Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?
Chương 94
257@-94. Tiệc liên hoan
Tiệc liên hoan đôi được tổ chức vào buổi tối ngày 30 tháng 12.
Vào ngày hôm đó, giờ tự học buổi tối của học sinh bình thường được hủy, huấn luyện buổi chiều cho học sinh thể dục buổi cũng được hủy. Tất cả mọi người đi đến lễ đường lớn của trường để tham gia tiệc tối.
Không thể không nói trường cấp ba Phong Hoa thật sự rất giàu. Lễ đường trong trường học đủ cho tất cả học sinh ngồi mà vẫn còn có chỗ trống. Học sinh đều có thể tụ tập ở một vị trí tương đối thích hợp để quan sát.
Mỗi lần đến những lúc như thế này, Âu Dương Cách đều rất bận bịu, sắp xếp chỗ ngồi và trật tự ở hiện trường đều do Âu Dương Cách phụ trách.
Lúc lúc bận rộn thế này Âu Dương Cách rất sẵn sàng bắt người trong lớp mình đến hỗ trợ, hôm nay Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc bị bắt đến làm tráng đinh.
Mỗi người bọn họ được cho một cái băng rôn đỏ đeo chếch ở trước ngực* dùng để chào đón khách, phải đứng tại cổng lễ đường dẫn lớp vào trong.
*Đeo chéo qua người giống hoa hậu á mọi người.
Bọn họ phải đi hai vòng trong hội trường trước buổi tiệc tối để quen thuộc vị trí.
Sau đó Âu Dương Cách đưa cho bọn họ sơ đồ vị trí, mỗi lớp đến từ đâu, ngồi vào đâu đều đã được sắp xếp.
Chuyện mà Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cần làm là đi vào trong tòa nhà dạy học gõ cửa các phòng học, thông báo khi nào lớp đó có thể đi đến lễ đường. Sau khi lớp đó đến cổng lễ đường sẽ có những người khác dẫn bọn họ vào trong, nói cho bọn họ biết vị trí chỗ ngồi.
Sau khi một lớp học đi xong thì lớp tiếp theo sẽ đi.
Thi thoảng Tùy Hầu Ngọc phải đi ra ngoài một chuyến, trời tương đối lạnh nên cậu đành phải mặc áo lông đen dài của học sinh thể dục, quả thật là rất ấm. Trước ngực đeo băng rôn đón khách, cậu cầm sơ đồ chỗ ngồi nhìn một chút, dẫn lớp tiếp theo tiến vào lễ đường.
Lần này cậu dẫn lớp 11/10.
Ngải Mộng Điềm nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc bèn chào hỏi: “Tùy Hầu Ngọc, chuyện gì xảy ra với áo lông của cậu vậy? Người ta hiểu lầm cậu thuộc đội nữ nên cho cậu đồ nữ hả?”
Lúc này Ngải Mộng Điềm không còn thích Tùy Hầu Ngọc nữa. Cô đã từng ngây dại không hiểu chuyện bị gương mặt kia mê hoặc, sau khi quen rồi thì phát hiện mình thật sự không khống chế nổi tính cách của Tùy Hầu Ngọc, bèn dứt khoát làm anh em.
Làm anh em rất tốt, làm anh em rất hay, làm anh em có thể thản nhiên nhìn vào mặt cậu lúc nói chuyện.
Tùy Hầu Ngọc bị ép làm chuyện này cũng không vui vẻ gì, bơ phờ trả lời: “Chị gái Tô của cậu chọn đấy. Cậu ấy cũng đang ở bên kia giúp đỡ kìa, cậu nói như nào thì cậu ấy bên kia đều có thể nghe rõ đấy.”
“Ồ…” Ngải Mộng Điềm vô cùng kinh ngạc: “Ánh mắt của chị gái xinh đẹp sắc bén đến vậy cơ à?”
“Ừm, nếu không cậu đi nói chuyện với cậu ấy thử xem? Cậu ấy mà nóng lên thì toàn đội tennis của chúng tôi chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy, cậu muốn chống lại cậu ấy à?”
“Không không không!” Ngải Mộng Điềm đột nhiên sửa lại thái độ: “Đẹp quá! Ngầu nữa! Nhìn cào là thấy linh hồn của đội tennis.”
Tùy Hầu Ngọc ném cho Ngải Mộng Điềm một ánh mắt “Tôi ngưỡng mộ cậu”, sắp xếp cho lớp 11/10 vào chỗ ngồi.
Lúc cậu quay lại, học sinh lớp tiếp theo vẫn chưa tới đủ. Cậu đứng ở bên cạnh chờ một lát thì nhìn thấy Hầu Mạch nhanh chân từ bên ngoài đi vào.
Lúc đi tới, Hầu Mạch đưa tay ngăn cản ống kính camera của một nữ sinh đang chụp lén Tùy Hầu Ngọc, sau đó mỉm cười với cô ấy: “Muốn chụp tôi không, tôi cũng đẹp trai nè.”
Cô gái giật mình mau chóng chạy mất.
Gần đây, vì có trend video ngắn (chắc là ứng dụng xàm l nhất quả đất – tiktok) quay lén những người đẹp trai xinh gái đăng lên nền tảng rồi nói “Haidilao” gì đó. Còn có người chụp lén chỉ đơn giản là vì muốn đăng lên trên vòng bạn bè để khoe rằng trai ở gần mình có một người rất đẹp.
Có một vài người cố tình chụp như vậy để marketing tài khoản, có một vài người thì bị chụp lén thật.
Có thể một số người không có ác ý thật, nhưng người bị chụp lén vẫn sẽ không thích.
Chí ít Tùy Hầu Ngọc không thích bị người ta chụp lén, Hầu Mạch giúp cậu ngăn cản cũng đưa đẩy rất khéo, sẽ không làm người ta mất lòng.
Tùy Hầu Ngọc thuận thế nhìn về phía Hầu Mạch, nhìn thấy Hầu Mạch cười đi tới, hỏi: “Có lạnh không?”
“Vẫn ổn, phần lớn thời gian tôi đều ở bên trong lễ đường.”
“Tôi cố ý đi tìm người ta mượn cho cậu một cái làm ấm tay đấy, này!” Hầu Mạch móc đồ làm ấm tay từ trong tay áo lông ra, lén đưa cho cậu.
Cậu cầm lên nhìn một chút, một bé heo màu hồng, cũng rất đáng yêu. Cậu không khỏi nhướng mày: “Mượn ai thế? Nam hay nữ? Tôi có biết không?”
Hỏi thăm kiểu này khiến Hầu Mạch chẳng những không cảm thấy phiền phức mà lại còn trả lời rất vui vẻ: “Tôi nghĩ cậu biết đấy. Họ Đặng, còn ở chung phòng ngủ với chúng ta, bây giờ đang đứng như phỗng ở tòa nhà dạy học, sẵn dàng để gọi các lớp vào.”
Cậu bỏ đồ làm ấm tay vào trong tay áo, hỏi: “Sao cậu ấy lại mua cái này?”
“Nhà nó trong tiệm làm hoạt động tặng phẩm, tiện tay giữ lại một cái.”
Tùy Hầu Ngọc cười cầm lấy đồ làm ấm tay, chờ người trong lớp này đến đông đủ thì dẫn mọi người vào trong.
Hầu Mạch đi theo bên cạnh cậu hỏi: “Còn phải gọi mấy lớp nữa?”
“Ngồi gần hết rồi, bọn Tô An Di phụ trách lớp quốc tế, ngồi hết ở bên trái. Tôi phụ trách lớp phổ thông ngồi ở bên phải. Cách Cách cũng vì người quên mình, chỉ học sinh lớp chúng ta là mệt nhất, chỗ ngồi kém nhất cả trường.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là lớp 17? Lớp kém cỏi nhất.”
“Hứ.” Lớp kém nhất nhưng điểm trung bình lại xếp hàng giữa?
Chờ sắp xếp chỗ ngồi gần xong hết rồi, Tùy Hầu Ngọc là lớp trưởng nên phải thu lại băng rôn của các bạn học hỗ trợ để mang đến nhà kho ở hậu trường.
Nhiễm Thuật còn đang ở hậu trường hỗ trợ sắp xếp đội hình biểu diễn tiết mục, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc sau chạy tới thì đeo lên đầu Tùy Hầu Ngọc một cái bờm, còn bật công tắc.
Bờm là một cái sừng ác quỷ, sau khi bật đèn lên có màu đỏ.
Loại bờm này rất đáng để mang ra thử nhan sắc, nhưng đeo ở trên đầu Tùy Hầu Ngọc lại rất hợp. Sừng ác quỷ phối hợp với khuôn mặt mỹ nhân luôn luôn khó chịu, vô cùng thú vị.
Cậu muốn lấy xuống lại bị Nhiễm Thuật cản lại: “Đừng tắt, lát nữa hẵng tắt. Tí nữa lúc đèn tắt hết tớ mới về được, tớ phải nhìn đầu cậu để tìm vị trí!”
“À, vậy tớ đi về trước.”
Nhiễm Thuật gật nhẹ đầu.
Tùy Hầu Ngọc đeo bờm ác quỷ trở về, lúc đi ngang qua thính phòng còn gây nên một trận ồn ào.
Không ít người đẩy nhau bảo người kia nhìn Tùy Hầu Ngọc, còn có người quen Tùy Hầu Ngọc kêu lên vài tiếng: “Ngọc ca, dễ thương quá!”
Cậu đi tới chỗ nào thì cảm giác học sinh xung quanh trở nên giống như hoa hướng dương, mặt hướng về phía cậu, còn cậu là mặt trời di động.
Cậu mím môi về tới lớp, sau khi ngồi xuống liền chú ý đến Hầu Mạch cứ nhìn cậu mãi, còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cậu.
Tùy Hầu Ngọc không bao giờ chịu chụp ảnh vậy mà hiếm khi phối hợp, còn giơ lên bé heo màu hồng để cho Hầu Mạch chụp. Bất động được một hồi mới hỏi: “Chụp xong chưa?”
“Tôi quay video.”
“…” Vẻ mặt coi như là thân thiện trước đó bị thu hồi trong nháy mắt. Cậu nghiêm túc trở lại, còn trợn mắt nhìn Hầu Mạch một chút.
Hầu Mạch thì lại bật cười.
Tiệc tối chính thức bắt đầu, Nhiễm Thuật mới lần mò trong bóng tối trở về chỗ ngồi của lớp 11/17.
Có tất cả sáu lớp ngồi ở trên lầu hai lễ đường, chỗ ngồi của lớp 11-17 được xếp ở cuối cùng, cũng coi như dễ tìm cho Nhiễm Thuật.
Sau khi ngồi xuống, Nhiễm Thuật nói với Tùy Hầu Ngọc: “Từ, Từ Dữu Nhất có tiết mục, nhảy.”
Hầu Mạch thăm dò hỏi: “Em gái của chúng tôi nhảy đẹp không?”
Nhiễm Thuật vượt qua Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch: “Ai, ai là em gái của cậu, đừng có mà lôi kéo làm quen, một chân của cậu vẫn chưa vào được cửa đâu, còn đang trong khe cửa.”
Tùy Hầu Ngọc ngồi ở giữa, không nghe được lời dạo đầu của MC bao nhiêu mà chỉ nghe thấy hai người ngồi bên trái phải cậu đang cãi nhau.
Cậu lười nghe, chỉ có thể hỏi Nhiễm Thuật: “Tiết mục của cậu thứ mấy?”
Nhiễm Thuật nhấc chân lên bắt chéo, trả lời như đại thiếu gia: “Hạ màn.”
“Không hổ là cậu.”
Nhiễm Thuật cười vô cùng xán lạn: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Đang cười, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh mình là Tang Hiến, Nhiễm Thuật thu hồi lại nụ cười trong nháy mắt.
Đang vui, tại sao lại phải ngồi bên cạnh tử thần thế này?
Cứ tới gần Tang Hiến sẽ bớt đi ba phần vui vẻ.
Thôi nhịn đi, bây giờ người ta đang là chủ nợ của cậu.
MC là học sinh lớp 11 ban văn, năng lực rất tốt, hẳn là đã từng học làm MC chuyên sâu.
Lớp năng khiếu của bọn họ có khóa này, không khí tiệc tối cũng khá tốt.
Chỉ vừa mới đến trường này được một học kì, hiện tại đã nhìn không ra chỗ nào không hài hòa nữa.
Giữa buổi tiệc tối có tiết mục tương tác, MC hỏi thăm ở hiện trường có bạn nào chưa báo danh trước đó mà muốn đi lên biểu diễn không.
Sân khấu hỗn loạn một lát, một nam sinh ôm ghi ta đi lên hát chay một bài hát đang nổi.
Người chủ trì lại đi lên sân khấu hỏi một lần nữa, đột nhiên có người bắt đầu ồn ào gọi tên của Hầu Mạch.
Ban đầu chỉ có một hai người gọi, càng về sau thành cả hội trường ồn ào.
Hầu Mạch đang ngồi ở ghế vô cùng bất đắc dĩ, hình như nổi tiếng quá cũng không tốt lắm.
Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của Hầu Mạch, lại nghĩ tới khả năng ca hát của Hầu Mạch, cuối cùng thở dài một hơi đứng dậy giúp Hầu Mạch chống đỡ.
Nhìn thấy người ra sân không phải là Hầu Mạch mà lại là Tùy Hầu Ngọc, các học sinh cũng vô cùng kinh ngạc, nhao nhao hoan hô.
Gần đây hầu như toàn bộ học sinh cấp 3 Phong Tự biết hai người nọ có quan hệ tốt, lần này thật sự đã chứng minh quan hệ của hai người tốt thật. Suy cho cùng thì người không thích làm chuyện ồn ào như Tùy Hầu Ngọc mà còn có thể lên thế chỗ, hẳn là món quà lớn nhất rồi.
Lúc lên sân khấu Tùy Hầu Ngọc vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu đen của học sinh thể dục, đứng ở bên cạnh MC nhận lấy microphone.
MC nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc bèn hỏi: “Tớ hay nghe nói rằng cậu là một người rất đa tài đa nghệ, hôm nay cậu có thể biểu diễn gì đó mới lạ không?”
Trước đó đã có rất nhiều người thấy Tùy Hầu Ngọc nhảy vào lúc huấn luyện quân sự, MC cũng không muốn Tùy Hầu Ngọc hát một bài đã đi xuống, tốt nhất là cậu có thể nhảy.
Tùy Hầu Ngọc cũng không trả lời ngay, chỉ nhìn MC không nói lời nào.
MC bị nhìn đến mức hơi hoảng hốt, nhanh chóng đổi giọng: “Ầy… Hát thôi cũng được.”
Sợ hãi trong nháy mắt.
Tùy Hầu Ngọc cũng không để MC phải khó xử, nói: “Cho tôi mượn một nhạc cụ.”
MC bèn hỏi thăm một nhạc cụ thường gặp: “Guitar hả?”
Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Đàn Nhị Hồ đi.”
Lúc này biểu diễn tài năng này quả thật là rất mới mẻ.
Nhị Hồ là một nhạc cụ cổ, luôn được tôn sùng là nhạc cụ kinh điển, lúc Tùy Hầu Ngọc cầm ở trong tay lại không hề lộ vẻ không hài hòa.
Thiếu niên mang đậm chất Trung Hoa, chênh lệch rõ ràng với tướng mạo kì lạ của Hầu Mạch.
Dường như… Tùy Hầu Ngọc vốn rất phù hợp với loại đồ vật cổ điển như thế này.
Sau khi nam sinh trước đó đàn hát xong, giá đỡ, micro và ghế vẫn chưa kịp dọn đi, Tùy Hầu Ngọc thuận thế ngồi xuống.
Không ngồi không sao, sau khi ngồi xuống liền hiện ra ưu thế chân dài.
Ghế ở trên sân khấu là ghế dựa có chân cao, nam sinh trước đó đặt hai chân lên chỗ dựa của ghế, chân của Tùy Hầu Ngọc lại có thể chạm đất.
Sau khi cậu ngồi vững thì thử âm đàn Nhị Hồ một chút, sau đó nói vào micro: “Hát một bài quen thuộc hay nghe nhé, hát bài hiếm nghe thấy sợ các cậu không hiểu.”
Vẫn là dáng vẻ ngầu không ai bì nổi như cũ, hết lần này tới lần khác nên tất cả học sinh đều không cảm thấy gì lạ.
Dáng vẻ của Tùy Hầu Ngọc chính là như vậy.
Nói xong, cậu bắt đầu kéo Nhị Hồ, hát một đoạn “Tô Tam phạm tội bị áp giải” phiên bản nam đán.
*Cho bạn nào muốn nghe thử: 苏三起解
Vừa mở miệng đã quỳ là gì?
Trong nháy mắt Tùy Hầu Ngọc mở miệng, cả đám người đã thốt lên rồi lại im lặng rất nhanh, sợ nghe không được giọng của Tùy Hầu Ngọc.
Chờ Tùy Hầu Ngọc hát xong, buông Nhị Hồ xuống chuẩn bị xuống sân khấu thì MC lại đi lên, dùng giọng điệu khoa trương nói: “Vẫn chưa nghe đủ! Có đúng không!”
Học sinh ở dưới sân khấu cũng phối hợp, nhao nhao theo.
Tùy Hầu Ngọc bị ép chỉ có thể nhịn xuống cơn giận, sau khi ngồi xuống suy nghĩ một lát thì kéo Nhị Hồ tìm điệu, lần này hát bài – “Mộng uyên ương hồ điệp”
*Cho bạn nào muốn nghe thử: 新鸳鸯蝴蝶梦
Giọng của Tùy Hầu Ngọc rất giống thiếu gia, thuộc giọng thiếu niên tiêu chuẩn, khi hát không lộ vẻ tang thương quá. Cộng thêm trước đó cậu có luyện tập phát âm kiểu hí khúc tương đối nhiều, lúc hát rất có màu sắc riêng của chính mình.
Giống như là thuyết minh lại bài hát này một lần nữa, hát không khổ sở lắm, ngược lại còn vui vẻ, trong giọng hát còn mang theo một tia lười biếng.
Giống như là một con mèo đang nằm phơi nắng ở cửa sổ vào buổi chiều, giơ móng vuốt lên, lười biếng kêu meo meo.
Lúc hát cậu giương mắt nhìn, như có như không nhìn về phía tầng hai.
Cậu biết người nọ nhất định đang nhìn cậu, cậu thậm chí còn đoán được giờ phút này nhất định người kia đang mỉm cười, bên trong đôi mắt sáng màu ngập tràn vui sướng.
Cậu tiếp tục kéo đàn Nhị Hồ, hát hết bài hát xưa cũ này.
Cài tóc ác quỷ nhỏ ở trên đầu cậu còn đang phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, làm hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có trên khuôn mặt sắc sảo của cậu.
Cậu hát rồi hát, khóe miệng nhếch lên, quyến rũ một cách bất ngờ.
Hát xong bài hát này, Tùy Hầu Ngọc không hát nữa mà dừng lại, trực tiếp đi xuống đài. Ôn ào thế chứ ồn ào nữa cũng vô dụng, cậu đã nể mặt lắm rồi.
Sau khi trở lại hàng của lớp ngồi xuống, Nhiễm Thuật không nhịn được hỏi: “Sao, sao cậu lại hát bài đấy, không phải bài cậu thích mà!”
“Ò.” Tùy Hầu Ngọc lại lần nữa lấy áo khoác lông ra khoác trên chân, trả lời, “Con chó nào đó thích nghe.”
“Má nó, tớ sai rồi.” Nhiễm Thuật mắng một câu.
Tùy Hầu Ngọc vừa mới ngồi xuống, Hầu Mạch liền vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí móc lấy ngón út của cậu, cậu cũng không né tránh.
Hầu Mạch nhanh chóng được voi đòi tiên, ngón trỏ và ngón giữa đi vài bước trên mu bàn tay cậu như một kẻ nhát gan đang đi trên đường, sau đó hắn đặt tay lên trên mu bàn tay của cậu, luồn ngón tay mình vào trong khe hở giữa những ngón tay của Tùy Hầu Ngọc, mười ngón đan chặt vào nhau.
Trong lễ đường mờ tối, trên sân khấu còn đang biểu diễn tiết mục, dưới sân khấu cũng rất rối loạn, người người nhốn nháo.
Phía sau lễ đường là nơi im lặng nhất, dưới lớp áo lông phủ bên trên, bọn họ lặng lẽ nắm tay thật chặt, không buông ra.
Hầu Mạch nhẹ nhàng chậm chạp quay đầu, nói bên tai Tùy Hầu Ngọc: “Hay lắm, tôi rất thích.”
==========
Hết chương 94
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn có thể nghe thử phiên bản nam đán của “Tô Tam phạm tội bị áp giải” để cảm nhận thử, không nên nghe minh tinh hát, mang lại cảm giác khác đấy.
Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?
Tiệc liên hoan đôi được tổ chức vào buổi tối ngày 30 tháng 12.
Vào ngày hôm đó, giờ tự học buổi tối của học sinh bình thường được hủy, huấn luyện buổi chiều cho học sinh thể dục buổi cũng được hủy. Tất cả mọi người đi đến lễ đường lớn của trường để tham gia tiệc tối.
Không thể không nói trường cấp ba Phong Hoa thật sự rất giàu. Lễ đường trong trường học đủ cho tất cả học sinh ngồi mà vẫn còn có chỗ trống. Học sinh đều có thể tụ tập ở một vị trí tương đối thích hợp để quan sát.
Mỗi lần đến những lúc như thế này, Âu Dương Cách đều rất bận bịu, sắp xếp chỗ ngồi và trật tự ở hiện trường đều do Âu Dương Cách phụ trách.
Lúc lúc bận rộn thế này Âu Dương Cách rất sẵn sàng bắt người trong lớp mình đến hỗ trợ, hôm nay Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc bị bắt đến làm tráng đinh.
Mỗi người bọn họ được cho một cái băng rôn đỏ đeo chếch ở trước ngực* dùng để chào đón khách, phải đứng tại cổng lễ đường dẫn lớp vào trong.
*Đeo chéo qua người giống hoa hậu á mọi người.
Bọn họ phải đi hai vòng trong hội trường trước buổi tiệc tối để quen thuộc vị trí.
Sau đó Âu Dương Cách đưa cho bọn họ sơ đồ vị trí, mỗi lớp đến từ đâu, ngồi vào đâu đều đã được sắp xếp.
Chuyện mà Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cần làm là đi vào trong tòa nhà dạy học gõ cửa các phòng học, thông báo khi nào lớp đó có thể đi đến lễ đường. Sau khi lớp đó đến cổng lễ đường sẽ có những người khác dẫn bọn họ vào trong, nói cho bọn họ biết vị trí chỗ ngồi.
Sau khi một lớp học đi xong thì lớp tiếp theo sẽ đi.
Thi thoảng Tùy Hầu Ngọc phải đi ra ngoài một chuyến, trời tương đối lạnh nên cậu đành phải mặc áo lông đen dài của học sinh thể dục, quả thật là rất ấm. Trước ngực đeo băng rôn đón khách, cậu cầm sơ đồ chỗ ngồi nhìn một chút, dẫn lớp tiếp theo tiến vào lễ đường.
Lần này cậu dẫn lớp 11/10.
Ngải Mộng Điềm nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc bèn chào hỏi: “Tùy Hầu Ngọc, chuyện gì xảy ra với áo lông của cậu vậy? Người ta hiểu lầm cậu thuộc đội nữ nên cho cậu đồ nữ hả?”
Lúc này Ngải Mộng Điềm không còn thích Tùy Hầu Ngọc nữa. Cô đã từng ngây dại không hiểu chuyện bị gương mặt kia mê hoặc, sau khi quen rồi thì phát hiện mình thật sự không khống chế nổi tính cách của Tùy Hầu Ngọc, bèn dứt khoát làm anh em.
Làm anh em rất tốt, làm anh em rất hay, làm anh em có thể thản nhiên nhìn vào mặt cậu lúc nói chuyện.
Tùy Hầu Ngọc bị ép làm chuyện này cũng không vui vẻ gì, bơ phờ trả lời: “Chị gái Tô của cậu chọn đấy. Cậu ấy cũng đang ở bên kia giúp đỡ kìa, cậu nói như nào thì cậu ấy bên kia đều có thể nghe rõ đấy.”
“Ồ…” Ngải Mộng Điềm vô cùng kinh ngạc: “Ánh mắt của chị gái xinh đẹp sắc bén đến vậy cơ à?”
“Ừm, nếu không cậu đi nói chuyện với cậu ấy thử xem? Cậu ấy mà nóng lên thì toàn đội tennis của chúng tôi chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy, cậu muốn chống lại cậu ấy à?”
“Không không không!” Ngải Mộng Điềm đột nhiên sửa lại thái độ: “Đẹp quá! Ngầu nữa! Nhìn cào là thấy linh hồn của đội tennis.”
Tùy Hầu Ngọc ném cho Ngải Mộng Điềm một ánh mắt “Tôi ngưỡng mộ cậu”, sắp xếp cho lớp 11/10 vào chỗ ngồi.
Lúc cậu quay lại, học sinh lớp tiếp theo vẫn chưa tới đủ. Cậu đứng ở bên cạnh chờ một lát thì nhìn thấy Hầu Mạch nhanh chân từ bên ngoài đi vào.
Lúc đi tới, Hầu Mạch đưa tay ngăn cản ống kính camera của một nữ sinh đang chụp lén Tùy Hầu Ngọc, sau đó mỉm cười với cô ấy: “Muốn chụp tôi không, tôi cũng đẹp trai nè.”
Cô gái giật mình mau chóng chạy mất.
Gần đây, vì có trend video ngắn (chắc là ứng dụng xàm l nhất quả đất – tiktok) quay lén những người đẹp trai xinh gái đăng lên nền tảng rồi nói “Haidilao” gì đó. Còn có người chụp lén chỉ đơn giản là vì muốn đăng lên trên vòng bạn bè để khoe rằng trai ở gần mình có một người rất đẹp.
Có một vài người cố tình chụp như vậy để marketing tài khoản, có một vài người thì bị chụp lén thật.
Có thể một số người không có ác ý thật, nhưng người bị chụp lén vẫn sẽ không thích.
Chí ít Tùy Hầu Ngọc không thích bị người ta chụp lén, Hầu Mạch giúp cậu ngăn cản cũng đưa đẩy rất khéo, sẽ không làm người ta mất lòng.
Tùy Hầu Ngọc thuận thế nhìn về phía Hầu Mạch, nhìn thấy Hầu Mạch cười đi tới, hỏi: “Có lạnh không?”
“Vẫn ổn, phần lớn thời gian tôi đều ở bên trong lễ đường.”
“Tôi cố ý đi tìm người ta mượn cho cậu một cái làm ấm tay đấy, này!” Hầu Mạch móc đồ làm ấm tay từ trong tay áo lông ra, lén đưa cho cậu.
Cậu cầm lên nhìn một chút, một bé heo màu hồng, cũng rất đáng yêu. Cậu không khỏi nhướng mày: “Mượn ai thế? Nam hay nữ? Tôi có biết không?”
Hỏi thăm kiểu này khiến Hầu Mạch chẳng những không cảm thấy phiền phức mà lại còn trả lời rất vui vẻ: “Tôi nghĩ cậu biết đấy. Họ Đặng, còn ở chung phòng ngủ với chúng ta, bây giờ đang đứng như phỗng ở tòa nhà dạy học, sẵn dàng để gọi các lớp vào.”
Cậu bỏ đồ làm ấm tay vào trong tay áo, hỏi: “Sao cậu ấy lại mua cái này?”
“Nhà nó trong tiệm làm hoạt động tặng phẩm, tiện tay giữ lại một cái.”
Tùy Hầu Ngọc cười cầm lấy đồ làm ấm tay, chờ người trong lớp này đến đông đủ thì dẫn mọi người vào trong.
Hầu Mạch đi theo bên cạnh cậu hỏi: “Còn phải gọi mấy lớp nữa?”
“Ngồi gần hết rồi, bọn Tô An Di phụ trách lớp quốc tế, ngồi hết ở bên trái. Tôi phụ trách lớp phổ thông ngồi ở bên phải. Cách Cách cũng vì người quên mình, chỉ học sinh lớp chúng ta là mệt nhất, chỗ ngồi kém nhất cả trường.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là lớp 17? Lớp kém cỏi nhất.”
“Hứ.” Lớp kém nhất nhưng điểm trung bình lại xếp hàng giữa?
Chờ sắp xếp chỗ ngồi gần xong hết rồi, Tùy Hầu Ngọc là lớp trưởng nên phải thu lại băng rôn của các bạn học hỗ trợ để mang đến nhà kho ở hậu trường.
Nhiễm Thuật còn đang ở hậu trường hỗ trợ sắp xếp đội hình biểu diễn tiết mục, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc sau chạy tới thì đeo lên đầu Tùy Hầu Ngọc một cái bờm, còn bật công tắc.
Bờm là một cái sừng ác quỷ, sau khi bật đèn lên có màu đỏ.
Loại bờm này rất đáng để mang ra thử nhan sắc, nhưng đeo ở trên đầu Tùy Hầu Ngọc lại rất hợp. Sừng ác quỷ phối hợp với khuôn mặt mỹ nhân luôn luôn khó chịu, vô cùng thú vị.
Cậu muốn lấy xuống lại bị Nhiễm Thuật cản lại: “Đừng tắt, lát nữa hẵng tắt. Tí nữa lúc đèn tắt hết tớ mới về được, tớ phải nhìn đầu cậu để tìm vị trí!”
“À, vậy tớ đi về trước.”
Nhiễm Thuật gật nhẹ đầu.
Tùy Hầu Ngọc đeo bờm ác quỷ trở về, lúc đi ngang qua thính phòng còn gây nên một trận ồn ào.
Không ít người đẩy nhau bảo người kia nhìn Tùy Hầu Ngọc, còn có người quen Tùy Hầu Ngọc kêu lên vài tiếng: “Ngọc ca, dễ thương quá!”
Cậu đi tới chỗ nào thì cảm giác học sinh xung quanh trở nên giống như hoa hướng dương, mặt hướng về phía cậu, còn cậu là mặt trời di động.
Cậu mím môi về tới lớp, sau khi ngồi xuống liền chú ý đến Hầu Mạch cứ nhìn cậu mãi, còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cậu.
Tùy Hầu Ngọc không bao giờ chịu chụp ảnh vậy mà hiếm khi phối hợp, còn giơ lên bé heo màu hồng để cho Hầu Mạch chụp. Bất động được một hồi mới hỏi: “Chụp xong chưa?”
“Tôi quay video.”
“…” Vẻ mặt coi như là thân thiện trước đó bị thu hồi trong nháy mắt. Cậu nghiêm túc trở lại, còn trợn mắt nhìn Hầu Mạch một chút.
Hầu Mạch thì lại bật cười.
Tiệc tối chính thức bắt đầu, Nhiễm Thuật mới lần mò trong bóng tối trở về chỗ ngồi của lớp 11/17.
Có tất cả sáu lớp ngồi ở trên lầu hai lễ đường, chỗ ngồi của lớp 11-17 được xếp ở cuối cùng, cũng coi như dễ tìm cho Nhiễm Thuật.
Sau khi ngồi xuống, Nhiễm Thuật nói với Tùy Hầu Ngọc: “Từ, Từ Dữu Nhất có tiết mục, nhảy.”
Hầu Mạch thăm dò hỏi: “Em gái của chúng tôi nhảy đẹp không?”
Nhiễm Thuật vượt qua Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch: “Ai, ai là em gái của cậu, đừng có mà lôi kéo làm quen, một chân của cậu vẫn chưa vào được cửa đâu, còn đang trong khe cửa.”
Tùy Hầu Ngọc ngồi ở giữa, không nghe được lời dạo đầu của MC bao nhiêu mà chỉ nghe thấy hai người ngồi bên trái phải cậu đang cãi nhau.
Cậu lười nghe, chỉ có thể hỏi Nhiễm Thuật: “Tiết mục của cậu thứ mấy?”
Nhiễm Thuật nhấc chân lên bắt chéo, trả lời như đại thiếu gia: “Hạ màn.”
“Không hổ là cậu.”
Nhiễm Thuật cười vô cùng xán lạn: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Đang cười, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh mình là Tang Hiến, Nhiễm Thuật thu hồi lại nụ cười trong nháy mắt.
Đang vui, tại sao lại phải ngồi bên cạnh tử thần thế này?
Cứ tới gần Tang Hiến sẽ bớt đi ba phần vui vẻ.
Thôi nhịn đi, bây giờ người ta đang là chủ nợ của cậu.
MC là học sinh lớp 11 ban văn, năng lực rất tốt, hẳn là đã từng học làm MC chuyên sâu.
Lớp năng khiếu của bọn họ có khóa này, không khí tiệc tối cũng khá tốt.
Chỉ vừa mới đến trường này được một học kì, hiện tại đã nhìn không ra chỗ nào không hài hòa nữa.
Giữa buổi tiệc tối có tiết mục tương tác, MC hỏi thăm ở hiện trường có bạn nào chưa báo danh trước đó mà muốn đi lên biểu diễn không.
Sân khấu hỗn loạn một lát, một nam sinh ôm ghi ta đi lên hát chay một bài hát đang nổi.
Người chủ trì lại đi lên sân khấu hỏi một lần nữa, đột nhiên có người bắt đầu ồn ào gọi tên của Hầu Mạch.
Ban đầu chỉ có một hai người gọi, càng về sau thành cả hội trường ồn ào.
Hầu Mạch đang ngồi ở ghế vô cùng bất đắc dĩ, hình như nổi tiếng quá cũng không tốt lắm.
Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của Hầu Mạch, lại nghĩ tới khả năng ca hát của Hầu Mạch, cuối cùng thở dài một hơi đứng dậy giúp Hầu Mạch chống đỡ.
Nhìn thấy người ra sân không phải là Hầu Mạch mà lại là Tùy Hầu Ngọc, các học sinh cũng vô cùng kinh ngạc, nhao nhao hoan hô.
Gần đây hầu như toàn bộ học sinh cấp 3 Phong Tự biết hai người nọ có quan hệ tốt, lần này thật sự đã chứng minh quan hệ của hai người tốt thật. Suy cho cùng thì người không thích làm chuyện ồn ào như Tùy Hầu Ngọc mà còn có thể lên thế chỗ, hẳn là món quà lớn nhất rồi.
Lúc lên sân khấu Tùy Hầu Ngọc vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu đen của học sinh thể dục, đứng ở bên cạnh MC nhận lấy microphone.
MC nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc bèn hỏi: “Tớ hay nghe nói rằng cậu là một người rất đa tài đa nghệ, hôm nay cậu có thể biểu diễn gì đó mới lạ không?”
Trước đó đã có rất nhiều người thấy Tùy Hầu Ngọc nhảy vào lúc huấn luyện quân sự, MC cũng không muốn Tùy Hầu Ngọc hát một bài đã đi xuống, tốt nhất là cậu có thể nhảy.
Tùy Hầu Ngọc cũng không trả lời ngay, chỉ nhìn MC không nói lời nào.
MC bị nhìn đến mức hơi hoảng hốt, nhanh chóng đổi giọng: “Ầy… Hát thôi cũng được.”
Sợ hãi trong nháy mắt.
Tùy Hầu Ngọc cũng không để MC phải khó xử, nói: “Cho tôi mượn một nhạc cụ.”
MC bèn hỏi thăm một nhạc cụ thường gặp: “Guitar hả?”
Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Đàn Nhị Hồ đi.”
Lúc này biểu diễn tài năng này quả thật là rất mới mẻ.
Nhị Hồ là một nhạc cụ cổ, luôn được tôn sùng là nhạc cụ kinh điển, lúc Tùy Hầu Ngọc cầm ở trong tay lại không hề lộ vẻ không hài hòa.
Thiếu niên mang đậm chất Trung Hoa, chênh lệch rõ ràng với tướng mạo kì lạ của Hầu Mạch.
Dường như… Tùy Hầu Ngọc vốn rất phù hợp với loại đồ vật cổ điển như thế này.
Sau khi nam sinh trước đó đàn hát xong, giá đỡ, micro và ghế vẫn chưa kịp dọn đi, Tùy Hầu Ngọc thuận thế ngồi xuống.
Không ngồi không sao, sau khi ngồi xuống liền hiện ra ưu thế chân dài.
Ghế ở trên sân khấu là ghế dựa có chân cao, nam sinh trước đó đặt hai chân lên chỗ dựa của ghế, chân của Tùy Hầu Ngọc lại có thể chạm đất.
Sau khi cậu ngồi vững thì thử âm đàn Nhị Hồ một chút, sau đó nói vào micro: “Hát một bài quen thuộc hay nghe nhé, hát bài hiếm nghe thấy sợ các cậu không hiểu.”
Vẫn là dáng vẻ ngầu không ai bì nổi như cũ, hết lần này tới lần khác nên tất cả học sinh đều không cảm thấy gì lạ.
Dáng vẻ của Tùy Hầu Ngọc chính là như vậy.
Nói xong, cậu bắt đầu kéo Nhị Hồ, hát một đoạn “Tô Tam phạm tội bị áp giải” phiên bản nam đán.
*Cho bạn nào muốn nghe thử: 苏三起解
Vừa mở miệng đã quỳ là gì?
Trong nháy mắt Tùy Hầu Ngọc mở miệng, cả đám người đã thốt lên rồi lại im lặng rất nhanh, sợ nghe không được giọng của Tùy Hầu Ngọc.
Chờ Tùy Hầu Ngọc hát xong, buông Nhị Hồ xuống chuẩn bị xuống sân khấu thì MC lại đi lên, dùng giọng điệu khoa trương nói: “Vẫn chưa nghe đủ! Có đúng không!”
Học sinh ở dưới sân khấu cũng phối hợp, nhao nhao theo.
Tùy Hầu Ngọc bị ép chỉ có thể nhịn xuống cơn giận, sau khi ngồi xuống suy nghĩ một lát thì kéo Nhị Hồ tìm điệu, lần này hát bài – “Mộng uyên ương hồ điệp”
*Cho bạn nào muốn nghe thử: 新鸳鸯蝴蝶梦
Giọng của Tùy Hầu Ngọc rất giống thiếu gia, thuộc giọng thiếu niên tiêu chuẩn, khi hát không lộ vẻ tang thương quá. Cộng thêm trước đó cậu có luyện tập phát âm kiểu hí khúc tương đối nhiều, lúc hát rất có màu sắc riêng của chính mình.
Giống như là thuyết minh lại bài hát này một lần nữa, hát không khổ sở lắm, ngược lại còn vui vẻ, trong giọng hát còn mang theo một tia lười biếng.
Giống như là một con mèo đang nằm phơi nắng ở cửa sổ vào buổi chiều, giơ móng vuốt lên, lười biếng kêu meo meo.
Lúc hát cậu giương mắt nhìn, như có như không nhìn về phía tầng hai.
Cậu biết người nọ nhất định đang nhìn cậu, cậu thậm chí còn đoán được giờ phút này nhất định người kia đang mỉm cười, bên trong đôi mắt sáng màu ngập tràn vui sướng.
Cậu tiếp tục kéo đàn Nhị Hồ, hát hết bài hát xưa cũ này.
Cài tóc ác quỷ nhỏ ở trên đầu cậu còn đang phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, làm hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có trên khuôn mặt sắc sảo của cậu.
Cậu hát rồi hát, khóe miệng nhếch lên, quyến rũ một cách bất ngờ.
Hát xong bài hát này, Tùy Hầu Ngọc không hát nữa mà dừng lại, trực tiếp đi xuống đài. Ôn ào thế chứ ồn ào nữa cũng vô dụng, cậu đã nể mặt lắm rồi.
Sau khi trở lại hàng của lớp ngồi xuống, Nhiễm Thuật không nhịn được hỏi: “Sao, sao cậu lại hát bài đấy, không phải bài cậu thích mà!”
“Ò.” Tùy Hầu Ngọc lại lần nữa lấy áo khoác lông ra khoác trên chân, trả lời, “Con chó nào đó thích nghe.”
“Má nó, tớ sai rồi.” Nhiễm Thuật mắng một câu.
Tùy Hầu Ngọc vừa mới ngồi xuống, Hầu Mạch liền vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí móc lấy ngón út của cậu, cậu cũng không né tránh.
Hầu Mạch nhanh chóng được voi đòi tiên, ngón trỏ và ngón giữa đi vài bước trên mu bàn tay cậu như một kẻ nhát gan đang đi trên đường, sau đó hắn đặt tay lên trên mu bàn tay của cậu, luồn ngón tay mình vào trong khe hở giữa những ngón tay của Tùy Hầu Ngọc, mười ngón đan chặt vào nhau.
Trong lễ đường mờ tối, trên sân khấu còn đang biểu diễn tiết mục, dưới sân khấu cũng rất rối loạn, người người nhốn nháo.
Phía sau lễ đường là nơi im lặng nhất, dưới lớp áo lông phủ bên trên, bọn họ lặng lẽ nắm tay thật chặt, không buông ra.
Hầu Mạch nhẹ nhàng chậm chạp quay đầu, nói bên tai Tùy Hầu Ngọc: “Hay lắm, tôi rất thích.”
==========
Hết chương 94
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn có thể nghe thử phiên bản nam đán của “Tô Tam phạm tội bị áp giải” để cảm nhận thử, không nên nghe minh tinh hát, mang lại cảm giác khác đấy.
Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?
Đánh giá:
Truyện Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?
Story
Chương 94
10.0/10 từ 41 lượt.