Sát Thần

Chương 117: Thần thạch biến hóa

Thạch Nham từ từ tỉnh lại. Ngọc thể Mặc Nhan Ngọc nằm ngang trên chiếc giường trong phòng tân hôn nàng đã ngất đi. Lăng Thiếu Phong vẻ mặt dữ tợn âm lệ bị hai Tu La Huyết vệ giữ ở bên giường, trong ánh mắt hắn toàn là vô cùng cừu hận.

"Nham thiếu gia." Một tên Tu La Huyết vệ hô nhẹ. Thạch Nham phất tay ý bảo hai người không cần được nói chuyện thản nhiên nói: "Ta tu luyện trong chốc lát các ngươi hộ pháp cho ta." Nói xong Thạch Nham ngay bên đồng thể khỏa thân của Mặc Nhan Ngọc khoanh chân ngồi xuống chậm rãi nhắm mắt lại. Trong khoảng khắc cuối cùng lực lượng kỳ dị từ trong huyệt khiếu toàn thân phun ra, một luồng trong đó vào trái tim có Tinh Thần Võ Hồn, một luồng khác rót vào đoàn Tinh Nguyên trong khí hải. Một luồng mỏng manh cuối cùng còn là cùng với tinh hoa của hắn hòa lẫn rót vào trong cơ thể Mặc Nhan Ngọc.

Tinh Thần Võ Hồn có được một luồng lực lượng kỳ dị tẩm bổ làm cho trái tim Thạch Nham tản mát ra mênh mông tinh thần quang điểm sáng rực rỡ, Tinh Thần Võ Hồn thay đổi trái tim Thạch Nham khiến cho trái tim hắn có rất nhiều ngôi sao như là biến thành một bức tranh ngôi sao cổ xưa. Đêm khuya tinh thần chi lực trên bầu trời mênh mông đang lặng lẽ rót vào thân thể Thạch Nham bị Tinh Thần Võ Hồn ở trái tim hấp thu, làm cho những điểm tinh quang đó càng rực rỡ. Quang đoàn Tinh Nguyên chỗ khí hải co rút lại, một luồng lực lượng hùng hậu chậm rãi tản mát ra với quỹ tích đặc biết chậm rãi di chuyển trong gân mạch toàn thân Thạch Nham. Tinh Nguyên như hồ nước trong vắt như dòng suối linh hoạt di chuyển trong gân mạch, mỗi một chu thiên Tinh Nguyên trở về quang đoàn Tinh Nguyên trong khí hải thì quang đoàn đó lập tức thu nhỏ lại một phần. Mà bên trong đó ẩn chứa lực lượng lại càng cường đại hơn. Hai mắt Thạch Nham nhắm chặt nội thị thân thể, phát hiện rõ ràng mỗi một chỗ biến hóa rất nhỏ của thân thể đều thoát không khỏi nội thị của hắn. Tinh Nguyên ở trong gân mạch mỗi một lần di chuyển vào quang đoàn Tinh Nguyên chỗ khí hải càng lúc càng nhỏ lại càng lúc càng sáng rực. Quang đoàn Tinh Nguyên ở khí hải giống như biến thành một mặt trời nhỏ liên tục phóng ra ánh sáng và nhiệt, vô cùng khí thế uy lực vô song.

Từng lần ngưng luyện quang đoàn Tinh Nguyên càng lúc càng nhỏ từ cỡ nắm tay đã rút nhỏ lại gấp đôi. Thiên địa linh khí chung quanh hình như cũng bị Thạch Nham thu hút chậm rãi tụ tập đến đây chui vào lỗ chân lông toàn thân Thạch Nham, cuối cùng cũng tập trung tại quang đoàn Tinh Nguyên kia. Không biết qua bao lâu từng đợt khí tức mát lạnh đột nhiên từ bên trong quang đoàn Tinh Nguyên tràn ra. Những khí tức mát lạnh chủ động từ gân mạch tràn vào trong đầu Thạch Nham, chậm rãi di chuyển trong đầu Thạch Nham khiến cho hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác tâm thần thông minh. Nhiều điểm dị quang trong đầu lóe lên, tinh khí bên trong não dưới này tẩm bổ của khí tức mát lạnh dần dần được khuyếch đại. Tinh thần thay đổi Thạch Nham phát hiện mình đột nhiên sinh ra một luồng tinh thần lực, luồng tinh thần lực này như thực chất mà lại có thể kéo dài ra khỏi thân thể giống như gợn sóng chậm rãi truyền ra. Tinh thần lực kéo dài Thạch Nham cảm ứng được rõ lực lượng sinh mệnh mênh mông của hai Tu La Huyết vệ kia như núi cao, có thể cảm thấy được Tinh Nguyên trong cơ thể Lăng Thiếu Phong bị áp chế có thể nhìn thấy một ít biến hóa rất nhỏ của thân thể Mặc Nhan Ngọc bên cạnh. Hắn như là có thêm một đôi mắt tiếp nối với tinh thần lực, chỉ cần tinh thần lực kéo dài ra ngoài thì hắn có thể nhận thấy được sinh mệnh dao động chung quanh, cảm thấy được dao động của sinh mệnh này cường đại hay yếu kém. Trong lòng Thạch Nham vui vẻ lập tức biết đây là dấu hiệu đột phá cảnh giới Bách Kiếp càng tập trung thúc dục quang đoàn Tinh Nguyên trong khí hải, khí tức mát lạnh tràn ra càng nhiều đều chảy vào trong não để tăng cường tinh thần lực của mình.

Không biết qua bao lâu Thạch Nham từ từ tỉnh lại, mở mắt ra đầu tiên là có vẻ mặt hắn này mờ mịt hồi lâu mới khôi phục thanh tỉnh mỉm cười hỏi hai Tu La Huyết vệ bên cạnh: "Đã qua bao lâu."

"Sắp một đêm." Tên Tu La Huyết vệ này vẻ mặt xúc động do dự một lát mới không dám chắc hỏi: "Nham thiếu gia, có phải người... người bước vào cảnh giới Bách Kiếp hay không?"


"Vừa rồi ta cảm thấy được từ trên người tán tản tinh thần lực. Hình như người còn dùng tinh thần lực quan sát chúng ta." Tên Tu La Huyết vệ khác vẻ mặt cũng kinh ngạc cực kỳ nghi hoặc nói.

Thời gian trước Thạch Nham ở trong Tử Tịch đầm lầy thông qua một viên Bất Tử Tạo Hóa Đan từ Nhân Vị nhị trùng thiên bước vào tam trùng thiên. Bây giờ mới hơn nửa tháng ngắn ngủn, theo lý cho dù là thiên phú có kinh người đến đâu cũng khó có thể trong thời gian ngắn đột phá. Từ Nhân Vị nhất trùng thiên bước vào cảnh giới Bách Kiếp không phải chỉ cần ngộ đạo mà còn cần có Tinh Nguyên hùng hậu làm trụ cột.

Thời gian nửa tháng trừ phi dùng trong thiên địa chí bảo hoặc đan dược thần diệu khó lường, nếu không không thể bù lại Tinh Nguyên không đủ không thể đột phá. Nửa tháng đến nay Tu La Huyết vệ luôn cùng với Thạch Nham ở một chỗ tự nhiên biết hắn cũng không thể tiếp tục dùng linh đan diệu dược gì, bất luận thế nào Thạch Nham cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy tiến thêm một bước. Nhưng mà hai người lại thật sự từ trên nnười Thạch Nham cảm nhận được tinh thần lực tồn tại, đây rõ ràng là Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp mới có thể có được, trong lòng hai tên Tu La Huyết vệ lòng sinh nghi hoặc cho nên mới cùng đặt câu hỏi.

"Ừm, hình như thật sự bước vào cảnh giới Bách Kiếp." Thạch Nham cười gật gật đầu trên mặt cũng đầy vẻ nghi hoặc, lạnh nhạt giải thích, "Có lẽ là dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan trước đó còn chưa hấp thu hết, lần này trùng hợp bị thân thể cấp hấp thu toàn bộ nên mới đột phá nhanh như vậy." Võ Hồn thần bí lai lịch huyền bí sử dụng lại vô cùng tà ác đây là bí mật lớn nhất của hắn, bất luận đối với ai hắn cũng sẽ không vạch trần bí mật này! Chỉ có thể tìm lý do khác thoái thác, hai tên Tu La Huyết vệ vẻ mặt cổ quái tấm tắc lấy làm kỳ nhưng cũng không có truy vấn tỉ mỉ.

"Bây giờ tình hình thế nào?" Thạch Nham chuyển đề tài.


"Lăng gia và Tả gia đã xong rồi, gia chủ hai nhà và cao thủ trong tộc bị tàn sát hết. Độc nhân Bố Bác của Độc Long Cốc cũng bị Tiêu đại nhân chém giết, lúc này đại người và nhóm cao thủ Thạch gia của người chắc là đang gia đại khai sát giới ở Bắc Minh gia, có lẽ bây giờ đã xong rồi."

"Chúng ta và bảy tên Huyết vệ phụng mệnh lưu lại bảo hộ Nham thiếu gia. Nơi này đã thành vùng chết chóc, nếu Nham thiếu gia tỉnh lại chúng ta có thể trở về Thạch gia chờ sau khi đại nhân trở về cùng nhau đi đến Vô Tận hải."

"Được." Thạch Nham gật gật đầu bình tĩnh từ trên giường xuống dưới.

"Nham thiếu gia này hai người xử lý thế nào?" Một tên Tu La Huyết vệ trong đó lên tiếng trưng cầu ý kiến của Thạch Nham. Xuống giường Thạch Nham nhíu mày liếc mắt nhìn Lăng Thiếu Phong vẻ mặt oán độc lại nhìn vẻ mặt Mặc Nhan Ngọc trên giường khi ngất vẫn mang theo oán hận.

Trầm ngâm một chút Thạch Nham chậm rãi đi ra bên ngoài, đi đến cửa đưa lưng về phía hai tên Tu La Huyết vệ thản nhiên nói: "Các ngươi biết nên xử lý chứ."

"Hiểu." Bên ngoài bảy tên Tu La Huyết vệ của Dương gia ngồi ngay ngắn, Hạ Tâm Nghiên mang mạng che ở trên người Thanh huyết ma bức đang ở đó. Thấy Thạch Nham từ phòng tân hôn đi ra, con mắt của Hạ Tâm Nghiên hiện lên một quang mang lạnh lùng khẽ hừ nhẹ một tiếng thái độ lãnh đạm. Vẻ mặt Thạch Nham không đổi bình tĩnh hướng đi đến chỗ một con Thanh huyết ma bức, nghiêng người nhảy lên Thanh huyết ma bức liếc mắt nhìn Hạ Tâm Nghiên thản nhiên nói: "Sao cô lại ở chỗ này?" Hạ Tâm Nghiên nhướng mày hừ một tiếng, khinh thường trả lời trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ. Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Thạch Nham không nói gì vỗ vỗ Thanh huyết ma bức, phân phó Tu La Huyết vệ bên cạnh: "Trở về Thạch gia."


"Vâng."

Tên Võ Giả thúc cổ con Thanh huyết ma bức, con Thanh huyết ma bức này đột nhiên động mạnh mang Thạch Nham phóng lên cao bay thẳng về Thạch gia.

Hạ Tâm Nghiên ánh mắt phức tạp nhìn Thạch Nham hóa thành điểm đen, khe khẽ thở dài một hơi không biết suy nghĩ cái gì. Dưới ánh trăng sáng tỏ Thạch Nham ngồi ngay ngắn ở trên người Thanh huyết ma bức chậm rãi bay về phía Thạch gia. Thanh huyết ma bức bay trong tầng mây cao nhanh chóng bay đến trên không trung quảng trường Thần Thạch. Đột nhiên Tinh Thần Võ Hồn chỗ trái tim Thạch Nham động nhiên dập dờn ra từng vòng ngôi sao phát sáng. Chỉ một chốc Thạch Nham lập tức biến thành một nguồn sáng giống như một ngôi sao phát ra ánh sáng rực rỡ.

Tinh quang này như quầng sáng, như thực chất nhưng lại chậm rãi hướng về khối thiên ngoại vẫn thạch to lớn trên quảng trường Thần Thạch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Ồ." Một tên Tu La Huyết vệ trên người Thanh huyết ma bức vẻ mặt kinh hãi ngạc nhiên nhìn thần thạch phía dưới.


"Ầm." Trong đầu Thạch Nham truyền ra một tiếng nổ thật lớn, ngay sau đó hắn lập tức cảm thấy tinh thần lực trong trái tim nội không chịu khống chế đều rót vào trong vầng sáng ngôi sao kia.

Vầng sáng ngôi sao chậm rãi mở rộng ra tiếp tục di chuyển thẳng hướng bao trùm xuống thiên ngoại vẫn thạch phía dưới. Ánh trăng sáng tỏ, từng đợt từng đợt ánh trăng ngưng luyện thành tia sáng mát lạnh, mắt thường có thể thấy được giống như trăm ngàn tia sáng đó đều rơi xuống trên vầng sáng ngôi sao kia. Vầng sáng ngôi sao nhận mấy tia ánh trăng bắn ra hào quang chói mắt rơi xuống thần thạch. Vầng sáng ngôi sao như thực chất khi đụng vào thần thạch kia giống như là hạt mưa rơi xuống biển bị thần thạch kia hấp thu sạch sẽ. Thần thạch hấp thu vầng sáng ngôi sao kia cũng phát ra ánh sáng óng ánh rực rỡ như ánh trăng mát lạnh tinh khiết. Thạch Nham ngồi im ở trên Thanh huyết ma bức thần sắc kinh ngạc nhìn khối thần thạch trong truyền thuyết từ trên trời kia không một chớp mắt. Chắc chắn thần thạch có liên quan tới Tam Thần Giáo, Thạch Nham lập tức suy đoán liên quan đến Tinh Thần Võ Hồn từ Tinh thần trong tam thần của Tam Thần Giao, Tinh thần kia thần thông quảng đại ngưng luyện Tinh Thần Võ Hồn thành Võ Hồn Nguyên Ấn tất nhiên cũng động tay động chân gì đó, hôm nay tinh thần lực hấp thu vào trong Tinh Thần Võ Hồn chủ động hóa thành quầng sáng rơi xuống thiên ngoại mạch thạch đủ để thuyết minh hai thứ này có liên hệ.

"Nham thiếu gia." Tu La Huyết vệ bên cạnh sợ hãi biến sắc, hình như đột nhiên nhớ ra phía trên thần thạch là cái gì, "Hừ hừ Nguyệt thần chi ấn của Tam Thần Giáo."

"Nguyệt thần chi ấn?" Thạch Nham nhướng mày quả nhiên phát hiện tại phía trên thần thạch kia bỗng nhiên hiện ra một đám hoa văn trăng non lóe ra dị quang còn chậm rãi di động phía trên thần thạch kia. Thần thạch to lớn kia bỗng xuất hiện từng vết nứt, trong khe nứt càng phát ra ánh sáng rực rỡ hơn.

"Nham thiếu gia cẩn thận." Một tên Võ Giả kinh hô quát to lên, từng tia ánh trăng từ bên trong thần thạch bắn ra, thần quang như thần binh lợi khí dập nát thạch lâu của ngũ đại thế gia trên quảng trường. Thần quang đâm vào mặt đất tạo ra những khe sâu thật lớn sâu không thấy đáy. Sắc mặt Thạch Nham đại biến bị dọa sợ vội vàng thúc dục Tinh Nguyên trong thân thể tạo thành Ô Quang Thuẫn lóe ra ô quang.

"Rắc rắc rắc." Thần thạch liên tục truyền ra tiếng rạn nứt thật lớn, thiên thạch thần bí đứng sừng sững ở Thiên Vẫn thành ngàn năm hình như sắp vỡ vụn hoàn toàn.

Sát Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sát Thần Truyện Sát Thần Story Chương 117: Thần thạch biến hóa
6.7/10 từ 11 lượt.
loading...