Sao Rơi
Chương 18: Chương 18
Sau buổi tối mưa to tầm tã đó, Thẩm Hòe Tự có thêm một người bạn đồng hành cùng đi cùng về.
Ý tưởng của anh vốn là hai người sẽ gặp nhau trước trạm xe bus trường học nhưng bị Kỷ Xuân Sơn hiểu lầm, anh lại không biết giải thích thế nào, đành phải mỗi ngày ra trạm xe sớm hơn mười phút, chờ đến khi thấy Kỷ Xuân Sơn ngồi ở hàng ghế cuối chuyến bus số 111 mới bước lên xe.
Đôi khi dậy trễ đi lố giờ, Kỷ Xuân Sơn thậm chí còn xuống xe đứng chờ anh.
Bạn bè chung lớp cùng đi cùng về với nhau là chuyện bình thường, nhưng Thẩm Hòe Tự cứ cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ quặc, nói ra miệng càng kỳ hơn nên đành hồ đồ mặc kệ hắn.
Huống hồ Kỷ Xuân Sơn còn là một người bạn đồng hành lý tưởng, ít nhất sẽ không lải nhải bên tai mình nội dung tập phim anime vừa xem xong tối hôm qua.
Trước khi phân ban anh và Đoàn Triết cũng học chung một lớp, hai năm nay đã từ miệng cậu ta mà nắm được cốt truyện đại khái của mười mấy bộ phim hoạt hình.
Trong mắt anh tương lai của Đoàn Triết rất tươi sáng, dù không học hành thành tài thì ít nhiều gì vẫn có thể xin được một chân kể chuyện.
Nhưng có một việc vẫn lấn cấn trong lòng.
Số lần Tưởng Mộng Nam chạy xuống cuối lớp ngày càng nhiều hơn nhưng không liên quan gì đến anh, cô nàng tìm Kỷ Xuân Sơn nhờ giải đề.
Lần nào Kỷ Xuân Sơn cũng không thoái thác, kiên nhẫn giảng giải rất tỉ mỉ.
Lúc này chuông cảnh báo trong đầu Thẩm Hòe Tự mới chậm chạp réo vang —— Chẳng lẽ hai người này thầm mến nhau thật sao?
Đến trung tuần tháng 5, nhiệt độ không khí tăng cao chóng mặt, ánh nắng ban trưa thiêu đốt làm Thẩm Hòe Tự èo uột như gốc bạc hà một tuần không được tưới nước, không ngẩng đầu lên nổi.
Tâm sự trong lòng nặng nề, anh cầm chai nước có ga vừa mở nắp, cùng Đoàn Triết quay gacha ngoài quầy bán quà vặt.
Hôm nay Đoàn Triết vẫn không mở ra được Asuka.
Tuần trước Thẩm Hòe Tự còn nghi ngờ biết đâu series phim kia thật sự không có nhân vật nào như vậy, Đoàn Triết lập tức bốc hỏa nghiêm khắc cấm anh không được nói ra mấy lời vô nghĩa xui xẻo nữa.
"Đoàn Triết, tao có đứa bạn..." Thẩm Hòe Tự do dự mãi, cuối cùng mới ậm ừ mở miệng, "Nó hỏi tao là, giữa tình bạn và tình yêu cái nào quan trọng hơn, mày thấy thế nào?"
"Mày bỏ cuộc đi." Hy vọng của Đoàn Triết một lần nữa tắt ngúm, giờ phút này không rảnh đi quan tâm tâm tình của Thẩm Hòe Tự, trực tiếp nói thẳng, "Tưởng Mộng Nam rõ ràng thích Kỷ Xuân Sơn."
Thẩm Hòe Tự bị sặc nước ngọt, ho khan đến mức mặt mũi đỏ bừng suýt nữa ho luôn cả phổi ra ngoài.
Vất vả lắm mới thở lại bình thường, anh cả kinh không khép nổi miệng: "Mày biết hết rồi?"
"Mày thích ẻm, ẻm thích cậu ta, motif xưa như trái đất —— đến đồ ngu cũng nhìn ra được." Đoàn Triết nói.
Thẩm Hòe Tự cảm xúc trăm mối ngổn ngang, lúc này mới bắt đầu hoài nghi mình đã xem nhẹ chỉ số thông minh của Đoàn Triết.
Anh ủ rũ cụp đuôi, ngồi xổm trước bậc tam cấp quầy bán quà vặt mờ mịt hỏi: "Vậy mày nói tao phải làm sao?"
Đoán Triết đứng trên cao nhìn anh: "Vì sao mày lại thích Tưởng Mộng Nam?"
"Thích là thích thôi, làm gì có lý do."
"Sao lại không có lý do gì được?" Đoàn Triết nghiêm túc nói, "Tao thích Asuka vì em ấy rất kiên cường, tự tin, cao ngạo nhưng không làm người ta thấy đáng ghét, mày biết chuyện cuối cùng khó làm thế nào không?"
Rất khó à? Thẩm Hòe Tự cảm thấy Kỷ Xuân Sơn cũng có những ưu điểm giống như vậy, sau đó lại nản lòng nghĩ, chẳng trách Tưởng Mộng Nam lại thích.
Anh hiếm khi nghiêm túc tiêu hóa lời Đoàn Triết nói nhưng lại không thể chấp nhận nổi sự thật rằng tình yêu thầm kín của mình so ra kém hơn Đoàn Triết thích một nhân vật ảo, bèn ngập ngừng lúng túng nói: "Tưởng Mộng Nam xinh gái."
Nói xong cũng tự cảm thấy lý do của mình quá sức nông cạn.
"Nông cạn." Đoàn Triết tàn nhẫn nói thẳng.
Thẩm Hòe Tự bất lực, đành yên lặng uống một hơi hết nửa chai nước ngọt.
Anh không muốn khiến mình trở nên quá mức mất mặt đành đưa ra quyết định dứt khoát từ bỏ, bắt đầu chuyển sang thương tiếc mối tình đầu ngây ngô chưa kịp nở rộ đã chết non: "Thôi vậy, trai tài gái sắc, cũng được, tao chúc phúc cho bọn họ."
"Chúc phúc?" Đoàn Triết khó hiểu, "Vì sao?"
"Tao cảm thấy Kỷ Xuân Sơn cũng thích Tưởng Mộng Nam."
"Vì sao?"
Thẩm Hòe Tự nghĩ thầm tao có phải MC chương trình mười vạn câu hỏi vì sao đâu, thế nhưng vẫn không nhịn được hỏi lần nữa: "Vì sao là sao?"
"Không có chuyện đó đâu." Ngữ khí Đoàn Triết hơi do dự.
"Vì sao mày lại nghĩ không có?"
"Thế vì sao mày lại nghĩ có?"
Thẩm Hòe Tự chịu không nổi nữa, quyết tâm phải thoát khỏi vòng lặp vô nghĩa này: "Mỗi lần cậu ta giảng bài cho Tưởng Mộng Nam đều đặc —— biệt nghiêm túc." Chữ "đặc biệt" còn cố gắng nhấn mạnh kéo thật dài.
"Kỷ Xuân Sơn giảng bài cho ai mà không nghiêm túc?" Đoàn Triết nhớ lại một phen, "Giảng cho tao cũng nghiêm túc đấy thây."
Đột nhiên Thẩm Hòe Tự nhận ra mình chưa bao giờ chú ý xem Kỷ Xuân Sơn giảng bài cho những người khác trông như thế nào.
"Thật à?" Lá bạc hà như thể khô hạn gặp mưa rào, hưng phấn ngẩng đầu.
"Mày hỏi tao thì có ích lợi gì, tao đâu phải con giun trong bụng Kỷ Xuân Sơn." Đoàn Triết mách nước, "Trực tiếp đi hỏi chính chủ đi."
"Đúng thế! Sao tao lại không nghĩ ra nhỉ?" Thẩm Hòe Tự đứng phắt dậy tàn nhẫn vỗ mạnh lưng Đoàn Triết một cái, "Đoàn Triết, mày đúng là người bạn đáng tin cậy! Hôm khác tao tặng cho mày figure Asuka khác đẹp hơn!"
"Đừng." Đoàn Triết xoa xoa phần lưng tê dại, dứt khoát từ chối, "Vợ mình tự mình theo đuổi, lý gì phải để người khác đưa cho?"
- -------------------
Lời tác giả:
Đoàn Triết: Vợ mình tự mình theo đuổi, lý gì phải để người khác đưa cho?
Kỷ Xuân Sơn: Nói đúng lắm..
Sao Rơi