Sát Thần Chí Tôn
Chương 3047: C3047: Gõ mạnh
Đương nhiên, dùng thân phận của hắn hôm nay, ở trước mặt Yến gia, tư thái là nhất định phải bày cực cao. Có thể cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu.
Yến gia tộc trưởng tự nhiên là phải đích thân mang theo mười mấy cao tầng của Yến gia, đứng ở ngoài cửa trang viên, bằng quy cách cao nhất, nghênh đón Giang Trần đến.
Bên Giang Trần, cũng mang theo rất nhiều thủ hạ ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, thanh thế to lớn, rất có cảm giác áo gấm về nhà.
Bất quá, Giang Trần không có hưởng thụ loại cảm giác này. Hắn đến Yến gia, mục tiêu không phải như vậy.
- Thiệu Uyên công tử đại giá quang lâm, Yến gia ta bồng tất sinh huy.
- Cung nghênh Thiệu Uyên công tử.
Bên Yến gia, cả đám tư thái thành kính, trên mặt tràn ngập sợ hãi cùng bất an.
Tại Yến gia, hiện nay thực lực cường đại hơn Giang Trần, vẫn là có không ít người. Thế nhưng mà, kể cả Yến gia tộc trưởng trong tất cả cao thủ, ở trước mặt Giang Trần, giờ phút này lại như con cừu nhỏ, rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Ngay cả lông mi cũng không dám nháy thoáng một phát, sợ bị Giang Trần hiểu lầm, hoặc là bị Giang Trần coi là không hữu hảo.
- Cái gì Thiệu Uyên công tử? Đại danh của công tử nhà ta gọi Giang Trần, Thiệu Uyên chẳng qua là một tên giả hắn dùng mà thôi!
Sớm có thủ hạ của Vĩnh Hằng Thánh Địa, lớn tiếng quát.
Hiển nhiên, bọn hắn đi theo Giang Trần, cũng có quang vinh a.
Giang Trần ở trận chiến ấy biểu hiện kinh người, đã thành thần tượng trong lòng rất nhiều người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng Thánh Địa, dưới loại tình huống này, bọn hắn có thể đi theo Giang Trần, tự nhiên là cảm thấy rất vinh hạnh.
Tất cả mọi người Yến gia, đầu đều ông ông ông phát nổ.
Giang Trần!
Quả nhiên là Giang Trần.
Nhất là Hi lão kia, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, có một loại cảm giác muốn ngất.
Lúc trước, đủ loại chi tiết ở Khổng Tước Thánh Sơn, lập tức nổi lên trong lòng.
Giang Trần biểu lộ không mặn không nhạt, ánh mắt đạm mạc quét qua đám người Yến gia, thấy được Yến Vạn Hi ở sau lưng Yến gia tộc trưởng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
- Không thể tưởng được, không thể tưởng được, Hi lão, chúng ta nhanh như vậy liền gặp mặt. Ngươi ngược lại là bò rất nhanh a, rõ ràng đã thay thế Yến Vạn Quân trưởng lão?
Trên mặt Yến Vạn Hi lập tức nhịn không được rồi, biểu lộ cứng ngắc, cười cũng không được, khóc cũng không phải.
- Ngày xưa ở Nhân loại cương vực từ biệt, Hi lão bá khí, cho ta ấn tượng rất khắc sâu.
Ngữ khí của Giang Trần lạnh nhạt, nhưng mà ý tứ châm chọc, thì ai cũng nghe ra được.
- Nhớ không lầm, lúc ấy ngươi nói cho ta biết, Yến gia ngươi là thiên, Giang Trần ta là địa. Giang Trần ta ở trong mắt Yến gia ngươi, chỉ là con sâu cái kiến. Đúng không?
Yến Vạn Hi không phản bác được, được làm vua thua làm giặc, lúc trước hắn phụng mệnh đi Nhân loại cương vực, thái độ đích thật là rất quá phận. Bởi vì hắn căn bản không có đem người Nhân loại cương vực nhìn ở trong mắt.
- Còn nhớ lúc ấy ta nói với ngươi cái gì không?
- Ta nói cho ngươi, một ngày nào đó, ngươi sẽ vì mình vô tri mà trả giá thật nhiều, một ngày nào đó, ngươi sẽ vì mình ngạo mạn mà hối hận.
- Cách nhiều năm như vậy, ta đi tới Vạn Uyên đảo, không phải là vì đánh mặt Hi lão ngươi, mà là muốn nói cho ngươi biết, Hoàng Nhi là nữ nhân của ta, ngươi có thể mang nàng đi, nhưng ta cũng có thể từ trong tay các ngươi đoạt nàng lại.
- Hạ Hầu Tông, Yến Vạn Hi ngươi, hoặc là bất luận ai, đều đừng nghĩ từ trong tay ta cướp đi Hoàng Nhi, ai cũng không được!
Yến Vạn Hi mặt xám như tro, lần đi Nhân loại cương vực kia, một phương diện cố nhiên là bị Yến gia ủy thác, nhưng không phải cũng là vì nịnh nọt Hạ Hầu gia tộc sao?
Yến gia cao thấp, cả đám lặng ngắt như tờ.
Hạ Hầu gia tộc cũng bị diệt rồi, sự tình Hoàng Nhi, Yến gia bọn hắn từ đầu tới đuôi có thể nói là sắm vai phản diện, hơn nữa cuối cùng còn không nịnh bợ được ai.
Yến gia tộc trưởng thở dài một tiếng:
- Giang Trần công tử, Yến gia ta hồ đồ. Sự tình của Hoàng Nhi, không phải một mình Yến Vạn Hi sai, ta làm Tộc trưởng, cũng có trách nhiệm rất lớn.
- Mà thôi, chuyện ban đầu, chỉ cần Hoàng Nhi không thèm để ý, ta cũng không có ý nhắc lại. Bất quá lần này ta đến, là muốn nhìn thành ý của Yến gia ngươi.
Giang Trần thản nhiên nói.
Yến gia tộc trưởng vội nói:
- Yến gia ta đã trải qua nhiều như vậy, cũng khắc sâu nhận thức đến, chỉ có theo sát bộ pháp của Thánh Địa, mới là chính đạo. Từ nay về sau, nhất định khăng khăng một mực đi theo Thánh Địa, vì Thần Quốc cống hiến một phần lực lượng.
Giang Trần khoát tay áo:
- Những lời này ta không có hứng thú nghe.
- Ta chỉ hỏi hai sự kiện, chuyện thứ nhất, cha mẹ của Hoàng Nhi, Yến gia các ngươi ý định xử lý như thế nào? Chuyện thứ hai, lúc trước ai phế bỏ Thuấn lão, người này, phải giao ra đây, giao cho Thuấn lão xử lý.
Thuấn lão?
Yến gia tộc trưởng cũng sắp quên mất người kia rồi, nghe Giang Trần nói như vậy, mới giật mình nhớ lại, Thuấn lão là tộc lão phục thị Hoàng Nhi a.
- Nhanh, nhanh đi mời Thuấn lão đến.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, Thuấn lão cũng là người có giao tình với Giang Trần. Trong lúc nhất thời, sớm có mấy tộc lão nhao nhao xung phong nhận việc:
- Ta đi, ta đi!
Những người Yến gia này, thái độ cả đám đều rất tích cực, rất nhanh liền đi mời Thuấn lão.
Cũng không lâu lắm, Thuấn lão đã bị mang đến.
Thuấn lão một thân áo gai, lộ ra có chút gầy, nhìn về phía trên cũng buồn bực không vui. Giờ phút này hắn cũng không hiểu ra sao. Mấy tộc lão của gia tộc, bỗng nhiên nhiệt tình chạy tới, cả đám đối với hắn dị thường khách khí.
Những năm gần đây, công lực của Thuấn lão bị phế hơn phân nửa, ở gia tộc bị người khinh bỉ, cơ hồ không có người phản ứng. Hắn cũng sớm quen, đối với sự tình của Yến gia, cũng không có hứng thú quản.
Chỉ là những ngày này, Hoàng Nhi không có tin tức, trong lòng của hắn khó tránh khỏi lo lắng.
Đột nhiên, những tộc lão này toát ra, nhiệt tình với hắn như vậy, hắn tự nhiên không thích ứng.
- Thuấn lão, nhiều năm không thấy, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Giờ phút này, Giang Trần cũng lộ ra tướng mạo sẵn có.
Đồng tử của Thuấn lão co rụt lại:
- Giang Trần!
Thuấn lão tự nhiên biết rõ Giang Trần là Thiệu Uyên, chuyện này, trước kia Hoàng Nhi đã đề cập tới.
- Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã tới!
Trên mặt Thuấn lão, rốt cục lộ ra dáng tươi cười vui sướng.
- Thuấn lão, những năm này, vất vả ngươi rồi.
Giang Trần biết, Thuấn lão vì Hoàng Nhi, đã hy sinh rất nhiều.
Thuấn lão khoát tay áo:
- Chỉ cần Hoàng Nhi không có việc gì, ta ăn chút khổ, được coi là cái gì? Đúng rồi, Hoàng Nhi đâu? Sao nàng không tới?
- Trước mắt nàng đang ở một địa phương an toàn, trước khi phản loạn mở ra, ta đã đưa nàng đi.
- Tốt, tốt! Dễ được bảo vật vô giá, khó được hữu tình lang. Giang Trần, Hoàng Nhi gặp được ngươi, là phúc khí kiếp trước nàng tu luyện. Hai người các ngươi, nhất định là một đôi do trời đất tạo nên!
Tâm tình Thuấn lão, thoáng cái trở nên rất tốt.
Sát Thần Chí Tôn