Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ
Chương 12: Chương 12
Nếu có thời gian ở nhà, về cơ bản tôi sẽ là người nấu cho Z ăn. Một hôn Z đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói rằng muốn một lần nấu cho tôi ăn. Cậu ấy bảo tôi lên thực đơn. Vì vậy tôi tùy tiện nói một vài món, một trong số đó là trứng xào cà chua. Sau khi nói tất cả các bước với cậu ấy, tôi chỉ có 2 yêu cầu, một là áp chảo, hai là kết hợp trứng với cà chua cùng một lúc.
Z đè tôi ra ghế sofa, “Cậu ngồi đây đợi xem tớ thể hiện là được.”
Tôi hỏi một cách nghi ngờ: “Cậu có chắc là không muốn tớ đứng nhìn không?”
Z kiên quyết từ chối: "Không cần, một món nhỏ này không làm khó được tớ.”
Vì Z đã mở miệng rồi nên tôi cũng chỉ mặc cho cậu ấy làm. Thật bất ngờ, Z không gọi tôi lấy một lần. Điều này khiến tôi có chút kỳ vọng vào những món ăn được nấu từ tay cậu ấy.
Tôi bước đến cửa bếp và nhìn vào trong, “Làm xong chưa? Còn nhiều…” Còn chưa kịp nói hết câu, Z đã đấm thẳng vào mặt tôi, tôi đành phải quay ra ghế sofa và đợi tiếp.
20 phút... nửa tiếng… 40 phút… một tiếng… một tiếng rưỡi… Z cuối cùng cũng cho người sắp chết đói như tôi ăn. Tôi chậm rãi di chuyển qua, hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy ba món ăn trên bàn, “Một tiếng rưỡi, 3 món, quả nhiên là xào thành như vậy. Đại ca, em phục anh, thật sự phục anh.”
Trứng chiên cà chua chuyển thành màu đen, khoai tây xào hạt lựu thì thành khai tây miếng và khoai tây khối, sườn chua ngọt thì hoàn toàn biến thành than. Tôi dở khóc dở cười, “Ở nhà còn mì gói không? Tớ muốn ăn mì gói.” Z thật sự lúng túng ngay sau khi tôi nói xong, “Tớ vẫn chưa nấu xong, cậu có thể đi làm thêm vài món nữa, dù gì thì cơm… vẫn ăn được.”
Từ khi quen biết Z đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy xấu hổ. Tôi đột nhiên cảm thấy món sườn xào chua ngọt thành than có giá trị không thể tưởng tượng nổi.
***
Lúc xem phim tối nay, Z chỉ vào nam phụ đang làm phù rể chon nam chính, nói: “Hoa Sen Nhỏ, tương lai tớ kết hôn, vị trí đó sẽ dành cho cậu."
Tôi cười cười, không đáp lại. Z quay đầu lại nhìn tôi, nhướn mày hỏi: “Lẽ nào cậu không muốn?”
Tôi chỉ còn cách giải thích: “Không phải tớ không muốn, mà là không dám chắc về tương lai. Có thể một ngày nào đó chúng ta đột ngột mất liên lạc, không còn là huynh đệ, hay thậm chí là tớ… thôi bỏ đi.”
Z một mặt đầy hoài nghi, “Cậu hôm nay bị sao vậy?”
Tôi: “Có thể đó là rối loạn tâm thần ngắt quãng…”
Z: “…”
***
Khi tôi đi công tác, nhận được 10 cuộc gọi thì hết 9 cuộc là của Z. Cuộc gọi tôi nhận được vào buổi sáng là như thế này.
Z: “Hoa Sen Nhỏ, dao cạo sao không thấy đâu nữa rồi?”
Tôi: “Cái này phải hỏi cậu hôm qua dùng xong để đâu.”
Z: “Nếu tớ nhớ thì tớ còn hỏi cậu sao?”
Tôi: “Sáng hôm qua cậu có dùng không?”
Z: “Dùng.”
Tôi: “… Đại ca, tớ đi xông tác hai ngày rồi, cậu nghĩ tớ biết được sao?”
Z: “Vậy khi nào cậu về…”
Tôi: “ … Mốt!”
Cuộc gọi tôi nhận được vào buổi trưa là như vậy.
Z: “Số điện thoại nhà hàng chúng ta thường mua về là bao nhiêu vậy?”
Tôi: “Tớ dán trên máy tính.”
Z: “Món mà tớ thường ăn là gì?”
Tôi: “… Cậu mỗi ngày một kiểu làm sao tớ biết được.”
Z: “Vậy lúc nào thì cậu về?”
Tôi: “… Lúc sáng tớ có nói là mốt…”
Cuộc gọi tôi nhận được vào ban đêm là như thế này.
Z: “Tớ không tìm thấy bộ pijama yêu thích của mình, cậu xếp nó để đâu rồi?”
Tôi: “Cái màu đen có hai sọc dọc đó hả?”
Z: “Đúng đúng đúng, chính là bộ đó.”
Tôi: “…”
Z: “Ê, Hoa Sen Nhỏ.”
Tôi: “Tuần trước, sau khi cậu có tin vui, cậu đã vứt nó đi, còn nhớ chứ?”
Z: “À, để tớ nhớ lại…”
Tôi: “…”
Z: “Vậy cậu lúc nào về?”
Tôi: “Không về nữa!”
***
Bố mẹ của Z là tự do yêu đương và kết hôn, chục năm qua mối quan hệ của họ không hề thay đổi. Sau khi Z ra đời, dì từ công chúa của một người thành công chúa của cả gia đình. Bất luận là ngày lễ hay những lúc tâm tình không tốt, đều nhận được một hai món quà. Đặc biệt là vào những ngày sinh nhật, Z sẽ kéo tôi đi dạo phố trước vài ngày để chọn tìm quà.
Lúc đầu, tôi không hiểu sở thích của mẹ Z, mọi kiến nghị đều bị Z từ chối. Điều này khiến chúng tôi đi mua sắm ở phố đi bộ cả buổi chiều mà vẫn trắng tay. Thấy không còn nhiều thời gian, chúng tôi đơn giản hóa món quà vào một cây trâm. Tôi nhìn thấy cửa hàng đầu tiên, bày bán tất cả những chiếc trâm cài đầy màu sắc, Z xem qua rồi nói: “Những chiếc trâm này đừng nói là mẹ tớ, ngay cả tớ cũng không muốn.” Tôi lập tức bịt miệng Z và lôi cậu ấy đi.
Cửa hàng thứ 2 mà chúng tôi đến, bày bán những thứ mà các tiểu cô nương thích, lần này, tôi kịp kéo Z đi trước khi cậu ấy nói. Cuối cùng chúng tôi chọn một chiếc trâm cài hình giọt nước trong một cửa hàng pha lê. Lúc nhân viên bán hàng đem nó đi gói lại, Z hỏi: “Cậu nghĩ mẹ tớ sẽ thích nó chứ?”
Tôi nói: “Tất nhiên sẽ thích, con trai nhà người ta thậm chí còn không nhớ đến sinh nhật của mình chứ đừng nói đến việc mua quà.”
Vài phút sau, người bán hàng đem đến chiếc trâm đã được đóng gói đưa cho Z. Z nhận lấy, quay đầu nói với tôi: “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm.” Tôi lắc đầu, “Tớ sẽ không tham gia vào một ngày trọng địa như vậy, tớ quay về trường trước.” Z chồm tới móc cổ tôi. Tôi vừa đứng vững thì đã nghe Z nói bên tai: “Không cần ngại. Hôm qua tớ đã nói với mẹ là hôm nay cậu sẽ đến.”
Tôi giả vờ tức giận. “Thì ra cậu đã lên kế hoạch từ sớm, biến tớ thành culi?”
Z cười, “Sao cậu lại là culi được? Cậu chính là cố vấn của Tào Tháo.”
Tôi: “Xem bộ dạng của cậu như vậy, tạm thời bỏ qua cho cậu.”
Z: “Vậy đi ăn chứ?”
Tôi: “Go”
***
Thông thường đến nhà Z chơi đều là dì xuống bếp, nhưng hôm nay 6 giờ chúng tôi đến nhà, thì không phải là dì mà là chú đang bận rộn dưới bếp. Z đã từng nói với tôi rằng kỹ năng nấu nướng của chú thật ra không kém hơn dì, nhưng vì ông ấy quá bận rộn với công việc, nên trừ sinh nhật của dì ra thì rất ít khi xuống bếp.
Z đưa quà cho bác gái, “Mẹ, sinh nhật vui vẻ, nhanh xem thử có thích quà hay không, con và Hoa Sen Nhỏ chọn rất lâu đấy.”
Z hiển nhiên bất mãn: “Mẹ cho rằng con trrai mẹ không có mắt nhìn sao?”
Mẹ của Z mỉm cười gật đầu, ngay cả bố của Z ở dưới bếp cũng hét vọng lên: “Dựa vào tâm ý của con, có thể nghĩ ra được tặng cây trâm sao? Đừng giỡn nữa.”
Đối với những gì bố mẹ Z nói, Z biểu thị, nếu không phải vì mẹ cậu ấy thích chiếc trâm, cậu ấy nhất định sẽ đòi lại công bằng.
Vì hôm sau có tiết, nên sau khi ăn tối xong tôi phải trở về trường, đây cũng là lần duy nhất bố Z đặt đồ uống trên bàn thay vì rượu. Sau khi rót đầy 4 cốc đồ uống, Z nâng cốc nói: “Cạn ly, chúc mẹ già sinh nhật vui vẻ.”
Bố của Z cốc đầu Z một cái, “Đem chữ ‘già’ thu hồi lại”. Tôi liền hiểu ngay: “Chính là, dì rõ ràng cùng với chữ ‘già’ không có một chút quan hệ.”
Z cười, “Đồ lươn lẹo.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy tiếng phỉ nhổ của Z, nâng ly mình lên và chạm vào ly dì, “Chúc dì sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn cầu được ước thấy.”
Mẹ Z đáp lại: “Hóa ra cảm giác có hai đứa con trai là như thế này.”
Z hỏi: “Sao vậy ạ?”
Mẹ Z đặt đũa vào bát tôi, “Cảm giác sung sướng nhân đôi.”
Tôi không chỉ hơn một lần nói với Z rằng, dì thật sự là người có khí chất nhất mà tôi từng thấy, giống như khí chất của một vũ công bale.
Tôi bối rối trả lời: “Đó là niềm vinh dự của cháu.”
Chưa đầy nửa giờ sau bữa ăn tối, bố của Z bắt đầu giục tôi và Z trở về trường học. Tôi không hiểu, thấp giọng hỏi Z: “Trước đây ba cậu muốn chúng ta ở lại lâu một chút, sao hôm nay…”
Còn chưa nói xong thì đã bị Z cắt ngang: “Bởi vì ông ấy muốn cùng mẹ, hai người một thế giới.”
Tôi lập tức đứng dậy: “Cô chú, vậy cháu xin phép về trường trước.”
Z chậm rãi đứng dậy: “Con cũng đi đây."
Chú mặt tràn đầy nụ cười nói: “Mau đi, mau đi, mau đi.”
Từ khi vào nhà đến khi ra về, tôi và Z chỉ ở chưa đầy hai tiếng đồng hồ.
***
Quen biết Z nhiều năm như vậy, điều tôi hối hận nhất có lẽ là cùng cậu ấy đi tắm suối nước nóng.
Hôm đó có rất nhiều người nên chúng tôi đi loanh quanh và chọn một hồ bơi tương đối ít người. Lúc đầu Z khá bình thường, nửa tiếng sau xác định không có ai đến, hắn liền biến thành đũy.
Z đã học bộ dạng đó trong những bộ phim truyền hình và hét lên gay gắt: "Hoa Sen Nhỏ, nào, để tôi xoa bóp cho cậu."
Không cần suy nghĩ, tôi nói "Đi đi", rồi thận trọng nhìn Z. Mỗi khi Z có ý định di chuyển đến bên cạnh tôi, theo phản xạ tôi lập tức lùi lại.
Z thở dài, "Đề phòng tớ như thế cơ à? Tớ làm sao có thể nấu cậu đây?"
Tôi tựa vào bờ hồ, vẫn thận trọng như thế, "Ngày đầu tiên tôi gặp cậu, không biết cậu đã nghĩ gì?"
Z phấn chấn hẳn ra, "Vậy cậu hãy nói cho tôi biết lúc đó tôi đang nghĩ gì?”
Khi tôi định trả lời, đột nhiên có một người lạ đi vào hồ bơi. Nhờ có người lạ, Z không dám làm điều gì, mà tôi đã thả lỏng cảnh giác một chút, và kết quả là Z đã giúp tôi hiểu rõ hơn về sự táo tợn của cậu ấy.
Cậu ấy không ngừng hỏi: "Nói đi, hiện tại tôi đang nghĩ cái gì?"
Tôi chỉ có thể thay đổi câu trả lời: "Những gì cậu nghĩ bây giờ là cậu phải ăn gì sau khi tắm xong." Z tức khắc bật cười rất lớn.
Tôi nhìn khuôn mặt vô cảm của người lạ biến thành vẻ mặt sợ hãi, cố gắng ngăn cản Z, "Đại ca của tôi ơi, đừng cười."
Z nhìn ta chằm chằm, cười nói: "Hoa Sen Nhỏ, đùa với cậu thật thú vị quá."
Tôi: "…"
Tôi quyết định giữ im lặng.
Sau khoảng mười phút im lặng, người lạ kia trượt chân ngã xuống khi anh ta rời đi. Tôi vô thức nhìn anh ta và hoàn toàn không để ý đến Z. Khi tôi phản ứng, Z đã xâm chiếm xung quanh tôi. Não của tôi nhanh chóng vang lên báo động, nhưng nó quá yếu để phục hồi, ngay khi chân tôi bước lên một bước, Z đã nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Không chút do dự, tôi lập tức vươn tay túm lấy khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, "Tớ cảnh cáo cậu, đừng có lộn xộn."
Sau khi Z thấy rằng cậu ấy không thể khống chế sự đấu tranh của tôi, Z liền nắm lấy tay tôi, kéo khăn tắm của tôi và nói với một nụ cười: "Tôi sẽ làm rối tung lên." Kết cục vẫn như trước, tôi thua.
Z cầm lấy khăn tắm của tôi, xoay người trèo ra khỏi bể bơi, "Lần nào cũng thua, lần nào cũng phải chống đỡ. Cậu có mệt không?"
Tôi: "... Thật ra nếu cậu không uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ đồng ý yêu cầu của cậu."
Z trịch thượng nhìn tôi một hồi, sau đó quỳ xuống, duỗi ngón tay khuấy nước suối nóng trên chân ta, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười, “Lần này tôi chỉ muốn đùa cậu thôi. Ai bảo da mặt cậu mỏng thế?”
Tôi: "Cậu làm thế này không sợ trời đánh à?"
Z đắc thắng cười cười: "Không chỉ không sợ, tôi còn phải đi mua đồ ăn nữa."
Tôi: "…"
Vài phút sau, Z trở lại với đồ ăn, và tốt bụng cho tôi lựa chọn, "Cậu muốn một chiếc khăn tắm hay ăn nó?"
Tôi: "Tất nhiên là khăn tắm rồi!"
Tôi không hy vọng rằng Z sẽ thật sự trả lại chiếc khăn tắm cho tôi. Kết quả là cậu ấy không chỉ trả lại nó mà còn đưa đồ ăn cho tôi. Tôi mở hộp ra và thấy cậu ấy mua đều là đồ ăn tôi thích. Tôi liếc mắt nhìn Z với tâm trạng phức tạp, lại nhận được lời nói không biết xấu hổ của Z, "Hoa Sen Nhỏ, cậu đừng quá xúc động, ai bảo chúng ta là anh em chứ."
Tôi chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng không kiềm được gầm lên, "Cút đi! Ai thèm cảm động chứ!"
May mắn thay, những viên bạch tuộc cũng khá là ngon.
***
Mỗi khi đi ngủ tôi hầu như đều nằm mơ, và khi thức dậy, tôi nhớ rõ giờ trên đồng hồ là 8:27. Có một lần xem một bộ phim nào đó trước khi đi ngủ, và sau đó tôi mơ về nó cả đêm.
Trong giấc mơ, tôi là một con quái vật được sinh ra ở phương Tây, bởi vì có một nguyên thần vô danh trong cơ thể nên tôi mạnh hơn những con quái vật khác rất nhiều. Một ngày nọ, khi đang đi săn, tôi tình cờ gặp một con quái vật Z bị thương nặng, tôi mang Z về hang làm thức ăn. Chỉ khi tôi chuẩn bị để hút máu của Z, một thảm họa bất ngờ nổ ra. Cát lún cách xa hàng ngàn dặm đột nhiên lăn lên đến độ cao hàng ngàn mét, bịt kín hết các lỗ hang.
Z và tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi hang động, nhưng vẫn bị cát lún cuốn vào. Không thấy gì khác. Lần lượt, sấm sét và tia chớp bất ngờ từ đâu ập đến, và lao thẳng vào tôi. Đúng lúc quan trọng, Z đột ngột đẩy tôi ra, tôi không kịp tránh, chỉ biết đứng nhìn sấm sét ập xuống và chém vào người Z... Tôi hét lên trong giấc mơ của mình. Tôi tỉnh dậy và trở về với thực tế. Tôi không thể nào diễn tả bằng lời cảm giác ngột ngạt rất, rất thực trong giấc mơ đó, nhưng sau khi tỉnh dậy, tôi đã nhận thức sâu sắc hơn về những câu thành ngữ trong cơn ác mộng đó.
Tôi đã nói với Z về giấc mơ này vào ngày hôm sau. Z đưa đũa lấy chiếc chân gà duy nhất còn sót lại trong bát của tôi, nghiêm túc nói: "Vậy nên cậu hãy đối tốt với tôi thêm nữa đi. Nói thế nào nhỉ? Vì trong giấc mơ tôi có thể từ bỏ cuộc đời mình vì cậu, điều đó cho thấy người anh em này thật tốt biết bao."
Tôi thật sự cảm thấy những điều Z nói hình như cũng rất có lý.
***
Khi cả tôi và Z đều rảnh rỗi ở nhà, chúng tôi thỉnh thoảng cùng nhau nghỉ ngơi và thư giãn với những chương trình truyền hình. Z thích các chương trình có 4 ký tự. Tôi thích các chương trình có 5 ký tự. Chúng tôi thường sử dụng các trò chơi nhỏ để quyết định xem ai thắng.
Trò đầu tiên tôi chơi là xem ai chớp mắt trước. Trò chơi này đã bị loại bỏ chỉ sau hai hoặc ba lần sử dụng. Nguyên nhân chính là do Z giở trò. Cậu ấy làm tôi nhột hoặc ném nắm đấm trước mắt tôi. Trên thực tế, tôi có thể cầm cự qua ba giây đã là Vip rồi.
Trò chơi thứ N là vật tay. Trong thời gian này, tôi đã thua không biết bao nhiêu lần, đến nỗi chương trình năm ký tự cũng không biết là gì luôn.
Có một lần, sau khi Z thắng, cậu ấy đột nhiên hỏi tôi: "Cậu có muốn xem XXXXX không?"
Z nói: "Vậy cho cậu xem nhé!"
Tôi nhìn Z mở video, xem đoạn quảng cáo kết thúc và xem 5 từ quen thuộc xuất hiện, trong giây tiếp theo, Z đột nhiên lại tắt video.
Tôi giận tột độ, “Chơi sỏ tôi sao?”
Z nghiêm túc, "Làm gì mà chơi sỏ? Tôi hỏi cậu có muốn xem XXXXX không. Chẳng lẽ vừa rồi cậu không thấy năm chữ đó sao?"
Tôi: “…”
Sau trò vật tay, cuối cùng trở thành, ai chụp được con chuột máy tính trước, người đó có quyền quyết định. Giống con gái vậy, Z và tôi cũng chuẩn bị một số thức ăn trước khi xem các chương trình, chẳng hạn như bia và thịt nướng. Khi bia hết, thức ăn trên xiên tre ăn hết, tập đầu tiên của chương trình cũng vừa kết thúc.
Sau đó chúng tôi sẽ chơi thêm vài trò chơi và cứ vừa chơi vừa chửi nhau là rác rưởi nhưng dù không thích thế nào thì chúng ta vẫn phải tiếp tục trong một đội. Dành một ngày nghỉ ngơi theo cách này là tôi thấy thoải mái và dễ chịu nhất.
***
Về phần Lão Đại, anh ấy thích quá nhiều thứ, nhưng anh ấy không thể kiên trì với chúng.
Năm thứ nhất, Lão Đại mua một bộ thiết bị thu âm để theo đuổi một người đẹp trong khoa âm nhạc, và tuyên bố táo bạo rằng chắc chắn sẽ gây ấn tượng với người đẹp bằng giọng hát. Kể từ ngày thiết bị ghi âm đ ến, ba người chúng tôi trong ký túc xá bắt đầu đặt cược khi nào Lão Đại sẽ bỏ cuộc.
Trong nửa tháng đầu tiên, Lão Đại rất hưng phấn, và chúng tôi bị tra tấn hàng ngày. Nửa tháng nữa, sự hưng phấn của Lão Đại giảm mạnh, không chỉ thu âm ít bài hát hơn, thậm chí còn ít nhắc đến người đẹp hơn. Dựa theo tình hình thực tế, chúng tôi đã giảm thời gian đặt cược từ ba tháng xuống hai tháng.
Một đêm nọ, Z cố tình hỏi Lão Đại “Anh đã nắm tay chưa?
Lão Đại ngồi thẳng người, thở dài, “Bây giờ đến điện thoại của tôi mà cô ấy cũng không nhận.”
Tôi hỏi: “Tại sao?”
Lão Đại nhìn thiết bị ghi âm, lại thở dài, “Mỗi ngày nghe tôi hát, nghe phiền lắm.”
Tôi, Z và Lão Nhị không khách khí gì nữa liền bộc phát một trận cười lớn. Một tháng rưỡi sau, thiết bị ghi âm và mỹ nữ đều bị Lão Đại từ bỏ, mấy người chúng tôi cũng được giải thoát khỏi âm thanh đáng sợ đó.
Vào năm thứ hai, Lão Đại không hiểu vì sao lại mê bi-da, bắt Lão Nhị dạy trong bốn năm ngày. Lão Nhị hết cách nên phải đồng ý dạy dỗ.
Ngày thứ nhất, Lão Đại lôi Lão Nhị còn đang nước miếng còn quanh mép từ phòng ngủ ra phòng chơi bi-da. Theo lời kể của Lão Nhị, hôm đó nó dạy Lão Đại ba tiếng đồng hồ, nhưng Lão Đại không học được, hoặc tư thế cầm cơ bị sai, hoặc sức lực không đúng, sau khi dạy xong Lão Đại liên tục giục Lão Nhị về phòng ngủ.
Ngày thứ hai Lão Nhị hỏi Lão Đại có vào phòng chơi bi-da hay không, và sau ba lần hỏi, Lão Đại miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường. Lần này thời gian giảng dạy được rút ngắn xuống còn một giờ. Đến ngày thứ ba, Lão Đại hét lớn, không học, không học nữa.
Vấn đề này đã được Z gọi đùa là số ngày học không bằng số ngày đi mời người dạy. Không cần quan tâm.
***
Z vô tình quẹt đoạn video về ông vua bụng bự ở trạm B. Cậu ấy đột nhiên hỏi tôi có muốn thử ăn thử một lần xem bụng mình ăn được bao nhiêu không, tôi nghĩ dù sao cũng chỉ thử một lần nên tôi đồng ý. Chúng tôi cố tình chọn một cửa hàng, rồi hai người gọi hơn chục món. Trong quá trình gọi món, người phục vụ liên tục xác nhận với chúng tôi rằng có thật sự cần thiết phải gọi nhiều như vậy không, tôi nhìn vào mắt người phục vụ và im lặng gật đầu.
Tôi chỉ nhớ là có hơn chục món như cá kho tiêu, ếch xào lăn, sườn heo kho khoai môn, canh thịt viên, chân gà chua cay... Lúc đầu chúng tôi ăn rất dễ dàng, giống như một bữa ăn bình thường. Sau khi hết cảm giác thèm ăn thường ngày, tôi và Z bắt đầu “nhường” nhau.
Tôi đặt một đ ĩa còn thừa thức ăn trước mặt Z và nói, "Phần còn lại trông chờ vào cậu rồi." Z ngẩng đầu liếc tôi một cái, miệng đầy thức ăn, mơ hồ trả lời: "Cậu kéo đi đi."
Tôi uống hết bát canh còn lại trong bát, cảm giác cả bụng như muốn nổ tung, lúc này trên bàn chỉ còn lại một nửa số đ ĩa. Tôi nói với Z: "Tôi thật sự ăn không nổi nữa."
Z cũng chẳng khá hơn tôi, dựa lưng vào ghế, ợ “Mấy người kia chẳng lẽ vừa ăn vừa tiêu hoá hay sao?"
Tôi trả lời: "Cũng có thể bọn họ có cái dạ dày khổng lồ."
Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau gật đầu rồi cuối cùng dọn nốt đống bát đ ĩa còn lại mang về nhà.
Vì muốn tiêu hóa thức ăn trong bụng nên chúng tôi chọn cách đi bộ về. Trời đầu mùa thu nên có lẽ trời vẫn còn gió lạnh về đêm, tôi và Z xách một chiếc túi, vừa nói chuyện vừa đi dạo và thỉnh thoảng nghỉ giải lao. Cảm giác như quay lại những năm tháng đi dạo quanh sân chơi dưới ánh hoàng hôn. Nếu bụng không khó chịu như vậy, tôi đoán sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Sau đó, chúng tôi nói đến chuyện này, và vẫn luôn cho rằng, mặc dù no đến mức khó chịu nhưng rất thoải mái khi ăn.
Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ