Sa Bẫy

Chương 34: Thu lưới

109@-
"Thì ra cậu cũng không biết, sau khi tốt nghiệp ông ấy không học tôn giáo mà là học y."

Toàn thân Lâm Tuyết Trì tràn ngập cảm giác vui sướng khi được phá kén, anh nín thở hỏi: "Sao lại học y?"

"Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên, khi đó chúng tôi đều nghĩ rằng ông ấy sẽ lao vào tôn giáo không chút chối từ nhưng ông ấy lại nói muốn học y. Tôi nghĩ có lẽ ông ấy đã chán ngấy việc khám phá lĩnh vực tâm linh và muốn tìm một cái gì đó thực tế." Hiệu trưởng nói: "Nghe nói ông ấy là một bác sĩ giỏi, ông ấy từng gửi thư kể tình huống của mình cho tôi, tuổi trẻ nhưng đã có cái nhìn riêng của mình, đây là thư của ông ấy, cậu xem xem, có lẽ sẽ giúp ích cho cậu."

Lâm Tuyết Trì mở bức thư dày ra, sáu tờ giấy trắng được phủ kín bởi những chữ in nhỏ dày đặc. Giọng điệu của bức thư chân thành khiêm tốn, từ góc độ của một chàng trai trẻ chưa có kinh nghiệm sống mà nói điều này rất đáng quý. Trong đó có một đoạn viết thế này –

"Có lễ ngài đã từng đọc những điều này: "Tôn giáo luôn đặt bờ bên kia và kiếp sau ở một nơi xa xôi. Nhưng xét cho cùng, trong quan niệm của con người khoảng cách luôn có điểm cuối. Khoa học và tôn giáo chẳng qua là sự khác biệt về khoảng cách, và chúng ta vẫn có thể đến được một tinh vân lớn cách 680.000 năm ánh sáng! Tôn giáo là vươn tới ảo ảnh, khoa học là vươn tới kỹ thuật."* Ngay cả khi tôi không hoàn toàn đồng ý với nhận định này, tôi vẫn hiểu rằng không thể xem nhẹ khoa học, cũng như tinh thần không bao giờ có thể tồn tại ngoài thể xác. Nếu như tôi muốn thực sự hiểu được tôn giáo thì tôi không nên trốn tránh khoa học, thay vào đó, tôi phải hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra." (Forbidden Color - Yukio Mishima)

Xét từ thời điểm được ký của bức thư, lúc đó Briden Gore mới ngoài hai mươi, ở độ tuổi này dù có mang khát vọng cứu vớt thế giới thì Lâm Tuyết Trì cũng không thấy ngạc nhiên, vì chính anh vào lúc hai mươi cũng nghĩ vậy. Nhưng rõ ràng Briden không tập trung vào ý nghĩa của sự cao cả mà chỉ đặt vào sự cao thượng chuyên nghiệp của bản thân. Thái độ kiên định này có vẻ không phù hợp với độ tuổi lúc đó của ông ta.

Tại sao sau này ông ta lại trở thành một người muốn mở sọ người khác, gặp mặt Ngài chứ?

Lâm Tuyết Trì ra khỏi phòng hiệu trưởng, ngồi trên sân bóng gọi điện thoại cho Allison. Anh tìm thấy một tượng đài hình vuông thấp ở rìa bãi cỏ, được khắc từ đá cẩm thạch vàng sẫm có kết cấu tinh xảo, khắc dòng chữ "Cựu sinh viên danh dự trọn đời Mr. Briden Gore kính tặng Millennium."

Điện thoại được kết nối —

"Hey, không ngờ anh có tin tức sớm thế." Cô gái vui vẻ nói: "Chúng ta trao đổi bí mật nhé."

Giọng điệu Lâm Tuyết Trì nhẹ nhàng: "Anh tìm được khá nhiều bí mật."


"Vậy được, anh nói trước đi."

Lâm Tuyết Trì trần thuật chi tiết cuộc trò chuyện vừa rồi: "Nếu như anh là hiệu trưởng, có lẽ anh sẽ sao chép bức thư đó và dán nó lên bảng tin trường để khích lệ sinh viên. Ông ta có hành động và ý chí phi thường, mục tiêu rất rõ ràng, là một thiên tài có thể biết trước hướng đi tương lai mười năm sau."

"Hiệu trưởng có nói ông ta học y theo chuyên khoa nào không?"

Lâm Tuyết Trì thở dài: "Khoa thần kinh, không thì còn khoa nào được nữa?"

Allison cười: "Cho nên ông ta phù hợp với đặc thù của tội phạm. Em còn muốn hỏi tại sao anh lại chọn ông ta trong danh sách đó đấy?"

"Anh từng gặp ông ta trong nhà một lần, ông ta đến tìm Dụ Giang. Dường như giữa hai người có chút tranh chấp."

"Hóa ra là thế. Bên em không có nhiều chuyện như anh. Em đã kiểm tra tất cả các danh mục bác sĩ phẫu thuật ở các bệnh viện lớn Seattle nhưng không tìm thấy tên ông ta. Có lẽ họ đã đổi mới danh sách sau khi ông ta nghỉ việc nên không tìm được. Nhưng có một trang web bệnh viện có thông tin về các buổi tọa đàm của ông ta, về di chứng của phẫu thuật phình động mạch mùa xuân 2005, có vẻ ông ta vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi giới này."

"Tại sao sau đó ông ta lại đến San Francisco."

"Có lẽ điều này chỉ có ông ta biết. Chính ông ta từng đề cập trong cuộc phỏng vấn với tạp chí "Tôn giáo và tín ngưỡng" rằng ông ta có một người em trai đã chết vì phẫu thuật u não thất bại. Đây có thể là lý do chính khiến ông ta từ bỏ y học và theo đuổi việc giảng dạy. Mặc dù không ảnh hưởng đến lòng tin của ông ta vào khoa học nhưng ít nhất ông ta cũng nhận ra rằng khoa học không phải là toàn năng."

Allison nói đến đây thì dừng động tác lật tạp chí lại: "Tuyết Trì, chúng ta chỉ mới chứng minh ông ta là bác sĩ ngoại khoa, đó là một bước quan trọng, nhưng chúng ta vẫn thiếu chứng cứ phạm tội. Em khuyên anh đừng vọng động đưa ra kết luận ngay."



Allison cảm thấy không ổn: "Vậy anh muốn làm gì?"

Lâm Tuyết Trì nói: "Thứ ba tuần sau ông ta có một buổi thuyết trình ở trường cũ, anh phải tận tay bắt ông ta."

Allison còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Tuyết Trì đã dứt khoát cúp điện thoại và tắt nguồn. Lúc này Allison đã không còn liên quan gì đến anh, tất cả hành động kế tiếp là do một mình anh thực hiện, anh không thể để cô gái ngây thơ này nhúng tay vào thêm nữa.

Còn bốn ngày nữa là đến thứ ba, anh có thời gian dư dả để chuẩn bị, anh lấy trộm hai cây kim gây mê và 50mg morphin từ hiệu thuốc của bệnh viện, sau đó đến siêu thị mua còng tay, dây thừng rắn chắc, cúc áo ẩn (hidden buckle), nửa tá kẹp kim loại và một số dụng cụ tẩy rửa bằng hóa chất. Khoảng thời gian kế tiếp anh ở trong bệnh viện, đi làm và phẫu thuật như bình thường, sau khi tan ca thì đến gara sau bệnh viện để hoàn thành một số việc chiết xuất.

Thứ ba trời quang mây tạnh, có sương mù nhẹ. Những đám mây trên bầu trời phía tây nằm bất động nơi đó giống như một mảnh hổ phách vàng nhạt trong suốt. Những tia nắng cưỡi gió mà đến, vào giờ phút này, tất cả sự rực rỡ đông đặc của trời đất mãi mãi khắc sâu ở phương xa, hòa quyện với những đám bụi trong bầu khí quyển. Từ ngõ hẻm do cây quế korintje tạo thành nhìn lại, những khoảng tối do cành lá che lại tạo thành tia sáng trong trẻo, mùi quế rất nhạt, gần như bị hơi thở ẩm ướt của bùn xuân bao phủ, nhưng mùi này đã làm cho sân thể thao bớt khó chịu hơn dù cho là lúc ban trưa mặt trời nắng nhất, mùi quế cũng nồng lên làm giảm bớt mùi hôi của nhựa đường.

Giảng đường của trường nằm trơ trọi trong một tòa gạch đỏ thấp cạnh sân vận động, chỉ có một phòng học lớn với 22 bậc thang và 307 chỗ ngồi. Tường cách âm hai bên được cắt thành hình sợi tóc mềm mại nhưng vì lâu ngày không được tu sửa nên hiệu quả cách âm rất kém, dù cho đứng ở sân chơi cũng có thể nghe được tiếng mơ hồ của micro phát ra từ khán phòng.

Briden đến trường đúng 1:30 chiều, đích thân hiệu trưởng đến cổng đón. Vị linh mục nghiêm túc này trước giờ luôn giữ phong cách khiêm tốn, khi ra ngoài không hề mang theo bất kỳ trợ lý hay trợ giảng nào, một mình xuống taxi với một chiếc vali to và những cuốn sách nặng trịch, toát mồ hôi hột vì kiệt sức. Có lẽ là vì trong xe taxi quá ngột ngạt, khuôn mặt ôn hòa lãnh đạm của ông ta trông cực kỳ tái nhợt, vừa thở d0c vừa không ngừng lấy tay quạt gió, hai gò má ửng hồng một cách kỳ dị.

Nữ tu phía sau hiệu trưởng cầm sách vở cho ông ta, dẫn vào giảng đường.

"Hôm nay tất cả các học sinh cuối cấp đều có mặt, tất cả mọi người rất mong chờ ngày hôm nay." Hiệu trưởng nói.

Briden khách sáo mở cửa cho bà: "Tôi cũng rất vinh hạnh, cảm ơn ngài."



Năm nay, Briden đã xuất bản một bài báo có tiêu đề "Sự phát triển gần đây của Giáo dục dành cho phụ nữ trong Giáo hội Công giáo Khu vực San Francisco trong Thế kỷ 21 và đóng góp của nó vào việc hỗ trợ giảng dạy cho người nghèo" trong "Tôn giáo và Triết học". Ông ta cho rằng bài viết này rất phù hợp với bài giảng hôm nay, nó không phải là một tác phẩm vĩ đại, không hàm chứa ý nghĩa triết học sâu sắc hay bàn luận về đạo đức, là một bài viết thực dụng, không quá khó hiểu đối với học sinh và giáo viên.

Chỉ là đề tài thế này khiến học sinh thấy nhàm chán, cho nên học được nửa khóa, bên dưới vẫn im lặng phăng phắc, phản ứng cũng không nhiệt tình, Briden có vẻ hơi xấu hổ, ông ta khoanh tròn chữ "Giáo hội nữ học" trên bảng đen và dùng phấn gõ gõ nhấn mạnh. Ông ta gõ và nói: "Giáo hội nữ học, từ này ban đầu không phải là từ vựng của người Mỹ bản địa, nó đến từ phương Đông. Nó đến từ đâu? Trung Quốc. Nó xuất hiện lần đầu tiên vào đầu thế kỷ 19, trong thời kỳ Phong trào Tây hóa ở Trung Quốc."

Ông ta nói một lúc có hơi khát. Một vị nữ tu mang trà lên cho ông ta, ông ta uống cạn sạch rồi tiếp tục kể cho hết đoạn lịch sử này: "Chúng ta nghỉ ngơi trước, mười phút sau mọi người trở lại chỗ cũ, được không?"

Học sinh ồn ào đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Hiệu trưởng cũng thấy được phản ứng không tốt lắm, đi tới an ủi ông ta: "Thật sự là tốt lắm, với bọn nhỏ mà nói, tiếp xúc sớm một vài kiến thức chuyên môn cũng là chuyện tốt. Cho dù bọn chúng không hiểu hết thì cũng sẽ cảm động trước thái độ học thuật của ngài."

Briden lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên cổ, miệng hơi chát, có lẽ vừa rồi uống trà quá đậm: "Trong này hơi nóng, ngại quá, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, tiện thể đi toilet. Xin hỏi nhà vệ sinh nam ở đâu?"

Ông ta ra cửa sau, đi dọc theo hành lang, tìm được nhà vệ sinh nam trong góc, các học sinh thấy ông ta đi vào thì nháy mắt cười khúc khích với nhau, nhường bồn rửa tay lại: "Hey, ngài Gore, ngài rửa tay trước đi, rửa trước đi."

Briden không nghi ngờ gì, ông ta bước tới vặn vòi nước, vặn lần đầu không có nước chảy ra, vặn lần hai ông ta nghe thấy tiếng kim loại sắc bén và một cột nước phun thẳng vào mặt ông ta, ướt cả mặt cả mũi!

"Ha ha ha..." Mấy nam sinh cười vang, "Nhìn ông ta kia, ha ha ha!"

Briden tức điên, vội vàng lùi lại: "Các cậu đứng lại cho tôi!"

Trước khi ông ta có thời gian nhìn xung quanh thì các nam sinh đã lũ lượt trốn mất.



Ông ta chỉ có thể dùng ống tay áo rộng lau vết nước trên mặt nhưng đến cả tóc cũng ướt, tóc trên trán còn đang nhỏ giọt, trông thật sự rất chật vật*. Bộ dạng thế này thật sự không thể đi gặp hiệu trưởng, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi như ông ta cũng không thể đi kiện vài học sinh với một bà lão, như vậy còn xấu hổ hơn cả bị tạt nước vào mặt. (*chỗ này có vẻ lại bug, mấy chương trước chỉ tả Briden đầu trọc.)

Vì vậy chỉ còn mình ông ta đứng ở chỗ quạt thông gió trong toilet cố gắng làm khô tóc.

Lúc này toilet nam không có ai, chỉ có mình ông ta đứng đó.

Một chuỗi tiếng bước chân đều đặn mạnh mẽ đến gần nhưng ông ta cũng không chú ý lắm, tiếng vù vù của quạt thông gió chặn mất thính giác của ông ta. Sau đó dường như có người đóng cửa lại. Lúc này ông ta mới quay đầu lại nhìn.

Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc quần yếm đi vào với hộp dụng cụ, nói với giọng rất thấp: "Vòi nước bị hỏng sao, thưa ngài?"

Briden không rảnh để phân biệt, thậm chí còn không nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ nói bực dọc: "Đúng, cái vòi chết tiệt kia đã phun nước khắp mặt tôi. Là cái ở giữa đấy, anh nên cẩn thận."

"Vâng, thưa ngài." "Thợ sửa" đi ngang qua người ông ta, đi về phía bồn rửa phía sau.

Briden tiếp tục ngửa đầu loay hoay với mái tóc ướt.

Gió từ lỗ thông phả vào trán ông ta hơi lạnh, ông ta phải hơi híp mắt để gió không thổi thẳng vào. Vì vậy ông ta cũng không nghe được, không thấy được "thợ sửa" sau lưng đột ngột từ bồn rửa tay quay lại, bước nhanh về phía ông ta rồi đưa tay đột ngột bịt miệng lại!

Một cảm giác đau nhói bén nhọn đâm qua cổ ông ta ngay lập tức, chất lỏng lạnh lẽo được bơm từng chút một trong mạch máu. Ông ta vùng vẫy dữ dội kêu gào nhưng âm thanh ấy chẳng đáng là gì với tiếng quạt hút. Người phía sau kiềm chặt đầu ông ta lại, hai người lôi kéo nhau cả đường ra cửa phòng toilet.

Sau đó cây kim được ra khỏi cổ và tứ chi của Briden nhanh chóng mất sức. Trước khi ông ta ngã oặt xuống sàn thì có người kéo eo ông ta lại, dường như ông ta nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười nham hiểm hung ác dưới chiếc mũ lưỡi trai.
Sa Bẫy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sa Bẫy Truyện Sa Bẫy Story Chương 34: Thu lưới
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...