Sát Thần
Chương 420: Giết sạch bọn họ
Thạch Nham hét lên, bảo yêu trùng ăn xác vua cản con, dừng vây Xích Tiêu, Thải Y và người của Quang Minh thần giáo.
Vốn Xích Tiêu, Thải Y sắp không chống đỡ nổi, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì yêu trùng ăn xác con đột nhiên bay đi, không tiếp tục xuất thủ với bọn họ nữa.
Xích Tiêu, Thải Y đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đều cực kinh hỉ, nhìn về phía Thạch Nham trong đài sen thủy tinh.
Trong Đầm lầy rất nhiều võ giả thấy Xích Tiêu, Thải Y bởi vì một câu của Thạch Nham mà không bị yêu trùng ăn xác bao vây tiễu trừ nữa thì đều sửng sốt, một số người đều lộ ra vẻ mặt ghen tị.
"Tên Thạch Nham đó rốt cuộc là làm thế nào vậy?" Triệu Phong đi tới bên cạnh Thải Y, Xích Tiêu rồi nghi hoặc hỏi.
Xích Tiêu, Thải Y lắc đầu, đều mạc danh kỳ diệu.
Yêu trùng ăn xác vua không ngờ nghe phân phó của Thạch Nham. Biến cố Như vậy khiến mọi người kinh ngạc. Không biết hắn rốt cuộc là thông qua phương pháp gì để khiến yêu trùng chi vương vua phục tùng như vậy.
Khi Xích Tiêu, Triệu Phong đang nghi hoặc thì vẫn lặng lẽ quan sát hắn, phát hiện hắn ở trên đài sen thủy tinh vẫn đang trao đổi gì đó với yêu trùng ăn xác vua.
" Triệt kết giới đi, điều kiện của ngươi ta đáp ứng."
Thạch Nham nhìn nó, trầm ngâm hồi lâu rồi Cảm thấy điều kiện này của nó đối với mình mà nói thì không có hại gì, cho nên đồng ý
" Những người khác thì sao?"
" Giết sạch bọn họ thì có lợi gì cho ngươi không?"
"Cũng không hại gì cả, năng lượng của bọn họ và cả máu tươi nữa, đối với con của ta mà nói thì có thể tăng cường tiến hóa.
"Như vậy thì."
Thạch Nham do dự một chút, không khỏi nhìn về phía đoàn người võ giả thấp lùn, nhếch miệng cười cười: "Có thể chờ một lát không, ngươi trước tiên bảo con ngươi rút đi, ngươi cũng chui vào đầm lầy, ta cần một giết bọn hắn để giết bọn bọ."
"Làm gì?"
"Nghe lời ta đi."
"..."
Yêu trùng ăn xác vua không nói gì, tựa hồ không hiểu hắn lắm, có điều sau khi có được sự đồng ý của Thạch Nham thì nó vẫn làm theo.
Chỉ thấy đài sen thủy tinh chậm rãi trầm xuống. Yêu trùng đang lượn lờ trên trời nghe theo lanahj nó, cũng đều từ trên trời bay xuống, hoặc là chui vào đài sen thủy tinh, hoặc là tiến vào bên trong cổ thụ.
Không bao lâu sau, phía trên đầm lầy đã không nhìn thấy một con yêu trùng nào.
Thạch Nham thu Lưu Vân Phá Thiên Lăng, bồng bềnh ở trên trời, do dự một chút rồi bay về phía Triệu Phong, Xích Tiêu, Thải Y.
" Ngươi làm như thế nào vậy?" Triệu Phong trợn to, tò mò kêu lên: "Yêu thú đó là cấp tám đó, có trí tuệ, so với chúng ta thì lực lượng còn mạnh hơn nhiều, ngươi không ngờ lại có thể khiến nó không công kích chúng ta? Thạch Nham à Thạch Nham! Tên gia hỏa ngươi rốt cuộc có phải người hay không, yêu thú này sao lại nghe lời ngươi?"
Xích Tiêu, Thải Y và Lý Duyệt cũng tò mò hỏi.
" Lực lượng của nó bị đài sen thủy tinh hạn chế, không thể phát huy ra toàn bộ, cũng không thể thò đầu ra trong thời gian dài trên đầm lầy, ta nói với nó rằng chúng ta sẽ lập tức ly khai. Bảo nó cho ta một giọt sinh mệnh nguyên dịch, nó đã đáp ứng."
Nhìn võ giả chung quanh ai nấy tiến đến, Thạch Nham cố ý lớn tiếng nói: "Yêu thú này thực sự là bởi vì có trí tuệ cho nên mới biết lựa chọn, nó biết đấu với chúng ta trong thời gian dài thì nó cũng sẽ có tổn thất, sẽ bị lực lượng của đài sen thủy tinh làm bị thương nặng, cho nên mới từ bỏ."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía võ giả thấp lùn, nhếch miệng cười nói: "Hiện tại không sao rồi. Nó nói, trong đầm lầy này là cps thần hồn tồn tại, chỉ có sinh mệnh nguyên dịch thôi, nó cho ta một giọt rồi bảo chúng ta sớm rời khỏi nơi này đi, đừng tiếp tục ở lại đây chờ chết nữa."
"Cho ngươi một giọt ư?"
Võ giả thấp lùn mắt sáng lên, vẻ mặt chấn động, cười to: "Tiểu tử, cảnh giới của ngươi cách Thông thần chi cảnh còn rất xa, ngươi giữ một giọt sinh mệnh nguyên dịch đó cũng không có tác dụng. Không bằng đổi cho ta đi?"
" Đổi cho ngươi?"
Thạch Nham giả bộ sửng sốt, vuốt ve Huyễn Không Giới, lắc đầu: "Ta tuy rằng tạm thời chưa bước vào Thông thần chi cảnh, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta vẫn có thể bước vào cảnh giới này. Giữ lại một giọt sinh mệnh nguyên dịch, tương lai khi ta muốn đột phá chân thần cảnh thì có thể dùng, bất kể ngươi lấy gì ra đổi thì giá cũng không bằng."
Sắc mặt của tên mập đột nhiên trầm xuống, cười lạnh hai tiếng rồi nhìn chằm chằm vào Thạch Nham.
Võ giả của ma cốc lặng lẽ tụ tập bên cạnh tên mập, ánh mắt của ai nấy đều bất thiện, lạnh lùng hắn.
Rất nhiều võ giả cũng như tên mập này, tâm sinh tham niệm, muốn cướp đoạt sinh mệnh nguyên dịch của Thạch Nham, không đợi rời khỏi nơi này đã muốn xuất thủ cướp đoạt rồi.
Còn có một số người thì ánh mắt lập lòe không ngừng. Tựa hồ biết trong đầm lầy này có gì đó dị thường. Chuẩn bị tĩnh quan kì biến, tính chờ một lát nữa rời khỏi đầm lầy này rồi sẽ xuất thủ trên đảo nhỏ.
" Tiểu tử, sinh mệnh nguyên dịch đó ngươi không có tư cách có nó, nếu thức thời thì giao ra đây!"
Tên mập cười lạnh, vẻ mặt càng lúc càng âm trầm.
Triệu Phong nhíu mày, nói: "Ê mập, ngươi lắm lời thế, thứ này là Thạch Nham có được. Ngươi nếu có gan thì tự đi tìm yêu trùng ăn xác vua mà giết."
"Nói ít lời thừa thôi." Tên mập vẻ mặt không kiên nhẫn. Nhìn mấy vị võ giả thiên vị tam trọng thiên chi cảnh của các đoàn đội khác rồi cười nói: "Mọi người chắc cũng nghĩ như ta nhỉ, chúng ta không bằng liên thủ, trước tiên xử lý tiểu tử này đã. Sau đó thì cùng nhau hợp kế, ta thấy tiểu tử này không nói thật đâu, nói không chừng hắn không chỉ có được một giọt sinh mệnh nguyên dịch từ yêu trùng ăn xác vua đâu."
" Giao ra đây!"
" Giao ra đây, nói thật đi, chúng ta sẽ không làm gì ngươi."
" Không giao ra thì ngươi không chạy thoát được đâu."
trong Đầm lầy,các võ giả thiên vị cảnh ai nấy lạnh lùng nhìn Thạch Nham, thái độ bất hiện.
Thạch Nham vẻ mặt thản nhiên, cười tủm tỉm lắc đầu: "Không giao."
" Ngươi muốn chết ư?" Tên mập lạnh giọng quát.
" Các ngươi không phải đều muốn sinh mệnh nguyên dịch ư? Nếu ta không giao ra thì các ngươi sẽ chuẩn bị động thủ, trực tiếp giết ta để cướp đoạt ư?" Thạch Nham nhìn mọi người, không nhanh không chậm nói.
" Tất nhiên!"
Thạch Nham cười cười, gật đầu, nói: "Vậy đành chịu thôi."
Đám người Triệu Phong, Xích Tiêu sửng sốt, vội vàng chuẩn bị nhúng tay, lặng lẽ tới gần hắn.
Thạch Nham cũng không nói gì, còn ngầm phòng bị đám người Triệu Phong, sinh mệnh nguyên dịch này trân quý như vậy, hắn không dám cam đoan Triệu Phong liệu có sinh tham niệm hay không, lúc này đang khảo nghiệm mọi người.
" Phải cẩn thận một chút, nhiều võ giả như vậy liên thủ, chúng ta muốn ngăn cản thì nhất định phải toàn lực ứng phó."
Triệu Phong hạ giọng. Vẻ mặt ngưng trọng: "Tiểu tử, lát nữa ngươi nếu có thủ đoạn gì thì nhất định phải ngay lập tức thi triển ra, ngàn vạn lần đừng giữ lại, những người này liên thủ thì mạnh hơn so với chúng ta rất nhiều.
Trong lòng Lý Duyệt tựa hồ đang kịch liệt đấu tranh, nàng ta đứng ở đó với vẻ mặt âm tình bất định, một hồi lâu sau mới hít một hơi thật sâu rồi sắc mặt quái dị nói: "Thạch Nham, ngươi rốt cuộc có thể đối phó với mấy tên thiên vị tam trọng thiên chi cảnh."
" Một." Thạch Nham cười khổ nói.
" Quên đi, hợp lại liều mạng." Lý Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Lần này điên cuồng với ngươi một lần vậy, có điều mọi người chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
" Các ngươi thật sự tính giúp ta."
Thạch Nham sửng sốt, trong lòng nổi lên gợn sóng: "Sinh mệnh nguyên dịch này trân quý như vậy,lại rơi vào tay ta, ta cũng sẽ không đem một giọt sinh mệnh nguyên dịch này tặng cho các ngươi đâu, các ngươi sao phải xuất thủ giúp ta? Chỉ cần các ngươi không chặn ngang một cước, cũng đối phó ta thì ta đã cảm thấy các ngươi đã hết lòng rồi. Các ngươi không cần phải giúp ta."
Hắn vẫn có lòng đề phòng với đám người Quang Minh thần giáo Triệu Phong này, luôn cảm thấy bọn họ không quá tin cậy.
Trong mắt hắn, Triệu Phong và hắn dính dáng không sâu, không cần thiết phải vì hắn mà đắc tội với mọi người, thậm chí còn lo lắng Triệu Phong sẽ cùng tên mập cướp đoạt sinh mệnh nguyên dịch của mình.
" Ngươi là người của Quang Minh thần giáo chúng ta. Tương lai cũng sẽ là hạt giống của thần giáo. Dọc theo đường đi, chúng ta cũng coi như là đồng cam cộng khổ, nếu chỉ bởi vì sinh mệnh nguyên dịch mà làm ra chuyện mổ gà lấy trứng thì chúng ta không ra gì cả." Triệu Phong trừng, có chút cả giận nói: "Ngươi cho rằng Triệu Phong ta là loại người nào?"
"Nói thẳng thì ta vừa rồi cũng do dự. Có điều, ta hiện tại nghĩ thông suốt rồi." Lý Duyệt có chút ngượng ngùng.
"Ngươi thì sao?" Thạch Nham nhìn về phía Thải Y.
" Chúng ta trên đường đi đã trải qua nhiều việc như vậy, ngươi lại ngươi cứu chúng ta nhiều lần." Thải Y cười cười, chỉ vào đoàn người Lao Lý, Dạ Trường Phong còn bị đóng băng: "Tên gia hỏa ngươi nhìn thì vô tình vô nghĩa, kỳ thật cũng rất có nguyên tắc, nếu không có ngươi giúp thì hai vị này e là đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."
Dừng một chút, Thải Y mỉm cười: "Ta thật sự nghĩ không ra, xuất phát từ nguyên nhân gì mà không nên đứng một phía với ngươi."
Thạch Nham gật đầu: "Không uổng phí ta bảo yêu trùng ăn xác vua tha cho các ngươi."
Người hắn duy nhất không hỏi chính là Xích Tiêu, hắn tự tin Xích Tiêu tất nhiên sẽ đứng ở bên hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Thật sự là khiến cho người ta cảm động quá! Chậc chậc."
Tên mập cười lạnh, vỗ tay tán thưởng, trong ánh mắt đầy vẻ giọng mỉa mai.
" Mọi người đừng tiếp tục do dự nữa? Đám người của Quang Minh thần giáo này tuy rằng lợi hại, nhưng chúng ta nếu liên thủ thì muốn xử lý bọn họ Cũng không phải là một chuyện khó khăn, đúng không?"
Mọi người gật đầu.
Thạch Nham bỗng nhiên mỉm cười, cười rất thoải mái, rất bình tĩnh.
" Ngươi cười cái gì?"
" Cười các ngươi muốn chết."
Từng con yêu trùng ăn xác dã biến mất đột nhiên lại từ trong đầm lầy chui ra.
Yêu trùng ăn xác vua đã ở trong đài sen thủy tinh đã chìm vào đầm lầy cũng trồi ra khỏi mặt nước, con mắt nhỏ màu xanh bóng nhìn về phía Thạch Nham, tựa hồ đang đợi gì đó.
Cách xa nhau trăm mét, Thạch Nham gật đầu với nó, thản nhiên nói: "Giết sạch bọn họ."
Vô số yêu trùng bỗng nhiên điên cuồng, như phô thiên cái địa ùa lên, lại một lần nữa bao phủ võ giả trong đầm lầy.
Chỉ có đoàn người Triệu Phong, Xích Tiêu là bình yên vô sự.
" Ta nói rồi, ngươi khẳng định sẽ chết trước ta, ngươi còn không tín, giờ ngươi chắc rồi chứ?"
Thạch Nham nhếch miệng, cười tủm tỉm nhìn tên mập, âm dương quái khí trào phúng.
Hắn bị mười con yêu trùng màu bạc vây quanh. Vẻ mặt kinh hãi, ngay cả thời gian trả lời cũng không có.
Sát Thần
Vốn Xích Tiêu, Thải Y sắp không chống đỡ nổi, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì yêu trùng ăn xác con đột nhiên bay đi, không tiếp tục xuất thủ với bọn họ nữa.
Xích Tiêu, Thải Y đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đều cực kinh hỉ, nhìn về phía Thạch Nham trong đài sen thủy tinh.
Trong Đầm lầy rất nhiều võ giả thấy Xích Tiêu, Thải Y bởi vì một câu của Thạch Nham mà không bị yêu trùng ăn xác bao vây tiễu trừ nữa thì đều sửng sốt, một số người đều lộ ra vẻ mặt ghen tị.
"Tên Thạch Nham đó rốt cuộc là làm thế nào vậy?" Triệu Phong đi tới bên cạnh Thải Y, Xích Tiêu rồi nghi hoặc hỏi.
Xích Tiêu, Thải Y lắc đầu, đều mạc danh kỳ diệu.
Yêu trùng ăn xác vua không ngờ nghe phân phó của Thạch Nham. Biến cố Như vậy khiến mọi người kinh ngạc. Không biết hắn rốt cuộc là thông qua phương pháp gì để khiến yêu trùng chi vương vua phục tùng như vậy.
Khi Xích Tiêu, Triệu Phong đang nghi hoặc thì vẫn lặng lẽ quan sát hắn, phát hiện hắn ở trên đài sen thủy tinh vẫn đang trao đổi gì đó với yêu trùng ăn xác vua.
" Triệt kết giới đi, điều kiện của ngươi ta đáp ứng."
Thạch Nham nhìn nó, trầm ngâm hồi lâu rồi Cảm thấy điều kiện này của nó đối với mình mà nói thì không có hại gì, cho nên đồng ý
" Những người khác thì sao?"
" Giết sạch bọn họ thì có lợi gì cho ngươi không?"
"Cũng không hại gì cả, năng lượng của bọn họ và cả máu tươi nữa, đối với con của ta mà nói thì có thể tăng cường tiến hóa.
"Như vậy thì."
Thạch Nham do dự một chút, không khỏi nhìn về phía đoàn người võ giả thấp lùn, nhếch miệng cười cười: "Có thể chờ một lát không, ngươi trước tiên bảo con ngươi rút đi, ngươi cũng chui vào đầm lầy, ta cần một giết bọn hắn để giết bọn bọ."
"Làm gì?"
"Nghe lời ta đi."
"..."
Yêu trùng ăn xác vua không nói gì, tựa hồ không hiểu hắn lắm, có điều sau khi có được sự đồng ý của Thạch Nham thì nó vẫn làm theo.
Chỉ thấy đài sen thủy tinh chậm rãi trầm xuống. Yêu trùng đang lượn lờ trên trời nghe theo lanahj nó, cũng đều từ trên trời bay xuống, hoặc là chui vào đài sen thủy tinh, hoặc là tiến vào bên trong cổ thụ.
Không bao lâu sau, phía trên đầm lầy đã không nhìn thấy một con yêu trùng nào.
Thạch Nham thu Lưu Vân Phá Thiên Lăng, bồng bềnh ở trên trời, do dự một chút rồi bay về phía Triệu Phong, Xích Tiêu, Thải Y.
" Ngươi làm như thế nào vậy?" Triệu Phong trợn to, tò mò kêu lên: "Yêu thú đó là cấp tám đó, có trí tuệ, so với chúng ta thì lực lượng còn mạnh hơn nhiều, ngươi không ngờ lại có thể khiến nó không công kích chúng ta? Thạch Nham à Thạch Nham! Tên gia hỏa ngươi rốt cuộc có phải người hay không, yêu thú này sao lại nghe lời ngươi?"
Xích Tiêu, Thải Y và Lý Duyệt cũng tò mò hỏi.
" Lực lượng của nó bị đài sen thủy tinh hạn chế, không thể phát huy ra toàn bộ, cũng không thể thò đầu ra trong thời gian dài trên đầm lầy, ta nói với nó rằng chúng ta sẽ lập tức ly khai. Bảo nó cho ta một giọt sinh mệnh nguyên dịch, nó đã đáp ứng."
Nhìn võ giả chung quanh ai nấy tiến đến, Thạch Nham cố ý lớn tiếng nói: "Yêu thú này thực sự là bởi vì có trí tuệ cho nên mới biết lựa chọn, nó biết đấu với chúng ta trong thời gian dài thì nó cũng sẽ có tổn thất, sẽ bị lực lượng của đài sen thủy tinh làm bị thương nặng, cho nên mới từ bỏ."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía võ giả thấp lùn, nhếch miệng cười nói: "Hiện tại không sao rồi. Nó nói, trong đầm lầy này là cps thần hồn tồn tại, chỉ có sinh mệnh nguyên dịch thôi, nó cho ta một giọt rồi bảo chúng ta sớm rời khỏi nơi này đi, đừng tiếp tục ở lại đây chờ chết nữa."
"Cho ngươi một giọt ư?"
Võ giả thấp lùn mắt sáng lên, vẻ mặt chấn động, cười to: "Tiểu tử, cảnh giới của ngươi cách Thông thần chi cảnh còn rất xa, ngươi giữ một giọt sinh mệnh nguyên dịch đó cũng không có tác dụng. Không bằng đổi cho ta đi?"
" Đổi cho ngươi?"
Thạch Nham giả bộ sửng sốt, vuốt ve Huyễn Không Giới, lắc đầu: "Ta tuy rằng tạm thời chưa bước vào Thông thần chi cảnh, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta vẫn có thể bước vào cảnh giới này. Giữ lại một giọt sinh mệnh nguyên dịch, tương lai khi ta muốn đột phá chân thần cảnh thì có thể dùng, bất kể ngươi lấy gì ra đổi thì giá cũng không bằng."
Sắc mặt của tên mập đột nhiên trầm xuống, cười lạnh hai tiếng rồi nhìn chằm chằm vào Thạch Nham.
Võ giả của ma cốc lặng lẽ tụ tập bên cạnh tên mập, ánh mắt của ai nấy đều bất thiện, lạnh lùng hắn.
Rất nhiều võ giả cũng như tên mập này, tâm sinh tham niệm, muốn cướp đoạt sinh mệnh nguyên dịch của Thạch Nham, không đợi rời khỏi nơi này đã muốn xuất thủ cướp đoạt rồi.
Còn có một số người thì ánh mắt lập lòe không ngừng. Tựa hồ biết trong đầm lầy này có gì đó dị thường. Chuẩn bị tĩnh quan kì biến, tính chờ một lát nữa rời khỏi đầm lầy này rồi sẽ xuất thủ trên đảo nhỏ.
" Tiểu tử, sinh mệnh nguyên dịch đó ngươi không có tư cách có nó, nếu thức thời thì giao ra đây!"
Tên mập cười lạnh, vẻ mặt càng lúc càng âm trầm.
Triệu Phong nhíu mày, nói: "Ê mập, ngươi lắm lời thế, thứ này là Thạch Nham có được. Ngươi nếu có gan thì tự đi tìm yêu trùng ăn xác vua mà giết."
"Nói ít lời thừa thôi." Tên mập vẻ mặt không kiên nhẫn. Nhìn mấy vị võ giả thiên vị tam trọng thiên chi cảnh của các đoàn đội khác rồi cười nói: "Mọi người chắc cũng nghĩ như ta nhỉ, chúng ta không bằng liên thủ, trước tiên xử lý tiểu tử này đã. Sau đó thì cùng nhau hợp kế, ta thấy tiểu tử này không nói thật đâu, nói không chừng hắn không chỉ có được một giọt sinh mệnh nguyên dịch từ yêu trùng ăn xác vua đâu."
" Giao ra đây!"
" Giao ra đây, nói thật đi, chúng ta sẽ không làm gì ngươi."
" Không giao ra thì ngươi không chạy thoát được đâu."
trong Đầm lầy,các võ giả thiên vị cảnh ai nấy lạnh lùng nhìn Thạch Nham, thái độ bất hiện.
Thạch Nham vẻ mặt thản nhiên, cười tủm tỉm lắc đầu: "Không giao."
" Ngươi muốn chết ư?" Tên mập lạnh giọng quát.
" Các ngươi không phải đều muốn sinh mệnh nguyên dịch ư? Nếu ta không giao ra thì các ngươi sẽ chuẩn bị động thủ, trực tiếp giết ta để cướp đoạt ư?" Thạch Nham nhìn mọi người, không nhanh không chậm nói.
" Tất nhiên!"
Thạch Nham cười cười, gật đầu, nói: "Vậy đành chịu thôi."
Đám người Triệu Phong, Xích Tiêu sửng sốt, vội vàng chuẩn bị nhúng tay, lặng lẽ tới gần hắn.
Thạch Nham cũng không nói gì, còn ngầm phòng bị đám người Triệu Phong, sinh mệnh nguyên dịch này trân quý như vậy, hắn không dám cam đoan Triệu Phong liệu có sinh tham niệm hay không, lúc này đang khảo nghiệm mọi người.
" Phải cẩn thận một chút, nhiều võ giả như vậy liên thủ, chúng ta muốn ngăn cản thì nhất định phải toàn lực ứng phó."
Triệu Phong hạ giọng. Vẻ mặt ngưng trọng: "Tiểu tử, lát nữa ngươi nếu có thủ đoạn gì thì nhất định phải ngay lập tức thi triển ra, ngàn vạn lần đừng giữ lại, những người này liên thủ thì mạnh hơn so với chúng ta rất nhiều.
Trong lòng Lý Duyệt tựa hồ đang kịch liệt đấu tranh, nàng ta đứng ở đó với vẻ mặt âm tình bất định, một hồi lâu sau mới hít một hơi thật sâu rồi sắc mặt quái dị nói: "Thạch Nham, ngươi rốt cuộc có thể đối phó với mấy tên thiên vị tam trọng thiên chi cảnh."
" Một." Thạch Nham cười khổ nói.
" Quên đi, hợp lại liều mạng." Lý Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Lần này điên cuồng với ngươi một lần vậy, có điều mọi người chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
" Các ngươi thật sự tính giúp ta."
Thạch Nham sửng sốt, trong lòng nổi lên gợn sóng: "Sinh mệnh nguyên dịch này trân quý như vậy,lại rơi vào tay ta, ta cũng sẽ không đem một giọt sinh mệnh nguyên dịch này tặng cho các ngươi đâu, các ngươi sao phải xuất thủ giúp ta? Chỉ cần các ngươi không chặn ngang một cước, cũng đối phó ta thì ta đã cảm thấy các ngươi đã hết lòng rồi. Các ngươi không cần phải giúp ta."
Hắn vẫn có lòng đề phòng với đám người Quang Minh thần giáo Triệu Phong này, luôn cảm thấy bọn họ không quá tin cậy.
Trong mắt hắn, Triệu Phong và hắn dính dáng không sâu, không cần thiết phải vì hắn mà đắc tội với mọi người, thậm chí còn lo lắng Triệu Phong sẽ cùng tên mập cướp đoạt sinh mệnh nguyên dịch của mình.
" Ngươi là người của Quang Minh thần giáo chúng ta. Tương lai cũng sẽ là hạt giống của thần giáo. Dọc theo đường đi, chúng ta cũng coi như là đồng cam cộng khổ, nếu chỉ bởi vì sinh mệnh nguyên dịch mà làm ra chuyện mổ gà lấy trứng thì chúng ta không ra gì cả." Triệu Phong trừng, có chút cả giận nói: "Ngươi cho rằng Triệu Phong ta là loại người nào?"
"Nói thẳng thì ta vừa rồi cũng do dự. Có điều, ta hiện tại nghĩ thông suốt rồi." Lý Duyệt có chút ngượng ngùng.
"Ngươi thì sao?" Thạch Nham nhìn về phía Thải Y.
" Chúng ta trên đường đi đã trải qua nhiều việc như vậy, ngươi lại ngươi cứu chúng ta nhiều lần." Thải Y cười cười, chỉ vào đoàn người Lao Lý, Dạ Trường Phong còn bị đóng băng: "Tên gia hỏa ngươi nhìn thì vô tình vô nghĩa, kỳ thật cũng rất có nguyên tắc, nếu không có ngươi giúp thì hai vị này e là đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."
Dừng một chút, Thải Y mỉm cười: "Ta thật sự nghĩ không ra, xuất phát từ nguyên nhân gì mà không nên đứng một phía với ngươi."
Thạch Nham gật đầu: "Không uổng phí ta bảo yêu trùng ăn xác vua tha cho các ngươi."
Người hắn duy nhất không hỏi chính là Xích Tiêu, hắn tự tin Xích Tiêu tất nhiên sẽ đứng ở bên hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Thật sự là khiến cho người ta cảm động quá! Chậc chậc."
Tên mập cười lạnh, vỗ tay tán thưởng, trong ánh mắt đầy vẻ giọng mỉa mai.
" Mọi người đừng tiếp tục do dự nữa? Đám người của Quang Minh thần giáo này tuy rằng lợi hại, nhưng chúng ta nếu liên thủ thì muốn xử lý bọn họ Cũng không phải là một chuyện khó khăn, đúng không?"
Mọi người gật đầu.
Thạch Nham bỗng nhiên mỉm cười, cười rất thoải mái, rất bình tĩnh.
" Ngươi cười cái gì?"
" Cười các ngươi muốn chết."
Từng con yêu trùng ăn xác dã biến mất đột nhiên lại từ trong đầm lầy chui ra.
Yêu trùng ăn xác vua đã ở trong đài sen thủy tinh đã chìm vào đầm lầy cũng trồi ra khỏi mặt nước, con mắt nhỏ màu xanh bóng nhìn về phía Thạch Nham, tựa hồ đang đợi gì đó.
Cách xa nhau trăm mét, Thạch Nham gật đầu với nó, thản nhiên nói: "Giết sạch bọn họ."
Vô số yêu trùng bỗng nhiên điên cuồng, như phô thiên cái địa ùa lên, lại một lần nữa bao phủ võ giả trong đầm lầy.
Chỉ có đoàn người Triệu Phong, Xích Tiêu là bình yên vô sự.
" Ta nói rồi, ngươi khẳng định sẽ chết trước ta, ngươi còn không tín, giờ ngươi chắc rồi chứ?"
Thạch Nham nhếch miệng, cười tủm tỉm nhìn tên mập, âm dương quái khí trào phúng.
Hắn bị mười con yêu trùng màu bạc vây quanh. Vẻ mặt kinh hãi, ngay cả thời gian trả lời cũng không có.
Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Sát Thần
Story
Chương 420: Giết sạch bọn họ
6.7/10 từ 11 lượt.