Săn Tìm
Chương 107: Hành động của Bùi Thứ
285@-Bùi Thứ choáng váng luôn rồi.
Anh đã nghĩ ra hàng vạn lý do. Thậm chí còn vì một ánh nhìn của Lâm Khấu Khấu dành cho Hạ Sấm khi nãy mà hoài nghi có khi nào cô không muốn chọn mình trước mặt Hạ Sấm hay không nữa…
Thế mà giờ đây, cô lại nhắc tới Snitch vàng với anh?!
Lúc này, sắc mặt của Bùi Thứ y hệt như khay gia vị bị đổ vậy, cực kỳ đa dạng.
Lý do của Lâm Khấu Khấu vẫn rất chính đáng: “Giải thưởng Snitch vàng là giải lớn nhất trong số các giải lớn, phải đảm bảo chiến thắng trước mới có thể có cơ hội cầm được Snitch vàng. Theo một khía cạnh nào đó, tôi cũng chỉ vì lợi ích của anh và công ty chúng ta thôi mà.”
Trên đầu Bùi Thứ đầy dấu chấm hỏi.
Lâm Khấu Khấu phân tích cho anh nghe: “Nếu hai chúng ta chung nhóm mà cuối cùng không thắng được thì cả Kỳ Lộ sẽ bị mất mặt ngay. Còn nếu chung nhóm mà thắng, giải Snitch vàng này sẽ thuộc về ai đây? Cho tôi thì mặt mũi của anh để vào đâu nữa?”
Mí mắt Bùi Thứ giật giật: “Vậy sao không cho tôi?”
Lâm Khấu Khấu khẽ cười: “Cho anh thì tôi thế nào?”
Bùi Thứ: “…”
Xem như là anh đã hiểu thấu được cô gái này rồi!
Lần đầu tiên Bùi Thứ có nhận thức rõ ràng với địa vị của mình như thế: “Thế là trong lòng cô, đến cả Snitch vàng tôi cũng không bằng đúng không?”
Lâm Khấu Khấu quăng cho anh một nét mặt khó mà diễn tả nổi, dường như đang nói là: Gì vậy, chẳng lẽ anh còn nghĩ mình quan trọng hơn Snitch vàng hả?
Bùi Thứ tức tới giật giật mí mắt.
Còn Lâm Khấu Khấu thì lại rất thanh thản sau khi hại anh ra nông nỗi này: “Anh mà vào nhóm tôi thì có lợi không hại thật. Nhưng nếu anh sang bên Hạ Sấm thì lại khác.”
Bùi Thứ nói: “Cô không sợ tôi bắt tay với cậu ta à?”
Lâm Khấu Khấu cười, nhướn mày như đang khiêu khích: “Ồ?”
“…”
Bùi Thứ cắn răng thầm hận.
Bắt tay nổi mới là lạ ấy!
Quan hệ giữa anh với Hạ Sấm vi diệu như thế, người khác thì khỏi nói, chẳng lẽ bản thân anh không biết hay sao? Cùng một nhóm, đụng mặt mà không gây gổ hay đâm nhau đã tốt lắm rồi, sao có thể bắt tay hợp tác được chứ?
Trong lòng Lâm Khấu Khấu biết tỏng nên chẳng thèm lo!
Thế cờ này đã được tính toán sẵn hết, đúng thật là hoàn hảo!
Bùi Thứ nói: “Nếu thế thì cô không chỉ mất một đối thủ cạnh tranh trong nhóm mà còn loại được một đối thủ ngoài nhóm nữa, xác suất giật được Snitch vàng sẽ cao hơn.”
Lâm Khấu Khấu vỗ tay cái bốp: “Bingo!”
Bùi Thứ: “…”
Rốt cuộc là mình đã tạo nghiệt gì mà lại động lòng với một cô gái như thế chứ?
*
Trong hội trường, đám người Kỳ Lộ chứng kiến cảnh Bùi Thứ kéo người ta đi thì không khỏi hơi lăn tăn.
Có người đề nghị cử ai đó đi xem thế nào.
Tôn Khắc Thành nghe vậy vội nói: “Đi cái gì mà đi, không cần thiết đâu.”
Diệp Tương chần chừ: “Nhưng em thấy sắc mặt của sếp…”
Vừa rồi Tôn Khắc Thành thấy cảnh tượng đó cũng thầm run rẩy, nhưng ngay sau khi sực nghĩ đến gì đó thì lại thấy mừng thầm một lúc, bấy giờ mới nói: “Cố vấn Lâm không chọn cậu ta nên cậu ta tức là phải rồi. Nhưng cố vấn Lâm dỗ ai mà không được, à nhầm, chuyện gì mà không giải quyết được chứ?”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh ta.
Tôn Khắc Thành bình chân như vại nói: “Không tin thấy lát nữa mấy người đợi mà trông đi, xem ông tổ quay lại vui vẻ tới cỡ nào.”
Vừa dứt lời, hai người kia đã về tới cửa hội trường.
Tôn Khắc Thành quay đầu lại, nụ cười lập tức cứng đờ trên môi.
Bùi Thứ quay về vẫn treo khuôn mặt giăng đầy mây đen kia, không những không xanh trong lại mà còn đang nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn có vẻ không chỉ không nguôi giận mà còn chuốc thêm bực mình.
Lâm Khấu Khấu bên cạnh lại rất bình thản, trên môi nở nụ cười, đi tới đâu là như gió xuân thổi qua tới đó, trông thư thái mà lại rất vui vẻ.
Trong lòng Tôn Khắc Thành bắt đầu chộn rộn.
Sao không giống với dự đoán gì hết vậy?
Lâm Khấu Khấu bình tĩnh đi tới trước mắt mọi người, nhìn lướt qua rồi nói: “Chưa đi sao, đang đợi chúng tôi hả?”
Tôn Khắc Thành khẽ gật đầu, sau đó do dự rồi nhỏ tiếng hỏi: “Hai người…”
Lâm Khấu Khấu quay lại Bùi Thứ đang trưng ra cái mặt thối, thản nhiên nói: “Có gì đâu, hiểu lầm một tí nhưng đã nói rõ ràng rồi. Đúng không, cố vấn Bùi?”
Nói rõ ràng cái rắm ấy.
Bùi Thứ cười lạnh, lười giải thích nên chỉ nói: “Cũng muộn rồi, tối còn tiệc nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi, giải tán.”
Nói xong, anh quay mặt đi ra ngoài.
Tôn Khắc Thành thấy vậy thì hơi sợ, nhỏ giọng xác nhận lại với Lâm Khấu Khấu: “Thật sự không có gì à?”
Lâm Khấu Khấu cười cười nói: “Ngoài miệng thì cố chấp chứ trong lòng thì bao dung lắm.”
Tôn Khắc Thành chỗ hiểu chỗ không.
Lâm Khấu Khấu đảo mắt, nhìn bóng lưng đang đi xa của Bùi Thứ như suy nghĩ điều gì đó.
Tiệc tối tổ chức lúc 7 giờ rưỡi, tất cả mọi người đều lũ lượt kéo nhau về phòng mình.
Lâm Khấu Khấu cũng về vị trí của mình để thu dọn một số thứ trên bàn.
Nhưng cô cầm đồ chưa kịp đi đã thấy bên Nhuệ Phương gần đó cũng chưa đi. Hạ Sấm đang đứng trong đám người, như cảm nhận được ánh nhìn của cô nên cũng lướt qua cô, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ điềm tĩnh, dường như còn xẹt qua một tia trào phúng nữa.
Để tạo điều kiện cho những người tham gia, Đại hội đã thống nhất là đặt phòng khách sạn theo công ty, về cơ bản mỗi công ty sẽ nằm trên một tầng, lúc đăng ký cũng đã phát thẻ phòng.
Phòng của Lâm Khấu Khấu nằm trên tầng 25.
Cửa sổ lớn hướng ra phía Bắc bến Thượng Hải, lúc cô đẩy cửa bước vào vừa lúc mặt trời lặn, thấp thoáng xa xa có thể thấy được bóng dáng phản chiếu của cầu Ngoại Bách Độ trên mặt sông như dát vàng.
Bận rộn suốt cả ngày mà gần như chẳng được nghỉ ngơi gì, Lâm Khấu Khấu cực kỳ mệt mỏi, cô tựa vào giường, châm một điếu thuốc rồi từ từ hút.
Trong làn khói nhàn nhạt, cảnh tượng như quay lại lúc ở hội trường, Bùi Thứ bước tới rồi chợt quay đầu lại hỏi cô: “Lâm Khấu Khấu, có thật là cô không chọn tôi chỉ vì Snitch vàng không?”
Con ngươi màu xám đen của anh trông tối tăm như một miệng giếng cổ vậy.
Lâm Khấu Khấu không trả lời.
Nhưng cô lại nhớ lại rất nhiều việc…
Thời trước còn bận rộn, cậu trai trẻ Hạ Sấm kiêu ngạo tới mức hất cằm lên để nhìn người khác, đẩy cửa văn phòng của cô, cau có đặt mạnh cà phê lên bàn, bảo là vô tình mua dư.
Cách đây không lâu, trong buổi tối anh đào nở muộn ấy, cậu thanh niên đó đứng lẻ loi phía trước, dùng ánh mắt gần như là cầu xin để hỏi cô rằng, vậy là chị thật sự không về đúng không?
Sau đó chính là ngày hôm nay đây.
Cậu ta dẫn theo người Nhuệ Phương, đi từ ngoài hội trường tới trước mặt cô, lạnh tanh vươn tay với cô.
Và cả ánh mắt trào phúng lúc rời khỏi hội trường nữa.
Lâm Khấu Khấu không thể nói chắc được mình không chọn Bùi Thứ có vì nguyên nhân nào khác nữa không.
Nhưng cô biết, mình không dám trả lời câu hỏi đó của Bùi Thứ.
“Họ Bùi không được cái gì ngoài cái tinh mắt.” Nghĩ một hồi, Lâm Khấu Khấu không nhịn được mà lẩm bẩm, nghĩ tới Hạ Sấm là lại đau đầu, thậm chí còn hơi bực bội, “Đã mấy tuổi rồi mà còn giở chứng nổi loạn nữa hả trời?”
Cô dập tắt đầu mẩu thuốc lá, gọi chút đồ ăn lên phòng rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó mới chậm rãi đi tới hành lang chỗ tổ chức tiệc rượu.
Bây giờ đã sắp 8 giờ, bầu không khí trong tiệc rượu đang nóng bừng bừng.
Các món ngọt tinh tế được bày biện ngay ngắn trên bàn, các loại rượu được chất đầy trên quầy bar, tất cả headhunter cũng đã thay quần áo phù hợp, tụ tập nhau nói chuyện hàn huyên.
Lâm Khấu Khấu quen thuộc bước vào, vừa cầm một ly rượu lên đã thấy bên góc sô pha kia có người đang vẫy tay với mình.
Gầy gò cao cao, là Nghiêm Hoa.
4 người bên cạnh cậu ta đều là thành viên trong nhóm của Lâm Khấu Khấu, có vẻ trong cuộc họp ban nãy hơi câu nệ nên giờ mọi người vẫn chưa thả lỏng được. Mấy ngày sắp tới phải hợp tác với nhau, tiệc rượu này chính là cầu nối giúp mọi người tìm hiểu, có cơ hội làm quen, vì thế cả đám mới tụ lại một chỗ thế này.
Lâm Khấu Khấu bước qua tán dóc với họ vài câu, lướt mắt tới lui trong sảnh, lạ là không thấy Bùi Thứ đâu hết.
Cô đang định gửi tin nhắn hỏi thăm Tôn Khắc Thành thì Nghiêm Hoa bên cạnh bỗng trầm giọng hô lên: “Người của Nhuệ Phương kìa.”
Cô vô thức nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn.
Lê Quốc Vĩnh cầm ly rượu đứng cạnh Hạ Sấm, họ đang đứng gần một cái bàn cạnh cửa sổ, nói cười với Chủ tịch Hiệp hội Headhunter Trần Chí Sơn.
Tối nay Hạ Sấm mặc nguyên cây đen, đeo nơ con bướm trên áo sơ mi.
Thoạt nhìn cậu ta có vẻ đã bớt cứng nhắc và tao nhã hơn ban ngày, gương mặt trầm lặng kết hợp với khóe môi hơi cong lịch sự đã thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh.
Vì cách không xa nên Lâm Khấu Khấu có thể nghe được loáng thoáng giọng của họ.
Trần Chí Sơn đang cảm thán: “Nghe nói cố vấn Tiểu Hạ đã rời khỏi Hàng Hướng từ lâu, tôi cứ thắc mắc cậu ấy chuyển tới đâu, không ngờ lại bị Nhuệ Phương mấy ông đào đi. Che che giấu giấu, giờ mới để cho người ta biết, lão Lê khiến người ta phải giật bắn mình ấy nhỉ.”
Lê Quốc Vĩnh khiêm tốn: “Chuyện lớn mà, nên giữ bí mật thì vẫn hơn. Giờ đúng dịp Đại hội nên tiện thể cho mọi người thấy sự thay đổi của Nhuệ Phương luôn.”
Trần Chí Sơn ngắm Hạ Sấm, khó nén được sự tán thưởng trong lòng: “Xem ra là ông đã tìm được người nối nghiệp rồi, có phải Nhuệ Phương sắp có chuyển biến lớn rồi không?”
Lê Quốc Vĩnh nói: “Tất nhiên rồi, tương lai của Nhuệ Phương phụ thuộc vào cậu ấy mà nhỉ?”
Hạ Sấm khẽ cười: “Không dám nhận ạ, chỉ muốn đi theo ông Lê để học thêm kiến thức thôi.”
Lâm Khấu Khấu thấy bộ dạng này của Hạ Sấm thì trong lòng lại không mấy dễ chịu. Lúc nghe câu “muốn đi theo ông Lê để học thêm kiến thức”, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.
Ai mà chẳng biết Lê Quốc Vĩnh làm việc bẩn thỉu thế nào chứ?
Đi theo lão già xấu xa này thì học được quái gì?
Nghiêm Hoa đứng nhìn phía xa xa, vẫn đang cảm thán “Trẻ thế mà đã trở thành Giám đốc của TOP4 rồi” nhưng quay đầu thấy Lâm Khấu Khấu lạnh mặt đặt cái ly vừa cầm lên, đứng dậy đi tới phía bên ấy.
Lê Quốc Vĩnh vừa thấy cô, thoạt đầu là sửng sốt, sau đó thì bật cười ha hả, thậm chí còn nâng ly với cô: “Cố vấn Lâm cũng tới rồi, uống một ly không?”
Lâm Khấu Khấu không buồn để ý tới ông ta mà đi thẳng tới trước mặt Hạ Sấm: “Cậu qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hạ Sấm không nói gì.
Trần Chí Sơn biết quan hệ giữa họ nên cũng hơi bối rối.
Lê Quốc Vĩnh thì xảo trá nói: “Có gì mà không nói ở ngay đây được nhỉ?”
Lâm Khấu Khấu lạnh lùng liếc ông ta một cái rồi vẫn nhìn Hạ Sấm chằm chằm, nói: “Cậu không muốn nói thì sau này sẽ không còn cuộc nói chuyện nào nữa đâu.”
Dứt lời, cô quay người đi về phía ban công.
Trần Chí Sơn tỏ vẻ bất an.
Sắc mặt Lê Quốc Vĩnh cũng trở nên khó coi.
Nhưng Hạ Sấm lại đứng im một lúc, sau đó cụp mắt, thả ly rượu trong tay xuống, không giải thích gì mà đi theo sau Lâm Khấu Khấu.
Cả hai ra ban công.
Lâm Khấu Khấu trở tay khép cửa lại, cản trở hết những ánh mắt bên trong.
Nhưng cô lại không hề để ý, ở lối vào quầy bar gần hành lang có một bóng dáng vừa mới tới chưa bao lâu.
Trong lòng Bùi Thứ không thoải mái nên cứ lề mề, cố tình tới muộn hơn. Trên đường tới đây anh còn suy nghĩ lát nữa có nên giảng hòa với Lâm Khấu Khấu hay không nữa.
Nhưng ai ngờ mới tới mà lại bắt gặp cảnh tượng này cơ chứ?
Ai mà chịu nổi?
Anh cầm ly rượu vừa pha trên quầy bar lên, vốn định hớp một ngụm nhưng lại không chịu nổi nữa nên đành buông xuống, cất bước đi tới phía ban công.
Sau khi khép cửa lại, Lâm Khấu Khấu và Hạ Sấm đứng đối diện nhau.
Hạ Sấm có chút lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Lâm Khấu Khấu hỏi thẳng: “Sao lại tới Nhuệ Phương?”
Hạ Sấm nhìn ra màn đêm bên ngoài sân thượng, nói: “Tôi đi đâu không hề liên quan gì tới chị, không phải sao?”
Vừa nói, cậu ta vừa quay lại nhìn cô.
Cậu ta bình tĩnh bồi thêm một câu nữa: “Dù sao thì tôi cũng đã rời khỏi Hàng Hướng rồi, không còn là cấp dưới của chị nữa.”
Lâm Khấu Khấu dán mắt nhìn như muốn thấu hết con người của cậu ta: “Tôi chỉ muốn cảnh báo cậu một chút, Lê Quốc Vĩnh là người thế nào, Nhuệ Phương là công ty ra sao, không phải là cậu không biết. Cậu giận dỗi tôi, tôi không quan tâm, nhưng cũng không cần phải lấy tương lai của mình ra đùa như thế đâu!”
Hạ Sấm cảm thấy hơi hoang đường: “Thế sao giờ chị lại quan tâm?”
Lâm Khấu Khấu sựng lại.
Dường như Hạ Sấm đã biến thành một người khác, trong giọng nói không hề có chút độ ấm nào như quá khứ: “Một năm trước, lúc chị chẳng nói chẳng rằng bỏ đi thẳng một mạch đã từng quan tâm chưa? Một năm sau, lúc chị không hó hé nửa lời, gia nhập vào Kỳ Lộ, có từng quan tâm không? Cách đây không lâu, lúc tôi cầu xin chị, chị có đáp lại chưa hả?”
Lâm Khấu Khấu thật sự bị đứa con hư này chọc tới đau đầu rồi, cô lạnh giọng hỏi lại: “Vậy cách cậu trả thù tôi là tự chuốc khổ vào thân, hủy hoại chính mình à?!”
Hạ Sấm chỉ im lặng.
Lâm Khấu Khấu sẵn lòng nhìn cậu ta rời khỏi mình, ra ngoài tạo ra một khoảng trời của riêng cậu ta, chứ không phải muốn nhìn thấy cậu ta gia nhập Nhuệ Phương, hòa cùng một giuộc với con cáo già Lê Quốc Vĩnh!
Cô còn định nói thêm gì đó.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa khép hờ ban nãy chợt bị người khác kéo ra.
Bùi Thứ mỉm cười, thản nhiên tựa vào cửa, quan sát hai người chăm chú rồi giả vờ nói: “Hình như hai người đang nói chuyện à, tôi có quấy rầy không?”
Lâm Khấu Khấu khẽ giật mình: “Bùi Thứ?”
Hạ Sấm cũng nhíu mày nhìn sang anh.
Bùi Thứ duỗi một ngón tay ra, chỉ vào trong sảnh tiệc rồi thản nhiên nói với Lâm Khấu Khấu: “Hình như bên Thư Điềm gặp chuyện gì nên tìm cô nãy giờ đấy.”
Lâm Khấu Khấu hơi bất ngờ: “Thư Điềm á?”
Bùi Thứ thành thật nói: “Không biết là gặp chuyện gì nữa, hình như là do bên Tiết Lâm.”
Lâm Khấu Khấu hơi hoài nghi nhìn anh, không tin lời ngụy biện này cho lắm.
Thư Điềm là tuýp người không muốn dây vào phiền phức nhất, có chuyện gì cũng tự gánh, làm gì mà tìm cô khắp nơi được?
Nhưng cô quay lại nhìn Hạ Sấm một chút, trong lòng biết Bùi Thứ đã tới thì cũng chẳng nói gì tiếp được nữa.
Cô dứt khoát nói: “Để tôi đi xem sao.”
Bùi Thứ lại dựa vào cửa, né cho cô một khoảng, thấy cô ra tới sảnh tiệc, hòa vào trong đống người trong phòng thì ánh mắt mới thay đổi, anh quay lại nhìn Hạ Sấm.
Hạ Sấm châm chọc: “Anh mà cũng dùng cái mánh khôn lỏi này nữa à?”
Bùi Thứ không hề tức giận chút nào: “Khôn lỏi hay không cũng tốt hơn cậu.”
Hạ Sấm nhíu mày.
Bùi Thứ chậm rãi nói thêm: “Làm như là thằng con nít ấy, bố mẹ không để ý tới là lại khóc la inh ỏi, làm ra mấy chuyện kỳ dị, dùng sự nổi loạn để thu hút sự chú ý…”
Khóe mắt Hạ Sấm khẽ giật, khuôn mặt lập tức lạnh tanh: “Anh lấy tư cách gì mà nói với tôi như thế hả?”
Bùi Thứ cười nói: “Tôi hiểu cậu mà, cấp dưới được Lâm Khấu Khấu một tay vun trồng, khác gì bố nuôi dạy con trai đâu.”
Dù sao thì cô Lâm Khấu Khấu kia cũng tự xưng mình là “Bố” khắp nơi còn gì.
Anh thân thiện nhìn Hạ Sấm, giọng điệu vô cùng chân thành: “Yên tâm đi, tôi không hề có ác ý gì với cậu hết, sau này có rắc rối gì cứ tới tìm tôi. Nếu Lâm Khấu Khấu đã làm bố cậu thì tôi cũng không ngại làm mẹ đâu.”
Săn Tìm
Anh đã nghĩ ra hàng vạn lý do. Thậm chí còn vì một ánh nhìn của Lâm Khấu Khấu dành cho Hạ Sấm khi nãy mà hoài nghi có khi nào cô không muốn chọn mình trước mặt Hạ Sấm hay không nữa…
Thế mà giờ đây, cô lại nhắc tới Snitch vàng với anh?!
Lúc này, sắc mặt của Bùi Thứ y hệt như khay gia vị bị đổ vậy, cực kỳ đa dạng.
Lý do của Lâm Khấu Khấu vẫn rất chính đáng: “Giải thưởng Snitch vàng là giải lớn nhất trong số các giải lớn, phải đảm bảo chiến thắng trước mới có thể có cơ hội cầm được Snitch vàng. Theo một khía cạnh nào đó, tôi cũng chỉ vì lợi ích của anh và công ty chúng ta thôi mà.”
Trên đầu Bùi Thứ đầy dấu chấm hỏi.
Lâm Khấu Khấu phân tích cho anh nghe: “Nếu hai chúng ta chung nhóm mà cuối cùng không thắng được thì cả Kỳ Lộ sẽ bị mất mặt ngay. Còn nếu chung nhóm mà thắng, giải Snitch vàng này sẽ thuộc về ai đây? Cho tôi thì mặt mũi của anh để vào đâu nữa?”
Mí mắt Bùi Thứ giật giật: “Vậy sao không cho tôi?”
Lâm Khấu Khấu khẽ cười: “Cho anh thì tôi thế nào?”
Bùi Thứ: “…”
Xem như là anh đã hiểu thấu được cô gái này rồi!
Lần đầu tiên Bùi Thứ có nhận thức rõ ràng với địa vị của mình như thế: “Thế là trong lòng cô, đến cả Snitch vàng tôi cũng không bằng đúng không?”
Lâm Khấu Khấu quăng cho anh một nét mặt khó mà diễn tả nổi, dường như đang nói là: Gì vậy, chẳng lẽ anh còn nghĩ mình quan trọng hơn Snitch vàng hả?
Bùi Thứ tức tới giật giật mí mắt.
Còn Lâm Khấu Khấu thì lại rất thanh thản sau khi hại anh ra nông nỗi này: “Anh mà vào nhóm tôi thì có lợi không hại thật. Nhưng nếu anh sang bên Hạ Sấm thì lại khác.”
Bùi Thứ nói: “Cô không sợ tôi bắt tay với cậu ta à?”
Lâm Khấu Khấu cười, nhướn mày như đang khiêu khích: “Ồ?”
“…”
Bùi Thứ cắn răng thầm hận.
Bắt tay nổi mới là lạ ấy!
Quan hệ giữa anh với Hạ Sấm vi diệu như thế, người khác thì khỏi nói, chẳng lẽ bản thân anh không biết hay sao? Cùng một nhóm, đụng mặt mà không gây gổ hay đâm nhau đã tốt lắm rồi, sao có thể bắt tay hợp tác được chứ?
Trong lòng Lâm Khấu Khấu biết tỏng nên chẳng thèm lo!
Thế cờ này đã được tính toán sẵn hết, đúng thật là hoàn hảo!
Bùi Thứ nói: “Nếu thế thì cô không chỉ mất một đối thủ cạnh tranh trong nhóm mà còn loại được một đối thủ ngoài nhóm nữa, xác suất giật được Snitch vàng sẽ cao hơn.”
Lâm Khấu Khấu vỗ tay cái bốp: “Bingo!”
Bùi Thứ: “…”
Rốt cuộc là mình đã tạo nghiệt gì mà lại động lòng với một cô gái như thế chứ?
*
Trong hội trường, đám người Kỳ Lộ chứng kiến cảnh Bùi Thứ kéo người ta đi thì không khỏi hơi lăn tăn.
Có người đề nghị cử ai đó đi xem thế nào.
Tôn Khắc Thành nghe vậy vội nói: “Đi cái gì mà đi, không cần thiết đâu.”
Diệp Tương chần chừ: “Nhưng em thấy sắc mặt của sếp…”
Vừa rồi Tôn Khắc Thành thấy cảnh tượng đó cũng thầm run rẩy, nhưng ngay sau khi sực nghĩ đến gì đó thì lại thấy mừng thầm một lúc, bấy giờ mới nói: “Cố vấn Lâm không chọn cậu ta nên cậu ta tức là phải rồi. Nhưng cố vấn Lâm dỗ ai mà không được, à nhầm, chuyện gì mà không giải quyết được chứ?”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh ta.
Tôn Khắc Thành bình chân như vại nói: “Không tin thấy lát nữa mấy người đợi mà trông đi, xem ông tổ quay lại vui vẻ tới cỡ nào.”
Vừa dứt lời, hai người kia đã về tới cửa hội trường.
Tôn Khắc Thành quay đầu lại, nụ cười lập tức cứng đờ trên môi.
Bùi Thứ quay về vẫn treo khuôn mặt giăng đầy mây đen kia, không những không xanh trong lại mà còn đang nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn có vẻ không chỉ không nguôi giận mà còn chuốc thêm bực mình.
Lâm Khấu Khấu bên cạnh lại rất bình thản, trên môi nở nụ cười, đi tới đâu là như gió xuân thổi qua tới đó, trông thư thái mà lại rất vui vẻ.
Trong lòng Tôn Khắc Thành bắt đầu chộn rộn.
Sao không giống với dự đoán gì hết vậy?
Lâm Khấu Khấu bình tĩnh đi tới trước mắt mọi người, nhìn lướt qua rồi nói: “Chưa đi sao, đang đợi chúng tôi hả?”
Tôn Khắc Thành khẽ gật đầu, sau đó do dự rồi nhỏ tiếng hỏi: “Hai người…”
Lâm Khấu Khấu quay lại Bùi Thứ đang trưng ra cái mặt thối, thản nhiên nói: “Có gì đâu, hiểu lầm một tí nhưng đã nói rõ ràng rồi. Đúng không, cố vấn Bùi?”
Nói rõ ràng cái rắm ấy.
Bùi Thứ cười lạnh, lười giải thích nên chỉ nói: “Cũng muộn rồi, tối còn tiệc nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi, giải tán.”
Nói xong, anh quay mặt đi ra ngoài.
Tôn Khắc Thành thấy vậy thì hơi sợ, nhỏ giọng xác nhận lại với Lâm Khấu Khấu: “Thật sự không có gì à?”
Lâm Khấu Khấu cười cười nói: “Ngoài miệng thì cố chấp chứ trong lòng thì bao dung lắm.”
Tôn Khắc Thành chỗ hiểu chỗ không.
Lâm Khấu Khấu đảo mắt, nhìn bóng lưng đang đi xa của Bùi Thứ như suy nghĩ điều gì đó.
Tiệc tối tổ chức lúc 7 giờ rưỡi, tất cả mọi người đều lũ lượt kéo nhau về phòng mình.
Lâm Khấu Khấu cũng về vị trí của mình để thu dọn một số thứ trên bàn.
Nhưng cô cầm đồ chưa kịp đi đã thấy bên Nhuệ Phương gần đó cũng chưa đi. Hạ Sấm đang đứng trong đám người, như cảm nhận được ánh nhìn của cô nên cũng lướt qua cô, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ điềm tĩnh, dường như còn xẹt qua một tia trào phúng nữa.
Để tạo điều kiện cho những người tham gia, Đại hội đã thống nhất là đặt phòng khách sạn theo công ty, về cơ bản mỗi công ty sẽ nằm trên một tầng, lúc đăng ký cũng đã phát thẻ phòng.
Phòng của Lâm Khấu Khấu nằm trên tầng 25.
Cửa sổ lớn hướng ra phía Bắc bến Thượng Hải, lúc cô đẩy cửa bước vào vừa lúc mặt trời lặn, thấp thoáng xa xa có thể thấy được bóng dáng phản chiếu của cầu Ngoại Bách Độ trên mặt sông như dát vàng.
Bận rộn suốt cả ngày mà gần như chẳng được nghỉ ngơi gì, Lâm Khấu Khấu cực kỳ mệt mỏi, cô tựa vào giường, châm một điếu thuốc rồi từ từ hút.
Trong làn khói nhàn nhạt, cảnh tượng như quay lại lúc ở hội trường, Bùi Thứ bước tới rồi chợt quay đầu lại hỏi cô: “Lâm Khấu Khấu, có thật là cô không chọn tôi chỉ vì Snitch vàng không?”
Con ngươi màu xám đen của anh trông tối tăm như một miệng giếng cổ vậy.
Lâm Khấu Khấu không trả lời.
Nhưng cô lại nhớ lại rất nhiều việc…
Thời trước còn bận rộn, cậu trai trẻ Hạ Sấm kiêu ngạo tới mức hất cằm lên để nhìn người khác, đẩy cửa văn phòng của cô, cau có đặt mạnh cà phê lên bàn, bảo là vô tình mua dư.
Cách đây không lâu, trong buổi tối anh đào nở muộn ấy, cậu thanh niên đó đứng lẻ loi phía trước, dùng ánh mắt gần như là cầu xin để hỏi cô rằng, vậy là chị thật sự không về đúng không?
Sau đó chính là ngày hôm nay đây.
Cậu ta dẫn theo người Nhuệ Phương, đi từ ngoài hội trường tới trước mặt cô, lạnh tanh vươn tay với cô.
Và cả ánh mắt trào phúng lúc rời khỏi hội trường nữa.
Lâm Khấu Khấu không thể nói chắc được mình không chọn Bùi Thứ có vì nguyên nhân nào khác nữa không.
Nhưng cô biết, mình không dám trả lời câu hỏi đó của Bùi Thứ.
“Họ Bùi không được cái gì ngoài cái tinh mắt.” Nghĩ một hồi, Lâm Khấu Khấu không nhịn được mà lẩm bẩm, nghĩ tới Hạ Sấm là lại đau đầu, thậm chí còn hơi bực bội, “Đã mấy tuổi rồi mà còn giở chứng nổi loạn nữa hả trời?”
Cô dập tắt đầu mẩu thuốc lá, gọi chút đồ ăn lên phòng rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó mới chậm rãi đi tới hành lang chỗ tổ chức tiệc rượu.
Bây giờ đã sắp 8 giờ, bầu không khí trong tiệc rượu đang nóng bừng bừng.
Các món ngọt tinh tế được bày biện ngay ngắn trên bàn, các loại rượu được chất đầy trên quầy bar, tất cả headhunter cũng đã thay quần áo phù hợp, tụ tập nhau nói chuyện hàn huyên.
Lâm Khấu Khấu quen thuộc bước vào, vừa cầm một ly rượu lên đã thấy bên góc sô pha kia có người đang vẫy tay với mình.
Gầy gò cao cao, là Nghiêm Hoa.
4 người bên cạnh cậu ta đều là thành viên trong nhóm của Lâm Khấu Khấu, có vẻ trong cuộc họp ban nãy hơi câu nệ nên giờ mọi người vẫn chưa thả lỏng được. Mấy ngày sắp tới phải hợp tác với nhau, tiệc rượu này chính là cầu nối giúp mọi người tìm hiểu, có cơ hội làm quen, vì thế cả đám mới tụ lại một chỗ thế này.
Lâm Khấu Khấu bước qua tán dóc với họ vài câu, lướt mắt tới lui trong sảnh, lạ là không thấy Bùi Thứ đâu hết.
Cô đang định gửi tin nhắn hỏi thăm Tôn Khắc Thành thì Nghiêm Hoa bên cạnh bỗng trầm giọng hô lên: “Người của Nhuệ Phương kìa.”
Cô vô thức nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn.
Lê Quốc Vĩnh cầm ly rượu đứng cạnh Hạ Sấm, họ đang đứng gần một cái bàn cạnh cửa sổ, nói cười với Chủ tịch Hiệp hội Headhunter Trần Chí Sơn.
Tối nay Hạ Sấm mặc nguyên cây đen, đeo nơ con bướm trên áo sơ mi.
Thoạt nhìn cậu ta có vẻ đã bớt cứng nhắc và tao nhã hơn ban ngày, gương mặt trầm lặng kết hợp với khóe môi hơi cong lịch sự đã thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh.
Vì cách không xa nên Lâm Khấu Khấu có thể nghe được loáng thoáng giọng của họ.
Trần Chí Sơn đang cảm thán: “Nghe nói cố vấn Tiểu Hạ đã rời khỏi Hàng Hướng từ lâu, tôi cứ thắc mắc cậu ấy chuyển tới đâu, không ngờ lại bị Nhuệ Phương mấy ông đào đi. Che che giấu giấu, giờ mới để cho người ta biết, lão Lê khiến người ta phải giật bắn mình ấy nhỉ.”
Lê Quốc Vĩnh khiêm tốn: “Chuyện lớn mà, nên giữ bí mật thì vẫn hơn. Giờ đúng dịp Đại hội nên tiện thể cho mọi người thấy sự thay đổi của Nhuệ Phương luôn.”
Trần Chí Sơn ngắm Hạ Sấm, khó nén được sự tán thưởng trong lòng: “Xem ra là ông đã tìm được người nối nghiệp rồi, có phải Nhuệ Phương sắp có chuyển biến lớn rồi không?”
Lê Quốc Vĩnh nói: “Tất nhiên rồi, tương lai của Nhuệ Phương phụ thuộc vào cậu ấy mà nhỉ?”
Hạ Sấm khẽ cười: “Không dám nhận ạ, chỉ muốn đi theo ông Lê để học thêm kiến thức thôi.”
Lâm Khấu Khấu thấy bộ dạng này của Hạ Sấm thì trong lòng lại không mấy dễ chịu. Lúc nghe câu “muốn đi theo ông Lê để học thêm kiến thức”, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.
Ai mà chẳng biết Lê Quốc Vĩnh làm việc bẩn thỉu thế nào chứ?
Đi theo lão già xấu xa này thì học được quái gì?
Nghiêm Hoa đứng nhìn phía xa xa, vẫn đang cảm thán “Trẻ thế mà đã trở thành Giám đốc của TOP4 rồi” nhưng quay đầu thấy Lâm Khấu Khấu lạnh mặt đặt cái ly vừa cầm lên, đứng dậy đi tới phía bên ấy.
Lê Quốc Vĩnh vừa thấy cô, thoạt đầu là sửng sốt, sau đó thì bật cười ha hả, thậm chí còn nâng ly với cô: “Cố vấn Lâm cũng tới rồi, uống một ly không?”
Lâm Khấu Khấu không buồn để ý tới ông ta mà đi thẳng tới trước mặt Hạ Sấm: “Cậu qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hạ Sấm không nói gì.
Trần Chí Sơn biết quan hệ giữa họ nên cũng hơi bối rối.
Lê Quốc Vĩnh thì xảo trá nói: “Có gì mà không nói ở ngay đây được nhỉ?”
Lâm Khấu Khấu lạnh lùng liếc ông ta một cái rồi vẫn nhìn Hạ Sấm chằm chằm, nói: “Cậu không muốn nói thì sau này sẽ không còn cuộc nói chuyện nào nữa đâu.”
Dứt lời, cô quay người đi về phía ban công.
Trần Chí Sơn tỏ vẻ bất an.
Sắc mặt Lê Quốc Vĩnh cũng trở nên khó coi.
Nhưng Hạ Sấm lại đứng im một lúc, sau đó cụp mắt, thả ly rượu trong tay xuống, không giải thích gì mà đi theo sau Lâm Khấu Khấu.
Cả hai ra ban công.
Lâm Khấu Khấu trở tay khép cửa lại, cản trở hết những ánh mắt bên trong.
Nhưng cô lại không hề để ý, ở lối vào quầy bar gần hành lang có một bóng dáng vừa mới tới chưa bao lâu.
Trong lòng Bùi Thứ không thoải mái nên cứ lề mề, cố tình tới muộn hơn. Trên đường tới đây anh còn suy nghĩ lát nữa có nên giảng hòa với Lâm Khấu Khấu hay không nữa.
Nhưng ai ngờ mới tới mà lại bắt gặp cảnh tượng này cơ chứ?
Ai mà chịu nổi?
Anh cầm ly rượu vừa pha trên quầy bar lên, vốn định hớp một ngụm nhưng lại không chịu nổi nữa nên đành buông xuống, cất bước đi tới phía ban công.
Sau khi khép cửa lại, Lâm Khấu Khấu và Hạ Sấm đứng đối diện nhau.
Hạ Sấm có chút lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Lâm Khấu Khấu hỏi thẳng: “Sao lại tới Nhuệ Phương?”
Hạ Sấm nhìn ra màn đêm bên ngoài sân thượng, nói: “Tôi đi đâu không hề liên quan gì tới chị, không phải sao?”
Vừa nói, cậu ta vừa quay lại nhìn cô.
Cậu ta bình tĩnh bồi thêm một câu nữa: “Dù sao thì tôi cũng đã rời khỏi Hàng Hướng rồi, không còn là cấp dưới của chị nữa.”
Lâm Khấu Khấu dán mắt nhìn như muốn thấu hết con người của cậu ta: “Tôi chỉ muốn cảnh báo cậu một chút, Lê Quốc Vĩnh là người thế nào, Nhuệ Phương là công ty ra sao, không phải là cậu không biết. Cậu giận dỗi tôi, tôi không quan tâm, nhưng cũng không cần phải lấy tương lai của mình ra đùa như thế đâu!”
Hạ Sấm cảm thấy hơi hoang đường: “Thế sao giờ chị lại quan tâm?”
Lâm Khấu Khấu sựng lại.
Dường như Hạ Sấm đã biến thành một người khác, trong giọng nói không hề có chút độ ấm nào như quá khứ: “Một năm trước, lúc chị chẳng nói chẳng rằng bỏ đi thẳng một mạch đã từng quan tâm chưa? Một năm sau, lúc chị không hó hé nửa lời, gia nhập vào Kỳ Lộ, có từng quan tâm không? Cách đây không lâu, lúc tôi cầu xin chị, chị có đáp lại chưa hả?”
Lâm Khấu Khấu thật sự bị đứa con hư này chọc tới đau đầu rồi, cô lạnh giọng hỏi lại: “Vậy cách cậu trả thù tôi là tự chuốc khổ vào thân, hủy hoại chính mình à?!”
Hạ Sấm chỉ im lặng.
Lâm Khấu Khấu sẵn lòng nhìn cậu ta rời khỏi mình, ra ngoài tạo ra một khoảng trời của riêng cậu ta, chứ không phải muốn nhìn thấy cậu ta gia nhập Nhuệ Phương, hòa cùng một giuộc với con cáo già Lê Quốc Vĩnh!
Cô còn định nói thêm gì đó.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa khép hờ ban nãy chợt bị người khác kéo ra.
Bùi Thứ mỉm cười, thản nhiên tựa vào cửa, quan sát hai người chăm chú rồi giả vờ nói: “Hình như hai người đang nói chuyện à, tôi có quấy rầy không?”
Lâm Khấu Khấu khẽ giật mình: “Bùi Thứ?”
Hạ Sấm cũng nhíu mày nhìn sang anh.
Bùi Thứ duỗi một ngón tay ra, chỉ vào trong sảnh tiệc rồi thản nhiên nói với Lâm Khấu Khấu: “Hình như bên Thư Điềm gặp chuyện gì nên tìm cô nãy giờ đấy.”
Lâm Khấu Khấu hơi bất ngờ: “Thư Điềm á?”
Bùi Thứ thành thật nói: “Không biết là gặp chuyện gì nữa, hình như là do bên Tiết Lâm.”
Lâm Khấu Khấu hơi hoài nghi nhìn anh, không tin lời ngụy biện này cho lắm.
Thư Điềm là tuýp người không muốn dây vào phiền phức nhất, có chuyện gì cũng tự gánh, làm gì mà tìm cô khắp nơi được?
Nhưng cô quay lại nhìn Hạ Sấm một chút, trong lòng biết Bùi Thứ đã tới thì cũng chẳng nói gì tiếp được nữa.
Cô dứt khoát nói: “Để tôi đi xem sao.”
Bùi Thứ lại dựa vào cửa, né cho cô một khoảng, thấy cô ra tới sảnh tiệc, hòa vào trong đống người trong phòng thì ánh mắt mới thay đổi, anh quay lại nhìn Hạ Sấm.
Hạ Sấm châm chọc: “Anh mà cũng dùng cái mánh khôn lỏi này nữa à?”
Bùi Thứ không hề tức giận chút nào: “Khôn lỏi hay không cũng tốt hơn cậu.”
Hạ Sấm nhíu mày.
Bùi Thứ chậm rãi nói thêm: “Làm như là thằng con nít ấy, bố mẹ không để ý tới là lại khóc la inh ỏi, làm ra mấy chuyện kỳ dị, dùng sự nổi loạn để thu hút sự chú ý…”
Khóe mắt Hạ Sấm khẽ giật, khuôn mặt lập tức lạnh tanh: “Anh lấy tư cách gì mà nói với tôi như thế hả?”
Bùi Thứ cười nói: “Tôi hiểu cậu mà, cấp dưới được Lâm Khấu Khấu một tay vun trồng, khác gì bố nuôi dạy con trai đâu.”
Dù sao thì cô Lâm Khấu Khấu kia cũng tự xưng mình là “Bố” khắp nơi còn gì.
Anh thân thiện nhìn Hạ Sấm, giọng điệu vô cùng chân thành: “Yên tâm đi, tôi không hề có ác ý gì với cậu hết, sau này có rắc rối gì cứ tới tìm tôi. Nếu Lâm Khấu Khấu đã làm bố cậu thì tôi cũng không ngại làm mẹ đâu.”
Săn Tìm
Đánh giá:
Truyện Săn Tìm
Story
Chương 107: Hành động của Bùi Thứ
10.0/10 từ 41 lượt.