Sát Thần
Chương 469: Chúng cường
Cơ hồ trong phút chốc, ba người Tư Đồ Kiệt, Chung Ly Độn, Trâu Dược Phong đã bị Chiến Ma xé tan, chết thảm tại đương trường.
Thạch Nham không xuất thủ, chỉ đứng đó thờ ơ lạnh nhạt nhìn Chiến Ma phát uy, diệt sát hai gã võ giả Thần cảnh và Chung Ly Độn. Tất cả phát sinh quá nhanh, rất nhiều người đều không kịp phản ứng, đã phát hiện Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong thành một đống thịt nát.
Đám người Thanh Minh, Thiên Hậu, Cổ Tiêu, Địa Hoàng trong bóng đêm nghe thấy một tiếng thét chói thì tai mao cốt tủng nhiên, rốt cuộc không chịu nổi, nhất nhất bay lên mặt biển.
Thạch Nham cũng không vội vàng, đợi cho phát hiện Trâu Dược Phong cũng bị tru sát rồi thì cười cười nhìn về phía mặt biển, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không chạy được đâu, kết quả đã sớm được chú định rồi, hiện tại không chết thì tương lai cũng chỉ có một con đường chết thôi."
Sau khi Tư Đồ Kiệt , Trâu Dược Phong , Chung Ly Độn chết, trên người ba người này phóng xuất ra một thân tinh khí, không có gì bất ngờ, đều lặng lẽ bay tới thân thể hắn.
Chỉ là tinh khí của Tư Đồ Kiệt vượt quá sức tưởng tượng của hắn, tinh khí cất giữ trong cơ thể võ giả Thần cảnh khiến bảy trăm hai mươi huyệt đạo trên người hắn phình lên, không đợi một thân tinh khí của Tư Đồ Kiệt chảy hết, hắn đã theo bản năng né tránh, rơi xa nơi huyết nhục mơ hồ này.
Không phải không muốn mà là hắn biết cực hạn của mình.
Tuy rằng sau khi bước vào thiên vị cảnh, biên độ hấp thu năng lượng của vũ hồn thần bí đã gia tăng không ít, nhưng tinh khí của một võ giả Thần cảnh thật sự quá nhiều, chỉ tinh khí của một mình Tư Đồ Kiệt đã đủ để lấp đầy huyệt đạo trên người hắn rồi, nếu thêm tinh khí từ trên người Trâu Dược Phong, Chung Ly Độn thì hắn lo huyệt đạo sẽ vỡ nát mất.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể tạm thời né tránh, chờ tinh khí này tiêu tán trong thiên địa rồi mới dám tiếp cận.
Ngân Huy thủy chung đứng bất động tại chỗ, hai mắt như điện, nhìn hắn không chớp mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Hắn cuối cùng đã khẳng định sự đáng sợ của Chiến Ma.
Vừa ra tay đã nhất tịnh diệt sát Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong, Chung Ly Độn như vậy lực lượng khủng bố như vậy quả thực có thể so với Nộ Lãng Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, ngay cả Ngân Huy hắn cũng không dám đấu thẳng với mũi nhọn này, cũng không có ý nhúng tay.
Bắt đầu bắt đầu một lần nữa xem xét lại quan hệ của Ngân Sa tộc và Dương gia.
Lực lượng lần này Thạch Nham thể hiện ra tuy rằng không thuộc về bản thân hắn, nhưng vẫn khiến Ngân Huy sợ hãi.
Biểu hiện của Chiến Ma khiến hắn ý thức được trên Vô Tẫn hải, cũng chỉ có hai người Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên có lẽ mới có thể bình yên vô sự dưới sự xuất thủ của Chiến Ma. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trừ những người đó ra, các võ giả của Vô Tẫn hải e là không ai có thể che lấp được hào quang chói mắt này.
" Thạch Nham."
Ngân Huy ngập ngừng một chút, ngữ khí có chút khô khốc, cười khổ mà nói: "Một khối hắc thiết khôi lỗi này có phải đến từ hoang long mộ địa hay không? Vì sao ngươi có thể mang thứ đáng sợ này từ trong mộ địa của viễn cổ hoang long ra? Ừ, ta biết đây là điều riêng tư, có điều ta thật sự rất hiếu kỳ, mộ địa của viễn cổ hoang long dù sao cũng thuộc về cấm địa của hải tộc chúng ta, ngươi chính là một nhân loại rốt cuộc rốt cuộc là làm như thế nào vậy."
" Duyên phận." Thạch Nham nhếch miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía trên mặt biển, bỗng nhiên nhíu mày.
Ngân Huy hắn phía trước phía trước cũng kinh ngạc nói: "Có người đến."
Nước biển Chung quanh chảy vô cùng xiết, sóng biển dưới đáy biển nhộn nhào, tựa hồ có người đang cưỡi sóng đi tới đây, tốc độ cực nhanh mau nước biển cũng không chịu nổi lực lượng cực nhanh đó, bắt đầu dũng động, tạo thành biến đổi lớn này.
Một đạo thân ảnh hùng vĩ đột nhiên hiện thân bên cạnh Ngân Huy.
Tộc trưởng Hắc Giao tộc Nộ Lãng.
Dùng tu vi Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, toàn lực ngự động cực nhanh, từ lãnh địa lãnh địa một đường chạy như bay, trong vài phút ngắn ngủi đã trực tiếp tới mộ địa của hoang long hoang long.
Nộ Lãng sắc mặt trầm trọng, nhíu mày quan sát tình trạng ở đây một chút rồi chợt ánh mắt nhìn về phía Chiến Ma với vẻ khác thường.
Nửa ngày sau, Nộ Lãng mới hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Ngân Huy bên cạnh, nói: "Có võ giả Thần cảnh bị tru sát à?" Hắn lại nhìn về phía hắc thiết khôi lỗi.
" Ngươi đoán đúng rồi." Ngân Huy vẻ mặt ngưng trọng, gật đầu: "Chính là một khối hắc thiết khôi lỗi này, được từ trong mộ địa của viễn cổ hoang long mang ra."
Thân hình hùng vĩ của Nộ Lãng đột nhiên chấn động, mắt đột nhiên bắn ra thần quang kinh người, chăm chú nhìn Thạch Nham.
" Mộ địa của hoang long hoang long trước nay chính là cấm của đáy biển, mấy ngàn năm qua vô số cường giả dưới đáy biển xâm nhập toàn bộ đều táng thân trong đó, chưa từng có ai may mắn sống sót đi ra." Hai mắt Nộ Lãng thần quang rạng rỡ: "Vì sao ngươi có thể thì trong sốt sót đi ra, còn mang ra một khối hắc thiết khôi lỗi khủng bố như vậy."
" Thời vận." Thạch Nham sắc mặt nghiêm lại: "Ta và viễn cổ hoang long có một số uyên nguyên, ta có thể đi vào có thể nói có thể nói là bên trong nơi tăm tối đã có chú định. Một khối hắc thiết khôi lỗi này thuộc về tồn tại cổ xưa. Hiện giờ bị ta lấy được cũng là cơ duyên của ta."
Nộ Lãng ngạc nhiên.
Ngân Huy thì lắc đầu cười khổ, lại hâm mộ ghen tị.
Nộ Lãng trầm ngâm một chút rồi bỗng nhiên bùi ngùi thở dài: "Chẳng lẽ thực sự là vận mệnh ư? Hoang long mộ địa Mai táng vô số tiền bối của hải tộc ta nhưng lại bị một nhân loại nhìn thấu ảo diệu, chẳng lẽ tên gia hỏa ngươi còn có liên hệ nào đó với hải tộc chúng ta ư?"
Thạch Nham kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới điểm này, do dự một chút rồi lắc đầu: "Ta không rõ ràng lắm, có điều mộ địa của hoang long hoang long này chắc đích xác là có chút liên hệ với tồn tại cổ xưa. Cụ thể như thế nào thì ta không tiện nói thêm, ta chỉ có thể nói là vận khí của ta quả thực không tồi."
Nộ Lãng, Ngân Huy nghe vậy thì nhíu mày, nghiêm túc cân nhắc hàm nghĩa trong câu trước của hắn.
Một chốc sau, đột nhiên đột nhiên ngửa đầu nhìn bầu trời, hai mắt híp thành một đường, nói: "Xem ra nhận thấy sự dị thường ở chỗ này không chỉ có một mình ta, không ngờ hai đại cường giả của Thương Khung hải vực cũng cùng chạy tới đây."
Nước biển tách ra, chỉ thấy hai đạo thân ảnh một trước một sau phân biệt từ phía trên hạ xuống.
Phía sau hai thân ảnh này, Thiên Hậu, Địa Hoàng, Thanh Minh, Cổ Tiêu, Phan Triết, Tào Chỉ Lam vừa rồi đã hốt hoảng bỏ chạy cũng hiện ra, nhưng không dám đi tới, chỉ dám đứng sáu hai đạo thân ảnh kia mà nhìn.
" Dương Dực Thiên! Hạ Khinh Hậu!"
Ngân Huy nhìn thoáng qua, vẻ mặt chấn động, cả kinh thốt ra.
Thạch Nham mắt tỏa sáng, cũng vội vàng nhìn lên trên.
Trung niên nhân tiêu sái anh tuấn đầu đội mũ lông chim, mặc trường bào màu tím, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa lặng lẽ hạ xuống.
Điện chủ Võ Hồn điện, Dương Dực Thiên, hào hùng một phương của Vô Tẫn hải.
Một lão già áo đay giầy rơm, mặt mày già nua, ánh mắt đạm mạc, khí tức thương cổ, gia chủ đời trước của Hạ gia, Hạ Khinh Hậu.
Hai cường giả đứng đầu Thương Khung hải vực cùng từ trên mặt biển chậm rãi hiện thân, sau khi hai người tới đây, đều kinh ngạc nhìn về phía Nộ Lãng, tựa hồ cho rằng Nộ Lãng mới là người khởi xướng.
" Không liên can tới ta." Nộ Lãng bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng rồi chợt ánh mắt hướng về Thạch Nham.
Đồng tử Dương Dực Thiên, Hạ Khinh Hậu co rụt lại, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía Thạch Nham với vẻ không dám tin.
Sửng sốt sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt đột nhiên thu liễm lại, hắn nhắm mắt cảm ứng một chút rồi đột nhiên quát: "Ai giết Tư Đồ Kiệt và Chung Ly Độn!"
" Ta." Thạch Nham hơi khom người, mỉm cười chắp tay: "Tiểu tử Thạch Nham, ra mắt Dương tiền bối."
Dừng một chút, hắn lại mỉm cười nhìn về phía Hạ Khinh Hậu, thần thái thành khẩn hơn rất nhiều: "Ra mắt Hạ thái gia gia."
Khuôn mặt già nua của Hạ Khinh Hậu bỗng nhiên phác ra nụ cười , thái độ cũng vô cùng ôn hòa, rất thân thiết đi tới, hai mắt tỏa sáng: "Ngươi chính là Thạch Nham?"
"Vâng."
" Hảo tiểu tử! Hảo tiểu tử! Hảo!"
Hạ Khinh Hậu liên tục nói ba tiếng hảo, khi nói chuyện thì đã đi tới bên cạnh Thạch Nham, đứng ở phía đối lập với Dương Dực Thiên.
Hạ gia và Dương gia trước giờ giao hảo rất tốt, Hạ Khinh Hậu và Dương Thanh đế lại là bạn tri kỉ trăm năm, chuyện của Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên sau khi lão khôi phục tỉnh táo thì cũng được biết từ trong miệng tiểu bối này của Hạ gia.
Sau khi Khôi phục, lão vẫn luôn rất chú ý tới Thạch Nham, đối với hành động của Thạch Nham trong những năm gần đây ở Vô Tẫn hải thì đều hỏi rành mạch.
Trong mắt lão, Thạch Nham là người một nhà, là vị hôn phu tương lai của Hạ Tâm Nghiên, ngay cả lão có thể khôi phục thanh tỉnh cũng là có liên quan tới Thạch Nham, lão đương nhiên đứng trên một con thuyền với Thạch Nham.
" Dương điện chủ." Hạ Khinh Hậu cười cười, vẻ mặt nghiền ngẫm: "Xem ra là các ngươi phái người tới muốn giết Thạch Nham, nhưng tựa hồ vận khí không tốt, ừ, ta trước tiên tỏ thái độ của ta đã, bất luận là như thế nào, ta cũng sẽ đứng cùng một phía với Thạch Nham, ngươi nếu muốn đối phó Thạch Nham thì ta khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn."
" Dương tiền bối." Thạch Nham nhếch miệng cười, bình tĩnh nói: "Thứ cho tiểu tử ta cuồng ngôn, ngươi muốn giết ta th e là có chút khó khăn đấy."
Nói xong, tâm niệm của hắn khẽ động, truyền tin cho Chiến Ma.
Chiến Ma vốn đang ẩn giấu khí tức, sau khi nhận được một đạo tâm niệm này của hắn thì lại bắt đầu chậm rãi đi về phía Dương Dực Thiên.
Một cỗ hung sát chi khí diệt thế như nước biển vô ngần của Vô Tẫn hải bỗng nhiên từ trên người Chiến Ma tuôn ra, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ lãnh địa của Ngân Sa tộc.
Dương Dực Thiên vẻ mặt kịch biến.
Nộ Lãng nhíu mày.
Hạ Khinh Hậu hai mắt hai mắt sáng lên.
Ba kiêu hùng chân chính của mặt biển và đáy biển thần thái khác nhau.
" Ta vẫn không rõ, vì sao đều là võ giả của Vô Tẫn hải mà các ngươi lại cứ đấu đá nhau?" Thạch Nham mặt âm trầm: "Khi ơ Viên La hải vực, Ma nhân phí hết sức để giết ta thì có thể lý giải có thể lý giải, nhưng vì sao các ngươi cũng muốn phái người bao vây tiễu trừ ta? Lặp đi lặp lại nhiều lần, thái độ như thề không tru sát ta thì không bỏ qua, Dương tiền bối, ngươi có thể nói rõ nguyên do trong đây không?"
" Muốn giết ngươi là đám người Cổ Tiêu, Đông Phương Quyết, Thanh Minh." Dương Dực Thiên hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng chỉ bàng quan thôi, ngươi tuy rằng tiềm lực vô cùng nhưng ta vẫn chưa để ở trong lòng. Nhưng hiện tại khác rồi, ngươi giết Tư Đồ Kiệt, Chung Ly Độn, ta cho dù là dễ tính đến mấy cũng không thể tha cho ngươi!"
Nói xong, trong hai mắt Dương Dực Thiên lóe ra một đạo thần quang, trong thần quang đó điện mang đan xen, bắn nhanh về phía Thạch Nham.
" Thất thải tịch diệt quang!" Hạ Khinh Hậu quát lớn một tiếng, lạnh lùng nói: "Dương Dực Thiên, ngươi dám!"
Nham, giống như đang âm thầm quan sát gì đó.
Sát Thần
Thạch Nham không xuất thủ, chỉ đứng đó thờ ơ lạnh nhạt nhìn Chiến Ma phát uy, diệt sát hai gã võ giả Thần cảnh và Chung Ly Độn. Tất cả phát sinh quá nhanh, rất nhiều người đều không kịp phản ứng, đã phát hiện Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong thành một đống thịt nát.
Đám người Thanh Minh, Thiên Hậu, Cổ Tiêu, Địa Hoàng trong bóng đêm nghe thấy một tiếng thét chói thì tai mao cốt tủng nhiên, rốt cuộc không chịu nổi, nhất nhất bay lên mặt biển.
Thạch Nham cũng không vội vàng, đợi cho phát hiện Trâu Dược Phong cũng bị tru sát rồi thì cười cười nhìn về phía mặt biển, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không chạy được đâu, kết quả đã sớm được chú định rồi, hiện tại không chết thì tương lai cũng chỉ có một con đường chết thôi."
Sau khi Tư Đồ Kiệt , Trâu Dược Phong , Chung Ly Độn chết, trên người ba người này phóng xuất ra một thân tinh khí, không có gì bất ngờ, đều lặng lẽ bay tới thân thể hắn.
Chỉ là tinh khí của Tư Đồ Kiệt vượt quá sức tưởng tượng của hắn, tinh khí cất giữ trong cơ thể võ giả Thần cảnh khiến bảy trăm hai mươi huyệt đạo trên người hắn phình lên, không đợi một thân tinh khí của Tư Đồ Kiệt chảy hết, hắn đã theo bản năng né tránh, rơi xa nơi huyết nhục mơ hồ này.
Không phải không muốn mà là hắn biết cực hạn của mình.
Tuy rằng sau khi bước vào thiên vị cảnh, biên độ hấp thu năng lượng của vũ hồn thần bí đã gia tăng không ít, nhưng tinh khí của một võ giả Thần cảnh thật sự quá nhiều, chỉ tinh khí của một mình Tư Đồ Kiệt đã đủ để lấp đầy huyệt đạo trên người hắn rồi, nếu thêm tinh khí từ trên người Trâu Dược Phong, Chung Ly Độn thì hắn lo huyệt đạo sẽ vỡ nát mất.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể tạm thời né tránh, chờ tinh khí này tiêu tán trong thiên địa rồi mới dám tiếp cận.
Ngân Huy thủy chung đứng bất động tại chỗ, hai mắt như điện, nhìn hắn không chớp mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Hắn cuối cùng đã khẳng định sự đáng sợ của Chiến Ma.
Vừa ra tay đã nhất tịnh diệt sát Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong, Chung Ly Độn như vậy lực lượng khủng bố như vậy quả thực có thể so với Nộ Lãng Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, ngay cả Ngân Huy hắn cũng không dám đấu thẳng với mũi nhọn này, cũng không có ý nhúng tay.
Bắt đầu bắt đầu một lần nữa xem xét lại quan hệ của Ngân Sa tộc và Dương gia.
Lực lượng lần này Thạch Nham thể hiện ra tuy rằng không thuộc về bản thân hắn, nhưng vẫn khiến Ngân Huy sợ hãi.
Biểu hiện của Chiến Ma khiến hắn ý thức được trên Vô Tẫn hải, cũng chỉ có hai người Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên có lẽ mới có thể bình yên vô sự dưới sự xuất thủ của Chiến Ma. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trừ những người đó ra, các võ giả của Vô Tẫn hải e là không ai có thể che lấp được hào quang chói mắt này.
" Thạch Nham."
Ngân Huy ngập ngừng một chút, ngữ khí có chút khô khốc, cười khổ mà nói: "Một khối hắc thiết khôi lỗi này có phải đến từ hoang long mộ địa hay không? Vì sao ngươi có thể mang thứ đáng sợ này từ trong mộ địa của viễn cổ hoang long ra? Ừ, ta biết đây là điều riêng tư, có điều ta thật sự rất hiếu kỳ, mộ địa của viễn cổ hoang long dù sao cũng thuộc về cấm địa của hải tộc chúng ta, ngươi chính là một nhân loại rốt cuộc rốt cuộc là làm như thế nào vậy."
" Duyên phận." Thạch Nham nhếch miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía trên mặt biển, bỗng nhiên nhíu mày.
Ngân Huy hắn phía trước phía trước cũng kinh ngạc nói: "Có người đến."
Nước biển Chung quanh chảy vô cùng xiết, sóng biển dưới đáy biển nhộn nhào, tựa hồ có người đang cưỡi sóng đi tới đây, tốc độ cực nhanh mau nước biển cũng không chịu nổi lực lượng cực nhanh đó, bắt đầu dũng động, tạo thành biến đổi lớn này.
Một đạo thân ảnh hùng vĩ đột nhiên hiện thân bên cạnh Ngân Huy.
Tộc trưởng Hắc Giao tộc Nộ Lãng.
Dùng tu vi Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, toàn lực ngự động cực nhanh, từ lãnh địa lãnh địa một đường chạy như bay, trong vài phút ngắn ngủi đã trực tiếp tới mộ địa của hoang long hoang long.
Nộ Lãng sắc mặt trầm trọng, nhíu mày quan sát tình trạng ở đây một chút rồi chợt ánh mắt nhìn về phía Chiến Ma với vẻ khác thường.
Nửa ngày sau, Nộ Lãng mới hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Ngân Huy bên cạnh, nói: "Có võ giả Thần cảnh bị tru sát à?" Hắn lại nhìn về phía hắc thiết khôi lỗi.
" Ngươi đoán đúng rồi." Ngân Huy vẻ mặt ngưng trọng, gật đầu: "Chính là một khối hắc thiết khôi lỗi này, được từ trong mộ địa của viễn cổ hoang long mang ra."
Thân hình hùng vĩ của Nộ Lãng đột nhiên chấn động, mắt đột nhiên bắn ra thần quang kinh người, chăm chú nhìn Thạch Nham.
" Mộ địa của hoang long hoang long trước nay chính là cấm của đáy biển, mấy ngàn năm qua vô số cường giả dưới đáy biển xâm nhập toàn bộ đều táng thân trong đó, chưa từng có ai may mắn sống sót đi ra." Hai mắt Nộ Lãng thần quang rạng rỡ: "Vì sao ngươi có thể thì trong sốt sót đi ra, còn mang ra một khối hắc thiết khôi lỗi khủng bố như vậy."
" Thời vận." Thạch Nham sắc mặt nghiêm lại: "Ta và viễn cổ hoang long có một số uyên nguyên, ta có thể đi vào có thể nói có thể nói là bên trong nơi tăm tối đã có chú định. Một khối hắc thiết khôi lỗi này thuộc về tồn tại cổ xưa. Hiện giờ bị ta lấy được cũng là cơ duyên của ta."
Nộ Lãng ngạc nhiên.
Ngân Huy thì lắc đầu cười khổ, lại hâm mộ ghen tị.
Nộ Lãng trầm ngâm một chút rồi bỗng nhiên bùi ngùi thở dài: "Chẳng lẽ thực sự là vận mệnh ư? Hoang long mộ địa Mai táng vô số tiền bối của hải tộc ta nhưng lại bị một nhân loại nhìn thấu ảo diệu, chẳng lẽ tên gia hỏa ngươi còn có liên hệ nào đó với hải tộc chúng ta ư?"
Thạch Nham kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới điểm này, do dự một chút rồi lắc đầu: "Ta không rõ ràng lắm, có điều mộ địa của hoang long hoang long này chắc đích xác là có chút liên hệ với tồn tại cổ xưa. Cụ thể như thế nào thì ta không tiện nói thêm, ta chỉ có thể nói là vận khí của ta quả thực không tồi."
Nộ Lãng, Ngân Huy nghe vậy thì nhíu mày, nghiêm túc cân nhắc hàm nghĩa trong câu trước của hắn.
Một chốc sau, đột nhiên đột nhiên ngửa đầu nhìn bầu trời, hai mắt híp thành một đường, nói: "Xem ra nhận thấy sự dị thường ở chỗ này không chỉ có một mình ta, không ngờ hai đại cường giả của Thương Khung hải vực cũng cùng chạy tới đây."
Nước biển tách ra, chỉ thấy hai đạo thân ảnh một trước một sau phân biệt từ phía trên hạ xuống.
Phía sau hai thân ảnh này, Thiên Hậu, Địa Hoàng, Thanh Minh, Cổ Tiêu, Phan Triết, Tào Chỉ Lam vừa rồi đã hốt hoảng bỏ chạy cũng hiện ra, nhưng không dám đi tới, chỉ dám đứng sáu hai đạo thân ảnh kia mà nhìn.
" Dương Dực Thiên! Hạ Khinh Hậu!"
Ngân Huy nhìn thoáng qua, vẻ mặt chấn động, cả kinh thốt ra.
Thạch Nham mắt tỏa sáng, cũng vội vàng nhìn lên trên.
Trung niên nhân tiêu sái anh tuấn đầu đội mũ lông chim, mặc trường bào màu tím, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa lặng lẽ hạ xuống.
Điện chủ Võ Hồn điện, Dương Dực Thiên, hào hùng một phương của Vô Tẫn hải.
Một lão già áo đay giầy rơm, mặt mày già nua, ánh mắt đạm mạc, khí tức thương cổ, gia chủ đời trước của Hạ gia, Hạ Khinh Hậu.
Hai cường giả đứng đầu Thương Khung hải vực cùng từ trên mặt biển chậm rãi hiện thân, sau khi hai người tới đây, đều kinh ngạc nhìn về phía Nộ Lãng, tựa hồ cho rằng Nộ Lãng mới là người khởi xướng.
" Không liên can tới ta." Nộ Lãng bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng rồi chợt ánh mắt hướng về Thạch Nham.
Đồng tử Dương Dực Thiên, Hạ Khinh Hậu co rụt lại, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía Thạch Nham với vẻ không dám tin.
Sửng sốt sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt đột nhiên thu liễm lại, hắn nhắm mắt cảm ứng một chút rồi đột nhiên quát: "Ai giết Tư Đồ Kiệt và Chung Ly Độn!"
" Ta." Thạch Nham hơi khom người, mỉm cười chắp tay: "Tiểu tử Thạch Nham, ra mắt Dương tiền bối."
Dừng một chút, hắn lại mỉm cười nhìn về phía Hạ Khinh Hậu, thần thái thành khẩn hơn rất nhiều: "Ra mắt Hạ thái gia gia."
Khuôn mặt già nua của Hạ Khinh Hậu bỗng nhiên phác ra nụ cười , thái độ cũng vô cùng ôn hòa, rất thân thiết đi tới, hai mắt tỏa sáng: "Ngươi chính là Thạch Nham?"
"Vâng."
" Hảo tiểu tử! Hảo tiểu tử! Hảo!"
Hạ Khinh Hậu liên tục nói ba tiếng hảo, khi nói chuyện thì đã đi tới bên cạnh Thạch Nham, đứng ở phía đối lập với Dương Dực Thiên.
Hạ gia và Dương gia trước giờ giao hảo rất tốt, Hạ Khinh Hậu và Dương Thanh đế lại là bạn tri kỉ trăm năm, chuyện của Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên sau khi lão khôi phục tỉnh táo thì cũng được biết từ trong miệng tiểu bối này của Hạ gia.
Sau khi Khôi phục, lão vẫn luôn rất chú ý tới Thạch Nham, đối với hành động của Thạch Nham trong những năm gần đây ở Vô Tẫn hải thì đều hỏi rành mạch.
Trong mắt lão, Thạch Nham là người một nhà, là vị hôn phu tương lai của Hạ Tâm Nghiên, ngay cả lão có thể khôi phục thanh tỉnh cũng là có liên quan tới Thạch Nham, lão đương nhiên đứng trên một con thuyền với Thạch Nham.
" Dương điện chủ." Hạ Khinh Hậu cười cười, vẻ mặt nghiền ngẫm: "Xem ra là các ngươi phái người tới muốn giết Thạch Nham, nhưng tựa hồ vận khí không tốt, ừ, ta trước tiên tỏ thái độ của ta đã, bất luận là như thế nào, ta cũng sẽ đứng cùng một phía với Thạch Nham, ngươi nếu muốn đối phó Thạch Nham thì ta khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn."
" Dương tiền bối." Thạch Nham nhếch miệng cười, bình tĩnh nói: "Thứ cho tiểu tử ta cuồng ngôn, ngươi muốn giết ta th e là có chút khó khăn đấy."
Nói xong, tâm niệm của hắn khẽ động, truyền tin cho Chiến Ma.
Chiến Ma vốn đang ẩn giấu khí tức, sau khi nhận được một đạo tâm niệm này của hắn thì lại bắt đầu chậm rãi đi về phía Dương Dực Thiên.
Một cỗ hung sát chi khí diệt thế như nước biển vô ngần của Vô Tẫn hải bỗng nhiên từ trên người Chiến Ma tuôn ra, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ lãnh địa của Ngân Sa tộc.
Dương Dực Thiên vẻ mặt kịch biến.
Nộ Lãng nhíu mày.
Hạ Khinh Hậu hai mắt hai mắt sáng lên.
Ba kiêu hùng chân chính của mặt biển và đáy biển thần thái khác nhau.
" Ta vẫn không rõ, vì sao đều là võ giả của Vô Tẫn hải mà các ngươi lại cứ đấu đá nhau?" Thạch Nham mặt âm trầm: "Khi ơ Viên La hải vực, Ma nhân phí hết sức để giết ta thì có thể lý giải có thể lý giải, nhưng vì sao các ngươi cũng muốn phái người bao vây tiễu trừ ta? Lặp đi lặp lại nhiều lần, thái độ như thề không tru sát ta thì không bỏ qua, Dương tiền bối, ngươi có thể nói rõ nguyên do trong đây không?"
" Muốn giết ngươi là đám người Cổ Tiêu, Đông Phương Quyết, Thanh Minh." Dương Dực Thiên hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng chỉ bàng quan thôi, ngươi tuy rằng tiềm lực vô cùng nhưng ta vẫn chưa để ở trong lòng. Nhưng hiện tại khác rồi, ngươi giết Tư Đồ Kiệt, Chung Ly Độn, ta cho dù là dễ tính đến mấy cũng không thể tha cho ngươi!"
Nói xong, trong hai mắt Dương Dực Thiên lóe ra một đạo thần quang, trong thần quang đó điện mang đan xen, bắn nhanh về phía Thạch Nham.
" Thất thải tịch diệt quang!" Hạ Khinh Hậu quát lớn một tiếng, lạnh lùng nói: "Dương Dực Thiên, ngươi dám!"
Nham, giống như đang âm thầm quan sát gì đó.
Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Sát Thần
Story
Chương 469: Chúng cường
6.7/10 từ 11 lượt.