Sát Thần

Chương 237: Cổ thành cự thạch

Cách xa mười mét.

Thạch Nham cứ như vậy đứng cách Thái dương chi tinh không xa, hắn có thể cảm ứng được Thái dương chi hỏa cuồn cuộn của Thái dương chi tinh đang liên tục rót vào trái tim hắn.

Chỗ trái tim hắn, có Tinh Thần Võ Hồn của Tinh thân từ Tam Thần Giáo.

Ban đầu, Tinh Thần Võ Hồn này chỉ có thể hấp thu được lực lượng ngôi sao, vốn không thể hút được chút ánh sáng mặt trời kia, nhưng mà lần này khi đối mặt với Thái dương chi tinh, trong khoảng khắc thái dương lực tiến vào thân thể hắn thì Tinh Thần Võ Hồn đã phát huy tác dụng, cũng hấp thu luôn thái dương lực.

Chuyện này có nguyên nhân gì?

Thạch Nham biết, đây cũng không phải đơn giản như lời của Huyền Băng Hàn Diễm. Không phải vì thái dương cũng thuộc loại ngôi sao, mà có thể hấp thu được thái dương lực đơn giản như vậy.

Nếu thật sự là như vậy, Tam Thần Giáo sẽ không phân chia Viêm Nhật Võ Hồn, Tinh Thần Võ Hồn, giữa Viêm Nhật Võ Hồn và Tinh Thần Võ Hồn nhất định là ban đầu có điểm khác nhau, nhất định là không giống nhau.

Nhưng nếu không phải như vậy, vì saoTinh Thần Võ Hồn này lại có thể hấp thu thái dương lực chứ?

Thạch Nham cau mày, từng suy nghĩ như ánh chớp lóe lên trong đầu hắn, dường như hắn mơ hồ đã nắm được điểm gì đó.

Lực lượng kỳ dị bên trong huyệt đạo tràn ra!

Một tia chớp xẹt qua, Thạch Nham bỗng nhiên hiểu ra.

Trong khoảng thời gian này, trái tim hắn hấp thu không ít năng lượng thần bí kia, nó có thể khiến cho Bất Tử Võ Hồn và Thạch Hóa Võ Hồn phát sinh biến hóa, chẳng phải là cũng có thể làm cho Tinh Thần Võ Hồn xảy ra biến dị tốt sao, khiến cho nó tiến hóa đến mức kỳ diệu thế này sao?

Chắc hẳn là như vậy!

Thạch Nham khẳng định gật đầu.

"Vù vù!"

Địa tâm hỏa ở trong Thái dương chi tinh đang hấp thu năng lượng cực nóng của Thái dương chi hỏa, một đám Thái dương chi hỏa như từng con hỏa xà, biến mất trong vầng hỏa viêm của Địa tâm hỏa, trở thành một phần năng lượng của Địa tâm hỏa, khiến cho hỏa viêm lực của Địa tâm hỏa phát sinh biến hóa kỳ diệu.

Cách xa mười mét, Thạch Nham vẫn không nhúc nhích, nhưng Tinh Thần Võ Hồn trong thân thể cũng đang hấp thu kia thái dương lực của Thái dương chi tinh, tranh đoạt năng lượng từ Thái dương chi tinh với Địa tâm hỏa.

Bị hai người hấp thu, ánh sáng mặt trời cực nóng chói mắt, bắt đầu ảm đạm đi từng chút một.

Thiên ngoại thiên thạch vốn đỏ rực cũng bắt đầu mất dần đi ánh sáng rực rỡ, đang từ từ biến thành thiên thạch bình thường. Trong lặng lẽ, tia sáng hỏa viêm của thiên ngoại thiên thạch đã giảm đi mấy lần.


Khối thiên thạch cực nóng đã dần dần không thấy nữa.

Toàn bộ sa mạc nóng bức đều theo năng lượng bên trong Thái dương chi tinh xói mòn, mà dần trở nên mát mẻ hơn.

- Có cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều không?

- Ừ ha, hình như nhiệt độ bên trong sa mạc này đang hạ thấp xuống từng chút.

- Ừm rất thoải mái, xem ra nơi này đang phát sinh biến hóa, không biết loại biến hóa này có thể khiến cho chúng ta tìm ra đường trở về không nữa?

- Ai biết được, thật sự không muốn ở lại chỗ quỷ quái này đâu, trời ơi, cứ đi như thế này không biết khi nào thì mới là cuối đường nữa.

- Đừng có nói nhảm, chúng ta tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên, vì giết chết dư nghiệt của Dương gia. Bây giờ đám Dương Mộ còn chưa gặp một ai, cho dù là tìm được đường trở về, chẳng lẽ các ngươi còn có mặt mũi trở về hay sao?

"..."

Đám Võ Giả đến từ thế lực khắp Vô Tận hải tụ tập lại một chỗ, tụ ba tụ năm, thấp giọng thảo luận cái gì đó.

Một mình Tào Chỉ Lam lẻ loi ngồi ở một bên, lông mi nhíu chặt lại, bên trong đôi mắt khiến người ta mê hoặc lóe ra điểm sáng.

Lặng lẽ phóng ra Linh Thần Võ Hồn, Tào Chỉ Lam bắt đầu quan sát bốn phía, từ biến hóa rất nhỏ của không khí trong sa mạc, mà cảm ứng điều dị thường của sa mạc này.

Một lát sau, Tào Chỉ Lam đột nhiên đứng lên, nói:

- Có thể đi qua xem rồi, ta phát hiện bên kia đã không có dao động hỏa viêm mạnh mẽ, cũng không có tinh thần công kích có thể tiêu diệt linh hồn chúng ta, hiện tại đi qua là thích hợp, chắc sẽ không có gì hung hiểm đâu.

- Nghe theo cô!

Phan Triết bỗng nhiên đứng lên.

Nửa canh giờ sau.

Bốn người Tào Chỉ Lam, Trác Nghiên Tình, Cổ Linh Lung, Phan Triết đã đi nhưng quay lại, một lần nữa đi đến chỗ cách Thái dương chi tinh kia hơn mười mét, từ xa nhìn đến Thái dương chi tinh kia nhưng vẻ mặt bọn họ cực kỳ quái dị.

- Tên Thạch Nham đâu?

Cổ Linh Lung buồn bực bắt đầu ồn ào lên


- Tiểu tử lại biến mất, bây giờ chúng ta phải làm sao tìm hắn chứ?

Tào Chỉ Lam vẫn không nói chuyện, chỉ có vẻ mặt quái dị nhìn Thái dương chi tinh kia, trong tâm hồn thiếu nữ đã nhấc lên hồi sóng to gió lớn.

Đây vẫn là Thái dương chi tinh sao?

Đây rõ ràng chỉ là một khối thiên ngoại thiên thạch bình thường thôi!

Thái dương chi tinh đến từ trong trung tâm thái dương, có được hỏa viêm lực tinh thuần của thái dương, sao nó lại biến thành bộ dáng này?

Là ai mà trong thời gian ngắn như vậy đã hấp thu sạch sẽ thái dương lực trong Thái dương chi tinh chứ?

Là Thạch Nham sao?

Trong lòng Tào Chỉ Lam xuất hiện dấu hỏi thật to, nhìn chằm chằm Thái dương chi tinh đã biến thành tảng đá bình thường, hồi lâu sau vẫn không nói gì.

Lần đầu tiên, nàng xuất hiện cảm giác nắm giữ được Thạch Nham, cảm thấy ở trên người Thạch Nham có rất nhiều điều thần bí, cũng đã khiến cho nàng khó mà nhìn thấu.

Linh Thần Võ Hồn của nàng là dễ dàng nhìn thấu lòng người nhất, biết được tất cả Võ Hồn kỳ dị, thủ đoạn tiềm tàng của đối phương.

Hôm nay, ngay cả nàng cũng có ý nghĩ nhìn không thấu Thạch Nham, thậm chí điều này làm cho nàng có cảm xúc thấp thỏm lo âu, nàng không thích ứng được chuyện ai có thể thoát khỏi bàn tay khỏi cảm ứng của nàng, nàng cực kỳ ghét cái cảm giác này.

Hai người Phan Triết và Trác Nghiên Tình cũng biết một ít truyền thuyết có liên quan đến Thái dương chi tinh, hai người cũng đều ngơ ngác nhìn Thái dương chi tinh biến thành đá thường kia, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Rất lâu sau đó.

- Ta nghĩ, tên Thạch Nham kia chắc là đã rời khỏi, ừm, hiện tại chúng ta phải làm là xác định phương hướng của hắn.

Tào Chỉ Lam hít sâu một hơi, thả ra Linh Thần Võ Hồn cảm ứng trong chốc lát, đột nhiên chỉ về một phương hướng

- Bên kia, dường như bên kia có dao động của lực lượng!

Dừng một chút, Tào Chỉ Lam đột nhiên khẽ "Ồ" một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp có chút kỳ quái.

- Thế nào rồi?

Phan Triết hỏi.


- Các ngươi có phát hiện hay không, sa mạc bây giờ đã không giống với lúc chúng ta vào? Các ngươi thả ra tinh thần lực, có phải không còn bị cản trở hay không? Rốt cuộc Võ Hồn của ta bây giờ đã có thể bao trùm đến phạm vi bình thường. Ừm, bên kia, bên kia nhất định có tồn tại trận pháp và kết giới, ta nghĩ chắc là chúng ta có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Tào Chỉ Lam thản nhiên nói.

- Thật vậy sao!

Cổ Linh Lung hét ầm lên

- Sa mạc này biến thành càng lúc càng mát, lực lượng quái dị cản trở bao phủ trong sa mạc hình như cũng đã biến mất hết.

- Đúng vậy, tất cả biến hóa đều do khối thiên thạch này.

Trác Nghiên Tình nhìn Thái dương chi tinh biến thành tảng đá bình thường

- Quả thật, là vì khối Thái dương chi tinh, bởi vì sự biến hóa của nó mà toàn bộ sa mạc đều thay đổi theo.

- Ta biết rồi!

Thân thể mềm mại của Tào Chỉ Lam chấn động, hai mắt sáng ngời, kinh hãi quát lên:

- Toàn bộ sa mạc đều là một trận pháp quỷ dị! Mà khối Thái dương chi tinh này chính là nguồn năng lượng của toàn bộ trận pháp, cũng chính là trận nhãn. Chờ toàn bộ năng lượng bên trong trận nhãn biến mất, trận pháp to lớn hùng vĩ này lập tức mất đi tác dụng, thế nên lúc này mới hiện ra bộ mắt vốn có của nó.

- Trời ạ, có lớn trận pháp như vậy sao?

Cổ Linh Lung che miệng hô lên.

- Có!

Tào Chỉ Lam gật đầu, trầm ngâm một lát, nói:

- Chắc không cần tiếp tục ở lại chỗ này, ta cảm giác được ở phương hướng kia chính là truyền tống trận rời đi. Ừm, chúng ta có thể đi qua. Ta nghĩ, chắc hẳn Thạch Nham cũng theo bên kia rời đi.

Chỉ chốc lát sau.

Đoàn người Tào Chỉ Lam quả nhiên phát hiện một trận pháp cổ trong sa mạc, trận pháp cổ này cực kỳ tương tự với cái mà bọn họ dùng tiến vào sa mạc.

Không có do dự nhiều, những người này đều đứng lên trên, sau khi ánh sáng hồng lóe lên thì bọn họ cũng biến mất không còn tung tích khỏi sa mạc này. Nguồn: http://truyenfull.vn


... ... ... ... ... ... ... ... ...

Rừng rậm bao la bát ngát, thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm, bên trong rừng rậm điểu ngữ hương hoa, không khí tươi mát đập vào mặt, làm người ta vui vẻ sảng khoái, toàn thân thoải mái.

Phía trên một gốc cổ thụ chọc trời, Thạch Nham ẩn thân trong khóm lá rậm rạp, cách mặt đất trăm mét, nhìn ra đằng xa.

Sau khi theo trận pháp cổ trong sa mạc truyền tống đến nơi đây, ngay từ đầu Thạch Nham còn tưởng mình quay trở về Vô Tận hải, đến hòn đảo nào đó có linh khí bức người. Nhưng mà, sau khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hắn lập tức biết hắn đã nghĩ sai, hắn vẫn còn trong Chiến Trường Thâm Uyên.

Trời xanh quang đãng, từng đóa mây trắng, nhưng không có nhật nguyệt tinh thần, không phát hiện được bên trong Tinh Thần Võ Hồn có lực lượng ngôi sao rót vào.

Thế giới không có nhật nguyệt tinh thần hiển nhiên không phải là Vô Tận hải, nơi này còn trong Chiến Trường Thâm Uyên, chỉ là hoàn cảnh đã biến hóa mà thôi.

Nơi này tuy là Chiến Trường Thâm Uyên, nhưng mà thiên địa linh khí lại cực kỳ nồng đậm, hiình như có khác biết rất lớn với lời của đám người Dương Mộ.

Theo như lời của đám người Dương Mộ thì thiên địa linh khí bên trong Chiến Trường Thâm Uyên cực kỳ loãng, ở trong này không thích hợp cho Võ Giả tu luyện, nơi này chính là chiến trường thời cổ đại, chỉ có xác chết cổ, chỉ có những kẻ thám hiểm, vốn không có Võ Giả sinh sống ở đây.

Nhưng đứng chỗ trên cao trăm mét, Thạch Nham dõi mắt trông về phía xa, lại phát hiện bên trong rừng rậm rộng lớn, tràn trề sinh cơ.

Ở chỗ cực xa, hình như còn tồn tại một tòa thành trấn hùng vĩ, toàn bộ thành trấn kia đều dùng cự thạch xây thành, cờ màu trên thành bay phất phới, dường như còn có thể mơ hồ nhìn thấy có người đi lại.

Vị trí cổ thành cự thạch kia các Thạch Nham hơn mười dặm, cả tòa thành thị đều được bao phủ dưới lực lượng thần bí nào đó, khiến cho Thạch Nham khó có thể dùng thần thức nhìn trộm.

Nhìn về phía xa chỗ xa hơn, vẫn lại là rừng rậm vô tận, thậm chí trong tai còn có thể nghe được tiếng rống khủng bố của một ít yêu thú.

Nơi này, không có khác biết quá lớn với bên ngoài, có linh khí, có yêu thú, hình như còn có Võ Giả, nhưng không có nhật nguyệt tinh thần.

Ở chỗ trên cao trăm mét quan sát trong chốc lát, Thạch Nham trầm ngâm một hồi rồi quyết định đi chỗ cổ thành cự thạch xem sao, xem trong đó thật sự có Võ Giả sinh hoạt hay không .

"Ầm!"

Như một con chim to, Thạch Nham lao người bay xuống dưới, vững vàng hạ xuống trên mặt đất.

Bỗng chốc, một luồng năng lượng cực kỳ âm nhu giống như hàng tỉ dây thừng, đột nhiên quấn quanh toàn thân hắn, sau khi hắn hạ xuống đất lại đột nhiên phát hiện mình bị giam cầm lại, toàn thân không thể động đậy.

- Dị tộc nhân chết tiệt!

Một tiếng nói thầm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến bên tai Thạch Nham, giọng nói đến từ phía sau.

Thạch Nham muốn quay đầu nhìn về phía sau nhìn người nhọ, nhưng phát hiện cổ khó có thể xoay được, rồi bỗng hắn liền ngửi được một mùi hoa lan thơm ngát, mùi thơm chui vào thức hải khiến cho hắn choáng váng hoa mắt, ngã xuống hôn mê đi.

Sát Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sát Thần Truyện Sát Thần Story Chương 237: Cổ thành cự thạch
6.7/10 từ 11 lượt.
loading...