Sao Rơi
Chương 86: Chương 86
63@-
Bộ phim chiếu chưa được mười phút anh đã lăn đùng ra ngủ, Kỷ Xuân Sơn đề nghị: "Nếu em không muốn xem bộ này thì chúng ta đổi sang bộ khác."
Thẩm Hòe Tự lắc đầu: "Không cần, cái này là được rồi."
Kỷ Xuân Sơn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Em có xem đâu mà nói được?"
"Xem cái gì không quan trọng." Thẩm Hòe Tự dựa người vào hắn, một lần nữa nhắm mắt lại, "Em chỉ muốn...!được ở cùng anh như thế này thôi."
Ánh nắng vàng buổi chiều tản mát khắp người anh, thậm chí Kỷ Xuân Sơn có thể trông thấy rõ từng sợi lông tơ nhạt màu trên làn da.
Hắn nghiêng đầu hôn lên tóc Thẩm Hòe Tự, nhẹ giọng cảm thán: "Ước gì thời gian có thể đứng yên."
"Cho dù anh đạt đến vận tốc ánh sáng," Thẩm Hòe Tự sửa cho đúng, "Thời gian của anh chỉ có thể đứng yên trong mắt người quan sát, còn anh thì vẫn già vẫn chết thôi."
Kỷ Xuân Sơn không ngờ anh lại nỡ lôi thuyết tương đối ra đáp trả câu tình thoại ướt át của mình, hung hăng xoa đầu anh: "Giám đốc Thẩm, em chẳng lãng mạn gì hết."
Thẩm Hòe Tự vuốt lại mái tóc bị hắn vò rối tung, ngữ khí khinh thường: "Học sinh giỏi, còn anh thì chẳng nghiêm túc chút nào."
Kỷ Xuân Sơn vừa tức vừa buồn cười, lại thò tay vò loạn tóc anh lên.
Thẩm Hòe Tự giơ tay bảo vệ quả đầu, nghiêm chỉnh cảnh cáo: "Kỷ Xuân Sơn, anh còn xoa đầu nữa coi chừng em lột quần áo anh đấy."
Kỷ Xuân Sơn lập tức không nghịch nữa, ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc treo tường rồi đứng dậy khỏi sô pha: "Cháo được rồi đấy, ăn một chút rồi ngủ tiếp."
*
Thẩm Hòe Tự ăn cháo xong lại vùi trên ghế sô pha xem phim với Kỷ Xuân Sơn.
Lần tiếp theo anh tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã đen kịt, bản thân đang gối đầu lên đùi Kỷ Xuân Sơn, dưới bả vai lót một chiếc gối ôm mềm mại.
Phòng khách chưa bật đèn, TV đang phát một bộ phim nhựa nước ngoài không bật tiếng mà anh chưa từng xem qua, ánh sáng xanh phát ra từ màn hình trở thành nguồn sáng duy nhất trong nhà.
Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải xương hàm góc cạnh của Kỷ Xuân Sơn, xuống thêm chút nữa là phần yết hầu nổi rõ và xương quai xanh, một nửa bị ẩn sau cổ áo thun rộng rãi.
Thẩm Hòe Tự trở mình nâng tay vòng quanh eo hắn, dán mặt vào phần bụng dưới căng chặt.
Ước gì khoảnh khắc này có thể thật sự đứng yên.
Lúc này Kỷ Xuân Sơn cũng từ từ tỉnh lại, hơi ngái ngủ hỏi anh: "Dậy rồi à?" Dừng một chút lại hỏi, "Có muốn ăn thêm gì không?"
"Anh coi em là thùng cơm đấy à? Ăn rồi ngủ rồi lại ăn." Thẩm Hòe Tự buông tay ngồi dậy, nhìn đồng hồ, "Không đói, tắm một cái rồi đi ngủ thôi."
Kỷ Xuân Sơn cũng nhìn thời gian, sắc mặt ra vẻ không tin nổi: "Em vẫn muốn ngủ nữa?"
Thẩm Hòe Tự tính sơ sơ, hôm nay anh đã ngủ ít nhất sáu tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ ngủ tiếp cũng không phải là không được.
Anh hoạt động vai cổ một chút, vừa đứng dậy vừa nói: "Ừ, anh có năng lực thôi miên mà."
Kỷ Xuân Sơn hiểu ra liền bật cười, sau đó cùng anh đi vào toilet.
Thẩm Hòe Tự tức khắc hết mệt nhọc, dùng ngón tay câu lưng quần ngủ dán lên trước người hắn: "Sao hả, muốn tắm ch ung không?"
Kỷ Xuân Sơn túm ngón tay không thành thật của anh ra, hất cằm chỉ vào mấy món đồ đặt trên bồn rửa mặt: "Em muốn dùng đồ màu sáng hay màu tối?"
Thẩm Hòe Tự nhìn theo tầm mắt hắn, là một đôi cốc và bàn chải đánh răng kiểu dáng giống hệt nhau.
"Cái này đi." Thẩm Hòe Tự cầm lấy bộ đồ màu tối, mau chóng trét kem đánh răng lên bàn chải.
"Ồ, vậy khăn lông và khăn tắm em cũng dùng cái màu tối luôn nhé." Kỷ Xuân Sơn không lập tức đi ra, đứng bên cạnh anh tiếp tục nói, "Nước tắm đừng chỉnh quá lạnh, có muốn mở máy sưởi không? Đã cầm theo quần áo thay chưa?"
Người này thật sự quá lải nhải, Thẩm Hòe Tự không nhịn nổi nữa: "Kỷ Xuân Sơn, anh thế này trông giống mẹ em lắm đấy."
Kỷ Xuân Sơn vươn tay xoa đầu anh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: "Vì sao lại không nói giống ba em?"
Động tác đánh răng của Thẩm Hòe Tự dừng lại, trừng mắt qua gương tức giận mắng: "Anh cút ra ngoài cho em."
Bọt kem văng khắp mặt gương.
- -------------------
Lời tác giả:
Khoảng thời gian tôi viết về tuyến tình cảm thiếu niên của hai người này có một bản nhạc rất tâm đắc, lúc viết về mấy chương đó cứ replay nó mãi thôi.
Bản nhạc này trong nháy mắt có thể khiến tôi xuyên trở về buổi tối mưa rào tháng tư bọn họ cùng chạy ra trạm xe bus, cũng sẽ làm tôi nhớ đến lời thổ lộ chân thành của Tiểu Tự dành cho Kỷ Xuân Sơn —— "Cậu là người đặc biệt."
Bản nhạc rất thích hợp để đọc cùng mấy chương ngọt ngào, hôm nay chia sẻ cho mọi người.
Lets Escape to Paradise Together——Dennis Kuo.
Sao Rơi
============
Vụ xem phim điện ảnh là do anh đề xuất, nhưng đến lúc Kỷ Xuân Sơn hỏi muốn xem phim gì, Thẩm Hòe Tự lại không chọn được.
Thường ngày anh không hay xem phim, cũng không có khái niệm phim hay phim dở, cuối cùng chỉ nói được một câu "Xem đại đi."
Kỷ Xuân Sơn cũng không lấy làm bất ngờ, tìm một bộ phim văn nghệ đề tài tình yêu mở ra xem cùng anh.
Kết quả cháo còn chưa nấu xong, Thẩm Hòe Tự đã dựa vào vai hắn ngủ quên mất.
Trong lúc ngủ lông mi anh nhẹ nhàng rung rinh, phần tóc mái mềm mại rủ xuống che khuất hàng lông mày.
Kỷ Xuân Sơn ngắm nhìn sống mũi thanh mảnh, sau đó vươn một tay chống lên sô pha, cúi đầu ngậm lấy môi châu mượt mà.
"Ưm...?" Thẩm Hòe Tự mơ mơ màng màng hôn lại, liếc mắt về hướng TV hỏi hắn, "Phim đến đâu rồi?"
Bộ phim chiếu chưa được mười phút anh đã lăn đùng ra ngủ, Kỷ Xuân Sơn đề nghị: "Nếu em không muốn xem bộ này thì chúng ta đổi sang bộ khác."
Thẩm Hòe Tự lắc đầu: "Không cần, cái này là được rồi."
Kỷ Xuân Sơn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Em có xem đâu mà nói được?"
"Xem cái gì không quan trọng." Thẩm Hòe Tự dựa người vào hắn, một lần nữa nhắm mắt lại, "Em chỉ muốn...!được ở cùng anh như thế này thôi."
Ánh nắng vàng buổi chiều tản mát khắp người anh, thậm chí Kỷ Xuân Sơn có thể trông thấy rõ từng sợi lông tơ nhạt màu trên làn da.
Hắn nghiêng đầu hôn lên tóc Thẩm Hòe Tự, nhẹ giọng cảm thán: "Ước gì thời gian có thể đứng yên."
"Cho dù anh đạt đến vận tốc ánh sáng," Thẩm Hòe Tự sửa cho đúng, "Thời gian của anh chỉ có thể đứng yên trong mắt người quan sát, còn anh thì vẫn già vẫn chết thôi."
Kỷ Xuân Sơn không ngờ anh lại nỡ lôi thuyết tương đối ra đáp trả câu tình thoại ướt át của mình, hung hăng xoa đầu anh: "Giám đốc Thẩm, em chẳng lãng mạn gì hết."
Thẩm Hòe Tự vuốt lại mái tóc bị hắn vò rối tung, ngữ khí khinh thường: "Học sinh giỏi, còn anh thì chẳng nghiêm túc chút nào."
Kỷ Xuân Sơn vừa tức vừa buồn cười, lại thò tay vò loạn tóc anh lên.
Thẩm Hòe Tự giơ tay bảo vệ quả đầu, nghiêm chỉnh cảnh cáo: "Kỷ Xuân Sơn, anh còn xoa đầu nữa coi chừng em lột quần áo anh đấy."
Kỷ Xuân Sơn lập tức không nghịch nữa, ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc treo tường rồi đứng dậy khỏi sô pha: "Cháo được rồi đấy, ăn một chút rồi ngủ tiếp."
*
Thẩm Hòe Tự ăn cháo xong lại vùi trên ghế sô pha xem phim với Kỷ Xuân Sơn.
Lần tiếp theo anh tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã đen kịt, bản thân đang gối đầu lên đùi Kỷ Xuân Sơn, dưới bả vai lót một chiếc gối ôm mềm mại.
Phòng khách chưa bật đèn, TV đang phát một bộ phim nhựa nước ngoài không bật tiếng mà anh chưa từng xem qua, ánh sáng xanh phát ra từ màn hình trở thành nguồn sáng duy nhất trong nhà.
Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải xương hàm góc cạnh của Kỷ Xuân Sơn, xuống thêm chút nữa là phần yết hầu nổi rõ và xương quai xanh, một nửa bị ẩn sau cổ áo thun rộng rãi.
Thẩm Hòe Tự trở mình nâng tay vòng quanh eo hắn, dán mặt vào phần bụng dưới căng chặt.
Ước gì khoảnh khắc này có thể thật sự đứng yên.
Lúc này Kỷ Xuân Sơn cũng từ từ tỉnh lại, hơi ngái ngủ hỏi anh: "Dậy rồi à?" Dừng một chút lại hỏi, "Có muốn ăn thêm gì không?"
"Anh coi em là thùng cơm đấy à? Ăn rồi ngủ rồi lại ăn." Thẩm Hòe Tự buông tay ngồi dậy, nhìn đồng hồ, "Không đói, tắm một cái rồi đi ngủ thôi."
Kỷ Xuân Sơn cũng nhìn thời gian, sắc mặt ra vẻ không tin nổi: "Em vẫn muốn ngủ nữa?"
Thẩm Hòe Tự tính sơ sơ, hôm nay anh đã ngủ ít nhất sáu tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ ngủ tiếp cũng không phải là không được.
Anh hoạt động vai cổ một chút, vừa đứng dậy vừa nói: "Ừ, anh có năng lực thôi miên mà."
Kỷ Xuân Sơn hiểu ra liền bật cười, sau đó cùng anh đi vào toilet.
Thẩm Hòe Tự tức khắc hết mệt nhọc, dùng ngón tay câu lưng quần ngủ dán lên trước người hắn: "Sao hả, muốn tắm ch ung không?"
Kỷ Xuân Sơn túm ngón tay không thành thật của anh ra, hất cằm chỉ vào mấy món đồ đặt trên bồn rửa mặt: "Em muốn dùng đồ màu sáng hay màu tối?"
Thẩm Hòe Tự nhìn theo tầm mắt hắn, là một đôi cốc và bàn chải đánh răng kiểu dáng giống hệt nhau.
"Cái này đi." Thẩm Hòe Tự cầm lấy bộ đồ màu tối, mau chóng trét kem đánh răng lên bàn chải.
"Ồ, vậy khăn lông và khăn tắm em cũng dùng cái màu tối luôn nhé." Kỷ Xuân Sơn không lập tức đi ra, đứng bên cạnh anh tiếp tục nói, "Nước tắm đừng chỉnh quá lạnh, có muốn mở máy sưởi không? Đã cầm theo quần áo thay chưa?"
Người này thật sự quá lải nhải, Thẩm Hòe Tự không nhịn nổi nữa: "Kỷ Xuân Sơn, anh thế này trông giống mẹ em lắm đấy."
Kỷ Xuân Sơn vươn tay xoa đầu anh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: "Vì sao lại không nói giống ba em?"
Động tác đánh răng của Thẩm Hòe Tự dừng lại, trừng mắt qua gương tức giận mắng: "Anh cút ra ngoài cho em."
Bọt kem văng khắp mặt gương.
- -------------------
Lời tác giả:
Khoảng thời gian tôi viết về tuyến tình cảm thiếu niên của hai người này có một bản nhạc rất tâm đắc, lúc viết về mấy chương đó cứ replay nó mãi thôi.
Bản nhạc này trong nháy mắt có thể khiến tôi xuyên trở về buổi tối mưa rào tháng tư bọn họ cùng chạy ra trạm xe bus, cũng sẽ làm tôi nhớ đến lời thổ lộ chân thành của Tiểu Tự dành cho Kỷ Xuân Sơn —— "Cậu là người đặc biệt."
Bản nhạc rất thích hợp để đọc cùng mấy chương ngọt ngào, hôm nay chia sẻ cho mọi người.
Lets Escape to Paradise Together——Dennis Kuo.
Sao Rơi
Đánh giá:
Truyện Sao Rơi
Story
Chương 86: Chương 86
10.0/10 từ 49 lượt.