Sát Thần Chí Tôn
Chương 250: C250: Đem ra sử dụng hai đại cự đầu 2
Ở trên nguyện vọng quyển trục, Ninh trưởng lão hứa là giải quyết một thân phận Lục phẩm quý tộc, đồng thời thuê làm tùy tùng.
Mà hôm nay, từ trong miệng nàng nói ra, tùy tùng biến thành trợ thủ, thân phận Lục phẩm quý tộc thăng cấp đến Ngũ phẩm quý tộc, có thể thấy được Ninh trưởng lão giờ phút này bị Kiều Bạch Thạch hống vui vẻ đến cỡ nào.
Kiều Bạch Thạch tận dụng mọi thứ, thở dài:
- Ninh trưởng lão, thực không dám đấu diếm, vốn chuyện lần này, là trăm phần trăm có thể thành công. Nhưng mà, ta có một đồng bọn hợp tác, lại xảy ra chút ngoài ý muốn. Hiện tại, ta có một đan phương Trú Nhan Đan, tên là Tứ Quý Thường Thanh Đan, nhưng lại thiếu khuyết mấy vị cuối cùng.
- Cái gì ngoài ý muốn?
Ninh trưởng lão nghe xong lời này, có chút luống cuống.
- Là như thế này, cái đan phương kia, là một người bạn của ta lấy được kỳ ngộ. Hắn đem đan phương cho ta, nhưng mà mấy vị cuối cùng lại không có cho. Phải chờ ta đem tiền gom góp đủ, hắn mới có thể cho.
- Tiền không là vấn đề, hắn ra giá bao nhiêu?
Ninh trưởng lão căn bản không thiếu tiền.
- Tiền ta đã gom góp đủ, nhưng mà hắn lại ra chút ngoài ý muốn. Hơn nữa, cái ngoài ý muốn này thoạt nhìn rất khó giải quyết.
Kiều Bạch Thạch có chút buồn bực nói.
Hắn chuyển hướng quang co vòng vèo như vậy, kỳ thật là cố ý muốn cho Ninh trưởng lão hiếu kỳ, làm cho nàng tâm ngứa khó cong, chủ động hỏi thăm.
- Rốt cuộc là ngoài ý muốn gì?
Ninh trưởng lão nóng nảy.
- Bản trưởng lão ở Thiên Quế Vương Quốc nhân mạch không ít, có nan đề gì, mà Càn Lam Nam Cung ta không thể giải quyết?
- Hắn đánh chết một người.
- Chẳng phải đánh chết một người sao? Việc này có thể tính toán đại sự gì? Ta lập tức phái người mang hắn ra, là Long Nha vệ giam hắn lại đúng không?
Ninh trưởng lão rất thoải mái.
- Hắn đánh chết là một tên cướp.
- Cướp? Lúc nào đánh chết cướp cũng phạm pháp? Long Nha vệ này, còn biết phá án hay không?
- Chủ yếu là hắn đánh chết tên cướp này, địa vị rất lớn.
Kiều Bạch Thạch tiếp tục hướng dẫn.
- Địa vị rất lớn? Lớn bao nhiêu, có thể lớn hơn Càn Lam Nam Cung trưởng lão như ta không?
Ninh trưởng lão hừ một tiếng, có chút không vui.
Kiều Bạch Thạch thở dài một hơi:
- Thực không dám dấu diếm, lần này hắn đánh chết là đệ tử Càn Lam Bắc Cung.
- Càn Lam Bắc Cung?
Ninh trưởng lão thở nhẹ một tiếng, lập tức gật đầu.
- Ngươi nói như vậy, bản trưởng lão thật đúng là tin. Càn Lam Bắc Cung gần đây đều là thổ phỉ sống, tác phong như cường đạo.
- Ai. Ta nghe nói, Càn Lam Bắc Cung gây áp lực rất lớn cho Long Nha vệ. Nhất định phải biến phòng vệ chính đáng này, hóa thành bên đường sát nhân. Hơn nữa tựa hồ còn thả ra ngoan thoại, mặc kệ ai ra mặt, mặc kệ có bao nhiêu mặt mũi, Càn Lam Bắc Cung cũng không dung.
- Khẩu khí thật lớn!
Ninh trưởng lão mới vừa rồi bị Kiều Bạch Thạch hống một trận sớm đã ngây ngất, nơi nào sẽ nghĩ Kiều Bạch Thạch nói gần nói xa, thật ra là hướng dẫn nàng, thậm chí là khơi mào lửa giận của nàng.
- Bản trưởng lão cũng không tin, đây là giang sơn Diệp gia, là địa bàn của Thiên Quế Vương Quốc. Càn Lam Bắc Cung ở miền tây Vương Quốc ngang ngược còn chưa tính, tại vương đô, bọn hắn cũng muốn một tay che trời sao?
- Kiều Bạch Thạch, ta ghi mảnh giấy cho ngươi, ngươi đi giao cho Long Nha vệ, để cho bọn hắn theo lẽ công bằng phá án.
Ninh trưởng lão ở Càn Lam Nam Cung, là trưởng lão có thực quyền, quyền cao chức trọng, địa vị chỉ kém vài người, tại Càn Lam Nam Cung, có quyền nói chuyện rất lớn. Tại Thiên Quế Vương Quốc, cũng coi như là nhân vật thượng đẳng.
Nàng nói, so với quyền quý đương triều còn nặng hơn.
Kiều Bạch Thạch nghe vậy đại hỉ:
- Có trưởng lão tự tay viết thư, chuyện này liền dễ làm rồi. Đây là đan phương ta được đến, trước hiếu kính cho trưởng lão xem qua. Một khi bằng hữu kia được thả, đan phương gom góp đủ, Thông Thần Tứ Quý Thường Thanh Đan, liền có thể khai lò!
Ninh trưởng lão vui sướng nhận lấy đan phương, trong nội tâm đối với Kiều Bạch Thạch cảm nhận lại cao một tầng. Nghĩ thầm Kiều Bạch Thạch này đích thật là hiểu chuyện, không có che giấu. Thật không nghĩ tới, một nam nhân đến từ Đông Phương Vương Quốc, vậy mà so với nam nhân của Thiên Quế Vương Quốc càng có khí độ.
...
Vương đô, Đa Bảo đạo tràng.
Đa Bảo đạo tràng có hai đại nhân vật thực quyền, một cái là Môn Chủ Gia Cát Ngôn, một cái là phó môn chủ Thạch Tiêu Dao.
Giờ phút này, phó môn chủ Thạch Tiêu Dao đang ở trong viện, nhàn nhã thưởng thức rượu ngon.
Mỗi một ngày lúc này, là thời khắc hắn hưởng thụ rượu ngon. Cái thói quen này, hắn giữ vững vài thập niên, cho dù trời sập xuống, rượu này cũng phải uống.
Thẳng đến hắn uống xong một chén rượu cuối cùng, buông chén nhỏ, chép miệng thở dài:
- Rượu là rượu ngon, đáng tiếc, tuy thiên hạ nhiều rượu ngon, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vị tốt. Chính thức có thể mỹ đến trong nội tâm, mỹ đến linh hồn, quả nhiên là phượng mao lân giác. Đáng tiếc, đáng tiếc... Lúc nào, ta có thể lại uống một ngụm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia?
Thạch phó môn chủ thầm nói, loại cuộc sống này, là hắn thích ý nhất, cũng hưởng thụ nhất.
Thấy hắn rốt cục uống xong rượu ngon, lúc này một gã tùy tùng mới cẩn thận từng li từng tí đến gần:
- Môn chủ, bên ngoài có một đệ tử Đa Bảo đạo tràng, tên là Phong Viêm, cầu muốn gặp ngài. Nghe nói ngài ở đây phẩm tửu, đã đợi gần nửa canh giờ rồi.
- Phong Viêm?
Thạch phó môn chủ híp mắt, trong đầu nhớ mang máng, ở trong Đa Bảo đạo tràng là có một đệ tử như vậy.
Chỉ là, loại đệ tử này, trong Đa Bảo đạo tràng có thiên thiên vạn vạn, Thạch Tiêu Dao cũng chỉ là nhớ có một cái tên như vậy mà thôi.
- Như thế nào? Có phải ngươi cảm thấy, bổn tọa thời gian rất nhiều hay không? Ngay cả một đệ tử bình thường, cũng có thể tùy thời tới gặp ta?
Tính tình của Thạch Tiêu Dao, so với Ninh trưởng lão cao ngạo nhiều hơn.
- Không... Không dám, thuộc hạ vốn cũng ám chỉ hắn, dùng thân phận của hắn, không có tư cách trực tiếp cầu kiến lão nhân gia ngài. Thế nhưng mà, khuyên can mãi, tên kia cũng không chịu đi. Xem bộ dáng của hắn, tựa hồ rất lo lắng.
- Đa Bảo đạo tràng chúng ta, lúc nào có đệ tử không hiểu quy củ như vậy?
Sắc mặt Thạch Tiêu Dao trầm xuống, rất mất hứng.
- Hắn nói, hắn mạo muội cầu kiến, là vì sự tình Nguyện Vọng Tháp.
Thủ hạ kia chỉ phải chi tiết nói ra.
- Cái gì? Nguyện Vọng Tháp?
Trạng thái của Thạch Tiêu Dao vốn là nửa sống nửa chết, lập tức phục sinh, thân thể như lò xo nhảy dựng lên.
- Người này ở đâu? Nhanh, để cho hắn tiến đến. Các ngươi làm ăn cái gì hả, chuyện lớn như vậy, cũng không sớm nói cho ta biết?
- Đệ tử Phong Viêm, bái kiến Thạch phó môn chủ. Đệ tử sợ hãi, vượt cấp cầu kiến, kính xin phó môn chủ đại nhân khoan dung tội bất kính của đệ tử.
Phong Viêm vừa tiến đến, liền hoảng sợ quỳ xuống đất, tư thái phóng rất thấp.
Hắn cũng biết, Thạch phó môn chủ tính tình cổ quái, nổi danh không dễ ở chung. Lần này mình xem như mạo hiểm đến bái kiến, vạn nhất chọc giận phó môn chủ tính cách quái gở này, nói không chừng sẽ không có quả ngon để ăn.
Sát Thần Chí Tôn