Rể Quý Trời Cho

Chương 84: Mắt chó coi thường người khác

Tóc vàng bò dậy từ dưới đất, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động chạy về phía của Lôi lão hổ.

Những tên côn đồ kia cũng đều đồng loạt đứng dậy, thấy lão đại của bọn họ đến rồi, mỗi người đều khôi phục lại khí thế lúc nãy.

“Lão đại, cuối cùng anh cũng đã đến rồi. Ở chỗ bọn họ có một người có thể đánh nhau, bọn em ứng phó không được, nhưng mà bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của lão đại, mấy chiêu của anh là có thể xử lý bọn họ rồi.” Tóc vàng mở miệng nói.

Trên mặt của Lôi lão hổ còn có vết máu ứ đọng, tất cả đều là bị Lâm Thanh Diện đánh, lúc này trong lòng của hắn ta đang có một ngọn lửa giận muốn tìm một cơ hội để trút giận một chút, cho nên nghe thấy tóc vàng nói như vậy, lập tức hỏi: “Đang ở đâu? Con mẹ nó, để ông đây làm vài chiêu với hắn ta, ông đây còn đang cảm thấy chán đây này.”

Tóc vàng lập tức cười cười nói: “Lão đại, anh đừng gấp gáp mà, thật ra thì Trần Tài Anh đó căn bản cũng không lợi hại như chúng ta suy nghĩ đâu. Hắn ta vậy mà có thể nghe mệnh lệnh của một tên phế vật, người đánh nhau lợi hại đó cũng nghe lời của tên phế vật kia nốt, em nhìn thấy thật ra bọn họ cũng chỉ có tiếng mà không có miếng mà thôi, bọn họ căn bản cũng không phải là đối thủ của lão đại.”

“Hả?” Lôi lão hổ mở miệng hỏi: “Tên phế vật ở đâu vậy? Để tao đi xem một chút coi.”

Tóc vàng lập tức dẫn theo Lôi lão hổ đi đến phía của Lâm Thanh Diện: “Hắn ta thấy, chỉ cần có thể xử lý Lâm Thanh Diện, hai người Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái cũng sẽ thành thật hơn.

“Lão đại, chính là cái tên phế vật này nè, Lâm Thanh Diện đó, nổi tiếng khắp toàn nơi Hồng Thành, hắn ta chính là người ăn bám ở nhà họ Hứa, loại người này lão đại xử lý dễ như trở bàn tay, bọn em căn bản cũng không cần phải sợ bọn họ.”

tóc vàng nói, trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý ngập tràn mà nhìn Lâm Thanh Diện một chút,, mở miệng nói: “Lão đại của bọn tao tới rồi đây, nếu mà bọn mày biết thức thời thì nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ đi, nếu không thì chờ một lát nữa lão đại của bọn tao ra tay, bọn mày có hối hận cũng không kịp nữa đâu.”

Lôi lão hổ nhìn về phía Lâm Thanh Diện, sau khi nhìn thấy gương mặt trêu tức của Lâm Thanh Diện, trong lòng của hắn ta lập tức rơi lộp bộp, sau đó mồ hôi lạnh ở trên trán liền túa ra.

Mẹ kiếp, sao lại có thể gặp vị tổ tông này kia chứ.

Hai người Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái cũng không biết trên đường đến đây, Lâm Thanh Diện đã xử lý Lôi lão hổ một trận, cho nên coi rằng Lôi lão hổ thật sự muốn ra tay, đều tiến lên phía trước một bước.

“Anh Diện, có cần bọn em phải ra tay không?” Lý Huỳnh Thái nhỏ giọng hỏi.

Lâm Thanh Diện lắc đầu cười nói: “Hắn ta không dám ra tay đâu.”

Tóc vàng thấy Lôi lão hổ đứng yên tại chỗ, cũng hơi nghi ngờ một chút, lại mở miệng nói: “Lão đại, hắn ta chính là một tên phế vật, sao anh lại ngây ngẩn cả người vậy, loại người này cho dù là một mình em cũng có thể đánh được mấy người.”


Quần áo của Lôi lão hổ đều đã bị mồ hôi thấm ướt, tóc vàng đây quả thật là đẩy hắn ta vào trong hố lửa mà!

Hắn ta nhanh chóng xoay người lại đá vào đũng quần của tóc vàng một đá, sau đó một bàn tay lại đánh lên trên mặt của hắn ta.

“Mẹ kiếp, mày nói ai là phế vật hả? Anh ấy chính là đại ca của tao đó, con mẹ nó mày làm phản rồi, mày cũng dám khiêu chiến với đại ca của tao nữa, hôm nay không xử lý mày thì tên Lôi lão hổ tao sẽ viết ngược lại.”

Nói xong, hắn ta liền bắt đầu đánh đập tóc vàng, làm cho những tên côn đồ kia nhìn thấy mà ngơ ngác.

Lão đại của bọn họ hôm nay là bị cái gì vậy, chẳng lẽ là uống lộn thuốc rồi?

Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái cũng cảm thấy mờ mịt, không phải Lôi lão hổ đến đây để gây sự với bọn họ hả, tại sao lại đánh đàn em của mình vậy?

Hai người bọn họ đều quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện một chút, trong lòng càng ngày càng cảm thấy sùng bái đối với Lâm Thanh Diện.

Người đàn ông này thật sự quá mạnh, chẳng lẽ anh còn có năng lực khống chế ý thức của người khác nữa à, đây là trực tiếp khống chế Lôi lão hổ à.

Một lát sau, Lôi lão hổ liền đánh tóc vàng thành đầu heo, cả tay của Lôi lão hổ đều sưng phồng lên.

Hắn ta cảm thấy đáng cũng đủ rồi, liền buông lỏng tóc vàng ra, quay người khom lưng cúi đầu với Lâm Thanh Diện rồi nói: “Đại ca, đàn em này của em không hiểu chuyện, đã đụng chạm tới anh rồi, em đã dạy dỗ nó thay cho anh, hi vọng là anh đại nhân đại lượng đừng tính sổ với nó làm gì.”

Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi: “Nghe nói là cậu đến đây muốn tìm Trần Tài Anh gây phiền phức à?”

Lôi lão hổ biến sắc, lúc này mới mở miệng nói: “Nào có chuyện đó, em cũng chỉ nghe qua danh tiếng uy nghiêm của Trần đại ca, cho nên mới cố ý đến đây chào hỏi một chút mà thôi, sao em có thể dám đến gây phiền toái cho Trần đại ca được chứ.”

“Ồ? Cậu mang theo nhiều người như vậy đến đây để chào hỏi, hình như cũng không giống nha.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Hai mắt của Lôi lão hổ nhanh chóng đảo quanh, hắn ta xấu hổ cười một tiếng với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Đại ca, thật ra thì bọn họ đều là do em đã gọi đến đây để tặng quà đó, quà em muốn tặng nhiều lắm, một người chuyển không hết, cho nên dẫn theo một đám bọn nó đến đây luôn.”

“Nhưng mà quà cáp em còn chưa mua xong thì đã bị tóc vàng gọi đến đây rồi, gây ra chuyện này thật sự là do hiểu lầm, nhưng mà đại ca, anh yên tâm đi, trở về thì em sẽ gửi quà đến cho anh ngay, đảm bảo sẽ để cho anh hài lòng.”


Lâm Thanh Diện nở nụ cười, mở miệng nói: “Nói như vậy mới tốt nhất, tôi còn chờ quà của các cậu nữa đó, chuyện ngày hôm nay coi như xong đi, sau này muốn gây sự ở đây, tốt nhất nên suy nghĩ một chút.”

Lôi lão hổ lập tức gật đầu mở miệng nói: “Đại ca, anh yên tâm đi, cả đời này em cũng sẽ không đánh chủ ý lên người của anh Trần đâu, bây giờ em sẽ trở về chuẩn bị lễ vật cho mọi người.”

Nói xong, Lôi lão hổ liền dẫn một đám người chật vật rời khỏi cửa của Thiên Tinh.

Tóc vàng một mặt oan ức sắp khóc đến nơi, hắn ta chẳng hề nghĩ đến sau khi lão đại của hắn ta đến đây, không chỉ không có báo thù cho hắn ta, ngược lại còn đánh đập hắn ta một trận, đây quả thật là chuyện xui xẻo nhất cả đời này của hắn ta.

Nhìn thấy Lôi lão hổ dẫn người đi, Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đều cười cười nhìn về phía của Lâm Thanh Diện, hỏi anh đây là có chuyện gì vậy.

Lâm Thanh Diện giải thích chuyện lúc nãy một chút, hai người bọn họ cũng giật mình, đã hiểu ra tại sao Lôi lão hổ lại sợ hãi Lâm Thanh Diện như thế.

Ba người bọn họ quay lại bên trong Thiên Tinh, tên mập chạy ra vào mà hỏi: “Mấy người kia... đều bị mọi người giải quyết rồi hả.”

Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh liếc mắt nhìn nhau, Lý Huỳnh Thái mở miệng nói: “Nói thật thì lá gan này của cậu còn nhỏ hơn so với chuột nữa đó, mấy cái tên lưu manh đó mà cũng dọa cậu sợ hãi thành như thế này.”

“Lúc nãy tôi bị tiêu chảy chứ bộ, nếu không tôi đảm bảo sẽ hù dọa mấy tên lưu manh kia tè ra quần.” Tên mập ưỡn ngực nói.

“Có đúng vậy không? Hôm nay nhà vệ sinh sửa chữa mà, không thể sử dụng được, cậu đi ra ở quần trong luôn hả?” Trần Tài Anh cười nói nói.

Tên mập lập tức cảm thấy xấu hổ.

“Thôi được rồi, nói chuyện chính đi, các người cần tiền, tôi bỏ ra. Anh Trần, đi một chuyến với tôi đến ngân hàng đi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Ba người bọn họ đều quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra một biểu cảm không tin.

“Có phải là anh đã có cái gì hiểu lầm đối với tài chính mà bọn em cần không vậy, số tiền mà bọn em cần chính là ba trăm tỷ đó.” Tên mập mở miệng nói.

“Anh Diện, lúc trước anh cũng đã từng nói chúng ta tuyệt đối không thể làm chuyện phạm pháp, ba trăm tỷ nhiều lắm đó, không thể tìm dễ dàng như vậy đâu.” Lý Huỳnh Thái cũng mở miệng nói.


Lý Huỳnh Thái cũng không biết là Lâm Thanh Diện còn có tập đoàn Thiên Dương, cho nên anh ta cũng không biết rõ vốn liếng của Lâm Thanh Diện cho lắm.

Trần Tài Anh thở dài, mở miệng nói: “Số tiền này cứ để tôi nghĩ cách đi, mấy năm nay cậu cứ luôn ở nhà họ Hứa, cuộc sống cũng khổ cực, đi đâu để tìm ra ba trăm tỷ cơ chứ, chuyện này cũng không cần cậu phải quan tâm đâu.”

Lâm Thanh Diện nhịn không được mà bật cười, không nghĩ đến ba người này đều không tin tưởng anh như thế.

“Tôi có nhiều tiền như vậy hay không, anh cứ đi đến ngân hàng với tôi một chuyến không được à.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Trần Tài Anh nhìn thấy Lâm Thanh Diện không giống như là đang nói khoác, trong lòng cũng hơi dao động.

“Được thôi, đã như vậy rồi, vậy thì tôi sẽ đi cùng với cậu đến ngân hàng một chuyến.” Trần Tài Anh nói.

Hai người bọn họ cùng nhau đi ra khỏi Thiên Tinh, đón xe đi đến ngân hàng.

Trên đường đi, Trần Tài Anh còn hỏi Lâm Thanh Diện mấy lần, có phải là anh thật sự có nhiều tiền như vậy không.

Lâm Thanh Diện chê Trần Tài Anh phiền phức, liền nói với anh ta là mình có tài sản mấy chục nghìn tỷ để cho anh ta khỏi phải hỏi nữa.

Đương nhiên là Trần Tài Anh không tin, nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng đã nói có thể cho anh ta ba trăm tỷ, vậy thì không chừng có thể thật sự lấy ra, có điều đây cũng chắc là mức giới hạn của Lâm Thanh Diện rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng của Trần Tài Anh lập tức cảm kích, dù sao cũng không phải là ai cũng có thể tùy tiện cho người khác ba trăm tỷ.

Nhưng mà anh ta cũng không biết Lâm Thanh Diện cũng không hề nói dối, ba trăm tỷ đối với anh mà nói, quả thật cũng không tính là cái gì.

Không bao lâu sau, hai người bọn họ đều đã đến ngân hàng. Bởi vì lúc nãy chuyện của Lôi lão hổ đã làm mất chút thời gian, bây giờ ngân hàng đã sắp đến lúc tan việc.

Hai người Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh cùng nhau đi vào sảnh của ngân hàng, ở bên trong không có nhiều người, quản lý sảnh đang buồn bực chán nản đứng ở một bên chơi điện thoại di động.

Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt của quản lý sảnh, mở miệng nói: “Xin chào, tôi muốn chuyển tiền.”


Quản lý sảnh ngẩng đầu lên liếc nhìn Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh một chút, nhìn thấy hai người này ăn mặc lôi thôi, trông không có nhiều tiền, cho nên nói: “Ra cây ATM mà rút.”

“Số tiền mà tôi muốn chuyển tương đối lớn, ATM không chuyển được.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Anh không ngờ đến thái độ của nhân viên làm việc ở ngân hàng này lại kém như vậy, cũng không khỏi nhíu mày.

Quản lý sảnh nhếch miệng, lần này cũng không ngẩng đầu lên mà nói thẳng: “Chúng tôi sắp tan làm rồi, cậu tự mình đi ATM rút hoặc là chờ ngày mai lại đến.”

“Bây giờ cách thời gian tan việc của các người còn nửa tiếng đồng hồ, xử lý một nghiệp vụ chuyển khoản giúp cho tôi cũng không khó lắm đâu nhỉ?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Quản lý sảnh hơi không kiên nhẫn, cất điện thoại di động vào, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi mở miệng nói: “Cái cậu này, cậu nghe không hiểu lời nói của tôi hả? Cậu đi qua cây ATM mà chuyển tiền đi, cũng không tốn của cậu bao nhiêu thời gian.”

“Hạn mức chuyển tiền của tôi tương đối lớn, ATM không chuyển được, ông nghe có hiểu không vậy?” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Trần Tài Anh ở bên cạnh đã hơi không nhìn được rồi, mở miệng nói: “Nếu không thì ngày mai chúng ta lại đến đi.”

Trong lòng của Lâm Thanh Diện cảm thấy tức giận, mở miệng nói: “Bây giờ còn có nhiều thời gian như vậy, tại sao phải đợi đến ngày mai, hôm nay nhất định phải chuyển tiền này cho xong.”

“Dựa vào cậu thì có thể chuyển được bao nhiêu, ATM đã đủ rồi, cậu cũng đừng có đứng ở đây lãng phí thời gian của tôi nữa.” Quản lý sảnh cười nhạo nói.

Lúc này, có một cậu thanh niên trong bộ quần áo chỉnh tề đi vào ngân hàng từ bên ngoài, còn đeo một cái đồng hồ đắt đỏ, trông có vẻ là người có tiền.

Người đó vừa mới đi vào, quản lý sảnh lập tức mang một gương mặt tươi cười đi tới: “Vương Công Tử, sao cậu lại đến đây vậy, muốn làm nghiệp vụ gì ạ?”

“Tôi đến đây chuyển ít tiền, làm giúp tôi một chút đi.” Cậu thanh niên mở miệng nói.

“Không thành vấn đề, cậu đi theo tôi đi, để tôi kêu bọn họ làm cho cậu.” Quản lý sảnh dẫn vương công tử đi qua bên đó.

Lâm Thanh Diện thấy thế, lúc này mới mở miệng nói: “Không phải là lúc nãy ông nói sắp tan việc rồi à, tại sao lại làm cho cậu ta mà lại không làm cho tôi?”

Quản lý sảnh quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện một chút, không khách khí mà nói: “Vương Công Tử là ai chứ, còn cậu là ai chứ? Cậu có thể so sánh với cậu ấy được hả? Đi nhanh lên đi, đừng có làm cản trở công việc của tôi.”

Rể Quý Trời Cho
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho Truyện Rể Quý Trời Cho Story Chương 84: Mắt chó coi thường người khác
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...