Sát Thần
Chương 1347: Huyết chiến
Tất cả võ giả ở trong vực hư không loạn lưu thần trí đều bị mê hoặc, lộ ra vẻ thần hồn điên đảo.
Bất luận nam nữ, bây giờ đều bị vẻ xinh đẹp của Tử Diệu mị hoặc, làm cho tâm hồn thất thủ, mất đi lý trí.
Đó là một tà lực vô cùng quỷ mị, trùng kích thức hải chủ hồn của mọi người, làm cho bọn họ bị ảnh hưởng mà không làm gì được.
Thạch Nham hoảng sợ, không dám tiếp tục ở lại, quay đầu lùi ra sau, thần sắc cực kỳ kiên quyết.
Nếu không phải hắn có căn nguyên ba động trong óc, không phải hắn cũng nhìn được năng lượng thần bí đó thì bây giờ linh hồn tế đài của hắn cũng sẽ bị xâm nhập, làm mất đi lý trí.
Hắn hiểu rõ, Tử Diệu dùng loại năng lượng thần bí vô ảnh vô hình này phóng ra thần thức khổng lồ, trực tiếp xâm nhập vào trong óc của mọi người, mệ hoặc chủ hồn ủa bọn họ, làm cho bọn họ hoa mắt chóng mặt, không chịu nổi như bây giờ.
Trong tất cả mọi người, chỉ có hắn tiếp xúc với năng lượng thần kỳ huyền diệu đó, nhận ra không ổn mới thoát khỏi mê hoặc, toàn thân trở ra.
Hắn cũng không dám ở lại nữa.
Lúc này, vừa lùi ra sau, phó hồn của hắn cũng chuyển động, chủ động liên kết với Thần Ân tinh, dùng ý thức linh hồn để xuyên qua thông đạo.
"Xích lạp!"
Một cửa không gian sáng chói đột nhiên hiện ra sau lưng hắn, bên trong cửa là hình ảnh của VôTan hải rộng lớn.
Thân là người đứng đầu của Thần Ân đại lục, người ở bất kỳ đâu cũng có thể nháy mắt trở về lục địa. Đây là một thần thông đặc thù của người dung hợp với căn nguyên của đại lục.
Hắn biết, Thần Chủ chắc chắn có thể. Bây giờ hắn đang suy đoán, đoán xem Thần Chủ có về cổ Thần đại lục, chờ cơ hội thích hợp rồi lại tới hay không.
Mọi người ở đây tạm thời đều bị mê hoặc tâm trí, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm cực lớn, thể nhưng hắn biết với tu vi bây giờ của hắn thì dù có hiểu được năng lượng thần bí này cũng không làm gì được.
Huống hồ, mọi người ở đậy, người mà hắn nhớ nhất lại là Tử Diệu.
Thế nhưng Tử Diệu lại là người gây nên tất cả việc này. Quả thật là tạo hóa trêu ngươi.
Hắn tạm lánh mũi nhọn, đi đến bên cạnh cửa không gian, chuẩn bị quay về Thần Ân đại lục.
Hai mắt Tử Diệu xoay chuyển, nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, giống như tò mò không hiểu vì sao hắn có thể thoát khôi tâm linh mị hoặc, vẫn có thể chạy trốn.
Sau khi dung hợp trở về bản thể cự xà, vẻ vô tình lạnh như băng của Tử Diệu thay đổi rất lớn, có cảm xúc cực kỳ phong phú, như trở thành một sinh linh sống động. Nàng ta thấy Thạch Nham chuẩn bị đi thì lại truyền âm: "Tại sao ngươi phải đi? Ta có ăn ngươi đâu? Nhiều người như vậy, chỉ có ngươi ta không hạ thủ, sao ngươi không ở lại giúp ta?"
Giọng nói, linh hồn ba động lần này của nàng ta đều giống hệt như Tử Diệu chân chính.
Giống như linh hồn của Tử Diệu đã trở lại.
Thế nhưng Thạch Nham lại không dám tin, ngay cả đáp lại một câu cũng không, phong bế thức hải, giậm chân tại chô, chuẩn bị độn đi.
Hai mắt Tử Diệu đột nhiên biến thành lạnh như băng. Nàng hừ lạnh, tiếng hừ như ẩn chứa ma lực vô tận, như xoay chuyển sóng không gian, làm cho cửa không gian của Thạch Nham như bị tầng tầng sóng ngăn chặn, cảnh Vô Tân hải bên trong cũng trở nên vô cùng mơ hồ.
"Không biết điều!" Tử Diệu lộ vẻ không vui.
Sắc mặt Thiên Tà âm lãnh, không đợi Tử Diệu phân phó đã hóa thành một đạo hồng quang, lướt qua mấy người Thần tộc, Huyền Hà, lập tức xuất hiện ở bên cạnh Thạch Nham, muốn bắt lấy hắn.
Thạch Nham vô cùng kinh hãi. Đến tận lúc này hắn mới tỉnh táo lại, từng ý niệm xoẹt qua trong đầu hắn.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, nếu chỉ dựa vào sức của một mình hắn thì đừng nói chạy thoát, ngay cả sống sót cũng quá gian nan. Bây giờ Tử Diệu cực kỳ quỷ dị đáng sợ, không phải một mình hắn có thể chống lại.
Nếu muốn trốn thoát khỏi Tử Diệu thì chỉ có cách làm cho mọi thứ loạn hẳn lên, phải có thật nhiều người.
Ý niệm này vừa sinh ra đã được hắn chấp nhận. Hắn nhíu mày, làm cho thần thức đã biến hóa của hắn lan rộng ra ngoài trong nháy mắt.
Trong thần thức kia có thêm vào một loại hàn liệt thanh lọc, chuyên môn dùng để rửa tội linh hồn, khiến cho lý trí khôi phục được thanh tỉnh.
Đúng như hắn nghĩ, lực lượng này quả nhiên có hiệu quả thân kỳ! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Tể đài của Áo Đại Lệ ở gần đấy nhất, bị hàn liệt này thẩm thấu vào, làm cho Áo Đại Lệ giật mình một cái, lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên kinh hộ: "Sao lại như thế này?"
Ý thức linh hồn của hắn khuếch tán ra khắp nơi, rất nhanh sau Huyền Hà, A Đại Lạp, Phì Liệt Đặc cũng đều tỉnh lại, ngay cả tộc nhân của Thần tộc cũng được hắn đánh thức. Tất cả mọi người vừa tỉnh lại thì biến sắc, ngưng kết lực lượng, thúc dục áo nghĩa, hình thành tầng tầng phong ấn, khóa linh hồn tế đài của mình lại.
Bọn họ đều biết vừa rồi bị Tử Diệu đoạt tâm trí, lần này thông minh hơn, phong bể tế đài và thức hải, tránh cho tâm linh bị xâm nhập lần nữa.
"Thạch Nham, có chuyện gì vậy?" Người tỉnh dậy đầu tiên là Áo Đại Lệ, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Thạch Nham liền biết ngay người vừa cứu bọn họ là hắn, vội vàng hỏi.
"Thiên Tà, ngươi quả thực điên rồi!"
Huyền Hà cười lạnh, hóa thành một dòng huyết hà, bắn về phía ThiênTà.
Lúc này Thiên Tà đã đang xuất thủ, muốn bắt lấy Thạch Nham.
Huyền Hà đã phát hiện ra chỉ có Thạch Nham có thể phá tâm linh mị hoặc của Tử Diệu, một khi Thạch Nham bị bắt thì mọi người không có một chút cơ hội phản kháng nào nên thi triển toàn lực, muốn cứu lấy Thạch Nham.
Những người cũng hiểu được như hắn là không ít. Phì Liệt Đặc, thánh thú Thanh Long, Lôi Địch cũng giểu ra, tụ tập bên cạnh Thạch Nham, vây quanh hắn, tránh không cho hắn bị Thiên Tà bắt đi.
"Bảo vệ tiểu tử kia!" Sau khi sững sờ A Đại Lạp cũng hiểu ra, lập tức ra lệnh.
Người của Minh Hoàng tộc cũng chuyển động, tụ tập bên cạnh Thạch Nham, liên thủ giúp Huyền Hà tạo áp lực với Thiên Tà.
Quanh người Thiên Tà có hồng quang vạn trượng, từng đạo hồng quang đều truyền ra giọng nói kỳ dị, giống như sinh mệnh có ý thức đang nói chuyện với nhau. Vực ngoại thần quang này giống hệt với loại mà Tử Diệu nắm giữ, có cùng khí tức với căn nguyên thiên hỏa, huyền ảo hơn quang minh áo nghĩa của Thần tộc không ít.
"Hưu hưu hưu!"
Hai mắt Huyền Hà trở nên đỏ tươi, từ đồng tử của hắn bay ra từng dòng huyết hà đặc sệt. Huyết hà từ từ lộ ra mùi máu tươi nồng đậm, máu loãng dần ngưng tụ lại rồi nở tung, bay ra từng dòng huyết khí. Huyết khí ngưng kết lại với nhau như hóa thành một con huyết long, ẩn chứa khi tức tử vong, như muốn dẫn tất cả sinh linh vào chỗ chết.
Ở sâu trong huyết hà lại phát ra sinh cơ bừng bừng. Sinh cơ đó không những không đối chọi với tử vong mà còn kích phát lực tử vong, làm cho nó càng trở nên kinh thiên động địa.
Vạn trượng hồng quang của Thiên Tà bị huyết hà của Huyền Hà bao phủ, thế nhưng thần sắc của Thiên Tà vẫn như thường, lạnh lùng nói: "Huyền Hà, trước kia ngươi ngang với ta, thế nhưng bây giờ ngươi kém ta nhiều rồi."
Từng đạo hồng quang như tiềm long thâm uyên, ngạnh sinh sinh xuyên qua khỏi huyết hà, lại vọt về phía Thạch Nham.
"Phốc!"
Huyền Hà phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi ngưng kết trong hư không tạo thành một mũi khoan bằng máu, đột nhiên tỏa ra sinh mệnh ba động cực kỳ lớn.
"Huyết tế!"
Huyền Hà hét lên, sau đó huyết hà như bị đun lên, như nham thạch nóng chảy trở nên nóng bỏng vô cùng, liên tục bạo liệt.
Một con huyết long đỏ tươi, hai mắt đỏ sẫm, lộ ra tử ý đậm đặc, bên trong cơ thể lại ẩn chứa sinh mệnh ba động vô cùng khủng bố trực tiếp được ngưng kết lại trong huyết hà, bộc phát ra ngoài, lao về phía Thiên Tà.
Thiên Tà bất vi sở động, thân thể đột nhiên biến ảo, hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Hắn lập tức ngưng kết lại phía sau Thạch Nham, giơ tay lên muốn bắt lấy Thạch Nham.
"Đi!"
Thạch Nham trấn định dị thường, phun một ngụm tiên huyết lên trên huyết kiếm. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ huyết đồng trên huyết kiếm đều mở ra, trở nên tà dị vô cùng. Vô số huyết đồng chớp động trên huyết kiếm, làm cho huyết kiếm trở nên vô cùng tà ác, hóa thành một đạo huyết quang, trực tiếp đâm về phía Thiên Tàế
Sau khi hắn được biến đổi thì huyết dịch trong người không còn là Bất tử ma huyết nữa mà là một loại tinh huyết kỳ diệu mà hắn chưa thể lĩnh ngộ được.
Huyết dịch đó ẩn chứa lực lượng kỳ diệu, làm cho việc lưu chuyển khí tức, năng lượng cao hơn Bất tử ma huyết rất nhiều, khác biệt như huyết dịch của nhân loại và Bất tử ma huyết vậy. Cũng nhờ đó mà toàn bộ huyết đồng của huyết kiếm được mở ra trong nháy mắt, làm cho lực lượng được đề cao rất nhanh.
"Oanh!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, huyết kiếm kia hóa thành huyết đồng yêu dị, đâm thẳng vào ngực Thiên Tà.
Xương cốt của Thiên Tà như vỡ vụn, vẻ thong dong trên mặt hắn biến mất, hoảng sợ nhìn về phía huyết đồng trên ngực mình, giống như cực kỳ ngạc nhiên.
"Nhục giáp!"
Thạch Nham thầm hô trong lòng, một huyết thuẫn đột nhiên hiện ra bên ngoài hắn, nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân hắn.
Sau khi thần thức thay đổi, hắn lột xác thành hình thái đã hiện ra lúc trước. Quanh người toàn là gai nhọn, sau lưng là một đôi cốt cánh cực lớn, móng vuốt sắc bén như đao, máu tươi trong cơ thể như liệt hỏa thiêu đốt, một năng lượng hủy thiên diệt địa điên cuồng chuyển động trong toàn thân gân mạch, huyết nhục, cốt hải, lục phủ ngũ tạng của hắn.
Vào lúc này, Thạch Nham có tự tin ngạo thị thiên hạ, có lực chống lại võ giả Bất Hu.
Huyền đồng đâm vào trong ngực Thiên Tà lấp lóe hào quang đỏ tươi đầy yêu dị, giống như con nhím, đột nhiên bắn ra vô số huyết quang, tất cả đều đâm vào lồng ngực của Thiên Tà.
Thiên Tà không nhịn được hét lên một tiếng, vô cùng sợ hãi, quát: "Hình thái sinh mệnh của ngươi không ngờ đạt tới trình độ của Thị Huyết trước kia, quả không hổ là người thừa kế của hắn."
"Thùng thùng!"
Bên trong Thiên Tà truyền ra tiếng tinh thần tạc liệt cực lớn, một lực lượng có thể sánh với cường giả Bất Hủ tam trọng thiên đột nhiên phát ra từ ngực hắn. Huyết đồng kia như một quả bóng cao su, lập tức bị băn ra ngoài.
Cự lực thuận thể đánh tới, lực lượng ngưng tụ lại, đánh về phía Thạch Nham như muốn bao phủ hắn lại.
Lực uy hiếp mà Thiên Tà bùng nổ vào lúc này có thể so sánh với Thần Chủ Bố Lai Ân, cao thủ ngự hồn Minh Hạo, cực kỳ đáng sợ.
"Ngươi dám!"
Phì Liệt Đặc, Lôi Địch và thánh thú Thanh Long cùng hét lớn, đồng thời xuất thủ, thi triển huyền diệu.
Trong bảo tọa trên đầu Hủy, Tử Diệu ngồi đó quan sát phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người Thạch Nham, lộ ra vẻ động dung.
Giống như hình thái chiến đấu mới sau khi đã kích phát năng lượng thần bí đó của Thạch Nham làm cho nàng ta nhớ ra chuyện gì.
Sát Thần
Bất luận nam nữ, bây giờ đều bị vẻ xinh đẹp của Tử Diệu mị hoặc, làm cho tâm hồn thất thủ, mất đi lý trí.
Đó là một tà lực vô cùng quỷ mị, trùng kích thức hải chủ hồn của mọi người, làm cho bọn họ bị ảnh hưởng mà không làm gì được.
Thạch Nham hoảng sợ, không dám tiếp tục ở lại, quay đầu lùi ra sau, thần sắc cực kỳ kiên quyết.
Nếu không phải hắn có căn nguyên ba động trong óc, không phải hắn cũng nhìn được năng lượng thần bí đó thì bây giờ linh hồn tế đài của hắn cũng sẽ bị xâm nhập, làm mất đi lý trí.
Hắn hiểu rõ, Tử Diệu dùng loại năng lượng thần bí vô ảnh vô hình này phóng ra thần thức khổng lồ, trực tiếp xâm nhập vào trong óc của mọi người, mệ hoặc chủ hồn ủa bọn họ, làm cho bọn họ hoa mắt chóng mặt, không chịu nổi như bây giờ.
Trong tất cả mọi người, chỉ có hắn tiếp xúc với năng lượng thần kỳ huyền diệu đó, nhận ra không ổn mới thoát khỏi mê hoặc, toàn thân trở ra.
Hắn cũng không dám ở lại nữa.
Lúc này, vừa lùi ra sau, phó hồn của hắn cũng chuyển động, chủ động liên kết với Thần Ân tinh, dùng ý thức linh hồn để xuyên qua thông đạo.
"Xích lạp!"
Một cửa không gian sáng chói đột nhiên hiện ra sau lưng hắn, bên trong cửa là hình ảnh của VôTan hải rộng lớn.
Thân là người đứng đầu của Thần Ân đại lục, người ở bất kỳ đâu cũng có thể nháy mắt trở về lục địa. Đây là một thần thông đặc thù của người dung hợp với căn nguyên của đại lục.
Hắn biết, Thần Chủ chắc chắn có thể. Bây giờ hắn đang suy đoán, đoán xem Thần Chủ có về cổ Thần đại lục, chờ cơ hội thích hợp rồi lại tới hay không.
Mọi người ở đây tạm thời đều bị mê hoặc tâm trí, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm cực lớn, thể nhưng hắn biết với tu vi bây giờ của hắn thì dù có hiểu được năng lượng thần bí này cũng không làm gì được.
Huống hồ, mọi người ở đậy, người mà hắn nhớ nhất lại là Tử Diệu.
Thế nhưng Tử Diệu lại là người gây nên tất cả việc này. Quả thật là tạo hóa trêu ngươi.
Hắn tạm lánh mũi nhọn, đi đến bên cạnh cửa không gian, chuẩn bị quay về Thần Ân đại lục.
Hai mắt Tử Diệu xoay chuyển, nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, giống như tò mò không hiểu vì sao hắn có thể thoát khôi tâm linh mị hoặc, vẫn có thể chạy trốn.
Sau khi dung hợp trở về bản thể cự xà, vẻ vô tình lạnh như băng của Tử Diệu thay đổi rất lớn, có cảm xúc cực kỳ phong phú, như trở thành một sinh linh sống động. Nàng ta thấy Thạch Nham chuẩn bị đi thì lại truyền âm: "Tại sao ngươi phải đi? Ta có ăn ngươi đâu? Nhiều người như vậy, chỉ có ngươi ta không hạ thủ, sao ngươi không ở lại giúp ta?"
Giọng nói, linh hồn ba động lần này của nàng ta đều giống hệt như Tử Diệu chân chính.
Giống như linh hồn của Tử Diệu đã trở lại.
Thế nhưng Thạch Nham lại không dám tin, ngay cả đáp lại một câu cũng không, phong bế thức hải, giậm chân tại chô, chuẩn bị độn đi.
Hai mắt Tử Diệu đột nhiên biến thành lạnh như băng. Nàng hừ lạnh, tiếng hừ như ẩn chứa ma lực vô tận, như xoay chuyển sóng không gian, làm cho cửa không gian của Thạch Nham như bị tầng tầng sóng ngăn chặn, cảnh Vô Tân hải bên trong cũng trở nên vô cùng mơ hồ.
"Không biết điều!" Tử Diệu lộ vẻ không vui.
Sắc mặt Thiên Tà âm lãnh, không đợi Tử Diệu phân phó đã hóa thành một đạo hồng quang, lướt qua mấy người Thần tộc, Huyền Hà, lập tức xuất hiện ở bên cạnh Thạch Nham, muốn bắt lấy hắn.
Thạch Nham vô cùng kinh hãi. Đến tận lúc này hắn mới tỉnh táo lại, từng ý niệm xoẹt qua trong đầu hắn.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, nếu chỉ dựa vào sức của một mình hắn thì đừng nói chạy thoát, ngay cả sống sót cũng quá gian nan. Bây giờ Tử Diệu cực kỳ quỷ dị đáng sợ, không phải một mình hắn có thể chống lại.
Nếu muốn trốn thoát khỏi Tử Diệu thì chỉ có cách làm cho mọi thứ loạn hẳn lên, phải có thật nhiều người.
Ý niệm này vừa sinh ra đã được hắn chấp nhận. Hắn nhíu mày, làm cho thần thức đã biến hóa của hắn lan rộng ra ngoài trong nháy mắt.
Trong thần thức kia có thêm vào một loại hàn liệt thanh lọc, chuyên môn dùng để rửa tội linh hồn, khiến cho lý trí khôi phục được thanh tỉnh.
Đúng như hắn nghĩ, lực lượng này quả nhiên có hiệu quả thân kỳ! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Tể đài của Áo Đại Lệ ở gần đấy nhất, bị hàn liệt này thẩm thấu vào, làm cho Áo Đại Lệ giật mình một cái, lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên kinh hộ: "Sao lại như thế này?"
Ý thức linh hồn của hắn khuếch tán ra khắp nơi, rất nhanh sau Huyền Hà, A Đại Lạp, Phì Liệt Đặc cũng đều tỉnh lại, ngay cả tộc nhân của Thần tộc cũng được hắn đánh thức. Tất cả mọi người vừa tỉnh lại thì biến sắc, ngưng kết lực lượng, thúc dục áo nghĩa, hình thành tầng tầng phong ấn, khóa linh hồn tế đài của mình lại.
Bọn họ đều biết vừa rồi bị Tử Diệu đoạt tâm trí, lần này thông minh hơn, phong bể tế đài và thức hải, tránh cho tâm linh bị xâm nhập lần nữa.
"Thạch Nham, có chuyện gì vậy?" Người tỉnh dậy đầu tiên là Áo Đại Lệ, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Thạch Nham liền biết ngay người vừa cứu bọn họ là hắn, vội vàng hỏi.
"Thiên Tà, ngươi quả thực điên rồi!"
Huyền Hà cười lạnh, hóa thành một dòng huyết hà, bắn về phía ThiênTà.
Lúc này Thiên Tà đã đang xuất thủ, muốn bắt lấy Thạch Nham.
Huyền Hà đã phát hiện ra chỉ có Thạch Nham có thể phá tâm linh mị hoặc của Tử Diệu, một khi Thạch Nham bị bắt thì mọi người không có một chút cơ hội phản kháng nào nên thi triển toàn lực, muốn cứu lấy Thạch Nham.
Những người cũng hiểu được như hắn là không ít. Phì Liệt Đặc, thánh thú Thanh Long, Lôi Địch cũng giểu ra, tụ tập bên cạnh Thạch Nham, vây quanh hắn, tránh không cho hắn bị Thiên Tà bắt đi.
"Bảo vệ tiểu tử kia!" Sau khi sững sờ A Đại Lạp cũng hiểu ra, lập tức ra lệnh.
Người của Minh Hoàng tộc cũng chuyển động, tụ tập bên cạnh Thạch Nham, liên thủ giúp Huyền Hà tạo áp lực với Thiên Tà.
Quanh người Thiên Tà có hồng quang vạn trượng, từng đạo hồng quang đều truyền ra giọng nói kỳ dị, giống như sinh mệnh có ý thức đang nói chuyện với nhau. Vực ngoại thần quang này giống hệt với loại mà Tử Diệu nắm giữ, có cùng khí tức với căn nguyên thiên hỏa, huyền ảo hơn quang minh áo nghĩa của Thần tộc không ít.
"Hưu hưu hưu!"
Hai mắt Huyền Hà trở nên đỏ tươi, từ đồng tử của hắn bay ra từng dòng huyết hà đặc sệt. Huyết hà từ từ lộ ra mùi máu tươi nồng đậm, máu loãng dần ngưng tụ lại rồi nở tung, bay ra từng dòng huyết khí. Huyết khí ngưng kết lại với nhau như hóa thành một con huyết long, ẩn chứa khi tức tử vong, như muốn dẫn tất cả sinh linh vào chỗ chết.
Ở sâu trong huyết hà lại phát ra sinh cơ bừng bừng. Sinh cơ đó không những không đối chọi với tử vong mà còn kích phát lực tử vong, làm cho nó càng trở nên kinh thiên động địa.
Vạn trượng hồng quang của Thiên Tà bị huyết hà của Huyền Hà bao phủ, thế nhưng thần sắc của Thiên Tà vẫn như thường, lạnh lùng nói: "Huyền Hà, trước kia ngươi ngang với ta, thế nhưng bây giờ ngươi kém ta nhiều rồi."
Từng đạo hồng quang như tiềm long thâm uyên, ngạnh sinh sinh xuyên qua khỏi huyết hà, lại vọt về phía Thạch Nham.
"Phốc!"
Huyền Hà phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi ngưng kết trong hư không tạo thành một mũi khoan bằng máu, đột nhiên tỏa ra sinh mệnh ba động cực kỳ lớn.
"Huyết tế!"
Huyền Hà hét lên, sau đó huyết hà như bị đun lên, như nham thạch nóng chảy trở nên nóng bỏng vô cùng, liên tục bạo liệt.
Một con huyết long đỏ tươi, hai mắt đỏ sẫm, lộ ra tử ý đậm đặc, bên trong cơ thể lại ẩn chứa sinh mệnh ba động vô cùng khủng bố trực tiếp được ngưng kết lại trong huyết hà, bộc phát ra ngoài, lao về phía Thiên Tà.
Thiên Tà bất vi sở động, thân thể đột nhiên biến ảo, hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Hắn lập tức ngưng kết lại phía sau Thạch Nham, giơ tay lên muốn bắt lấy Thạch Nham.
"Đi!"
Thạch Nham trấn định dị thường, phun một ngụm tiên huyết lên trên huyết kiếm. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ huyết đồng trên huyết kiếm đều mở ra, trở nên tà dị vô cùng. Vô số huyết đồng chớp động trên huyết kiếm, làm cho huyết kiếm trở nên vô cùng tà ác, hóa thành một đạo huyết quang, trực tiếp đâm về phía Thiên Tàế
Sau khi hắn được biến đổi thì huyết dịch trong người không còn là Bất tử ma huyết nữa mà là một loại tinh huyết kỳ diệu mà hắn chưa thể lĩnh ngộ được.
Huyết dịch đó ẩn chứa lực lượng kỳ diệu, làm cho việc lưu chuyển khí tức, năng lượng cao hơn Bất tử ma huyết rất nhiều, khác biệt như huyết dịch của nhân loại và Bất tử ma huyết vậy. Cũng nhờ đó mà toàn bộ huyết đồng của huyết kiếm được mở ra trong nháy mắt, làm cho lực lượng được đề cao rất nhanh.
"Oanh!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, huyết kiếm kia hóa thành huyết đồng yêu dị, đâm thẳng vào ngực Thiên Tà.
Xương cốt của Thiên Tà như vỡ vụn, vẻ thong dong trên mặt hắn biến mất, hoảng sợ nhìn về phía huyết đồng trên ngực mình, giống như cực kỳ ngạc nhiên.
"Nhục giáp!"
Thạch Nham thầm hô trong lòng, một huyết thuẫn đột nhiên hiện ra bên ngoài hắn, nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân hắn.
Sau khi thần thức thay đổi, hắn lột xác thành hình thái đã hiện ra lúc trước. Quanh người toàn là gai nhọn, sau lưng là một đôi cốt cánh cực lớn, móng vuốt sắc bén như đao, máu tươi trong cơ thể như liệt hỏa thiêu đốt, một năng lượng hủy thiên diệt địa điên cuồng chuyển động trong toàn thân gân mạch, huyết nhục, cốt hải, lục phủ ngũ tạng của hắn.
Vào lúc này, Thạch Nham có tự tin ngạo thị thiên hạ, có lực chống lại võ giả Bất Hu.
Huyền đồng đâm vào trong ngực Thiên Tà lấp lóe hào quang đỏ tươi đầy yêu dị, giống như con nhím, đột nhiên bắn ra vô số huyết quang, tất cả đều đâm vào lồng ngực của Thiên Tà.
Thiên Tà không nhịn được hét lên một tiếng, vô cùng sợ hãi, quát: "Hình thái sinh mệnh của ngươi không ngờ đạt tới trình độ của Thị Huyết trước kia, quả không hổ là người thừa kế của hắn."
"Thùng thùng!"
Bên trong Thiên Tà truyền ra tiếng tinh thần tạc liệt cực lớn, một lực lượng có thể sánh với cường giả Bất Hủ tam trọng thiên đột nhiên phát ra từ ngực hắn. Huyết đồng kia như một quả bóng cao su, lập tức bị băn ra ngoài.
Cự lực thuận thể đánh tới, lực lượng ngưng tụ lại, đánh về phía Thạch Nham như muốn bao phủ hắn lại.
Lực uy hiếp mà Thiên Tà bùng nổ vào lúc này có thể so sánh với Thần Chủ Bố Lai Ân, cao thủ ngự hồn Minh Hạo, cực kỳ đáng sợ.
"Ngươi dám!"
Phì Liệt Đặc, Lôi Địch và thánh thú Thanh Long cùng hét lớn, đồng thời xuất thủ, thi triển huyền diệu.
Trong bảo tọa trên đầu Hủy, Tử Diệu ngồi đó quan sát phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người Thạch Nham, lộ ra vẻ động dung.
Giống như hình thái chiến đấu mới sau khi đã kích phát năng lượng thần bí đó của Thạch Nham làm cho nàng ta nhớ ra chuyện gì.
Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Sát Thần
Story
Chương 1347: Huyết chiến
6.7/10 từ 11 lượt.