Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 107

573@-
107. Kết giao

Vào ngày mùng hai Tết, Nhiễm Thuật cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

Cổ họng không còn đau như trước nữa, hơn nữa còn có thể ngồi một lúc.

Cậu quyết định đi tìm Tuỳ Hầu Ngọc một chuyến nếu không thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tuỳ Hầu Ngọc một mình đón năm mới ở bên ngoài.

Sau khi ra khỏi xe nhà Tang Hiến, Nhiễm Thuật mang theo đồ đạc, nhanh chân bước vào trong khu dân cư. Đi một lúc thì cậu liền mờ mịt, cụ thể là cái toà nhà nào vậy? Sao nhà nào cũng trông giống nhà nào thế?

Đây là một trong những thiết kế chung cư nguyên thủy nhất: tầng cao nhất là tầng sáu, ngoài ban công của các hộ gia đình còn có những thanh phơi quần áo có thể thu vào, những cây dây leo bò ở một bên tường lúc này đã khô héo, chỉ còn lại những thân rễ lan trên tường.

Ở cửa rõ ràng không có bảo vệ, người ngoài có thể tuỳ tiện ra vào chỗ này, Nhiễm Thuật lại càng chịu không nổi.

Môi trường cộng đồng chỉ ở mức trung bình.

Nhiễm Thuật quay đầu lại, thấy Tang Hiến cũng xuống xe, lập tức nhắc nhở:  “Anh, anh đừng đi theo, Ngọc ca mà thấy sẽ nghi ngờ đấy.”

“Anh phải chờ em về, không thể cứ ở trong xe mãi được. Trong lúc em đi nhà Tuỳ Hầu Ngọc thì anh qua nhà Hầu Mạch.”

“Vậy cũng được.” Nhiễm Thuật đi thêm vài bước, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tuỳ Hầu Ngọc, hỏi cậu sống ở tòa nhà nào.

Tang Hiến chỉ về một hướng: “Ở đó.”

Nhiễm Thuật ngẩng đầu lên nhìn một lượt, sau đó né đi cái ôm của Tang Hiến: “Anh tránh xa em ra một chút.”

Tang Hiến đứng yên tại chỗ nhìn Nhiễm Thuật rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng Hầu Mạch gọi hắn: “Tang Hiến, sao mày lại ở đây?”

Tang Hiến nhìn qua nơi phát ra âm thanh, trong lòng đột nhiên hơi lạnh khi nhìn thấy hai người kia đang đi tới

Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch tay trong tay cầm đồ ăn, kề vai nhau mà đi, có vẻ như là vừa mới đi mua đồ ăn về.

Hai người họ vừa vào khu dân cư thì nhìn thấy Tang Hiến, Hầu Mạch nhanh chóng đi tới chào hỏi.

Tuỳ Hầu Ngọc liếc nhìn về phía Tang Hiến, sau đó lại nhìn Nhiễm Thuật

Nhiễm Thuật nghe thấy giọng nói, quay đầu lại thì thì hai người, sắc mặt ngay lập tức trở nên ngốc ngếch, cả nửa buổi trời không nói nên lời.

Tuỳ Hầu Ngọc nói với Nhiễm Thuật: “Cậu đi với cậu ấy tới đây à?”

Nhiễm Thuật liên tục phủ nhận: “Không có! Bọn tớ tách ra đi mà, không thấy khoảng cách xa vậy hay sao?”

Tuỳ Hầu Ngọc nhìn Nhiễm Thuật và Tang Hiến cách nhau không quá 3 mét, cười lạnh hỏi: “Trùng hợp vậy cơ á?”

“Ai nói không thể chứ!” Nhiễm Thuật nghiêm túc gật đầu.

Nhiễm Thuật không dám nói với Tuỳ Hầu Ngọc là mình đang yêu đương cùng Tang Hiến.

Đầu tiên, nếu Tuỳ Hầu Ngọc hỏi cậu sao lại có quan hệ với Tang Hiến, chả lẽ lại nói là để vay tiền?

Thứ hai, nếu Tuỳ Hầu Ngọc biết cậu đang yêu đương, nhất định sẽ cảm thấy cậu đang bị một con gấu đàn áp. Dù sao thì Tang Hiến nhìn cũng giống như một con gấu nâu vậy.

Thứ ba, cổ họng với mông của cậu còn đau, Tuỳ Hầu Ngọc mà biết chắc chắn sẽ đánh nhau với Tang Hiến.

Nhưng mà bây giờ… nên làm cái gì trời! ! !

Ánh mắt sắc lẹm như dao của Tuỳ Hầu Ngọc nhìn qua Nhiễm Thuật và Tang Hiến một cái, lạnh giọng nói: “Qua đây.”

Nhiễm Thuật lập tức ngoan ngoãn đi qua chỗ Tuỳ Hầu  Ngọc.

Bước vào tòa nhà đơn, lên tầng trệt của khu dân cư, Tuỳ Hầu Ngọc mở khoá mật khẩu đi vào, đem đồ ăn cất vào bếp, bước tới hất cằm nói với Nhiễm Thuật: “Vào đi.”

Nhiễm Thuật ủ rũ cởi giầy, tiến vào trong phòng, vẫn không quên chào Đại Ca một cái.

Cậu nhận ra Tuỳ Hầu Ngọc đang nhìn mình, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tuỳ Hầu Ngọc nhìn Nhiễm Thuật một lúc, sau đó nhìn hai người cao to đứng trước cửa nói: “Tôi có cho hai người vào à?”

Hầu Mạch cười nói: “Tôi đến để nấu cơm.”

“Còn cậu ta?” Tuỳ Hầu Ngọc hất cằm, ý hỏi Tang Hiến.

“Ổng đến giúp đỡ.”

“Cậu ấy biết làm à?” Tang Hiến nhìn qua là một người không làm việc gì cả.

“Tôi dạy ổng là được.” Hầu Mạch nói, dùng cùi chỏ đụng Tang Hiến.

Tang Hiến hơi không vui, luôn cảm thấy không cần phải làm thành thế này. Yêu đương mà cứ như đang đi làm gián điệp, lại nghĩ đến Nhiễm Thuật sợ Tuỳ Hầu Ngọc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Hầu Mạch và Tang Hiến vào phòng bếp.

Tuỳ Hầu Ngọc đi tới trước mặt Nhiễm Thuật, hai tay vòng trước ngực hỏi: “Sao họng lại bị đau?”

“Bị cảm đó, cậu xem, trên mu bàn tay tớ đều là lỗ kim truyền nước biển, xanh hết đây này.”

Tuỳ Hầu Ngọc nhìn mu bàn tay của Nhiễm Thuật, có chút thả lỏng hỏi: “Thật chứ?”

“Thật mà!”

Tuỳ Hầu Ngọc ngoắc tay với Nhiễm Thuật: “Lại đây giúp coi.”

Nhiễm Thuật ngu ngốc nghĩ chuyện này qua rồi, vui vẻ hớn hở chạy qua: “Giúp cái gì thế?”

Tuỳ Hầu Ngọc không trả lời, vươn tay đẩy mạnh Nhiễm Thuật một cái, để Nhiễm Thuật lại ngồi trên ghế sô pha lần nữa.

Nếu là lúc bình thường Nhiễm Thuật vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống, nhưng mà tự nhiên lại đột ngột như thế liền đau đến hét lên, người nghiêng một cái ngã xuống ghê sô pha.

Sau khi choáng một hồi cậu mới có thể hồi phục lại tinh thần.

Vẫn là không giấu được.

Tuỳ Hầu Ngọc gần như ngay lập tức nhặt cái gạt tàn chưa từng dùng đến trong nhà, đi về phía nhà bếp.

Đây là muốn đi liều mạng luôn rồi.

Nhiễm Thuật chỉ có thể hét vào trong phòng bếp: “Hầu Mạch! Cậu giấu dao đi!!”

Hầu Mạch bị hoảng sợ, vừa quay đầu liền thấy Tuỳ Hầu Ngọc và Tang Hiến đang đánh nhau.

Hầu Mạch vội vàng giấu con dao đi, dùng đồ ăn phủ lên rồi đi đến can ngăn: “Làm sao vậy? Sao cậu lại đánh ổng? Ngọc ca, cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi giúp cậu đánh được không? Người ổng cứng đánh vào đau tay lắm.”

Tang Hiến đuối lý, còn cảm thấy rằng Tuỳ Hầu Ngọc là “vợ” của anh em mình nên cũng không thực sự đánh trả.


Nghe được lời Hầu Mạch nói xong, đôi mắt phượng trợn tròn cả lên: “???”

Hầu Mạch, mày có còn là người không?

Nhiễm Thuật cũng tranh thủ thời gian chạy tới ngăn cản, ôm eo Tuỳ Hầu Ngọc từ đằng sau: “Ngọc ca, cậu đừng đánh nữa, anh ấy bây giờ là bạn trai của tớ.”

Động tác can ngăn của Hầu Mạch dừng ngay lập tức: “Cái gì?”

Tuỳ Hầu Ngọc nghiến răng hỏi Nhiễm Thuật: “Cậu ta ép cậu?”

“Không có…”

“Cậu coi trọng người ta ở chỗ nào?”

“Anh ấy có tiền.”

“Cậu thiếu tiền hay sao?”

“Thỉnh thoảng cũng thiếu.”

Tuỳ Hầu Ngọc chưa có đánh người, nhưng mà cái gạt tàn thuốc cứ một mực cầm trong tay, tức giận đến đỏ cả mắt, hỏi: “Sao trước kia không nghe cậu nói gì? Đột nhiên hai người các cậu liền ở chung một chỗ?”

Nhiễm Thuật không còn kiêu ngạo được như ngày thường, toàn thân đều rủ xuống: “Thì tự nhiên… thì mắt rùa, thấy hạt đậu xanh, thấy rồi thì tự nhiên thích…” Nhiễm Thuật chột dạ trả lời.

Hầu Mạch nhìn Tang Hiến, lại nhìn Nhiễm Thuật một chút, cảm giác mình giống như một kẻ ngu.

Hai người này…

Không phải hai người này trước kia còn đối đầu nhau hả?

Sao đột nhiên liền…

Đột nhiên liền….

Hầu Mạch hâm mộ đến phát khóc luôn rồi, đi qua chỗ Tang Hiến cúi đầu thấp giọng hỏi: “Sao mày làm được hay vậy?”

Tang Hiến bị Tuỳ Hầu Ngọc đánh mấy cái, cơ thể vẫn còn đau. Đang xoa bóp còn bị hỏi việc này liền khó chịu: “Tao còn muốn hỏi mày đây, sao mày lại không làm được chứ?”

Bây giờ Tuỳ Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch cũng cảm thấy phiền, dù sao thì Hầu Mạch với Tang Hiến cũng là bạn bè.

Cậu bất mãn nói: “Hai người cút ra ngoài cho tôi!”

Hầu Mạch vội vàng gật đầu: “Tôi lấy đồ ăn lên lầu làm, tí nữa nhớ lên ăn cơm đấy.”

Nói xong, hắn đưa Tang Hiến vào bếp thu dọn đồ đạc, nhân tiện còn cất con dao đi.

Chờ hai người kia rời đi, Tuỳ Hầu Ngọc mới nhìn Nhiễm Thuật hỏi: “Nghiêm túc đấy à? Lúc trước không phải cậu rất ghét cậu ta hay sao?”

Nhiễm Thuật chỉ có thể ôm Đại Ca đến bảo vệ mình, ai biết rằng mới vừa đến liền bị phát hiện cơ chứ?

Nhiễm Thuật vẫn không kìm lòng được, hỏi: “Cậu, làm sao cậu phát hiện ra?”

“Lúc cậu nói dối thì không cà lăm, cậu biết không?”

“…” Nhiễm Thuật vừa rồi nói chuyện thậm chí cũng không nhận ra.

Cậu ngồi trên sô pha suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Tớ, tớ là dạng người gì cậu còn không rõ hay sao? Nếu tớ không thích sẽ không đồng ý đâu. Lúc anh ấy hôn tớ, tim tớ đập “bịch, bịch” loạn tùng phèo cả lên, hơn nữa thấy anh ây đang tập luyện khổ cực ở trại huấn luyện như vậy, tớ lo lắng lắm…”

“Gia đình cậu sẽ không đồng ý đâu!”

“Không, chưa chắc đâu, dù sao nhà họ Tang cũng rất có tiền.”

“Vậy thì nhà họ Tang kia có thể chấp nhận cậu không? ”

“Tớ không biết, chưa đến lúc mà, bao nhiêu người có thể kết hôn từ cấp ba chứ?”

Tùy Hầu Ngọc chỉ vào cậu, tức giận đến run tay: “Cậu ta làm cho cậu thành ra thế này, có phải quá đáng hay không chứ?”

“Là anh ấy, cái đồ chơi của anh ấy quá lớn, với lại bọn tớ chịch là để chào mừng anh ấy trở về…”

Tùy Hầu Ngọc vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu cong từ khi nào?”

“Tớ, tớ, thật sự tớ cũng không tính là cong đâu, chỉ là người đầu tiên tớ thích là nam mà thôi.”

Tuỳ Hầu Ngọc tức giận một lúc lâu, cuối cùng cũng thoả hiệp: “Nếu anh ta bắt nạt cậu, cứ nói với tớ, tớ sẽ liều mạng với anh ta.”

“Ừm”

Hầu Mạch đẩy Tang Hiến vào nhà mình, vừa vào liền hỏi: “Đ* m*, mày nhìn trúng cậu ta lúc nào thế?”

Tang Hiến còn chưa kịp đứng vững, vẫn đang lo lắng chuyện dưới lầu, hỏi: “Bọn họ bên kia chắc sẽ không có gì đâu, đúng không?”

“Ngọc ca bao che khuyết điểm mày cũng biết thừa rồi, chắc chắn sẽ không đánh nhau với Nhiễm Thuật. Thái độ nhận sai của Nhiễm Thuật còn tốt như thế, yên tâm đi”

Tang Hiến chỉ có thể ngồi xuống trả lời: “Trước khi đi huấn luyện, lúc ấy mối quan hệ chỉ mới bắt đầu thôi.”

“Tại sao tao không nhìn ra một chút nào vậy?”

“Mày nghĩ rằng ai cũng giống mày giấu không nổi hả? Tất cả mọi người xung quanh liếc một cái là thấy mày thích Tuỳ Hầu Ngọc?”

Hầu Mạch suy nghĩ một chút liền cảm thán: “Người anh em, lợi hại nha, Nhiễm Thuật thoạt nhìn cũng khó đối phó đấy, sao mày lại bắt được hay vậy chứ?”

“Bọn tao ở cùng nhau sau khi đi đi huấn luyện về.”

“Mấy người chúng mày đều lần lượt có người yêu vậy! Rõ ràng tao mới là người tỏ tình đầu tiên.”

“Tao còn muốn hỏi mày đây.” Tang Hiến bắt chéo chân ngồi, hất cằm hỏi: “Mày với Tuỳ Hầu Ngọc bây giờ có khác gì yêu đương đâu? Ngày nào cũng ở bên nhau, còn ngủ chung một chỗ. Lần trước tao còn thấy xương quai xanh của mày có dấu hôn, đừng nói với tao là do mày tự làm đấy nhé.”

“Là vì theo đuổi đấy.” Hầu Mạch thản nhiên trả lời…

“Đó là bị đánh hả?”

“Ừ, dù sao thì với cậu ấy tao cũng là chúa tể của những chiếc lốp dự phòng.”

Lốp dự phòng thì lốp dự phòng đi, còn bày đặt chúa tể.

Vẻ mặt Tang Hiến bất lực, cảm thấy Hầu Mạch quả thực đã hết thuốc chữa.

“Giữa hai người chúng mày chỉ có một lớp giấy. Chỉ cần mày chọc thủng nó là hai người sẽ ở bên nhau.” Tang Hiến lại nói: “Có thể cậu ấy cũng đang chờ mày xác định mối quan hệ.”

“Tao chắc rằng cậu ấy cũng thích tao, nhưng mà chuyển thẳng thành cong cũng mất một quá trình. Tao đang cho cậu ấy thời gian.”

“Tao nghe Nhiễm Thuật nói chuyện điện thoại với một người, có vẻ rất lâu mới xử lý được. Lúc trước người đó theo đuổi Tuỳ Hầu Ngọc, hình như người ta tính đúp một năm xuống lớp 11 tìm Tuỳ Hầu Ngọc nhưng đã bị Nhiễm Thuật ngăn lại.”



Bởi vì người đó gọi điện thoại không dứt, làm cho Tang Hiến khó chịu rất lâu.

Nhiễm Thuật cũng rất bất đắc dĩ. Quan hệ của cậu và Tùy Hầu Ngọc rất tốt, rất nhiều chuyện liên quan đến Tuỳ Hầu Ngọc có thể tìm cậu.

Nếu cậu không giải quyết tốt thì người này sẽ đến làm phiền trước mặt Tuỳ Hầu Ngọc mất.

Vẻ mặt Hầu Mạch nghe xong liền cứng đờ: “Đ* M*?”

Tang Hiến mỉm cười nói: “Mày cứ tiếp tục chờ cậu ta chuyển cấp đi.”

“Tao… Tao sẽ tìm cơ hội xác định với cậu ấy. Hôm nay cậu ấy tức giận, không được rồi. Ngày mai hoặc ngày kia, tao hỏi một chút…” Hầu Mạch cuối cùng cũng bắt đầu nóng nảy.

“Ừ, cố lên.”

Hầu Mạch lo lắng đi nấu cơm, có một món lỡ bỏ hai muỗng muối, sau khi nếm thử thì phải lấy một ly nước thêm vào.

Hắn nhìn đồ ăn nổi lềnh bềnh, thực sự cảm thấy hơi tiếc nuối, liền múc một ít ra đặt trước mặt Tang Hiến: “Nếm thử đi.”

Tang Hiến ăn một miếng, bị mặn đến mức muốn tìm nơi để ói ra, kết quả tìm không ra chỗ, chỉ có thể vuốt cổ mà nhịn vào nuốt xuống.

Tang Hiến đứng dậy, tìm được cái một cốc giấy trong nhà, lấy một cốc nước cho mình, sau khi uống xong nói: “Sao mày lại làm ra cái món ghê vậy cơ chứ.”

“Bỏ hơi nhiều muối, tao chính là muốn cho mày thử vị đồ ăn mặn là thế nào.” Hầu Mạch nói xong lại vào phòng bếp lần nữa.

Tang Hiến nhìn Hầu Mạch như vậy liền tức giận, vội vàng chạy vào bếp nói: “Tao không làm gì người của mày không có nghĩa là tao không làm gì mày đâu nhé.”

Nghe được câu “người của mày”, Hầu Mạch đột nhiên nở nụ cười, nói mấy câu đơn giản thành công lấy lòng Tang Hiến: “Được rồi, được rồi, tao sai rồi.”

Đến giờ ăn tối, Hầu Mạch dùng di động gọi hai người kia xuống lầu.

Nhiễm Thuật bước vào nhà họ Hầu, nhìn xung quanh một chút, sau đó ngồi vào bàn, dùng đũa gắp một miếng đồ ăn và nếm thử rồi gật đầu: “Ngon đấy…”

Hầu Mạch tiếp tục mang đồ ăn lên, cười híp mắt hỏi: “Tôi mang thêm vài món lên nhé?”

Nhiễm Thuật bĩu môi: “Cũng bình thường thôi.”

Tuỳ Hầu Ngọc đi tới vỗ lên tay Nhiễm Thuật một cái: “Tí nữa mẹ Hầu Mạch về, cậu đừng ăn trước.”

Tuỳ Hầu Ngọc – người ăn cơm rất ít nghiêm chỉnh, lại đi quản lễ nghi trên bàn ăn của Nhiễm Thuật, cũng rất khó xảy ra.

Nhiễm Thuật ngoan ngoãn không cử động nữa.

Sau khi đợi khoảng mười phút, mẹ Hầu trở về nhà, ngạc nhiên khi thấy Tang Hiến và Nhiễm Thuật: “Các bạn cùng lớp đến đây chơi à?”

Nhiễm Thuật cười hì hì chào hỏi, sau đấy ôm vai Tuỳ Hầu Ngọc nhỏ giọng nói: “Hầu Mạch, có mẹ đẹp quá nha! Chậc, phụ nữ trắng như thế mới đẹp mắt, Hầu Mạch hơi trắng quá.”

Tuỳ Hầu Ngọc mí mắt cũng không nâng một cái, đáp: “Tớ thích.”

Nhiễm Thuật nhanh chóng ngậm miệng.

Giữa bữa ăn, Hầu Mạch đột nhiên nói với mẹ Hầu: “Tang Hiến với bạn học này yêu nhau, đến hôm nay con mới biết.”

Nhiễm Thuật gần như nghẹn, loại chuyện này có thể bình tĩnh đem ra nói với bố mẹ hay sao? !

Tang Hiến cũng cứng đờ.

Mẹ Hầu còn bình tĩnh hơn họ, nói: “Mẹ cảm thấy rất xứng đôi ấy chứ, đều rất đẹp trai.”

Hầu Mạch đang ăn cơm lẩm bẩm: “Khi nào con mới có thể yêu đương đây?”

Mẹ Hầu lấy cho hắn dĩa rau: “Con phải tiếp tục cố gắng.”

Nhiễm Thuật dùng mắt ra hiệu với Tuỳ Hầu Ngọc.

Tuỳ Hầu Ngọc gật đầu đồng ý.

Hai người trao đổi thông tin mà không cần giao tiếp.

Nhiễm Thuật lẩm bẩm “Đ* M*.” một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.

Hôm mùng 3 tết, Tuỳ Hầu Ngọc muốn đi huấn luyện ở trường, tham gia lớp học vẽ của thầy Đỗ Kính Chi.

Do đường xa và thời tiết lạnh giá, Hầu Mạch gọi xe của một người hàng xóm quen thuộc, nhờ chú chở họ vào thành phố.

Đến cửa lớp huấn luyện, Hầu Mạch xuống xe trước, khi xuống xe còn vươn tay giúp Tuỳ Hầu Ngọc gỡ mũ, sau đó còn kéo khóa áo lông lên tuốt phía trên.

Trong lúc Hầu Mạch sửa sang nói: “Hiếm khi đến đây, học xong chúng ta đi xem phim đi, nhân tiện ăn cơm luôn.”

Hầu Mạch vẫn chưa nói, hắn định nhân dịp này xác định mối quan hệ luôn, đêm qua đã tập cả lời thoại rồi.

Tuỳ Hầu Ngọc đồng ý, lấy điện thoại ra hỏi: “Cậu muốn xem phim gì?”

“Tôi đã chọn xong rồi!” Hầu Mạch tranh thủ lấy điện thoại của hắn ra.

Cậu quay đầu nhìn Hầu Mạch, khoé miệng hết sức câu dẫn nở nụ cười: “Đã chuẩn bị trước rồi?”

“Ừ, là Tang hiến với Nhiễm Thuật giới thiệu đấy, chắc chắn sẽ không sai đâu, trừ khi Nhiễm Thuật lừa bịp tôi.”

“Cũng được, lần sau tôi mời.”

Lần sau?

Còn có lần sau nữa.

Hầu Mạch trộm cười.

Hầu Mạch đi theo cậu đến cổng trường huấn luyện, đột nhiên hắn chú ý thấy cậu dừng bước, nhìn về một hướng, trong giây lát nét mặt trở nên rất u ám.

Hầu Mạch nhìn theo ánh mắt của cậu, thấy một nam sinh đang đẩy cửa kính trường huấn luyện đi ra, nhìn về phía Tuỳ Hầu Ngọc và nói: “Anh đoán em sẽ đến đây, anh biết giờ học nên đã đợi ở đây từ sáng tới giờ.”

Chàng trai trước mặt trông khá cao, theo đánh giá chắc cũng cao đến 1m85.

Chàng trai có một đôi lông mày kiếm, đôi mắt của hắn có chút tà khí, ẩn chứa chút lệ khí với chiếc mũi cao và đôi môi dày. Nhìn tổng thể thì rất đẹp trai.

Rất tà khí nhưng lại rất đẹp trai.

Hắn cắt cái đầu đinh tròn, đỉnh đầu hơi dài, hai bên thì ngắn hơn một chút.

Quần áo hắn ta rộng thùng thình, một thân màu đen thui, có khí chất của dân đầu đường xó chợ.

Hầu Mạch không biết người này nhưng mơ hồ đoán được người này là ai.

Tuỳ Hầu Ngọc khó chịu hỏi: “Anh tới làm gì?”


“Nhớ em.”

“Tôi cần anh nhớ à?”

“Anh không khống chế được.”

Hầu Mạch nghe những lời này nhưng vẫn chưa điên đến mức muốn xông qua đánh người.

Thực ra, sức chịu đựng của Hầu Mạch khá tốt, vì học bổng mà rất liều mạng cho nên đến bây giờ cũng không chủ động đi gây sự.

Nhưng mà tên này… ngay trước mặt hắn dám đùa giỡn Tuỳ Hầu Ngọc?

Điều này sao có thể chịu được?

Tuỳ Hầu Mạch cũng rất khó chịu, đẩy Hầu Mạch một chút, muốn để Hầu Mạch vào trước, để cậu xử lý rắc rối này xong rồi mới vào.

Kết quả là Hầu Mạch không hề di cuyển, cùng Du Thời Việt giương cung bạt kiếm.

Tuỳ Hầu Ngọc chỉ có thể mở miệng nói với Du Thời Việt: “Anh về đi, tôi không muốn thấy anh.”

Du Thời Việt không trả lời mà dùng mũi chân chỉ: “Nó là ai? Là cái người tên Hầu Mạch kia à?”

Xem ra Du Thời Việt đã nghe nói về Hầu Mạch rồi.

“Ừ, rồi sao?” Hầu Mạch chủ động hỏi.

Du Thời Việt đánh giá Hầu Mạch một chút, nói: “Không có gì, nhìn cậu ta ngứa mắt mà thôi.”

Tuỳ Hầu Ngọc không muốn Hầu Mạch và Du Thời Việt phát sinh xung đột.

Du Thời Việt tính khí thất thường, có phần lêu lổng, thậm chí quen biết rất nhiều loại người trong xã hội, tà môn ngoại đạo thì vô vàn, thật sự rất dễ dàng đánh nhau với Hầu Mạch.

Cậu duỗi tay đẩy Hầu Mạch một chút nói: “Cậu vào trước đi.”

Hầu Mạch đặc biệt không muốn Tuỳ Hầu Ngọc và thằng oắt này ở chung với nhau, không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn bị Tuỳ Hầu Ngọc đạp vào trong.

Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc thấy Hầu Mạch đi vào, trông mong đứng nhìn vào bên trong cửa kính, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Du Thời Việt quay đầu nhìn Hầu Mạch, chỉ chỉ: “Cậu ta có bị ngu không thế?”

“Tôi thích cậu ấy.” Tuỳ Hầu Ngọc không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Hầu Mạch bên trong cửa kính: “Anh còn dám nói cậu một câu, tôi sẽ đánh anh.”

“…” Sau khi Du Thời Việt nghe thấy câu này, trên mặt hắn hiện lên một vết nứt, môi mím chặt lại để che giấu sự không cam lòng lúc này.

Sau nửa ngày trời, Du Thời Việt hỏi: “Anh quen biết em sớm hơn so với hắn mà? Nếu như em thật sự thích con trai, vì sao anh lại không thể chứ?”

“Cậu ấy đến sớm hơn anh.” Tuỳ Hầu Ngọc trả lời: “Hơn nữa đây không phải là việc đến trước hay đến sau.”

“Anh có chỗ nào thua nó?”

“Đơn giản là tôi không thích.”

“Vấn đề cuối cùng ở chỗ nào chứ? Em nên biết anh thích em bao nhiêu. Nếu em cảm thấy hai chúng ta có khoảng cách, anh có thể học lại một năm, chuyển đến lớp em học.”

Tùy Hầu Ngọc cuối cùng thở dài, nhìn hắn nói: “Tôi để cậu ấy đi vào là muốn giữ lại mặt mũi cho anh. Tôi không thích anh, anh có đến trước tôi cũng không thể đột nhiên thích được. Tôi thích cậu ấy, thích thật sự, điều đó sẽ không thay đổi. Tôi biết rõ anh là dạng người gì, nếu anh có ý đồ muốn tìm cậu ấy gây phiền phức thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Tất nhiên Du Thời Việt biết rõ những lời cảnh cáo của Tuỳ Hầu Ngọc rất nghiêm túc.

Du Thời Việt càng thích cậu hơn.

Du Thời Việt cảm giác mình cũng điên rồi, đến cả người mang theo hơi thở nguy hiểm cũng thích, chính từ trong lòng hắn cũng cảm thấy rất tốt.

“Đ*t m* nó!” Du Thời Việt giận đến muốn nổ tung luôn rồi.

“Tôi đã từ chối rất nhiều lần rồi. Anh xuất hiện tôi thấy rất phiền, nếu anh tiếp tục xuất hiện nữa sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét anh thôi.”

“Anh thật sự thích em, anh lớn như thế này lần đầu tiên thích một người, tình huống của em anh cũng có thể chấp nhận…” Du Thời Việt vẫn chưa hết hy vọng.

“Tôi không thích anh.” Tùy Hầu Ngọc lại từ chối.

Du Thời Việt hoàn toàn im lặng.

Tuỳ Hầu Ngọc đi về hướng trường huấn luyện nói: “Tôi muốn đi học, anh quay về đi.”

Cậu cũng không ở lại nữa, mở cửa kính ra bước vào nói với Hầu Mạch: “Chúng ta đi.”

Hầu Mạch uỷ khuất đi theo sau cậu, liên tiếp quay đầu, Du Thời Việt ở ngoài kia còn chưa có rời đi.

Tuỳ Hầu Ngọc là học viên VIP của trường, từ lúc tiểu học đến giờ, toàn bộ giáo viên của trường đều biết cậu.

Cậu đưa một người vào phòng học, người trong trường cũng không nói gì, cậu liền cho Hầu Mạch ngồi ở một bên chờ.

Thầy Đỗ đã đợi trong lớp rất lâu, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc bèn chào hỏi: “Mấy bức tranh em vẽ thầy đều có xem, có tiến bộ. Nhưng sao nửa năm rồi không có tác phẩm nào hết vậy? Thầy nhìn thấy bức cuối cùng là vào ngày 21 tháng 8.”

“Sáu tháng cuối em ở trường học tập tennis, em tham gia đội tennis.”

“Tennis? Dự định trở thành sinh viên thể thao hả?”

“Cũng xem như vậy đi, nhưng mà chắc sẽ không dùng thể dục để tham gia kỳ thi Đại học đâu.”

Tóc thầy Đỗ có màu nâu tự nhiên, buông xõa trên đỉnh đầu, phối hợp với khuôn mặt nhìn có vẻ em bé, dù đã 28 tuổi nhưng trông vẫn như học sinh cấp 3.

Thầy ấy là thế hệ đầu tiên của những người nổi tiếng trên Internet, lớn lên đẹp trai, làm về truyền bá đồ ăn, vẽ còn rất đẹp.

Sau khi ra mắt công khai thì rất ít khi lên sóng trực tiếp, cập nhật phần mềm mạng xã hội cũng chỉ là cập nhật tranh của thầy ấy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của thầy.

Thầy tiếp tục xem các tác phẩm của Tùy Hầu Ngọc, lấy ra một bức để sửa trên bảng vẽ, cầm bút giúp Tùy Hầu Ngọc thay đổi bức tranh.

Khi thầy Đỗ thay đổi bức tranh của, thầy chỉ vẽ nguệch ngoạc trên bức tranh gốc, tổng thể không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu nữa, kết quả là ở vài bước cuối cùng mới thấy sự thay đổi.

Vẽ tranh cũng giống như diễn xuất.

Trong khi thay đổi bức tranh, thầy nói cả điểm yếu của Tuỳ Hầu Ngọc, chỉ ra vấn đề vẽ của cậu.

Tuỳ Hầu Ngọc ngồi bên cạnh thầy rất chú ý lắng nghe.

Trong khi chờ Tuỳ Hầu Ngọc tự vẽ, thầy Đỗ đứng bên cạnh run run nói: “Thật may là em không phải là sinh viên mỹ thuật.”

“Có chuyện gì ạ? Không có linh tính sao?” Cậu rất buồn bực dừng bút.

Cậu từ nhỏ đã học mỹ thuật tạo hình đấy, trình độ vẽ không tệ, có vài bức còn được trường huấn luyện treo lên, ở trong hành lang triển lãm.

“Nhìn dáng ngồi của em xem.” Thầy Đỗ vỗ vỗ cổ tay cậu: “Viêm gân.”

Sau đó lại chọc vào lưng cậu: “Nhìn cột sống, cổ, eo này. Em có thể nghiêm túc vẽ hai năm rồi đi làm phẫu thuật cột sống cổ luôn, chưa thấy người nào ngồi vẽ mà còn ẹo qua ẹo lại như em. Em có phải là con rắn mới thành người không thế?”

“Em không thể ngồi yên được…” Tuỳ Hầu Ngọc giải thích xong có hơi xấu hổ.

Sau khi dạo qua một vòng lại đến chỗ Tuỳ Hầu Ngọc ngồi xuống hỏi: “Nam sinh kia là ai vậy?”

“Là bạn hợp tác đánh tennis đôi.”

“Đẹp trai nha.”

“Dạ.”

“Màu tóc tự nhiên à?”

“Vâng.”

Thầy Đỗ đột nhiên bật cười: “Vừa nãy thầy đập vào tay em một cái, cậu ta thiếu chút nữa liền đứng lên, có phải thấy cách thầy xử phạt học sinh tổn thương thể xác quá không vậy?”

Tuỳ Hầu Ngọc tiếp tục ra vẻ bình tình tiếp tục vẽ tranh, đợi thầy Đỗ rời đi mới quay đầu liếc nhìn Hầu Mạch.

Hầu Mạch dường như cũng khá nhàm chán, sau khi nhìn xung quanh, hắn nói khẩu hình miệng với cậu: “WC” rồi đi ra ngoài.

Khi Hầu Mạch bước ra khỏi lớp tìm tolet thì thấy Du Thời Việt ngồi ở ghế trước cửa, vẫn chưa rời đi.

Bước chân của hắn dừng lại, vừa vặn đối mặt với Du Thời Việt.

Du Thời Việt đứng dậy đi tới, đột nhiên hỏi: “Em gặp cậu ta lúc nào?”

“Lúc năm tuổi.”

“Cái gì?” Câu trả lời này khiến Du Thời Việt vô cùng ngạc nhiên.

“Cùng nhau học piano, lúc năm tuổi đã quen biết.”

“Em thích nó?”

“Đúng vậy.”

Du Thời Việt trừng mắt nhìn Hầu Mạch, ánh mắt chứa đầy sự không cam lòng và tức giận nhưng lại không làm gì được.

“Anh sẽ không bỏ cuộc.” Du Thời Việt lên tiếng lần nữa, sau đó quay người rời đi.

Hầu Mạch nhìn Du Thời Việt rời đi liền trầm mặc một hồi lâu.

Hầu Mạch trở về đợi lúc Tuỳ Hầu Ngọc tan học, toàn bộ quá trình chỉ có thể ngồi yên một chỗ.

Sau khi tan học, một người đàn ông nhìn có vẻ nhã nhặn xuất hiện ở cửa, đôi mắt rất dịu dàng, dáng người cao, chân dài đến lạ.

Người đó đi đến bên người thầy Đỗ, giúp thầy đeo khăn choàng cổ, dịu dàng nói vài câu gì đó, làm cho thầy Đỗ cười một lúc, sau đó cầm cặp và nắm tay cùng đi ra.

Hầu Mạch hơi ngạc nhiên, là công khai sao? Hắn nhịn không được liếc nhìn mấy lần, Tuỳ Hầu Ngọc đi bên cạnh cũng không chú ý tới.

“Khi nào thì phim bắt đầu?” Tuỳ Hầu Ngọc cầm chai nước mở nắp uống và hỏi.

“Bốn giờ chiều.”

“Vẫn còn sớm, cậu đi với tôi đến phòng luyện nhảy đi.”

“À.”

Hai người cùng nhau đi lầu, vẫn còn nghỉ lễ năm mới nên trong phòng luyện không có những người khác, bọn họ cũng coi như là yên tĩnh.

Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc cởi áo khoác, vận động xong quay lại nhận thấy Hầu Mạch vẫn không vui, liền bước đến ngồi bên Hầu Mạch hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi tôi đi tolet, gặp được Du Thời Việt.”

“Anh ta chưa chịu đi nữa à?”

“Ừ, hắn còn bắt nạt tôi.”

Tuỳ Hầu Ngọc quay đầu nhìn hắn cả nửa ngày, nói: “Tôi đã cảnh cáo anh ta rồi, anh ta tuy có hơi mất dạy nhưng sẽ không dám trêu chọc tôi, vì vậy cũng sẽ không đụng đến cậu.”

Hầu Mạch nghe được câu này trong nháy mắt liền bùng nổ, lại nói một cách chua lè: “Ha! Còn hiểu rõ hắn quá nhỉ. Cậu đúng là rất tin tưởng hắn nha, vì vậy cậu liền cảm thấy tôi nói dối?”

“Cũng không phải bảo cậu nói dối, chẳng qua là cảm thấy không thể xảy ra chuyện như vậy được…”

“Đúng vậy, tôi đang nói dối đấy, nhưng cậu không được vạch trần tôi. Cậu khiến tôi cảm thấy đặc biệt rất khó chịu!”

“…” Tại sao người này lại quậy thế chứ?

Hầu Mạch thấy cậu không nói thì lại khí chịu thêm, tiếp tục nói: “Làm tôi còn tưởng cái người Du Thời Việt kia là người bỉ ổi, xấu xa, kết quả lớn lên lại đẹp trai, dường như còn một lòng đối với cậu, lâu thế rồi cũng không buông tha cậu. Cậu còn bảo tôi rời đi, để một mình nói chuyện với hắn hay là hai người nhìn nhau! Hai người chắc chắc là nhìn nhau.”

“Tôi chỉ nhìn anh ta một cái.”

“Cậu một mình nói chuyện với hắn, tôi chỉ có thể đứng nhìn! Cậu đứng nói chuyện với hắn!” Hầu Mạch tức giận đến mức dậm chân, dậm như 44 con ngựa đạp mạnh, rung cả lên.

“Không phải nói là không ghen lung tung hay sao?”

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc một hồi lâu, cúi đầu khó chịu một hồi mà bắt đầu khóc, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn từ trong hốc mắt xuống rơi trên vạt áo của hắn mà vỡ vụn.

Tuỳ Hầu Ngọc thấy vậy liền sững sờ, giơ tay ra cũng không biết nên dỗ như thế nào.

Hầu Mạch lại nói: “Đúng vậy, tôi phải hiểu chuyện, không thể đi ghen lung tung! Cậu tốt như vậy, bao nhiêu người thích cậu, tôi còn không phải bạn trai cậu… Tôi đến bây giờ còn chưa theo đuổi được, lo lắng đến độ ngủ không ngon. Được rồi, tôi lại nói bậy rồi, cũng không phải là ngủ không ngon, chỉ là mất ngủ hai ba tiếng mà thôi…”

Hầu Mạch đưa mu bàn tay quệt nước mắt, lau lộn xộn, hình như vừa khóc vừa không ngừng nói: “Tôi cả ngày cứ lo được lo mất, cũng không biết cuối cùng có theo đuổi được hay không. Những người bên cạnh đều yêu đương cả rồi, Tang Hiến với Nhiễm Thuật đều đã ở cùng một chỗ, chữ Bát của chúng ta còn chưa có chổng mông lên đâu, cậu còn như thế, tôi làm sao có thể vui vẻ làm con cá nhỏ trong ao của cậu cơ chứ?”

Lúc này Tuỳ Hầu Ngọc muốn nói gì đó đều không thể chen vào được.

Lúc này, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền nhìn xung quanh rồi lấy quần áo che Hầu Mạch lại, giống như bộ dạng khóc lóc của hắn bị thấy cũng sẽ làm cậu rất xấu hổ.

Sau đó có người mở cửa, thò người vào nói: “Tuỳ Hầu Ngọc, cậu đang ở đây à? Lúc này tôi quên tắt đèn, điều hoà có lạnh không? Lạnh thì nói tôi một tiếng nhé.”

“Không lạnh.”

“Nhưng còn người này…” Người mở cửa chỉ thò người vào nên cũng không nhìn rõ cụ thể hình dáng người ra sao.

“Ừm, là người của tôi.”

“Người của cậu á… thế tôi không quấy rầy nữa nhé.” Người kia nói xong liền đi ra ngoài.

Hầu Mạch đỡ quần áo hít mũi một cái, quay đầu hỏi Tuỳ hầu Ngọc: “Tôi là ai cơ?”

“Tiếng phổ thông có nghĩa là bạn trai đó.”

==========
Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? Truyện Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? Story Chương 107
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...