Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 25: C25: Giống mụ điên

441@-

Tần Diệu có muốn cười hay không thì ba Hoắc mẹ Hoắc không biết, dù sao khóe miệng bọn họ cũng nhếch lên cả rồi.

Nghe Diệp Lạc Dao nói như vậy, xác thực là một tống nghệ rất thú vị!

Nhiệt huyết bọn họ đều dâng trào rồi đây.

"Tần tổng, ký hợp đồng đi!" Diệp Lạc Dao hơi nhướng chân mày, thái độ sảng khoái, thay đổi do dự trước đó.

Có thể tập hợp nhiều người thú vị như vậy lại với nhau, Tần tổng cũng có chút năng lực.

Mình bắt đầu mong chờ ngày ghi hình tống nghệ rồi!

Tần Diệu: "........"

Kiểu khen ngợi này....... Hắn thật sự rất không cần!

Tay cầm hợp đồng của Tần Diệu hơi siết chặt, cho đến khi ánh mắt mang theo nghi ngờ của ba Hoắc mẹ Hoắc chuyển qua, Tần Diệu mới dùng ngón tay hơi run rẩy lấy hợp đồng ra đưa đến trước mặt Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao liếc nhìn hợp đồng lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Diệu, trong lòng lẩm bẩm:

Sao nhìn Tần tổng không được vui lắm?

Hay là tính tình hắn vốn dĩ đã nghiêm túc, không thích cười?

Có lẽ là vậy.

Tần Diệu nhắm mắt.

Nhưng mà, có lẽ Tần Diệu xác thực nên cười, suy nghĩ tích cực, tình huống hiện tại chỉ là chương trình du lịch biến thành ruộng dưa thôi, tốt hơn so với tống nghệ vạch đen trước đó, không phải sao?

Huyệt thái dương của Tần Diệu đập thình thịch, biểu cảm có một loại cảm giác oanh liệt coi thường cái chết.

Nhưng cho dù đã bắt đầu cố gắng tiếp nhận chương trình du lịch biến thành ruộng dưa, Tần Diệu cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi Diệp Lạc Dao ký hợp đồng xong, Tần Diệu liền quay về công ty, trực tiếp triệu tập đội ngũ công chú của công ty mở họp, sau khi cuộc họp kết thúc, Tần Diệu lại yêu cầu phòng HR tuyển một đội ngũ quan hệ công chúng chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Khách mời tống nghệ Cùng nhau đi du lịch đã trải qua một lần thay máu, còn phải trả một khoản tiền bồi thường lớn, lần này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ ngoài ý muốn nào nữa!

.........

Một tuần sau, dưới sự mong đợi của toàn bộ Hoắc gia và Diệp Lạc Dao, ngày ghi hình chương trình Cùng nhau đi du lịch rốt cuộc cũng bắt đầu.

Vào ngày khởi hành, người đại diện Lý Lị của Diệp Lạc Dao sáng sớm đã cùng trợ lý lái xe đến Hoắc trạch đón người.

Chỉ là nhìn hai người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát trước mặt, Lý Lị có chút mờ mịt: "Chủ tịch...... Phu nhân cũng muốn đi cùng?"

Ba Hoắc vẻ mặt tươi cười: "Đúng vậy."

Mẹ Hoắc lên tiếng giải thích: "Địa điểm ghi hình tập đầu tiên của Tiểu Dao chẳng phải là ở bãi biển sao? Vừa hay bọn tôi đã lâu không đi du lịch cho nên hôm nay lên đường cùng Tiểu Dao."

Diệp Lạc Dao gật đầu liên tục.

Không sai.

Chỉ là, hai ngày trước khi thương lượng hình như anh cả không tình nguyện lắm.

Nụ cười của mẹ Hoắc càng sâu hơn.

Biết có ruộng dưa nhưng bởi vì việc công ty quấn thân không thể đích thân đi ăn dưa, đương nhiên không tình nguyện rồi.

Nhưng chuyện nhỏ này không cần phải nói cho Diệp Lạc Dao.

Lúc đoàn người Diệp Lạc Dao hạ cánh đã là buổi chiều, quay phim của đoàn làm phim cũng bắt đầu từ sân bay.

Mặc dù Diệp Lạc Dao đã có nửa ngày kinh nghiệm ghi hình chương trình, nhưng dù sao cũng chỉ có nửa ngày cho nên khi máy bay hạ cánh, Lý Lị vẫn căn dặn những việc cần chú ý.

Diệp Lạc Dao thái độ khiêm tốn, rất chăm chú lắng nghe.

Lý Lị thấy vậy trong lòng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước khi trợ lý Phùng liên hệ với cô, nói Hoắc tổng hy vọng cô dẫn dắt Diệp Lạc Dao, Lý Lị còn có chút lo lắng.

Suy cho cùng trước đây không phải Lý Lị chưa từng dẫn dắt con nhà giàu nhưng mấy thiếu gia nhiều tiền đó vào giới chỉ để chơi, đừng nói là nghe lời làm theo, bọn họ không gây rắc rối cho bạn đã là tốt lắm rồi.

Không nghĩ tới thái độ của Diệp Lạc Dao trước mặt lại nghiêm túc như vậy, quả thật làm Lý Lị có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, trái tim luôn treo lên của cô cuối cùng cũng rơi trở lại trong bụng.

Tuy nhiên điều Lý Lị không biết là, sở dĩ Diệp Lạc Dao nghiêm túc như vậy, là bởi vì ———

Cho nên tổ chương trình không quy định khi ghi hình không thể xem điện thoại của mình? Tuyệt vời, vậy mình có thể yên tâm ăn dưa xem náo nhiệt rồi!

Ba Hoắc mẹ Hoắc đứng cách đó không xa cũng gật đầu.

Diệp Lạc Dao có thể xem náo nhiệt, vậy bọn họ cũng có thể cùng xem náo nhiệt rồi.


Vui vẻ.

Đội ngũ quay phim của tổ chương trình đã đợi sẵn ở cửa sân bay, Diệp Lạc Dao vừa bước ra khỏi cửa liền có hai người quay phim cầm theo thiết bị quay chạy về phía cậu.



Phưng thức phát sóng mà Cùng nhau đi du lịch áp dụng cũng là phương thức phát sóng trực tiếp.

Diệp Lạc Dao nhìn ống kính chĩa vào mình, mỉm cười hướng ống kính vẫy tay chào hỏi.

Không luống cuống.

Lý Lị xem rất hài lòng, lúc này mới dẫn theo trợ lý lên xe nhân viên.

Một nhân viên công tác tiến lên nói với Diệp Lạc Dao lưu trình tiếp theo: Tất cả các khách mời cần tụ hợp ở sân bay, sau đó cùng nhau ngồi lên chiếc xe bus mà tổ chương trình chuẩn bị đến điểm đến.

Nhân viên công tác chỉ chiếc xe bus đối diện, Diệp Lạc Dao cảm ơn hắn sau đó kéo vali của mình đi qua.

Chờ Diệp Lạc Dao xách vali lên xe, cậu mới phát hiện thì ra trên xe còn có một người.

Lúc ở trên máy bay, Lý Lị đã đưa thông tin của tất cả các khách mời lần này cho Diệp Lạc Dao xem qua, hơn nữa bản thân Diệp Lạc Dao cũng rất mong chờ ghi hình lần này nên cậu vừa nhìn liền nhận ra người đàn ông trước mặt.

Bạch nguyệt quang ôn nhu trong nhân gian trong mắt fans, thật ra là ông hoàng độc miệng miệng pháo lén lút hút thuốc uống rượu ——

Lưu lượng đang nổi Tống Triết Hàm!

Nghe thấy tiếng động, Tống Triết Hàm đứng dậy, còn chưa kịp nhìn rõ Diệp Lạc Dao, khóe môi hắn đã khéo léo nở một nụ cười ôn nhu: "Chào cậu, cần tôi giúp không?"

Diệp Lạc Dao vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần."

Đừng nhìn Tống Triết Hàm ngoài mặt có vẻ lịch sự, trông nhiệt tình nhưng đây chỉ là nhân thiết của hắn, nhất định đừng để bị vẻ ngoài đánh lừa! Tống Triết Hàm không thể hủy nhân thiết của mình nên đối với mỗi người đều phải khách khí, nhưng mình không thể xem thật.

Nhưng đáng tiếc, những người khác không phải mình đều cho rằng sự nhiệt tình của Tống Triết Hàm là thật, sau đó bọn họ liền vui vẻ bị Weibo clone diss.

Diệp Lạc Dao không muốn tham gia cuộc vui liền kéo bản thân vào theo, cậu còn muốn ở trong giới giải trí nghiêm túc kiếm tiền nuôi gia đình!

Trên xe nhân viên công tác bên cạnh, Lý Lị nhìn một màn này trên màn hình trực tiếp, rất tán đồng, không nhịn được lại liếc nhìn ba Hoắc mẹ Hoắc bên cạnh.

Rõ ràng đã nói là đi du lịch, kết quả đến nơi hai người liền cùng Lý Lị lên xe dành cho nhân viên.

Cố tình hai người này lại là lãnh đạo trực tiếp của Lý Lị, Lý Lị không thể nói được gì chứ đừng nói đến hỏi nhiều.

Hiện tại cuối cùng cũng có thể chủ đề để nói, Lý Lị mới mở miệng nói: "Vừa gặp mặt Tiểu Dao đã từ chối sự giúp đỡ của Tống Triết Hàm cũng không vấn đề gì, nhưng Tống Triết Hàm vẫn luôn là người nhiệt tình trong giới, dù Tiểu Dao không từ chối, cũng không có vấn đề gì lớn."

Vừa dứt lời, ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời quay đầu nhìn Lý Lị.

Lý Lị bị hai người nhìn cho sửng sốt.

Sao vậy?

Cô nói không đúng sao?

Còn không đợi Lý Lị suy nghĩ rõ nguyên nhân, ba Hoắc mẹ Hoắc lại đồng thời thu hồi tầm mắt.

Không thể nói, không thể nói!

Lý Lị không hiểu ra sao, nhưng thấy hai người không có ý định nói chuyện, cô cũng chỉ có thể quay đầu tiếp tục xem trực tiếp.

Mặc dù phòng phát sóng trực tiếp của Cùng nhau đi du lịch mới mở nhưng bởi vì được tuyên truyền trước, khán giả trực tuyến của phòng trực tiếp lúc này đã vượt qua 1 vạn người, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng lên không ngừng.

Diệp Lạc Dao đột nhiên xuất hiện trong phòng phát sóng, làn đạn trên màn hình đều là:

"Thật đẹp trai!"

"1 phút cho tôi toàn bộ phương thức liên hệ của cậu ấy!"

"Anh đẹp trai đẹp như vậy bị tổ chương trình các người đào ra, rất tốt(*)!"

(*) Nguyên văn — : đồng âm với "".

"Diệp Lạc Dao? Cái tên này hình như đã từng nghe ở đâu ———."

Nghe Diệp Lạc Dao tự giới thiệu, Tống Triết Hàm cười nói ra một câu giống làn đạn: "Hình như từng nghe thấy tên của cậu ở đâu rồi."

Diệp Lạc Dao thật ra không giỏi cùng người khác trò chuyện, chỉ có thể lịch sự mỉm cười: "Phải không."

Diệp Lạc Dao ở trong lòng sụp đổ:

A a a a a a a a —— có ai đến cứu tôi không, mình thật sự không biết trò chuyện cùng người khác chút nào, còn là ngồi ở đây nói chuyện với ông hoàng độc miệng Tống Triết Hàm, mình thật sự sẽ không vì không cẩn thận nói sai đắc tội với hắn sau đó bị hắn dùng clone diss các kiểu đấy chứ?!

Diệp Lạc Dao vừa sụp đổ xong, một giọng nư như mưa đúng lúc từ bên ngoài truyền đến: "A —— thật mệt."

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Lạc Dao và Tống Triết Hàm cùng ngước mắt lên nhìn.


Chỉ là im lặng chờ mấy giây nhưng không thấy có người lên xe.

Trong mắt Diệp Lạc Dao có chút nghi hoặc.

Cậu và Tống Triết hàm đều ngồi ở vị trí ghế sau xe bus, nhìn không rõ tình huống bên ngoài.

Tống Triết Hàm đứng dậy đi ra bên ngoài: "Là khách mời mới đến sao?"


"Đúng vậy, sao qua nửa ngày mới ra? Nhóc con, mau tới giúp một tay!"

Diệp Lạc Dao nghe thấy câu này lông mày đột nhiên nhướng lên.

Đây là........ Đỗ Nguyệt Cầm?

Tuy muốn đến ăn dưa xem náo nhiệt nhưng chắc chắc phải làm tốt bài học trước.

Cho nên nghe thấy cái tên này, ba Hoắc mẹ Hoắc đều đối chiếu ——

Đây chính là lão nghệ sĩ thích cậy già lên mặt, dựa vào thân phận tiền bối thích sai sử tiểu bối trong giới kia à!

Ban nãy Diệp Lạc Dao còn đang do dự không biết nên đi theo nhìn thử hay không, hiện tại cậu dứt khoát dựa vào lưng ghế hoàn toàn không có ý động đậy.

Khán giả trong phòng phát sóng thấy một màn này đều sửng sốt:

"Tống Triết Hàm đi giúp rồi, Diệp Lạc Dao lại không động chút nào sao?"

"Đứa nhỏ ngốc này chẳng lẽ là lần đầu tiên tham gia tống nghệ nên không biết đối nhân xử thế?"

"Dù không biết đối nhân xử thế thế nào cũng nên tiến lên giúp đỡ chứ?"

Trong xe dành cho nhân viên, Lý Lị nhìn thấy màn này cũng có chút lo lắng mà cau mày.

Tuy mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt, không giúp đỡ xác thật không vấn đề gì nhưng sau này khó tránh khỏi sẽ có người lấy chuyện này ra làm lớn.

Lý Lị không nhịn được lại quay đầu nhìn ba Hoắc mẹ Hoắc, lại thấy hai người dường như không nhận ra bất cứ điều gì không ổn, ba Hoắc thậm chí còn tán đồng mà gật đầu: "Không đi giúp là đúng."

Mẹ Hoắc cười: "Ừm."

Lý Lị: "........."

A?

Cái này...... bọn họ.......

Thôi.

Phụ huynh đã lên tiếng rồi cô còn dám nói gì nữa?

Xe phía trước.

Đỗ Nguyệt Cầm thấy Tống Triết Hàm đi ra, trong mắt hiện lên một tia bất mãn, quở trách nói: "Cậu ra cũng quá chậm rồi." Nói xong cô ta còn không thèm nhìn biểu cảm trên mặt Tống Triết Hàm liền đưa toàn bộ hành lý túi lớn túi nhỏ trong tay cho hắn: "Mau, chuyển vào trong cho tôi."

Tống Triết Hàm nhìn túi lớn túi nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tay mình, gân xanh trên trán nhảy loạn, vẫn là lần đầu tiên hắn chứng kiến người không khách khí như vậy.

Nhưng Tống Triết Hàm thời thời khắc khắc luôn nhớ mình không thể phá hủy nhân thiết, trong lòng dù khó chịu cũng chỉ có thể kìm nén khó chịu, nở nụ cười ôn nhu, không nói gì cố gắng giúp Đỗ Nguyệt Cầm mang hết hành lý lên xe.

Hành lý của Đỗ Nguyệt Cầm tổng cộng có hai vali lớn và bốn túi nhỏ, trong túi không biết để cái gì, mỗi cái ít nhất cũng phải 20 40kg, Tống Triết Hàm phải đi tới đi lui hai lần mới chuyển hết mấy cái vali này, đầu đổ đầy mồ hôi thở hổn hển.

Fans thấy vậy nhất thời có chút đau lòng.

"Triết Hàm vất vả rồi!"

"Một mình chuyển hai chiếc vali, lực bạn trai quả thật mạnh mẽ!"

"Bảo bối giỏi lắm! Không giống như một số người....... thật sự có thể ngồi yên."

Mà Diệp Lạc Dao thật sự ngồi yên, không chỉ ngồi yên cậu còn đang quan sát biểu cảm trên mặt Tống Triết Hàm.

Diệp Lạc Dao rõ ràng nhìn thấy Tống Triết Hàm đen mặt mấy lần mà camera khẳng định không quay lại được.

2 lần, ừm, không nhìn sai, hai lần đen mặt. Diệp Lạc Dao vẫn không quên đếm.

Lúc này Đỗ Nguyệt Cảm mới lên xe, vừa đi còn không quên nói với Tống Triết Hàm: "Cậu nhìn cậu đầy mồ hôi kìa......"

Trên mặt Tống Triết Hàm lộ ra nụ cười ôn hòa, đang định nói không sao, là việc nên làm, liền thấy Đỗ Nguyệt Cầm đổi chủ đề ———

"Mới chuyển mấy cái hành lý thôi đã làm cậu mệt thành như vậy rồi, cậu nhìn thân hình nhỏ bé này của cậu, chậc chậc......." Đỗ Nguyệt Cầm lắc đầu: "Không được! Cậu phải rèn luyện nhiều chút! Sau này chuyển hành lý thêm nhiều lần sẽ không mệt như vậy nữa!"


Cô vậy mà dám nói nam nhân không được!

Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không nhịn được cười, vội vàng đưa tay chống cằm mình giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Tống Triết Hàm ngốc luôn rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——

Tống Triết Hàm thật sự có chút ngốc, thậm chí hắn quên luôn phải duy trì nhân thiết của mình, có chút không dám tin nhìn Đỗ Nguyệt Cầm.

Đỗ Nguyệt Cầm còn giáo huấn hắn không ngừng: "Được rồi, cậu cũng đừng đứng chỗ này, tìm chỗ ngồi đi, cả người đầy mồ hôi, ngồi gần tôi như vậy....."

Nói rồi, cô ta ghét bỏ đưa tay bịt mũi lại.

Sắc mặt Tống Triết Hàm lúc này đen như đáy nồi, nụ cười đặc trưng trên mặt cũng không giữ nổi nữa.

Fans trong phòng phát sóng càng bùng nổ hơn:

"Không phải chứ? Não của Đỗ Nguyệt Cầm này không phải có bệnh đấy chứ?"


"Tống Triết Hàm đổ mồ hôi đầy người là bởi vì ai? Bây giờ bên ngoài sắp 40 độ, cậu ấy giúp cô chuyển hai cái hành lý, kết quả cô còn ghét bỏ?"

"Tôi con mẹ nó sắp tức chết rồi! Sao lại có loại người như vậy chứ?"

Diệp Lạc Dao suýt chút nữa cười điên.

Đỗ Nguyệt Cầm chính là như vậy, không chỉ thích cậy già lên mặt còn thích lấy thân phận trưởng bối ép người, cảm thấy người khác giúp đỡ cô ta là điều đương nhiên, cho nên —

Mình mới không chủ động đi tìm đau khổ!

"Ngốc ở đó làm gì?" Thấy Tống Triết Hàm đứng trước mặt hồi lâu không nhúc nhích, Đỗ Nguyệt Cầm cau mày.

Tống Triết Hàm cắn chặt hàm răng, khó khăn nuốt hết các loại ngôn ngữ xuống, thay vào đó nở nụ cười gượng ép: "Không sao."

Nói xong hắn xoay người đi xuống cuối xe, nặng nền ngồi xuống vị trí chéo đối diện Diệp Lạc Dao, khoảnh khắc ngồi xuống, tươi cười trên mặt Tống Triết Hàm cũng biến mất không thấy.

Thật vất vả, còn phải duy trì nụ cười lâu như vậy.

Diệp Lạc Dao cẩn thận liếc sang bên cạnh liền thấy Tống Triết Hàm lấy điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình như đang biên soạn gì đó.

Chẳng lẽ đang dùng clone đăng Weibo?!

Diệp Lạc Dao đột ngột có chút ngứa ngáy:

Thật muốn biết Tống Triết Hàm nói cái gì, mình nhớ trong cốt truyện hình như có nhắc tới Weibo clone của hắn, chí Alf mình không nhớ cái tên đó......

Trên xe dành cho nhân viên, ba Hoắc mẹ Hoắc có chút ngồi không yên.

Rốt cuộc tên Weibo clone là gì?

Con hiện tại đang ghi hình không tiện, con nói tên ra tự bọn ta tìm đến xem!

Mẹ Hoắc thậm chí đã lấy điện thoại ra, nhấn mở ô tìm kiếm sẵn sàng tìm kiếm bất cứ lúc nào.

Chỉ nghe thấy giọng nói của Tống Triết Hàm từ trong màn hình đột nhiên truyền đến: "Sao vừa rồi cậu không đi giúp?"

Mẹ Hoắc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn màn hình.

Không biết Tống Triết Hàm lại ngồi xuống trước mặt Diệp Lạc Dao từ khi nào, quay người nói chuyện với cậu.

Diệp Lạc Dao hiển nhiên cũng không ngờ Tống Triết Hàm sẽ hỏi mình vấn đề này, đôi mắt hạnh chớp chớp, cực kỳ thành thật nói: "Anh không gọi tôi tới giúp, tôi không thích xen vào chuyện người khác."

Cực kỳ thích tôn trọng số phận của người khác!

Tống Triết Hàm nghẹn họng.

Hiển nhiên không ngờ Diệp Lạc Dao sẽ trả lời như vậy, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, đành quay đầu lên không nói nữa.

Quần chúng trong phòng phát sóng cũng không ngờ sẽ nghe được đáp án này, cư dân mạng vừa rồi còn chuẩn bị hắc Diệp Lạc Dao không có mắt cũng bởi vì sau khi chứng kiến những gì Tống Triết Hàm trải qua mà trầm mặc:

"Cũng phải nói, tôi cảm thấy Diệp Lạc Dao nói không sai."

"Ai nói không đúng chứ? Dù sao mọi người đều không muốn lòng tốt không được báo đáp?"

"Haiz, chỉ có thể đáng thương Tống Triết Hàm."

Sau khi Tống Triết Hàm không nói chuyện nữa, toàn bộ xe lập tức chỉ còn lại tiếng cười nói của một mình Đỗ Nguyệt Cầm, cô ta dường như đang báo bình an với người nhà, nói đến chỗ buồn cười, mặc kệ những người khác còn ở đây liền cười ha ha thành tiếng, tức khắc toàn bộ thùng xe đều là tiếng cười chói tai của cô ta.

Tống Triết Hàm càng nói càng đau đầu, lại lấy điện thoại ra lần nữa.

Lần này cách gần, Diệp Lạc Dao rõ ràng nhìn thấy hắn mở giao diện Weibo ra.

Chắc chắn đang thổ tào!

A a a a a a a thật muốn xem!

Rốt cuộc tên Weibo clone của Tống Triết Hàm là gì?

Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng gấp gáp.

Đúng vậy, rốt cuộc tên là gì?!

Diệp Lạc Dao liếc nhìn camera, xác định vị trí này của mình sẽ không bị ghi lại mới cầm điện thoại ra, nhấn mở bản ghi nhớ chuẩn bị cẩn thận nhớ lại.

Mình mơ hồ nhớ rằng tài khoản của Tống Triết Hàm bị lộ không phải ngẫu nhiên, hình như bởi vì tên tài khoản Weibo của hắn trùng với tên gì của hắn....... Đúng! Tài khoản Weibo của hắn chính là tên con chó nhà hắn!

Tên con chó là gì nhỉ?


Diệp Lạc Dao bấm mở trang chủ Weibo của Tống Triết Diệm, tìm kiếm thử từ ngữ mấu chốt.

Phù —— tại sao lại có người đặt tên con chó nhà mình là Câu Sử chứ! Chẳng trách bị người đào ra, quá dễ nhớ!

Mẹ Hoắc hai mắt sáng lên, vội vàng nhập hai từ Câu Sử vào ô tìm kiếm, nhưng còn chưa kịp chờ bà nhấn mở trang chủ Weibo, liền nghe thấy tiếng cười khoa trương của Diệp Lạc Dao truyền đến ——

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha —— Trời ạ! Tại sao Tống Triết Hàm lại chửi người giỏi như vậy!


Ba Hoắc nhanh chóng chọc cánh tay mẹ Hoắc, dùng ánh mắt thúc giục: Mau lên!

Mẹ Hoắc bấm vào trang chủ Weibo, một bài đăng Weibo vừa thành công đăng lên cách đây một phút hiện lên trong tầm mắt:

"Câu Sử: Đỗ Nguyệt Cậu giống như một mụ đàn bà điên."

Tiếp tục kéo xuống còn có hai bài đăng:

"Câu Sử: Đúng đúng đúng, tôi cần vận động nhiều hơn, tôi phải tranh thủ tập luyện ra cánh tay đầy cơ bắp dùng một quyền kẹp chết bà già nhà cô!"

"Câu Sử: Tôi tới để ghi hình chương trình, không phải đến xem một số người phát điên."

Mẹ Hoắc: "Phụt ———."

Ba Hoắc: "Khụ khụ khụ khụ......."

Cũng phải nói, mắng người cũng khá sống động?

Diệp Lạc Dao nắm chặt tay nghẹn người ước chừng một phút mới lau nước mắt bên khóe mắt.

Lúc này, một giọng nói cực kỳ trung tính truyền đến: "Tôi không phải là người đầu tiên đến đúng chứ?"

Diệp Lạc Dao nhìn Tống Triết Hàm ngồi trước mặt.

Lần này, hiếm gặp hắn không đứng dậy.

Rất nhanh liền thấy một người đàn ông cao lớn toàn thân cơ bắp xách theo một cái vali nhỏ màu hồng nhạt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Diệp Lạc Dao trợn to mắt, giọng điệu hưng phấn:

Nam ——— cơ ———— bắp ————

Nam cơ bắp có chút ngạc nhiêu, không ngờ trên xe đã có hai người, nở một nụ cười vững vàng chủ động chào hỏi mọi người: "Chào mọi người, tôi tên Chu Tử Kiện, tôi còn tưởng tôi là người đầu tiên đến!"

Diệp Lạc Dao ngồi thẳng, lễ phép chào hỏi: "Xin chào, tôi tên Diệp Lạc Dao."

Trên mặt Tống Triết Hàm treo nụ cười đặc trưng của hắn: "Tống Triết Hàm."

Đỗ Nguyệt Cầm vốn đang nói chuyện điện thoại, sau khi nghe thấy tiếng nói bên cạnh liếc mắt nhìn, chỉ nhìn một cái cô ta liền dừng lại, dùng tay che ống nghe lại, cười ha ha nói với Chu Tử Kiện: "Xin chào, Tiểu Chu."

Thái độ này...... Sao ban nãy lãnh đạm với mình và Tống Triết Hàm vậy?

Diệp Lạc Dao vội nhìn sang Tống Triết Diệm, không sai thì hắn lén lút trợn trắng mắt.

Chu Tử Kiện cười với mấy người, đặt hành lý của mình xuống rồi tìm một vị trí giữa xe ngồi xuống.

Đỗ Nguyệt Cầm đã cúp điện thoại, cô ta đứng dậy trước, tầm mắt nhìn hai người ngồi cuối xe, sau đó làm như lơ đãng đến bên cạnh Chu Tử Kiện, kinh ngạc nói: "Tiểu Chu, dưới mắt cậu bị sao vậy?"

Chu Tử Kiện nghe vậy biểu cảm có chút căng thẳng, do dự một lúc mới nói: "Chính là, tại...... mấy ngày trước không cẩn thận bị ong mật đốt, cho nên dùng kem che khuyết điểm che lại, vẫn không che được sao?"

"Phải không?" Đỗ Nguyệt Cẩm đơn giản ngồi xuống vị trí đối diện Chu Tử Kiện: "Vậy cậu đã đi khám bác sĩ chưa?"

Nhưng vừa rồi mình thấy dưới mắt Chu Tử Kiện có chút xanh tím mà, bị ong mật đốt chẳng phải sẽ sưng đỏ lên à?

Rada nhạy bén của Diệp Lạc Dao nói cho cậu biết rất không đúng!

Còn có, thái độ Đỗ Nguyệt Cầm đối với Chu Tử Kiện có phần quá tốt rồi? Ban nãy lúc mình chào hỏi cô ta, cô ta thậm chí chỉ gật đầu với mình, sao khi nhìn thấy Chu Tử Kiện lại đến ngồi cạnh hắn luôn?

Chẳng lẽ mình đã bỏ lỡ thông tin quan trọng nào?

Diệp Lạc Dao nhanh chóng mở bản ghi nhớ ra, xem nhanh điểm mấu chốt trong cốt truyện.

Rất nhanh, cậu kinh ngạc kêu một tiếng nhỏ:

Thì ra là vậy!

Giọng nói của Đỗ Nguyệt Cầm từ phía trước đúng lúc truyền đến: "Nhưng sao tôi thấy không giống ong mật đốt? Quả thật có chút giống......"

Đó là bị anh em tốt của hắn đánh! Mới mấy ngày trước, Chu Tử Kiện dẫn mẹ của anh em tốt đi mua sắm, bị anh em tốt của hắn gặp phải, có thể không đánh sao?

Vẻ mặt ba Hoắc mẹ Hoắc vừa kinh ngạc vừa tỉnh ngộ.

Động tác của Chu Tử Kiện nhanh vậy sao?

Nhưng còn chưa xong, chỉ nghe Diệp Lạc Dao tiếp tục nói:

Về phần Đỗ Nguyệt Cầm...... chà, cô ta hình như thích kiểu người như Chu Tử Kiện, hình như còn to gan bày tỏ tình cảm với Chu Tử Kiện trong một gameshow nào đó......

Đợi đã, không phải chứ? Sẽ không trùng hợp đến vậy chứ, chính là tống nghệ này của chúng ta?!

Tần Diệu vừa đến cạnh xe: "?"

Sao hắn nhớ, chương trình mà bọn họ ghi hình là chương trình du lịch, hình như không phải chương trình yêu đương đúng không?!

- -----

Chưa beta..... Vừa đau lưng vừa mỏi cổ.



Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái Truyện Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái Story Chương 25: C25: Giống mụ điên
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...