Sau Ánh Bình Minh
Chương 64: C64: Lấy anh lạc làm nguyên tắc cơ bản
Cú tấn công này của Tô Chỉ khiến cho toàn bộ cộng đồng mạng dao động, mười phút sau liền leo thẳng lên bảng xếp hạng hot search.
Đến cả Lê Lạc cũng không ngờ rằng cô ấy lại xuống tay nhanh chóng và quyết đoán như vậy, thì càng đừng hỏi tại sao đến những cộng đồng mạng thông thường bị bất ngờ đến mức rớt cả quai hàm.
Tuy là khoảng thời gian trước nhà họ Đoạn bị tiết lộ ra tin đồn xấu, nhưng mà hình tượng "người chồng tốt" của Đoạn Hưng Diệp cũng đã có hơi sụp đổ, xét theo tình hình lúc đó Tô Chỉ cũng không hề đứng ra tiết lộ điều gì, sau này bên phía cảnh sát cũng không thể điều tra được chứng cứ trực tiếp chỉ rõ Đoạn Hưng Diệp có tham gia vào những vụ mua bán thân xác đó, nên danh tiếng của Đoạn Hưng Diệp trong khoảng thời gian này cũng đang dần dần khôi phục lại.
Tuy nhiên đúng ngay lúc mà hình tượng của hắn ta lại bắt đầu được củng cố lại thì Tô Chỉ đột nhiên tiết lộ ra tin tức động trời này, tựa như sét đánh ngang tai, khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Lê Lạc cùng hóng chuyện chung với cộng đồng mạng, ngồi xem từng chứng cứ mà Tô Chỉ đăng lên một cách nghiêm túc và kĩ lưỡng.
Trước kia anh đã nghe Đoạn Minh Dương nói qua, Đoạn Hưng Diệp từng phản bội vô số lần trong cuộc hôn nhân này, nhưng mà không ngờ rằng, số lần phản bội lại nhiều đến như thế, chỉ mỗi việc Tô Chỉ liệt kê ra lịch sử thuê phòng thôi cũng đã hơn trăm lần, càng khỏi phải nói đến những lần Đoạn Hưng Diệp làm chuyện xấu xa đó ở nhà, phòng riêng hoặc câu lạc bộ.
Nếu như chỉ có những chứng cứ ngoại tình như thế này thôi, thì tin tức này có lẽ cũng chỉ có thể thành chuyện tin đồn xấu cho dân mạng hóng hớt thôi, nhưng mà Tô Chỉ không hổ là Tô Chỉ, không tung ra thì thôi, đã tung ra là phải khiến cho Đoạn Hưng Diệp không thể nào trở mình được nữa:
Cô ấy trực tiếp công khai những chứng cứ có hiệu lực chứng minh Đoạn Hưng Diệp có tham gia vào những giao dịch mại dâm kia.
Ai ai cũng thấy, ai ai cũng nháo nhào.
Bên trên đi kèm dòng chữ: "Tôi đã thất vọng về cuộc hôn nhân này từ lâu, nhưng mà nể tình những tình cảm đã từng có trong quá khứ, chần chừ không thể đưa ra quyết định dứt khoát được. Tuy nhiên từ sau khi chuyện lần trước bị lộ ra, tôi thực sự là không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Những gì mà tôi biết chắc chắn là thật, bởi vì chồng cũ của tôi chính là người như thế."
Advertisement
"Ngoại tình là đã không thể tha thứ, hơn nữa còn tham gia vào những giao dịch bất hợp pháp thì lại càng phải bị pháp luật xử tội. Nhìn thấy chồng cũ của tôi sắp được thoát tội nhờ vào việc lách luật như thế, còn những người bị hại thực sự lại chẳng thể kêu oan được, tôi quyết định đưa ra lựa chọn đúng đắn. Khoảng thời gian này vẫn luôn nhịn nhục mà không đăng lên, là vì đang thu thập chứng cứ, trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng để tôi tìm được."
"Hãy tha thứ cho tôi vì an toàn của bản thân mà mãi đến hôm nay khi thủ tục ly hôn hoàn tất rồi mới nói ra sự thật, cũng may là vẫn chưa kết thúc vụ án, vẫn còn kịp. Chứng cứ trên hình đã giao cho phía cảnh sát, cũng mong mọi người giúp cho tôi một tay, để cho càng nhiều người hiểu về chuyện này hơn!"
Đến cả vợ cũng phản bội mà đi báo cảnh sát, cộng đồng mạng cũng thay nhau chia sẻ và điên cuồng tag tên các trang Weibo chính thức của cảnh sát ở khắp nơi, trong một giờ đồng hồ lượng chia sẻ đã lên đến hơn mười ngàn.
Fan của Tô Chỉ vẫn luôn khá là thoải mái, tuy nhiên khi biết được những bất công và uất ức mà nữ thần nhà mình đã phải chịu trong bao năm qua, những fan thoải mái này liền đồng loạt như là được bơm máu gà mà nổi nóng bình luận, trình độ dữ dằn đến mức có thể xé tan cả những đỉnh lưu nổi tiếng:
"Hóa ra hắn ta là thứ đồ rác rưởi như vậy! Tặng anh một vé vào nhà tù! Không cần cám ơn!"
"Mẹ nó! Năm xưa lúc theo đuổi nữ thần nhà tôi thì ân cần thế, lừa cả tôi, đến lúc kết hôn tôi còn cảm động tới khóc cơ, hóa ra hứa hẹn là giả hết! Tối này Đoạn Hưng Diệp ra khỏi nhà bị xe tông ngay!"
"Tôi sắp nôn rồi, đến cả trẻ vị thành niên cũng xuống tay được, không bằng cầm thú!"
"Đoạn Hưng Diệp đ*t m* mày! Tao trao nữ thần của tao vào tay mày không phải là để mày giẫm đạp cô ấy như thế! Mày chết cả vạn lần với tao!"
Người sau chửi còn gay gắt hơn người chính, thực sự khiến cho Lê Lạc hiểu được rằng fan thoải mái khi giận lên thì đáng sợ biết bao.
Ngoài fan ra, người qua đường đa số đều đứng về bên phía Tô Chỉ:
"Mẹ nó tôi còn tưởng là tình cảm thật sự mà ghép đôi cho đôi này, thiếu gia dịu dàng và tài nữ lạnh lùng, quả nhiên là tình yêu thần tiên này chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, trong đời thực đều là giả hết... Thật sự đau lòng cho chị Tô Chỉ mà..."
"Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, Tô Chỉ từng yêu biết bao thì bây giờ lại hận biết bao, hi vọng cô ấy có thể được như ý nguyện, tôi sẽ cố hết sức lực yếu ớt của mình để chia sẻ bài đăng của cô ấy."
"Nhà họ Đoạn giàu có nhiều tiền, cô đăng lên như vậy chỉ nhận lại sự trả thù mà thôi, nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân mình thật tốt đó! Nếu như hắn ta dám động vào một ngón tay của cô, bọn tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn ta đâu!"
......
Lê Lạc xem những bình luận mắng chửi Đoạn Hưng Diệp khá là hứng chí, vui vẻ trên nỗi đau của người khác mà gửi cho hắn ta một tin nhắn: Đoạn thiếu gia, hình như anh chọc phải rắc rối lớn rồi nhỉ, có thể dẹp yên được không vậy?
Đoạn Hưng Diệp không trả lời, chắc là đang bận đi chuẩn bị công tác với truyền thông rồi.
Lê Lạc cũng không mong chờ hắn ta sẽ trả lời, vui vẻ vì không cần phải ra khỏi nhà, anh lại thay bộ đồ ngủ vào, vuốt vuốt mớ tóc rối tung lên, bước ra khỏi phòng thay đồ, bước về phòng khách.
Đặng Lương đang bóp vai cho Kim Nhân, thấy dáng vẻ của anh thì đầy thắc mắc: "Anh, sao anh vẫn mặc bộ này vậy? Không phải là đi thay đồ rồi sao?"
"Không đi nữa." Lê Lạc nghênh ngang mà vắt chân ngồi lên ghế sofa, "Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là ở nhà sướng hơn."
Đặng Lương: "Anh Lạc, trước kia anh đâu phải như vậy đâu! Anh sao vậy?"
Lê Lạc: "Hả? Trước kia tôi như thế nào?"
Đặng Lương: "Thì là cả ngày đi chơi đó, ở chung với các loại minh tinh nữ, nếu không thì anh tưởng là hình tượng củ cải lăng nhăng của anh từ đâu mà ra chứ?"
Lê Lạc cười phụt một tiếng: "Ai mà không có lịch sử đen tối chứ? Bây giờ đổi tính rồi không được sao?"
Anh nói đến đây, lại nhớ đến người nào đó đã đóng chiếm cả trái tim anh, liền tiện tay chia sẻ bài Weibo của Tô Chỉ sang cho hắn.
Đặng Lương ở bên cạnh lờ mờ thấy anh chuyển từ giao diện Weibo sang giao diện chat, lập tức chọc ghẹo: "Hóa ra không đi ra ngoài chơi nữa, mà chơi trên mạng nha."
Lê Lạc ngước mắt lên, lạnh lùng mà cười hừ lạnh một tiếng: "Kim Nhân, thêm một dòng cho tôi, trợ lý nhỏ chê cười tôi."
"Vâng, anh Lạc." Kim Nhân ba giây liền gõ xong dòng báo cáo mới.
Đặng Lương kinh ngạc: "Anh Kim??? Còn có thể tùy tiện như vậy sao? Không phải báo cáo của anh là phải dựa theo sự thật à?"
Kim Nhân đóng laptop lại: "Báo cáo của tôi, là lấy anh Lạc làm nguyên tắc cơ bản, anh ấy nói cái gì thì là cái đó."
Đặng Lương: "Hả?? Báo cáo của anh không phải là đều liên quan đến anh Lạc sao? Nếu như anh ấy có thể tùy tiện thay đổi, thì làm gì có tính chân thực nữa? Đây thì là nguyên tắc gì chứ?"
Kim Nhân: "Nguyên tắc mà Giám đốc Đoạn nói."
Đặng Lương: "... Coi như em chưa nói gì đi."
Lê Lạc cũng là lần đầu tiên nghe nói đến nguyên tắc này, tò mò mà hỏi: "Hắn thật sự từng nói vậy sao?"
Kim Nhân hơi ngẫm nghĩ mà nói: "Nói đúng ra thì, nguyên gốc câu nói của Giám đốc Đoạn là Nếu như một ngày nào đó, lập trường của anh ấy và tôi trái ngược với nhau, thì cậu cứ nghe theo anh ấy. Cho nên tôi cảm thấy tôi có thể hiểu rằng, cấp độ ưu tiên của anh Lạc là trên cả Giám đốc Đoạn, việc mà Giám đốc Đoạn bảo tôi làm, nếu như anh có ý kiến khác, cuối cùng thì tôi sẽ nghe theo anh."
Lê Lạc ngây ra, điện thoại trong tay rung lên mấy lần cũng không thể làm cho anh hoàn hồn được.
Trước kia lúc Đoạn Minh Dương vừa đưa Kim Nhân đến bên cạnh anh, anh cho là để giám sát anh không cho anh làm chuyện xấu. Sau này thì hiểu là tình cảm của Đoạn Minh Dương dành cho anh, cho nên coi như báo cáo mỗi ngày của Kim Nhân là để giám sát và bảo vệ anh.
Không ngờ rằng, Đoạn Minh Dương lại chưa từng nghĩ đến việc trói buộc anh, thậm chí còn giao cả quyền quyết định trong tay mình cho anh nữa.
Dặn dò Kim Nhân chuyện nào cũng phải ưu tiên anh trước, chẳng khác nào là đề phòng có một ngày hai người họ trở mặt thành thù, có thể có thêm một người giúp đỡ anh mà thôi.
Cho dù người này là trợ lý duy nhất mà hắn có thể tin tưởng được, cho dù là trợ lý sẽ phản bội và đối phó lại mình.
Đoạn Minh Dương mà bắt đầu trở nên tàn nhẫn, thì đến cả bản thân mình cũng không tin, cũng chẳng tha cho bản thân mình gì cả.
Đây nào phải là đang chiều anh, mà căn bản là dung túng cho anh rồi.
Dung túng đến mức không thể ngờ được.
Điện thoại càng rung khiến cho tay càng tê, khó có thể làm ngơ được nữa, Lê Lạc cúi đầu xuống nhìn màn hình, quả nhiên thấy được tên của Đoạn Minh Dương hiện lên.
Bây giờ anh chỉ cần nhìn thấy cái tên này thì đáy lòng liền mềm nhũn ra, đứng dậy bước lên lầu.
Đặng Lương gọi anh: "Anh Lạc nghỉ ngơi hả? Vậy tụi em về trước nha?"
Lê Lạc chẳng thêm ngoảnh đầu lại: "Ừ, tôi muốn ở một mình một lát."
Đặng Lương còn chưa kịp đáp lại một tiếng "Vâng" thì đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu rồi.
"Hôm nay sao anh Lạc cứ lạ lạ ấy nhỉ?" Cậu vừa bóp vai vừa hỏi Kim Nhân, "Một chốc thì ra ngoài một chốc lại không ra, chốc thì vui vẻ chốc lại mơ mơ màng màng, anh Kim, anh thấy sao?"
Kim Nhân: "Chuyện của ông chủ bà chủ, chúng ta tốt nhất là đừng dính vào."
Đặng Lương: "?"
Lê Lạc đi đến phòng ngủ của mình, cũng không nghe kĩ xem là hai người dưới lầu đi hay chưa, liền khóa cửa phòng lại.
Điện thoại rung một hồi lâu không ai nghe máy, lúc này đã dừng lại rồi.
Lần này Đoạn Minh Dương không có nghe máy liền, mà phải qua mười mấy giây, mới nhấn nút nghe máy.
Lê Lạc thấy nền sau lưng hắn vẫn là ở phòng làm việc, hỏi: "Sao cậu nghe máy chậm thế? Có phải là lúc nãy có ai ở trong phòng làm việc của cậu không?"
Đoạn Minh Dương cau mày: "Hình như anh còn chậm hơn tôi."
"Được rồi được rồi là lỗi của tôi." Lê Lạc cười.
Vậy mà anh lại cảm thấy việc Đoạn Minh Dương so đo chuyện thời gian bắt máy một cách ấu trĩ như thế này càng khiến cho người khác rung động hơn.
Nhất định là do cái đầu yêu đương đang làm càn rồi.
Đoạn Minh Dương tựa như là cũng ý thức được lời nói của mình hơi mất sự uy nghiêm, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lúc này người của Đoạn Hưng Diệp đến phòng làm việc của tôi một chuyến, nói là đem tài liệu cho tôi xem, nhưng tôi nghĩ là, có lẽ là đến để xem phản ứng của tôi."
Lê Lạc: "Đó là đương nhiên rồi, Đoạn Hưng Diệp chắc chắn cho là cậu chỉ cho Tô Chỉ làm như vậy."
Đoạn Minh Dương: "Cô ấy không phải là một người phụ nữ bị người khác sai khiến, cô ấy có cách nghĩ và sự quyết đoán của riêng mình, tôi chỉ là đưa ra chút sự giúp đỡ mà thôi."
Lê Lạc: "Cho nên cậu cũng không biết hôm nay cô ấy sẽ đăng sao? Vậy thì cậu thấy hôm nay thời cơ này có tốt không?"
Đoạn Minh Dương: "Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của họ."
Lê Lạc như chợt bừng tỉnh: "Hóa ra là như thế."
Trong ngày kỷ niệm kết hôn công bố tin ly hôn, Tô Chỉ không chỉ cắt đau hạ quyết tâm cắt đứt cho chính mình, mà còn mượn cơ hội này giành được càng nhiều sự ủng hộ và đồng tình của dư luận hơn, khiến cho độ hot của tin tức tăng thêm mấy lần.
"Tôi sai rồi, Giám đốc Đoạn." Lê Lạc nói, "Người tàn nhẫn nhất ở nhà họ Đoạn của cậu, không phải là họ Đoạn, mà là con dâu mà họ Đoạn nhà cậu lấy."
Đoạn Minh Dương liếc anh một cái: "Xưa nay vẫn vậy."
"Hả?"
Lê Lạc lờ mờ nhận thấy câu này có gì đó không đúng, nhưng mà còn chưa kịp hiểu ra, thì Đoạn Minh Dương liền tiếp tục nói:
"Tôi đã liên lạc với cô ấy rồi, cô ấy nói cô ấy chuẩn bị rất đầy đủ, bất kể là Đoạn Hưng Diệp lấy chứng cứ gì ra để vu khống cho cô ấy, cô ấy cũng có thể nhanh chóng mà trả đòn lại. Nếu như có tình huống bất ngờ, thì sẽ tìm tôi nhờ giúp đỡ sau."
Lê Lạc gật đầu: "Vậy thì tốt, có điều... nếu như hai người đã bàn bạc xong, cậu còn gọi điện cho tôi làm gì?"
Đoạn Minh Dương: "Bởi vì anh có thể chính là cái tình huống bất ngờ đó."
Lê Lạc: "... Hả?"
Đoạn Minh Dương: "Chuyện này anh không thể tham gia vào, tuyệt đối không được chia sẻ giống như lần trước."
Lê Lạc khóc không được mà cười cũng không xong: "Làm ơn đi, đừng có xem tôi như đứa ngốc mà. Lần trước là tôi đang ở phía đối địch với Đoạn Hưng Diệp, lần này là tôi đang ở phía đối địch với hai người, sao tôi có thể quang minh chính đại mà chia sẻ giúp đỡ Tô Chỉ được chứ, chút đạo lý này tôi vẫn hiểu mà."
Đoạn Minh Dương: "Anh hiểu là tốt."
Lê Lạc thấy hắn chuẩn bị cúp điện thoại, vội vàng lên tiếng: "Đợi chút, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu."
Đoạn Minh Dương: "Chuyện gì?"
Lê Lạc cười một nụ cười ý vị sâu xa với hắn.
"Tấm hình lúc nãy gửi cho cậu, đẹp không?"
"..."
"Muốn xem bản trực tiếp không?"
"..."
"Chỉ cần cậu gật đầu một cái, nửa tiếng sau liền có thể nhìn thấy trên giường của cậu rồi."
"Anh Lê." Mặt mày Đoạn Minh Dương trở nên nghiêm túc, tựa như là trách mắng, "Chúng ta đang bàn chuyện nghiêm túc, đừng có đùa giỡn như thế mãi."
Lê Lạc vô tội mà nói: "Chuyện nghiêm túc không phải là nói xong rồi sao? Cậu cũng không cho tôi nhúng tay vào, tôi còn nói gì được nữa, chỉ đành nói chuyện yêu đương với cậu thôi."
"..." Đoạn Minh Dương vẫn làm mặt lạnh như cũ: "Mấy ngày nay Đoạn Hưng Diệp chắc chắn sẽ quan sát từng hành động cử chỉ của tôi, trước khi hắn ta bị điều tra lại, chúng ta không thể gặp mặt được, nếu không..."
Lê Lạc đã cởi hai cúc áo ngủ phía trên ra, nhướn mày lên: "Thật sự không muốn xem?"
"... Nếu không thì rất dễ bị hắn phát hiện ra sơ hở." Đoạn Minh Dương nhắm mắt lại, "Mặc vào, cảm lạnh đó."
Nhưng mà người trong mà hình đã cởi hết toàn bộ cúc áo, nằm trên giường, nằm nghiêm người giơ điện thoại lên, nở nụ cười vừa xấu xa lại vừa ngọt ngào với hắn.
Phòng ngủ kéo rèm lên chỉ bật một ngọn đèn cao đến sàn, ánh sàng vàng ấm áp tối tăm, đôi con ngươi màu hổ phách đó lại phát ra ánh sáng lập lánh, long lanh và mê người.
"Bật điều hòa rồi, không sao."
Lê Lạc chọc ghẹo mà nhìn hắn.
"Giám đốc Đoạn, sao cậu lại bị động như vậy chứ? Trong thời gian dùng thử, không phải là nên kiểm tra hàng chút sao?"
Sau Ánh Bình Minh