Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
Chương 6
37@-6.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đang tập thể dục với các ông bà già trong công viên thì bà cụ Trần nói bà sắp tới. Tôi gọi hai phần mì kho ở bên đường, nhớ lại bà cụ Trần nói có thêm một người khác đến đành nhịn đau gọi thêm một suất nữa.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm không nóng lắm nhưng vẫn rất chói mắt, hai bóng dáng một cao một thấp tiến vào tầm mắt tôi.
Khi tôi nhìn thấy rõ đối phương, không thể không cảm thán một câu, duyên phận đúng là điều khiến người ta bất ngờ.
"Cô Tần, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Đúng vậy, thật là trùng hợp!"
Bà cụ Trần nhìn hai người chúng tôi, cảm thán: "Nhóc con Minh Không à, con biết cháu trai của bà à?"
Tôi không nói gì còn Trần Hợp Nguyên cười nói: "Đây chính là con gái của nhà ngày hôm qua con có tới dự tiệc ạ!"
Bà cụ trừng lớn hai mắt: "Nhóc con chết tiệt này, là con gái của một gia đình giàu có thế mà ngày nào cũng than nghèo kể khổ với ta à?"
"Bà nội à, người khác không biết thì thôi, bà không hiểu sao? Khi đã bước chân vào giới này, mọi thứ của thế tục cũng không liên quan gì đến con mà. Nếu dính dáng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến lòng tu đạo của con!"
Không biết nhớ tới cái gì mà bà cụ chớp chớp mắt, đôi mắt còn hơi đỏ ửng, thở dài.
Trần Hợp Nguyên còn an ủi bà cụ: "Vốn dĩ còn xem người mà chỉ cần nói vài câu để bà sẵn sàng chuyển 100.000 Tệ rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nhưng mà nếu là cô Tần đây thì đúng thật đáng giá!"
Cái người Trần Hợp Nguyên này, trời sinh có đôi mắt biết cười, ánh mắt nhìn cực kỳ dịu dàng nhưng thật sự ẩn sâu trong đôi mắt đó khiến người ta không biết được.
Tôi móc miếng ngọc từ trong túi xách, vứt cho anh ta. Anh ta nhìn chằm chằm một lúc lâu, thái độ ban đầu là thờ ơ, sau là ngưng trọng, cuối cùng lại dịu dàng như nước: "Thứ tốt!"
Bà cụ Trần cầm lấy đồ, liếc mắt nhìn về phía tôi, hỏi: "Tiểu Minh Không à, không phải con nói đã khắc trận pháp cho bà sao? Sao bà không nhìn thấy?"
Trần Hợp Nguyên đeo miếng ngọc cho bà: "Bà nội, sau này bà thường xuyên mang thứ ngày bên người đi ạ, có rất nhiều chỗ tốt!"
Tôi uống một ngụm sữa đậu này, hoàn toàn có thể chắc chắn Trần Hợp Nguyên giống tôi. Thật ra, thứ quý giá không phải là miếng ngọc bội này mà thứ tôi đã khắc bên trong.
Trong huyền môn Ngũ Hành trận, mỗi thuộc tính đều có tác dụng tương sinh, tương khắc nhau, sinh sôi không đổi. Đối với người bình thường, thì cái này có rất nhiều chỗ tốt.
Anh ta có thể vừa liếc mắt đã nhìn ra bí mật của nó, bảo anh ta chỉ là một tên ngoại đạo sao? Lừa quỷ hả?
Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đang tập thể dục với các ông bà già trong công viên thì bà cụ Trần nói bà sắp tới. Tôi gọi hai phần mì kho ở bên đường, nhớ lại bà cụ Trần nói có thêm một người khác đến đành nhịn đau gọi thêm một suất nữa.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm không nóng lắm nhưng vẫn rất chói mắt, hai bóng dáng một cao một thấp tiến vào tầm mắt tôi.
Khi tôi nhìn thấy rõ đối phương, không thể không cảm thán một câu, duyên phận đúng là điều khiến người ta bất ngờ.
"Cô Tần, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Đúng vậy, thật là trùng hợp!"
Bà cụ Trần nhìn hai người chúng tôi, cảm thán: "Nhóc con Minh Không à, con biết cháu trai của bà à?"
Tôi không nói gì còn Trần Hợp Nguyên cười nói: "Đây chính là con gái của nhà ngày hôm qua con có tới dự tiệc ạ!"
Bà cụ trừng lớn hai mắt: "Nhóc con chết tiệt này, là con gái của một gia đình giàu có thế mà ngày nào cũng than nghèo kể khổ với ta à?"
"Bà nội à, người khác không biết thì thôi, bà không hiểu sao? Khi đã bước chân vào giới này, mọi thứ của thế tục cũng không liên quan gì đến con mà. Nếu dính dáng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến lòng tu đạo của con!"
Không biết nhớ tới cái gì mà bà cụ chớp chớp mắt, đôi mắt còn hơi đỏ ửng, thở dài.
Trần Hợp Nguyên còn an ủi bà cụ: "Vốn dĩ còn xem người mà chỉ cần nói vài câu để bà sẵn sàng chuyển 100.000 Tệ rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nhưng mà nếu là cô Tần đây thì đúng thật đáng giá!"
Cái người Trần Hợp Nguyên này, trời sinh có đôi mắt biết cười, ánh mắt nhìn cực kỳ dịu dàng nhưng thật sự ẩn sâu trong đôi mắt đó khiến người ta không biết được.
Tôi móc miếng ngọc từ trong túi xách, vứt cho anh ta. Anh ta nhìn chằm chằm một lúc lâu, thái độ ban đầu là thờ ơ, sau là ngưng trọng, cuối cùng lại dịu dàng như nước: "Thứ tốt!"
Bà cụ Trần cầm lấy đồ, liếc mắt nhìn về phía tôi, hỏi: "Tiểu Minh Không à, không phải con nói đã khắc trận pháp cho bà sao? Sao bà không nhìn thấy?"
Trần Hợp Nguyên đeo miếng ngọc cho bà: "Bà nội, sau này bà thường xuyên mang thứ ngày bên người đi ạ, có rất nhiều chỗ tốt!"
Tôi uống một ngụm sữa đậu này, hoàn toàn có thể chắc chắn Trần Hợp Nguyên giống tôi. Thật ra, thứ quý giá không phải là miếng ngọc bội này mà thứ tôi đã khắc bên trong.
Trong huyền môn Ngũ Hành trận, mỗi thuộc tính đều có tác dụng tương sinh, tương khắc nhau, sinh sôi không đổi. Đối với người bình thường, thì cái này có rất nhiều chỗ tốt.
Anh ta có thể vừa liếc mắt đã nhìn ra bí mật của nó, bảo anh ta chỉ là một tên ngoại đạo sao? Lừa quỷ hả?
Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
Đánh giá:
Truyện Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
Story
Chương 6
10.0/10 từ 31 lượt.