Sát Thần Chí Tôn
Chương 1786: C1786: Giang trần ra tay 2
- Ta ra một ức.
- Một ức ba ngàn vạn.
- Một ức năm ngàn vạn.
- Một ức tám ngàn vạn.
Cơ hồ chỉ đợi Mạn phu nhân tuyên bố bắt đầu, vô số thanh âm báo giá vang vọng liên tiếp. Có thể nhìn ra được, đối với Thiên Oánh thảo này rất nhiều người muốn có nó.
Thanh Phượng Đan Vương thấy Giang Trần chỉ nhìn Thiên Oánh thảo, lại không có báo giá, cho nên nhịn không được mà nói:
- Thiệu huynh đệ, ngươi không ra tay sao? Lão phu thấy ngươi có một chút kích động nào cho nên mới không lựa chọn cạnh tranh a.
Giang Trần sững sờ, nhịn không được mà cười rộ lên:
- Thanh Phượng Đan Vương, ngươi không cần phải như vậy. Đấu giá hội, mọi người cạnh tranh công bằng, như vậy mới thú vị a.
- Thôi đi, loại vật như này đối với người thích hợp sẽ vô cùng ưa thích, đối với người không thích hợp mà nói, cũng giống như gân gà, cũng không phải mỗi người đều cần nó.
Những lời này của Thanh Phượng Đan Vương cũng có tính đại biểu nhất định. Hiện tại có rất nhiều người tham dự cạnh tranh, nhưng mà cũng có nhiều người vẻ mặt thờ ơ. Hiển nhiên đối với Thiên Oánh thảo cũng không quá cảm thấy hứng thú.
Dù sao không phải mỗi người đều cần Thánh Tiếu đan.
Nhất là một ít thế lực lớn, cự đầu mà nói, bọn họ chưa hẳn đã nguyện ý cho người thân, con cháu mình phục dụng Thánh Tiếu đan. Trong mắt bọn họ, tuy rằng phục dụng Thánh Tiếu đan có thể tăng lên một trọng tu vi, thế nhưng nói không chừng sẽ tạo thành ảnh hưởng với tu vi sau này.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại địnhh kiến sai lầm.
Có một ít đan dược, sau khi phục dụng sẽ ảnh hưởng tới tu vi sau này.
Nhưng mà Thánh Tiếu đan và Nguyên Nguyên đan kia, kỳ thực cơ hồ không có chút ảnh hưởng nào. Chỉ cần có trụ cột tốt, chỉ cần sau này tu luyện không xảy ra vấn đề, phục dụng loại đan dược này căn bản không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Đương nhiên, con dòng cháu giống chưa hẳn đều nghĩ như vậy.
Mặc kệ như thế nào, gốc Thiên Oánh thảo này xuấ thiện, khiến cho bầu không khí của đấu giá hội vô cùng nóng bỏng.
Không bao lâu sau, báo giá đã vượt qua ba ức.
Thanh Phượng Đan Vương than nhẹ một tiếng:
- Đều là kẻ điên. Thiên Oánh thảo này, giá trị thực tế nhiều lắm chỉ là hai ức, những kẻ ra giá ba ức tuyệt đối đều là phá gia chi tử.
Vô Song đại đế không có phụ họa mà nói:
- Nói như ngươi, chỉ cần người thân mình cảm thấy vui vẻ, không cần chú ý tới suy nghĩ người khác, tiêu mấy ngàn vạn cũng cảm thấy là tiêu tiền xứng đáng, theo như nhu cầu a.
Ngay lúc này Giang Trần bỗng nhiên ra tay:
- Ta ra bốn ức.
Trên cơ sở ba ức, Giang Trần trực tiếp tăng giá lên bốn ức.
Hắn hô giá, bầu không khí trong hội đấu giá thoáng cái như trùng xuống, giống như trong nháy mắt thời không đình trệ vậy.
Bốn ức? Thoáng cái tăng lên một ức?
Hơn nữa đây là lần thứ nhất hắn ra giá?
Trong lúc nhất thời từng ánh mắt không nhịn được trước sau nhìn về phía Giang Trần. Muốn nhìn người vừa điên cuồng báo giá là ai.
Có người lập tức nhận ra, nghẹn ngào kêu lên:
- Là Thiệu lôi chủ, là người được mệnh danh là vương bài của Thưởng Kim lôi đài lần này.
- Thiệu lôi chủ? Là người trẻ tuổi được Vô Song đại đế coi trọng kia sao? Hắn ra bốn ức? Cũng quá khoa trương a.
- Có tiền thì có thể tùy hứng. Giá tiền này vừa ra, ai còn cạnh tranh được với hắn nữa chứ? Người ta ở Thưởng Kim lôi đài thu được lợi nhuận hơn hai mươi ức a.
- Thiệu lôi chủ này quả thực không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng quả thực kinh người a.
Chung quanh vang lên tiếng thổn thức không thôi, các loại thì thầm, các loại tiếng nghị luận vang vọng liên tiếp. Trong lúc nhất thời, bầu không khí chung quanh cũng bị cái giá mà Giang Trần ra làm cho nóng bỏng.
Thanh Phượng Đan Vương trợn mắt há hốc mồm, nhớ tới lời nói kia vừa rồi của mình, đột nhiên cảm thấy mặt mày nóng rát, có chút xấu hổ.
Lúc trước hắn còn nói người ra ba ức là phá gia chi tử. Thế nhưng mà quay đầu lại Thiệu lôi chủ này lại ra bốn ức. Chuyện này nhìn như thế nào cũng giống như hắn đánh vào mặt mũi Thiệu lôi chủ vậy.
- Hảo tiểu tử, không phải ngươi muốn trêu chọc Thanh Phượng Đan Vương đó chứ?
Vô SOng đại đế nghe Giang Trần báo giá cũng cười ha hả.
Vương Học Thông đại sư cười lớn:
- Thanh Phượng Đan Vương, ngươi xem, việc này lớn rồi.
Thanh Phượng Đan Vương đỏ mặt, trên mặt mang theo vẻ hoài nghi:
- Thiệu huynh đệ, Thiên Oánh thảo này thực không đáng giá bốn ức a. Vì mấy lô Thánh Tiếu đan, như vậy không có lợi chút nào.
Cho dù có thể luyện chế ra hơn mười khỏa Thánh Tiếu đan, có thể khiến cho hơn mười võ giả Thánh Cảnh vô điều kiện tăng lên một tầng tu vi, vậy thì sao chứ? Bốn ức linh thạch, có thể khiến cho mấy trăm võ giả Thánh Cảnh tăng lên một trọng tu vi, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có vậy.
Bốn ức linh thạch, đây cũng không phải là con số nhỏ.
Trừ những thế lực đỉnh cấp của Đan Hỏa thành ra, cho dù là thế lực nhị lưu, muốn bọn họ thoáng cái xuất ra bốn ức vạn Thánh linh thạch, chỉ sợ cũng phải suy nghĩ kỹ.
Cũng chỉ có những thế lực đỉnh tiêm và thế lực nhất lưu cùng với một ít thế lực chuẩn nhất lưu mới có tài lực như vậy.
Thế lực nhị lưu có tài lực như vậy, thế nhưng trước đó cũng phải nghĩ cho kỹ.
Thế nhưng mà, Thiệu lôi chủ này, con mắt không nháy lấy một cái, lập tức ném ra bốn ức vạn, không thể không nói, lần ra giá này trực tiếp nện cho những đối thủ cạnh tranh khác cảm thấy chóng mặt.
Mấy đối thủ cạnh tranh còn lại đều là thế lực bản thổ trong Đan Hỏa thành, cũng không phải là không có tài lực. Thế nhưng mà trước đó bọn họ tăng giá cũng chỉ tăng lên mấy ngàn vạn Thánh Linh thạch mà thôi.
Khí thế tăng một ức này của Giang Trần, thật sự đã phá hủy ý chí chiến đấu của mọi người.
Ai cũng biết, hiện tại Thiệu Lôi chủ này tài đại khí thô, liều tài lực với hắn, dường như là chuyện không có lợi nhất Thiên Oánh thảo cho dù tốt, cũng không cần phải dùng bốn năm ức đi mua a.
Lại nói, trong lòng rất nhiều người không nhịn được mà nghĩ, Thiệu Lôi chủ này không phải là người Tịnh Phần điện nhờ khuấy đảo bầu không khí, cố ý tới nâng giá đó chứ?
Nếu như là vậy, cạnh tranh với hắn, đó là chuyện không sáng suốt a.
Mạn phu nhân thấy khí thế của những người cạnh tranh kia hoàn toàn bị ngăn lại, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói:
- Thổ hào mỗi năm đều có, hôm nay đặc biệt nhiều. Vị tiên sinh này ra giá bốn ức vạn Thánh linh thạch. Chẳng lẽ trong Đan Hỏa thành chúng ta không có thổ hào có hào khí như vậy hay sao? Bốn ức vạn Thánh linh thạch, nhất định còn có cái giá cao hơn, đúng như vậy hay không?
Không thể không thừa nhận, Mạn phu nhân này có chỗ hơn người. Thế nhưng mà báo giá tới cấp bậc này, cho dù là ai, trước khi ra quyết định cũng phải nghĩ thật kỹ.
Dù sao hiện tại mối lần báo giá cũng có thể là cái giá sau cùng. Vì một gốc Thiên Oánh thảo mà tổn thất nhiều Thánh Linh thạch như vậy hiển nhiên là việc làm không khôn ngoan.
Trong lúc nhất thời những người khác đều rút lui, nhao nhao ngồi xuống. Tuy rằng vẻ mặt không cam lòng và phiền muộn, thậm chí trong lòng còn mắng Giang Trần là kẻ ngu ngốc.
Sát Thần Chí Tôn