Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 22: C22: Chiến thần thuần ái
(*) Chiến thần thuần ái : Nguồn gốc của từ "chiến binh tình yêu thuần khiết" ám chỉ những khán giả chỉ thích những cốt truyện đơn giản và đẹp đẽ. Tôi ghét cốt truyện của Minotaur (NTR) nơi "những người và những thứ tôi thích bị người khác c**ng bức lấy đi". Cũng bác bỏ tất cả những yếu tố không có lợi cho sự phát triển tình cảm của nhân vật chính, chẳng hạn như mối quan hệ mẹ chồng - con dâu, sự chênh lệch về hoàn cảnh gia đình, v.v. Chỉ muốn nhìn thấy hoặc thậm chí cố gắng thống trị nhân vật. nhân vật chính yêu và ở bên nhau mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Ôn Văn tức đến biểu tình đều có chút vặn vẹo: "Cô ——."
Ôn Văn và mẹ Hoắc là người quen cũ, nhưng Ôn Văn sinh ra từ dòng dõi thư hương nên luôn tỏ ra tâm cao khí ngạo, coi thường thương nhân thế gia của mẹ Hoắc, thường xuyên lấy chuyện gia thế ra nói.
Mà mẹ Hoắc cũng không phải là người mềm yếu dễ bắt nạt, nếu cậu kẹp thương mang gậy(*) khi nói chuyện, thì mẹ Hoắc sẽ là âm dương quái khí(*) khi nói chuyện.
(*) Kẹp thương mang gậy : Nghĩa là trong lời nói có ẩn ý châm chọc, mỉa mai.
(*) Âm dương quái khí : có nghĩa là kỳ quái, quái gở. Chỉ người nói chuyện hoặc làm việc quanh co lòng vòng mỉa mai trêu chọc người khác.
Thời gian trôi qua, mối quan hệ của hai người liền như nước với lửa.
Mãi đến 5 năm trước, gia đình Ôn Văn lâm vào cảnh sa sút, bà ta đưa con trai và chồng ra nước người, hai người mới dần dần mất liên lạc.
Cho nên mẹ Hoắc cũng không ngờ đến họa sĩ của triển lãm tranh ngày hôm nay lại chính là con trai của Ôn Văn, cũng may hôm nay bà đến ăn dưa, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu đen đủi!
Nghĩ đến đợi lát nữa có thể tận mắt chứng kiện màn kịch hay, tâm tình mẹ Hoắc tốt hơn nhiều: "Tôi làm sao? Tôi dẫn cả nhà đến tham quan triển lãm tranh của con trai cô, cô không chào đón?"
Ôn Văn nghẹn họng.
Sau khi nhà bà ta sa sút, mọi chuyện không còn như trước.
Ngay cả tiền tổ chức triển lãm tranh cho con trai, bà ta cũng không lấy ra được.
Triệu Uy khó khăn lắm mới quyên góp đủ số tiền để mở triển lãm tranh, không chỉ muốn nâng cao danh tiếng thông qua triển lãm nghệ thuật lần này, mà còn muốn nhân cơ hội này để bán được nhiều tranh hơn.
Mặc dù Ôn Văn xác thật không ưa Lâm Quân Di, nhưng ai mà không biết Lâm Quân Di bà hiện tại rất có tiền!
Không được, hiện tại vẫn không phải lúc cắn xé với bà, nếu không bà ta nhất định sẽ hung hăng tát Lâm Quân Di một cái!
Sau khi nghĩ thông, Ôn Văn lập tức thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười vô cùng thân thiết: "Sao có thể? Các người đã đích thân đến đây, tôi cảm kích còn không kịp."
Nói xong, Ôn Văn hô với bên kia một tiếng: "Tiểu Uy, qua đây, để mẹ giới thiệu với con."
Diệp Lạc Dao thấy vậy tặc lưỡi khen ngợi:
Cái này gọi là năng khuất năng thân(*) vì tiền sao?
(*) Năng khuất năng thân : biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
Trong mắt mẹ Hoắc hiện lên ý cười, ai nói không thể?
Tuy nhiên, nghĩ đến hôm nay không chỉ có mình không mua tranh của Triệu Uy, những người khác cũng sẽ không mua tranh của Triệu Uy, kế hoạch của Ôn Văn sắp thất bại, tâm tình mẹ Hoắc cực kỳ sung sướng.
Triệu Uy nghe thấy thanh âm của Ôn Văn liền đi tới bên này, nhìn kỹ mới phát hiện hắn và Triệu Uy gần như được tạc ra từ cùng một khuôn, cả hai đều khắc hai chữ "thanh cao" trên mặt.
Nghe Ôn Văn giới thiệu xong, Triệu Uy chỉ lộ ra nụ cười khách sáo, sau đó gọi nhân viên đưa mấy người Hoắc gia vào trong hội sở.
Diệp Lạc Dao rất khó hiểu trước thái độ lãnh đạm của Triệu Uy:
Kết thúc rồi sao? Không phải muốn mẹ Hoắc mua tranh của hắn à? Hắn thậm chí còn không giới thiệu chút nào!
Hắn như vậy thật sự có thể bán được tranh?
Ba Hoắc ở trong lòng nói đương nhiên bán được, trước mặt bọn họ không phải có một oan loại(*) chuẩn bị mua tranh sao?
(*) Oan loại : Có nguồn gốc từ tiếng địa phương vùng Đông Bắc. "" có nghĩa là người cảm thấy buồn vì bị đổ oan, sau trở nên phổ biến trên mạng xã hội.
Mẹ Hoắc thờ ơ liếc nhìn Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh: "........"
Hắn không có!!!
Hắn chỉ chuẩn bị mua, nhưng hắn không mua!
Cũng may hắn chưa mua.
Bằng không nào còn tiệc sinh nhật gì nữa, đây rõ ràng là đưa ấm ức cho mẹ Hoắc.
Diệp Lạc Dao càng nghĩ càng nghi ngờ, thái độ này của Triệu Uy, làm sao hắn có thể rũ sạch toàn bộ sau vụ bê bối xảy ra, thậm chí còn có tiền tiếp tục ra nước ngoài tổ chức triển lãm tranh?
Diệp Lạc Dao lấy điện thoại ra bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại cốt truyện:
Hóa ra là vậy......
Người Hoắc gia đồng thời vểnh tai lên.
Lại phát hiện được gì?
Ban đầu mình xem không kỹ, không nghĩ tới Triệu Uy vậy mà còn là một tên bám váy(*)!
(*) Cơm mềm nam : Chỉ đàn ông ăn bám vợ/phụ nữ.
Khó trách hắn không thèm để ý chuyện có thể bán được tranh hay không, phối hợp với luôn có công tử Bạc Liêu tiết lộ cho hắn, sau khi rời khỏi song sinh, hắn còn tìm được kim chủ mới.
Thậm chí —— Diệp Lạc Dao đột nhiên phát hiện xung quanh có chút yên tĩnh.
Hả, sao ba Hoắc mẹ Hoắc không nói gì?
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ba Hoắc mẹ Hoắc nhanh chóng chuyển tầm mắt sang hướng khác, làm bộ như đang thưởng thức bức tranh trước mặt, sau đó hai người nhìn kỹ hơn, trước mắt đồng thời tối sầm.
Ai đó có thể nói cho bọn họ biết tại sao bức tranh trừu tượng đen sặc sỡ không nhìn ra nội dung muốn biểu đạt, thậm chí hình dạng giống như "c.ứ.t chó" này lại có thể được lấy ra làm trưng bày không?
Bọn họ tuy không hiểu nghệ thuật nhưng bọn họ có thẩm mỹ!
Mấy bức tranh này thật sự không phải dùng thuốc màu tùy tiện vẽ loạn đấy chứ?
Hoắc Cảnh cũng muốn giả bộ thưởng thức tranh trừu tượng nhưng tầm mắt vừa dời sang liền cảm thấy bức tranh này quả thật có chút quá mức cay mắt, dứt khoát nhìn ra bên ngoài, sau đó động tác hắn hơi dừng: "Hoắc Trạch tới rồi."
Diệp Lạc Dao vội vàng cất điện thoại, nhìn theo.
Hở —— Cái người đi bên cạnh anh ba kia..... chẳng lẽ chính là em trai song sinh Ninh Húc?!
Mấy người Hoắc gia bỗng có tinh thần.
Anh chàng đi cùng Hoắc Trạch xác thực là Ninh Húc.
Hôm qua sau khi nghe Hoắc Trạch lẩm bẩm, Ninh Húc do dự một lúc lâu, đấu tập kết thúc y vẫn dò hỏi thử có phải Hoắc Trạch cũng đi hội sở triển lãm nghệ thuật hay không.
Hoắc Trạch nghe xong nhất thời có chút khó hiểu: "Sao thế, cậu cũng đến tham gia lễ đính hôn của anh hai tôi?"
Ninh Húc ngơ ngác: "Tiệc đính hôn nào? Tôi đi...... xem triển lãm tranh."
Hoắc Trạch càng mơ hồ hơn, triển lãm tranh là có ý gì? Không phải nơi tổ chức tiệc đính hôn cho anh hai hắn sao?
Hoắc Trạch vội vàng gọi điện cho Hoắc Yến.
2 giờ sáng, Hoắc Yến vừa quay phim xong, đã chia tay với Tô Thụy nhiều ngày như vậy, khó khăn lắm hắn mới lấy lại được tâm trạng, hoàn toàn buông bỏ Tô Thụy, kết quả giữa trưa Hoắc Trạch như có bệnh đột nhiên gửi tin nhắc chúc tân hôn vui vẻ cho hắn, đến nửa đêm còn gọi điện hỏi hắn có phải ngày mai sẽ định hôn hay không.
Hoắc Yến đột nhiên nổi giận đùng đùng, không nhịn được hét lớn: "Hoắc Trạch, có phải đầu mày có bệnh rồi không?"
Bỏ lại câu này xong điện thoại lập tức bị ngắt.
Hoắc Trạch gọi lại, phát hiện mình đã bị Hoắc Yến kéo vào danh sách đen.
Đến nước này, Hoắc Trạch cũng hiểu rõ, có khả năng do mình hiểu lầm gì đó.
Nhưng giờ này, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đánh thức ba Hoắc mẹ Hoắc, càng không có gan đi hỏi Hoắc Cảnh, vì thế chỉ có thể mang theo nghi ngờ chìm vào giấc ngủ, chờ ngày mai đến triển lãm tranh hỏi cho rõ.
Đúng lúc hắn cùng đường với Ninh Húc cho nên sáng sớm hôm nay Hoắc Trạch dứt khoát chở y cùng đến đây.
Vừa xuống xe, Hoắc Trạch liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Đây là...... âm thanh của Diệp Lạc Dao?
Hoắc Trạch nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Lạc Dao, người đâu?
Hoắc Trạch còn đang khó hiểu thì lại nghe thấy Diệp Lạc Dao lêu lên kinh ngạc——
Đi rồi đi rồi! Ninh Húc đến chỗ Triệu Uy rồi!
Hoắc Trạch lúc này hoàn toàn mông lung.
Triệu Uy?
Đó lại là ai nữa?
Ninh Húc đâu?
Hoắc Trạch nhìn quanh phát hiện Ninh Húc đã đi tới khu vực tiếp khách ở lối vào, hắn cũng nhanh chóng đi theo.
Lúc này Hoắc Cảnh cũng đi ra từ triển lãm, nhìn thấy anh cả nhà mình, trên mặt Hoắc Trạch vui vẻ, đang định chào hỏi thì nghe thấy Diệp Lạc Dao khoa trương nói:
Chậc chậc chậc, không hổ là đôi tình nhân mấy tháng không gặp, ánh mắt không rời luôn!
Hoắc Trạch giật mình run sợ.
Hắn và anh cả đúng thật mấy tháng không gặp, nhưng tại sao phải ánh mắt không rời?
Hắn nhanh chóng quay đầu.
Nhưng mà hắn không thích anh cả hắn.......
Hoắc Cảnh: "........"
Hoắc Yến quả thật nói không sai, đầu óc Hoắc Trạch có bệnh!
Hoắc Cảnh nhanh chân tiến lên, kéo lấy cánh tay Hoắc Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Theo anh."
Hắn cần phải giải thích rõ với Hoắc Trạch.
Hoắc Trạch bị kéo đi loạng choạng: "Này, anh cả, chậm chút chậm chút......"
Chờ Hoắc Cảnh dùng dăm ba câu ngắn gọn giải thích toàn bộ sự việc cho Hoắc Trạch nghe xong, con ngươi Hoắc Trạch hơi chấn động, không dám tin chỉ vào tai mình: "Cho nên....... Em đứng ở đây cũng có thể nghe thấy Diệp Lạc Dao...."
Nắm tay rồi!
Hoắc Cảnh giơ tay xoa tai: "Nghe thấy chưa?"
Hoắc Trạch hai mắt sáng lên: "Cũng quá ngầu rồi!"
Hoắc Cảnh: "?"
Hoắc Trạch nhìn Hoắc Cảnh, vẻ mặt kích động: "Anh, anh không cảm thấy cái này rất ngầu sao?"
Hoắc Cảnh: "......."
Năng lực tiếp thu của chú nhanh như vậy sao?
Cũng phải, bởi vì Hoắc Trạch và Diệp Lạc Dao gần bằng tuổi nhau cho nên từ nhỏ quan hệ hai người đã rất tốt, tính cách sở thích cũng gần giống nhau.
Một người là thiếu niên thể thao điện tử, một người là Otaku 2D.
Chỉ là những năm gần đây Hoắc Trạch bận rộn với chiến đội của hắn, không có thời gian thảo luận tiểu thuyết anime với Diệp Lạc Dao, mà Diệp Lạc Dao cũng sợ sẽ làm phiền đến việc huấn luyện của Hoắc Trạch nên hai người ít liên lạc hơn.
Khi Diệp Lạc Dao và Hoắc Trạch ở trong thời kỳ ngốc nghếch nhất, trước khi đi ngủ hai người bọn họ còn có một nghi thức, sinh bệnh cũng không thể bỏ.
Ký ức trong quá khứ bắt đầu không chịu khống chế hiện lên trong đầu Hoắc Trạch ——
Tiểu Hoắc Trạch đứng bên giường, người khoác khăn trải giường bằng lụa hoa, đối với tiểu Lạc Dao đang bệnh không ngủ được làm ra một động tác kỵ sĩ tiêu chuẩn: "Vương tử, xin hãy ngủ đi!"
Tiểu Lạc Dao còn đang phát sốt, nghe thấy lời này đột nhiên duỗi tay ra khỏi chăn, đồng thời cũng làm một nghi lễ kỵ sĩ không tiêu chuẩn như Tiểu Hoạch Trạch, ồm ồm đáp lại: "Cảm ơn Vương Tử thân ái của ta, cũng mời ngươi đi ngủ!"
Ký ức phủ đầy bụi lại hiện lên trong đầu, Hoắc Trạch xấu hổ điên cuồng đâm ngón chân xuống đất, tại sao hắn lại nghĩ đến chuyện này!
Vì sao đầu óc hắn không thể hoàn toàn quên đi chuyện này?!
Hoắc Cảnh hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh biểu tình hơi méo mó của mình: "Không quan tâm ngầu hay không, em chỉ cần nhớ rõ, tuyệt đối không thể nói cho Tiểu Dao biết chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của em ấy, càng không thể nói với bên ngoài."
Hoắc Trạch liên tục gật đầu đảm bảo: "Anh yên tâm, em sẽ không nói!"
Hoắc Cảnh nhìn hắn với biểu tình dường như đã rất quen thuộc, càng cảm thấy không nói nên lời.
Cho nên, trước đó rốt cuộc bọn họ đang lo lắng cái gì?
Tốc độ tiếp thu của Hoắc Trạch quả thật là người nhanh nhất trong nhà.
Đúng lúc này, âm thanh của Diệp Lạc Dao lại vang lên lần nữa:
Dám nắm tay Ninh Húc dưới mí mắt Ôn Văn, lá gan của Triệu Uy đúng thật rất lớn!
Hoắc Cảnh giương mắt nhìn.
Lúc này khách ở cửa càng lúc càng nhiều, Triệu Uy vẫn đứng ở vị trí ban nãy đón khách, Ôn Văn đứng bên trái hắn, mà đứng bên phải đương nhiên chính là Ninh Tuy vừa đến.
Ninh Húc tựa hồ đang kiêng dè vì có người, lén lút hất tay Triệu Uy ra, thậm chí lúc Triệu Uy muốn kéo hắn lần nữa liền nhanh chóng tránh sang một bên.
Hoắc Trạch hồi thần, thấy thế khó hiểu hỏi: "Anh cả, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Còn có, hôm nay không phải lễ đính hôn của anh hai, rốt cuộc có chuyện gì mà đặc biệt gọi hắn tới đây?
Hoắc Cảnh liếc hắn một cái: "Đội viên của em, em không biết?"
Từ khi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, trong đầu Hoắc Trạch chỉ nghĩ đến chuyện thi đấu và huấn luyện, nghe vậy hắn tự nhiên lắc đầu: "Em không biết, em không để ý tới cuộc sống cá nhân của đội viên."
Hắn lại nhìn chằm chằm về phía trước, Ninh Húc nhận ra tầm mắt của hắn ngẩng đầu, sau khi đối diện với tầm mắt của hắn, Ninh Húc hơi sửng sốt, ngay sau đó có chút xấu hổ quay sang hướng khác.
Hoắc Cảnh nhìn Hoắc Trạch, quyết định để Hoắc Trạch tự mình nhìn, nhấc chân đi vào hội sở.
Hoắc Trạch bước nhanh đi theo: "Anh cả, đợi em nữa!"
Hai người vừa đi vào, Hoắc Trạch còn chưa kịp chào hỏi ba Hoắc mẹ Hoắc và Diệp Lạc Dao, âm thanh của Ninh Húc từ phía sau vang lên: "Đội trưởng, cậu có thể cùng tôi nói chuyện một lát được không?"
Hoắc Trạch dừng bước chân.
Diệp Lạc Dao bỗng chốc hưng phấn.
Đáp ứng cậu ta, đáp ứng cậu ta! Anh ba mau đáp ứng đi! Để em nghe trộm!
Hoắc Trạch trong lòng buồn cười, nhưng vẫn nghe theo lời Diệp Lạc Dao, cười nói: "Được, đi lên phía trước?"
Ninh Húc gật đầu, trước khi đi còn lễ phép chào hỏi những người còn lại của Hoắc gia.
Mẹ Hoắc không khỏi khen ngợi: "Đứa nhỏ này còn khá lễ phép."
Diệp Lạc Dao nghe vậy gật đầu theo.
Đương nhiên rồi, phải biết Ninh Tuy chính là đội viên duy nhất không nói tục khi chơi game trong đội của anh ba!
Ba Hoắc mẹ Hoắc nhìn nhau.
Chơi game đều không thể nhịn được mắng người, tính cách này của Ninh Húc có phần quá tốt rồi?
Người có tính khí tốt, nhân phẩn cũng không có nhiều khác biệt.
Vậy tại sao y lại cùng bạn trai của chị gái.........
Giọng nói yếu ớt của Diệp Lạc Dao vang lên:
Nhưng đáng tiếc, người tốt như vậy lại bị tên cặn bã ngu xuẩn Triệu Uy này lừa gạt.
Cho nên Ninh Húc cũng không biết bạn gái của Triệu Uy là chị gái y?
Hoắc Trạch càng kinh ngạc hơn.
Triệu Uy?
Tra nam?
Bị lừa?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Hoắc Trạch trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt không biểu hiện, đi theo Ninh Húc đến một nơi yên tĩnh.
Ngay khi quyết định hỏi Hoắc Trạch có phải cũng đến triển lãm tranh hay không, Ninh Húc đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng thú nhật tất cả.
Trước khi Ninh Húc vào chiến đội của Hoắc Trạch, chỉ là một game streamer bình thường, bởi vì thao tác tốt rất nhanh được ký hợp đồng với chiến đội hào môn, thành một đội viên đào tạo trẻ.
Nhưng khi đó Ninh Tuy vẫn còn quá nhỏ, xem không hiểu quy định cứng ngắc trong hợp đồng, càng không biết cách giải quyết đối nhân xử thế, dẫn đến sau khi hắn tiến vào đội đào tạo trẻ không lâu đã bị các đồng đội cô lập xa lánh, cuối cùng từng xuất hiện vấn đề tâm lý. Tạo nên kết quả, Ninh Húc có vấn đề về tâm lý không chỉ bị ghẻ lạnh phải ngồi trên ghế dự bị, còn thiếu chút nữa bị chiến đội hào môn kiện và đòi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng vì cố ý che giấu bệnh tâm lý.
Hoắc Trạch biết chuyện này, đã bỏ ra số tiền lớn đưa y từ chiến đội hào môn về, tạo đãi ngộ trả lương tốt nhất, còn tự mình đưa y đi gặp bác sĩ tâm lý, làm tư vấn tâm lý chuyên nghiệp.
Thậm chí trạng thái của Ninh Húc vừa chuyển biến tốt, Hoắc Trạch liền an tâm đưa y vào vị trí chủ tuyến.
Có thể nói, Ninh Húc có thể có đạt được những thành tựu như hiện tại không thể thiếu công sức của Hoắc Trạch.
Nếu không có bồi dưỡng của Hoắc Trạch, có lẽ Ninh Húc đã bị khoản tiền vi phạm hợp đồng đè trên người không dậy nổi, chứ đừng nói đến cơ hội thi đấu chuyên nghiệp?
Mặc dù chiến đội không hạn chế thành viên yêu đương nhưng khi vừa ở cùng Triệu Uy, Ninh Húc xác thật có chút thấp thỏm, cũng từng nghĩ đến việc nói chuyện này cho Hoắc Trạch, thậm chí còn có ý nghĩ muốn chia tay với Triệu Uy, vẫn là Triệu Uy ngăn y lại.
"....... Lúc đó anh ấy nói với tôi, sợ tôi sau khi nói chuyện yêu đương với cậu, cậu sẽ lo sợ trạng thái của tôi bị ảnh hưởng không cho tôi lên chủ tuyến, cho nên tôi không nói với đội trưởng, cũng không công khai với fan." Ninh Húc nhỏ giọng nói.
Hắn nào có sợ cậu không được lên làm chủ tuyến nữa, tên đàn ông thúi mưu kế đa đoan này sợ cậu công khai tình yêu rồi sẽ phát hiện ra hắn chân đạp hai thuyền!
Hoắc Trạch kinh ngạc.
Đợi đã.
Diệp Lạc Dao đang ở đâu nghe lén vậy?
Hoắc Trạch nhìn phía trước, phát hiện cách đó không xa có một chiếc bình hoa nghệ thuật cao gần hai mét, bên cạnh lộ ra một góc áo của Diệp Lạc Dao.
Hoắc Trạch: "........"
Em trốn ở nơi dễ thấy như vậy để nghe lén à!
"Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói chuyện này với tôi?" Hoắc Trạch thu tầm mắt hỏi.
Ninh Húc nghe vậy có chút xấu hổ cười: "Tôi cảm thấy...... đội trưởng cậu không phải người như vậy, trải qua khoảng thời gian này, tôi cũng phát hiện ra, cho dù yêu đương, trạng thái thi đấu của tôi cũng không bị ảnh hưởng, cho nên tôi mới quyết định nói với đội trưởng."
Nói cũng không cần nói kiêu ngạo như vậy, trạng thái thi đấu của cậu không bị ảnh hưởng chắc chắc là vì chưa chịu đủ đau thương.
Hoắc Trạch tán đồng gật đầu: "Khi tình cảm của hai người chưa xảy ra vấn đề đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái của cậu, nhưng nếu tình cảm xảy ra vấn đề thì sao?"
Ninh Húc vội nói: "Chuyện đó sẽ không......" Nói rồi Ninh Húc có chút xấu hổ cúi đầu, hai má hơi đỏ lên: "Không gạt đội trưởng, tôi và Triệu Uy bên nhau ba tháng, chúng tôi chưa từng cãi nhau lần nào, anh ấy..... rất kiên nhẫn bao dung tôi."
Muốn lừa tiền của cậu có thể không kiên nhẫn bao dung được sao? Diệp Lạc Dao thở dài.
Hoắc Trạch có chút kinh ngạc: "Các cậu bên nhau ba tháng rồi? Nhưng ba tháng này không phải chúng ta đang thi đấu sao?"
Cậu yêu đương chỗ nào?
Ninh Húc càng xấu hổ hơn, nhỏ giọng ấp úng nói: "Bọn tôi...... yêu qua mạng."
Lần này đến lượt Diệp Lạc Dao kinh ngạc:
Yêu qua mạng mà cậu đã cho hắn 100 vạn?
Cái gì?!
Ba Hoắc mẹ Hoắc đi theo đều mở to mắt.
Con nói bao nhiêu?
Yêu qua mạng 3 tháng đã chi 100 vạn cho một tên đàn ông chưa từng gặp mặt lần nào?!
Nếu không đưa Vương Bảo Xuyên xuống, để cậu lên vị trí top 1 não yêu đương đi?
(*) Mọi người muốn xem chi tiết về Vương Bảo Xuyên thì qua đây nhé: https://kienthuc.net.vn/kho-tri-thuc/xot-thuong-cuoc-doi-the-luong-vi-tinh-cua-12-my-nu-trung-quoc-614671.htmlHoắc Trạch càng cảm thấy khó tin hơn.
Tại sao trước đây hắn không nhìn ra Ninh Húc...... vậy mà lại là một tên có não yêu đương đỉnh cấp?
Cho nên khoảng thời gian trước mỗi ngày Ninh Húc đều ăn bánh bao, chẳng lẽ bởi vì y đưa toàn bộ tiền lương của y cho tra nam Triệu Uy kia sao?
Hoắc Trạch đau thịt hộ Ninh Húc.
Trong tiểu thuyết không nói nhiều về mối quan hệ của cặp song sinh, chỉ tập trung miêu tả hậu quả của chuyện này.
Chiến đội Hoắc Trạch thua trận đấu quan trọng nhất của vòng loại trực tiếp.
Vì vậy Diệp Lạc Dao không biết chi tiết cụ thể về chuyện bắt gian này của cặp song sinh Ninh Húc.
Mình vốn cho rằng Ninh Tinh chi hơn 80 vạn cho Triệu Uy đã đủ nhiều rồi, kết quả Ninh Húc còn chi 100 vạn cho Triệu Uy.
Không thể không nói, hai người quả thật không hổ là chị em song sinh.
Người này não yêu đương hơn người kia, nếu không đi khoét chút rau dại cho bình tĩnh đi.
Nhưng mà, Ninh Húc có não yêu đương hơn chị cậu ta, ít nhất Ninh Tinh người ta quen Triệu Uy qua hiện thực, mặc dù không biết rõ toàn bộ, nhưng Ninh Húc cậu ta yêu qua mạng đó!
Nghe Diệp Lạc Dao thổ tào hết câu này đến câu khác, Hoắc Trạch càng nghe càng khiếp sợ.
Ninh Tinh chẳng phải là chị gái Ninh Húc sao?
Hai người bọn họ đều đang yêu đương với Triệu Uy?
Tên Triệu Uy này rốt cuộc thấp kém đến mức nào vậy?
Bọn họ sắp bước vào vòng loại trực tiếp, nếu thật sự bởi vì tên chó Triệu Uy này ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của Ninh Húc, hắn tuyệt đối sẽ khiến hắn ta hứng chịu toàn bộ!
Hoắc Trạch hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình của mình, cố gắng nói chuyện khéo léo một chút: "Vậy cậu có từng nghĩ, vạn nhất thì sao? Vạn nhất cậu đột nhiên phát hiện Triệu Uy không phải thứ tốt lành gì, không chỉ chân đạp hai thuyền mà còn lừa tiền cậu thì sao?"
Ninh Húc mở to mắt, lẩm bẩm: "Không thể nào? Anh ấy đối với tôi rất tốt, hơn nữa anh ấy còn nói tài chính anh ấy xảy ra chút vấn đề muốn luân chuyển, chờ anh ấy có tiền sẽ trả cho tôi đầu tiên."
Cẩn thận nghĩ một lúc, Ninh Húc lại nói: "Triệu Uy không giống kẻ lừa gạt, nếu anh ấy thật sự thiếu tiền thì anh ấy lấy đâu ra tiền tổ chức triển lãm tranh?"
Cậu nói cũng khá có lý, vậy xin hỏi, hắn viết giấy vay nợ cho cậu không?
Còn có, cậu có từng nghĩ, tiền tổ chức triển lãm tranh kỳ thật gom góp từ hai não yêu đương chính là tiền của chị gái cậu và cậu hay chưa?
Hoắc Trạch: "........"
Nội tâm Hoắc Trạch bừng bừng lửa giận.
Nhưng hắn không thể trực tiếp nói cho Ninh Húc biết y bị lừa rồi.
Không chỉ Ninh Húc, còn có chị gái Ninh Húc!
Thấy Hoắc Trạch không nói, Ninh Húc suy nghĩ lý do một lát, khi đang định mở miệng nói thì điện thoại y bỗng vang lên.
"Đội trưởng, tôi đi nghe điện thoại trước." Ninh Húc nói.
Hoắc Trạch xua xua tay, hiện tại hắn cũng cần thời gian bình tĩnh lại.
Ninh Húc cầm điện thoại đi về phía bình hoa mà Diệp Lạc Dao đang trốn, Diệp Lạc Dao giật mình, đang định bỏ chạy thì thấy Ninh Húc chợt dừng bước, không tiếp tục đi tới mà nhận điện thoại: "Alo, chị?"
Diệp Lạc Dao dừng chân.
Ninh Tinh gọi điện tới rồi! Có phải cô ấy sắp đến "bắt gian" rồi không?
Những người khác của Hoắc gia cũng dừng bước theo.
Sau đó liền nghe Ninh Húc nói "Sao đột nhiên chị muốn về nước?"
"Ngoại tình?!" Ninh Húc ngạc nhiên.
Quả nhiên! Ninh Tinh đã nhận ra gì đó rồi nhanh chóng chạy tới!
"Em không ở căn cứ, đang ở phòng triển lãm nghệ thuật." Ninh Húc cau mày: "Chị muốn tới sao?"
Không biết đầu bên kia nói cái gì, Ninh Húc lại nói: "Vâng, em ở cửa chờ chị, chị mau đến đi."
K1ch thích sắp tới rồi. Hai mắt Diệp Lạc Dao sáng lấp lánh.
Ninh Húc nói thêm vài câu với đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Hoắc Trạch "trùng hợp" đi qua: "Sao vậy?"
Ninh Húc lộ vẻ khó xử, do dự một lát, giấu đi nửa sự thật: "Lát nữa chị gái tôi sẽ tới, tôi muốn đi nói với Triệu Uy một tiếng......."
Báo trước cho Triệu Uy thì xem hắn lật xe thế nào? Anh ba mau ngăn cậu ấy lại!
Hoắc Trạch tâm nói không cần em nói anh cũng ngăn lại, thuận miệng xuyên tạc: "Tôi thấy Triệu Uy đang bận, hình như đang bàn chuyện với người mua tranh."
Lông mày Ninh Húc lập tức cau lại.
Ở bên Triệu Uy ba tháng, Triệu Uy kể cho y nghe rất nhiều "khó khăn" của hắn, cho nên Ninh Húc mới đồng ý cho Triệu Uy mượn tiền, hiện tại nghe hắn đang bàn chuyện bán tranh, Ninh Húc lập tức thu hồi ý định, lúc này y không thể đi quấy rầy Triệu Uy.
Hoắc Trạch đúc lúc hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ninh Húc lắc đầu: "Chuyện này tôi không thể nói rõ bằng hai ba câu được, đợi chị tôi đến rồi mới nói."
Hoắc Trạch nói: "Vậy tôi đi cùng cậu."
Diệp Lạc Dao đúng lúc này nhảy ra, trực tiếp ôm lấy cánh tay của Hoắc Trạch: "Anh ba, anh muốn đi đâu?"
Em cũng muốn đi em cũng muốn đi! Dẫn em theo với!
Hoắc Trạch: "........ Ra cửa."
Diệp Lạc Dao nở một nụ cười, nhìn về phía Ninh Húc ở bên cạnh: "Trong hội quán quá chán, em có thể đi theo hai người không?"
Chỉ đứng ở cửa chờ Ninh Tinh, thêm một người nữa cũng không sao, hơn nữa Diệp Lạc Dao trông rất đẹp, Ninh Húc không cần suy nghĩ liền gật đầu.
Mắt thấy Diệp Lạc Dao đi theo Hoắc Trạch và Ninh Húc, hai mắt mẹ Hoắc bỗng sáng lên, quay đầu nhìn Hoắc Cảnh.
Trong lòng Hoắc Cảnh chậm rãi hiện lên một dấu hỏi chấm.
Mẹ Hoắc bỗng nhiên ghé sát nhỏ giọng nói: "Con đi giữ Triệu Uy đi?"
Hoắc Cảnh cau mày.
Mẹ Hoắc thuyết phục: "Đứa nhỏ Ninh Húc này xác thật có chút đáng thương, bị lừa tình cảm không nói, còn bị lừa tiền nữa! Chị gái cậu ấy cũng đáng thương, 80 vạn cũng không phải số tiền nhỏ."
Ba Hoắc lập luận: "Hơn nữa còn liên quan đến chiến đội của Hoắc Trạch, ta nhớ bọn chúng là hạt giống số 1 có nhiều khả năng giành chức vô địch nhất trong mùa giải này? Nếu Ninh Húc thật sự bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng đến trạng thái, vậy chẳng phải năm nay Hoắc Trạch sẽ lỡ mất giải vô địch?"
Cũng đã nói đến đây rồi, Hoắc Cảnh còn có lý do từ chối sao?
Vì thế hắn chỉ có thể chậm rãi gật đầu, chọn ra một trong số rất nhiều tác phẩm "Quỷ vẽ bùa" của Triệu Uy làm hắn thuận mắt nhất, đồng thời yêu cầu nhân viên đi liên hệ với chính họa sĩ, nói hắn muốn tìm hiểu sâu về mục đích sáng tác ban đầu của tác phẩm này với họa sĩ.
Thấy Hoắc Cảnh đi theo nhân viên, mẹ Hoắc mới vừa lòng nở nụ cười: "Hiện tại tới lượt em rồi."
Ba Hoắc kinh ngạc: "Em muốn làm gì?"
Không phải bọn họ định đi nghe trộm sao?
Mẹ Hoắc chớp mắt: "Đương nhiên đi tìm Ôn Văn nói chuyện rồi, thuận tiện quan tâm hôn nhân đại sự của con trai cô ta một chút ấy mà!"
Ba Hoắc bỗng nhiên tỉnh ngộ, đứa con trai luôn lấy làm tự hào cư nhiên là một "song tính luyến bi3n thái", Ôn Văn chắc chắn sẽ chịu không nổi đi?
Ba Hoắc cười nói: "Vậy anh đi với em."
Hoắc gia chia thành ba nhóm mang theo nhiệm vụ quan trọng, phân bố mọi ngóc ngách trong hội sở.
Dù sao thì, ai lại không liều mạng để ăn dưa chứ?
10 phút sau.
Một chiếc taxi dừng lại bên ngoài phòng triển lãm.
Cửa xe từ từ mở ra, một người phụ nữ có khuôn mặt tương tự Ninh Húc từ trên xe bước xuống.
Ninh Húc dẫn đầu đi về phía cô: "Chị!"
Ninh Tinh bước nhân về phía trước, cho Ninh Húc một cái ôm, sau đó nhanh chóng liếc nhìn Diệp Lạc Dao và Hoắc Trạch, kinh ngạc nói: "Ai là bạn trai em?"
Ninh Húc vội giải thích: "Đều không phải, một người là đội trưởng của em, người còn lại là em trai đội trưởng."
Lúc này Ninh Tinh mới biết mình hiểu lầm, xấu hổ cười với Hoắc Trạch và Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm Ninh Tinh, càng nhìn càng cảm thấy cô thật sự rất xinh đẹp, đi trong đám người cực kỳ tỏa sáng, đồng thời bất bình thay hai người, phát ra âm thanh tức giận:
Triệu Uy chính là một tên tra nam!
Âm thanh thực lớn.
Người Hoắc gia trong phòng triển lãm đều nghe thấy.
Hoắc Cảnh biết mình kéo dài thời gian đủ rồi, trực tiếp lên tiếng đánh gãy Triệu Uy đang không ngừng lải nhải: "Tôi hiểu được sơ sơ rồi, lát nữa tôi sẽ để trợ lý liên hệ với cậu."
Triệu Uy vui mừng khôn xiết: "Vậy giá cả......."
"Dễ nói." Hoắc Cảnh nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp ra khỏi ghế lô: "Cậu trực tiếp nói với trợ lý tôi là được."
Dù sao hắn cũng không thật sự để trợ lý liên hệ với Triệu Uy, chi số tiền lớn để mua một tờ giấy vụn.
Triệu Uy cười xán lạn, nào còn bộ dáng thanh cao như trước, vội đứng dậy theo: "Được, Hoắc tổng chậm rãi đi."
Hoắc Cảnh vừa từ ghế lô đi ra, tình cờ đụng phải ba Hoắc mẹ Hoắc còn có Ôn Văn ở bên cạnh.
Ôn Văn thấy Hoắc Cảnh và Triệu Uy, cười vẫy tay với bọn họ: "Chuyện của Triệu Uy nhà chúng tôi đã giải quyết xong rồi, nhưng Hoắc Cảnh nhà hai người vẫn chưa phải không?"
Mẹ Hoắc gật đầu: "Ừm, nó có chủ kiến của mình, cho nên bọn tôi không can thiệp quá nhiều."
Ôn Văn lại lắc đầu không đồng ý: "Hai người làm cha mẹ vẫn nên chú ý chút, vạn nhất giống với con thứ nhà hai người........"
Hoắc Cảnh cau mày.
Mẹ Hoắc trực tiếp lạnh lùng ngắt lời: "Được rồi, đừng nói về Hoắc Cảnh nữa, cô nói thêm về con dâu tương lai của cô cho tôi nghe đi."
Con dâu tương lai trong miệng mẹ Hoắc đương nhiên chính là Hoắc Tinh.
Triệu Uy không ngờ bọn họ cư nhiên nói đến Ninh Tinh, trên mặt hiện lên một tia không tự nhiên, nhưng rất nhanh bị hắn đ è xuống.
Nhắc đến Ninh Tinh, trên mặt Ôn Văn lộ ra vẻ đắc ý, bắt đầu khoe khoang: "Tiểu Tinh nhà tôi ấy à, con bé thật sự rất hiểu thảo rất thiện lương! Năm ngoái, quả thật là nhà chúng tôi......." Ôn Văn lắc đầu, không muốn nói nhiều về khó khăn của nhà mình: "Khi đó nhờ có Tiểu Tinh, nếu không có con bé giúp đỡ, Triệu Uy nhà chúng tôi cũng không thể tổ chức triển lãm tranh như ngày hôm nay."
Mẹ Hoắc gật đầu có lệ, sau đó không chút dấu vết mà dẫn người đi về phía mấy người Diệp Lạc Dao.
Thuận tiện hỏi: "Vậy sao không nhìn thấy Tiểu Tinh mà cô nhắc vậy?"
Giọng của Diệp Lạc Dao truyền tới:
Cho nên tên ngốc Triệu Uy kia vừa lừa Ninh Tinh về nước mở triển lãm tranh, vừa nói với Ninh Húc hắn về nước là vì muốn gặp Ninh Húc?
Ba Hoắc mẹ Hoắc lập tức hiểu ra.
Thì ra là như vậy.
Ôn Văn cười: "Còn không phải bởi vì công việc của Tiểu Tinh quá bận sao? Không thể cùng chúng tôi về........"
Trong mắt mẹ Hoắc tràn đầy khinh thường, nhưng không hiển lộ ra ngoài.
10 giờ sáng, dòng người đến phòng triển lãm nghệ thuật đã lên đến đỉnh điểm.
Không chỉ có nghệ thuật gia đi trước có kiến thức sâu rộng về nghệ thuật đến mà còn có rất nhiều phóng viên truyền thông tới, thậm chí ngay cả một số blogger truyền thông cũng khiêng thiết bị tới.
Trên đường đi ba Hoắc mẹ Hoắc đụng phải ít nhất 10 phóng viên vác camera, còn có năm sáu streamer cầm thiết bị phát sóng trực tiếp.
Khoảng cách càng gần, giọng nói của Diệp Lạc Dao càng rõ ràng:
Ninh Tinh mới ở bên Triệu Uy nửa năm? Chẳng trách, hai chị em một người cảm thấy mới ở bên nhau nửa năm tình cảm không đủ ổn định, một người cảm thấy yêu qua mạng không đáng tin cậy, hơn nữa Triệu Uy không ngừng tẩy não bọn họ cho nên hai người chỉ đơn giản muốn giới thiệu đối tượng yêu đương của bọn họ cho đối phương, tất nhiên không biết "bạn trai" mà bọn họ nói chính là cùng một người.
Lần này Triệu Uy về nước mở hội triển lãm tranh, Ninh Tinh muốn cùng hắn về nhưng Triệu Uy dùng mọi cách ngăn cản, trực giác của phụ nữ nói cho cô ấy biết Triệu Uy chắc chắc có chuyện gì đó gạt cô cho nên cô ấy mới ngựa không dừng vó vội vàng về nước.
Không thể không nói, trực giác của Ninh Tinh thật chuẩn!
Cách Diệp Lạc Dao còn chỗ ngoặt, mẹ Hoắc dẫn đầu dừng bước.
Ôn Văn đi cạnh bà hỏi: "Thích bức tranh này?"
Giọng nói của Ninh Húc từ bên kia truyền tới: "Trước tiên đi gặp bạn trai em trước? Chị, chị không đi......" Ninh Húc không nói ra hai chữ "bắt gian".
Ninh Tinh cười nói: "Dù sao thì chị cũng về nước rồi, cũng không cần vội, huống hồ chị còn chưa biết địa điểm tổ chức triển lãm tranh của anh ấy."
Ninh Húc nghĩ cũng phải, cầm điện thoại gọi điện cho Triệu Uy.
Tiếng điện thoại vang lên, Diệp Lạc Dao thính tai phát hiện chuông điện thoại đang ở đằng trước, vội vàng túm lấy cánh tay Hoắc Trạch đi lên phía trước.
Ninh Húc và Ninh Tinh đi theo.
Khoảnh khắc tiếp theo, bốn người tình cờ chạm mặt với nhóm người mẹ Hoắc.
Tới rồi.
Triệu Uy cầm điện thoại lên nhìn người liên lạc, không suy nghĩ liền bắt máy: "Alo?"
Ninh Húc đã nhìn thấy Triệu Uy, trực tiếp cúp máy vẫy tay với Triệu Uy: "Triệu Uy!"
Ninh Tinh ngẩng đầu nhìn, nụ cười trên mặt cô trong giây lát liền đông cứng.
Triệu Uy nhìn sang, tầm mắt trước tiên rơi trên người Ninh Húc, đang định cười nói chuyện với y, chợt nhận ra gì đó nhìn về phía Ninh Tinh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Triệu Uy đột nhiên hoảng sợ, vô thức muốn xoay người chạy.
Ôn Văn thấy Ninh Tinh ở trước mặt cũng rất kinh ngạc: "Tiểu Tinh, không phải con nói bận việc, không có thời gian......."
Lời còn chưa dứt liền thấy Ninh Tinh bước nhanh tới tát mạnh một cái vào mặt Triệu Uy.
Diệp Lạc Dao: Ồ hố!
Ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời che miệng.
Thoải mái rồi.
"Triệu Uy! Có phải anh điên rồi không?!" Ninh Tinh rơi nước mắt, trong giọng nói tất cả đều đang run rẩy.
Ninh Húc sửng sốt một lát, có chút nghi ngờ mờ mịt: "Chị..... chị quen......" Ninh Húc nghẹn lại, quay đầu nhìn Triệu Uy: "Triệu Uy, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Triệu Uy che khuôn mặt sưng đỏ, còn chưa kịp nghĩ ra lời bào chữa liền thấy Ninh Tinh đỏ mắt, giọng nói uất ức: "Tiểu Húc....... Em còn chưa hiểu sao? Chúng ta đều bị hắn lừa."
Chỉ trong chốc lát, Ninh Húc liền hiểu ra toàn bộ, huyết sắc trên mặt đều biến mất, y kinh ngạc nhìn Triệu Uy, thấy rõ tia hoảng loạn không che giấu được trên gương mắt hắn.
Ninh Húc trong lòng trầm xuống, toàn thân đều không nhịn được run rẩy: "Cho nên...... Triệu Uy, anh cũng là bạn trai của chị em?"
Đúng đúng đúng! Chính là như vậy! Một phát liền nắm bắt được trọng điểm!
Ôn Văn trong nháy mắt bị kích động, tiến lên đưa tay đẩy Ninh Tinh: "Ninh Tinh! Cô phát điên cái gì?!"
Bà vội cái gì? Đợi lát nữa cũng sẽ có thời gian cho bà nổi điên! Diệp Lạc Dao giọng điệu bất mãn nói.
Hoắc Trạch thiếu chút nữa không nén được cười ra tiếng.
Chửi hay lắm, chửi nhiều chút, thích nghe!
Ninh Tinh bị đẩy về phía sau một bước lớn, trực tiếp cười lớn: "Tôi phát điên?"
Cô chỉ Triệu Uy, hai mắt lệ trào nhìn Ôn Văn: "Bà có muốn hỏi thử con trai bà đã làm gì hay không?"
Thân là một người có đủ tư cách làm mẹ Thái Tử, lúc nào cũng cần phải tuân thủ, bất kể là chuyện gì, chỉ cần "Thái Tử" bị đối xử tệ, mẹ Thái Tử đều phải bảo vệ "Thái Tử" đến cùng.
Cho nên Ôn Văn gần như không chút do dự lạnh lùng nói: "Mặc kệ nó làm chuyện gì! Cô cũng không nên ở trước mặt mọi người đánh con trai tôi! Bằng không tôi ——." Bà ta giơ tay lên.
"Bà muốn thế nào?!" Ninh Húc bước lên, trực tiếp bảo vệ Ninh Tinh ở sau lưng, sắc mặt âm trầm.
Diệp Lạc Dao không nhịn được siết chặt cánh tay Hoắc Trạch: A a a a a a a a a, Ninh Húc quả nhiên là một người rất tốt! Mặc dù là một não yêu đương đỉnh cấp, nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết bảo vệ chị gái của mình! Tốt hơn nhiều so với tên ngốc Từ Thần kia!
Ba Hoắc mẹ Hoắc còn có Hoắc Cảnh đều gật đầu, biểu thị đồng ý.
Chỉ có Hoắc Trạch mang theo mặc nạ thống khổ, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: "Em không thể tự nhéo cánh tay mình được sao?"
Diệp Lạc Dao hướng hắn chớp mắt xin lỗi.
Ôn Văn tức giận trừng mắt nhìn Ninh Húc: "Tôi muốn thế nào? Ninh Tinh đánh người trước, phá hỏng buổi triển lãm của chúng tôi, tôi có thể trực tiếp gọi cảnh sát bắt cô ta lại!"
"Được thôi, vậy thì báo cảnh sát đi." Ninh Tinh thật sự đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, thanh âm run rẩy, cô thế nào cũng không nghĩ tới, lá gan của Triệu Uy lại lớn như vậy, vừa cùng mình yêu đương, vừa gạt mình ở bên nhau với em trai mình!
Nhưng mà cũng phải cảm ơn sự cả gan làm loạn của hắn, bằng không hai người bọn họ vẫn không biết sẽ bị lừa dối bao lâu: "Đúng lúc tôi cũng muốn hỏi cảnh sát, giả vờ độc thân cùng lúc yêu cầu tôi và em trai tôi chuyển số tiền lớn có tính là lừa dối hay không."
Ôn Văn biến sắc mặt: "Ý cô là gì?"
"Dì Ôn, dì giả vờ không hiểu hay thật sự không hiểu vậy?" Ninh Húc vẻ mặt tái nhợt, mặc dù y vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong cơn tức giận khi bị lừa gạt, nhưng cũng biết lúc này y cần phải bảo vệ chị hắn, giọng nói lạnh lẽo: "Dì hiện tại chẳng lẽ vẫn bị con trai dì lừa gạt không biết gì? Dì chẳng lẽ không biết......"
"Ninh Húc! Anh cầu xin em đừng nói nữa!" Triệu Uy hoảng sợ nói.
Ninh Húc không hề dừng lại, một hơi nói xong: "Con trai ngốc nghếch của dì vừa hẹn hò với tôi, vừa yêu đương với chị gái tôi?"
Ôn Văn ngây người tại chỗ.
Trong đầu một mảnh ong ong.
Bà ta vừa nghe thấy cái gì?
Động tĩnh phía bên này không nhỏ, sự việc vừa bắt đầu đã có người vây tới, lúc này đã có không ít người vây quanh bọn họ.
Bảng hình người của Triệu Uy và Ôn Văn vẫn được đặt ở lối vào triển lãm, cho nên người xung quanh lập tức nhận ra bọn họ.
Sau khi nghe thấy câu nói bao quát đầy đủ của Ninh Húc, quần chúng đứng xem đều hít một hơi.
"Chân đạp hai thuyền?"
"Nam nữ đều ăn?"
"Hình như còn là chị em?"
"Đây là loại tra nam không biết xấu hộ gì vậy?"
Ôn Văn lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại: "Các người không được phép nói bậy! Con trai tôi mới không phải loại bi3n thái đó!"
Ôn Văn mặt đầy hoảng sợ, thậm chí bà ta không thèm nhìn Ninh Tinh Ninh Húc, trực tiếp lao về phía phóng viên đang quay video: "Cậu không được quay!"
Chậc chậc chậc, vừa nãy không phải còn nói người khác phát điên sao? Sao nhanh như vậy đã đến lượt bà điên rồi?
Ba Hoắc mẹ Hoắc cùng lùi về sau một bước.
Ôn Văn phát điên thật sự thú vị, bọn họ phải cách xa cẩn thận đứng xem.
"Không phải bi3n thái?" Ninh Húc tức cười: "Vậy bà muốn xem chứng cứ gì? Ảnh cơ bụng hay tin nhắn ái muội hắn gửi dụ dỗ tôi, hay ghi chép chuyển khoảng tôi gửi cho hắn?"
Ôn Văn chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, bà ta dùng sức lắc đầu, đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm Ninh Húc Ninh Tinh: "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"
Bà ta nói rồi như cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Triệu Uy ở đằng sau: "Tiểu Uy, con, con mau nói đi, con mau nói bọn họ khẳng định đang lừa người đúng hay không? Con không phải bi3n thái, con cũng không phải đồng tính luyến ái có đúng không?"
Đứa con trai bà ta dành toàn bộ tâm huyết, lấy làm tự hào nhất, hoàn mỹ không tì vết, sao có khả năng là đồng tính luyến ái?
Ôn Văn không ngừng lắc đầu, không, bà ta tuyệt đối không thừa nhận con trai bà ta là đồng tính luyến ái.
Triệu Uy còn dùng tay che mặt hắn, nghe thấy lời Ôn Văn nói, toàn thân hắn run rẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Xung quanh toàn là người đến xem triển lãm, trong đó có nhiều đồng nghiệp là nghệ thuật gia, cũng không ít streamer phóng viên truyền thông, bọn họ không chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, còn dùng ống kính lạnh lẽo chĩa thẳng vào hắn.
Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra, chính mình liền xong!
Đừng nói mở triển lãm tranh, có lẽ sau này cũng không thể bán được tranh nữa.......
Giấc mộng của hắn chính là trở thành họa sĩ, nếu không bán được bức tranh nào, vậy hắn phải tiếp tục sống thế nào?
Vừa nghĩ đến tương lai hắn sắp phải đối mặt, Triệu Uy liền cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cho nên ——
Hắn càng không thể thừa nhận.
Đúng.
Triệu Uy hai mắt đột nhiên sáng lên, chỉ cần hắn không thừa nhận, hắn không thừa nhận là được rồi!
"Con......" Triệu Uy buông tay, nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tinh Ninh Húc, lại nhanh chóng dời đi, sau đó nhìn Ôn Văn, giọng yếu ớt: "Con...... con khác với bọn họ, con không phải là đồng tính luyến ái bi3n thái......"
Không phải, cho tôi hỏi đồng tính luyến ái sao lại là bi3n thái?
Đồng tính luyến ái không phải chỉ là một khuynh hướng tình d*c thôi sao, anh cả anh hai anh ba tôi còn có tôi đều là đồng tính luyến, bọn tôi bi3n thái chỗ nào? Có tên lừa đảo vừa chân đạp hai thuyền vừa lừa tiền như anh mới bi3n thái đó?
Không hiểu ra làm sao!
Giọng nói của Diệp Lạc Dao đầy giận dữ.
Ba Hoắc mẹ Hoắc vô cùng kinh ngạc.
Lão đại lão tam cũng cong rồi?
Hoắc Cảnh và Hoắc Trạch nhìn nhau, đều mờ mịt như nhau.
Sao bọn họ không biết bọn họ cũng thích nam?
Nhưng Diệp Lạc Dao xác thật nói không sai, bọn họ không có ngai vàng phải thừa kế, thích nam nhân thì cứ thích, làm sao?
Ninh Húc và Ninh Tinh đều bị câu nói vô sỉ này của hắn làm cho tức giận, nhưng không đợi bọn họ nói, người xung quanh liền không nhìn nổi nữa:
"Thời đại nào rồi còn có kẻ ngốc không tôn trọng xu hướng tình d*c khác?"
"Cho nên trước đó cậu khởi xướng tôn trọng bình đẳng ở nước chỉ là nói suông thôi sao? Bản thân cậu kỳ thật là một người kỳ thị đồng tính luyến?"
"Thật thất vọng...... chân đạp hai thuyền bị vạch trần còn muốn giảo biện, sao lại có người nhân phẩm kém cỏi như cậu chứ?"
"Tra nam."
Hai chữ ngắn gọn giống như chọc thủng dây thần kinh nào đó của Triệu Uy, hắn đột nhiên lớn tiếng: "Cậu đừng nói bậy! Tôi là chiến thần thuần ái! Cậu có biết cậu nói bậy tôi có thể kiện cậu phỉ báng hay không?!"
Diệp Lạc Dao nghe vậy đồng tử chợt mở to:
Chiến thần thuần ái?
Sỉ nhục thuần ái!
Chỉ cần chiến thần thuần ái là chiến thần chân chính, hắn sẽ chạy suốt đêm báo cảnh sát!
Diệp Lạc Dao tức muốn chết, đột nhiên nghĩ ra một chuyện:
Đúng rồi! Mình nghĩ ra rồi, Triệu Uy không chỉ tra còn chơi hoa, hình như còn tự mình đăng không ít...... video ngắn?
Cho nên...... chắc có lẽ tìm ra được!
Hoắc Trạch hai mắt sáng lên.
Vậy chuyện này càng dễ giải quyết.
- ----
Tui vừa dịch xong, muộn thế này nên đăng luôn chưa beta, để mai tui rảnh rỗi beta lại, mọi người cứ đọc tạm trước.
Dài quá trời dài rồi, vừa dịch vừa ngóng mà mãi không thấy điểm cuối của chương đâu.
Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái