Sát Thần
Chương 36: Bạo!
"Oành!" "Oành!"
Tiếng đánh mạnh vào nham thạch, một tiếng lại một tiếng vang lên.
Lực lượng cương mãnh vô cùng, oanh kích lên nhanh thạch chắn cửa động, cánh tay hai người Thạch Nham, Địch Nhã Lan run lên, vẻ mặt hoảng sợ.
"Bằng hữu bên trong, hãy buông tay! Bằng không ta không khách khí!"
Ngoài cửa động, một thanh âm âm hàn, lạnh lùng quát khẽ, "Võ Hồn của ta có thể cảm ứng được dấu vết sinh mệnh trong vòng hai trăm mét, ta biết các ngươi có ba người, chúng ta chỉ muốn tiến vào, tạm thời trốn tránh một chút, hãy giúp đỡ nhau!"
"Thạch động này là của chúng ta, mời các ngươi tự tìm lối thoát, không được mang tai hoạ đến đây."
Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, một thân Tinh Nguyên điên cuồng rót vào trong cánh tay, cánh tay hắn co rút lại, chậm rãi khô quắt, sương trắng nhè nhẹ lượn lờ.
"Nhanh tránh ra! Qua vài phút nữa, yêu thú sẽ tụ tập đến đây, đến lúc đó tất nhiên có yêu thú cấp cao xuất hiện, các ngươi không muốn chết, lập tức để chúng ta đi vào!" Một thanh âm chối tai, lo lắng quát lên.
"Cút ngay! Thạch động của chúng ta quá nhỏ, không thể chứa hết các ngươi!" Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không khách khí nói.
Huyệt động ba người bọn họ ẩn thân không lớn, chỉ có thể chứa sáu bảy người, tính luôn một khối nham thạch chặn cửa, trong động nhiều nhất chỉ có thể ẩn thân năm người, từ hô hấp bên ngoài động thì thấy đối phương có sáu người, thạch động không thể chứa nhiều người như vậy.
"Lão Nhị, ngươi và ta liên thủ, oanh kích mở ra!" Thanh âm âm lãnh của người đầu tiên, không kiên nhẫn trầm quát một tiếng.
"Được."
"Ầm! Ầm!"
Hai luồng sức mạnh điên cuồng mạnh mẽ, đồng thời oanh kích lên nham thạch, cự lực cuồn cuộn, mạnh mẽ từ bên trong nham thạch bùng nổ!
Tiếng nổ cực kỳ nặng nề vang lên, khối nham thạch mà Thạch Nham, Địch Nhã Lan hợp lực đẩy, vỡ vụn ra từng khối, tách ra thành mười khối.
"Ken két! Ken két!"
Từng khối nham thạch rơi xuống đất, cửa thạch động u ám, đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Ba thân ảnh, nhân cơ hội đó từ cửa động lủi vào.
Cầm đầu là một người khoảng ba mươi tuổi, mặc y phục Võ Giả màu bạc, khuôn mặt như hàn băng, vẻ mặt kiêu căng, hắn chỉ liếc mắt nhìn ba người Thạch Nham, rồi cười lạnh nói: "Chỉ có một cao thủ cảnh giới Nhân Vị, vậy mà lại dám ngăn cản chúng ta, thật không biết tự lượng sức mình!"
"Đại ca, mau giết bọn họ!" Một hán tử tuổi trẻ tướng mạo hào sảng, cấp bách nói: "Trong động chỉ có thể chứa sáu người, bọn họ chiếm vị trí, bọn An Nặc không vào được đó!"
"Ba người các ngươi lập tức cút đi, bằng không bây giờ ta sẽ động thủ giết người!" Võ Giả y phục màu bạc âm lãnh nói: "Các ngươi tuyệt không phải đối thủ của chúng ta! Chúng ta có hai cao thủ Nhân Vị, còn có bốn người cảnh giới Tiên Thiên, các ngươi đừng làm phiền chúng ta."
Cửa động, ba tên từ bên ngoài tiến vào, mắt lạnh lùng cùng nhìn Thạch Nham và Địch Nhã Lan, trên người có vầng sáng mờ chậm rãi hiện ra, chắc là tùy thời chuẩn bị hạ sát thủ.
"Đại ca, hai cô bé kia, chậc chậc!" Tên thanh niên thứ ba hơi chút nhỏ gầy, sau khi thích ứng cảnh u ám trong động, rốt cục phát hiện Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp đều là mỹ nữ hiếm thấy, nhịn không được lỗ mãng kêu lên. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Lão Tam, ngươi muốn mỹ nữ, hay là muốn huynh đệ bên ngoài sống sót?" Người cầm đầu nọ, hừ lạnh một tiếng.
Thanh niên nhỏ gầy kia xấu hổ cười cười, vội vàng nói: "Đại ca đừng nóng giận, ta chỉ nói giỡn thôi. Ta đương nhiên là lo lắng tánh mạng các huynh đệ, nữ nhân sao, chỗ nào mà không có, đúng không? Hà, lúc này chúng ta lấy được bảo bối trong động phủ của 'Lôi dực ngân lang', còn lo không có nữ nhân hưởng dụng sao, ha ha!"
"Các ngươi còn không đi?" Tên Võ Giả đầu lĩnh kia, sắc mặt chợt phát lạnh, xem ra chuẩn bị động thủ.
"Liều mạng!" Địch Nhã Lan tức giận quát một tiếng, cầm theo đoản kiếm sắp hạ thủ, hét lên: "Bên ngoài tất cả đều là yêu thú, cho dù chúng ta đi ra ngoài, cũng chỉ có đường chết!"
"Hắc hắc, các ngươi có thể trốn đi xa, tốt nhất giúp chúng ta dẫn dắt yêu thú rời đi xa một chút, như vậy chúng ta mới an toàn." Thanh niên hào phóng kia, cười ha ha: "Bằng không, ngươi cho là các ngươi có thể sống sót sao?"
"Lan tỷ, chúng ta đi ra ngoài." Thạch Nham hít sâu một hơi, mà bình tĩnh lại, không đợi Địch Nhã Lan nói thêm cái gì, một tay giữ chặt nàng, nói: "Đi mau, nhanh rời khỏi đây nói không chừng còn có thể thoát khỏi khu vực này."
Mục Ngữ Điệp đã sớm đứng lên, nhắm mắt theo sau đuổi kịp Địch Nhã Lan.
Lúc thân thể mềm mại của nàng đi qua bên cạnh thanh niên nhỏ gầy kia, thì hắn còn vươn tay ra, cười hì hì sờ đến cái mông của nàng, nói: "Mỹ nữ, thông cảm nha, nếu có cơ hội gặp lại, chúng ta sẽ thân cận hơn."
Trong mắt Mục Ngữ Điệp hàn quang chợt lóe, vội vàng bằng nhanh nhất tốc độ lao ra cửa động, nhưng vẫn bị tên nhỏ gầy kia, sờ soạng phần eo một hồi, trong lòng thống hận nghiến răng nghiến lợi.
Ngoài động, ba hán tử cảnh giới Tiên Thiên khác, đã sớm chờ đến sốt ruột.
Vừa thấy ba người Thạch Nham đi ra, ánh mắt dâm tà của ba hán tử quét lên người Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp một hồi, mới lưu luyến tiến vào cửa động kia, chậc chậc lấy làm kỳ nói: "Đại ca, không nghĩ tới còn có hai vị mỹ nữ, Võ Hồn của đại ca thật sự là lợi hại, cách xa như vậy mà vẫn biết nơi này có sơn động, nếu không có Võ Hồn thần kỳ của đại ca, thật đúng là chúng ta không dám đi vào động 'Lôi dực ngân lang' tìm bảo bối."
"Ha ha, lúc này chúng ta thu hoạch không nhỏ, lại còn có một quyển vũ kỹ Linh cấp! Trở lại Thần Hữu đế quốc, chúng ta chỉ dùng một quyển vũ kỹ Linh cấp, là có thể đổi lấy những thứ sáu người chúng ta cần. Đến lúc đó, nữ nhân dạng nào mà chúng ta tìm không có!" Trong động đại hán hào phóng kia thấp giọng cười nói.
"Đều là Võ Hồn của đại ca thần kỳ, lại có thể dò xét ra dao động sinh mệnh ở chung quanh, thật lợi hại."
Một bọn sáu người, cưỡng ép chiếm lấy sơn động của ba người Thạch Nham, sau đó ở trong động nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Ba người các ngươi, tốt nhất lập tức cút xa một chút, bây giờ chạy trối chết còn kịp, bằng không chờ toàn bộ yêu thú tụ tập đến đây, các ngươi chỉ có con đường chết!" Trong động, thanh âm tên đầu lĩnh lạnh như băng kia, không vội không chậm truyền đến: "Tiếp tục đứng ở cửa động, đừng trách ta không khách khí, trực tiếp xử lý các ngươi."
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Thạch Nham khuôn mặt lạnh như băng, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Một tiếng yêu thú tru lên, từ bốn phương tám hướng truyền đến, đám yêu thú hiển nhiên biết khu vực này có người, đang từ từ tụ tập về phía bên này.
Dựa theo tình thế này, không bao lâu nơi này sẽ bị yêu thú vây quanh.
Lúc này, thoát đi ngược lại sẽ trở thành mục tiêu của yêu thú, cho dù là dẫn yêu thú tới địa phương khác, cuối cùng cũng trốn không thoát độc khẩu của yêu thú.
Thạch Nham trong lòng hiểu rõ, sở dĩ tên đầu lĩnh bên trong không có giết bọn hắn, chính là muốn để cho bọn họ chạy trối chết, hy vọng bọn họ ba người có thể thu hút sự chú ý của yêu thú, để cho bọn hắn ở trong thạch động tránh thoát ải này.
Vì tránh phiền toái không cần thiết, từ lúc mới nhận thức, Thạch Nham đã nói cho mấy người hắn gọi là Đinh Nham, nhưng mà hai người Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp, đều rất ít khi gọi tên này.
Hôm nay Địch Nhã Lan hô đích danh tên của hắn, chứng tỏ nàng cực kỳ bất mãn với quyết định của Thạch Nham.
Mục Ngữ Điệp sắc mặt trắng bệch, buồn bã nói: "So với bị yêu thú ăn sạch sẽ, còn không bằng bị người 'Ám Minh' giết chết, Lan tỷ, chúng ta ở chỗ này tự sát đi, có chết cũng phải dẫn yêu thú lại đây."
"Các ngươi đến đây!" Thạch Nham cau mày, một tay cầm lấy một người, kéo hai người Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp đến góc chết của cửa thạch động, không để thân thể hai người lộ ra cửa động.
"Làm gì vậy?" Địch Nhã Lan vẻ mặt phẫn nộ, "Ngươi thật sự muốn chạy trốn sao?"
"Chạy trốn? Ta giống như nói vậy sao?" Thạch Nham nhếch miệng cười lạnh, vẻ mặt dữ tợn, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một cục sắt, giơ lên về phía hai nàng.
Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp ngẩn ngơ, chợt phản ứng lại, vẻ mặt đồng thời chấn động, cười lạnh rồi lặng lẽ rời xa cửa động kia.
Thạch Nham gật đầu, sau khi cảm thấy hai nàng tìm được vị trí tốt, đột nhiên từ bên cạnh nhanh chóng nhằm đến phía cửa động kia.
Thân thể hắn xuất hiện ở trước cửa động, đột nhiên cầm cục sắt trong tay ném vào cửa động, thân thể nhanh chóng xẹt qua cửa thạch động.
"Ầm!"
Tiếng nổ mạnh dữ dội, đột nhiên từ trong thạch động truyền ra, một đống lưỡi dao bén nhọn, ở trong động bay rít, trong đó có mấy chục lưỡi dao còn từ cửa động kia bay ra, bắn nhanh phá bụi cây bên ngoài cửa động thành mảnh nhỏ.
Tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương, đột nhiên từ trong động truyền ra.
"Lão Nhị!"
"Tiểu Tứ!"
"Đại ca, ta, ta trúng chiêu rồi!"
"..."
Trong thạch động, truyền ra tiếng gào thét đau đớn điên cuồng, mùi máu tươi nồng đậm cũng theo cửa động truyền ra.
Thạch Nham phất tay tới hướng Địch Nhã Lan, rồi tiến vào thạch động.
Đứng ở cửa động, mắt lạnh lùng nhìn thảm trạng trong động, Thạch Nham giọng mỉa mai nói: "Các vị, sảng khoái không?"
Trên mặt đất có ba người bị bắn thành tổ ong vò vẽ, toàn thân đều là lỗ máu, cái tên hán tử hào phóng kia cũng ở trong đó, đầu cũng bị xuyên thủng.
Trong thạch động, chỉ còn lại đầu lĩnh, thêm tên thanh niên nhỏ gầy, còn có một hán tử hơi béo.
Ba người này sở dĩ còn sống, là bởi vì bọn họ được ba người khác chắn, trên người tuy rằng cũng bị cắm lưỡi dao, nhưng không bị lưỡi dao của "Tinh lôi" bắn trúng chỗ yếu hại trí mạng.
Ba người còn sống, trên tứ chi đầy lỗ máu, bụng đầu lĩnh kia cũng có máu tươi đầm đìa, hiển nhiên thương tích không nhẹ.
Thạch động lớn như vậy, sau khi một quả "Tinh lôi" nổ mạnh, bọn họ ngay cả chỗ trốn cũng không có, nếu không có người che ở trước người bọn họ, vụ nổ như vậy sẽ không có một người sống sót.
"Ta muốn lột da ngươi!" Đại ca đầu lĩnh, con mắt trợn trừng, hận đến cực điểm.
"Tinh khí thật nồng đậm hà." Thạch Nham thâm hít sâu một hơi, biểu tình hưởng thụ.
Lúc nói chuyện, cơ thể hắn bắt đầu co rút, thân thể chậm rãi khô quắt lại.
Một dòng khí âm lãnh, điên cuồng, băng hàn, thô bạo, chậm rãi từ trong thân thể hắn lượn lờ đi ra, hình thành đám sương màu trắng xám bao trùm toàn thân hắn.
...
Sát Thần
Tiếng đánh mạnh vào nham thạch, một tiếng lại một tiếng vang lên.
Lực lượng cương mãnh vô cùng, oanh kích lên nhanh thạch chắn cửa động, cánh tay hai người Thạch Nham, Địch Nhã Lan run lên, vẻ mặt hoảng sợ.
"Bằng hữu bên trong, hãy buông tay! Bằng không ta không khách khí!"
Ngoài cửa động, một thanh âm âm hàn, lạnh lùng quát khẽ, "Võ Hồn của ta có thể cảm ứng được dấu vết sinh mệnh trong vòng hai trăm mét, ta biết các ngươi có ba người, chúng ta chỉ muốn tiến vào, tạm thời trốn tránh một chút, hãy giúp đỡ nhau!"
"Thạch động này là của chúng ta, mời các ngươi tự tìm lối thoát, không được mang tai hoạ đến đây."
Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, một thân Tinh Nguyên điên cuồng rót vào trong cánh tay, cánh tay hắn co rút lại, chậm rãi khô quắt, sương trắng nhè nhẹ lượn lờ.
"Nhanh tránh ra! Qua vài phút nữa, yêu thú sẽ tụ tập đến đây, đến lúc đó tất nhiên có yêu thú cấp cao xuất hiện, các ngươi không muốn chết, lập tức để chúng ta đi vào!" Một thanh âm chối tai, lo lắng quát lên.
"Cút ngay! Thạch động của chúng ta quá nhỏ, không thể chứa hết các ngươi!" Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không khách khí nói.
Huyệt động ba người bọn họ ẩn thân không lớn, chỉ có thể chứa sáu bảy người, tính luôn một khối nham thạch chặn cửa, trong động nhiều nhất chỉ có thể ẩn thân năm người, từ hô hấp bên ngoài động thì thấy đối phương có sáu người, thạch động không thể chứa nhiều người như vậy.
"Lão Nhị, ngươi và ta liên thủ, oanh kích mở ra!" Thanh âm âm lãnh của người đầu tiên, không kiên nhẫn trầm quát một tiếng.
"Được."
"Ầm! Ầm!"
Hai luồng sức mạnh điên cuồng mạnh mẽ, đồng thời oanh kích lên nham thạch, cự lực cuồn cuộn, mạnh mẽ từ bên trong nham thạch bùng nổ!
Tiếng nổ cực kỳ nặng nề vang lên, khối nham thạch mà Thạch Nham, Địch Nhã Lan hợp lực đẩy, vỡ vụn ra từng khối, tách ra thành mười khối.
"Ken két! Ken két!"
Từng khối nham thạch rơi xuống đất, cửa thạch động u ám, đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Ba thân ảnh, nhân cơ hội đó từ cửa động lủi vào.
Cầm đầu là một người khoảng ba mươi tuổi, mặc y phục Võ Giả màu bạc, khuôn mặt như hàn băng, vẻ mặt kiêu căng, hắn chỉ liếc mắt nhìn ba người Thạch Nham, rồi cười lạnh nói: "Chỉ có một cao thủ cảnh giới Nhân Vị, vậy mà lại dám ngăn cản chúng ta, thật không biết tự lượng sức mình!"
"Đại ca, mau giết bọn họ!" Một hán tử tuổi trẻ tướng mạo hào sảng, cấp bách nói: "Trong động chỉ có thể chứa sáu người, bọn họ chiếm vị trí, bọn An Nặc không vào được đó!"
"Ba người các ngươi lập tức cút đi, bằng không bây giờ ta sẽ động thủ giết người!" Võ Giả y phục màu bạc âm lãnh nói: "Các ngươi tuyệt không phải đối thủ của chúng ta! Chúng ta có hai cao thủ Nhân Vị, còn có bốn người cảnh giới Tiên Thiên, các ngươi đừng làm phiền chúng ta."
Cửa động, ba tên từ bên ngoài tiến vào, mắt lạnh lùng cùng nhìn Thạch Nham và Địch Nhã Lan, trên người có vầng sáng mờ chậm rãi hiện ra, chắc là tùy thời chuẩn bị hạ sát thủ.
"Đại ca, hai cô bé kia, chậc chậc!" Tên thanh niên thứ ba hơi chút nhỏ gầy, sau khi thích ứng cảnh u ám trong động, rốt cục phát hiện Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp đều là mỹ nữ hiếm thấy, nhịn không được lỗ mãng kêu lên. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Lão Tam, ngươi muốn mỹ nữ, hay là muốn huynh đệ bên ngoài sống sót?" Người cầm đầu nọ, hừ lạnh một tiếng.
Thanh niên nhỏ gầy kia xấu hổ cười cười, vội vàng nói: "Đại ca đừng nóng giận, ta chỉ nói giỡn thôi. Ta đương nhiên là lo lắng tánh mạng các huynh đệ, nữ nhân sao, chỗ nào mà không có, đúng không? Hà, lúc này chúng ta lấy được bảo bối trong động phủ của 'Lôi dực ngân lang', còn lo không có nữ nhân hưởng dụng sao, ha ha!"
"Các ngươi còn không đi?" Tên Võ Giả đầu lĩnh kia, sắc mặt chợt phát lạnh, xem ra chuẩn bị động thủ.
"Liều mạng!" Địch Nhã Lan tức giận quát một tiếng, cầm theo đoản kiếm sắp hạ thủ, hét lên: "Bên ngoài tất cả đều là yêu thú, cho dù chúng ta đi ra ngoài, cũng chỉ có đường chết!"
"Hắc hắc, các ngươi có thể trốn đi xa, tốt nhất giúp chúng ta dẫn dắt yêu thú rời đi xa một chút, như vậy chúng ta mới an toàn." Thanh niên hào phóng kia, cười ha ha: "Bằng không, ngươi cho là các ngươi có thể sống sót sao?"
"Lan tỷ, chúng ta đi ra ngoài." Thạch Nham hít sâu một hơi, mà bình tĩnh lại, không đợi Địch Nhã Lan nói thêm cái gì, một tay giữ chặt nàng, nói: "Đi mau, nhanh rời khỏi đây nói không chừng còn có thể thoát khỏi khu vực này."
Mục Ngữ Điệp đã sớm đứng lên, nhắm mắt theo sau đuổi kịp Địch Nhã Lan.
Lúc thân thể mềm mại của nàng đi qua bên cạnh thanh niên nhỏ gầy kia, thì hắn còn vươn tay ra, cười hì hì sờ đến cái mông của nàng, nói: "Mỹ nữ, thông cảm nha, nếu có cơ hội gặp lại, chúng ta sẽ thân cận hơn."
Trong mắt Mục Ngữ Điệp hàn quang chợt lóe, vội vàng bằng nhanh nhất tốc độ lao ra cửa động, nhưng vẫn bị tên nhỏ gầy kia, sờ soạng phần eo một hồi, trong lòng thống hận nghiến răng nghiến lợi.
Ngoài động, ba hán tử cảnh giới Tiên Thiên khác, đã sớm chờ đến sốt ruột.
Vừa thấy ba người Thạch Nham đi ra, ánh mắt dâm tà của ba hán tử quét lên người Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp một hồi, mới lưu luyến tiến vào cửa động kia, chậc chậc lấy làm kỳ nói: "Đại ca, không nghĩ tới còn có hai vị mỹ nữ, Võ Hồn của đại ca thật sự là lợi hại, cách xa như vậy mà vẫn biết nơi này có sơn động, nếu không có Võ Hồn thần kỳ của đại ca, thật đúng là chúng ta không dám đi vào động 'Lôi dực ngân lang' tìm bảo bối."
"Ha ha, lúc này chúng ta thu hoạch không nhỏ, lại còn có một quyển vũ kỹ Linh cấp! Trở lại Thần Hữu đế quốc, chúng ta chỉ dùng một quyển vũ kỹ Linh cấp, là có thể đổi lấy những thứ sáu người chúng ta cần. Đến lúc đó, nữ nhân dạng nào mà chúng ta tìm không có!" Trong động đại hán hào phóng kia thấp giọng cười nói.
"Đều là Võ Hồn của đại ca thần kỳ, lại có thể dò xét ra dao động sinh mệnh ở chung quanh, thật lợi hại."
Một bọn sáu người, cưỡng ép chiếm lấy sơn động của ba người Thạch Nham, sau đó ở trong động nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Ba người các ngươi, tốt nhất lập tức cút xa một chút, bây giờ chạy trối chết còn kịp, bằng không chờ toàn bộ yêu thú tụ tập đến đây, các ngươi chỉ có con đường chết!" Trong động, thanh âm tên đầu lĩnh lạnh như băng kia, không vội không chậm truyền đến: "Tiếp tục đứng ở cửa động, đừng trách ta không khách khí, trực tiếp xử lý các ngươi."
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Thạch Nham khuôn mặt lạnh như băng, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Một tiếng yêu thú tru lên, từ bốn phương tám hướng truyền đến, đám yêu thú hiển nhiên biết khu vực này có người, đang từ từ tụ tập về phía bên này.
Dựa theo tình thế này, không bao lâu nơi này sẽ bị yêu thú vây quanh.
Lúc này, thoát đi ngược lại sẽ trở thành mục tiêu của yêu thú, cho dù là dẫn yêu thú tới địa phương khác, cuối cùng cũng trốn không thoát độc khẩu của yêu thú.
Thạch Nham trong lòng hiểu rõ, sở dĩ tên đầu lĩnh bên trong không có giết bọn hắn, chính là muốn để cho bọn họ chạy trối chết, hy vọng bọn họ ba người có thể thu hút sự chú ý của yêu thú, để cho bọn hắn ở trong thạch động tránh thoát ải này.
Vì tránh phiền toái không cần thiết, từ lúc mới nhận thức, Thạch Nham đã nói cho mấy người hắn gọi là Đinh Nham, nhưng mà hai người Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp, đều rất ít khi gọi tên này.
Hôm nay Địch Nhã Lan hô đích danh tên của hắn, chứng tỏ nàng cực kỳ bất mãn với quyết định của Thạch Nham.
Mục Ngữ Điệp sắc mặt trắng bệch, buồn bã nói: "So với bị yêu thú ăn sạch sẽ, còn không bằng bị người 'Ám Minh' giết chết, Lan tỷ, chúng ta ở chỗ này tự sát đi, có chết cũng phải dẫn yêu thú lại đây."
"Các ngươi đến đây!" Thạch Nham cau mày, một tay cầm lấy một người, kéo hai người Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp đến góc chết của cửa thạch động, không để thân thể hai người lộ ra cửa động.
"Làm gì vậy?" Địch Nhã Lan vẻ mặt phẫn nộ, "Ngươi thật sự muốn chạy trốn sao?"
"Chạy trốn? Ta giống như nói vậy sao?" Thạch Nham nhếch miệng cười lạnh, vẻ mặt dữ tợn, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một cục sắt, giơ lên về phía hai nàng.
Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp ngẩn ngơ, chợt phản ứng lại, vẻ mặt đồng thời chấn động, cười lạnh rồi lặng lẽ rời xa cửa động kia.
Thạch Nham gật đầu, sau khi cảm thấy hai nàng tìm được vị trí tốt, đột nhiên từ bên cạnh nhanh chóng nhằm đến phía cửa động kia.
Thân thể hắn xuất hiện ở trước cửa động, đột nhiên cầm cục sắt trong tay ném vào cửa động, thân thể nhanh chóng xẹt qua cửa thạch động.
"Ầm!"
Tiếng nổ mạnh dữ dội, đột nhiên từ trong thạch động truyền ra, một đống lưỡi dao bén nhọn, ở trong động bay rít, trong đó có mấy chục lưỡi dao còn từ cửa động kia bay ra, bắn nhanh phá bụi cây bên ngoài cửa động thành mảnh nhỏ.
Tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương, đột nhiên từ trong động truyền ra.
"Lão Nhị!"
"Tiểu Tứ!"
"Đại ca, ta, ta trúng chiêu rồi!"
"..."
Trong thạch động, truyền ra tiếng gào thét đau đớn điên cuồng, mùi máu tươi nồng đậm cũng theo cửa động truyền ra.
Thạch Nham phất tay tới hướng Địch Nhã Lan, rồi tiến vào thạch động.
Đứng ở cửa động, mắt lạnh lùng nhìn thảm trạng trong động, Thạch Nham giọng mỉa mai nói: "Các vị, sảng khoái không?"
Trên mặt đất có ba người bị bắn thành tổ ong vò vẽ, toàn thân đều là lỗ máu, cái tên hán tử hào phóng kia cũng ở trong đó, đầu cũng bị xuyên thủng.
Trong thạch động, chỉ còn lại đầu lĩnh, thêm tên thanh niên nhỏ gầy, còn có một hán tử hơi béo.
Ba người này sở dĩ còn sống, là bởi vì bọn họ được ba người khác chắn, trên người tuy rằng cũng bị cắm lưỡi dao, nhưng không bị lưỡi dao của "Tinh lôi" bắn trúng chỗ yếu hại trí mạng.
Ba người còn sống, trên tứ chi đầy lỗ máu, bụng đầu lĩnh kia cũng có máu tươi đầm đìa, hiển nhiên thương tích không nhẹ.
Thạch động lớn như vậy, sau khi một quả "Tinh lôi" nổ mạnh, bọn họ ngay cả chỗ trốn cũng không có, nếu không có người che ở trước người bọn họ, vụ nổ như vậy sẽ không có một người sống sót.
"Ta muốn lột da ngươi!" Đại ca đầu lĩnh, con mắt trợn trừng, hận đến cực điểm.
"Tinh khí thật nồng đậm hà." Thạch Nham thâm hít sâu một hơi, biểu tình hưởng thụ.
Lúc nói chuyện, cơ thể hắn bắt đầu co rút, thân thể chậm rãi khô quắt lại.
Một dòng khí âm lãnh, điên cuồng, băng hàn, thô bạo, chậm rãi từ trong thân thể hắn lượn lờ đi ra, hình thành đám sương màu trắng xám bao trùm toàn thân hắn.
...
Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Sát Thần
Story
Chương 36: Bạo!
6.7/10 từ 11 lượt.