
Hoắc Yến: "........."
Con phục rồi ba!
Hắn nào có biết nhiều như vậy!
Ba Hoắc dùng ánh mắt từng trải nhìn Hoắc Yến: "Những chuyện khác thì ta không nói, chỉ nói từ góc độ kinh nghiệm yêu đương, con, anh cả con còn có lão tam, mấy đứa có bao nhiêu kinh nghiệm?"
Hoắc Yến trầm mặc.
Ba Hoắc nói tiếp: "Hai đứa nó chưa từng trải qua một lần, còn thì có một lần kinh nghiệm yêu đương, nhưng ta cảm thấy thay vì nói là kinh nghiệm yêu đương, không bằng nói là kinh nghiệm bị lừa đúng hơn, con cảm thấy con có tư cách chỉ tay năm ngón?"
Hoắc Yến bị chọc đúng chỗ đau, sắc mặt biến đen: "Ba!"
Có phải không nhắc đến chuyện này mấy người không thể nói chuyện đàng hoàng đúng không?
Diệp Lạc Dao nghe thấy tiếng của Hoắc Yến, tò mò quay đầu: "Anh hai nói gì với ba Hoắc vậy? Sao lại tức giận rồi?"
Ba Hoắc và Hoắc Yến nhìn nhau.
Một lúc sau, Hoắc Yến bại trận.
"Được rồi được rồi, con không quản nữa là được chứ gì?" Hoắc Yến cằn nhằn: "Mặc dù Tần Diệu này hơi già chút nhưng mấy chuyện khác cũng khá đáng tin."
Ba Hoắc cười: "Này mới đúng, cứ để bọn nó theo tự nhiên đi."
Mặc dù đến bây giờ bọn họ vẫn chưa rõ rốt cuộc tình cảm Diệp Lạc Dao dành cho Tần Diệu là gì, nhưng thời gian sẽ để Diệp Lạc Dao tìm ra câu trả lời, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết đáp án.
........
Ba Hoắc mẹ Hoắc không đến bữa tiệc nên Tần Diệu dẫn bọn họ đi tìm nhân viên trước, giúp bọn họ thuê một căn biệt thự cạnh địa điểm bọn họ tổ chức tiệc, lại giúp mẹ Hoắc liên lạc với thẩm mỹ viện, sau đó mới dẫn Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến đi dự tiệc.
Địa điểm tổ chức tiệc thực ra chính là một biệt thự khác, khoảng cách của hai biệt thự không quá 500m, mặc dù có chút xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Đợi nhóm người Diệp Lạc Dao rời đi, ba Hoắc cầm điện thoại gọi điện cho tài xê bảo hắn nhanh chóng vang hai cái ống nhòm tới.
Mẹ Hoắc nghe vậy không nhịn được cười: "Không cần thiết, đến khi đó nếu thấy tình huống khác thường, chúng ta hoàn toàn có thể chạy thẳng qua đó xem náo nhiệt."
Ba Hoắc nghĩ cảm thấy rất có đạo lý, lại gọi cho tài xế nói với hắn không cần nữa.
Bên này, Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến theo Tần Diệu vào địa điểm tổ chức tiệc, còn chưa đến gần liền nghe thấy tiếng nhạc lớn kinh trời từ bên trong truyền ra.
Diệp Lạc Dao nhíu mày.
【 Thật ồn. 】
Tần Diệu nói: "Hai người ra sân sau ngồi một lát, tôi đi gọi Sở Thừa."
Diệp Lạc Dao gật đầu.
Thật may, cậu cũng không thích môi trường ồn ào như này.
Sân sau của biệt thự là một vườn hoa nhỏ, Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến ngồi xuống không lâu, tiếng trọng trong biệt thự nhỏ xuống, Sở Thừa cũng đi tới.
Nhìn thấy Diệp Lạc Dao, Sở Thừa cực kỳ kích động, vội vàng đi tới chào hỏi Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: "Đúng rồi, Diệp Lạc Dao cậu có tiện mời Nhiễm Cảnh giúp tôi được không?"
Diệp Lạc Dao cong môi.
【 Xem ra, Sở Thừa thật sự rất thích Nhiễm Cảnh. 】
【 Nhưng mà, hôm nay Mạnh Việt chuẩn bị tỏ tình với anh đó, nếu tôi gọi Nhiễm Cảnh tới ——— 】
Khóe miệng Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Tần Diệu trái lại kinh ngạc nhìn về phía sân sau.
Tỏ tình?
Mạnh Việt?
Lần trước ở quán bar Mạnh Việt chịu đả kích lớn như vậy, hắn còn muốn tỏ tình với Sở Thừa?
Tần Diệu tâm tình rất phức tạp.
Diệp Lạc Dao không trực tiếp đồng ý lời cầu xin của Sở Thừa, mà nói: "Tôi có thể giúp anh mời Nhiễm Cảnh, nhưng đến hay không thì phải xem anh ấy."
Sở Thừa vô cùng vui mừng kích động: "Không sao, cậu có thể giúp tôi mời cậu ấy là tôi đã rất biết ơn rồi."
Diệp Lạc Dao cười với hắn, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Nhiễm Cảnh.
Kể từ khi rời khỏi quán bar lần trước, Diệp Lạc Dao đã không liên lạc với Nhiễm Cảnh một thời gian rồi.
Nghe Hoắc Cảnh nói, gần đây Nhiễm Cảnh không đến công ty đi học.
Nói thật, Diệp Lạc Dao không cảm thấy Nhiễm Cảnh sẽ đồng ý tới tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thừa, dù sao một khi Nhiễm Cảnh tới tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thừa, cũng có nghĩa y có khả năng sẽ bắt gặp Mạnh Việt.
Gửi tin nhắn xong, Nhiễm Cảnh không trả lời ngay, Diệp Lạc Dao cũng không vội.
Sở Thừa với tư cách là chủ nhân của bữa tiệc, hắn rất bận.
Ngồi xuống nói chuyện chưa được hai câu với Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến, hắn lại đứng dậy đi chào hỏi những người bạn khác.
Ngay cả Hoắc Yến cũng không ngồi ở đây quá lâu, dù sao thân phận đại minh tinh của hắn còn ở đây, nghe nói Hoắc Yến cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thừa, không lâu sau liền có người lục tục chạy tới muốn chụp hình với Hoắc Yến, mời hắn vào trong biệt thự chơi cờ.
Người đến mời tương đối nhiều, Hoắc Yến không thể từ chối chỉ có thể đi theo.
Bỏ lại một mình Diệp Lạc Dao thoải mái nằm trên ghế sofa.
Che nắng của sân sau biệt thự rất tốt, cộng thêm cửa sân sau cũng mở, khí lạnh từ điều hòa thường thường từ trong phòng lùa ra, cho nên Diệp Lạc Dao nằm rất thoải mái, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn ngủ, hai mắt nhắm lại.
Ngay khi Diệp Lạc Dao sắp ngủ, cậu đột nhiên nhận thấy có người ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Lạc Dao mở mắt, đối diện với con ngươi sâu thẳm của Tần Diệu: "Tần tổng?"
Tần Diệu cười: "Buồn ngủ?"
Diệp Lạc Dao gật đầu, hơi ngồi dậy, sau đó nhìn thấy chiếc cốc trong tay Tần Diệu.
Hai mắt Diệp Lạc Dao sáng lên: "Sữa yến mạch?"
"Là yến mạch." Tần Diệu đưa cốc cho Diệp Lạc Dao, cười nói: "Trời nóng không thích hợp uống đồ nóng, có bỏ thêm vài viên đá cho em, cũng không lạnh lắm."
Diệp Lạc Dao cầm lấy cốc, uống một ngụm lớn, rất thoải mái mà cảm khái: "Ngon ghê!"
Ý cười trong mắt Tần Diệu càng sâu thêm: "Uống hết vẫn còn nữa."
Diệp Lạc Dao gật đầu liên tục, vô cùng hài lòng.
Chính là vào lúc này, điện thoại Diệp Lạc Dao hiện lên tin nhắn mới.
Diệp Lạc Dao cầm lên nhìn, là tin nhắn Nhiễm Cảnh gửi.
Nhiễm Cảnh: "Địa chỉ ở đâu?"
Diệp Lạc Dao nhìn có chút kinh ngạc, gửi địa chỉ cho Nhiễm Cảnh, sau đó hỏi: "Anh muốn tới à?"
Nhiễm Cảnh trả lời: "Anh tới."
Diệp Lạc Dao lập tức càng kinh ngạc hơn: "Anh tới làm gì?"
【 Hôm nay Mạnh Việt cũng sẽ tới! Nhiễm Cảnh có phải anh điên rồi không? 】
Tần Diệu liếc nhìn Diệp Lạc Dao, ngón tay trắng nõn của thiếu niên đang lướt nhanh trên màn hình, đôi mắt mở to, biểu cảm linh động lại có vài phần đáng yêu.
Nhiễm Cảnh: "Anh tới đương nhiên là tham gia sinh nhật Sở Thừa rồi, anh ta nhờ em mời anh tới dự sinh tiệc, anh cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn không đến đúng không?"
Diệp Lạc Dao mơ hồ cảm thấy không đúng, nghĩ thầm Tần Diệu tuy đang ở bên cạnh cậu, nhưng Tần tổng cũng không phải người thích xem trộm, cậu lén lút xem bản ghi nhớ chắc không sao đâu ha?
Trong lòng nghĩ như vậy, ngón tay của Diệp Lạc Dao đã bấm mở mục ghi nhớ, nhanh chóng xem qua cốt truyện liên quan, cậu tức khắc bừng tỉnh:
【 Thì ra là vậy! Cho nên Sở Thừa về nước là vì ông nội hắn bị bệnh, chính là không ngờ lại trừng hợp như vậy, bệnh viện ông nội hắn nằm cũng chính là bệnh viên mẹ Nhiễm Cảnh đang nằm, mấy ngày trước lúc Sở Thừa đến bệnh viện trùng hợp gặp được Nhiễm Cảnh, còn giúp Nhiễm Cảnh một việc lớn. 】
【 Chẳng trách Nhiễm Cảnh muốn tới. 】
Diệp Lạc Dao thoát mục ghi nhớ, không quên nhắc nhở Nhiễm Cảnh: "Nhưng hình như hôm nay Mạnh Việt cũng tới, anh chắc chắn không?"
Lần này bên kia không trả lời tin nhắn ngay, Diệp Lạc Dao buông điện thoại xuống, tiếp tục uống sữa, sau đó xoay đầu đối diện với ánh mắt của Tần Diệu.
Trong lòng Diệp Lạc Dao đột nhiên run lên.
【 Hửm??? 】
【 Sao Tần tổng lại nhìn mình? 】
【 Đợi đã....... Ban nãy bọn mình ngồi gần như vậy, Tần tổng chắc không nhìn thấy bản ghi nhớ của mình đâu đúng không? 】
Tần Diệu thu hồi tầm mắt, nhiệt độ trên mặt bỗng có chút cao.
Hắn không nhìn vào điện thoại của Diệp Lạc Dao, đôi mắt hắn vẫn luôn dừng trên mặt Diệp Lạc Dao.
Nhưng phạm vi tầm mắt rất lớn cho nên tầm mắt của Tần Diệu khó tránh khỏi cũng sẽ rơi trên điện thoại của Diệp Lạc Dao, cộng thêm tốc độ mở ghi nhớ của Diệp Lạc Dao thật sự quá nhanh, căn bản không cho Tần Diệu thời gian thu hồi tầm mắt.
Nhưng mà ———
Diệp Lạc Dao vẫn đang ở trong lòng kêu gào:
【 A a a a, nếu như thật sự bị nhìn thấy, mình phải giải thích làm sao? 】
【 Mình có thể nói mấy cái này đều là tự mình biên soạn ra không?!!! 】
Âm thanh bên tai rất lớn, còn mang theo tia hoảng loạn rõ ràng, Tần Diệu vốn dĩ định giả vờ không biết gì cả, nhưng hiện tại hắn thật sự có chút nghi hoặc: "Lạc Dao, vừa nãy em xem gì vậy?"
Chẳng phải Diệp Lạc Dao mở bản ghi nhớ trống không sau khi trả lời tin nhắn của Nhiễm Cảnh sao?
Tiếng lòng của Diệp Lạc Dao chợt dừng lại, nghi hoặc: "Hả?"
Tần Diệu cau mày: "Vừa nãy tôi thấy xem lướt bản ghi nhớ trống không rất lâu, thứ được lưu không cẩn thận bị xóa mất sao?"
Con ngươi của Diệp Lạc Dao hơi trừng lớn.
【 Trống không...... cho nên Tần tổng không nhìn thấy? 】
【 Vậy thì tốt ——— làm mình hết hồn! 】
Diệp Lạc Dao nhanh chóng nở nụ cười: "Không có gì, em chỉ tiện tay xem qua thôi."
Tần Diệu mặc dù vẫn có chút nghi hoặc nhưng không nghĩ nhiều.
Nhiễm Cảnh lại gửi tin nhắn, Diệp Lạc Dao nghiêng đầu nhìn tin nhắn.
Nhiễm Cảnh: "Chắc chắn, đúng lúc, Mạnh tổng còn nợ anh một ít tiền, anh thuận tiện tìm hắn đòi lại!"
Diệp Lạc Dao nhìn chằm chằm tin nhắn này mấy giây, mới không nhịn được phụt cười.
【 Được được được, Mạnh Việt chuẩn bị tỏ tình vào ngày tổ chức sinh nhật của bạch nguyệt quang, trùng hợp thế thân tìm đến cửa đòi nợ, đây là cốt truyện cẩu huyệt gì thế này! 】
【 Chịu không nổi nữa, Nhiễm Cảnh anh mau tới đi! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thanh: "Đúng vậy! Mau đến nhanh đi!"
Trận náo nhiệt ngày hôm nay xem ra sắp tập hợp đủ rồi!!
————
Hoắc Yến như kiểu là con ghẻ của bà tác giả vậy á, bả dí ảnh đến chương cuối ngoại truyện cũng không chừng
Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái