Săn Tìm
Chương 72: Lời nhận định
221@-Đầu cầu thang im ắng một lúc lâu.
Không ai thốt ra câu nào.
Lâm Khấu Khấu đã biết trước rằng chỉ cần cô quay về ngành là khó tránh khỏi ngày đụng độ với Thi Định Thanh, nhưng cô không ngờ ngày ấy sẽ đến nhanh thế.
Cao Trình phải mất một lúc mới tỉnh táo lại, lẩm bẩm trách: “Cái cô cố vấn Tiết này đúng là…”
Lâm Khấu Khấu chẳng muốn bàn tán về tác phong của Tiết Lâm. Cô sực nhớ ra gì đó, chợt nhìn sang bên cạnh.
Bùi Thứ vẫn dõi theo hướng Tiết Lâm đi với nét mặt bình tĩnh không rõ cảm xúc, thoạt trông như một ngọn núi im lìm.
Nhưng cô cứ cảm thấy dưới sự im lìm ấy ẩn giấu gì đó.
Bùi Thứ rất nhạy bén với ánh mắt người khác, cảm thấy cô nhìn mình chằm chằm là ngoái lại nở một nụ cười rất kín kẽ với cô: “Chuyện trong dự tính thôi. Nếu Thi Định Thanh đích thân tới đây thì chắc Trương Hiền đắc ý lắm. Chúng ta cứ đi ăn cơm trước thì hơn, đừng để mọi người đợi lâu.”
Anh cười với Lâm Khấu Khấu, sau đó gọi Cao Trình cùng đi xuống lầu.
Lâm Khấu Khấu vô thức nhíu mày, chòng chọc nhìn theo bóng anh, nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới đuổi theo họ.
Bảo là căn tin nhưng cách trang trí lại đạt chuẩn nhà hàng chay cao cấp. Bình thường ở đây chỉ bán vài món chay, nhưng hôm nay bọn họ đã bao cả quán, chẳng những chú ý bày biện đẹp đẽ mà còn cố tình dặn đầu bếp nấu mấy bàn đồ ăn ngon.
Cả thảy ba mươi học viên lớp thiền tu đều có mặt đầy đủ.
Lần trước cô bị thầy Trí Định đuổi xuống núi rất vội nên họ không có cơ hội đưa tiễn. Lần này thời gian dư dả hơn một chút, bất kể thế nào họ cũng muốn tổ chức tiệc chia tay cho hai người, cứ khăng khăng lôi kéo họ trò chuyện và uống rượu.
“Tốt quá, từ lúc thỏa thuận không cạnh tranh hết hạn thì chẳng phải chị là cá vẫy vùng biển khơi, chim sải cánh trời rộng à?”
“Ở lớp thiền tu mà chị còn giới thiệu việc làm cho bọn em được thì về Thượng Hải đồng nghiệp chắc tới số với chị luôn nhỉ?”
“Ha ha ha chuẩn đấy.”
“Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, hễ nói đến là tôi lại nhớ chuyện cố vấn Lâm cầm bản “Kế hoạch hợp tác phát triển nhân tài” vào chùa…”
…
Lúc trước vẫn bình thường, mọi người chỉ thi nhau kể mấy kỷ niệm vui, đến khi có người nhắc tới bản “Kế hoạch hợp tác phát triển nhân tài” thì Lâm Khấu Khấu bị sặc, vội đặt ly rượu xuống bàn mà ho khan.
Lần này lên núi, Bùi Thứ đã nghe kể sơ sơ về những chuyện Lâm Khấu Khấu đã làm trên núi suốt một năm qua, nhưng anh chưa biết chuyện này nên tò mò hỏi: “Anh bảo bản kế hoạch hợp tác nào cơ?”
Cao Trình ngạc nhiên: “Cố vấn Bùi không biết à?”
Bùi Thứ liếc nhìn Lâm Khấu Khấu, lắc đầu.
Mới đầu mọi người đều thấy bất ngờ, sau đó không kìm nổi cơn kích động, bắt đầu mồm năm miệng mười phổ cập kiến thức cho Bùi Thứ về những “chiến tích vĩ đại” của Lâm Khấu Khấu lúc ở trên núi.
Nhớ lúc mới lên núi, mặt mày cô headhunter vừa ký thỏa thuận không cạnh tranh một năm luôn lạnh như tiền, có vẻ chẳng hứng thú với bất cứ chuyện gì, lúc nào trông cũng uể oải. Tiết học của lớp thiền tu cô thích thì tới, không là về luôn, chẳng những không giao lưu với ai mà cũng không tham dự hoạt động tập thể nào.
Dù có đi học thì cũng chỉ ngồi nghe.
Mọi người thầm bàn tán về cô, đoán trước kia cô làm gì, có quá khứ ra sao, thậm chí đã gặp chuyện gì mà lại suy sụp như thế.
Đã vào lớp thiền tu thì phần lớn mọi người đều thành tâm hướng Phật, trong lòng dù ít hay nhiều đều có đức từ bi nên không phải là không có người chủ động bắt chuyện với cô, muốn giúp cô bước ra khỏi cái vỏ ốc của mình.
Trong số đó có hai doanh nhân thất bại trong lĩnh vực mạng phải bán tháo công ty.
Mọi người cứ tưởng họ sẽ giẫm phải đinh khi chủ động tiếp xúc với Lâm Khấu Khấu, không chắc sẽ nói chuyện được với cô, nào ngờ mọi chuyện lại tiến triển vô cùng thuận lợi. Ngay hôm bắt chuyện với Lâm Khấu Khấu, chẳng hiểu sao dù không quen thân nhưng họ lại tin tưởng trút bầu tâm sự với Lâm Khấu Khấu, kể sạch quá khứ của mình cho cô nghe.
Thế rồi…
Chưa đầy nửa tháng sau, hai nhà sáng lập từng có giá trị con người lên đến hàng trăm triệu này bỗng chốc lấy lại niềm tin cuộc sống, bỏ ý định theo Phật, tuyên bố xuống núi tiếp tục phấn đấu.
Ai nấy đều trợn mắt há miệng.
Nhưng lúc ấy không ai nghĩ chuyện này có dây mơ rễ má gì với Lâm Khấu Khấu.
Mãi đến khi học viên của lớp thiền tu nối gót nhau mà đi mỗi lúc một nhiều, hơn nữa đều là người từng nói chuyện với Lâm Khấu Khấu thì mọi người mới dần nhận ra điều bất ổn.
Má ơi, sau khi họ cử người dò la mới phát hiện…
Hoá ra cô gái xinh đẹp thoạt trông lầm lì ít nói, không vồn vã với bất cứ ai ấy lại là headhunter có số có má vừa gây ra một trận gió tanh mưa máu đến mức phải tạm rời ngành headhunter ở Thượng Hải cách đây không lâu.
Biết chuyện, mọi người trong lớp thiền tu ngoài ngạc nhiên thì không thấy có gì đặc biệt; nhưng ban quản lý chùa Thanh Tuyền lại suýt chửi đổng.
Một headhunter phải rời ngành, hết chỗ thể hiện tài năng vừa vào lớp thiền tu á?
Mẹ kiếp thế có khác nào chồn vào ổ gà!
“Nhưng bên phía thầy Trí Định cũng bó tay với cố vấn Lâm.” Nhắc chuyện cũ, giọng Cao Trình đượm vẻ thán phục, “Người xuất gia luôn giàu lòng từ bi, cố vấn Lâm lại còn ghi danh vào lớp thiền tu, chẳng lẽ chỉ vì tí chuyện như thế mà đuổi chị ấy? Thế đâu phù hợp với tôn chỉ của lớp thiền tu. Nhưng nếu không đuổi thì mỗi tháng lại có ba bốn người rời khỏi lớp thiền tu, tốc độ ghi danh chẳng theo kịp tốc độ thôi học. Thời buổi này Ban ghi danh của chùa cũng phải chạy KPI mà.”
Mỗi tháng lại có ba bốn người, thế thì một năm…
Bùi Thứ bấm đốt tay tính toán, không khỏi trợn ngược mắt, nhìn Lâm Khấu Khấu với ánh mắt phức tạp: “Nếu hiệu suất này của cô mà quy ra số đơn hàng thì chắc hiệu suất một năm rời ngành của cô còn cao hơn cả lúc làm cho Hàng Hướng đấy.”
Đối thủ không đội trời chung luôn đi guốc trong bụng nhau mà.
Nhưng Lâm Khấu Khấu lại chối bay chối biến: “Anh nói vớ vẩn gì thế? Tôi thề là lúc tới chùa Thanh Tuyền ghi danh vào lớp thiền tu, tôi thành tâm lắm đấy. Lúc ấy là do họ chủ động nộp mạng… à nhầm, tìm tôi trò chuyện mà. Chẳng qua khi họ trút bầu tâm sự, tôi tiện thể khai sáng cho họ một chút, sau đó tự họ nghĩ thông rồi muốn xuống núi cơ mà. Tôi tốt bụng giúp đỡ họ trong khả năng cho phép thì sao nào? Có vấn đề gì không? Có phạm pháp không?”
Mọi người lập tức im re, dùng ánh mắt “bọn tôi biết thừa” để nhìn cô.
Lâm Khấu Khấu vẫn tỉnh bơ như không.
Đã làm headhunter thì mặt bắt buộc phải dày, còn nếu là headhunter kì cựu thì hai chữ “trơ tráo” lúc nào cũng phải khắc trên trán.
Cao Trình lại nói tiếp: “Tóm lại, hồi cố vấn Lâm ở trên núi, thầy Trí Định lúc nào cũng bị mất ngủ, lo đến bạc cả đầu. Sau đó chị ấy còn viết một bản “Kế hoạch hợp tác phát triển nhân tài” nhằm tận dụng ưu thế về tài nguyên nhân lực với lượng nhân tài thất nghiệp đông đảo của lớp thiền tu chùa Thanh Tuyền. Chị ấy muốn hợp tác với lớp thiền tu, biến lớp thiền tu thành một “trung tâm chuyển giao nhân tài cao cấp”. Tên của nó là gì nhỉ?”
Có người bổ sung ngay: “Trung tâm hỗ trợ khai tâm cho người thất bại”.
“Trại thu nhận những ông trùm sa cơ!”
“Lớp tư vấn tâm lý cho người mất niềm tin vào cuộc sống.”
…
Lâm Khấu Khấu nghẹn họng: “Mấy cái tên đó là mọi người tự đặt mà, tôi nói thế bao giờ!”
Ai cũng phì cười.
Bùi Thứ lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Khấu Khấu trợn mắt: “Sau đó thì bị đuổi cổ chứ sao!”
Cao Trình kể: “Đâu nhanh thế, còn chuyện đặc sắc hơn mà…”
Một giọng rét căm căm tiếp lời cậu ta ngay: “Đúng là cực kỳ đặc sắc. Sau đó cô ta đã lừa một sư thầy đáng kính của chùa chúng tôi xuống đạo quán dưới chân núi làm đạo sĩ, tóc đã dài ra cả khúc rồi mà vẫn chẳng thấy về!”
“Lừa hòa thượng đi làm đạo sĩ ấy à?”
Bùi Thứ nghe mà xém sặc, không ngờ Lâm Khấu Khấu lại quá đáng đến vậy.
Lâm Khấu Khấu cảm thấy giọng nói vừa rồi rất quen tai, hơn nữa hướng phát ra cũng không đúng…
Không phải từ bất cứ ai đang ngồi ở đây.
Cô sực nghĩ tới gì đó, mí mắt máy một cái, quay đầu nhìn ra cửa, quả nhiên trông thấy sư thầy đang xị mặt đặt tay lên cạnh cửa, không biết đã đứng đó hóng chuyện từ bao giờ, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.
Vốn dĩ mọi người đang chén tạc chén thù với nhau, sau khi để ý thấy nét mặt cô đều hướng mắt ra cửa.
Vừa nhìn một cái là cả đám lập tức im thin thít như nốc thuốc câm, không ai dám ho he gì nữa.
Cả căn phòng rộng như vậy mà chỉ nghe thấy tiếng bọt ga sủi be bé trong ly nước của ai đó.
Trí Định không ngờ mình nhất thời nổi lòng từ bi, tốt bụng muốn tới tham gia tiệc chia tay Lâm Khấu Khấu mà vừa vào tới nơi đã nghe lũ học viên khốn nạn lớp thiền tu thi nhau thổi phồng “chiến tích” quá khứ của Lâm Khấu Khấu, thật là giận sôi máu.
Vốn ông ta thấy Lâm Khấu Khấu lên núi một chuyến mà lại hỏng đơn, thậm chí còn thua Thi Định Thanh – người khiến cô phải rời ngành một năm nên ít nhiều nổi lòng trắc ẩn.
Giờ xem ra ông ta bị lú não thì có!
Nhưng nếu đã tới thì cũng không nhất thiết phải đi ngay.
Sư thầy vừa ung dung bước vào là tự động có người nhường chỗ, thậm chí là vội vàng kéo ghế cho ông ta ngồi.
Ông ta ngồi đối diện Lâm Khấu Khấu.
Lâm Khấu Khấu làm sao mà ngờ khi mình sắp rời chùa Thanh Tuyền mà vẫn còn phải gặp lão già này chứ? Cô bỗng chốc cảnh giác hỏi: “Thầy tới làm gì thế?”
Lâm Khấu Khấu nghi là ngày mai mặt trời sẽ mọc đằng Tây: “Thầy Trí Định với con thân thiết dữ vậy à?”
Trí Định ngoài mặt mỉm cười mà trong bụng lạnh ngắt: “Ôn thần xuống núi thì ai mà không vui cho được?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Trí Định thoải mái nhận ly nước chanh Cao Trình đưa, uống một hớp, nhấm nháp mùi vị xong mới nói: “Hơn nữa cái nết Lâm Khấu Khấu nhà cô ra sao thì e là bà bán bánh cuốn trên núi cũng biết. Tôi tới cũng vì sợ họ chưa kịp tiễn cô xuống núi thì đã bị cô dụ xuống núi trước rồi. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, dù sao hơn một năm nay cũng không có nhiều người vào chùa Thanh Tuyền, không thể chịu thêm tổn thất nào nữa, cô thấy có đúng không?”
Từng câu, từng chữ đều đượm mùi kháy đểu.
Lâm Khấu Khấu không khỏi chửi thầm: Lão lừa trọc mất nết, chuyện đàng hoàng thì chẳng thấy làm, chỉ kháy đểu là giỏi.
Cô mỉm cười, không nói năng gì.
Bùi Thứ ra mặt giảng hòa: “Thầy Trí Định chớ hiểu lầm, bọn con sắp đi rồi, sao lại làm chuyện thất đức thế được?”
Trí Định liếc nhìn anh: “Vậy à? Thế hai người có dám thề không?”
Bùi Thứ: “…”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Dám cứt ấy mà dám, trời biết sở dĩ họ nhận lời ăn bữa cơm chia tay này là để bôi trơn quan hệ, tiện bề tương lai liên hệ đào người, thực hiện kế hoạch vĩ đại “Kẻ cắp không về không” của họ.
Giờ thì hay rồi.
Sư thầy ngồi đây thì còn thực hiện cái nỗi gì?
Công cốc hết cả.
Lâm Khấu Khấu thầm than một tiếng: “Xui vãi…”
Sau khi lên núi đúng là chẳng có chuyện gì thuận lợi cả. Từ Tiết Lâm, đến Trương Hiền, rồi cả Thi Định Thanh có thể sẽ đến vào ngày mai, đúng là hết người này đến người khác làm người ta ngột ngạt.
Nhất là câu nói ở đầu cầu thang của Tiết Lâm…
Hễ nghĩ tới là không thể không bực mình được, cộng thêm chuyện sư thầy ngồi xuống bàn bên cạnh khiến Lâm Khấu Khấu bỗng dưng hơi mất hứng tán dóc, chỉ nghe người ta nói chứ không hề chen miệng.
Ban nãy Cao Trình cũng có mặt ở đầu cầu thang nghe hết đầu đuôi. Lúc ăn cơm, cậu ta lẳng lặng quan sát nét mặt của cô rồi suy đoán, không kìm được nói: “Cố vấn Lâm, tuy cái cô Tiết Lâm kia giỏi thật nhưng cô ta chốt được đơn này phần lớn là nhờ ăn may thôi. Nói trắng ra thì không phải cô ta chọn Tuệ Hiền mà là Tuệ Hiền chọn cô ta. Nếu một chọi một thì cô ta đâu xứng làm đối thủ của chị? Em thấy cô ta chẳng đáng ngại.”
Mọi người cũng nghe qua đơn hàng này của Lâm Khấu Khấu, lập tức có người đồng tình với ý kiến của Cao Trình.
Dù sao những người ngồi đây ít nhiều cũng từng có tiếng nói và chỗ đứng trong lĩnh vực của mình, không đến nỗi không chút chuyện như vậy cũng phán đoán sai.
Nhưng Lâm Khấu Khấu không phải người dễ an ủi, hoặc nói đúng hơn là người khiến cô canh cánh không phải Tiết Lâm: “Điều khiến tôi để ý là trình độ của tôi khi làm đơn này, dù sao thì tôi nên phát hiện vài dấu hiệu từ sớm mới phải. Nhưng giờ không quan trọng nữa, Tiết Lâm cũng chẳng làm gì sai, dù sao may mắn cũng là một phần của năng lực.”
Cô thừa nhận Tiết Lâm rất tốt số.
Không ngờ cô vừa dứt lời thì thầy Trí Định ngồi phía đối diện thiếu điều hếch mắt lên trời, buột miệng mỉa mai: “Cô ta tốt số cái con khỉ, sau này sẽ hối hận không kịp ấy chứ…”
Lâm Khấu Khấu ngớ ra ngay: “Hối hận ấy ạ?”
Bùi Thứ cũng ngạc nhiên không kém, ngước mắt nhìn sư thầy.
Bọn họ đều biết Trí Định khá thân với Trương Hiền, nếu xét vai vế thì còn là sư thúc của Trương Hiền, chẳng lẽ Trương Hiền có gì không ổn và ông ta biết được bí mật gì sao?
Nhất thời ánh mắt cả phòng đều đổ dồn vào ông ta.
Thầy Trí Định bỗng bối rối hẳn, liếc nhìn mọi người hỏi: “Mấy người nhìn tôi làm gì? Chuyện này rõ như ban ngày mà?”
Bùi Thứ thắc mắc: “Rõ như ban ngày?”
Mặt Trí Định hiện vẻ bất lực, rốt cuộc bực dọc giải thích: “Chẳng phải mấy người đang tìm CEO cho công ty giáo dục trực tuyến à? Ngay cả đứa ngu cũng biết ngành này sắp toang rồi, ai còn ném tiền vào đấy khác nào đầu thủng lỗ đâu? Hai người không chốt được đơn này thì lo mà thắp hương bái Phật đi chứ còn ngồi đây than trời trách đất cái gì, dở hơi à!”
Lâm Khấu Khấu, Bùi Thứ:??????
Cái khỉ gì thế?
Sư thầy vừa mới nói gì cơ?
Thị trường quy mô gần nghìn tỷ đang nóng hôi hổi như mặt trời ban trưa mà ông ta lại bảo sắp toang?!
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đưa mắt nhìn nhau. Sau khi nín thinh hồi lâu, cô bỗng ngoái đầu hỏi khẽ Cao Trình: “Ly nước chanh em vừa đưa cho ông ấy pha bao nhiêu rượu thế?”
Đồ nhắm có mấy đâu mà uống chi dữ vậy không biết!
Săn Tìm
Không ai thốt ra câu nào.
Lâm Khấu Khấu đã biết trước rằng chỉ cần cô quay về ngành là khó tránh khỏi ngày đụng độ với Thi Định Thanh, nhưng cô không ngờ ngày ấy sẽ đến nhanh thế.
Cao Trình phải mất một lúc mới tỉnh táo lại, lẩm bẩm trách: “Cái cô cố vấn Tiết này đúng là…”
Lâm Khấu Khấu chẳng muốn bàn tán về tác phong của Tiết Lâm. Cô sực nhớ ra gì đó, chợt nhìn sang bên cạnh.
Bùi Thứ vẫn dõi theo hướng Tiết Lâm đi với nét mặt bình tĩnh không rõ cảm xúc, thoạt trông như một ngọn núi im lìm.
Nhưng cô cứ cảm thấy dưới sự im lìm ấy ẩn giấu gì đó.
Bùi Thứ rất nhạy bén với ánh mắt người khác, cảm thấy cô nhìn mình chằm chằm là ngoái lại nở một nụ cười rất kín kẽ với cô: “Chuyện trong dự tính thôi. Nếu Thi Định Thanh đích thân tới đây thì chắc Trương Hiền đắc ý lắm. Chúng ta cứ đi ăn cơm trước thì hơn, đừng để mọi người đợi lâu.”
Anh cười với Lâm Khấu Khấu, sau đó gọi Cao Trình cùng đi xuống lầu.
Lâm Khấu Khấu vô thức nhíu mày, chòng chọc nhìn theo bóng anh, nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới đuổi theo họ.
Bảo là căn tin nhưng cách trang trí lại đạt chuẩn nhà hàng chay cao cấp. Bình thường ở đây chỉ bán vài món chay, nhưng hôm nay bọn họ đã bao cả quán, chẳng những chú ý bày biện đẹp đẽ mà còn cố tình dặn đầu bếp nấu mấy bàn đồ ăn ngon.
Cả thảy ba mươi học viên lớp thiền tu đều có mặt đầy đủ.
Lần trước cô bị thầy Trí Định đuổi xuống núi rất vội nên họ không có cơ hội đưa tiễn. Lần này thời gian dư dả hơn một chút, bất kể thế nào họ cũng muốn tổ chức tiệc chia tay cho hai người, cứ khăng khăng lôi kéo họ trò chuyện và uống rượu.
“Tốt quá, từ lúc thỏa thuận không cạnh tranh hết hạn thì chẳng phải chị là cá vẫy vùng biển khơi, chim sải cánh trời rộng à?”
“Ở lớp thiền tu mà chị còn giới thiệu việc làm cho bọn em được thì về Thượng Hải đồng nghiệp chắc tới số với chị luôn nhỉ?”
“Ha ha ha chuẩn đấy.”
“Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, hễ nói đến là tôi lại nhớ chuyện cố vấn Lâm cầm bản “Kế hoạch hợp tác phát triển nhân tài” vào chùa…”
…
Lúc trước vẫn bình thường, mọi người chỉ thi nhau kể mấy kỷ niệm vui, đến khi có người nhắc tới bản “Kế hoạch hợp tác phát triển nhân tài” thì Lâm Khấu Khấu bị sặc, vội đặt ly rượu xuống bàn mà ho khan.
Lần này lên núi, Bùi Thứ đã nghe kể sơ sơ về những chuyện Lâm Khấu Khấu đã làm trên núi suốt một năm qua, nhưng anh chưa biết chuyện này nên tò mò hỏi: “Anh bảo bản kế hoạch hợp tác nào cơ?”
Cao Trình ngạc nhiên: “Cố vấn Bùi không biết à?”
Bùi Thứ liếc nhìn Lâm Khấu Khấu, lắc đầu.
Mới đầu mọi người đều thấy bất ngờ, sau đó không kìm nổi cơn kích động, bắt đầu mồm năm miệng mười phổ cập kiến thức cho Bùi Thứ về những “chiến tích vĩ đại” của Lâm Khấu Khấu lúc ở trên núi.
Nhớ lúc mới lên núi, mặt mày cô headhunter vừa ký thỏa thuận không cạnh tranh một năm luôn lạnh như tiền, có vẻ chẳng hứng thú với bất cứ chuyện gì, lúc nào trông cũng uể oải. Tiết học của lớp thiền tu cô thích thì tới, không là về luôn, chẳng những không giao lưu với ai mà cũng không tham dự hoạt động tập thể nào.
Dù có đi học thì cũng chỉ ngồi nghe.
Mọi người thầm bàn tán về cô, đoán trước kia cô làm gì, có quá khứ ra sao, thậm chí đã gặp chuyện gì mà lại suy sụp như thế.
Đã vào lớp thiền tu thì phần lớn mọi người đều thành tâm hướng Phật, trong lòng dù ít hay nhiều đều có đức từ bi nên không phải là không có người chủ động bắt chuyện với cô, muốn giúp cô bước ra khỏi cái vỏ ốc của mình.
Trong số đó có hai doanh nhân thất bại trong lĩnh vực mạng phải bán tháo công ty.
Mọi người cứ tưởng họ sẽ giẫm phải đinh khi chủ động tiếp xúc với Lâm Khấu Khấu, không chắc sẽ nói chuyện được với cô, nào ngờ mọi chuyện lại tiến triển vô cùng thuận lợi. Ngay hôm bắt chuyện với Lâm Khấu Khấu, chẳng hiểu sao dù không quen thân nhưng họ lại tin tưởng trút bầu tâm sự với Lâm Khấu Khấu, kể sạch quá khứ của mình cho cô nghe.
Thế rồi…
Chưa đầy nửa tháng sau, hai nhà sáng lập từng có giá trị con người lên đến hàng trăm triệu này bỗng chốc lấy lại niềm tin cuộc sống, bỏ ý định theo Phật, tuyên bố xuống núi tiếp tục phấn đấu.
Ai nấy đều trợn mắt há miệng.
Nhưng lúc ấy không ai nghĩ chuyện này có dây mơ rễ má gì với Lâm Khấu Khấu.
Mãi đến khi học viên của lớp thiền tu nối gót nhau mà đi mỗi lúc một nhiều, hơn nữa đều là người từng nói chuyện với Lâm Khấu Khấu thì mọi người mới dần nhận ra điều bất ổn.
Má ơi, sau khi họ cử người dò la mới phát hiện…
Hoá ra cô gái xinh đẹp thoạt trông lầm lì ít nói, không vồn vã với bất cứ ai ấy lại là headhunter có số có má vừa gây ra một trận gió tanh mưa máu đến mức phải tạm rời ngành headhunter ở Thượng Hải cách đây không lâu.
Biết chuyện, mọi người trong lớp thiền tu ngoài ngạc nhiên thì không thấy có gì đặc biệt; nhưng ban quản lý chùa Thanh Tuyền lại suýt chửi đổng.
Một headhunter phải rời ngành, hết chỗ thể hiện tài năng vừa vào lớp thiền tu á?
Mẹ kiếp thế có khác nào chồn vào ổ gà!
“Nhưng bên phía thầy Trí Định cũng bó tay với cố vấn Lâm.” Nhắc chuyện cũ, giọng Cao Trình đượm vẻ thán phục, “Người xuất gia luôn giàu lòng từ bi, cố vấn Lâm lại còn ghi danh vào lớp thiền tu, chẳng lẽ chỉ vì tí chuyện như thế mà đuổi chị ấy? Thế đâu phù hợp với tôn chỉ của lớp thiền tu. Nhưng nếu không đuổi thì mỗi tháng lại có ba bốn người rời khỏi lớp thiền tu, tốc độ ghi danh chẳng theo kịp tốc độ thôi học. Thời buổi này Ban ghi danh của chùa cũng phải chạy KPI mà.”
Mỗi tháng lại có ba bốn người, thế thì một năm…
Bùi Thứ bấm đốt tay tính toán, không khỏi trợn ngược mắt, nhìn Lâm Khấu Khấu với ánh mắt phức tạp: “Nếu hiệu suất này của cô mà quy ra số đơn hàng thì chắc hiệu suất một năm rời ngành của cô còn cao hơn cả lúc làm cho Hàng Hướng đấy.”
Đối thủ không đội trời chung luôn đi guốc trong bụng nhau mà.
Nhưng Lâm Khấu Khấu lại chối bay chối biến: “Anh nói vớ vẩn gì thế? Tôi thề là lúc tới chùa Thanh Tuyền ghi danh vào lớp thiền tu, tôi thành tâm lắm đấy. Lúc ấy là do họ chủ động nộp mạng… à nhầm, tìm tôi trò chuyện mà. Chẳng qua khi họ trút bầu tâm sự, tôi tiện thể khai sáng cho họ một chút, sau đó tự họ nghĩ thông rồi muốn xuống núi cơ mà. Tôi tốt bụng giúp đỡ họ trong khả năng cho phép thì sao nào? Có vấn đề gì không? Có phạm pháp không?”
Mọi người lập tức im re, dùng ánh mắt “bọn tôi biết thừa” để nhìn cô.
Lâm Khấu Khấu vẫn tỉnh bơ như không.
Đã làm headhunter thì mặt bắt buộc phải dày, còn nếu là headhunter kì cựu thì hai chữ “trơ tráo” lúc nào cũng phải khắc trên trán.
Cao Trình lại nói tiếp: “Tóm lại, hồi cố vấn Lâm ở trên núi, thầy Trí Định lúc nào cũng bị mất ngủ, lo đến bạc cả đầu. Sau đó chị ấy còn viết một bản “Kế hoạch hợp tác phát triển nhân tài” nhằm tận dụng ưu thế về tài nguyên nhân lực với lượng nhân tài thất nghiệp đông đảo của lớp thiền tu chùa Thanh Tuyền. Chị ấy muốn hợp tác với lớp thiền tu, biến lớp thiền tu thành một “trung tâm chuyển giao nhân tài cao cấp”. Tên của nó là gì nhỉ?”
Có người bổ sung ngay: “Trung tâm hỗ trợ khai tâm cho người thất bại”.
“Trại thu nhận những ông trùm sa cơ!”
“Lớp tư vấn tâm lý cho người mất niềm tin vào cuộc sống.”
…
Lâm Khấu Khấu nghẹn họng: “Mấy cái tên đó là mọi người tự đặt mà, tôi nói thế bao giờ!”
Ai cũng phì cười.
Bùi Thứ lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Khấu Khấu trợn mắt: “Sau đó thì bị đuổi cổ chứ sao!”
Cao Trình kể: “Đâu nhanh thế, còn chuyện đặc sắc hơn mà…”
Một giọng rét căm căm tiếp lời cậu ta ngay: “Đúng là cực kỳ đặc sắc. Sau đó cô ta đã lừa một sư thầy đáng kính của chùa chúng tôi xuống đạo quán dưới chân núi làm đạo sĩ, tóc đã dài ra cả khúc rồi mà vẫn chẳng thấy về!”
“Lừa hòa thượng đi làm đạo sĩ ấy à?”
Bùi Thứ nghe mà xém sặc, không ngờ Lâm Khấu Khấu lại quá đáng đến vậy.
Lâm Khấu Khấu cảm thấy giọng nói vừa rồi rất quen tai, hơn nữa hướng phát ra cũng không đúng…
Không phải từ bất cứ ai đang ngồi ở đây.
Cô sực nghĩ tới gì đó, mí mắt máy một cái, quay đầu nhìn ra cửa, quả nhiên trông thấy sư thầy đang xị mặt đặt tay lên cạnh cửa, không biết đã đứng đó hóng chuyện từ bao giờ, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.
Vốn dĩ mọi người đang chén tạc chén thù với nhau, sau khi để ý thấy nét mặt cô đều hướng mắt ra cửa.
Vừa nhìn một cái là cả đám lập tức im thin thít như nốc thuốc câm, không ai dám ho he gì nữa.
Cả căn phòng rộng như vậy mà chỉ nghe thấy tiếng bọt ga sủi be bé trong ly nước của ai đó.
Trí Định không ngờ mình nhất thời nổi lòng từ bi, tốt bụng muốn tới tham gia tiệc chia tay Lâm Khấu Khấu mà vừa vào tới nơi đã nghe lũ học viên khốn nạn lớp thiền tu thi nhau thổi phồng “chiến tích” quá khứ của Lâm Khấu Khấu, thật là giận sôi máu.
Vốn ông ta thấy Lâm Khấu Khấu lên núi một chuyến mà lại hỏng đơn, thậm chí còn thua Thi Định Thanh – người khiến cô phải rời ngành một năm nên ít nhiều nổi lòng trắc ẩn.
Giờ xem ra ông ta bị lú não thì có!
Nhưng nếu đã tới thì cũng không nhất thiết phải đi ngay.
Sư thầy vừa ung dung bước vào là tự động có người nhường chỗ, thậm chí là vội vàng kéo ghế cho ông ta ngồi.
Ông ta ngồi đối diện Lâm Khấu Khấu.
Lâm Khấu Khấu làm sao mà ngờ khi mình sắp rời chùa Thanh Tuyền mà vẫn còn phải gặp lão già này chứ? Cô bỗng chốc cảnh giác hỏi: “Thầy tới làm gì thế?”
Lâm Khấu Khấu nghi là ngày mai mặt trời sẽ mọc đằng Tây: “Thầy Trí Định với con thân thiết dữ vậy à?”
Trí Định ngoài mặt mỉm cười mà trong bụng lạnh ngắt: “Ôn thần xuống núi thì ai mà không vui cho được?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Trí Định thoải mái nhận ly nước chanh Cao Trình đưa, uống một hớp, nhấm nháp mùi vị xong mới nói: “Hơn nữa cái nết Lâm Khấu Khấu nhà cô ra sao thì e là bà bán bánh cuốn trên núi cũng biết. Tôi tới cũng vì sợ họ chưa kịp tiễn cô xuống núi thì đã bị cô dụ xuống núi trước rồi. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, dù sao hơn một năm nay cũng không có nhiều người vào chùa Thanh Tuyền, không thể chịu thêm tổn thất nào nữa, cô thấy có đúng không?”
Từng câu, từng chữ đều đượm mùi kháy đểu.
Lâm Khấu Khấu không khỏi chửi thầm: Lão lừa trọc mất nết, chuyện đàng hoàng thì chẳng thấy làm, chỉ kháy đểu là giỏi.
Cô mỉm cười, không nói năng gì.
Bùi Thứ ra mặt giảng hòa: “Thầy Trí Định chớ hiểu lầm, bọn con sắp đi rồi, sao lại làm chuyện thất đức thế được?”
Trí Định liếc nhìn anh: “Vậy à? Thế hai người có dám thề không?”
Bùi Thứ: “…”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Dám cứt ấy mà dám, trời biết sở dĩ họ nhận lời ăn bữa cơm chia tay này là để bôi trơn quan hệ, tiện bề tương lai liên hệ đào người, thực hiện kế hoạch vĩ đại “Kẻ cắp không về không” của họ.
Giờ thì hay rồi.
Sư thầy ngồi đây thì còn thực hiện cái nỗi gì?
Công cốc hết cả.
Lâm Khấu Khấu thầm than một tiếng: “Xui vãi…”
Sau khi lên núi đúng là chẳng có chuyện gì thuận lợi cả. Từ Tiết Lâm, đến Trương Hiền, rồi cả Thi Định Thanh có thể sẽ đến vào ngày mai, đúng là hết người này đến người khác làm người ta ngột ngạt.
Nhất là câu nói ở đầu cầu thang của Tiết Lâm…
Hễ nghĩ tới là không thể không bực mình được, cộng thêm chuyện sư thầy ngồi xuống bàn bên cạnh khiến Lâm Khấu Khấu bỗng dưng hơi mất hứng tán dóc, chỉ nghe người ta nói chứ không hề chen miệng.
Ban nãy Cao Trình cũng có mặt ở đầu cầu thang nghe hết đầu đuôi. Lúc ăn cơm, cậu ta lẳng lặng quan sát nét mặt của cô rồi suy đoán, không kìm được nói: “Cố vấn Lâm, tuy cái cô Tiết Lâm kia giỏi thật nhưng cô ta chốt được đơn này phần lớn là nhờ ăn may thôi. Nói trắng ra thì không phải cô ta chọn Tuệ Hiền mà là Tuệ Hiền chọn cô ta. Nếu một chọi một thì cô ta đâu xứng làm đối thủ của chị? Em thấy cô ta chẳng đáng ngại.”
Mọi người cũng nghe qua đơn hàng này của Lâm Khấu Khấu, lập tức có người đồng tình với ý kiến của Cao Trình.
Dù sao những người ngồi đây ít nhiều cũng từng có tiếng nói và chỗ đứng trong lĩnh vực của mình, không đến nỗi không chút chuyện như vậy cũng phán đoán sai.
Nhưng Lâm Khấu Khấu không phải người dễ an ủi, hoặc nói đúng hơn là người khiến cô canh cánh không phải Tiết Lâm: “Điều khiến tôi để ý là trình độ của tôi khi làm đơn này, dù sao thì tôi nên phát hiện vài dấu hiệu từ sớm mới phải. Nhưng giờ không quan trọng nữa, Tiết Lâm cũng chẳng làm gì sai, dù sao may mắn cũng là một phần của năng lực.”
Cô thừa nhận Tiết Lâm rất tốt số.
Không ngờ cô vừa dứt lời thì thầy Trí Định ngồi phía đối diện thiếu điều hếch mắt lên trời, buột miệng mỉa mai: “Cô ta tốt số cái con khỉ, sau này sẽ hối hận không kịp ấy chứ…”
Lâm Khấu Khấu ngớ ra ngay: “Hối hận ấy ạ?”
Bùi Thứ cũng ngạc nhiên không kém, ngước mắt nhìn sư thầy.
Bọn họ đều biết Trí Định khá thân với Trương Hiền, nếu xét vai vế thì còn là sư thúc của Trương Hiền, chẳng lẽ Trương Hiền có gì không ổn và ông ta biết được bí mật gì sao?
Nhất thời ánh mắt cả phòng đều đổ dồn vào ông ta.
Thầy Trí Định bỗng bối rối hẳn, liếc nhìn mọi người hỏi: “Mấy người nhìn tôi làm gì? Chuyện này rõ như ban ngày mà?”
Bùi Thứ thắc mắc: “Rõ như ban ngày?”
Mặt Trí Định hiện vẻ bất lực, rốt cuộc bực dọc giải thích: “Chẳng phải mấy người đang tìm CEO cho công ty giáo dục trực tuyến à? Ngay cả đứa ngu cũng biết ngành này sắp toang rồi, ai còn ném tiền vào đấy khác nào đầu thủng lỗ đâu? Hai người không chốt được đơn này thì lo mà thắp hương bái Phật đi chứ còn ngồi đây than trời trách đất cái gì, dở hơi à!”
Lâm Khấu Khấu, Bùi Thứ:??????
Cái khỉ gì thế?
Sư thầy vừa mới nói gì cơ?
Thị trường quy mô gần nghìn tỷ đang nóng hôi hổi như mặt trời ban trưa mà ông ta lại bảo sắp toang?!
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đưa mắt nhìn nhau. Sau khi nín thinh hồi lâu, cô bỗng ngoái đầu hỏi khẽ Cao Trình: “Ly nước chanh em vừa đưa cho ông ấy pha bao nhiêu rượu thế?”
Đồ nhắm có mấy đâu mà uống chi dữ vậy không biết!
Săn Tìm
Đánh giá:
Truyện Săn Tìm
Story
Chương 72: Lời nhận định
10.0/10 từ 41 lượt.