Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 13: C13: Tôi cũng muốn xem
Trên đài ông Từ đang nói điều gì đó rất kích động, cầm micro lệ rơi đầy mặt.
Từ Nghiêu đứng bên cạnh ông Từ, thấy vậy liền vội vàng lấy khăn giấy ra giúp ông lau nước mắt, sắc mặt chuyên chú, động tác thân mật.
Mà bà Từ đứng cạnh hai người, sau khi nhìn thấy động tác của Từ Nghiêu trên mặt không có cảm xúc dư thừa nào, tựa như đã quen với sự thân mật giữa hai cha con. Khi ông Từ nhìn qua, bà còn săn sóc đưa ly rượu cocktail trong tay cho ông.
Ông Từ thấy bà Từ không nhận ra điều gì bất thường, hơi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận lấy.
Bà Từ lại cầm một ly rượu vang đỏ từ trong tay người hầu đưa cho Từ Uẩn Tri đứng bên cạnh.
Từ Nghiêu lướt qua ly rượu nhìn về phía Từ Uẩn Tri, chứng kiến một màn này trong mắt hiện lên một ý cười như đạt được mục đích, vừa lòng dời tầm mắt.
Trên đài ông Từ nâng ly: "Trong ngày đáng ăn mừng này, tôi thay mặt cả nhà kính các vị một ly!"
Mắt thấy ông Từ uống một hơi cạn sạch ly rượu cocktail, bà Từ ở bên cạnh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ông, khóe miệng lóe lên một nụ cười ngắn ngủi rồi biến mất.
Diệp Lạc Dao cau mày, quan sát bầu không khí quỷ dị giữa một nhà bọn họ, nhìn như không có gì khác thường nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nghĩ đến cốt truyện của cuốn tiểu thuyết mình đọc trước kia, cậu chợt tỉnh ngộ ——
Mình hiểu rồi!!!
Một giọng nói kích động đột nhiên vang lên, dọa ba Hoắc mẹ Hoắc thịch thịch một phen.
Không đợi bọn họ hòa hoãn lại liền nghe thấy Diệp Lạc Dao nói với giọng điệu hưng phấn:
Khó trách trước đó mình luôn cảm thấy có vấn đề về logic, theo logic mà nói, loại người có dã tâm mưu mô như Từ Nghiêu, khẳng định sẽ không phạm sai lầm trong sự kiện quan trọng, càng không thể nào làm ra loại chuyện vụng trộm với cha nuôi vào ngày hôm nay......... cho nên anh ta căn bản không biết trong ly rượu cocktail này đã bị pha thêm thuốc!
Người mà Từ Nghiêu vừa nhìn là Từ Uẩn Tri......... Anh ta muốn bỏ thuốc cho Từ Uẩn Tri!
Nhưng anh ta không ngờ ly rượu bỏ thuốc kia đã bị ông Từ uống rồi!
Hơn nữa, bữa tiệc hôm nay mời không ít phòng viên truyền thông, nhưng trang viên này lớn như vậy, phòng khách cũng rất nhiều, sao có khả năng trùng hợp bị phóng viên bắt gặp được? Trừ phi chủ nhân của bữa tiệc này cố tình dẫn bọn họ đi bắt gian!
Diệp Lạc Dao đưa ra kết luận: Dì Từ khẳng định đã biết chuyện này từ lâu!
Người Hoắc gia và Tần Diệu nghe đến đây cũng tỉnh ngộ mà gật đầu.
Thì ra là vậy!
Vậy chẳng phải bà Từ từ lâu đã biết được chuyện ngoại tình giữa ông Từ và Từ Nghiêu?!
Mẹ Hoắc nhăn mi nhịn không được nhỏ giọng nói: "Khổ cho cô ấy rồi......."
Ba Hoắc cũng gật đầu.
Con trai lưu lạc bên ngoài mười mấy năm của mình khó khăn lắm mới quay về, kết quả đứa con nuôi mình nuôi bên người vì lo lắng địa vị sẽ bị đe dọa vậy mà lại đi câu dẫn cha nuôi, người đã nuôi nấng mình mười mấy năm!
Bà Từ không lập tức vạch trần ngay mà nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ!
"Anh nhớ hộ khẩu của Từ Nghiêu không thuộc Từ gia phải không?" Ba Hoắc nghĩ đến gì đó hạ thấp giọng hỏi mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc gật đầu, giao tình trước đó của bà và bà Từ cũng không tồi, nhỏ giọng nói: "Bà Từ lo lắng nuôi ra một Từ Nghiêu dã tâm lớn nên đề phòng từ trước, trước kia em còn nói cô ấy quá mức cẩn thận rồi........"
Nhưng hiện tại xem ra, không phải đứa trẻ nào cũng là Diệp Lạc Dao.
Mẹ Hoắc nói: "Đúng rồi, đợi khi nào anh có thời gian nhớ ký vào thỏa thuận tặng cổ phần cho Tiểu Dao."
Ba Hoắc cười: "Yên tâm, đã sớm chuẩn bị rồi, vốn dĩ lúc trước cũng nói qua, đợi Tiểu Dao thành niên hai chúng ta sẽ chuyển nhượng cổ phần cho nó."
Trên đài, ông Từ và Từ Nghiêu vẫn đang "phụ tử tình thâm", bởi vì uống ly rượu bỏ thêm thuốc kia cho nên bước chân của ông Từ đã có chút loạng choạng, Từ Nghiêu lập tức tiến lên đỡ lấy ông.
Lão nam nhân nghiêng đầu, tầm mặt dừng lại trên gương mặt của Từ Nghiêu, mang theo một tia mê ly, cánh tay thuận thế đặt lên eo Từ Nghiêu, thậm chí còn siết chặt.
Từ Nghiêu không trốn tránh, chỉ quở trách mà nhìn ông một cái.
Ngay sau đó ông Từ cười khẽ ra tiếng.
Từ Nghiêu trái lại có chút thẹn thùng cúi thấp đầu.
Diệp Lạc Dao nhìn một màn này lông mày nhăn nhúm lại với nhau, cảm giác hai mắt mình đang bị cưỡng hi3p:
Mình chỉ là một người thích xem tiểu thuyết, thật sự không nghĩ tới sẽ tận mắt chứng kiến cảnh tượng cay mắt này ——
Cứu mạng, ai đó có thể giúp tôi rửa mắt được không!
Tần Diệu bị cậu ồn đến đau đầu, nhanh chóng đưa tay vỗ vai Diệp Nhạc Dao: "Lạc Dao, trước đó cậu từ chối lời mời tham gia tống nghệ của tôi là có điều gì băn khoăn sao?"
Suy nghĩ của Diệp Lạc Dao trong nháy mắt bị kéo lại, quay đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tần Diệu, tròng mắt cậu hơi mở to không tự chủ được nói: Oa, sao trước đó mình không phát hiện ra Tần tổng rất đẹp trai nha!
Tần Diệu: "......."
Cho nên hai lần gặp mặt trước đó rốt cuộc cậu nhìn cái gì vậy?
Chỉ nhìn thấy tiền?
Diệp Lạc Dao nói với giọng điệu đương nhiên:
Trước đó chỉ tập trung kiếm tiền nên không phát hiện ra!
Tần Diệu: "......"
Được được được.
Hắn không nên nảy sinh lòng tốt cứu vớt đôi mắt của Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao không nhận ra sắc mặt dị thường của Tần Diệu, mở miệng nói: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy hiện tại tôi vẫn chưa xuất đạo, vừa xuất đạo liền tham gia chương trình nổi tiếng như vậy, trong lòng có chút gánh nặng."
Tùy tiện bịa ra thôi, chủ yếu là do cùng một đám khách mời sắp sập phòng không còn người nào sống sót tham gia cùng một chương trình, thật sự rất kh ủng bố!
Nội tâm nam sinh trước mặt khá thành thật, ít nhiều nhờ Diệp Lạc Dao, hiện tại Tần Diệu đã bắt đầu ra tay điều tra các nghệ sĩ trong danh sách mời.
Nghĩ đến đây, Tần Diệu hỏi: "Vậy nếu tôi thay đổi khách mời, cậu có đồng ý tham gia chương trình không?"
Diệp Lạc Dao: "Hử?"
Đổi người? Sao Tần tổng đột nhiên lại nghĩ đến việc đổi người?
Chẳng lẽ thật sự vào chùa cúng bái được cao nhân chỉ điểm?
Tần Diệu nhìn sắc mặt mờ mịt của Diệp Lạc Dao, tâm nói xác thật cũng coi như là cao nhân.
Nếu không có Diệp Lạc Dao, kế tiếp hắn có lẽ sẽ có hai hạng mục thất bại liên tiếp.
Nghĩ đến trình độ thích tiền của Diệp Lạc Dao, Tần Diệu cảm thấy đây là một cú lội ngược dòng: "Nếu cậu tham gia, tôi sẽ trả cậu 50 vạn một tập."
Mức thù lao này đối với nhiều nghệ sĩ tuyến 2 trong giới mà nói đều khá cao, nhưng thời điểm này Diệp Lạc Dao vẫn là một người mới, nhận được mức thù lao cao như vậy đã rất hiếm có rồi.
Diệp Lạc Dao nghe được lời này hai mắt chợt lóe sáng.
Một tập 50 vạn, vậy 12 tập chính là 600 vạn!
Có chút...... động tâm!
Nhưng cậu không đáp ứng luôn mà chỉ nói: "Tôi sẽ suy nghĩ lại......."
Tần Diệu cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn lên đài.
Trên mặt ông Từ lúc này đã phủ một tầng màu hồng, trông giống như đã uống rất nhiều, Từ Nghiêu đứng cạnh ông vẫn luôn đỡ lấy ông mới không làm người ngã xuống.
Chỉ là cũng không biết do ông Từ quá nặng hay là do bàn tay đặt trên eo Từ Nghiêu của ông không thành thật, trên mặt Từ Nghiêu cũng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Diệp Lạc Dao nhìn một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt:
Quá cay mắt rồi, mình vẫn nên bớt nhìn thì hơn.
Bất quá trông ông Từ giống như sắp không chịu được nữa.......
Diệp Lạc Dao vừa dứt lời liền thấy Từ Nghiêu đột nhiên quay sang nói gì đó với bà Từ.
Bà Từ gật đầu, Từ Nghiêu đỡ ông Từ xuống đài rồi đi về hướng khách sạn sau đại sảnh.
Oa ~~~ bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Bây giờ phải đi rồi à?!
Diệp Lạc Dao nóng lòng, lại quay đầu nhìn Tần Diệu bên cạnh.
Đang do dự không biết dùng lý do gì để tách khỏi hắn thì bên cạnh truyền đến giọng nói của Hoắc yến: "Diệp Lạc Dao."
Diệp Lạc Dao nhìn sang: "Anh hai."
Hoắc Yến hướng Tần Diệu gật đầu, sắc mặt nhìn thì bình thường hưng thực chất nội tâm cực kỳ hưng phân, dưới sự nguy cơ sẽ bị người đại diện mắng một phen lại xin nghỉ thêm một ngày, còn không phải là bởi vì thời khắc này hay sao?
Hoắc Yến đè nén sự kích động trong lòng xuống, bình tĩnh nói: "Cùng anh lên phòng thay quần áo trên lầu."
Bữa tiệc ngày hôm nay sẽ tổ chức cả ngày, vì muốn cho các khách mời có một nơi để nghỉ ngơi, cho nên Từ gia đã chuẩn bị cho mỗi khách khứa một phòng nghỉ ở trên lầu.
Diệp Lạc Dao: Hả? Anh hai thay quần áo cùng cần người đi cùng?
Khóe miệng Hoắc Yến co rút.
Hắn đến để giải cứu Diệp Lạc Dao, cậu không nhìn ra sao?!
Cũng may Diệp Lạc Dao tựa hồ ý thức được đây là một cơ hội tốt để chuồn đi, vội vàng bổ sung: "Vâng!"
Hoắc Yến thở phào.
Tần Diệu lại mở miệng vào đúng lúc này: "Tôi cũng chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi một chút, đi cùng đi."
Có cơ hội tốt ăn dưa ngay tại hiện trường như vậy, hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Hoắc Yến liếc nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nói gì, dẫn Diệp Lạc Dao đi lên.
Ba người vừa tiến vào thang máy, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.
Diệp Lạc Dao quay đầu, thấy là ba Hoắc mẹ Hoắc.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Diệp Lạc Dao, ba Hoắc hắng giọng: "Ta và mẹ con có chút mệt, định lên lầu nghỉ ngơi."
Diệp Lạc Dao gật đầu.
Hiểu, khi con người đến tuổi trung niên xác thực sẽ có thời điểm lực bất tòng tâm.
Ba Hoắc nghiến răng.
Mẹ Hoắc đỡ trán.
Đồng thời ở trong lòng hét lên: Con thì hiểu cái gì! Còn không phải bởi vì chúng ta muốn cùng con đi ăn dưa?!
Người phục vụ đang đợi sẵn ở thang máy bước lên hỏi: "Xin hỏi các vị muốn đi tầng mấy?"
Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc nhìn ba Hoắc.
Hoắc Yến liếc nhìn Diệp Lạc Dao ở bên cạnh, trầm mặc một lát: "Tầng 8."
Tần Diệu sau đó nói: "Tầng 6."
Phục vụ quẹt thẻ xong rồi ấn phím tầng trong thang máy.
Một tiếng "bíp" vang lên, cửa tháng máy mở ra, Tần Diệu là người đầu tiên bước ra thang máy.
Đến tầng 8, ba Hoắc mẹ Hoắc đi ra, tiếp đến Hoắc Yến theo sau.
Diệp Lạc Dao vẫy vẫy tay với ba người: "Vậy anh hai anh tự đi thay quần áo đi, ba Hoắc mẹ Hoắc đi nghỉ ngơi nhé, con đi trước đây."
Hoắc Yến mí mắt giật giật: "Em đi đâu?"
Diệp Lạc Dao:
Đương nhiên là đi ăn dưa rồi!
Mình nhớ rõ Từ Nghiêu và chú Từ vừa rời đi liền bắt đầu làm, sau đó chính là hiện trường bắt gian, mình phải nhanh đi qua đó bằng không chờ lát nữa sẽ không kịp!
Ngoài mặt Diệp Lạc Dao tùy tiện đưa ra một lý do: "Em hơi đói, xuống lầu ăn chút gì đó.". Truyện Gia Đấu
Hoắc Yến không thể ngăn lại chỉ có thể nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Ba người ba mặt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là mẹ Hoắc mở miệng hỏi: "Không ở tầng 8 à?"
Hoắc Yến nói: "Diệp Lạc Dao không nói tầng mấy."
Ba Hoắc gấp gáp: "Vậy nó nhanh nói đi chứ!"
Đúng thế!
Dù sao thì thời gian không đợi người!
Diệp Lạc Dao con/em mau nói ra đi! Sắp vội chết người rồi!
Tần Diệu ở tầng 6 cũng có cùng suy nghĩ với bọn họ.
Rốt cuộc là ở tầng mấy, tại sao Diệp Lạc Dao không nói?
Lúc này, Diệp Lạc Dao đi thang máy quay lại tầng 1.
Tầm mắt cậu trước tiên quét qua đại sảnh một vòng, sau đó nhìn thấy một hóm truyền thông đang vác theo thiết bị, mắt cậu sáng lên, tiện tay cầm một cái bánh kem ở khu đồ ăn, vội vàng đi theo.
Ừm ừm ừm, xem ra chính là bọn họ, mình phải nhanh chóng đi theo bọn họ!
Người Hoắc gia ở tầng 8:
"Tìm thấy rồi?"
"Cho nên rốt cuộc là ở đâu?"
Thang máy Diệp Lạc Dao vừa đi dừng ở tầng năm một lần, rồi lại dừng ở tầng 3, cuối cùng mới dừng ở tầng 1.
Mẹ Hoắc nhìn về phía Hoắc Yến, quyết đoán: "Con xuống tầng 5 xem thử xem!"
Hoắc Yến trong lòng có oán hận nhưng không dám từ chối, vội vàng ấn thang máy xuống lầu.
Thang máy "tích" một tiếng mở ra, hắn và Tần Diệu đứng trong thang máy hai mặt nhìn nhau.
Hoắc Yến: "........ Sao anh lại lên đây?"
Tần Diệu ho nhẹ một tiếng: "Cậu không thay quần áo?" Lại nhìn sang bên cạnh: "Chú dì cũng ở đây à, sao cháu không thấy Lạc Dao?"
Hoắc Yến tìm cái cớ: "Tôi đang định đi tìm nó đây."
Tần Diệu gật đầu: "Vậy cùng đi đi."
Hoắc Yến ở trong lòng lẩm bẩm, Tần Diệu tìm Diệp Lạc Dao làm gì? Nhưng hắn hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn nên không truy hỏi: "Được."
Ba Hoắc mẹ Hoắc do dự một lát rồi xua xua tay với Hoắc Yến.
Mẹ Hoắc làm một động tác tay gọi điện.
Hoắc Yến gật đầu biểu thị đã biết.
Cửa thang máy vừa đóng lại, giọng nói của Diệp Lạc Dao lại lần nữa vang lên ——
A, cái bánh nhỏ này ngon ghê, lấy hơi ít rồi.
Hai mắt Hoắc Yến phát sáng.
Bánh kem, ở lầu một!
Ba Hoắc mẹ Hoắc lập tức bước vào thang máy.
Tần Diệu ấn nút tầng 1: "Tôi xuống tầng ăn chút gì đó trước."
Tầm mắt Hoắc Yến dừng trên nút 5 mà hắn vừa ấn, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận tốc độ ấn thang máy ban nãy của mình quá nhanh!
Vừa đến tầng 5, Hoắc Yến không chút do dự lao ra khỏi thang máy, sau đó chờ thang máy của Tần Diệu rời đi rồi nhanh tay ấn nút thang máy bên cạnh.
Ba nhóm người đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phương hướng của Diệp Lạc Dao.
Khi thang máy đến tầng 1, đôi mắt sắc bén của Tần Diệu thấy được góc áo của Diệp Lạc Dao ở chỗ ngoặt trên hành lang dài tầng một, hắn cất bước đuổi theo, đi được vài bước thì thấy nhóm phóng viên ở phía trước.
Một hàng người cười cười nói nói.
"Trước tiên đi nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa là có thể phỏng vấn."
"Bản thảo phỏng vấn của cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, yên tâm đi, tôi đặc biệt chuẩn bị trước một tuần, chỉ chờ phỏng vấn Từ Nghiêu tiên sinh ——."
Theo tiếng "tích—" vang lên, cánh cửa trước mặt bọn họ mở ra, thanh âm thảo luận của các phóng viên đột nhiên im bặt.
Hai giọng nói ám muội nháy mắt vang vọng khắp hành lang ——
"Đừng.......... không được........ chốc nữa chúng ta còn phải ra ngoài......."
"Không sao, Tiểu Nghiêu, giúp ta, sẽ nhanh thôi......."
Tiếng ái muội nhẫn nhịn xen lẫn, phóng viên trước phòng đột nhiên dừng bước chân.
Người quay phim đi sau lưng bọn họ làm tròn bổn phận giơ camera lên.
Diệp Lạc Dao chạy lên, xuyên qua đám người nhìn vào ——
Oa a —— quần áo ngổn ngang, không khí nóng bừng!
Lại nhìn kỹ lần nữa ——
A a a a a a a a a a a a a — Mình ô uế rồi! Mau lấy tay ông ra khỏi quần anh ta ————
Tần Diệu đứng sau lưng Diệp Lạc Dao: "........"
Màng nhĩ thật sự sắp vỡ luôn rồi!
Ba Hoắc mẹ Hoắc vừa chạy xuống:!!!
Hoắc Yến đang điên cuồng chạy tới bên này: Chờ tôi nữa! Tôi cũng muốn xem!!!
Nhanh hơn Hoắc Yến một bước là bà Từ vội vàng chạy đến, bà đẩy đám người ra, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn hai người quần áo lộn xộn trong phòng, nước mắt như sắp rơi xuống nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, giận dữ nói: "Các người đang làm cái gì?!"
——
Có gì mai mình xin nghỉ bữa ha, ngồi nhiều mỏi lưng quá
Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái