Sát Thủ Trùng Sinh
Chương 54: Trận Chiến Cuối Cùng
191@-Một tên đàn em tiến gần tới chỗ Lã Tần Đường đang ngồi hút thuốc, hỏi:
“Đại ca, Vương Hải đã biết sự thật, liệu kế hoạch có nên tiếp tục hay không?”
Lã Tần Đường thở khói thuốc từ miệng, đáp:
“Kế hoạch vẫn phải tiếp tục dù nó đã biết hay không? Chỉ còn 1 tiếng nữa thôi, gọi tất cả anh em chuẩn bị đi… và lôi cả thằng kia đi cùng.”
“Dạ vâng thưa đại ca.” – Tên đàn em cúi đầu rồi từ từ lui dần.
……
Tại buồng giam 315…
“Dù anh có nói thế nào, nhưng nhất quyết em sẽ không ngồi im không làm gì cả, em không muốn ai phải hy sinh cho mình cả.” – Đông Quân thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Vương Hải nhíu mày đáp lại:
“Đừng có cãi lời anh, anh bảo ở đây thì cứ ở đây.”
“Anh Hải, anh bị sao vậy hả? Em không thể để anh chết ở ngoài đó cả, em đã nói dù có chết thì em cũng chết chung với anh, dù chúng ta thắng hay thua em cũng đều muốn theo anh hết, em không muốn bị bỏ lại phía sau.”
Vương Hải bám víu hai tay lên vai Đông Quân, mắt trừng lên nhìn cậu nói:
“Anh không bỏ ai hết, em hiểu chưa? Dù anh có bảo em ở yên tại đây một mình không có nghĩa là anh bỏ rơi em, em chỉ cần nghe lời anh, sau khi trận đấu kết thúc phải lập tức rời khỏi đây ngay. Đừng lo cho anh cũng đừng lo cho bất cứ ai trong đội mình, hãy lo cho bản thân và tương lai của mình đi. Hãy làm lại một cuộc đời mới.”
Đông Quân không đành lòng, trong lòng cậu không muốn người thân thiết của mình phải ra đi trước mặt mình, dù cho cậu không muốn chuyện đó xảy ra một chút nào. Một lần đã là quá đủ rồi.
Cậu gạt tay Vương Hải một cách thẳng thừng, giọng đanh thép đáp lại:
“Không bao giờ, dù anh có nói thế nào, lần này em sẽ không nghe lời anh đâu.”
Đông Quân qua mặt Vương Hải để rời khỏi buồng giam, nhưng mới đến cửa giam, cậu đã bị ngăn lại bởi 2 tên quản ngục có hung khí trong tay, bọn chúng lên giọng ra lệnh cho cậu không được đi đâu hết. Đông Quân sững sờ ngầm hiểu hai tên quản ngục này được Vương Hải thuê nhưng vẫn cố tỏ ra không hiểu chuyện gì, nói:
“Anh Hải, như này là sao?”
“Anh buộc phải làm vậy.” – Rồi chầm chậm bước qua người Đông Quân. “Phiền các người giữ nó ở đây trong khi trận đấu diễn ra.”
Hai tên quản ngục không đáp lại, bọn chúng đã được thuê bởi tiền thì mục đích chúng làm chỉ là không cho Đông Quân ra khỏi buồng giam 315. Vương Hải cũng chẳng nói gì thêm vội rời đi ngay.
Đông Quân nghiến răng nhanh chóng đứng dậy, hai tên quản ngục thấy vậy liền lao vào ngăn cản cậu ta, nhưng sức khỏe của Đông Quân đã vượt trội hơn trước rất nhiều, nhanh chóng đã làm gục hai tên quản ngục.
Chuẩn bị bước chân ra khỏi buồng thì một tên ở đằng sau đã kịp thời rút ra một cây dùi cui điện chĩa thẳng vào lưng cậu. Đông Quân bị giật cho đến bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt, hai tên quản ngục liền ra ngoài khóa cửa giam mặc kệ Đông Quân có nằm bất tỉnh ở đấy, việc của chúng chỉ là không để cậu thoát khỏi đây khi trận đấu diễn ra.
Kang vội có mặt để đi cùng Vương Hải, cũng đồng thời thông báo tình hình.
“Vẫn chưa tìm thấy Chí Lâm à?”
“Không thấy bóng dáng của cậu ta ở đây, Vương Hải, lẽ nào…”
“Thôi mặc xác nó đi, không còn nhiều thời gian đâu, chỉ còn 30 phút nữa thôi. Gọi mọi người tất cả vào đây.”
Chỉ một lúc sau, toàn bộ đồng đội của Vương Hải đã có mặt đông đủ tụ họp tại cầu thang bộ tầng hai. Tổng cộng có 9 người.
“Tất cả mọi người ở đây nghe tôi nói đây.” – Vương Hải lên tiếng chủ trì. “Trận đấu ngày hôm nay sẽ diễn ra một cách không suôn sẻ như những trận đấu lần trước, vì đây là một cuộc chiến sinh tử, tất cả các anh có thể sẽ không toàn mạng vì số lượng của bên hắn tận 50 người.
Vì vậy điều tôi muốn nói ở đây, nếu những ai đang có ý định muốn từ bỏ ngay bây giờ thì nên làm ngay, tôi sẽ không dùng vũ lực để bắt ép ở lại, ai muốn đi thì cứ đi.”
Tất cả mọi người đều kiên định ngồi im, khuôn mặt của ai nấy đều mang vẻ nghiêm túc khi nghe những lời của Vương Hải. Họ biết cuộc chiến này là vào sinh ra tử, mạng sống của họ ngày hôm nay có thể sẽ chấm dứt, nhưng họ vẫn một lòng quyết tâm muốn sát cánh cùng Vương Hải, đúng như ý nguyện của cậu ta.
Thấy tất cả đều không lên tiếng hay nhúc nhích cơ thể, Vương Hải mới nở một nụ cười mãn nguyện.
“Nói thật, tôi cũng chẳng muốn ai đi cả, vì một mình tôi không để đấu chọi lại với 50 người, có điên mới làm vậy… hahaha…”
Tất cả cũng đều cười giòn giã cùng cậu, những nụ cười tự nhiên không một chút gượng ép, trải qua bao nhiêu trận chiến khác nhau, dù hôm nay tất cả đều chỉ gặp nhau lần đầu.
Vương Hải nụ cười trên môi cũng vội tắt dần thay vào đó là cười mỉm, anh vội cúi đầu cảm tạ.
“Cảm ơn tất cả mọi người, tôi thực sự rất biết ơn. Dù không phải là một người đội trưởng giỏi nhưng tôi thực lòng không muốn ai phải ra đi hôm nay.”
Những lời tâm tư cũng đã xong xuôi, giờ đây quân đội Vương Hải chính thức bước chân vào cuộc chiến đầy cam go và khốc liệt.
Hôm nay, máu sẽ thành sông!
…
Lã Tần Đường ngồi chiễm chệ trên một chiếc ghế băng dài, trước mặt hắn chính là tùy tùng đứng dàn thành hàng, tên nào tên nấy đều đô con, thậm chí có vài tên còn không phải tuổi vị thành niên, chúng đã ở đây suốt chục năm.
Một tên nào đó nheo mắt lại nhìn từ phía xa, hắn vội thốt lên khi đã nhìn rõ những gì đang diễn ra:
“Là Vương Hải. Hắn đến rồi!”
Không chỉ có Vương Hải, xuất hiện thêm vài người khác, đó là Kang Ji Woo và những người còn lại.
Lã Tần Đường khi nhìn thấy Kang, không tin được vội vàng rời ghế đứng dậy để nhìn cho rõ hơn. Là Kang Ji Woo, Lã Tần Đường không nghĩ tên cảnh sát này lại quan tâm tới trận đấu này - đặc biệt còn theo phe của Vương Hải.
Sau khi Vương Hải cùng quân đoàn dừng bước trước mặt chúng, chỉ cách nhau 10 mét bước chân. Vương Hải mở màn nói:
“Lã Tần Đường, tao đã đến rồi đây.”
Lã Tần Đường nghe cách xưng hô của Vương Hải, khóe môi cong lên, nhìn sang tên hầu cận bên cạnh.
“Thế mà mày bảo tao nó đã biết mọi chuyện.”
“Nhưng thưa đại ca, thực sự là nó đã biết tất cả.”
“Thôi, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra. Chuẩn bị đi, tao sẽ lên đầu.”
Đám đàn em liền chia ra thành hai hàng tạo lối cho Lã Tần Đường đi qua, thân hình to con lực lưỡng tạo điểm nhấn cho hắn, ai nhìn vào cũng sẽ thấy uy lực khủng khiếp từ đôi bàn tay kia và những miếng cơ to tướng từ hai cẳng chân.
Sau khi đã mặt đối mặt với Vương Hải, Lã Tần Đường búng tay ra hiệu cho đàn em lôi một cơ thể ra.
Vương Hải và đồng đội của anh bàng hoàng khi nhận ra đó là Nhất Chí Lâm.
Nhìn Nhất Chí Lâm bất động, mặt mày đầy dấu vết thương tích, Vương Hải không nhịn được cơn thịnh nộ quát lớn:
“Khốn nạn, mày dám làm hại nó.”
/Tốt lắm, hãy tức giận đi./
“Vương Hải, nhìn cho kĩ đi, đây là kết quả của sự thua cuộc, người bên mày đã thách đấu với người bên tao và kết quả là thua. Và mày cũng sẽ như vậy.”
Vương Hải siết chặt bàn tay đay nghiến. Anh không ngờ chú của mình lại tàn bạo như thế này. Bỗng dưng hình ảnh về một người thân thuộc và hiền hòa đã không còn hiện hữu, thay vào đó là một con quỷ với dã tâm man rợ.
Nhìn vào ánh mắt của Vương Hải, Lã Tần Đường rất hài lòng.
/Đúng rồi, ghét ta đi, hãy nổi cơn thịnh nộ lên ta đi./
Lã Tần Đường liền lui về sau cánh gà, để cho đám đàn em tiến công trước.
Bọn chúng nhanh chóng kéo quân chạy tới phía quân đoàn của Vương Hải.
“TIẾN LÊN… GRAAAAHHHHH!!!”
*graaaaahhhhhhh*
Tiếng thét hô hào giữa hai bên đã chính thức châm ngòi cho cuộc chiến.
Trận đánh xảy ra một cách ác liệt, từng tên một bên phía Lã Tần Đường đã bị Vương Hải đánh quật cường nằm sõng soài dưới đất.
Kang thì luồn lách qua từng tên, anh không chọn trực tiếp đánh đối phương mà né chiêu của chúng rồi nhằm vào nơi hiểm mà ra tay, cứ thế vào tên đã nằm xuống mà không kịp trở tay.
Hai kẻ cấp dưới của Nhất Chí Lâm, cả hai đều đang sục sôi máu lửa khi nhìn thấy nhị ca của mình bị chúng hành cho tơi tả, tức điên lên vội “song kiếm hợp bích”.
Cả hai phối hợp ăn ý truyền nhau đánh ngã từng tên tiến tới, tên kia tiến công bứt phá, tên còn lại từ phía sau phi lên nhả chưởng, cứ vậy liên tiếp liên tiếp một người đánh trước kẻ kia đánh sau, người bên Lã Tần Đường không kịp đánh trả đã từ từ nằm một lượt.
“Mọi người, dọn đường cho Vương Hải tiến vào trong.” - Kang hét lớn.
Mọi người đều cố gắng hạ gục càng nhiều người càng tốt. Truyện Điền Văn
Nhưng… chất lượng không thể ăn lại số lượng.
Người bên Vương Hải dù có võ nghệ cao cường đến đâu nhưng không thể áp đảo lại quân số gấp nhiều lần bên địch.
Rất nhanh chóng từng người một đã vội phải nằm xuống.
Năm thành viên mới của quân đoàn Vương Hải chỉ có thể đối đầu lại vài tên cỏn con, còn những tên sức lực trâu bò đều không dễ dàng hạ gục, rất nhanh họ đã bị áp đảo.
Kang Ji Woo cũng vậy, một mình anh không thể đấu chọi lại với số lượng khủng khiếp như vậy. Bọn chúng lao lên cả bầy chứ không từng người khiến Kang rơi vào thế nguy, cuối cùng là dần bỏ cuộc khi bị hai ba tên giữ tay chân, một tên dùng nắm đấm thụi vào bụng khiến Kang đau đớn mất hết sức lực.
Hai tên cấp dưới của Nhất Chí Lâm cũng vậy, cũng chẳng thể nào giữ vững dù chỉ một chút, vài ba tên nằm xuống thì cũng đến lượt cả hai nằm xuống.
Trận chiến này ngay từ ban đầu đã phân chia kết quả rõ ràng.
Thế nhưng dù vậy, ngọn lửa bên trong con tim Vương Hải vẫn không ngừng cháy.
Phải, anh đang điên tiết lắm rồi.
Sao mấy tên này cứ ngáng đường anh vậy? Thứ anh quan tâm là đáp án từ Lã Tần Đường kia mà.
Anh cần phải gặp hắn, bắt hắn phải nói hết tất cả sự tình.
Để làm được điều đó, Vương Hải cần ra tay trừng trị mấy tên trước mặt này.
Vài kẻ mặc thân mình lao lên ôm chặt lấy Vương Hải khóa thân, Vương Hải hít một hơi thật sâu, lồng ngực phình to ra rồi dứt khoát bung thật mạnh khiến bọn chúng buông hết tay.
Nhanh chóng Vương Hải lao vào vùi dập chúng không thương tiếc, anh dã, rồi dập, đánh như một con thú hoang.
Bao nhiêu cơn phẫn nộ đều hiện rõ trên khuôn mặt đã không còn nhận ra của Vương Hải trước kia.
Hai bàn tay anh dính đầy máu tươi, quần áo đều đã tơi tả rách nát.
Hiện tại bao vây xung quanh Vương Hải chỉ còn lại 20 tên, khiến anh nhớ tới lần đầu khi mình bước chân vào nơi quỷ quái này, anh cũng phải đánh nhau với 20 người.
Nhưng bây giờ Vương Hải đã dần cạn kiệt sức lực, nhịp thở không còn cố định, nếu phải đánh nhau với 20 người e rằng kết quả sẽ khác so với hồi trước.
Mọi người bên đội Vương Hải nhận thấy điều này, liền vội vã quật người dậy, lấy hết sức bình sinh lao lên mặc cho cơn đau vẫn chưa giảm, họ liền yểm trợ cho Vương Hải.
Từng người lao vào đám lính của Lã Tần Đường, không ngừng biến mình thành bao cát cho bọn chúng hành hạ, cố gắng giữ chân chúng để Vương Hải có cơ hội chạm trán với Lã Tần Đường.
“Anh Hải, đi đi, để chúng cho bọn em.”
“Nhưng còn các cậu…”
“Không phải lo cho bọn tôi.” - Kang vừa nói vừa dang hai tay cản 3 tên cùng lúc lại. " Chạy tới chỗ hắn liền ngay. Hãy tìm sự thật."
Vương Hải nhận ra mục đích của mình, vội lao lên như diều gặp gió.
Vài tên trước mặt cũng lao lên nhưng không thể cản được Vương Hải, anh dùng thân mình làm một chiếc khiên cán qua những ai lao vào.
Cuối cùng, chẳng còn một ai có thể cản bước, Vương Hải chầm chậm bước đi… tới nơi Lã Tần Đường đang trú ngụ.
Sát Thủ Trùng Sinh
“Đại ca, Vương Hải đã biết sự thật, liệu kế hoạch có nên tiếp tục hay không?”
Lã Tần Đường thở khói thuốc từ miệng, đáp:
“Kế hoạch vẫn phải tiếp tục dù nó đã biết hay không? Chỉ còn 1 tiếng nữa thôi, gọi tất cả anh em chuẩn bị đi… và lôi cả thằng kia đi cùng.”
“Dạ vâng thưa đại ca.” – Tên đàn em cúi đầu rồi từ từ lui dần.
……
Tại buồng giam 315…
“Dù anh có nói thế nào, nhưng nhất quyết em sẽ không ngồi im không làm gì cả, em không muốn ai phải hy sinh cho mình cả.” – Đông Quân thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Vương Hải nhíu mày đáp lại:
“Đừng có cãi lời anh, anh bảo ở đây thì cứ ở đây.”
“Anh Hải, anh bị sao vậy hả? Em không thể để anh chết ở ngoài đó cả, em đã nói dù có chết thì em cũng chết chung với anh, dù chúng ta thắng hay thua em cũng đều muốn theo anh hết, em không muốn bị bỏ lại phía sau.”
Vương Hải bám víu hai tay lên vai Đông Quân, mắt trừng lên nhìn cậu nói:
“Anh không bỏ ai hết, em hiểu chưa? Dù anh có bảo em ở yên tại đây một mình không có nghĩa là anh bỏ rơi em, em chỉ cần nghe lời anh, sau khi trận đấu kết thúc phải lập tức rời khỏi đây ngay. Đừng lo cho anh cũng đừng lo cho bất cứ ai trong đội mình, hãy lo cho bản thân và tương lai của mình đi. Hãy làm lại một cuộc đời mới.”
Đông Quân không đành lòng, trong lòng cậu không muốn người thân thiết của mình phải ra đi trước mặt mình, dù cho cậu không muốn chuyện đó xảy ra một chút nào. Một lần đã là quá đủ rồi.
Cậu gạt tay Vương Hải một cách thẳng thừng, giọng đanh thép đáp lại:
“Không bao giờ, dù anh có nói thế nào, lần này em sẽ không nghe lời anh đâu.”
Đông Quân qua mặt Vương Hải để rời khỏi buồng giam, nhưng mới đến cửa giam, cậu đã bị ngăn lại bởi 2 tên quản ngục có hung khí trong tay, bọn chúng lên giọng ra lệnh cho cậu không được đi đâu hết. Đông Quân sững sờ ngầm hiểu hai tên quản ngục này được Vương Hải thuê nhưng vẫn cố tỏ ra không hiểu chuyện gì, nói:
“Anh Hải, như này là sao?”
“Anh buộc phải làm vậy.” – Rồi chầm chậm bước qua người Đông Quân. “Phiền các người giữ nó ở đây trong khi trận đấu diễn ra.”
Hai tên quản ngục không đáp lại, bọn chúng đã được thuê bởi tiền thì mục đích chúng làm chỉ là không cho Đông Quân ra khỏi buồng giam 315. Vương Hải cũng chẳng nói gì thêm vội rời đi ngay.
Đông Quân nghiến răng nhanh chóng đứng dậy, hai tên quản ngục thấy vậy liền lao vào ngăn cản cậu ta, nhưng sức khỏe của Đông Quân đã vượt trội hơn trước rất nhiều, nhanh chóng đã làm gục hai tên quản ngục.
Chuẩn bị bước chân ra khỏi buồng thì một tên ở đằng sau đã kịp thời rút ra một cây dùi cui điện chĩa thẳng vào lưng cậu. Đông Quân bị giật cho đến bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt, hai tên quản ngục liền ra ngoài khóa cửa giam mặc kệ Đông Quân có nằm bất tỉnh ở đấy, việc của chúng chỉ là không để cậu thoát khỏi đây khi trận đấu diễn ra.
Kang vội có mặt để đi cùng Vương Hải, cũng đồng thời thông báo tình hình.
“Vẫn chưa tìm thấy Chí Lâm à?”
“Không thấy bóng dáng của cậu ta ở đây, Vương Hải, lẽ nào…”
“Thôi mặc xác nó đi, không còn nhiều thời gian đâu, chỉ còn 30 phút nữa thôi. Gọi mọi người tất cả vào đây.”
Chỉ một lúc sau, toàn bộ đồng đội của Vương Hải đã có mặt đông đủ tụ họp tại cầu thang bộ tầng hai. Tổng cộng có 9 người.
“Tất cả mọi người ở đây nghe tôi nói đây.” – Vương Hải lên tiếng chủ trì. “Trận đấu ngày hôm nay sẽ diễn ra một cách không suôn sẻ như những trận đấu lần trước, vì đây là một cuộc chiến sinh tử, tất cả các anh có thể sẽ không toàn mạng vì số lượng của bên hắn tận 50 người.
Vì vậy điều tôi muốn nói ở đây, nếu những ai đang có ý định muốn từ bỏ ngay bây giờ thì nên làm ngay, tôi sẽ không dùng vũ lực để bắt ép ở lại, ai muốn đi thì cứ đi.”
Tất cả mọi người đều kiên định ngồi im, khuôn mặt của ai nấy đều mang vẻ nghiêm túc khi nghe những lời của Vương Hải. Họ biết cuộc chiến này là vào sinh ra tử, mạng sống của họ ngày hôm nay có thể sẽ chấm dứt, nhưng họ vẫn một lòng quyết tâm muốn sát cánh cùng Vương Hải, đúng như ý nguyện của cậu ta.
Thấy tất cả đều không lên tiếng hay nhúc nhích cơ thể, Vương Hải mới nở một nụ cười mãn nguyện.
“Nói thật, tôi cũng chẳng muốn ai đi cả, vì một mình tôi không để đấu chọi lại với 50 người, có điên mới làm vậy… hahaha…”
Tất cả cũng đều cười giòn giã cùng cậu, những nụ cười tự nhiên không một chút gượng ép, trải qua bao nhiêu trận chiến khác nhau, dù hôm nay tất cả đều chỉ gặp nhau lần đầu.
Vương Hải nụ cười trên môi cũng vội tắt dần thay vào đó là cười mỉm, anh vội cúi đầu cảm tạ.
“Cảm ơn tất cả mọi người, tôi thực sự rất biết ơn. Dù không phải là một người đội trưởng giỏi nhưng tôi thực lòng không muốn ai phải ra đi hôm nay.”
Những lời tâm tư cũng đã xong xuôi, giờ đây quân đội Vương Hải chính thức bước chân vào cuộc chiến đầy cam go và khốc liệt.
Hôm nay, máu sẽ thành sông!
…
Lã Tần Đường ngồi chiễm chệ trên một chiếc ghế băng dài, trước mặt hắn chính là tùy tùng đứng dàn thành hàng, tên nào tên nấy đều đô con, thậm chí có vài tên còn không phải tuổi vị thành niên, chúng đã ở đây suốt chục năm.
Một tên nào đó nheo mắt lại nhìn từ phía xa, hắn vội thốt lên khi đã nhìn rõ những gì đang diễn ra:
“Là Vương Hải. Hắn đến rồi!”
Không chỉ có Vương Hải, xuất hiện thêm vài người khác, đó là Kang Ji Woo và những người còn lại.
Lã Tần Đường khi nhìn thấy Kang, không tin được vội vàng rời ghế đứng dậy để nhìn cho rõ hơn. Là Kang Ji Woo, Lã Tần Đường không nghĩ tên cảnh sát này lại quan tâm tới trận đấu này - đặc biệt còn theo phe của Vương Hải.
Sau khi Vương Hải cùng quân đoàn dừng bước trước mặt chúng, chỉ cách nhau 10 mét bước chân. Vương Hải mở màn nói:
“Lã Tần Đường, tao đã đến rồi đây.”
Lã Tần Đường nghe cách xưng hô của Vương Hải, khóe môi cong lên, nhìn sang tên hầu cận bên cạnh.
“Thế mà mày bảo tao nó đã biết mọi chuyện.”
“Nhưng thưa đại ca, thực sự là nó đã biết tất cả.”
“Thôi, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra. Chuẩn bị đi, tao sẽ lên đầu.”
Đám đàn em liền chia ra thành hai hàng tạo lối cho Lã Tần Đường đi qua, thân hình to con lực lưỡng tạo điểm nhấn cho hắn, ai nhìn vào cũng sẽ thấy uy lực khủng khiếp từ đôi bàn tay kia và những miếng cơ to tướng từ hai cẳng chân.
Sau khi đã mặt đối mặt với Vương Hải, Lã Tần Đường búng tay ra hiệu cho đàn em lôi một cơ thể ra.
Vương Hải và đồng đội của anh bàng hoàng khi nhận ra đó là Nhất Chí Lâm.
Nhìn Nhất Chí Lâm bất động, mặt mày đầy dấu vết thương tích, Vương Hải không nhịn được cơn thịnh nộ quát lớn:
“Khốn nạn, mày dám làm hại nó.”
/Tốt lắm, hãy tức giận đi./
“Vương Hải, nhìn cho kĩ đi, đây là kết quả của sự thua cuộc, người bên mày đã thách đấu với người bên tao và kết quả là thua. Và mày cũng sẽ như vậy.”
Vương Hải siết chặt bàn tay đay nghiến. Anh không ngờ chú của mình lại tàn bạo như thế này. Bỗng dưng hình ảnh về một người thân thuộc và hiền hòa đã không còn hiện hữu, thay vào đó là một con quỷ với dã tâm man rợ.
Nhìn vào ánh mắt của Vương Hải, Lã Tần Đường rất hài lòng.
/Đúng rồi, ghét ta đi, hãy nổi cơn thịnh nộ lên ta đi./
Lã Tần Đường liền lui về sau cánh gà, để cho đám đàn em tiến công trước.
Bọn chúng nhanh chóng kéo quân chạy tới phía quân đoàn của Vương Hải.
“TIẾN LÊN… GRAAAAHHHHH!!!”
*graaaaahhhhhhh*
Tiếng thét hô hào giữa hai bên đã chính thức châm ngòi cho cuộc chiến.
Trận đánh xảy ra một cách ác liệt, từng tên một bên phía Lã Tần Đường đã bị Vương Hải đánh quật cường nằm sõng soài dưới đất.
Kang thì luồn lách qua từng tên, anh không chọn trực tiếp đánh đối phương mà né chiêu của chúng rồi nhằm vào nơi hiểm mà ra tay, cứ thế vào tên đã nằm xuống mà không kịp trở tay.
Hai kẻ cấp dưới của Nhất Chí Lâm, cả hai đều đang sục sôi máu lửa khi nhìn thấy nhị ca của mình bị chúng hành cho tơi tả, tức điên lên vội “song kiếm hợp bích”.
Cả hai phối hợp ăn ý truyền nhau đánh ngã từng tên tiến tới, tên kia tiến công bứt phá, tên còn lại từ phía sau phi lên nhả chưởng, cứ vậy liên tiếp liên tiếp một người đánh trước kẻ kia đánh sau, người bên Lã Tần Đường không kịp đánh trả đã từ từ nằm một lượt.
“Mọi người, dọn đường cho Vương Hải tiến vào trong.” - Kang hét lớn.
Mọi người đều cố gắng hạ gục càng nhiều người càng tốt. Truyện Điền Văn
Nhưng… chất lượng không thể ăn lại số lượng.
Người bên Vương Hải dù có võ nghệ cao cường đến đâu nhưng không thể áp đảo lại quân số gấp nhiều lần bên địch.
Rất nhanh chóng từng người một đã vội phải nằm xuống.
Năm thành viên mới của quân đoàn Vương Hải chỉ có thể đối đầu lại vài tên cỏn con, còn những tên sức lực trâu bò đều không dễ dàng hạ gục, rất nhanh họ đã bị áp đảo.
Kang Ji Woo cũng vậy, một mình anh không thể đấu chọi lại với số lượng khủng khiếp như vậy. Bọn chúng lao lên cả bầy chứ không từng người khiến Kang rơi vào thế nguy, cuối cùng là dần bỏ cuộc khi bị hai ba tên giữ tay chân, một tên dùng nắm đấm thụi vào bụng khiến Kang đau đớn mất hết sức lực.
Hai tên cấp dưới của Nhất Chí Lâm cũng vậy, cũng chẳng thể nào giữ vững dù chỉ một chút, vài ba tên nằm xuống thì cũng đến lượt cả hai nằm xuống.
Trận chiến này ngay từ ban đầu đã phân chia kết quả rõ ràng.
Thế nhưng dù vậy, ngọn lửa bên trong con tim Vương Hải vẫn không ngừng cháy.
Phải, anh đang điên tiết lắm rồi.
Sao mấy tên này cứ ngáng đường anh vậy? Thứ anh quan tâm là đáp án từ Lã Tần Đường kia mà.
Anh cần phải gặp hắn, bắt hắn phải nói hết tất cả sự tình.
Để làm được điều đó, Vương Hải cần ra tay trừng trị mấy tên trước mặt này.
Vài kẻ mặc thân mình lao lên ôm chặt lấy Vương Hải khóa thân, Vương Hải hít một hơi thật sâu, lồng ngực phình to ra rồi dứt khoát bung thật mạnh khiến bọn chúng buông hết tay.
Nhanh chóng Vương Hải lao vào vùi dập chúng không thương tiếc, anh dã, rồi dập, đánh như một con thú hoang.
Bao nhiêu cơn phẫn nộ đều hiện rõ trên khuôn mặt đã không còn nhận ra của Vương Hải trước kia.
Hai bàn tay anh dính đầy máu tươi, quần áo đều đã tơi tả rách nát.
Hiện tại bao vây xung quanh Vương Hải chỉ còn lại 20 tên, khiến anh nhớ tới lần đầu khi mình bước chân vào nơi quỷ quái này, anh cũng phải đánh nhau với 20 người.
Nhưng bây giờ Vương Hải đã dần cạn kiệt sức lực, nhịp thở không còn cố định, nếu phải đánh nhau với 20 người e rằng kết quả sẽ khác so với hồi trước.
Mọi người bên đội Vương Hải nhận thấy điều này, liền vội vã quật người dậy, lấy hết sức bình sinh lao lên mặc cho cơn đau vẫn chưa giảm, họ liền yểm trợ cho Vương Hải.
Từng người lao vào đám lính của Lã Tần Đường, không ngừng biến mình thành bao cát cho bọn chúng hành hạ, cố gắng giữ chân chúng để Vương Hải có cơ hội chạm trán với Lã Tần Đường.
“Anh Hải, đi đi, để chúng cho bọn em.”
“Nhưng còn các cậu…”
“Không phải lo cho bọn tôi.” - Kang vừa nói vừa dang hai tay cản 3 tên cùng lúc lại. " Chạy tới chỗ hắn liền ngay. Hãy tìm sự thật."
Vương Hải nhận ra mục đích của mình, vội lao lên như diều gặp gió.
Vài tên trước mặt cũng lao lên nhưng không thể cản được Vương Hải, anh dùng thân mình làm một chiếc khiên cán qua những ai lao vào.
Cuối cùng, chẳng còn một ai có thể cản bước, Vương Hải chầm chậm bước đi… tới nơi Lã Tần Đường đang trú ngụ.
Sát Thủ Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Sát Thủ Trùng Sinh
Story
Chương 54: Trận Chiến Cuối Cùng
10.0/10 từ 18 lượt.