Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 46: C46: Chiêu ong dụ bướm
Sự cố xảy ra bất ngờ.
Văn Tương Nguyệt và Lưu Nghiên đứng gần đều không kịp phản ứng chứ đừng nói đến Đoạn Hạo Nghiêm vẫn đang trong trạng thái xuất thần.
Cho đến khi người phụ nữ xa lạ dùng sức ấn cái bánh sinh nhật lên mặt Lục Bác xoay mấy vòng, Lục Bác ở bên cạnh bắt đầu vung tay múa chân giãy giụa, Đoạn Hạo Nghiêm mới khó khăn hồi phục lại tinh thần, vội vàng lùi ra sau một bước lớn giữ khoảng cách với hai người.
Không đợi gã kịp hỏi rốt cuộc có chuyện gì, Chu Tử Kiện và Tống Triết Hàm cùng đi qua kéo gã ra xa.
"Chuyện này........" Đoạn Hạo Nghiêm kinh hãi nói.
Tống Triết Hàm nhỏ giọng nói: "Nói ít thôi, chúng ta đứng xa chút xem náo nhiệt là được."
Đoạn Hạo Nghiêm càng thêm kinh ngạc, có chút khó tin nhìn Tống Triết Hàm.
Trước kia gã từng hợp tác với Tống Triết Hàm, cảm thấy mình xem như hiểu rõ về Tống Triết Hàm. Bình thường không phải Tống Triết Hàm là người nhiệt tình nhất, thích giúp đỡ người khác nhất sao? Tại sao hiện tại hắn không chỉ không đi giúp mà còn bảo mình bớt nói xem náo nhiệt?
Đây còn là Tống Triết Hàm mà gã từng quen biết không?
Hơn nữa, bọn họ chẳng phải còn đang ghi hình tống nghệ sao?
Không có ai đi ngăn cản à?
Đoạn Hạo Nghiêm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tổ chương trình.
Lúc này, chỉ thấy một nhân viên do dự tiến lên trước một bước nhưng không đợi hắn bước lên bước thứ hai. Nhà sản xuất bất ngờ từ bên cạnh chạy tới nắm chặt lấy nhân kia kéo xuống.
Nhân viên công tác tựa hồ nói gì đó.
Giọng của nhà sản xuất lớn hơn: "...... Loại chuyện này là chuyện gia đình, chúng ta quan tâm làm gì? Đừng can thiệp!"
Nói xong bất chấp sự phản đối của nhân viên công tác, trực tiếp kéo người đi.
Đoạn Hạo Nghiêm vẻ mặt mơ hồ, gã lại vội vàng nhìn sang những khách mời khác.
Vừa nhìn gã liền ngẩn người lần nữa.
Cách đó không xa hai mắt kích động của Diệp Lạc Dao đã sớm phát sáng, vừa xem vừa phát ra tiếng kinh ngạc nho nhỏ: "Trong bánh chắc không cắm nến đâu đúng không?"
Không phải là thương hại tra nam, chỉ sợ tra nam lúc hủy dung sẽ có lý do đứng trên đỉnh cao đạo đức, đến khi kiện cáo ly hôn sẽ rất phiền phức.
Hoắc Yến và Tần Diệu nghe thấy lời này lập tức bật cười.
Cho dù thật sự có nến thì thứ đó cũng không thể hủy dung được, nhiều nhất chỉ lo cho cái lỗ mũi của Lục Bác thôi.
Lê Tư Viễn cười càng thêm khoa trương hơn, ngồi xổm trên đất, cơ thể hơi run lên, đưa tay che môi mình, hạ giọng nhưng âm lượng vẫn rất lớn: "Cúc hoa gặp ngày xuân, phải chăng sắp nở trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——."
Lại nhìn Văn Tương Nguyệt và Lưu Nghiên, hai vị khách mời nữ có phần hơi dè dặt hơn một chút nhưng trên mặt các cô cũng mang theo biểu cảm đang xem trò hay.
Các khách mời đều có mặt nhưng hiển nhiên đều không có ý định tiến lên giúp đỡ.
Đầu óc Đoạn Hạo Nghiêm đầy ngổn ngang.
Cho nên rốt cuộc trong khoảng thời gian gã xuất thần đã xảy ra chuyện gì rồi?
Sao đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ xa lạ chào hỏi Lục Bác bằng chiếc bánh kem vào mặt.
Có người nào có thể đứng ra giải thích với gã hay không?
Rất đáng tiếc, trong số những khách mời có mặt, ngoại trừ ba người Diệp Lạc Dao Tần Diệu và Hoắc Yến biết được thân phận của người phụ nữ trước mặt, những người khác đều không biết rốt cuộc cô ấy là ai.
Nhưng cô ấy là ai thì không quan trọng.
Quan trọng là cô ấy đứng ở đây dùng bánh kém bôi lên mặt Lục Bác, còn mắng một câu đáng để cảm nhận sâu sắc, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa các khách mời sắp có dưa mới để ăn rồi!
Tâm hồn hóng chuyện của các khách mời đều đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bọn họ đương nhiên không thể tiếng lên ngăn cản.
Vạn nhất thật sự ngăn cản, người phụ nữ đó nguôi giận rồi thì bọn họ còn ăn dưa gì nữa?
Mà lúc này, sau khi mặt Lục Bác bị bánh kem mài qua mài lại một lúc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đưa tay đẩy người trước mặt ra: "Cô...... cô là ai ưm ưm ưm ưm...... cô có bệnh à?!"
"Đúng, tôi có bệnh! Tôi mẹ nó nếu không có bệnh tôi cũng sẽ không kết hôn với cái tên ngu ngốc như anh!" Giọng nói của người phụ nữ rung chuyển đất trời, trên mặt đầy tức giận.
"Kết hôn?" Đoạn Hạo Nghiêm coi như cũng tỉnh táo lại: "Nên người này là vợ Lục Bác?"
Diệp Lạc Dao nhanh chóng gật đầu.
Đúng vậy, người này chính là vợ ẩn hôn ba năm của Lục Bác, Đồng Hân!
Đoạn Hạo Nghiêm cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Lục Bác nghe thấy giọng nói quen thuộc này, toàn thân đột nhiên run lên, hắn đã quá quen thuộc với giọng nói này, động tác giãy giụa dừng lại, không dám tin hỏi: "Đồng Hân...... Sao em tới đây?"
Đồng Hân lúc này rốt cuộc cũng dừng động tác, chỉ thấy khóe miệng cô lạnh lùng nhếch lên: "Anh cuối cùng cũng nhớ ra anh còn có một người vợ à? Kết hôn rồi còn ở bên ngoài làm khổng tước xòe đuôi, Lục Bác anh còn mặt mũi không?"
(*) Khổng tước xòe đuôi : Thông thường khổng tước đực xòe đuôi hình nan quạt để thu hút con cái.
Đồng Hân buông tay, bánh kem trên mặt Lục Bác lập tức rơi xuống đất.
Diệp Lạc Dao cẩn thận nhìn kỹ, lập tức bật cười.
Ha ha ha ha ha, thật sự có một mẩu nến nhỏ kẹt trong mũi!
Biểu tình của những người khác cũng đồng dạng không nhịn được cười.
Cũng không phải là bọn họ muốn cười, mà nhìn Lục Bác lúc này thật sự vừa buồn cười vừa nhếch nhác!
Cả mặt hắn được phủ một lớp bánh kém dày, ngay cả trên tóc cũng đều là kem bơ đủ màu sắc, hắn thậm chí không mở nổi mắt, trong lỗ mũi còn cắm một nửa ngọn nến.
Ai có thể nhịn nổi cười khi nhìn thấy bộ dáng này?
Mà Lục Bác hiển nhiên còn chút mông lung.
Hắn vẫn chưa rõ tại sao Đồng Hân sẽ xuất hiện ở nơi này, lại bỗng dưng nhớ tới bọn họ còn đang quay chương trình, thậm chí phòng trực tiếp còn đang mở.
Đồng Hân vừa nói cái gì?
Đồng Hân vừa rồi đột nhiên nói bọn họ kết hôn rồi! Còn nói mình ở bên ngoài chiêu ong dụ bướm!
Lục Bác trước mắt tối đen tựa như muốn ngất đi.
Nhưng hắn hiện tại khẳng định không thể ngất được, hắn cần phải nhanh chóng giải quyết tình huống bất ngờ trước mắt trước.
Hít sâu một hơi, Lục Bác đứng dậy dùng tay lau mặt, cố gắng có thể mở to mắt nhìn rõ người trước mặt, sau đó liền đối diện với gương mặt tức giận của Đồng Hân.
Lục Bác càng thêm tức giận: "Em đang nói bậy cái gì?! Em lẽ nào không biết bọn họ hiện đang quay chương trình sao?"
Đồng Hân thấp hơn Lục Bác nửa cái đầu nhưng khí thế cũng không kém Lục Bác chút nào, nghe câu này của hắn, Đồng Hân trực tiếp bật cười: "Tôi đương nhiên biết các anh đang quay chương trình, không phải tôi đến chúc mừng sinh nhật cho anh hay sao?"
Hắn cần Đồng Hân tới chúc mừng sinh nhật hắn?
Rõ ràng Đồng Hân tới để gây thêm phiền phức cho hắn thì có!
Lục Bác vô cùng tức giận nhưng không thể tranh cãi với Đồng Hân ngay trước ống kính, chỉ có thể nén cơn giận xoay người bỏ đi.
Đồng Hân sao có thể để hắn bỏ đi như vậy, cô ta trực tiếp túm lấy cánh tay của Lục Bác, Lục Bác bị cô ta túm bất ngờ làm cho loạng choạng.
Lục Bác theo bản năng vung tay thoát ra, trong lúc nhất thời không thoát được, hắn liền tức giận: "Cô buông tôi ra!"
Trong mắt Đồng Hân lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh tràn đầy thất vọng: "Ba năm trước anh không phải như vậy."
Diệp Lạc Dao cong khóe miệng.
Chẳng lẽ Đồng Hân muốn nói Lục Bác của bây giờ yếu hơn ba năm trước?
Liên tưởng này có phải có hơi thái quá rồi không?
Hoắc Yến liếc nhìn Diệp Lạc Dao, đang định mở miệng nói có lẽ Đồng Hân thất vọng với thai độ hiện tại của Lục Bác đối với cô ta.
Sau đó liền nghe Đồng Hân thất vọng hét lên ——
"Lục Bác! Ba năm này anh con mẹ nó rốt cuộc đã ngủ với bao nhiêu người rồi, anh xem bộ dáng thận yếu này của anh xem! Vậy mà ngay cả tay của tôi mà cũng không thoát ra được!"
Hoắc Yến: "......."
Diệp Lạc Dao: Ha ha ha ha ha ợ.
Những khách mời khác đều cười ngặt nghẽo.
Vợ của Lục Bác cư nhiên ở trước mặt nhiều khán giả đang xem trực tiếp và nhân viên của tổ chương trình như vậy công khai nói Lục Bác thận yếu vì lên giường với nhiều người.
Thật sự không có vấn đề gì sao?
Phải chăng có hơi táo bạo rồi không?!
Tổ chương trình, các người không sợ à?
Đạo diễn và nhà sản xuất ngồi sau màn hình hai mặt nhìn nhau.
"Số liệu...... thế nào rồi?" Đạo diễn nhỏ giọng hỏi.
Nhà sản xuất giọng điệu phấn khích: "Sắp đạt được số lượng trực tuyến của phòng trực tiếp tối qua rồi!"
Đạo diễn hai mắt sáng ngời: "Vậy chú ý chút, cố gắng đừng để xuất hiện quá nhiều từ ngữ nhạy cảm khiến phòng phát sóng bị chặn, tốt nhất nên chuẩn bị thêm mấy phòng trực tiếp dự phòng!"
Nhà sản xuất vội vàng nhìn sang đạo diễn: "Còn ngốc ở đó làm gì, mau chuẩn bị đi!"
Khó khăn lắm mới có khách mời đưa hot search tới trước mặt bọn họ, làm sao bọn họ có thể bỏ lỡ làn sóng nhiệt độ này?
Sau khi trải qua sóng to gió lớn của kỳ trước, hiển nhiên tổ chương trình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Dù sao thì các khán giả đều thích xem, mà bọn họ cũng cần số liệu lưu lượng, vậy thì cứ để khán giả xem đi!
Loại chuyện vẹn cả đôi đường như này, tại sao tổ chương trình bọn họ phải ngăn chặn?
Tại sao?
Cậu nói bọn họ không phải chương trình du lịch?
Bọn họ là chương trình du lịch, nơi này không phải là trên thảo nguyên sao?
Chẳng phải chỉ ở trên thảo nguyên xem khách mời cãi nhau lộ scandal thôi sao, cãi nhau xong bọn họ lại đi du lịch!
Đạo diễn và nhà sản xuất hưng phấn tiếp tục nhìn vào màn hình, trong màn hình khuôn mặt của Lục Bác phủ đầy bánh kem, nhưng dù vậy cũng không khó nhìn ra biểu cảm trên mặt hắn ——
Tức giận rồi!
Lục Bác đột nhiên cao giọng: "Đồng Hân! Cô còn định nói bậy cho tới khi nào?! Tôi yếu khi nào......?!"
"Tôi nói bậy hay không bản thân anh không biết à?" Đồng Hân tức cười, nhìn khuôn mặt đầy bánh kem của Lục Bác, cô ta có chút chán ghét lùi về sau một bước: "Nếu anh không yếu vậy sao anh không tránh thoát được? Không phải, không phải chứ, Lục Bác anh chẳng lẽ ngay cả một cô gái như tôi mà anh cũng không đánh lại sao?"
"Cô ——."
"Tôi!"
Lục Bác tức đến mức lồ ng ngực kịch liệt phập phồng: "Tôi từng đánh cô khi nào? Cô đừng có ăn nói lung tung!"
"Đúng!" Đồng Hân bình tĩnh gật đầu: "Dù sao ba năm trước anh cũng đã khá kém cỏi rồi, bây giờ càng kém hơn. Năm đó tôi thật sự mắt mù mới kết hôn với anh!"
Lúc này Diệp Lạc Dao nghĩ đến gì đó, lặng lẽ mở bản ghi nhớ của mình ra xem qua, rồi đột nhiên bật cười.
Thì ra là vậy, mình tự hỏi tại sao sức lực của Đồng Hân lại lớn như vậy, thì ra nhà cổ mở phòng tập taekwondo, cổ còn từng giành được giải quán quân cấp thành phố.
Lúc Lục Bác vừa mới ra mắt, Đồng Hân vừa góp tiền vừa góp công, không chỉ là người đại diện của Lục Bác, còn là trợ lý thân cận của Lục Bác, vừa làm cha vừa làm mẹ cho Lục Bác, kết quả thì sao ——
Kết quả Lục Bác đã ngoại tình ngay vào năm đầu tiên kết hôn với Đồng Hân, thật không phải thứ gì tốt!
Tần Diệu và Hoắc Yến nghe đến đây, chân mày cũng vô thức nhíu chặt.
Lục Bác đúng thật là một tên rác rưởi vô sỉ!
"Ngay tại đây." Đồng Hân hít sâu một hơi, tựa hồ đã chỉnh lại cảm xúc: "Tôi cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với anh, chúng ta nói rõ ngay tại đây!"
Lục Bác sắp muốn điên rồi.
Ở đây nói cái gì?
Chuyện của hai người bọn họ có thể nói trước mặt nhiều khán giả như vậy sao?
Không được, không thể để Đồng Hân nói thêm gì nữa.
Cũng may cô ta chỉ nói chuyện kết hôn của hai người, cho dù chuyện này bị lộ ra ngoài, sau này cũng sẽ dễ giao tiếp hơn.
Nhưng nếu để Đồng Hân nói hết những chuyện mà cô ta biết ——
Quan trọng là hắn cũng không biết rốt cuộc Đồng Hân biết bao nhiêu!
Tối qua mình khó lắm mới dỗ được cô ta, Đồng Hân cũng đã đồng ý chờ mình quay tống nghệ lần này xong, bọn họ sẽ nói chuyện.
Ai mà ngờ hôm nay cô ta trực tiếp đánh tới địa điểm ghi hình!
Hơn nữa bất kể là Đồng Hân biết bao nhiêu, chỉ cần cô ta tung tin sẽ gây ra tổn hại không thể xóa bỏ trong sự nghiệp diễn xuất của hắn!
Sau khi Lục Bác thông suốt, lập tức bình tĩnh lại, hít sâu một hơi dùng giọng điệu nhân nhượng nói với Đồng Hân: "Được, tôi nghe cô, chúng ta hãy nói rõ ràng nhưng hiện tại cô có thể để tôi đi rửa mặt trước được không, sau đó tôi sẽ nói chuyện với cô được chứ?"
Nói xong, Lục Bác tiến về phía Đồng Hân, vươn tay ra muốn xoa vuốt mặt Đồng Hân như hồi bọn họ vừa mới yêu.
Đồng Hân chính là kiểu người bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong mềm yếu, chỉ cần mình chịu nhận lỗi trước, cô ta nhất định có thể ——
Tay Lục Bác còn chưa chạm vào mặt Đồng Hân thì hắn đã nghe thấy một tiếng rắc.
Một giây sau, tại trường quay đột nhiên vang lên tiếng hét như lợn chọc tiết của Lục Bác.
"A a a a a a a a a —— tay của tôi!!! Gãy rồi! Khẳng định gãy rồi! A a a, đau quá! Đồng Hân, mau buông ra ——."
Trong mắt Đồng Hân tràn đầy sự chán ghét, giơ chân đá vào đầu gối của Lục Bác, giọng nói phẫn nộ: "Đừng mẹ nó dùng bàn tay dơ bẩn dùng để hầu hạ kim chủ của anh chạm vào tôi, ai biết tay anh từng chạm vào nấm kim châm màu đen ghê tởm nào rồi, tôi muốn ói!"
Diệp Lạc Dao nhắm chặt hai mắt, cười không ngừng.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chịu không được nữa!
Đồng Hân, chị có thể đừng có mỗi lần đều nói mấy lời tàn bạo như thế nữa! Tôi chỉ là một người đam mê ăn dưa, tôi không muốn dành không gian cho trí não tưởng tượng đâu!
Hoắc Yến: "......"
Đừng nói nữa.
Đầu hắn cũng không chịu không chế bắt đầu tưởng tượng rồi.
Tần Diệu càng thêm đau đầu, xoa ấn huyệt thái dương của mình.
Trí tượng tượng là thứ thật sự nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Đồng Hân hất cánh tay của Lục Bác ra, thấy hắn vẫn khóc lóc thảm thiết trực tiếp xoay người lấy một quả táo trên bàn nhét vào trong miệng Lục Bác, lập tức ngăn chặn tiếng khóc lóc của hắn.
"Chị dâu thật...... có cách giải quyết." Lê Tư Viễn xem đến vui vẻ.
Thanh âm này của Lê Tư Viễn không có ý định đè thấp nên Đồng Hân đương nhiên cũng nghe thấy, ngay lập tức cô lộ ra một nụ cười xấu hổ, nói với Lê Tư Viễn: "Xin lỗi, có lẽ đã làm phiền mọi người rồi, nhưng tôi thật sự không nhịn được, tối qua tôi cũng xem phòng trực tiếp của mọi người, tên khốn này không phải loại người thành thật, không làm cậu cảm thấy bị quấy rối chứ?"
Lê Tư Viễn vội vàng xua tay: "Không sao không sao, tôi cũng không cảm thấy phiền." Dù sao hắn lúc đó đang không vui nên mắng người, lại nói: "Cô cứ giải quyết chuyện với Lục Bác là được, sẽ không ảnh hưởng đến việc ghi hình của bọn tôi đâu đúng không?"
Câu cuối cùng là Lê Tư Viễn hỏi Tần Diệu.
Tần Diệu: "........"
Tần Diệu gật đầu.
Dù sao chương trình này hiện tại đã thành ra như vậy rồi, thay vì cưỡng ép dừng lại chi bằng cứ để diễn ra tự nhiên.
Nghĩ rồi Tần Diệu thậm chí còn liếc nhìn camera cách đó không xa.
Rất tốt, quay đi.
Đồng Hân lập tức thở phào, cô chỉ đợi câu nói này, vội cười nói: "Mọi người yên tâm, tôi sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của mọi người, chứng cứ nên thu thập tôi cũng đã thu thập xong, hiện tại tôi muốn hai mặt một lời với Lục Bác một lát."
Con người cô chính là như vậy, không giấu được chuyện.
Cho nên cô mới trực tiếp chạy đến địa điểm ghi hình, dù gì thì cô cũng sẽ toang cùng Lục Bác, làm một người vợ của đồng tính, làm một người tiêu tiền như rác chịu uất ức nhiều năm, cũng nên để Lục Bác nếm thử.
Nghĩ đến đây, Đồng Hân cúi đầu nhìn, Lục Bác đã lấy quả táo trong miệng ra, lúc này đang ôm tay phải đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đừng giả vờ nữa, trong lòng tôi hiểu rõ, tôi cũng không phải thật sự bẻ gãy tay anh, anh đừng diễn kịch lãng phí thời gian của mọi người. Chúng ta nói đến Lương Vũ trước đi." Đồng Hân trực tiếp ngồi xổm trước mặt Lục Bác, hai tay chống nạnh khôi phục vẻ mặt đầy tức giận như vừa rồi.
Diệp Lạc Dao hai mắt phát sáng khi nghe thấy cái tên này.
Lương Vũ, đây chẳng phải là nam sinh đại học mà Lục Bác đang tìm sao?
Lục Bác giật mình, ngay tức khắc bất chấp tay đau, hắn kinh ngạc nhìn Đồng Hân: "Sao cô......."
"Cậu ấy đã nói hết những chuyện mà cậu ấy biết cho tôi nghe." Đồng Hân lấy bút ghi âm trong chiếc túi xách bên người của mình, lại láy ra một cuốn vở và một cây bút: "Hiện tại đến lượt anh nói."
Lục Bác trợn to mắt.
Hắn nói cái gì?
Để hắn thừa nhận mình ngoại tình trước mặt vô số người xem?
Là hắn điên hay là Đồng Hân điên?
Những khách mời khác càng thêm mở to hai mắt.
Trực tiếp như vậy sao?
Trực tiếp khai báo trước mặt bọn họ?
Đồng Hân thật sự không xem bọn họ là người ngoài!
Nhưng mà mọi người đều vui vẻ.
Tống Triết Hàm không biết đi tới bên cạnh Diệp Lạc Dao từ khi nào, trên mặt mang theo nụ cười đặc trưng của hắn: "Xem ra Hà Đồng toang thật rồi, tối qua em biết rồi đúng không?"
Diệp Lạc Dao vừa định gật đầu liền nghe thấy câu phía sau của Tống Triết Hàm, cậu vội vàng giả ngu: "Cái gì?"
Em không biết gì hết! Em không biết Lương Vũ, một năm trước khi Lục Bác bao dưỡng, bởi vì khi đó hắn bị kim chủ của hắn........ ừm, dù sao có chút bất mãn, cần tìm người chơi đùa.
Mà Lương Vũ này chính là kiểu người nhận tiền làm việc, về sau Đồng Hân tìm cậu ta, ra tay hào phóng cho cậu ta còn nhiều tiên hơn Lục Bác cho, Lương Vũ đương nhiên cái gì cũng nói hết.
Hơn nữa không thể không nói, Lương Vũ là một người thông minh, cậu ta mặc dù không biết Lục Bác đã kết hôn nhưng Lục Bác dù sao cũng là nhân vật của công chúng, nếu chuyện của Lục Bác về sau bị lộ ra ngoài, cậu ta cũng có thể có con đường thoát, cho nên cậu ta đã sớm đề phòng Lục Bác, giữ lại đoạn ghi âm lúc trước khi Lục Bác nói muốn bao dưỡng cậu ta.
Hiện tại đoạn ghi âm này chắc là ở trong tay Đồng Hân?
Hoắc Yến bỗng dưng tỉnh ngộ.
Cho nên Đồng Hân hiện đã có bằng chứng, còn đến tìm Lục Bác đối chấp, chẳng lẽ muốn lợi dụng khoảng trống xem thử Lục Bác có thể phun ra được lời gì?
Tống Triết Hàm lặng lẽ chờ một lúc, không nhận được câu trả lời của Diệp Lạc Dao, hắn cũng không tức giận mà tiếp tục nghiêm túc xem trò hay.
Lục Bác ngồi dưới đất, đầu óc không ngừng kêu ong ong.
Hắn thật sự không ngờ tới Đồng Hân vậy mà biết đến sự tồn tại của Lương Vũ.
Vậy người khác thì sao?
Lục Bác bỗng có chút không dám nghĩ tiếp.
Đồng Hân đến cả Lương Vũ cũng tìm được, vậy cô khẳng định cũng biết người khác nữa!
Chẳng trách tối qua cô ta lại kích động nói muốn ly hôn với mình như vậy.....
Không được!
Không thể bị Đồng Hân dắt mũi, hiện vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, trước ống kính còn có nhiều người xem và fans như vậy, nếu hắn thật sự thừa nhận, vậy cả đời này của hắn đều toang!
Cho dù Kiều......
"Xem ra anh không định mở miệng." Đồng Hân yên lặng chờ mấy giây nhưng không chờ được đáp án từ Lục Bác, đột nhiên có chút mất kiên nhẫn: "Được, vậy chúng ta tạm thời không nói đến Lương Vũ, nói về Kiều Kim Hải?"
Ba chữ Kiều Kim Hải vừa xuất hiện.
Tổ đạo diễn cách đó không xa bỗng dưng trở nên dao động.
"Kiều....... Kiều Kim Hải?"
"Thật hay giả?"
Âm thanh trò chuyện của nhân viên công tác có thể đè thấp nhưng tại trường quay yên tĩnh này vẫn rất rõ ràng.
Đoạn Hạo Nghiêm đột nhiên nói: "Kiều Kim Hải không phải là nhà đầu tư lớn nhất của Hoa Khai Mãn Lâu sao?"
Hoa Khai Mãn Lâu chính là bộ phim nổi tiếng khoảng thời gian trước đó của Lục Bác.
Hiện trường nhất thời ồ lên.
Tống Triết Hàm thấy Đoạn Hạo Nghiêm cuối cùng cũng chịu mở miệng, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn mà sáp tới, cười tươi: "Xem ra Đoạn ca rốt cuộc cũng thoát khỏi cái bóng thất tình rồi."
Đoạn Hạo Nghiêm: "......."
Quả nhiên không phải ảo giác.
Tống Triết Hàm mà hắn quen biết trước kia đều là Tống Triết Hàm giả đúng không?!
Diệp Lạc Dao: "Ha ha."
Tống Triết Hàm thật là chưa kịp suy nghĩ đã vội nói ra rồi!
(*) Nguyên văn — : Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ "" nghĩa là "nói đến", cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.
Nhưng mà Kiều Kim Hải không chỉ cung cấp một bộ tà nguyên Hoa Khai Mãn Lâu cho Lục Bác thôi đúng không? Nửa năm sau sau khi hắn kết hôn với Đồng Han, hắn đã đi theo Kiều Kim Hải rồi, tài nguyên từ lúc đó cho đến hiện tại chắc đều là Kiều Kim Hải cho Lục Bác.
Kiều Kim Hải đối tốt với Lục Bác, nếu để Kiều Kim Hải biết tình nhân nhỏ mà mình nuôi đã kết hôn sau lưng hắn, còn bao dưỡng theo vài tình nhân nhỏ ——
Diệp Lạc Dao cười mà không nói.
Hoắc Yến liếc nhìn ông kính, không sao, dù gì Kiều Kim Hải hiện tại không muốn biết thì cũng đã biết rồi.
Đã qua một lúc lâu, chắc hẳn đã leo lên bảng hot search rồi?
"Chẳng trách hắn nhận được vai nam chính." Lê Tư Viễn bỗng dưng tỉnh ngộ: "Tôi nhớ bộ phim này hình như là sản phẩm S+ phải không?"
Không phải hắn coi thường địa trước đây của Lục Bác.
Mà là địa vị của Lục Bác trước đây thật sự không đủ tiêu chuẩn.
Đồng Hân nghe lời này liên tục gật đầu: "Là sản phẩm S+, khi đó tôi còn thắc mắc, tại sao đạo diễn lại nhìn trúng Lục Bác?"
Đương nhiên là bởi vì người nhìn trúng Lục Bác không phải đạo diễn.
Diệp Lạc Dao cười đặc biệt vui sướng.
Nếu không phải do trên mặt Lục Bác còn bánh kem, sắc mặt hắn hiện tại chắc chắn là rất đặc sắc.
Lúc này hắn ngơ ngác ngồi trên mặt cỏ, đầu óc trống rỗng.
Tại sao Đồng Hân có thể ngồi ở nơi này dùng vẻ mặt nghiêm túc nói những chuyện này với hắn.
Cô ta không quan tâm đ ến sự nghiệp của mình nữa sao?
Rõ ràng sự nghiệp của mình mới vừa khởi sắc.
Hắn tìm kim chủ, là đã phản bội Đồng Hân rồi.
Nhưng Đồng Hân cũng không thể cứ như vậy mà hủy hoại hắn!
Những người khác vẫn đứng ở đây xem trò hay và trò cười của hắn......
Lục Bác chỉ cảm giác như ngồi trên đống lửa, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, cảm xúc có chút tan vỡ: "Đồng Hân! Cô nói xong chưa? Tôi có lỗi gì với cô sao? Tại sao cô phải vu khống tôi trước mặt nhiều người và camera như vậy?"
Không thể thừa nhận.
Tuyệt đối không được thừa nhận.
Cho dù Đồng Hân nói cái gì, Lục Bác hắn đều không được thừa nhận, chỉ cần hắn không thừa nhận thì tất cả mọi chuyện vẫn có thể tẩy sạch được, nhưng một khi hắn gật đầu thừa nhận trước ống kính, vậy mới xem như là kết thúc.
Cho nên dù nội tâm của Lục Bác lúc này đang rất căng thẳng, nhưng hắn cần phải bình tĩnh!
Đồng Hân nghe Lục Bác nói lời này liền cười: "Tôi vu khống anh làm gì? Anh nếu muốn xem chứng cứ, bây giờ tôi sẽ lấy ra cho anh xem, bên trong còn có ảnh mông trần của anh, anh dám xem không?"
Lục Bác mặt tái xanh, hắn mở miệng qua hồi lâu mới nói: "Đều là vu khống! Cô cố ý, chẳng phải khoảng thời gian trước đó tôi chỉ cãi nhau với cô một trận thôi sao? Nhưng tôi đối xử với cô vẫn chưa đủ tốt sao? Nửa số tiền catse đóng phim của tôi cũng đều cho cô cả, tôi........"
Đồng Hân cũng không nhịn được nữa: "Lục Bác! Anh câm miệng cho tôi! Anh còn mặt mũi nhắc đến tiền trước mặt tôi à?"
"Trước khi tôi kết hôn với anh, nếu không phải là tôi lấy tiền trong nhà lót đường cho anh ở giới giải trí, liệu ngay từ ban đầu anh có thể thuận lới tiến vào giới như vậy không?"
"Tôi tiêu bao nhiêu tiên cho anh, trong lòng anh không rõ à? Về phần tiền catse của anh, tôi là vợ hợp pháp của anh, pháp luật thừa nhận quan hệ của hai chúng ta, tiền catse của anh vốn dĩ chính là tài sản chung của vợ chồng chúng ta, anh đưa cho tôi chẳng phải là chuyện nên làm sao?"
Lục Bác cũng tức giận: "Nên, cho nên tôi đều đưa cho cô, cô còn muốn thế nào? Tôi chỉ là......."
"Chỉ là ở sau lưng tôi tìm một kim chủ, bốn tình nhân, ngoại tình?" Đồng Hân trực tiếp chặn lời nói của hắn.
Những khách mời lần lượt trợn to mắt.
Cô nói bao nhiêu tình nhân cơ?
Bốn người?
Diệp Lạc Dao nhớ lại cốt truyện.
Số này chỉ tính khi vẫn chưa chia tay, nếu cộng thêm trước khi chia tay vậy thì chắc đủ cho hai bàn mạt chược.
Tần Diệu dùng nắm đấm che lại khóe môi.
Hoắc Yến trừng lớn mắt.
"Đồng Hân!" Lục Bác tức đến đỏ mắt, phản ứng vô cùng quyết liệt: "Cho nên hôm nay cô tới chính là vì muốn hủy hoại tôi? Uổng công tôi thường ngày đối xử tốt với cô ——."
"Đối xử tốt với tôi?" Đồng Hân càng tức hơn: "Theo như cái gọi là tốt mà anh nói, hai năm quen biết, ba năm kết hôn, ba năm đầu anh dựa dẫm dùng tiền của tôi, hai năm sau ở trên giường gọi ba ba kiếm tiền, sau đó đưa tiền ba ba anh cho anh cho tôi, đây chính là cái gọi là tốt với tôi mà anh nói?"
Lời nói vừa dứt.
Toàn trường yên tĩnh.
Chỉ có Diệp Lạc Dao giơ ngón tay cái với Đồng Hân.
Chửi hay lắm!
———
Mạ ơi, cái lưng của tui sắp gãy rồi:( Nay tui không beta nên mai sẽ beta lại nhé, câu từ lủng củng chưa được hay lắm
Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái